Nguyên Bảo đứng ngoài cửa Ngự thư phòng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà tâm tình trập trùng đến lợi hại.
Hắn đầu tiên là hiếu kỳ lão nhân Chu thái y đã nói cái gì chọc giận hoàng đế, sau đó liền có chút lo lắng hoàng đế đang nổi giận sẽ đem Chu thái y kéo ra ngoài cho chó ăn, dù sao hoàng đế trước kia cũng từng âm dương bất định.
Mà hiện tại, Nguyên Bảo nghe đến dặn dò của hoàng đế, trong long không thể không đối với Chu thái y dựng thẳng lên ngón tay cái.
Những năm này không có mấy người dám ở trước mặt hoàng đế nhắc đến tam hoàng tử Cơ Lạc, cho dù lúc trước Cơ Lạc đủ mười sáu tuổi xuất cung kiến phủ, hoàng đế cũng chỉ từ công bộ lấy ra địa đồ phân bố kinh thành, tùy tiện chỉ một khu vực cho Cơ Lạc xây dựng phủ đệ, sau đó lấy lý do tam hoàng tử không có công lao mà phong hắn làm Dự quận vương.
Nhớ lúc trước, nhị hoàng tử Cơ Dung cũng không có công lao gì, thời điểm xuất cung kiến phủ, trực tiếp được phong Gia thân vương.
Mà Chu thái y là đầu tiên khiến tam hoàng tử có độ tồn tại trước mặt hoàng đế, điểm này Nguyên Bảo liền bội phục hắn.
Không đề cập tới tâm tình phức tạp cùng vẻ mặt mờ mịt của tam hoàng tử Cơ Lạc và ngũ hoàng tử Cơ Hoài khi tiếp nhận ý chỉ của hoàng đế, hiện tại hoàng đế ở trong Ngự thư phòng tràn đầy hiếu kỳ.
Hắn ôn hòa bảo Chu thái y đứng dậy, tiện tay ném cho hắn một cái màu khăn lụa cẩm tú vàng óng, bảo hắn sửa sang lại vẻ ngoài của mình.
Chu thái y biết nghe lời phải đáp lại, sau khi xoa xoa vệt nước trên người, Chu thái y đem khăn hoàng đế ban cho trịnh trọng đặt trong tay áo, thần sắc cung kính đứng đó.
Hoàng đế bị Chu thái y tận lực nịnh nọt chọc cho phát cười, bảo hắn tìm cái ghế ngồi xuống, sau đó hoàng đế tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn nói: “Qua một tháng nữa chính là sinh thần thái hậu, ngươi điều dưỡng thân thể Hàn Thế tử cho tốt, đến lúc đó trẫm phải tận mắt nhìn xem.”
Chu thái y trong nháy mắt có điểm khổ, hắn kính cẩn nói: “Vi thần sẽ tận lực.”
Hoàng đế nhàn nhạt ừm một tiếng, khép hờ con ngươi sắc bén, thần sắc bừng tỉnh. Chu thái y cẩn thận nhìn sắc mặt hoàng đế, tiến lên bắt mạch cho hoàng đế.
Mạch tượng của hoàng đế vững vàng, không có vấn đề gì lớn, Chu thái y cũng yên tâm.
Sau một hồi, ngự thư phòng yên ắng vang lên âm thanh lạnh lẽo của hoàng đế: “Quân Nhiên tự sát rời bỏ trẫm nhiều năm như vậy, ngươi là người đầu tiên nhắc đến hắn, không quản nguyên nhân ra làm sao, lần sau sẽ không ngoại lệ!”
Quân Nhiên, chính là tên tự của Vương Anh.
Chu thái y cũng là lần đầu tiên nghe được nguyên nhân cái chết của Vương Anh, cực kỳ khiếp sợ, vội vàng đáp lại.
Sau khi Chu thái y ra ngoài Ngự thư phòng, hắn thở dài một hơi, bình tĩnh lại tâm tình của chính mình.
Ngày thứ hai, Hàn Quốc công quý phủ đặc biệt yên tĩnh, tiếng bước chân đi lại của hạ nhân cũng nhẹ hơn rất nhiều.
Hàn Tú, Hàn gia tam tức phụ, còn có Liễu thị lẽ ra đang ở tiểu phật đường sao chép kinh thư, đều yên tĩnh không tiếng động tụ tập trong phòng lão phu nhân, hai mặt nhìn nhau.
Lão phu nhân nhắm mắt lại, không lâu sau có nha hoàn nhỏ tuổi đi vào, nàng chuẩn bị thỉnh an, lão phu nhân khoát tay áo một cái, hỏi: “Hàn... Thế tử bên kia thế nào? Có thiếu cái gì sao? Hai vị hoàng tử cũng tốt chứ?” Nếu không nhìn đến bàn tay đang nắm chặt của bà, thì biểu hiện kia quả thật vô cùng hững hờ.
Nha đầu này vẻ ngoài bình thường, ngược lại miệng lưỡi lưu loát, nàng biết lão phu nhân hiện tại muốn biết nhất chuyện gì, vội nói “Bên Thế tử tất cả đều tốt, hai vị hoàng tử sau khi gặp lão gia liền đi tới Phương Lan viện, lão gia cùng nhị gia vốn muốn cùng đi tới, thế nhưng bị tam hoàng tử ngăn cản, nói là bọn hắn phụng chỉ tiểu bối cùng nhau trò chuyện, sẽ không phiền phức hai vị lão gia, Phương Lan viện vẫn luôn yên tĩnh.”
Này vừa nói, người trong phòng sắc mặt khác nhau, Nhị phòng Trương thị tính tình gấp gáp, nhìn lão phu nhân, sắc mặt có chút lo lắng nói: “Mẫu thân, người nói hoàng thượng đây là ý gì? Làm sao lại để Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử cùng đi? Còn có hài tử kia của đại ca, tính tình cổ quái không xong, muốn đổi cho hắn nơi ở mà hắn chết sống không muốn, hắn đây là cố ý ở trước mặt Tam hoàng tử, biểu hiện Hàn gia đối xử với hắn không tốt, muốn để tam hoàng tử thay hắn cáo trạng với hoàng đế hay sao.”
Trương thị biết mình tương lai sẽ là mẹ vợ của Cơ Hoài, không vừa mắt tam hoàng tử Cơ Lạc, giọng nói tràn đầy oán giận, khiến lão phu nhân tức đến trán nổi đầy gân xanh, lớn tiếng nói: “Ngươi câm miệng cho ta, đương triều hoàng tử ngươi có thể bình luận sao?”
Trương thị oan ức không dám lại nói chuyện, lão phu nhân xoa xoa trán của mình, nhìn một lượt người trong phòng, trong lòng lên xuống trập trùng.
Ngày hôm qua bọn họ nghe được tin tức Cơ Hoài truyền đến, cả phủ giật nảy mình. Bởi vì Vương thị đã qua đời, tam hoàng tử Cơ Lạc cùng quý phủ bọn họ căn bản không hề có quen biết gì, hoàng đế cũng từng biểu hiện rõ ràng chính mình không thích tam hoàng tử, thậm chí từng ở trước mặt mọi người giáo huấn tam hoàng tử.
Hiện tại hoàng đế đột nhiên hạ chỉ để hai nhi tử của mình đến thăm bệnh một tên ma ốm trong phủ, mấu chốt tên ma ốm này lại là Thế tử, trên danh nghĩa tương lai sẽ thành quốc công gia, mà hai hoàng tử đều là thân thích của hắn, việc này thấy thế nào cũng có điểm kì quái.
Không biết là hoàng đế vô ý, hay bên trong vẫn còn thâm ý khác, nhưng từ lúc nào mà địa vị của Hàn Tư Ân trong lòng hoàng đế lại cao như vậy rồi?
Hàn Tú bởi vì mới vừa xung đột với Hàn Tư Ân, suy nghĩ nhiều chút, nhưng dù trong lòng nàng có vạn phần ý nghĩ, bây giờ cũng sẽ không nói ra, nàng nhìn lão phu nhân nói: “Nương, không quản như thế nào. Người là nhất phẩm cáo mệnh, lại là thân ngoại tổ mẫu của Ngũ hoàng tử, một chốc nữa hai vị hoàng tử nhất định sẽ đến bái kiến, đến lúc đó chúng ta lại xem tình huống thế nào.”
Lão phu nhân gật gật đầu thầm nghĩ, cũng chỉ có thể như vậy.
Không quản mấy người Hàn gia ở nơi đó xoắn xuýt tưởng tượng, Phương Lan viện của Hàn Tư Ân lại toàn bộ yên tĩnh.
Hàn Tư Ân ngồi trên ghế dựa mềm lẳng lặng uống trà, tam hoàng tử Cơ Lạc không nói một lời ngồi cạnh, chỉ có Cơ Hoài không ăn không uống, gương mặt có chút ngây ngốc nhìn Hàn Tư Ân, bồn chồn đứng ngồi không yên.