Hai cha con nói xong những câu nói kia, bầu không khí liền trầm mặc lại, Hàn Trác nhìn trưởng tử của mình, nhìn đôi mắt thanh lãnh kia, đôi mắt như thể biết tất cả mọi chuyện, lại giống như cái gì cũng không biết.
Nhìn đôi mắt này, Hàn Trác giống như thấy được vong thê Vương thị. Nàng trước khi sinh đã nhìn hắn một lần như thế, khiến hắn lúng túng lại vô cùng chật vật. Thậm chí có lúc hắn nghĩ, Vương thị tại Tĩnh Quốc hầu phủ sinh con có lẽ là thiên ý, thiên ý muốn lưu lại hai đứa bé này.
Lúc đó hắn đứng ở ngoài phòng sinh, xung quanh đều là người, đi qua đi lại, máu từng chậu từng chậu thoáng qua mắt hắn, hắn đột nhiên nghĩ đến tâm tình lúc đó, sợ hãi, vui mừng, còn có khổ sở, cuối cùng đều hóa thành bình tĩnh.
Sau khi hài tử sinh ra, Vương thị không trụ được nữa. Lúc hắn đi vào phòng sinh, Vương thị nhìn hai đứa bé bên cạnh mà khóc, sau đó nàng khẩn thiết cầm lấy tay hắn, bi thương vừa nói: “Chúng nó sinh ra chưa từng được ăn sữa của thiếp một bữa, ngày sau cũng không nhớ rõ người mẹ này, hai người bọn họ là huyết mạch Hàn gia, che chở bọn họ trưởng thành.”
Hắn tự nhiên là đáp ứng, Vương thị đến lúc lâm chung đều đang nhìn hai đứa bé, nàng đại khái là muốn ôm lấy hai đứa bé, thế nhưng cuối cùng chỉ có thể lấy tay mất công tốn sức đụng một cái vào gò má của bọn họ, liền đi, hắn ở trước giường Vương thị thất thanh khóc rống.
Nói đến, bất kể là Hàn Tư Ân lớn lên ở Hàn gia, hay là Hàn Minh Châu về từ Thiên môn quan, tướng mạo không như người nhà họ Hàn, ngược lại cực kỳ giống mẹ của bọn họ.
Hàn Trác đã rất lâu không nghĩ tới Vương thị, khuôn mặt Vương thị trong đầu hắn vốn đã nhạt không thấy rõ, mà ngày hôm nay Hàn Minh Châu trở về, đôi mắt Hàn Tư Ân, làm cho hắn nhớ tới Vương thị.
Hắn vốn là muốn giữ lại Hàn Tư Ân cùng hắn dùng bữa tối, nhưng bởi vì nhớ chuyện cũ, Hàn Trác đột nhiên không còn tâm tư cùng Hàn Tư Ân dùng bữa. Hắn nói vài câu cho có lệ với Hàn Tư Ân, sau đó liền đem người đuổi đi.
Hàn Tư Ân chưa hề nghĩ tới sẽ cùng Hàn Trác dùng cơm, cho dù Hàn Trác giữ lại, hắn cũng sẽ tìm cớ rời đi, cho nên đối với quyết định sau cùng của Hàn Trác, hắn vẫn là vô cùng thỏa mãn.
Trở về từ viện tử của Hàn Trác, Hàn Tư Ân đi đến phòng gian, đem ngân phiếu để lên bàn. Mấy tấm ngân phiếu gộp lại có chừng một ngàn lạng.
Lại nói, Hàn Tư Ân nguyên chủ còn chưa nhìn thấy nhiều bạc như vậy đâu.
Nguyên bản Hàn Tư Ân bởi vì lý do thân thể, mỗi ngày nằm ở trên giường uống thuốc, mỗi ngày đều là đầy cõi hi vọng, mong đợi chính mình có ngày có thể chân chính tốt lên, có thể đi ra ngoài một chút, dù cho không được như người khác vui cười tức giận chơi đùa.
Thế nhưng nguyện vọng này là cực kỳ xa xỉ, hắn mỗi tháng chỉ có mấy lượng bạc như vậy, mà Đổng ma ma mỗi ngày đều ghé vào lỗ tai hắn nói thầm, nói bởi thân thể của hắn không tốt, thuốc uống đều là dược liệu quý báu, rất đáng giá, nói Hàn gia lão thái thái cùng lão gia quan tâm hắn như nào, vân vân.
Hàn Tư Ân khi đó không biết có hiểu hay không, chỉ là mấy năm qua hắn vẫn luôn chưa từng ra khỏi phủ, hắn không có bạn bè, không có người thân, mà thế nhân hình như cũng quên đi vị Thế tử này.
Ở một góc độ nào đó, những ngày tháng trôi qua của hai người bọn họ lại có điểm giống như vậy. Nghĩ như thế, Hàn Tư Ân nở nụ cười, lập tức đem những chuyện trong đầu vứt bỏ, không sao cả.
Bích Hoa hầu hạ bên cạnh Hàn Tư Ân, nhìn Hàn Tư Ân vẫn đang nhìn những ngân phiếu kia, trong lòng nàng không khỏi kẽo kẹt một tiếng, tim đập có chút gấp gáp.
Nàng nhìn những ngân phiếu này, đột nhiên nghĩ đến Hàn Tư Ân thả bạc vào cái hộp kia, tiền bạc cùng vật quý giá trong cái hộp kia đều bị Đổng ma ma lén lút cầm đi. Các nàng hầu hạ đều biết, mà không có một người ngăn cản, các nàng không muốn tìm phiền phức, cho nên lựa chọn mở một mắt nhắm một mắt.
Các nàng mặc dù chưa từng tự tay hại Hàn Tư Ân, nhưng cũng trợ trụ vi ngược, bàng quan lạnh nhạt. Nghĩ tới đây, thân thể Bích Hoa có chút phát lạnh.
Hàn Tư Ân biết được suy nghĩ trong lòng Bích Hoa, chỉ là hắn cũng không có mở miệng khuyên gì, hay là nhân cơ hội lung lạc lòng người gì cả. Ở trong mắt hắn, lòng người là vật dễ thay đổi nhất, không có cũng được.
Hàn Tư Ân hờ hững cầm lấy ngân phiếu, đem chúng nó đặt ở trong cái hộp kia. Chiếc hộp này vẫn là cũ nát, bên trong vẫn chỉ có mấy lạng bạc vụn, mà hộp rất sạch sẽ, trên mặt bàn còn có vật rơi ra từ hộp.
Hàn Tư Ân đem hộp khép lại, thuận miệng nói: “Đến trù phòng lấy chút điểm tâm mang tới.” Hàn Tư Ân thích thức ăn ngọt, phi thường yêu thích, loại ngọt nị kia, trong miệng hắn là nhân gian mỹ vị, điểm này hắn chưa bao giờ phủ nhận.
Bích Hoa nghe dặn dò vội nhỏ giọng đồng ý, chính mình đi ra ngoài. Hàn Tư Ân rất nhiều lời đều sẽ không nói ra miệng, nhưng hắn sẽ biểu hiện ra, tỷ như hắn yêu thích yên tĩnh, không thích lớn tiếng dặn dò những người khác, người hầu hạ theo bên cạnh tự nhiên đều hiểu, cũng sẽ không lớn tiếng huyên náo.
Bích Hoa ra ngoài, thấp giọng hướng Vân Chi nói vài câu, bảo nàng đi trù phòng lấy cơm nước. Nha đầu bên trong Phương Lan viện, thường đi theo bên người Hàn Tư Ân chính là Bích Hoa, các nha đầu khác không dám cùng Hàn Tư Ân nói nhiều mấy câu, những chuyện nhỏ nhặt này tự nhiên sẽ nghe Bích Hoa dặn dò.
Hàn Tư Ân chưa bao giờ cùng những người khác dùng cơm, trước kia là không ai cùng hắn, bây giờ là hắn không thích cùng những người khác. Chỉ là, hắn hiện tại muốn ăn cái gì, trù phòng không có hắn cũng có thể nghĩ ra được.
Trương ma ma trước đây nhìn thấy người của Phương Lan viện thì đều mũi vểnh lên trời, bây giờ lại cực kỳ kính cẩn nghe theo.
Trong mắt người thường, Hàn Tư Ân tự tay trừng trị nhũ mẫu, đó là chuyện của Phương Lan viện, Trương ma ma bọn họ là tâm phúc của lão phu nhân, Hàn Tư Ân nể mặt lão phu nhân cũng sẽ không tìm bọn họ để gây sự, thế nhưng Trương ma ma nghe nói Hàn Tư Ân đã mấy lần khiến Trương ma ma mất mặt, ý định muốn dùng tấm bia lão phu nhân cũng phai nhạt đi.
Nói cho cùng, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là hạ nhân, mà hạ nhân phải biết nhất chính là nhìn sắc mặt người khác, hiểu rõ đạo lý sinh tồn, ngày nào đó Hàn Tư Ân tại quý phủ thất thế, bọn họ sẽ càng sung sướng hơn, thế nhưng hiện tại những người kia không thể đắc tội.
Thời điểm Vân Chi đi tới đại trù phòng, đụng phải Lạc Hà, Lạc Hà nhìn thấy Vân Chi, ánh mắt lóe lên, trên mặt có chút tức giận. Vân Chi gọi tên Lạc Hà, liền cúi đầu từ bên người nàng ly khai.
Bích Hoa nhìn ra giữa hai người có bất hòa, kéo Lạc Hà sang một bên nói: “Các ngươi đang làm gì? Coi như là có khúc mắc nhỏ, cũng đừng ở trước mặt Thế tử biểu hiện ra, Thế tử không thích người lắm miệng.” Tính cách Hàn Tư Ân đột nhiên trở nên thất thường, nàng nhìn không thấu, thế nhưng hắn thiếu kiên nhẫn với người lắm mồm nhiều chuyện nàng vẫn nhìn ra.
Lạc Hà nghe Bích Hoa nói, oan ức đỏ mắt, nàng nói: “Bích Hoa tỷ, ta không muốn cãi nhau với Vân Chi, thế nhưng Vân Chi cũng quá đáng. Hôm nay ngươi không ở, ta thật vất vả nghe được tin tức của tứ tiểu thư, không biết bẩm báo với Thế tử như nào, liền cùng Vân Chi nói. Vân Chi thừa dịp đưa thuốc cho Thế tử mà nói ra chuyện này, nhưng bên trong một câu nói đều không nhắc tới tên của ta.” Công lao của nàng, Vân Chi không có nói ra một phần, nàng dĩ nhiên tức giận.
Nếu nha hoàn của người khác, muốn tranh công lao, nghe được tin tức gì tự nhiên sẽ đích thân nói cho chủ tử, mà Hàn Tư Ân không giống nhau, các nàng đều sợ hãi Hàn Tư Ân, không dám trước mặt hắn nói ra, chỉ là công lao bị cướp, vẫn là không cam lòng, khó tránh khỏi sẽ có chút oán khí.
Bích Hoa nghe Lạc Hà nói, trong lòng biết việc này nếu không cẩn thận sẽ khiến hai người nảy sinh mâu thuẫn, vạn nhất có ngày hai người làm ra chuyện gì, Thế tử sẽ không lưu tình, vì vậy nhân tiện nói: “Ngươi không dám cùng Thế tử nói chuyện, Vân Chi dám sao? Nàng là cố ý không đề cập ngươi, hay là sợ sệt quên mất, hay hoặc giả là sợ Thế tử sinh khí liên lụy đến ngươi?”
Lạc Hà nghe Bích Hoa hỏi, sửng sốt một chút, nàng nhỏ giọng nói: “Ta cũng không biết.”
Bích Hoa kéo nàng tay nói: “Thời gian chúng ta ở chỗ này không dài cũng không ngắn, trước đây đều tự lo chuyện của mình, không gắn kết tình cảm, nhưng bây giờ đều hầu hạ bên người Thế tử, Thế tử đôi mắt tinh tường, chẳng lẽ còn không nhìn ra ngươi là người nghe ngóng tin tức trong viện tử chúng ta hay sao? Việc này ngươi suy nghĩ thật kỹ, đừng rối rắm tâm tư. Còn nữa, chỉ cần không làm việc khiến Thế tử không thích, trước mặt Thế tử nói những chuyện liên quan đến viện ta, Thế tử sẽ không tức giận.”
Lạc Hà nghe Bích Hoa nói, gật gật đầu.
Chờ Vân Chi từ trù phòng đem thức ăn tới, ba nha đầu liền lui xuống. Hàn Tư Ân lúc dùng bữa không thích có người ở bên cạnh nhìn.
Người khác có lẽ sẽ cảm thấy đó là hầu hạ, mà trong mắt Hàn Tư Ân, đó chính là trần trụi giám thị.
Ba người tìm cái chỗ thật xa, Vân Chi cùng Lạc Hà trước mặt Bích Hoa nói rõ mọi chuyện, Vân Chi nước mắt mờ mịt nói, lúc bẩm báo, trong lòng thấp thỏm, lại sợ chọc Hàn Tư Ân không cao hứng, cho nên cũng không nói đây là tin tức Lạc Hà hỏi thăm được.
Lạc Hà cũng có chút ngượng ngùng nói là mình nhất thời nghĩ vậy, có chút lòng dạ hẹp hòi, nói chung cuối cùng, xem như là hai người đều thoải mái. Đây coi như là bí mật nho nhỏ của ba người.
Bích Hoa ở một bên nhìn hai người vui mừng, hơi yên lòng, ít nhất mọi người hiện tại đều rõ ràng vị trí của chính mình.
Người có chút tâm tư riêng không đáng trách, thế nhưng nếu vì vậy mà chọc giận Thế tử, vậy thì cái được không đủ bù cái mất.
Chuyện giữa ba người, tự nhiên là không gạt được Hàn Tư Ân, chẳng qua hắn không hỏi, đối với chuyện này cũng không để ý đến. Người bên cạnh hắn, có thể tự điều chỉnh tâm thái của mình là tốt nhất, nếu là không thể, cũng chẳng sao, nếu như gây trở ngại đến hắn, vậy hắn cũng sẽ không khách khí.
Ngày thứ hai, Hàn Tư Ân dậy hơi trễ, trước đây mỗi lần thân thể Hàn Tư Ân tốt lên chút, còn có thể đi thỉnh an lão phu nhân, từ lúc đổi thành hắn, Hàn Tư Ân một lần cũng chưa từng đi. Hắn cũng không có cái tâm tư kia đứng ở cửa thổi gió, sau đó lại bị lão phu nhân giả mù sa mưa gọi vào. Sau khi Hàn Tư Ân tỉnh lại, rửa mặt một phen, ăn chút cháo, cảm thấy không mấy ngon miệng. Hàn Tư Ân nghĩ đến tối hôm qua Hàn Trác cho hắn những ngân phiếu kia, liền quyết định ở trong viện của mình xây dựng cái trù phòng nhỏ, thuận tiện làm cơm. Hoặc là có thể nói hắn là trong tay có tiền nhàn rỗi, liền muốn nháo một chút.
Hàn Tư Ân nghĩ vậy liền gọi An Thảo đến, nói rõ ý nghĩ của chính mình, An Thảo nghe xong, suy nghĩ một chút nói: “Thế tử gia, phủ chúng ta có những hạ nhân làm việc nặng. Chỉ là bình thường bọn họ làm việc này, đều là từ quỹ phòng lấy bạc, nếu như không có lệnh, bọn họ không dám khởi công.”
Hàn Tư Ân nghe, trong lòng bình tâm nói: “Ta ra bạc, ngươi làm việc. Ngại phiền toái, liền tìm người bên ngoài làm là được.”
An Thảo vừa nghe lời này, trong lòng lại phát khổ, hắn cười khuyên lơn: “Thế tử gia, người bên ngoài dù sao cũng không phải hạ nhân trong phủ, tay chân không chừng còn không sạch sẽ, hơn nữa, tiểu thư, thiếu gia trong phủ đều cao quý, vạn nhất bị nhìn thấy sẽ không tốt.”
Hàn Tư Ân liếc An Thảo một cái, An Thỏa trong lòng rùng mình, vội hỏi: “Thế tử gia yên tâm, tiểu nhân sẽ làm tốt.”
Hàn Tư Ân ừm một tiếng không nói gì nữa, An Thảo thấy hắn không dặn dò gì, liền đau khổ ly khai. An Thảo đi không lâu, liền có người bẩm báo, nói là tứ tiểu thư Hàn Minh Châu cùng thất tiểu thư Hàn Thanh Vân tới trước.
Hàn Thanh Vân là tam phòng Văn thị trưởng nữ, nàng và ca ca Hàn Duyệt Thanh tại Giang Nam luôn luôn đi theo bên người cha mẹ, nếu không phải lão phu nhân tổ chức đại tiệc, bọn họ cũng sẽ không trở về.
Hàn Thanh Vân đã quen, tại Giang Nam, mẫu thân nàng là chủ mẫu trong nhà, tất cả mọi người đều nghe theo mẫu thân nàng, mà nàng là Đại tiểu thư, nói một không ai nói hai, đã quen những ngày tháng đó, không thích lắm ở kinh thành, quy củ thực sự quá nhiều không nói, địa vị trong nhà cũng không cao lắm.
Chỉ là có lần nàng nói với mẫu thân muốn về Giang Nam tìm phụ thân, bị mẫu thân dùng lời nói dập tắt, nàng trong lòng mơ hồ có cảm giác sợ là không về được Giang Nam.
Lúc hồi kinh Văn thị có nói qua với bọn họ, có thể qua lại gần gũi với Hàn Duyệt Văn nhà Đại bá phụ chút, còn trưởng tử nhà Đại bá phụ Hàn Tư Ân thân thể yếu, sợ là sống không lâu, không nên cùng hắn đi lại thân cận, để tránh khỏi lão phu nhân không cao hứng.
Trở lại quốc công phủ, Hàn Thanh Vân cảm thấy được trong mắt lão phu nhân ngoại trừ đại tỷ Hàn Thanh Tuyết, căn bản không có nàng, nàng coi như có tiếp tục nịnh bợ cũng vô dụng, hơn nữa Hàn Tư Ân hiện tại cũng không giống như đoản mệnh, chỉ cần hắn còn sống một ngày thì vẫn là Thế tử Hàn quốc công phủ, Hàn Duyệt Văn làm sao cũng không thể thành Thế tử, cho nên xa gần có cái gì khác nhau?
Bởi vậy khi nàng nhìn thấy Hàn Minh Châu ôm một chiếc rương đi tới Phương Lan viện, thêm vào hiếu kỳ muốn biết đến đồ vật bên trong, liền cùng đi.
Bích Hoa mấy người nghe hai vị tiểu thư đến, lập tức lên trước nghênh đón, còn Hàn Tư Ân, đã sớm quên mất chuyện ngày hôm qua muốn đến thăm Hàn Minh Châu.
Hai vị tiểu thư trong mắt Bích Hoa, Hàn Thanh Vân xinh xắn lanh lợi, khuôn mặt thanh tú, nói chuyện có giọng ôn nhu đặc trưng của Giang Nam, mà Hàn Minh Châu lại xinh đẹp lộng lẫy, nơi nàng xuất hiện, đều thu hút tầm mắt mọi người, giơ tay nhấc chân mười phần đoan trang. Người đứng bên cạnh nàng, đều bị nàng làm cho lu mờ, giống như phượng hoàng cùng con quạ, mẫu đơn với cỏ dại.
Nhưng dù trong lòng nghĩ như thế nào, Bích Hoa cũng không có nửa phần biểu hiện khác nhau, nàng đón hai người vào trong. Thời điểm đi vào Phương Lan viện, Hàn Minh Châu liền lặng lẽ đánh giá viện tử này. Đổng ma ma được người người nhắc đến cũng không ở trước cửa, mà chỗ này hẳn là nơi yên tĩnh nhất, vắng vẻ nhất trong phủ, nghe nói là vì để cho Hàn Tư Ân an tâm dưỡng bệnh, cố ý đổi cho hắn.
Cả viện không coi là quá lớn, còn không to bằng đại viện của Hàn Minh Châu, hơn nữa rất tiêu điều. Hàn Minh Châu nhìn thấy phong cảnh như vậy, nghĩ đến ca ca của mình thân thể gầy yếu ở cổng lúc trước, trong tâm lại có chút khó chịu.
Cũng nhớ lại trước khi từ Thiên môn quan trở về, ngoại tổ mẫu kéo nàng tay, không ngừng căn dặn nàng, nói, trở lại Hàn gia, không nên hơi tí lại tức giận với ca ca, nếu như người ca ca này ở trước mặt nàng nói chút khó nghe, cũng không cần để ở trong lòng, xa chút là được, cũng không cần vì thế mà bất mãn, oán hận.
Dáng vẻ ngoại tổ mẫu nói những lời này hiện lên trong đầu Hàn Minh Châu, nàng đột nhiên hiểu ra, sở dĩ ngoại tổ mẫu nói như vậy, là bởi vì trong lòng hiểu rõ, Hàn Tư Ân mặc dù mang danh Thế tử, ở lại Hàn gia là chịu tội, mà nàng ở bên ngoài là chân chính hưởng phúc.
Lúc Hàn Minh Châu cùng Hàn Thanh Vân vào trong viện, Hàn Tư Ân đang ngồi dưới cây mơ uống trà, trên bàn đặt mấy đĩa bánh ngọt tinh xảo, thấy các nàng, mí mắt nhấc lên, không nói gì, cũng không có vẻ mặt đặc biệt gì.
Hàn Minh Châu đau lòng ca ca, Hàn Thanh Vân nhìn Hàn Tư Ân, cũng không có mười phần sợ sệt. Nàng ở Giang Nam đã từng gặp qua người chết đói, so với Hàn Tư Ân còn khủng bố hơn hơn nhiều.
Hai người ngồi xuống, Hàn Minh Châu bảo người đặt chiếc rương xuống, tự mình mở ra, thấp giọng nói: “Đây là ngoại tổ mẫu chuẩn bị cho ca ca, đều là ngoại tổ mẫu đối chiếu với ta nhất châm nhất tuyến làm thành, những năm qua đường xá xa xôi, không có cách nào đưa tới, lần này ta trở về, ngoại tổ mẫu liền để ta mang về đưa cho ca ca, để ca ca giữ làm kỉ niệm.”
Hàn Thanh Vân liếc mắt nhìn, trong rương đều là y phục, đặt ở phía trên cùng là nhỏ nhất, đường chân kim cũng không được khá lắm, y phục nho nhỏ chỉ có một chút chút, giống như cho trẻ sơ sinh, y phục phía dưới từng chút to hơn, xếp đầy một rương.
Hàn Thanh Vân bĩu môi, đưa mắt nhìn sang chỗ khác.
Hàn Minh Châu vuốt ve những y phục này, nghĩ tới dáng vẻ ngoại tổ mẫu cầm lấy kim chỉ tự may những y phục này, đột nhiên cảm thấy có chút chua xót.