Thế Tử Hàn Tư Ân

Chương 124: Chương 124




Hô Diên Lộc nhìn Hàn Tư Ân đã vứt xuống mặt nạ, con ngươi khẽ nhếch, rất là thất thần. Đương nhiên không riêng gì hắn, tướng sĩ hai nước đều rất kinh ngạc, trong đó Đại Chu lại càng kinh ngạc.

Nhắc đến Thế tử Hàn Quốc công phủ Hàn Tư Ân, người Đại Chu đều sẽ nói, người này được hoàng đế coi trọng, nhưng dung mạo xấu xí, thủ đoạn mười phần thâm độc. Việc tướng mạo của Hàn Tư Ân xấu xí bất cũng được truyền từ đế kinh Đại Chu ra khắp nơi, liền vì Hàn Tư Ân làm việc quá mức cấp tiến mà truyền đến biên quan, đến tai người nước khác.

Hàn Tư Ân mang theo mặt nạ, mọi người có ấn tượng đầu tiên, tất nhiên là lấy mặt nạ để che dung nhan không thể gặp người.

Thế nhưng dung nhan đập vào con mắt của Hô Diên Lộc, quả thực là phong hoa phong thái, là tướng mạo tuấn tú tuyển tú, lãnh ngạo giữa mi gian cùng lười nhác tổng hợp thành điệt lệ chi dung, lúc này dù hắn là lười nhác đứng đó, cũng là dáng người thanh quý, càng tôn lên dung nhan như ngọc, phong thần tuấn tú mà thôi.

Cõi đời này, vô luận là nam hay là nữ, dung mạo đẹp luôn có thể hấp dẫn sự chú ý của người khác. Mà một người rõ ràng là mọi người đều biết hắn xấu xí, nhưng khi tháo mặt nạ xuống thế mà lại là dung nhan cực mỹ, luôn khiến người khiếp sợ.

Cũng không phải là ham muốn nhan sắc, chỉ là tương phản quá lớn, đáy lòng kinh diễm mà thôi.

Bạch Thư đứng ở một bên nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đáy lòng vô cùng không thoải mái, tướng mạo của Hàn Tư Ân tuấn mỹ y đã sớm biết, cũng đã sớm nhìn quen. Mà giờ khắc này y đột nhiên có loại ý nghĩ muốn để Hàn Tư Ân mang theo mặt nạ kia, để những người khác không bao giờ có thể tiếp tục nhìn thấy dung nhan kích động này nữa.

Chỉ là cái ý niệm này cũng chỉ có thể ngẫm ở đáy lòng, lại không có cách nào làm được. Ánh mắt của Hàn Tư Ân vốn đang ở trên người Hô Diên Lộc, nghe đến tình cảm mãnh liệt trong lòng Bạch Thư, hắn liền liếc mắt nhìn Bạch Thư.

Bạch Thư cùng hắn nhìn nhau, khóe miệng nhất thời hơi nhếch lên, ánh mắt phức tạp, giống như sủng vật bị người vứt bỏ. Hàn Tư Ân nhìn y cau chặt lông mày, đáy lòng dâng lên một tia buồn bực.

Lần đầu tiên Hàn Tư Ân cảm thấy chính mình không một chút nào muốn nghe thấy tâm tình của Bạch Thư. Hắn nghĩ, nếu Bạch Thư giống như Cơ Lạc, tâm tư ẩn giấu khiến người không nghe được thật là tốt biết bao.

Bạch Văn Hãn là người đầu tiên lấy lại tinh thần bên phía Đại Chu, thu hồi kinh ngạc còn lưu lại trong tầm mắt.

Dung nhan này của Hàn Tư Ân hắn đã từng thấy, hắn cũng từng nhìn qua Bạch Thư vẽ Hàn Tư Ân có chân dung cực đẹp, chỉ là cho tới nay, hắn đều coi bức tranh kia là một bức tranh bình thường, chưa từng liên hệ đến khuôn mặt gầy gò khô vàng không hề giống người kia của Hàn Tư Ân.

Cho nên khi Hàn Tư Ân tháo mặt nạ xuống, lộ ra dung nhan càng thêm tinh xảo, hắn tự nhiên cũng thất thần. Chỉ là rốt cuộc là thấy người thể diện quá lớn, thất thần chốc lát cũng liền thôi.

Chỉ là, khi ánh mắt lơ đãng của Bạch Văn Hãn nhìn thấy Bạch Thư, nhìn thấy Bạch Thư nhìn Hàn Tư Ân, trong đôi mắt kia tràn ngập dục vọng chiếm hữu, trong lòng hắn nhất thời nặng trình trịch, có cảm giác số mệnh có một vài sự tình quả nhiên là thoát khỏi khống chế của chính mình.

Trong lúc nhất thời Bạch Văn Hãn cảm thấy đầu mình đều lớn rồi, tâm tư của Bạch Thư dành cho Hàn Tư Ân quả nhiên không bình thường, chính là không biết người đệ đệ từ trước đến giờ lười suy nghĩ của hắn là thế nào phát hiện chuyện này.

Chỉ là bây giờ đang ở biên giới hai nước, những việc tư này Bạch Văn Hãn tận lực dằn xuống đáy lòng, hắn nhẫn nhịn tâm tình rất phức tạp trong lòng, nhìn Hàn Tư Ân, chắp tay cung kính nói: “Thế tử, những người này khá thiếu y phục trên người, bão cát ở biên quan lại lớn, không bằng chúng ta trước tiên dẫn bọn họ trở về thành, để cả nhà bọn họ đoàn tụ, ăn miếng cơm nóng hổi cũng tốt lắm.”

Thời điểm nói cái này, Bạch Văn Hãn nhịn không được dùng ngôn ngữ trào phúng Tây Nhung một phen.

Hàn Tư Ân đã sớm lười đứng ở chỗ này bị người nhìn như nhìn khỉ, liền thuận Bạch Văn Hãn nói gật gật đầu.

Lời của Bạch Văn Hãn khiến hết thảy những người đang trầm mặc đều thanh tỉnh, Hô Diên Lộc nhìn thấy Hàn Tư Ân không chút do dự quay người đi về cỗ kiệu, hắn đột nhiên mở miệng cười nói: “Hàn thế tử, thường nghe người Đại Chu nói ngươi tướng mạo xấu xí, hôm nay gặp mặt quả nhiên là lời đồn không thể tin. Nếu ngươi dung nhan như vậy mà còn có thể nói là xấu xí, vậy trên đời này cũng chẳng mấy ai nhìn được. Nếu như ngươi là song nhi, bản vương coi như nâng hơn vạn kim, cũng xác định phải cầu được hoàng đế Đại Chu chấp nhận ngươi làm thê tử của bản vương, chính là không biết hoàng đế Đại Chu, thấy Thế tử có từng có tâm tư như vậy không.”

Lời này, Hô Diên Lộc nói ba phần nghiêm túc, ba phần đùa cợt, lại có chứa bốn phần ác ý. Tướng sĩ hai nước nghe lời này, trong lòng từng người dâng lên tư vị khôn kể.

Bạch Thư vốn là đi theo phía sau Hàn Tư Ân, nghe nói lời này, y bỗng nhiên quay đầu lại, thân ảnh khẽ nhúc nhích, muốn rút kiếm hướng về Hô Diên Lộc. Chỉ là khi y mới dấy lên tâm tư, Hàn Tư Ân đã quay đầu lại một phát nắm được cổ tay của y.

Dùng võ công của Bạch Thư, y có thể dễ dàng tránh thoát khỏi năm ngón tay lành lạnh của Hàn Tư Ân, thế nhưng động tác của y lại miễn cưỡng dừng lại.

Bạch Thư đầu tiên là cúi đầu nhìn ngó ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng trên cổ tay mình, sau đó liền ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Tư Ân.

Chỉ thấy Hàn Tư Ân tùy ý buông tay y, mặt mày chậm rãi nhăn lại, lập tức hắn lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Hô Diên Lộc mang theo một chút đồng tình, khuôn môi có chút lương bạc hé mở: “Tam vương tử, không phải mỗi người đều chưa từng trải sự đời như thế. Tây Nhung đất mỏng người ít, bách tính thiếu ăn ít uống, mà Đại Chu ta đất rộng người tốt, người tướng mạo đường đường nhiều như cá diếc sang sông, trong triều đình càng không có một người mũi phình lồi mắt, làm sao đến trong mắt Tam vương tử, tướng mạo của một người cứ phải ly kỳ như vậy.”

Lập tức, Hàn Tư Ân liền từ trên xuống dưới quan sát Hô Diên Lộc một lượt, một mặt ta rất hàm súc nói: “Chỉ là Tam vương tử không cần tự ti, tướng mạo này dù sao cũng là trời sinh, đố kị cũng không được.”

Nói xong lời này, Hàn Tư Ân không hề liếc mắt nhìn Hô Diên Lộc mặt mũi khó coi, xốc lên màn kiệu, ngồi vào bên trong.

Thời điểm mành hạ xuống, cỗ kiệu của Hàn Tư Ân bị người nhấc lên, rời đi trước.

Bạch Văn Hãn đối mặt với Hô Diên Lộc âm trầm, cười híp mắt nói: “Tam vương tử, cái tay của Ô Hách Đại tướng quân vẫn nên sớm ngày xử lý mới tốt, nếu như thương tổn tới gân cốt, ngày sau Tây Nhung sợ là thiếu đi một vị Đại tướng quân dũng mãnh rồi. Còn có chính là, hôm nay nếu hai nước đều đã nhất trí, ngày sau mong rằng Tam vương tử răn dạy thần dân của mình cho tốt, nếu như lại vô cớ không mời mà xuất hiện trên đất Đại Chu ta, vậy cũng không tốt đâu.”

Dứt lời này, Bạch Văn Hãn đánh ngựa rời đi, lưu lại Hô Diên Lộc mang theo người Tây Nhung, trơ mắt nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, lại một bước cũng không dám lướt qua ranh giới.

Bạch Văn Hãn ngoài miệng nói dũng cảm như vậy, đáy lòng vẫn cứ căng chặt, mãi đến tận khi hành quân đến phạm vi sườn núi Cao Mai, hắn mới chính thức thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là nghĩ đến việc Hàn Tư Ân lấy xuống mặt nạ, Bạch Văn Hãn liền trở nên đau đầu. Phía Hoàng đế, Hàn Tư Ân cũng là dùng mặt nạ gặp người, còn từng vì mặt mình có thương tích mà trách qua Chu Nhiên.

Hiện tại bỗng nhiên thay đổi thành dáng vẻ kia, tại trong mắt người hữu tâm, Hàn Tư Ân như vậy còn không phải là khi quân sao?

Hơn nữa khi Bạch Thư vẽ tranh cho Hàn Tư Ân, trong lòng hắn đã có nghi ngờ, quá giống bảo bối Hoàng quý phi của hoàng đế năm đó, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Nghĩ tới tình cảnh tương lai Hàn Tư Ân hồi kinh, hoàng đế nhìn thấy người, lại nghĩ tới dục vọng chiếm hữu không che giấu nổi của Bạch Thư kia, Bạch Văn Hãn chỉ cảm thấy trong óc mình có vô số cá nhân đang cãi vã.

Trong lúc nhất thời, Bạch Văn Hãn cũng không biết Hàn Tư Ân tháo mặt nạ này xuống rốt cuộc là tốt hay là không tốt.

Đối với Bạch Văn Hãn đang lo lắng này đó, Hàn Tư Ân cảm thấy hắn thực sự là cả nghĩ quá rồi. Hoàng đế đối Vương Anh xác thực có chấp niệm, nhưng cho dù là mình và Vương Anh giống nhau như đúc, hắn cũng không hề lo lắng bên hoàng đế chút nào.

Cái gì tội khi quân, hắn căn bản không để trong lòng. Mang mặt nạ, chỉ là vì tránh né một chút phiền toái, hiện tại không tránh khỏi, cũng không sao.

Hiện tại khiến Hàn Tư Ân cảm thấy vô lực chính là Bạch Thư, ân nhân cứu mạng này của hắn.

Nhìn thấy Bạch Văn Hãn cùng Hàn Tư Ân và những người Đại Chu này đó bình an quay về, Liễu Hổ Thành đang trú đóng bên sườn núi Cao Mai rất phức tạp, nhưng không quản trong lòng phức tạp ra làm sao, phần mừng rỡ kia vẫn là chiếm phần lớn.

Mà Cơ Hoài lại một lần nữa lòng sinh hối hận, lần này Bạch Văn Hãn cùng Hàn Tư Ân lần nữa ló mặt trước mặt hoàng thượng. Sớm biết, hắn sẽ không nên tọa trấn phía sau, cũng đi cùng mới phải.

Thủ quân ở sườn núi Cao Mai có suy nghĩ riêng của mình, có vẻ hơi hờ hững, tuyệt đối không hề phát hiện thần sắc của những người quay về có chút dị thường.

Sau khi người đi vào, Bạch Văn Hãn xuống ngựa, cỗ kiệu của Hàn Tư Ân dừng lại.

Tâm tình của những tướng sĩ đi tới trước mặt Bạch Văn Hãn là rất phức tạp, ánh mắt không khỏi đều nhìn về phía của cỗ kiệu Hàn Tư Ân, căn bản không so được với dáng vẻ kỉ luật nghiêm minh trước đây.

Liễu Hổ Thành hơi nghi hoặc trong lòng một chút, hắn còn tưởng rằng Hàn Tư Ân bị thương, trong lòng không khỏi âm thầm cố sức chửi Bạch Văn Hãn sao lại không chăm sóc người, ai bị thương không tốt, cố tình lại là Diêm vương gia này bị thương.

Lúc này, chỉ thấy Hàn Tư Ân từ cỗ kiệu đi ra, Liễu Hổ Thành mang theo tươi cười tiến lên một bước nói: “Hàn thế tử lần này không thể không kể công, bản tướng...” Hắn vốn là muốn nói thỉnh công cho Hàn Tư Ân đầu tiên, nghĩ thầm chính là, cho dù Hàn Tư Ân thật bị thương, thì căn bản cũng có công lao của hắn.

Mà khi giương mắt nhìn thấy dung nhan lãnh đạm quạnh quẽ lại tinh xảo đến cực điểm của Hàn Tư Ân kia, toàn bộ lời muốn nói của Liễu Hổ Thành đều cắm ở trong cổ họng, tướng sĩ phía sau hắn đều phát ra tiếng kêu kinh ngạc.

Liễu Hổ Thành cho là chính mình hoa mắt, sau khi mạnh mẽ nháy mắt một cái phát hiện mình không có hoa mắt, vì vậy liền đưa ánh mắt nhìn về cỗ kiệu phía sau Hàn Tư Ân, muốn nhìn bên trong một chút xem có phải là còn ngồi một Hàn Tư Ân mang mặt nạ xấu xí không gì sánh được hay không.

“Hàn... Hàn Tư Ân?” Thời điểm Liễu Hổ Thành kinh ngạc nói không ra lời, Cơ Hoài lẩm bẩm lên tiếng, hắn trợn to hai mắt, trong đôi mắt viết đầy hoài nghi đối với người trước mặt.

Người này thế nào lại là Hàn Tư Ân, người phong hoa tuyệt đại như vậy, sao có thể là Hàn Tư Ân xấu xí đến mức trẻ con nhìn thấy cũng khóc mãi không thôi đây.

Nhưng nếu hắn không phải Hàn Tư Ân, vậy hắn là ai?

Hàn Tư Ân nhíu nhíu mày, có chút không kiên nhẫn nhìn Liễu Hổ Thành nói: “Liễu tướng quân, nhìn chằm chằm bản Thế tử làm cái gì? Trên mặt bản Thế tử mọc hoa hay sao? Nhân thân của những người được cứu trở về đều bị dằn vặt rất lớn rồi, ngươi làm tướng quân còn không an bài một chút, kiểm tra người một chút, rồi lại đưa họ về.”

Hàn Tư Ân vừa mở miệng, tâm trạng của Liễu Hổ Thành đã nhất thời ổn định, nói chuyện không khiến người yêu thích như này, chỉ có Hàn Tư Ân.

Khiến Liễu Hổ Thành trầm xuốn ngược lại là nghe được ý tứ trong lời nói kiểm tra một chút của Hàn Tư Ân, đây là lo lắng trong đám người Đại Chu được cứu có người bị Tây Nhung thu mua.

Liễu Hổ Thành rùng mình một chút, thần sắc lại ôn hòa nhìn về phía Bạch Văn Hãn nói: “Văn Hãn, dẫn bọn họ đi ăn chút gì đó, để quân y kiểm tra thân thể cho bọn họ, lại ghi lại thông tin thân phận của bọn họ, đưa bọn họ về nhà.”

Bạch Văn Hãn lĩnh mệnh, những người Đại Chu này đó lúc này mới thật sự cảm nhận được an toàn, có người ôm đầu khóc rống lên. Tiếng khóc như vậy ngược lại là hút đi một phần tầm mắt trên người Hàn Tư Ân.

Ánh mắt của Hàn Tư Ân đảo qua Cơ Hoài, cuối cùng liền rơi vào trên người Liễu Hổ Thành, nói: “Liễu tướng quân, nếu như việc này đã kết thúc, vậy bản Thế tử liền trở về thành. Chuyện của biên quan Tây Cương, sau này Liễu tướng quân vẫn phải chú ý nhiều hơn mới tốt, miễn cho bị người khác tóm được chỗ trống.”

Liễu Hổ Thành vội hỏi: “Thế tử hôm nay lập được đại công, bản tướng tất nhiên sẽ như thực chất thượng tấu chương lên hoàng thượng.”

Hàn Tư Ân có cũng được mà không có cũng được đáp một tiếng, cho dù Liễu Hổ Thành che giấu không báo, phía hoàng đế cũng có tấu chương quan sát hắn, cũng sẽ tỉ mỉ nói rõ tất cả.

Ngồi ở vị trí hoàng đế kia, bệnh đa nghi là không có cách nào tiêu trừ.

Thời điểm Hàn Tư Ân chuẩn bị rời đi, Bạch Văn Hãn tiến lên phía trước nói: “Thế tử, hôm nay trong nhà có việc, có thể để cho tiểu đệ Bạch Thư chậm trễ ít ngày đi vào hầu hạ hay không?”

Đương nhiên Bạch Thư không đồng ý, y cau mày, thần sắc có chút không vui.

Bạch Văn Hãn thì lại liếc mắt nhìn y, nghĩ thầm chính mình ngày hôm nay dù như thế nào đều phải đem sự tình hỏi rõ, không nói rõ ràng, Bạch Thư vẫn phải lưu lại trong quân doanh, chỗ nào cũng không được đi.

Hàn Tư Ân không hề liếc mắt nhìn Bạch Thư, thần sắc nhàn nhạt nhìn về phía Bạch Văn Hãn nói: “Bên bản Thế tử cũng không có việc gì, thủ vệ của kinh thành mười phần tận tâm, sau này Bạch công tử cũng không cần đi, dù sao trong quân kỷ luật nghiêm minh, cũng không tiện để bản Thế tử ngoại lệ nhiều lần.”

Bạch Thư nghe lời này có chút oan ức, nhưng Bạch Văn Hãn lại cả kinh trong lòng, thời điểm hắn đáp lại cẩn thận dò xét biểu tình của Hàn Tư Ân một phen, hắn luôn cảm thấy Hàn Tư Ân là biết rõ tình cảm của Bạch Thư, hơn nữa đây là đang tỏ rõ chính mình từ chối.

Trong lúc nhất thời, Bạch Văn Hãn thực đau đầu, hắn cũng không muốn nhìn đến thần sắc của Bạch Thư.

Hàn Tư Ân nói xong lời này, vẫn cứ giống như lúc trước, mười phần ngạo mạn rời khỏi quân doanh. Chỉ là có lẽ do khuôn mặt, động tác cùng ánh mắt của hắn lần này, dĩ nhiên lại khiến người cảm thấy không có phiền chán như trước đây.

Cơ Hoài nhìn bóng lưng Hàn Tư Ân rời đi, vẫn cứ chưa hồi thần. Hắn không nghĩ ra chính là, đã có tốt tướng mạo như vậy, Hàn Tư Ân tại sao mặc cho người ta vấy bẩn hắn xấu xí bất kham, cũng phải ẩn giấu đi.

Cơ Hoài cảm thấy trong này luôn có bí mật gì mà người bình thường khó có thể phát hiện. Cơ Hoài cảm thấy có chút rục rà rục rịch, hắn nghĩ chính mình mà tìm được bí mật này, nói không chừng liền có thể tóm được nhược điểm của Hàn Tư Ân.

Hơn nữa chuyện này, vị phụ hoàng ngồi trên long ỷ của hắn kia sợ là còn không biết. Không quản nguyên nhân gì, Hàn Tư Ân đây là lừa gạt phụ hoàng hắn, sau khi phụ hoàng hắn biết, nhất định là phải tức giận.

Tội khi quân, trong lòng Cơ Hoài suy nghĩ về bốn chữ này (khi quân chi tội), sau đó vui vẻ. Hắn nghĩ, thời điểm mình viết tấu chương cho hoàng đế, phải cường điệu trau chuốt một chút.

Đêm đó Cơ Hoài cũng không trực tiếp trở về thành, ngược lại là định tâm chút, dùng thân phận hoàng tử lưu lại trong quân doanh động viên những người Đại Chu vừa mới được cứu trở về.

Những người kia lần đầu tiên được tiếp xúc với hoàng tử hiền lành như thế, trong lòng đối với Cơ Hoài mười phần cảm kích.

Mà việc Hàn Tư Ân dung mạo tuấn mỹ, trong một đêm truyền khắp mấy vạn quân Tây Cương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.