Phong thư này kẹp bên trong tấu chương dâng lên hoàng đế, dùng tốc độ nhanh nhất đưa đến trong tay Hàn Tư Ân ở kinh thành.
Sau khi Hàn Tư Ân đọc xong thư, trong lòng im lặng thầm tính khoảng thời gian đi từ Tây Cương đến kinh thành, hắn nghĩ, từ Tây Cương đến kinh thành nhanh nhất cũng phải mấy ngày, trong mấy ngày này, hẳn là hiện tại Bạch Thư đã thoát khỏi nguy hiểm rồi đi.
Nghĩ tới đây, Hàn Tư Ân nhìn truyền tin người, lãnh đạm nói: “ Lúc ngươi gần đi, Thái tử còn có dặn dò gì khác không?”
Người truyền tin nghe lời này, vội đáp: “Hồi Hầu gia, Thái tử điện hạ lúc đó có nói, sẽ mau chóng để quân y chữa trị thương thế cho Bạch tiểu công tử, không quản tình hình tương lai ra làm sao, hắn đều sẽ cho Hầu gia người một câu trả lời chuẩn xác.”
Cơ Lạc lúc đầu muốn căn dặn người đưa tin là, hắn sẽ mang Bạch Thư về kinh trả cho Hàn Tư Ân. Nếu như Bạch Thư có thể vượt qua cửa ải này, vậy hắn liền mang người về, còn nếu như qua không nổi, vậy hắn liền mang thi thể Bạch Thư về trả cho Hàn Tư Ân.
Thế nhưng sau đó Cơ Lạc cảm thấy lời này không may mắn, bỏ mấy cái lời dặn dò này đi, chỉ để người truyền tin này nói cho Hàn Tư Ân một câu như vậy. Cơ Lạc biết Hàn Tư Ân sẽ hiểu được ý tứ của mình.
Sau khi Hàn Tư Ân nghe xong lời này liền hơi nhíu mày, nghĩ thầm, chẳng lẽ khi người truyền tin khởi hành, mũi tên trên ngực Bạch Thư vẫn chưa được rút ra sao? Cái ý niệm này trằn trọc trong lòng hắn một phen, cuối cùng vẫn đè ép xuống đáy lòng không hỏi ra khỏi miệng.
Hàn Tư Ân nhìn người truyền tin kia, nói: “Hồi Tây Cương nói hộ ta với Thái tử điện hạ, là nói ta biết rồi.”
Người thị vệ kia cho là Hàn Tư Ân còn có những lời căn dặn khác, thế nhưng hắn đã chờ một lúc, phát hiện Hàn Tư Ân đã thần sắc bình tĩnh phái hắn rời đi.
Đáy lòng thị vệ có chút phức tạp, nhưng cuối cùng cũng không nói gì khác, liền rời đi.
Sau khi thị vệ rời đi, Hàn Tư Ân ngồi ở bên trong viện tử của mình, tỳ nữ vẫn như trước bưng lên loại trà mà hắn thích uống, sau đó nhỏ giọng rời đi.
Hàn Tư Ân vẫn luôn ngồi ở đó, ngồi rất lâu, đến tận khi trời đã tối hẳn, hắn đứng dậy trở lại gian phòng của mình, từ dưới đáy giường mở ra một cái rương, đặt phong thư của Cơ Lạc vào bên trong.
Sau đó ánh mắt Hàn Tư Ân nhìn vào rất nhiều bức thư chưa được mở ra trong rương, đó là khi năm đó Bạch Thư cùng Bạch Văn Hãn bị hoàng đế đày đến Tây Cương, Bạch Thư viết thư cho hắn.
Nhiều năm như vậy, tuy rằng hắn vẫn luôn giữ lại, nhưng một phong đều chưa từng mở ra.
Cùng lúc đó, bên trong doanh trại Đại Chu trú đóng ở cảnh nội Tây Nhung lâm thời, Cơ Lạc cùng Bạch Văn Hãn đứng ở một bên nhìn người đang nằm trên giường hẹp, quân y mới vừa đổi thuốc cho Bạch Thư, Bạch Thư sắc mặt tái nhợt, hô hấp mỏng đến mức không thể nghe thấy.
Mũi tên trí mực trên ngực y đã sớm rút ra, nhưng người kể từ khi đó đến bây giờ vẫn chưa từng tỉnh lại, tình cờ trong miệng sẽ nói ra một hai từ mơ hồ, thế nhưng không ai biết rốt cuộc là y đang nói cái gì.
Sau khi Bạch Thư trúng tên, bọn họ lúc đó đang cùng Tây Nhung tàn binh ác chiến, không thể lập tức dẫn y đi chữa thương. May mà bản thân Bạch Thư hiểu được võ công, ngăn lại huyệt vị của chính mình, cũng không để vết thương chảy máu.
Chỉ là chờ tất cả dẹp loạn, Tây Cương đại quân tới rồi, nhưng thời điểm quân y đi vào chữa trị cho Bạch Thư, quân y lúc đó bắt mạch cho y, liền trực tiếp lắc đầu.
Mũi tên kia cách tâm mạch của Bạch Thư chỉ còn một chút xíu, cứu trị lại bị chậm trễ quá nhiều, quân y tự nhận y thuật không cao, không dám dễ dàng rút ra mũi tên, chỉ lo một lần rút này sẽ khiến tâm mạch của Bạch Thư đứt đoạn, người sẽ không còn.
Sau cùng vẫn là Bạch Văn Hãn và Cơ Lạc mở miệng, vô luận kết quả làm sao, đều thỉnh hắn thử một lần, quân y đành theo tư tưởng cứu người một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp, vén ống tay áo lên rút tên ra.
Khi quân y rút tên nói chỉ cần Bạch Thư đêm đó không phát sốt, người liền có thể cứu trở về.
Mà Bạch Thư đêm hôm ấy lại nóng lên, thân nhiệt nóng bỏng, quân y liên tục bận rộn một ngày một đêm, cũng may cuối cùng cũng ổn định được thân nhiệt cho y.
Chỉ là Bạch Thư nhiệt độ là ổn định, nhưng người vẫn luôn hôn mê không tỉnh. Quân y nói trước mắt không có phương pháp khác, bọn họ chỉ phải từ từ chờ đợi.
Sau khi Cơ Lạc cùng Bạch Văn Hãn đến nhìn Bạch Thư rồi rời đi, Cơ Lạc nhìn Bạch Văn Hãn trên mặt đều là râu mép, thấp giọng nói: “Y sẽ tỉnh thôi, ngươi đừng quá lo lắng.”
Bạch Văn Hãn lắc lắc đầu, nhưng lại chẳng hề nói được một câu.
Lúc trước Tây Nhung đột nhiên công kích thành trì Đại Chu, Bạch Văn Hãn phụng mệnh xuất binh, thời điểm ngăn chặn Tây Nhung, nhìn thấy sức chiến đấu của Tây Nhung không mạnh, trong lòng Bạch Văn Hãn liền có cảm giác, lần này Tây Nhung đột nhiên xâm phạm Đại Chu, đối với Đại Chu mà nói là một cơ hội phản kích tuyệt hảo.
Hắn dẫn quân tiên phong cánh tả đi truy kích, chỉ là không hề nghĩ rằng sẽ gặp phải bão cát, trong bão cát bọn họ lại lạc đường, tiến nhập địa giới Tây Nhung. Sau đó chờ bão cát tản đi, bọn họ trực tiếp đi tìm một đỉnh núi mà ẩn giấu.
Bạch Văn Hãn vừa dò hỏi tình hình cảnh nội Tây Nhung, vừa lưu lại ký hiệu đặc thù, chờ cùng Đại Chu ở cảnh nội Tây Nhung cùng nội ứng ngoại hợp. Lúc đó, hắn đối với việc Liễu Hổ Thành xuất binh cũng chỉ nắm chắc hai phần.
Bạch Thư là người đầu tiên dựa theo ký hiệu mà tìm tới người của bọn họ, nghe được là Cơ Lạc đích thân đến, Bạch Văn Hãn đối với việc Đại Chu xuất binh đánh Tây Nhung lại là có tám phần nắm chắc. Hắn lần trước đã biết, Cơ Lạc tuyệt đối có tâm để Tây Cương một lần yên ổn.
Sau đó Cơ Lạc thấy được ký hiệu đặc thù do Bạch Văn Hãn lưu lại, liền đuổi tới, khi đó Bạch Văn Hãn đã bị Tây Nhung phát hiện. Tình huống khẩn cấp, Bạch Văn Hãn cùng Cơ Lạc ngay tại chỗ nội ứng ngoại hợp đại chiến Hô Diên Lộc dẫn dắt tàn binh.
Chỉ là cuối cùng, khi Hô Diên Lộc bắn tên về Cơ Lạc, tài bắn cung của Hô Diên Lộc là thật sự tốt, lần trước bắn về phía Hàn Tư Ân chính là ba mũi tên liên tục, nhưng là lần này xác thực năm mũi tên, mũi cuối cùng vẫn cứ là song phát.
Mắt thấy Cơ Lạc sắp trúng tên, Bạch Thư vốn vẫn luôn bảo vệ Bạch Văn Hãn, dùng tốc độ nhanh nhất tiến lên thay Cơ Lạc chặn lại mũi tên trí mạng cuối cùng này.
Cơ Lạc không nghĩ tới chính mình sẽ được Bạch Thư cứu, mà thời điểm Bạch Thư thay hắn đỡ một mũi tên trí mạng kia, trong lòng cũng không có quá suy nghĩ quá nhiều, y chỉ là muốn, lúc gần đi mình đã đáp ứng Hàn Tư Ân, sẽ bảo vệ Cơ Lạc bình an vô sự.
Việc đã đáp ứng, nhất định phải làm.
Nghĩ đến tình cảnh Bạch Thư bị thương, vành mắt Bạch Văn Hãn đỏ lên, đôi mắt cũng có chút đau đớn. Hắn ngồi xổm xuống, mạnh mẽ đập lên mặt đất, hắn nghĩ nếu như mình không có dã tâm một lần hành động đánh đổ Tây Nhung, nếu như từ từ mà làm, vậy Bạch Thư căn bản không cần phải chịu phần tội này, cũng không cần cho tới bây giờ đều không rõ sống chết.
Cơ Lạc tiến lên cầm lấy hai tay chảy máu của Bạch Văn Hãn, kéo người dậy, nổi giận nói: “Bạch Thư vẫn chưa tỉnh, ngươi cũng không cần tự ngược. Cô chính là thái tử của Đại Chu, đế vương tương lai của Đại Chu, trên người có chân long hộ thân, có cô trong coi Bạch Thư, y nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Thời điểm Cơ Lạc nói lời này, trong lòng là cực kỳ khó chịu. Đời trước hắn là vạn tiễn xuyên tim mà chết, cho nên thời điểm đối mặt với mũi tên, luôn không tự chủ mà hoảng hốt. Mũi tên cuối cùng kia, hắn không biết là song phát, chờ khi hắn phát hiện ra, trong đầu đều là cảnh tường tử vong của mình đời trước, hồi ức sợ hãi khiến lòng người run rẩy, tay chân không khỏi chậm một phần.
Nhưng phần chậm này lại suýt chút nữa lấy đi tính mạng của Bạch Thư.
Quốc gia đại nghĩa cá nhân tiểu nghĩa, Bạch Văn Hãn hiểu rõ trong lòng, nhưng thân nhân duy nhất của mình còn đang không rõ sống chết nằm ở đó, đối mặt với Cơ Lạc an ủi, đáy lòng tự trách cũng không giảm bớt một phần.
Cơ Lạc buông ra hai tay dính vết máu của Bạch Văn Hãn, ánh mắt nhìn về doanh trướng mà Bạch Thư đang nằm, thấp giọng nói: “Bạch Văn Hãn, cho dù ngươi không tin ta đích thực có chân long hộ thân, vậy thì cũng nên tin tưởng Bạch Thư, có người ở kinh thành chờ y, y sẽ tỉnh lại thôi.”
Cơ Lạc nói như vậy cũng không phải giả, lúc đó hết thảy đều trần ai lạc định, Bạch Thư đã có chút mơ hồ, mà y vẫn tóm lấy tay hắn, đứt quãng hàm hàm hồ hồ nói: “Bảo bọn họ cứu ta, nhất định phải cứu ta. Ta không có việc gì, ta còn phải trở về kinh thành, nếu như ta không thể quay về, vậy đời này sẽ không còn ai thích Hàn Tư Ân nữa, huynh ấy sẽ rất đáng thương.”
Lời kia Cơ Lạc nghe được, Bạch Văn Hãn cũng nghe được. Bạch Văn Hãn đối với chuyện Bạch Thư thích Hàn Tư Ân, vẫn là đáy lòng do dự. Thế nhưng khi lần đầu tiên Bạch Thư tìm hắn hỗ trợ, nói là muốn từ Tây Cương trở lại kinh thành, hắn vẫn đồng ý, thậm chí tìm Cơ Lạc hỗ trợ.
Hắn không thích Bạch Thư đi lại thân cận với Hàn Tư Ân, nhưng là đối với bất kỳ quyết định gì của Bạch Thư, hắn cũng sẽ không dùng thân phận đại ca mà ngăn trở. Hiện tại, Bạch Văn Hãn nghĩ, nếu như Bạch Thư thật sự thích Hàn Tư Ân như vậy, thì liền vì cái người ở kinh thành xa xôi kia mà tỉnh lại đi.
Không biết là do tâm nguyện của Cơ Lạc cùng Bạch Văn Hãn quá mãnh liệt, hay là do thời gian ngủ của Bạch Thư thực sự là quá dài, lúc này trong doanh trướng không người, Bạch Thư đang nằm ở trên giường, nhẹ nhàng động đậy ngón tay ở bên chăn.
Tin tức Hoàng thái tử tiến thẳng vào quốc cảnh Tây Nhung truyền đến Đại Chu, làm cho cả Đại Chu đâu đâu cũng tưng bừng phấn khởi. Kinh thành là trung tâm tin tức tới lui, là địa phương quan lại tập trung, đương nhiên cũng là tòa thành trì mừng rỡ nhất.
Có chiến tranh liền có tử thương, hoàng đế đã hạ lệnh sớm phát quân lương cho quân Tây Cương, số lượng quân lương lớn hơn ngày xưa nhiều lắm, là hoàng đế dùng ngân lượng của quốc khố tạm thời ổn định quân tâm của quân Tây Cương.
Chờ Cơ Lạc từ Tây Cương trở về, lấy ra danh sách những tướng sĩ có quân công lần này, hoàng đế sẽ tiến hành ban thưởng khác, thăng quan tiến tước đương nhiên cũng có.
Mà bây giờ kinh thành nghị luận nhiều nhất là chuyện có liên quan đến Tây Nhung vương cầu hoà, Cơ Lạc thượng tấu chương ý là thẳng thắn một là không làm, hai là đã làm thì làm cho chót, bác bỏ kế cầu hoà của Tây Nhung vương, cũng sẽ không để nó trở thành nước phụ thuộc Đại Chu, mà là đánh thẳng vào đô thành Tây Nhung, để Tây Nhung trở thành một quận dưới sự quản hạt của Đại Chu.
Tấu chương này của Cơ Lạc được võ tướng ủng hộ, mà bị cả triều văn thần phản bác. Võ tướng có tâm kiến công lập nghiệp, văn thần cảm thấy sự tình đến mức độ này, Tây Nhung lại có ý định cầu hoà, việc này có thể tìm tới cái kết hoàn mỹ, có thể biểu lộ ra thiên tử Đại Chu nhà bọn họ phong độ.
Mấu chốt nhất chính là, rất nhiều người cho là Tây Nhung là xứ man di mọi rợ, hoang vu không thấy, trận chiến cảnh nội Tây Cương này ít nhất cũng khiến mấy chục năm không có chiến hỏa quấy nhiễu, Tây Nhung trở thành nước phụ thuộc Đại Chu, hàng năm cống nạp kim ngân mã thất, so với việc trở thành một quận huyện của Đại Chu còn muốn hộ bộ phát kinh phí ngân sách thì tốt hơn nhiều.
Còn nữa, tiếp tục xuất binh, thì phải tiêu hao vật chất, quốc khố của bọn họ có ít bạc, mà vẫn luôn giằng co cũng không phải biện pháp. Cuối cùng, những người này cho là không nên cùng khấu mạc truy*.
*穷寇莫追: không nên tiếp tục đánh chiến với kẻ địch không còn đường lui, tránh để địch nhân chó cùng dứt giậu mà tổn hại đến mình
Tiếp thu Tây Nhung cầu hoà, còn có thể tránh khỏi càng nhiều tướng sĩ Đại Chu thương vong, cũng có thể để Tây Cương quân nghỉ ngơi lấy sức.
Đối với những tranh luận này, hoàng đế vẫn không đưa ra đáp án chuẩn xác. Hoàng đế cũng không biết mình là muốn tiếp tục đánh hay là nên tiếp thu Tây Nhung cầu hoà như vậy, hắn cảm thấy Cơ Lạc cùng những văn thần này nói đều có lý.
Trên triều đình bởi vì chuyện này mà đã ồn ào đã mấy ngày.
Hoàng đế thấy toàn bộ đại điện cũng không có tìm được người nói ra lời tự đáy lòng, cuối cùng ánh mắt của hắn rơi vào trên người Hàn Tư Ân những ngày qua hiếm thấy yên tĩnh không có mổ người.
Hoàng đế vội ho một tiếng, nói: “Vạn An hầu cảm thấy thế nào?”
Hoàng đế hỏi một câu, mà đợi một phút chốc lại phát hiện Hàn Tư Ân cũng không có hé răng.
Hoàng đế sửng sốt một chút, nhìn về phía Hàn Tư Ân, Hàn Tư Ân thì lại đang ngó chừng mặt đất, vẫn luôn mặt không cảm xúc trầm mặc.
Hoàng đế cho là tiếng người ầm ĩ, lại hỏi một lần.
Hàn Tư Ân liếc mắt nhìn hoàng đế một cái, hoàng đế nói chính hắn cũng không biết lựa chọn như thế nào, nhưng sau khi Hàn Tư Ân cảm nhận được trong lòng hắn đang mơ hồ vui mừng, hắn liền biết trong lòng hoàng thượng kỳ thực đã làm xong quyết định, chấp nhận sách cầu hoà của Tây Nhung.
Nếu là trước đây, Hàn Tư Ân tất nhiên sẽ thuận ý nghĩ trong lòng hoàng đế, đem lời nói được hoàng đế yêu thích thành thật nói ra.
Nhưng là, Hàn Tư Ân ngày hôm nay cũng không muốn làm như vậy, sau khi hoàng đế lại hỏi một lần, hắn đứng ra, nhàn nhạt nói: “Hoàng thượng, vi thần cảm thấy lúc này cần phải một lần hành động tiêu diệt Tây Nhung, lửa rừng thiêu không hết, gió xuân thổi lại sinh. Tây Nhung chính là cỏ dại, chờ lấy lại được tinh thần, nhất định sẽ cắn ngược lại Đại Chu một cái.”