Thế Tử Gia Sủng Thê Hằng Ngày

Chương 2: Chương 2: Phụ thân mình thật sự là kẻ đa tình




Rèm vải màu xanh lá bị người mở ra, Tần Vận đột nhiên ngẩng đầu, thấy mấy người đi vào.

Chính giữa là Tần gia đại phòng Tề đại phu nhân. Mà đi theo phía sau Tề thị là mấy di nương[1] trang điểm coi như trang nhã.

[1] dì (con cái gọi vợ bé của cha thời xưa)

Tần Vận nheo mắt, nên đến rồi, đến cũng không sai biệt lắm. Chỉ là lúc này ở kiếp trước chính là lúc người Phó gia đến đây.

Tề thị tiến lên, đau lòng nhìn Tần Vận, thấy Tần Vận ngơ ngác nhìn màn giường, hai mắt tức khắc đỏ bừng, nghẹn ngào: “Vận nhi, thân mình có khá hơn không? Đều do cái loại tiểu nhân kia, đang êm đẹp mang con lên núi giả làm gì!”

Nói xong, còn không quên nhìn thoáng qua chỗ nào đó.

Chỉ thấy một người mặc váy áo màu lam nhạt đột nhiên quỳ xuống, tiếng nói mang sợ hãi: “Đại phu nhân, thiếp trở về chắc chắn giáo huấn Nhị thiếu gia thật tốt. Đại phu nhân minh giám, Nhị thiếu gia không phải cố ý, Nhị thiếu gia cũng đau lòng đối với Tam cô nương.”

Ánh mắt Tề thị hơi nhíu, chỉ là một đứa thứ xuất[2], còn dám thân thiết cùng Vận nhi của nàng như vậy! Đang muốn phản bác, liền thấy tay áo của mình bị người túm lấy.

[2] con vợ kế; con vợ lẽ

“Nương, đừng trách Nhị ca, chỗ đó trơn nhẵn, là con nhất thời không chú ý.” Thanh âm trong trẻo dễ nghe giống như gió thổi lục lạc, nháy mắt đem lửa giận của Tề thị dập tắt.

Ánh mắt Thu di nương chợt lóe lên, quỳ nhích lên phía trước vài bước, vừa vặn quỳ gối trước giường Tần Vận: “Đa tạ Tam cô nương lượng thứ.”

Tần Vận bình tĩnh nhìn Thu di nương, lại nhìn các di nương khác đang đứng, trong lòng cười nhạo.

Phụ thân mình thật sự là kẻ đa tình. Cùng mẫu thân là thanh mai trúc mã[3], châu liên bích hợp[4]. Lại ở thời điểm mẫu thân mang thai Đại tỷ tỷ, rước vào hai di nương.

[3] đôi trai gái thân thiết từ thuở ấu thơ; bạn thuở ấu thơ (nam nữ thời còn nhỏ vui chơi với nhau một cách ngây thơ)

[4] bạn tốt tụ họp với nhau, hay là trai gái tốt lành kết hợp. Thường dùng làm câu chúc tụng tân hôn.

Khi mang thai tiểu đệ lại rước thêm hai di nương.

Mà Thu di nương này..

Tần Vận ngẫm nghĩ, kiếp trước, Thu di nương ở trước mặt mẫu thân mình còn không phải khom lưng cúi đầu như vậy sao, nhưng sau khi thân đệ đệ mình phát sốt ngu dại, sau đó Nhị ca Tần Cẩn chính thức trở thành nhi tử duy nhất của phụ thân, liền đổi sắc mặt.

Mẫu thân mình, đệ đệ mình, đều bị Tần Cẩn và Thu di nương bức không còn chỗ đứng, rồi sau đó phải đến từ đường[5] vượt qua quãng đời còn lại.

[5] nhà thờ họ; nhà thờ tổ

Không khí ngưng trệ, Thu di nương khẽ ngẩng đầu, vừa lúc chạm phải ánh mắt lạnh giá của Tần Vận, trong lòng run lên, hốt hoảng cúi đầu.

“Nương, con có chuyện muốn nói với người.” Ngụ ý bảo đám di nương này lui ra đi.

Khóe môi Tề thị khẽ nhếch, tâm tình dường như cũng không tệ lắm: “Được. Bán Hạ, đi chuẩn bị chút thức ăn.” Bán Hạ vâng lời rời đi.

Tề thị quay lại nói: “Các ngươi đều lui ra đi.”

Trừ Thu di nương ra, ba người còn lại trao đổi ánh mắt, nhanh chóng lui xuống.

Thu di nương lo sợ bất an, chung quy cảm thấy lần này Tần Vận tỉnh lại không giống trước đây, lúc này rất muốn trở lại trong viện của mình, gọi Tần Cẩn lại thương lượng.

Thấy tất cả mọi người đều lui xuống, Bán Hạ cũng chuẩn bị xong hai đĩa điểm tâm, Tề thị mới nói với Tần Vận: “Vận nhi, lần này ngã xuống núi giả, thật sự là chính con không cẩn thận sao?”

Tần Vận hít vào một hơi thật sâu, nàng nhớ rõ ràng, trong khoảnh khắc nàng rơi xuống, Tần Cẩn đưa tay ra muốn kéo nàng lại.

Nhưng hắn do dự. Rồi trơ mắt nhìn nàng rơi xuống. Trơ mắt nhìn nàng đầu cắm trên tảng đá, sau đó hôn mê.

Nhìn ánh mắt dữ tợn của Tề thị, Tần Vận hơi bình tĩnh lại: “Lần này, thật sự là con không cẩn thận, tự mình ngã xuống.” Cùng lắm là Tần Cẩn không kéo nàng lại mà thôi.

Thấy sắc mặt Tề thị còn chưa thay đổi, Tần Vận thở dài, tiếp tục nói: “Mẫu thân, Tần gia không phải chỉ có đại phòng, còn có Nhị thúc và Tam thúc. Cho dù ba tỷ đệ chúng con thật sự xảy ra chuyện gì, Tần gia này, theo lý cũng sẽ không rơi vào tay Nhị ca được.”

Nghe vậy, Tề thị nhẹ nhàng thở ra: “Con nói cũng đúng. Đại phu nói Vận nhi chúng ta tỉnh lại thì không có việc gì. Bất quá mấy ngày này miệng vết thương vẫn là không thể đụng vào nước. Nếu không phải thấy Bán Hạ và Đậu Khấu ngày thường hầu hạ tận tâm tận lực, lúc này nhất định ta sẽ bán đi!”

Tần Vận đột nhiên nóng nảy: “Nương, việc này không liên quan..”

Tề thị nhìn bộ dáng sốt ruột của Tần Vận, ngược lại nở nụ cười: “Cho nên, nể mặt Vận nhi chúng ta, nương cũng chỉ phạt hai nha đầu kia một tháng nguyệt ngân[6].”

[6] tiền lương hàng tháng

Cuối cùng Tần Vận cũng yên tâm, kiếp trước Bán Hạ và Đậu Khấu đều không thành thân, hầu hạ nàng ở tiểu Phật đường, kiên quyết thành gái lỡ thì.

Kiếp này, ngay cả khi nàng không có ý định kết hôn, nàng cũng phải để hai người có một cuộc hôn nhân tốt đẹp.

Lúc này, Đậu Khấu đứng ngoài cửa nhẹ giọng nói: “Đại phu nhân, Tam cô nương. Người Phó gia ở Kim Lăng tới. Lão gia bảo Phu nhân ra tiền viện.”

Sắc mặt Tề thị đột nhiên tốt lên, ánh mắt thâm thúy thoáng nhìn Tần Vận, căn dặn người hầu chăm sóc Tần Vận thật tốt rồi rời Thiều Hoa Uyển.

“Tiểu thư, phòng bếp hầm canh bồ câu. Hiện tại người có muốn bày cơm hay không?”

Thanh âm Bán Hạ cắt ngang suy nghĩ của Tần Vận, Tần Vận đột nhiên mở mắt: “Đậu Khấu, mới vừa rồi ngươi nói là ai tới?”

Đậu Khấu không rõ nguyên do liếc Tần Vận một cái, “Là người của Phó gia ở Kim Lăng phủ tới.”

“Có biết là vì chuyện gì hay không?”

Đậu Khấu há miệng thở dốc, mới nói: “Phó lão gia có chút giao tình cùng Lão gia. Lần này Phó lão gia trên đường đi qua phủ Hàng Châu, liền tới cửa bái phỏng[7] Lão gia..”

[7] thăm hỏi; viếng thăm

Nói tới đây, Đậu Khấu đột nhiên im bặt, hai mắt mở to nhìn Tần Vận: “Ý tiểu thư là, Phó lão gia lại đây, là vì việc riêng?”

Tất nhiên là vì việc riêng, nếu không, Phó lão gia ở tiền sảnh tiếp khách, cần gì đại phu nhân cũng đi ra?

Thời điểm mới vừa tỉnh lại, đầu óc nàng còn choáng váng, căn bản đã quên khi nào thì hai nhà Phó Tần thỏa thuận việc hôn nhân của nàng cùng Phó Vân, nàng chỉ biết là lúc này sang năm, hôn sự của nàng cùng Phó Vân là ván đã đóng thuyền[8]!

[8] chuyện đã xong rồi, không thể thay đổi được nữa; không còn cách nào khác; chấm hết

Tần Vận lấy lại bình tĩnh, phân phó Đậu Khấu: “Ngươi đi hỏi thăm rõ ràng nguyên nhân Phó lão gia đến đây là gì.”

Trong lòng Đậu Khấu cũng có một ý tưởng, vâng lời rời đi.

Nếu là việc hôn nhân của bọn họ, vậy lúc này sẽ có chút manh mối, nàng vẫn còn cơ hội chối từ mối hôn sự này!

Tần Vận được Bán Hạ dìu đứng dậy: “Bày cơm đi.”

Mà lúc này, Đại lão gia đại phòng Tần gia, Tần Phương đã tiễn bước Phó Hạ, sau đó cùng Tề thị về đến thư phòng.

Tần Phương nhìn Tề thị, trầm giọng nói: “Phó Vân này, phu nhân có ấn tượng không?”

Tề thị khẽ nhíu mày: “Nghe nói, cũng không phải thật sự là đích tử. Nhưng lại lấy danh nghĩa đích tử trên gia phả Phó gia. Mười năm trước, theo mẫu thân đi Kim Lăng có gặp mặt một lần. Mi thanh mục tú[9], tướng mạo thật ra không tồi.”

[9] lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ

Tần Phương lo lắng cũng là cái này, Phó Vân tuy nói bên ngoài là con vợ cả Phó gia, nhưng lại là lúc năm tuổi mới được Phó gia tìm về. Mà làm người ta khó hiểu chính là bộ dạng Phó Vân cũng không giống Phó Hạ và thê tử Tiền thị.

“Trừ cái đó ra, không có gì khác. Dù sao thân tỷ tỷ của Phó phu nhân là đương gia[10] phu nhân Bình Dương Hầu phủ.”

[10] quản lý việc nhà; lo liệu việc nhà; quản gia

Tần Phương bỗng nhiên nói: “Hiện tại nói chuyện này có hơi sớm. Phó lão gia chỉ nói muốn cùng Tần gia kết thân, cũng không nhất định là muốn đại phòng.”

Tề thị làm sao không biết, nhưng là, cho dù như thế nào, Phó Vân đích xác xem như là lựa chọn tốt nhất hiện nay.

Kim Lăng và Hàng Châu cách nhau cũng không xa, còn tốt hơn gả đại nữ nhi đi kinh thành.

Nhưng lúc này người khác nhìn vào, Tần gia lại có hai vị khuê nữ, đại phòng Tần Vận, nhị phòng Tần Dư. Nói đến tuổi, Tần Dư đã mười lăm, mà Tần Vận lại còn chưa cập kê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.