Thế Tử Gia Sủng Thê Hằng Ngày

Chương 37: Chương 37: Lâm thị làm việc điên rồ




Tiền gia ở Kim Lăng, cho nên trước khi thành thân mấy ngày Tần Dư liền từ nhà xuất phát.

Hôm nay Tần Vận rời giường từ sớm, nàng cùng Tần Hảo và Tần Nhàn muốn đến nhị phòng.

"Nhị tỷ tỷ đã trang điểm xong rồi sao?" Tần Vận ăn sáng xong, sau đó đến nhị phòng.

Thời điểm nàng đến, Tần Hảo và Tần Nhàn đã đến rồi.

Tần Hảo oán trách nhìn nàng: "Hôm qua đã nói với muội hôm nay không thể ngủ nướng mà, sao muội còn muộn?"

"Đại tỷ tỷ, Tam muội muội còn chưa có cập kê, ngủ nướng cũng là khó tránh khỏi." Tần Dư ôn nhu nói.

Tần Vận làm như không nghe ra ý trào phúng trong lời nàng ta, đánh giá nàng ta một phen, cười nói: "Nhị tỷ tỷ hôm nay thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp. Chẳng qua phải đi mấy ngày đường mới có thể đến Kim Lăng, thân mình Nhị tỷ tỷ có chịu nổi không?"

"Bên phía Tiền gia đã an bài tốt, chỉ sợ lên đường quá gấp, cho nên mới xuất phát sớm hơn mấy ngày." Tần Dư thu liễm mi mắt, lông mi tinh mịn vẩy ở trước mắt.

Tần Vận lại nhìn chằm chằm nhìn một lát, lặng lẽ tiêu sái đi tới bên cạnh Tần Hảo, hạ giọng nói: "Nhị thẩm thẩm còn chưa xuất hiện sao? Thời gian không còn sớm, bà ấy lại không tới, Nhị tỷ tỷ phải đến Thọ An Đường bái biệt rồi."

"Còn không phải sao? Ngọc Lan đã đi thúc giục rất nhiều lần."

Năm ngày trước Ngọc Lan đã hứa hôn với người trên thôn trang Tần gia, hôm nay hai phu thê sẽ theo Tần Dư cùng đến Kim Lăng.

Tần Vận liền chờ, cũng không nói gì thêm.

Tần Hảo đột nhiên nhéo tay nàng: "Phó Vân đã trở lại. Sau khi chuyện của Dư tỷ nhi kết thúc, ta và tỷ phu muội phải về Kim Lăng, Phó Vân lại trở về Hàng Châu, ta cũng an tâm rồi."

Tần Vận cảm thấy không nói nên lời.

Nhưng vừa nghĩ lại, sợ là đại tỷ phu nói cho đại tỷ tỷ một ít tin tức xấu đi?

Nếu không, đại tỷ tỷ cũng sẽ không nói ra lời này.

Mắt thấy giờ lành đã đến, ngay cả hỉ bà bên cạnh đều trở nên sốt ruột: "Nhị phu nhân còn chưa xuất hiện sao? Ngọc Lan, mới vừa rồi không phải ngươi lại đi thúc giục sao?"

"Nhị phu nhân nói, bảo Nhị cô nương đến Thọ An Đường trước, bên phu nhân, không cần phải xen vào." Ngọc Lan khó xử nhìn Tần Dư, lời nhị phu nhân, còn khó nghe hơn nhiều so với lời nàng nói hiện tại.

"Vậy đến Thọ An Đường đi." Tần Dư không dao động đứng dậy.

Từ một khắc phụ thân mất, nàng liền biết trên đời này nàng chỉ còn lại mẫu thân.

Nhưng hiện giờ nàng phải thành thân, mẫu thân ruột của nàng vẫn không xuất hiện, điều này không phải rõ ràng là không hài lòng đối việc hôn nhân này sao?

Tần Dư hít vào một hơi thật sâu, để nha hoàn dìu đến Thọ An Đường.

Sắc mặt Lão thái gia vẫn còn tốt, nhưng sắc mặt lão phu nhân lại vô cùng khó coi.

Đến khi thấy Tần Dư tiến vào, lúc này mới thu lại sắc mặt khó coi của mình.

Tần Dư và Tiền Diệp theo quy củ khấu đầu với hai vị lão nhân gia, hai mắt nhanh chóng đỏ lên.

Lão phu nhân vội đứng dậy, nâng nàng dậy: "Hôm nay là ngày lành xuất giá, nên vui mới phải. Nếu cha con có thể nhìn thấy, cũng sẽ thực vui vẻ. Kim Lăng không xa, cho dù sau lại mặt lại đi kinh thành, con cũng còn có thể đi tìm Đại tỷ tỷ con."

"Tổ mẫu.." Tần Dư khóc không thành tiếng.

Tề thị vỗ tay nàng an ủi: "Dư tỷ nhi cũng không thể lại khóc, khóc nữa thì trang điểm trên mặt bị lem mất. Biểu thiếu gia Vương gia đang chờ ở cửa, sắp tới giờ lành rồi, Dư tỷ nhi cũng nên ra cửa."

Lão phu nhân vui mừng gật đầu: "Dư tỷ nhi, tới Tiền gia rồi, đừng ủy khuất chính mình, nhưng cũng phải nhớ kỹ thân phận của mình. Phía trên chính là mẹ cả, con phải kính trọng. Quan trọng là, phải sống cùng Nhị cô gia thật tốt."

"Tổ mẫu, người yên tâm. Cháu gái sẽ luôn nhớ kỹ lời người nói." Tần Dư và Tiền Diệp lại quỳ xuống lần nữa, dập đầu bái biệt.

Tề thị đỡ lão phu nhân, nhìn bóng dáng Tần Dư ra cửa, hai mắt cũng đỏ lên.

Nhìn Tần Dư, bà phảng phất lại thấy được Tần Hảo lúc trước xuất giá, lại phảng phất thấy được Tần Vận về sau sẽ xuất giá.

Đến cuối cùng, Lâm thị cũng không xuất hiện.

Lão phu nhân lạnh lùng nói: "Chờ sau khi ngọ (giữa trưa) yến kết thúc, ngươi tự mình đến nhị phòng nhìn xem Lâm thị."

Lời này, là nói với Tề thị.

"Mẫu thân yên tâm, con dâu sẽ làm thỏa đáng." Tề thị đáp.

Nàng cũng cảm thấy Lâm thị quá kỳ cục, ngày thường không ra khỏi cửa cũng được, hôm nay lại cũng không ra khỏi cửa.

Quan trọng nhất chính là, không chỉ có Ngọc Lan tam thôi tứ thỉnh[1], lão phu nhân cũng phái Thược Dược đi qua.

[1] ba lần bốn lượt mời tới

Cho dù Thược Dược nói đến dữ tợn, bà ta vẫn tự nhốt mình trong phòng.

Tần gia gả nữ nhi, lại bởi vì nhị lão gia còn chưa qua cúng thất tuần, cho nên không phô trương.

Cũng mời ít hơn mấy bàn.

Đại lão gia cùng tam lão gia đều ở tiền viện tiếp khách, người ở nội viện tất nhiên là phải do Tề thị và Phó thị chiêu đãi.

Nhưng chờ đến khi thức ăn được bày lên hết, Lâm thị lại mặc một bộ quần áo đỏ thẫm xuất hiện trong yến hội.

Phó thị kinh ngạc, lập tức nói với Tề thị: "Đại tẩu, Nhị tẩu như vậy quá không hợp quy củ. Nhị ca mới vừa đi không bao lâu, nàng ta liền mặc một thân quần áo đỏ thẫm xuất hiện, chuyện này bị truyền ra ngoài, mọi người sẽ nói Tần gia như thế nào?"

Lâm thị xuất hiện, đích thật là khiến cho mọi người thì thầm.

Tề thị lười biếng nâng mi: "Tất cả đều là việc của nhị phòng. Hôm nay là nữ nhi thân sinh của nàng ta xuất giá, cho dù nàng ta ăn mặc vui mừng một chút, cũng trách không được."

"Nhưng là.." Phó thị còn muốn nói thêm cái gì, lúc này bà ta thấy, Lâm thị đúng là điên rồi.

"Tam đệ muội." Tề thị ngắt lời Phó thị: "Đây là nàng ta tự làm, chúng ta là chị em dâu, cũng không có tư cách quản nàng. Chuyện này, đã có Mẫu thân giải quyết."

Lúc này Phó thị mới thôi suy nghĩ.

Nhưng khi nhìn thấy Lâm thị mặc hồng y (quần áo màu đỏ) qua lại trong bữa tiệc, Phó thị chỉ cảm thấy ngực đau lợi hại.

Bà ta thật sự cảm thấy Lâm thị điên rồi!

Ngày lành như hôm nay, xuất hiện ngay từ đầu thì cũng thôi đi.

Cố tình chờ tới bây giờ mới xuất hiện, còn ăn mặc rêu rao như vậy, đây rõ ràng là đang tự cắt đứt đường lui của mình.

Lâm thị đứng nhìn Tề thị và Phó thị từ xa, trong mắt hiện ra tia lạnh lẽo.

Bà ta, một người không có phu quân, nữ nhi lại gả xa, ở Tần gia đã chẳng là gì.

Nếu như thế, ba ta còn sống theo quy củ làm cái gì?

Hôm nay lão phu nhân vốn cũng nên tham dự, nhưng chuyện buổi sáng Lâm thị đóng cửa không ra, làm lão phu nhân cả người đều không thoải mái.

Cho nên, cũng chỉ tới lộ mặt liền trở về ngay.

Khi hành vi của Lâm thị truyền tới tai lão phu nhân, lão phu nhân đã đập bể chung trà trên bàn.

Tần Vận cất bước đi đến: "Tổ mẫu, người đừng nóng giận."

"Sao con lại đến đây? Bên ngoài náo nhiệt như vậy, Vận tỷ nhi ngoan, ra ngoài đi." Thịnh nộ trên mặt lão phu nhân chưa tan, bị Tần Vận gián đoạn như vậy, thần sắc của bà lại thêm kỳ quái.

Tần Vận bảo Thược Dược thu dọn chung trà bị vỡ, tiến lên ấn huyệt thái dương cho lão phu nhân: "Tổ mẫu, Nhị thúc không còn, mấy ngày nay Nhị thẩm thẩm tự nhốt mình trong phòng, hẳn là rất khó chịu. Hiện giờ Nhị tỷ tỷ lại xuất giá, nhị phòng ngoài những di nương không làm được gì ra, cũng chỉ còn lại một mình Nhị thẩm thẩm."

"Nó khổ sở, sao ta lại không biết?" Lão phu nhân nhắm mắt lại, thủ pháp của Tần Vận không tồi, làm bà giảm bớt đau đầu.

"Từ khi Nhị thẩm thẩm của con gả đến đây, chính là tranh cường háo thắng. Nó là con dâu thứ hai, nhưng lại muốn quản việc nội trợ của Tần gia. Lúc trước nếu không phải nó chỉ chuyên chú ngáng chân mẫu thân con, thì hài tử mới sinh ra không bao lâu kia cũng sẽ không xảy ra chuyện." Giọng nói Lão phu nhân tiếc hận không thôi.

Đã qua mười mấy năm, chuyện kia vốn không còn khắc sâu như vậy.

Nhưng nhị lão gia mất đi, nhị phòng tuyệt tự.

Nếu năm đó Lâm thị có thể chăm sóc tốt cho đứa bé kia, mà không phải háo thắng như vậy, thì hiện giờ nhị phòng cũng có đích tử.

Nhắc tới việc này, đương nhiên Tần Vận không thể nói thêm gì.

Ở Tần gia Tần Cẩn đứng hàng thứ nhất, Hứa ca nhi đứng hàng thứ ba.

Thứ hai là để lại cho đích tử nhị phòng lúc trước được sinh ra không bao lâu đã mất.

Trước Tần Dư, Lâm thị còn sinh được một nhi tử.

Tần Vận nhìn lão phu nhân, không dấu vết bỏ qua chủ đề này: "Tổ mẫu, hiện giờ Nhị thẩm thẩm cũng quá khổ rồi. Người hãy tha thứ, đừng so đo cùng thẩm ấy nữa. Mẫu thân thấy dáng vẻ kia của Nhị thẩm thẩm, liền biết Tổ mẫu nghe xong sẽ tức giận, cho nên mới bảo con lại đây."

"Nương con có tâm." Lão phu nhân hôm nay thức dậy sớm, sau khi dùng cơm trưa, vốn là đầu óc không tỉnh táo.

Lúc này Tần Vận ấn huyệt cho bà khiến cả người thoải mái, lại càng thêm mệt mỏi.

Thược Dược tay chân nhẹ nhàng đi vào, giọng đè thấp nói bên tai Tần Vận: "Tam cô nương, nơi này giao cho nô tỳ đi. Bán Hạ bên cạnh người tới, nói là Đại cô nương bảo người về lại bàn."

Tần Vận gật đầu: "Đại tỷ tỷ có nói là chuyện gì không?"

Thược Dược thế chỗ Tần Vận, nhẹ nhàng ấn cho lão phu nhân: "Là biểu cô nương Tề gia tới."

"Vậy được rồi, Tổ mẫu nơi này phải làm phiền Thược Dược tỷ tỷ chú ý nhiều, ta đi về trước."

Thược Dược cười gật đầu: "Tam cô nương yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc lão phu nhân thật tốt."

Chờ Tần Vận ra khỏi Thọ An Đường, lão phu nhân bỗng dưng mở hai mắt.

Động tác trên tay Thược Dược hơi dừng lại: "Người có gì phân phó sao?"

"Tối nay, ngươi chờ sau khi mọi người đều ngủ, cùng Đỗ Quyên đến nhị phòng mang Lâm thị đến từ đường." Ngữ khí Lão phu nhân lạnh băng, lạnh lẽo nhìn ánh nắng bên ngoài.

Thược Dược khôi phục động tác trên tay, lên tiếng trả lời: "Dạ, người yên tâm. Nô tỳ nhất định sẽ không đánh thức những người khác."

Thược Dược cũng cảm thấy nhị phu nhân là ngại mình sống quá lâu, nhị lão gia là nhi tử ruột của lão phu nhân, ngay cả cúng thất tuần còn chưa xong, lại ăn mặc quần áo đỏ thẫm ra cửa gặp khách, đây rõ ràng là đang đánh vào mặt Tần gia.

Nàng không biết tại sao Nhị phu nhân lại như vậy.

Nhưng nàng biết, nhị phu nhân đang đem sơn hắt lên ngực lão phu nhân.

Tề thị đoan trang hào phóng, Phó thị khôn khéo cậy quyền.

Mặc dù Lâm thị khắp nơi vướng mắt người, hỉ yến lần này cũng xong xuôi trong bình yên.

Xong chuyện Tần Dư, Tần Hảo và Diệp Mạch liền quyết định ba ngày sau sẽ hồi kinh.

Tề thị xoay người, nén lại nước mắt: "Các con ra ngoài hồi lâu, cũng nên hồi kinh rồi. Hảo tỷ nhi, Dư tỷ nhi về sau cũng phải đến kinh thành, sợ là sẽ tránh không khỏi. Tính tình của con và Vận tỷ nhi lại bất đồng, nhớ lấy, tuyệt không thể để bản thân thiệt thòi. Tuy rằng nhị phòng chỉ còn lại cô nhi quả phụ, nhưng cũng không lý nào có thể giẫm lên đầu đại phòng được."

Hai mắt Tần Hảo ửng đỏ, mãnh mẽ gật đầu: "Nương, người còn không yên tâm con sao? Con sớm không còn là Tần Hảo trước kia."

Nhìn Tề thị như vậy, Tần Hảo muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn là không nói ra việc nàng hoài nghi phụ thân mình.

Tề thị lại lôi kéo Tần Hảo nói chuyện một hồi lâu, đến khi nghe Cẩm Mai nói đại lão gia đến mới thả Tần Hảo trở về nghỉ ngơi.

Mà đêm đó, chờ đến khi mọi người đều ngủ, Thược Dược và Đỗ Quyên liền mang theo hai bà tử đến nhị phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.