Trong mấy đạo thánh chỉ của hoàng đế cũng không nhắc đến việc xử trí Bạch Ân, Hàn Tư Ân ngược lại là có thể hiểu được tâm thái của hoàng đế. Không quản hoàng đế muốn xử trí Bạch Ân ra sao, cũng sẽ không cố ý đem hắn đơn độc tách ra.
Hoàng đế có thể trên thánh chỉ viết Bạch gia nghiệp chướng nặng nề, đã là vô hình trung biểu lộ ra cơn giận của hắn, quá đáng hơn, hắn không thể làm. Bất kỳ triều đại nào đều có một vài người suy nghĩ linh tinh, tâm tình biểu lộ quá rõ ràng sẽ khiến người có suy nghĩ khác, nói không chừng những bí mật muốn tận lực che giấu này còn sẽ bị người đào ra.
Về phần thái hậu, Hàn Tư Ân nghĩ, sợ là cả đời này bà ta cũng không thể ra khỏi cung điện. Kỳ thực Hàn Tư Ân cảm thấy thái hậu thật sự là quá tự tin. Bà ta nghĩ là những thân binh bà ta âm thầm nuôi dưỡng kia, vẫn có thể trung thành để bà ta tùy ý sử dụng sao? Thực sự là làm thái hậu quá lâu, quá mức cao cao tại thượng rồi.
Hoàng đế e rằng nhất thời bị ý định đồng quy vu tận của bà ta đe dọa, tạm thời sẽ bỏ qua cho Bạch Ân.
Thế nhưng thời gian lâu dài, một thái hậu thất thế, một người ở hậu cung mà thế lực nhà mẹ đẻ hoàn toàn biến mất có thể có bao nhiêu thế lực? Còn nữa, chuyện thích khách vẫn luôn không có kết quả, nhưng bây giờ hết thảy chứng cứ đều chỉ về thái hậu, hoàng đế chỉ cần có thể cạy miệng những người kia, tất cả thế lực của thái hậu liền bị hoàn toàn phế trừ.
Nếu như hoàng đế có lòng dạ ác độc hơi ác độc một chút, cung điện của thái hậu là có thể giống như lãnh cung, người ở bên trong sẽ không phải thái hậu cao cao tại thượng nữa, chỉ là một lão thái thái bình thường, nói không chừng còn có thể là một lão thái thái đáng thương nữa kìa.
Năm đó hoàng đế nhu nhược, nhưng từ lúc Vương Anh chết đi, lại không có thái hậu cản trở, hắn ở trên triều đình tuy rằng vẫn tương đối nhân từ có thể nghe theo ý kiến của đại thần, nhưng rốt cuộc vẫn nếm trải qua dư vị có một không hai. Thêm vào một năm qua, Hàn Tư Ân ở trên triều đình khuấy lên phong vân, hoàng đế ở phía sau ngồi hưởng ngư ông đắc lợi, ngày tháng trải qua mười phần thư thái.
Thái hậu mấy năm qua là trong lòng muốn tác yêu, vì Bạch Ân nuôi dưỡng một ít cái gọi là thân binh. Thế nhưng dù sao thời gian bà ta có ý nghĩ này cũng không lâu lắm, bên trong thân binh cũng không phải người người đều trung tâm.
Về phần phong thư trong tay thái hậu kia, chờ hoàng đế triệt để nắm giữ bà ta trong lòng bàn tay, ai đứng trước đầu sóng ngọn gió còn chưa chắc đây.
Đương nhiên, những chuyện này Hàn Tư Ân cũng chỉ là tùy ý nghĩ qua trong đầu, liền chợt lóe lên.
Trong kinh đột nhiên xuất hiện đại sự như vậy, phòng giam của Hình bộ cùng đại lý tự đều chở đầy người, người hỏi thăm tin tức suýt chút nữa đem đại lao của Hình bộ cũng hỏng luôn rồi, nhưng Hình bộ cùng đại lý tự cũng chỉ giam giữ hạ nhân của phạm quan, không phải là người trong cuộc.
Những người trong cuộc kia, đều bị thân tín của hoàng đế canh giữ bên trong thiên lao, không ai hỏi thăm được trong cung đến cùng xảy ra chuyện gì.
Người ở ngoài cung biết được tin tức chỉ có mình Hàn Tư Ân, nhưng không ai dám đi gặp hắn hỏi thăm tin tức, trừ phi không muốn sống nữa.
Trong kinh vô số quan chức đê điều, mà trong này đối ngoại giỏi nhất là Hàn Quốc công phủ. Trước mắt bên trong nhi tử của hoàng đế, chỉ có Đại hoàng tử Cơ Phàm cùng Ngũ hoàng tử Cơ Hoài không bị ảnh hưởng.
Mọi người đều biết, Cơ Phàm là một mãng phu, không được lòng người. Mà Cơ Hoài lại là một hoàng tử cực kỳ bình thường, còn có nhà ngoại Hàn Quốc công phủ làm hậu thuẫn.
Một vài quan chức nhỏ tâm tư lung lay lại muốn một phát lên trời, liền âm thầm nương nhờ vào Hàn Quốc công phủ. Chỉ là những người này trực tiếp bị Hàn Trác đuổi đi rồi, một người cũng không tiếp.
Cấm vệ quân canh giữ ở Hàn Quốc công phủ đã sớm rời đi, mà sau khi trong kinh xảy ra đại sự như vậy, phòng gác cổng của Hàn Quốc công phủ càng thêm nghiêm khắc. Ngay cả hạ nhân ra ngoài thu mua, đối với bên ngoài cũng không nói lời nào, chỉ lo bị người ta tóm lấy nhược điểm.
Tuy rằng Hàn Trác tận lực duy trì bình tĩnh của quốc công phủ, thế nhưng Nhàn phi cùng lão phu nhân lại vô cùng mừng rỡ, các nàng cảm thấy đây là cơ hội tốt nhất để Ngũ hoàng tử Cơ Hoài thượng vị.
Nếu như dựa theo thông lệ, Hàn Quốc công phủ là nhà ngoại Ngũ hoàng tử, nếu có cơ hội như vậy, nên trong bóng tối kích động triều thần thỉnh chỉ lập Thái tử. Thế nhưng Hàn Trác là người nắm quyền lớn nhất của Hàn quốc phủ, hắn cân nhắc phải nhiều, dù sao lần này lật đổ Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử chính là Hàn Tư Ân, chỉ bằng điểm này, hắn cũng không dám manh động.
Lão phu nhân đã từng đàm luận qua chuyên này với hắn, Nhàn phi cũng mạo hiểm đưa thư tới Hàn Quốc công phủ, dò hỏi Hàn Trác, xem hắn cảm thấy chuyện này ra sao, có phải là Hàn Tư Ân có ý hối cải, có ý định trợ giúp Cơ Hoài thượng vị.
Nội tâm Hàn Trác thực ra cũng rất muôn lạc quan như Hàn Vân và lão phu nhân vậy, Hàn Tư Ân không còn địch ý với bọn họ nữa, thậm chí bắt đầu nhận rõ thân phận của mình, muốn trợ giúp Cơ Hoài.
Nhưng Hàn Trác phải bình tĩnh, chuyện này là không thể nào, hắn chỉ là muốn nghĩ như vậy, cũng sẽ không tưởng thật. Hàn Tư Ân cùng Hàn Quốc công phủ chính là đối lập tồn tại, cái người kia tuyệt đối sẽ không thay đổi chủ ý.
Hàn Trác trực tiếp phá vỡ ảo giác của lão phu nhân và Hàn Vân, thậm chí còn bảo các nàng gần đây làm việc cẩn thận chút, đặc biệt là đừng có gây nên bất kỳ xung đột nào với Hàn Tư Ân, Hàn Minh Châu.
Mặc dù trong lòng lão phu nhân không thoải mái, thế nhưng bà ta vẫn biết được năng lực ứng phó của Hàn Trác, cũng nghĩ đến những chuyện Hàn Tư Ân làm khiến người không thoải mái trước đây, liền bóp mũi lại quyết định nhịn Hàn Tư Ân.
Trong lòng lão phu nhân nghĩ, lại để cho hắn hung hăng mấy ngày, chờ trần ai lạc định, sống chết của Hàn Tư Ân còn không phải tùy ý mình hay sao?
Chỉ là bọn hắn cảm thấy chính mình nhịn, đã là cao cao tại thượng tha thứ cho Hàn Tư Ân, thế nhưng người trong cuộc được bọn họ nhẫn nhịn lại không muốn nhẫn nhịn bọn họ.
Kỳ thực từ ngày Hàn Tư Ân từ trong cung trở về, vẫn núp ở Phương Lan viện, thời điểm nhàn rỗi thì đọc sách, lúc không có chuyện gì làm thì nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Đông hàn đến, toàn bộ kinh thành đều bị lạnh giá bao quanh, nói một câu đều có thể nhìn thấy một làn khói trắng từ trong miệng bay đi ra.
Các nàng Trầm Hương làm tỳ nữ, ở bên trong Phương Lan viện dụng tâm hầu hạ. An Thảo thì lại ở bên ngoài tìm hiểu tin tức, chủ yếu là tìm hiểu tin tức của Bạch gia. Đương nhiên, đó cũng không phải do Hàn Tư Ân dặn dò, mà là An Thảo tự mình muốn làm như vậy.
Kinh thành lập tức xảy ra chuyện lớn như thế, bị truyền đi nói bóng nói gió. An Thảo đối với những chuyện của hoàng tử, quan gia kia căn bản không cảm thấy hứng thú, hắn chỉ quan tâm Bạch Văn Hãn cùng Bạch Thư.
Bạch Văn Hãn cùng Bạch Thư là ân nhân cứu mạng của hắn, ân nhân cứu mạng bị thôi cương vị lại bị đày đến biên cương, hơn nữa nghe nói còn bị trượng hình. Việc này đối với An Thảo suýt chút nữa ngày ngày cúng bái bài vị của bọn họ mà nói, trong lòng là cực kỳ lo lắng.
An Thảo cảm thấy, Bạch Thư kia thường thường đột nhiên xuất hiện trước mặt Thế tử, cũng không thấy Thế tử quát y bao giờ. Nghĩ đến Bạch công tử này cùng Thế tử có quan hệ rất tốt. Thế tử lại bởi vì nguyên nhân thân phận của mình, bất tiện ra ngoài phủ hỏi thăm nhiều tin tức như vậy, bản thân mình là tiểu tư tri kỉ nhất đương nhiên cần phải thay chủ tử phân ưu rồi.
Cũng may, ngoại trừ những người này đó của Bạch gia bị bắt giam, Bạch Văn Hãn cùng hỏi thăm tin tức của Bạch Thư dễ dàng hơn nhiều lắm. Vì vậy, An Thảo liền đem những tin tức tốt nhất mà mấy ngày qua mình lặng lẽ tìm hiểu được, nói liền một mạch cho Hàn Tư Ân.
“Thế tử, ngày thứ hai sau khi Bạch tướng quân cùng Bạch công tử xuất cung liền rời khỏi kinh thành, hai người lúc đó đều bị thương tổn, người trong cung cũng ra tay thật nặng. Thời điểm Bạch tướng quân cùng Bạch công tử rời đi kinh thành, thương thế trên người vẫn rất nghiêm trọng, nghe đâu đều không thể đứng dậy. Mà thánh chỉ của hoàng thượng yêu cầu bọn họ phải lập tức xuất phát đến Tây Cương Thiên Môn quan, cho nên hai người liền ngồi xe ngựa rời đi. Có người nhìn thấy thời điểm hai người rời đi kinh thành nói, máu từ trong xe ngựa chảy ra một đường, nhiễm đỏ cả lộ trình đến Tây Cương. Thế tử, Tây Cương trời giá rét đông hàn, vào lúc này Bạch tướng quân lại là bị thương rời đi kinh thành, nếu là trên đường không may xảy ra chuyện gì, vậy nên làm sao bây giờ?”
An Thảo vốn là đang ôn hòa nói ra tin tức, nhưng sau đó liền không nhịn được mà có chút oán giận. Hắn cảm thấy hoàng đế đối với Bạch tướng quân quá vô tình, nói thế nào đi nữa, thì Bạch tướng quân cũng là ở trên chiến trường giết địch, lập được chiến công tướng quân.
Hiện tại hắn bị hoàng đế đánh cũng đã đánh, còn bị đuổi ra khỏi kinh như vậy. Bây giờ thời tiết khắc nghiệt như thế, Bạch tướng quân làm sao chịu được. Hoàng đế đây không phải là rõ ràng đang bức tử người sao?
Đối mặt ân nhân cứu mạng của mình, trong lòng An Thảo hơi ưu tư, ngữ khí khó tránh khỏi có chút bất bình.
Hàn Tư Ân nghe đến đây, biểu hiện trên mặt không thay đổi chút nào, hắn chỉ mở mắt ra, nhìn An Thảo lành lạnh nói: “Nếu như ngươi cảm thấy bất mãn, có thể tấu thỉnh hoàng thượng thay bọn họ cầu xin.”
Sắc mặt An Thảo có chút lúng túng, hắn kêu: “Thế tử...” Trong lòng có chút phát khổ, nghĩ thầm, cho dù mình có tâm, không phải cũng vô lực sao. Hoàng đế là cái người tiểu tư như hắn nói muốn gặp là gặp được sao?
Hàn Tư Ân đem An Thảo đuổi đi, còn mình thì ngồi ở hành lang một chút, ngắm nhìn cây ngô đồng trong sân. Hắn kỳ thực nghĩ tới để người gửi cho Bạch Thư cùng Bạch Văn Hãn một ngàn lạng bạc, xem như là chính mình bồi thường với bọn họ, thế nhưng ngân phiếu kia bị hắn lăn qua lộn lại cầm đến mấy lần, cuối cùng vẫn là bị hắn thả về chỗ cũ.
Bạch Văn Hãn cùng Bạch Thư đi vào Tây Cương e rằng sẽ thiếu bạc, mà khó chịu nhất hẳn là về tình cảm. Hàn Tư Ân cảm thấy chính mình đâm thủng tất cả những thứ này, kỳ thực có thể bị những người kia gọi là cừu nhân.
Bạch gia cùng Thạch gia bởi vì loạt chuyện này, vô số người sẽ phải chịu liên lụy, ngày sau thánh chỉ của hoàng đế hạ xuống, tử thương càng sẽ lớn hơn. Nói không chừng máu tươi còn có thể nhuộm đỏ toàn bộ các con đường của đế kinh.
Hàn Tư Ân cũng không hối hận chính mình đã vạch trần tất cả những thứ này, nhưng có những chuyện chỉ cần không muốn, thì có thể cho rằng sẽ không phát sinh.
Vốn dĩ Bạch Văn Hãn có tiền đồ vô cùng tốt, đều bị chính mình phá hoại, hết thảy đều phải bắt đầu lại từ đầu. Tây Cương xa xôi, lại thêm thời tiết đông hàn, đoạn đường này đi tới, sợ là bọn họ sẽ không yên ổn.
Nghĩ đến đây, Hàn Tư Ân cảm thấy đầu đau từng trận, bảo vệ được tính mạng của Bạch Thư, nhưng lại phá hủy cuộc sống an nhàn của y, Hàn Tư Ân không biết mình làm như vậy có thể tính là ân đền oán trả hay không.
Thời điểm Hàn Tư Ân tâm tình không tốt, luôn yêu thích tìm chút chuyện để phát tiết tức giận trong lòng. Lần này cũng không ngoại lệ, mà Hàn Quốc công phủ lại là nơi dễ dàng kiếm chuyện nhất
Hàn Tư Ân từ Phương Lan viện đi ra ngoài chưa tới một nén nhang, giữa hồ nước băng giá của hậu hoa viên ở Hàn Quốc công phủ đã bị đạp vào một người.
Người này cũng không phải ai khác, là đích tử của chi thứ hai Hàn Duyệt Trung.
Tiếng kêu sợ hãi của nha đầu phá vỡ yên tĩnh ngột ngạt của Hàn Quốc công phủ, tiểu tư bốc lên hơi lạnh thấu xương nhảy vào trong hồ cứu người, theo nha đầu nhìn thấy tình huống báo lại, sau khi Hàn Tư Ân đụng phải Đại thiếu gia, hai người không biết nói cái gì, Hàn Tư Ân đột nhiên đá Đại thiếu gia một cước, liền đem người đá vào trong hồ.
Mấu chốt nhất chính là, thời điểm Đại thiếu gia bơi vào hồ, lại bị Hàn Tư Ân dùng gậy hướng bên trong đâm đâm đâm, sau đó hắn nhìn Đại thiếu gia vùng vẫy, chậm rì rì rời đi.
Chờ sau khi Hàn Tư Ân rời đi, hạ nhân mới dám nhảy xuống nước cứu người.
Sau khi Hàn Duyệt Trung được cứu lên bờ, bị đông cứng đến đôi môi cũng tái xanh. Đắp đến vài cái chăn, uống mấy bát canh gừng mà sắc mặt vẫn không khôi phục được như cũ.
Lão phu nhân nghe đến tin tức này, tự mình đến thăm Hàn Duyệt Trung tràn đầy sợ hãi, gậy trong tay ầm ầm gõ lên mặt đất. Sau đó bà ta chỉ vào đầu Hàn Trác, lạnh lùng nói: “Ngươi dạy dỗ nhi tử tốt lắm, giữa ban ngày mà lại dám tàn hại huynh đệ, như vậy con cháu Hàn gia chúng ta làm sao sống yên được.”
Hàn Trác không biết Hàn Tư Ân đột nhiên phát điên, lúc này đối mặt với sự tức giận của lão phu nhân, hắn cũng chỉ có thể tận lực đi dẹp loạn.
Lão phu nhân lạnh lùng nhìn Hàn Trác, lại nhìn Hàn Thù khóc không kềm chế được, cùng Trương thị đang quỳ trên mặt đất gào gào khóc lớn, bà nói: “Cho dù có ngày hắn được ân sủng cực lớn, việc này chung quy vẫn phải cho chúng ta một câu trả lời đi. Con cháu Hàn gia chúng ta, không thể cứ bị người tàn hại như vậy.”
“Muốn bảo ta giải thích cái gì?” Lão phu nhân vừa nói xong, ngoài cửa đã truyền đến giọng nói của Hàn Tư Ân, khí trời có chút lạnh lẽo, hắn về Phương Lan viện thay đổi một cái áo choàng dày nặng rồi mới tới, vừa vặn nghe được cái mồm kêu gào của lão phu nhân.
Hàn Tư Ân không đợi lão phu nhân chất vấn, liền nhìn về phía Hàn Trác, thần sắc thiếu kiên nhẫn nói: “Có biết hoàng thượng tại sao xử trí Bạch gia cùng Thạch gia không?”
Hàn Trác vừa nghe hắn mở miệng đã nói như thế, trong lòng có chút hoảng loạn. Tại sao xử trí, những ngày qua không hề có một chút tin tức nào để lộ ra, chứng minh hoàng thượng căn bản không muốn cho người khác biết được, lúc này Hàn Tư Ân mở miệng nói với bọn họ, bị hoàng đế biết đến, Hàn Quốc công phủ bọn họ sợ là phải xui xẻo một trận.
Vì vậy hắn vội mắng: “Việc này không cần thông báo, ngươi chỉ cần nói, tại sao lại ra tay ác độc với huynh đệ thủ túc như vậy, hắn có từng đắc tội ngươi sao?”
Hàn Tư Ân đối với Hàn Trác lòng dạ hẹp hòi cảm thấy xem thường, hắn nhàn nhạt nói: “Ra tay với hắn đương nhiên là vì hắn chọc ta. Thấy ở đều là người nhà họ Hàn, có một số việc vẫn phải nói cho các ngươi một chút, để cho các ngươi có cái chuẩn bị trong lòng. Hoàng thượng xử trí Bạch gia cùng Thạch gia không phải vì nguyên nhân gì khác, chính là vì năm đó Hoàng quý phi mà đưa mấy người xuống để y hả giận.”
Nói tới chỗ này, Hàn Tư Ân khẽ mỉm cười, nhìn Hàn Trác cùng Hàn lão phu nhân nhẹ giọng nói: “Nhắc đến mới nhờ, năm đó làm cho Hoàng quý phi tức giận nhất, thất vọng nhất hẳn là Hàn Quốc công phủ này đi. Hàn Quốc công gia vì cái gọi là phú quý, bức tử nguyên phối, những năm này cố nhân không có đi vào giấc mộng của ngươi sao?”
Hàn Trác bị Hàn Tư Ân nói lời này hơi sững sờ, trong lòng bỗng nhiên nhảy một cái. Cố nhân trong miệng Hàn Tư Ân, dĩ nhiên là chỉ mẫu thân của thân thể này, Vương thị.
Vương thị cùng Vương Anh năm đó, đều là minh châu của Hầu phủ. Vương thị tính khí dịu ngoan, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, sau khi gả cho Hàn Trác, cuộc sống gia đình trải qua mười phần mỹ mãn, lão phu nhân vừa bắt đầu cũng coi trọng người con dâu này một chút.
Năm đó khi Hàn Vân nhập cung, người bình thường đều sẽ nghĩ tới Hàn Vương hai nhà bởi vì có quan hệ thông gia mà càng thêm thân mật, dù sao thị phi trong cung cũng nhiều, có người quen thuộc, cũng chính là có người trợ giúp.
Thế nhưng chẳng ai nghĩ tới Hàn Vân vừa vào cung đã phá đám Vương Anh, mà bên này, lão phu nhân bắt đầu dùng lý do Vương thị không có dòng dõi để làm khó nàng.
Vương thị xuất thân từ Hầu phủ, chỉ có lễ nghi chu toàn, thế nhưng lão phu nhân lại tìm xương trong chứng, Vương thị vì thế ngày đêm rơi lệ, Hàn Trác chỉ làm như không thấy, trong miệng nói lời nhu tình mật ý, mà đảo mắt bên người chính là Hồng Tụ thêm hương do lão phu nhân ban xuống.
Hàn Trác còn bởi vì vậy mà ở trong phòng Vương thị rơi nước mắt, nói là chính mình có lỗi với nàng. Nhưng mệnh lệnh của mẫu thân, thật sự là khó có thể cãi lời, hi vọng Vương thị có thể thông cảm cho hắn.
Vương thị đối với chuyện này chỉ yên lặng rơi lệ, rất nhiều chuyện đã nhẫn lại càng phải nhẫn.
Mà sau đó, cuộc sống của Vương Anh ở trong cung càng ngày càng không dễ chịu, địa vị của Vương thị tại Hàn gia càng thêm bất ổn. Khi đó Vương thị đã thấy rõ bộ mặt thật của Hàn Trác, nàng không phải không nghĩ tới hòa ly, nhưng bởi vì hoài thai, Hàn gia làm sao có thể bỏ qua cho nàng.
Khi đó Vương gia lo cho mình còn không xong, càng không cần nhắc tới nữ nhi đã xuất giá là nàng.
Mà khiến Vương thị hoảng sợ nhất chính là thái độ của lão phu nhân đối với hài tử trong bụng nàng, không hề giống như vui mừng, trái lại mỗi lần nhìn thấy bụng của nàng, ánh mắt đều là ác độc.
Vương thị biết rõ, nữ nhân sinh con chính là đi qua quỷ môn quan một lần, nàng lại có song thai, một khi không tốt thì một xác ba mạng cũng là chuyện thường tình.
Vương thị không biết Hàn Trác có biết ý nghĩ của lão phu nhân hay không, nàng khi đó cũng không muốn biết, vì vậy thời điểm nàng mang thai đến tháng thứ tám, gắng sức trở về Vương gia một chuyến.
Sau khi tin tức Vương Anh đột tử truyền đến, Vương thị liền tàn nhẫn dùng thuốc, trực tiếp trợ sản. Điều này cũng dẫn đến chuyện năm đó được gọi là Vương thị bị kinh sợ, ở nhà mẹ đẻ sinh được song sinh rồi qua đời.