Thế Tử Hàn Tư Ân

Chương 116: Chương 116




Bạch Thư đương nhiên không biết Hàn Tư Ân đã biết được suy nghĩ trong lòng y, sau khi Hàn Tư Ân vào phòng, y đứng ở cửa phòng có chút nghĩ mãi không ra tại sao Hàn Tư Ân lại đột nhiên tức giận.

Vì vậy Bạch Thư dứt khoát không thèm nghĩ nữa, đầu óc rảnh rỗi một chút, liền rất nhanh chuyển đế vấn đề nên dạy dỗ những người nói hươu nói vượn kia ra làm sao.

Sau khi trong đầu thoáng hiện lên vô số loại phương pháp chỉnh người, Bạch Thư không tự chủ nghĩ tới lời nói của những người kia, Hàn Tư Ân đứng lên được hay không không phải là vấn đề. Bạch Thư nghĩ, những ngày ở kinh thành, bên người Hàn Tư Ân xác thực cũng không có nha đầu động phòng gì gì đó.

Mà Bạch Thư cảm thấy, người như vậy, người bình thường sao sẽ lọt vào mắt hắn được. Bạch Thư không tưởng tượng ra được biểu tình của Hàn Tư Ân khi đối mặt với dục vọng lúc sáng sớm sẽ như thế nào, hắn đến nay còn nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên bản thân ướt quần, mặc dù bây giờ đã có thể không nhìn đến hưng phấn lúc sáng sớm nữa, mà ngẫm lại tình huống khi đó, thật sự là vạn phần lúng túng.

Bạch Thư đặt tình huống của chính mình lên người Hàn Tư Ân, nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú của hắn lại toát ra vẻ lúng túng vào sáng sớm... Quẫn bách dưới đáy lòng Bạch Thư trực tiếp chạy tới trên mặt, lửa nóng hầm hập.

Hắn xoa xoa mặt, muốn đuổi hết những hình ảnh kia đi, thế nhưng chẳng những không đuổi được ra ngoài, trái lại còn khiến vài thứ khác chen vào óc. Hắn đang nghĩ, Hàn Tư Ân sẽ ở cũng với người như thế nào, thời điểm hai người ở cùng nhau, thần sắc người kia vẫn cứ hờ hững như thế sao? Có thể đỏ mặt hay không? Có thể tim đập gấp gáp hay không? Có thể mỉm cười hay không?

Nghĩ đến cảnh tượng Hàn Tư Ân dung nhan như ngọc kia, thần sắc xa cách lại mất hết, mặt mày cong cong cùng người xa lạ ôm nhau mỉm cười, đáy lòng Bạch Thư có chút cảm giác khó chịu.

Hắn đứng ở cửa, ngón trỏ tay phải không tự chủ dùng sức gõ gõ vào cửa trước mặt, lực đạo có hơi hơi lớn, chỉ thấy ngón trỏ kia bỗng nhiên đâm vào.

Hàn Tư Ân ở trong phòng nghe Bạch Thư tưởng tưởng linh tinh đến chuyện của mình, bắt đầu đau đầu đau óc, mãi đến khi Bạch Thư liên tưởng đến sinh hoạt riêng tư của hắn, Hàn Tư Ân rốt cục bỏ qua nhẫn nại trong lòng, hắn và người nào ở cùng nhau, cùng liên quan gì đến Bạch Thư, sao hắn lại phải quan tâm.

Hàn Tư Ân đứng lên, đi tới cửa, mở cửa ra, vẫn không có hé răng, nhìn thấy chính là cảnh tượng Bạch Thư dùng ngón tay trỏ đâm vào cửa. Hàn Tư Ân khô lời nửa ngày, nói: “Ngươi đang làm gì đây?”

Bạch Thư im lặng không lên tiếng rút ngón tay ra, da trên ngón tay bị mài hỏng một chút, mang theo mấy phần hơi hơi đau đớn. Vết thương này căn bản không sánh được với thương tích khi y luyện võ công, nhưng Bạch Thư chính là cảm thấy rất đau.

Y dựng thẳng đầu đứng đó, tư thái kia giống như một con cún con bị người vứt bỏ, đáng thương vô cùng.

Y cũng không biết rốt cuộc mình bị làm sao, nói chung là tâm trạng cực kỳ tăm tối. Dưới cái tâm thái khó giải thích được này, Bạch Thư mím môi, quật cường đứng đó, hai tay căng thẳng nắm chặt, không có hé răng.

Hàn Tư Ân nhìn hắn, ở trước mặt Hàn Tư Ân vẫn luôn là người thức thời biết tiến biết lùi, thời điểm khi còn ở kinh thành y cũng hay cùng Hàn Tư Ân liên miên cằn nhằn nói không thôi, nhưng mỗi lần đều là trước khi Hàn Tư Ân phiền lòng, đã tự mình nhảy nhót đi ra ngoài.

Đây cũng là nguyên nhân Hàn Tư Ân có thể chứa được Bạch Thư luôn lắc lư trước mặt mình, ở trong mắt hắn, Bạch Thư là một người mặt ngoài đơn thuần mà nội tâm hoàn toàn thấu triệt.

Mà hiện tại, một người thông suốt như vậy, thế mà lại cùng mình xoắn xuýt. Trong lòng Hàn Tư Ân nổi lên một tia hỏa khí, hắn nghĩ, Bạch Thư liên tưởng vớ va vớ vẩn, chính mình còn chưa có vì thế mà nổi nóng, y ngược lại thì tốt rồi, hỏa khí so với mình còn lớn hơn.

Hàn Tư Ân hít một hơi thật sâu, ngữ khí hơi nhạt, nói: “Ngươi đi nghỉ ngơi một hồi đi.” Hắn vốn là muốn nói để Bạch Thư rút quân về doanh, nhưng nghĩ tới chính mình mới vừa nhận người ta, lại muốn đuổi về, ở trong mắt người hữu tâm sợ là sẽ có những ý nghĩ khác, vì vậy Hàn Tư Ân liền trực tiếp tiêu diệt cái ý nghĩ đó.

Bạch Thư nghe Hàn Tư Ân nói như vậy, đáy lòng càng buồn bực, y gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Được.”

Hàn Tư Ân nhìn bóng lưng Bạch Thư cúi đầu ủ rũ rời đi, lông mày đột nhiên nhăn sâu hơn, hắn không phải là người cái gì cũng không hiểu, trạng thái này của Bạch Thư rõ ràng không đúng.

Về phần chân tướng đến cùng ra làm sao, Hàn Tư Ân bất giác ngẫm nghĩ, hắn cảm thấy chính mình thật sự phải cách Bạch Thư xa một chút. Nếu như trạng thái ngày hôm nay của Bạch Thư lộ ra sớm một ngày, vậy thì dù cho Bạch Văn Hãn ở trước mặt hắn khóc lóc cầu xin, Hàn Tư Ân cũng sẽ không để Bạch Thư ở lại.

Chuyện đột nhiên phát hiện khiến Hàn Tư Ân cực kỳ buồn bực, thậm chí có thể nói là ở đáy lòng mười phần chống cự.

Bạch Thư nói là đi nghỉ ngơi, nhưng sau khi y rời khỏi tầm mắt của Hàn Tư Ân, trực tiếp dùng ưu thế của mình, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến quân doanh đi tìm Bạch Văn Hãn.

Thời điểm y đi đường tránh được những người khác, lúc đó Bạch Văn Hãn còn đang bận, Bạch Văn Hãn trên danh nghĩa cùng một vài Thiên phu trưởng tạm thời tiếp quản quân vụ do Chu Nhiên phụ trách, mà phần lớn quân vụ đều là hắn xử lý.

May mà hắn từng làm qua tướng quân, cũng biết sự tình rườm rà này đó nên xử lý như thế nào, ngược lại xử lý cũng thuận lợi.

Bạch Văn Hãn nhìn thấy dáng vẻ không cao hứng của Bạch Thư, còn tưởng rằng y ở chỗ của Hàn Tư Ân bị ủy khuất gì, hắn để cây viết trong tay xuống, hỏi ra nghi hoặc trong lòng của bản thân.

Bạch Thư lắc lắc đầu, cái gì cũng không nói. Bạch Văn Hãn biết Bạch Thư không muốn nói, vậy chắc chắn sẽ không nói, hắn cũng không có hỏi nhiều, liền cầm bút lên bắt đầu làm việc.

Bạch Thư ngồi xổm ở trong doanh trướng Bạch Văn Hãn, từ khi mặt trời cao cao, ngồi xổm đến khi mặt trời đi xuống chân núi. Trên đường cùng Bạch Văn Hãn tùy ý ăn ít thứ, sau khi trời tối, lại ngủ rồi.

Chờ Bạch Văn Hãn ngủ hắn, Bạch Thư từ trên giường bò lên, sau đó lặng lẽ chạy ra ngoài.

Không lâu lắm, trong quân doanh đột nhiên truyền đến tiếng kêu gào huyên náo, ngoài phòng nhất thời đèn đuốc sáng rõ. Khi âm thanh đầu tiên vang lên, Bạch Văn Hãn đã ngồi dậy.

Hắn tùy ý phủ thêm y phục, đi ra ngoài, Liễu Hổ Thành cùng các tướng lĩnh khác cũng đã đến. Chỉ thấy giữa quân doanh, có mấy người bị bao tải chữ nhật buộc mặt, trói ở trên cọc gỗ, trên người chỉ còn lại có một cái khố.

Một bên người lấy xuống bao tải trên mặt mấy người này, thấy được trên mặt bọn họ đều vẽ một con rùa đen. Có người nhịn không được, chịu đựng ánh mắt của những người kia, vẫn là cười ra tiếng.

Bạch Văn Hãn vừa nhìn cảnh tượng này, trong lòng liền nghĩ đến Bạch Thư, có thể ở quân doanh của Đại Chu làm ra việc như vậy mà không bị phát hiện, chỉ có Bạch Thư. Bạch Văn Hãn có chút tức giận, những người này đều đã từng trên chiến trường giết địch, Bạch Thư làm như vậy thật sự là quá hồ nháo.

Sau khi cứu được đám người kia, Liễu Hổ Thành cho người giới nghiêm quân doanh, tăng cường tuần tra, sau đó mang mấy người đi đi.

Bạch Văn Hãn mặt không cảm xúc về tới chỗ ở của chính mình, mà trong doanh trướng của hắn, Bạch Thư đã biến mất.

Bạch Thư từ quân doanh trở lại phòng của Hàn Tư Ân đã là nửa đêm, đèn bên trong phòng Hàn Tư Ân còn đang sáng. Bạch Thư theo thói quen từ trên cửa sổ nhảy vào, tâm tình rất tốt.

Sau khi y tìm được những người kia, mạnh mẽ phát tiết một phen, cả người đều sảng khoái, phiền muộn dưới đáy lòng cũng đã biến mất.

Chỉ là đến phòng của Hàn Tư Ân, trong lòng y lại buồn bực. Hàn Tư Ân nằm ở trên giường nhắm hai mắt, mặt nạ tùy ý vẫn ở trên bàn nhỏ bên giường, thế nhưng bức bình phong bên trong phòng đã không có, nhuyễn tháp chuẩn bị cho y cũng không có.

Bạch Thư nhẹ giọng đi tới bên giường, bướng bỉnh đứng đó nhìn Hàn Tư Ân thanh tuyển mặt mày. Hàn Tư Ân hô hấp đều đều, như là đã ngủ say.

Sau một hồi, Bạch Thư méo xệch cái đầu, nhìn giường của Hàn Tư Ân một chút, cảm thấy rất lớn cũng đủ mềm, ngủ thêm một người như mình hoàn toàn thừa sức. Lần này, Bạch Thư hành động còn nhanh hơn cả tưởng tượng.

Thời điểm y ngồi ở bên giường bắt đầu cởi y sam, ý nghĩ trong đầu mới hạ xuống, mà Hàn Tư Ân đang ngủ say bỗng nhiên mở mắt ra.

Hàn Tư Ân ngồi dậy, chăn gấm từ trên người lướt xuống, hắn xoa xoa đầu, nhìn về phía Bạch Thư đang cởi y phục, nhẫn nại hỏi: “Ngươi tại sao lại ở chỗ này? Tiền viện đã dọn dẹp cho ngươi một căn phòng, sau này ngươi liền ở đó.”

Bạch Thư ngáp một cái, trong đôi mắt nổi lên mông lung cùng lệ quang buồn ngủ, hàm hồ nói: “Thị vệ tuần phòng của huynh không ổn, đêm nay ta và huynh ở tạm một đêm, ngày mai ta lại đi.”

Nói xong lời này, Bạch Thư liền cấp tốc bò đến góc từng bên trong giường, nằm xuống. Hàn Tư Ân nhìn y, trên mặt có chút tức giận, lúc này Bạch Thư nhỏ giọng nói: “Trong quân doanh đã xảy ra chút chuyện, Liễu tướng quân rất tức giận, cho là có kẻ địch xông vào, đang điều tra ai có hiềm nghi. Ta hiện tại mới trở về, bị người phát hiện không tốt, ta... Ta liền ở đây ngủ một đêm.”

Nói xong lời này, Bạch Thư nhắm chặt mắt lại, nhìn như an tường, mà hai tay nắm chặt, thân thể rất cứng ngắc, liếc mắt đã nhìn ra y đang căng thẳng.

Hàn Tư Ân bình tĩnh nhìn hắn, khàn giọng nói: “Ngươi đi quân doanh làm cái gì?”

Bạch Thư không hề trả lời, hô hấp nông đi rất nhiều.

Hàn Tư Ân ngồi ở đầu giường, gãi gãi mái tóc có chút ngổn ngang, nói: “Phải nhớ ngươi còn có người ca ca, nếu như không muốn hắn bị làm khó dễ, thì đừng gây sự ở trong quân doanh. Ca ca của ngươi hiện tại không phải là tướng quân, không thể chuyện gì cũng đều bảo vệ được ngươi.”

Sau một hồi, Bạch Thư hàm hồ nói: “Ta không để người khác nhìn thấy.”

Lần này đổi lại là Hàn Tư Ân không có hé răng.

Giường đích xác rất lớn Bạch Thư ngủ ở tận trong cùng, bên ngoài vẫn còn khoảng trống rất lớn, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của Bạch Thư, Hàn Tư Ân sâu sắc thở ra một hơi, cuối cùng cũng không đem người đuổi đi.

Đèn đuốc chập chờn, Hàn Tư Ân vẫn luôn nhìn ánh nến, biểu tình theo ánh nến lay động trở nên lúc sáng lúc tối.

Không biết qua bao lâu, Bạch Thư đang ngủ say trở mình, cả người cách Hàn Tư Ân gần đi rất nhiều.

Hàn Tư Ân quay đầu lại nhìn thiếu niên thần sắc an tường, biểu tình khó giải thích được. Đã nhiều năm như vậy, hắn đã quên đi bên cạnh có người, là cái loại cảm giác gì.

Hơi thở của người này, ấm áp lại khiến người ta cảm thấy bất an.

Ngày thứ hai khi Bạch Thư tỉnh lại, Hàn Tư Ân đã không ở trong phòng, Bạch Thư có chút ảo não, tối hôm qua y cũng không biết mình lên cơn gì, cứ muốn nằm trên giường của Hàn Tư Ân. Vừa bắt đầu còn cho là mình sẽ không ngủ được, mà sau khi nằm xuống, y rất nhanh liền ngủ mất.

Người có võ công cao thì tâm đề phòng đều rất cao, một chút động tĩnh nhỏ cũng có thể tỉnh, nhưng Hàn Tư Ân rời giường khi nào y cũng không biết.

Bạch Thư mím môi một cái, sau đó lắc lắc đầu, rất nhanh mặc xong y phục, dùng nước lạnh rửa mặt một phen, để cho mình tỉnh táo.

Mà lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng chung cổ, tiếng trống gấp gáp lại lạnh lẽo, bên trong còn nghe được lòng người hoang mang rối loạn. Bạch Thư hơi thay đổi sắc mặt, vội đi tìm Hàn Tư Ân.

Hàn Tư Ân đang ở phòng khách, sau khi nghe được tiếng trống, đứng ra cửa, Cơ Hoài cũng từ bên trong phòng đi ra, thần sắc có chút nghiêm nghị.

Hàn Tư Ân phất tay gọi người tới, nói: “Đi xem xem xảy ra chuyện gì?”

“Đây là đang nhắc nhở cư dân trong thành chú ý, ngoài thành có người Tây Nhung đến đây cướp đồ vật.” Trùng hợp Bạch Thư vội vội vàng vàng vừa chạy tới, nghe nói như thế, vội mở miệng nói.

Hàn Tư Ân cau mày: “Cướp đồ vật?”

Bạch Thư gật đầu nói: “Tây Nhung địa thế hoang vu, cây lương thực không nhiều, ngày lạnh giá đồ ăn rất ít, liền đến đây quấy rầy cướp đoạt, chờ lương thực của Đại Chu chín mùa, bọn họ sẽ tới một lần.”

Hàn Tư Ân nghe lời này, hắn cau mày nói: “Ngoài thành Thiên Môn quan có mấy chục vạn đại quân ở quân doanh, cứ trơ mắt nhìn như vậy sao?”

“Ngoài thành có nhiều đại quân hơn nữa, bọn họ cũng phải phụng mệnh làm việc, việc trong thành đã có quan chức trong thành phụ trách, không có ý chỉ, nếu như đại quân ngoài thành tùy ý xuất binh, dẫn đến biên cảnh hai nước xảy ra chiến loạn, trách nhiệm này ai gánh vác?” Lúc này, tới Cơ Hoài xì cười nói.

Hàn Tư Ân hừ lạnh một tiếng, nói: “Thực sự là buồn cười.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.