Thế Tử Hàn Tư Ân

Chương 21: Chương 21




Hàn Tư Ân nhìn Bạch Thư đang tràn đầy phấn khởi, có chút nghĩ không thông người này vì sao luôn nhảy tường đến chỗ hắn. Bọn họ vẫn còn chưa quen thân đi? Chẳng lẽ thực sự vì lý do mình trong mắt hắn rất đẹp?

Bạch Thư từ trên gương mặt không hề cảm xúc của Hàn Tư Ân đương nhiên đoán không ra hắn đang suy nghĩ gì, mà y ngược lại nhớ đến mục đích của mình. Y đem bức chân dung để lên bàn, sau đó nhìn Hàn Tư Ân, đôi mắt sáng ngời vừa tròn vừa lớn, hắn nói: “Hàn Tư Ân, đây là ta vẽ, tặng huynh này.”

Hàn Tư Ân nhìn bức tranh đã cuộn, trầm giọng nói: “Ta không cần.”

Bạch Thư bị ngữ khí lạnh nhạt của hắn làm cho kinh ngạc, nghe ra Hàn Tư Ân thật sự không thích, y cầm lấy viền bức tranh, trên mặt có chút không tiện, nhỏ giọng nói: “Ta không biết là huynh không thích, vậy sau này ta vẽ cho huynh cái khác.”

Lúc Bạch Thư lúng túng, sẽ không tự chủ xoa ngón tay của chính mình, Hàn Tư Ân nhìn thấy trên ngón tay trắng nõn nhiễm mực nước, vẫn còn chưa khô.

Người này đại khái là mới vừa vẽ xong, liền đưa tới, đáy lòng thật rất vui mừng, muốn cho mình xem bức họa này. Hơn nữa mặc dù là bị chính mình cự tuyệt, trong lòng cũng không có suy nghĩ khác, chỉ là đang suy nghĩ bức này không thích, vậy thì vẽ tiếp bộ khác tốt hơn là được.

Hàn Tư Ân từ trước đến giờ không thích suy đoán tâm tư người khác, hắn liền trực tiếp mở miệng hỏi: “Ngươi muốn từ chỗ ta lấy được cái gì?”

Bạch Thư nghe câu hỏi của hắn, mím môi một cái nói: “Ta... Ta muốn cùng huynh làm bằng hữu.” Thời điểm hắn nói câu nói này, trong tâm cũng đang nói, ta muốn cùng huynh làm bằng hữu.

Hàn Tư Ân vì lời này sửng sốt một chút, hắn hé mắt, sau đó nở nụ cười. Mười năm bị nhốt kia, hắn cảm thấy cả đời dài như vậy, hơn nữa ở thời đại này hắn đã chết hai đời rồi, tâm cũng già rồi.

Sống đời này cũng chỉ muốn cùng người khác diễn kịch, hắn muốn yên lặng sống hết cả đời này, không muốn vừa mới mở mắt lại quay về nơi này, hắn chỉ muốn chết, vạn sự không để lại dấu vết.

Hắn chưa hề nghĩ tới cùng người khác làm bằng hữu, đặc biệt là một đứa trẻ tâm tư đơn thuần như thế. Hàn Tư Ân nở nụ cười hồi lâu, Bạch Thư cầm bức tranh vẫn nhìn hắn, chờ hắn không cười nữa, Bạch Thư nháy mắt một cái, chần chừ một lúc, vẫn mở miệng hỏi: “Huynh không vui, tại sao còn muốn cười?”

Hàn Tư Ân nhìn y, không nghĩ sẽ trả lời cái vấn đề này. Hắn nói: “Ngươi chờ một chút.” Sau đó liền trở về phòng, để lại Bạch Thư ngây ngốc đứng đó.

Thời điểm Hàn Tư Ân từ trong phòng đi ra, cầm trong tay hai nén bạc, hắn đem bạc đặt vào trong tay Bạch Thư, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Ta không cần bằng hữu, cũng không muốn cùng người khác làm bằng hữu. Đây là bạc lúc trước ta nợ ngươi, bây giờ trả cho ngươi. Một nén bạc dư này, coi như ta mua lại tranh trong tay ngươi, sau này đừng nhảy tường tới tìm ta nữa.”

Vật đổi vật, không ai nợ ai.

Bạch Thư trố mắt nhìn hai nén bạc trong tay, Hàn Tư Ân tựa hồ cảm giác được hắn trong lòng khổ sở, nhưng Hàn Tư Ân không để ý, hắn ngay cả mình đều không để ý, huống hồ một người xa lạ muốn cùng mình làm bằng hữu.

Bạch Thư trầm mặc một hồi, Hàn Tư Ân bồi hắn trầm mặc. Nếu như là người tâm tư không thuần khiết, hắn có thể kiên trì cũng người kia cả đời diễn kịch. Thế nhưng Bạch Thư không phải, tâm tư y thực sự rất thuần khiết, Hàn Tư Ân không muốn cùng người như vậy dây dưa nhiều, đương nhiên sẽ không cùng hắn diễn kịch.

Chỉ là Hàn Tư Ân vừa mới nghĩ đến cái này, trong lòng Bạch Thư đột nhiên vang lên một câu nói, “Ca ca nói nhìn thấy người giả tạo thì đánh hắn một trận. Hiện tại hắn cười giả như vậy, vậy có cần đánh hắn một trận hay không? Chỉ là mình khí lực lớn như vậy, đánh một quyền sẽ chết người, làm sao bây giờ? Còn muốn đánh hay không? Lỡ như không chết, đánh cho tàn phế cũng không tốt lắm?”

Hàn Tư Ân nghe được mấy câu này, sắc mặt cứng đờ hiếm thấy. Ánh mắt của hắn hơi kỳ lạ nhìn Bạch Thư mặt tròn đầy thịt, bộ dáng rõ ràng vẫn rất đáng yêu, đáy lòng lại nghĩ đến những động tác đánh người cực kỳ bạo lực.

Hàn Tư Ân thực sự không muốn thừa nhận chính mình có đọc tâm thuật, thế mà lại nhìn nhầm người khác. Vốn tưởng là tiểu bạch thỏ thật đáng yêu, hiện tại phát hiện đây vốn là tiểu bạch thỏ đầy khuynh hướng bạo lực.

Hai người nhìn nhau, đáy lòng Bạch Thư vạn phần xoắn xuýt, xoắn xuýt đều chạy đến trên mặt. Hàn Tư Ân đứng đó nhìn hắn xoắn xuýt, hai má tròn tròn, đôi mắt cũng tròn tròn.

Sau một hồi, Bạch Thư ở bỏ qua suy nghĩ muốn đánh Hàn Tư Ân một trận, y nghĩ, người đẹp như thế, đánh xong liền khó coi. Hắn ngày hôm nay thật giống như không cao hứng, mình đến không đúng lúc, lần sau lại tới tìm hắn làm bằng hữu là được.

Nghĩ thông suốt, Bạch Thư liền vui vẻ, y đem tranh cùng bạc để lên bàn, nhìn Hàn Tư Ân nhỏ giọng nói: “Này đều cho huynh, ta đi trước.” Sau đó một cước nhảy ra khỏi Phương Lan viện.

Xem như là đến vội vã, đi cũng vội vã.

Hàn Tư Ân đứng đó, lần đầu tiên cảm thấy thế giới này thật lớn, có thể bao dung vạn tượng.

Hắn nhìn bạc cùng bức tranh trên bàn, tranh chỉ dùng hồng ti tuyến tinh tế tùy ý quấn lấy, khá lỏng lẻo. Tay Hàn Tư Ân vừa đụng xuống, tơ lụa tuyến liền mở ra, tranh bị gió thổi, từng chút từng chút hiện ra trước mắt, trong bức tranh là dáng vẻ Hàn Tư Ân bây giờ. Xanh xao vàng vọt, mặt mày lạnh buốt.

Hàn Tư Ân nhìn chân dung giống hệt người thật kia, trong lòng đột nhiên nghĩ đến Bạch Thư luôn nói mình dễ nhìn. Hắn vốn tưởng rằng ánh mắt Bạch Thư cùng người khác không giống nhau, tự mang kính áp tròng gì đó. Bây giờ nhìn thấy mới biết, mình ở trong lòng hắn cũng không phải tận lực điểm tô cho đẹp, trong mắt Bạch Thư, lẽ nào lớn lên giống mình mới dễ nhìn?

Hàn Tư Ân hiếm thấy suy nghĩ những chuyện ngổn ngang này, hắn lắc lắc đầu, cuối cùng vẫn là đem đồ vật thu lại. Những thứ này đều là đồ vật của Bạch Thư, sớm muộn cũng trả, hắn không phải chủ nhân, không có quyền quyết định.

Hàn Tư Ân rất nhanh liền đem Bạch Thư quên ở sau ót, bởi vì trù phòng của Phương Lan viện bắt đầu xây dựng, vẫn là hạ nhân Hàn gia làm.

Hàn Tư Ân đem sự tình giao cho An Thảo, An Thảo làm việc cũng đáng tin, nghĩ tới nghĩ lui đến cùng không dám mời người ngoài, liền bị Hàn Trác phát hiện sẽ dùng ánh mắt nguy hiểm quát một trận, đến chỗ Hàn Trác bẩm báo. Đại ý đơn giản chính là, Thế tử khẩu vị quá yếu, đến đại trù phòng lấy đồ ăn có chút không tiện, muốn ở trong viện của mình xây một cái.

Hàn Trác dĩ nhiên gây khó dễ chút, An Thảo quỳ hết một nén nhang, Hàn Trác biểu hiện rốt cuộc vẫn là đau lòng nhi tử, sau đó than thở một tiếng, tự mình phân phó người làm chuyện này. Chuyện này làm cho hậu viện có chút không yên, kinh động lão phu nhân, cuối cùng vẫn là Hàn Trác tự mình lắng xuống.

Sau đó trong phủ liền truyền ra chuyện quốc công gia làm thương yêu Thế tử, lần này còn ngược lại không ai nói Hàn Tư Ân hống hách.

Sau khi xây xong trù phòng, thật sự là thuận tiện hơn nhiều, Hàn Trác vốn định mời cho Hàn Tư Ân một bà lão nấu cơm, bị Hàn Tư Ân cự tuyệt. Tay nghề của Bích Hoa không tồi, Hàn Tư Ân cho nàng làm trước.

Tháng ngày trải qua không nhanh không chậm, trước sinh thần thái hậu một ngày, Chu thái y lần nữa đến bắt mạch cho Hàn Tư Ân. Chu thái y vui mừng nói với Hàn Trác, mạch tượng của Hàn Tư Ân vững vàng, hoàn toàn có thể tham gia yến tiệc sinh thần của thái hậu, lại nói hoàng thượng cho tới nay đều rất quan tâm tình trạng thân thể của Hàn Tư Ân, biết được tin này khẳng định sẽ cao hứng.

Chu thái y rõ ràng trực tiếp ám chỉ như vậy, Hàn Trác tự nhiên hiểu được. Hơn nữa hắn đối với chuyện này là đầy mặt vui mừng, sau khi tiễn Chu thái y, Hàn Trác liền dặn dò Hàn Tư Ân, ngày mai cùng hắn tham gia yến hội sinh thần của thái hậu.

Bởi vì trước nay khó xác định được thân thể Hàn Tư Ân có thể chịu đựng tiệc tùng rườm rà hay không, nên cũng không phổ cập lễ nghi hoàng cung cho hắn. Vào lúc này nước tới chân mới nhảy, giảng giải cho Hàn Tư Ân một phen.

Nhưng nhìn bộ dáng Hàn Tư Ân căn bản không nghe lọt, Hàn Trác cuối cùng thở dài nói: “Đến lúc đó tổ mẫu ngươi mang các ngươi vào bái kiến thái hậu nương nương, ngươi đi cùng tổ mẫu là được.”

Mà Hàn Tư Ân muốn trước khi tham gia sinh thần thái hậu, chọc cho hậu viện Hàn gia nổi lên một trận phong ba. Trong thời gian Hàn Tư Ân bị bệnh, yến tiệc hoàng thất đều là Hàn Duyệt Văn đi thay hắn, xuất hiện nhiều rồi thì có thể nhường lại cho người khác.

Dù sao số lượng tham gia yến tiệc hoàng thất cũng đã định sẵn, không phải nói trong nhà có bao nhiêu nhi tử khuê nữ thứ song đều có thể mang đi.

Người của Quốc công phủ đương nhiên nhiều, mà Hàn gia quốc công phủ có ba nhánh, xếp theo đầu cũng không được nhiều như vậy. Ngày hôm nay nhiều thêm hai người Hàn Tư Ân cùng Hàn Minh Châu, những người còn lại của Hàn gia phải cân nhắc lại.

Hàn Tư Ân là Thế tử quốc công phủ, hắn đương nhiên đủ vai vế, Hàn Minh Châu là trưởng nữ của Hàn Trác, cũng không thể thiếu, Hàn Duyệt Văn là nhi tử Liễu thị, cũng chiếm một xuất, hơn nữa tham gia loại tiệc rượu này, đương nhiên phải chọn người của Hàn Trác trước tiên, cứ như vậy thì các phòng khác sẽ bị ít đi.

Đến lúc này, người trong quốc công phủ mới càng sâu sắc cảm nhận được, quốc công phủ này, là quốc công phủ của Hàn Trác, là quốc công phủ của Thế tử Hàn Tư Ân này. Mà bọn họ dù mang danh trưởng tử đích tử của quốc công phủ, trước khi lão phu nhân tạ thế, nhiều lắm ở quốc công phủ này, cũng chỉ là thân thích mà thôi.

Chờ lão phu nhân qua đời, ba phòng ở riêng, bọn họ cũng chỉ là người Hàn gia, mà không phải người của quốc công phủ.

Đối với Hàn gia cuối cùng chọn ai tiến cung mừng thọ thái hậu, Hàn Tư Ân không quan tâm, hắn mấy ngày nay ngược lại cảm thấy được Bạch Thư rất thú vị.

Trong thời gian này, Bạch Thư bất thình lình liền xuất hiện ở trước mặt Hàn Tư Ân mấy lần, mấy lần này hắn không tặng Hàn Tư Ân tranh nữa, mà đưa thoại bản. Bạch Thư mỗi lần đưa thoại bản đều nghĩ, Hàn Tư Ân ngày nào cũng một mình ngây ngốc ở trong sân quá nhàm chán, mới có thể nghĩ bậy nghĩ bạ, đọc nhiều sách tâm tình sẽ tốt lên.

Thoại bản mà Bạch Thư đưa cho Hàn Tư Ân, đều là nghe người bán nói là sách mới ra, gần đây nhất là giảng giải tài tử giai nhân.

Những bộ sách này để thu hút người đọc đều làm liên hoàn, Hàn Tư Ân ngược lại cảm thấy chán ngắt, nội dung nhạt nhẽo, tình tiết đơn giản, còn hơi sắc tục, còn không bằng đi đọc sách về thế gia cho rồi.

Hắn xem xong một quyển, Bạch Thư sẽ lập tức đưa tới một quyển khác, mãi đến tận một bộ hoàn chỉnh kết thúc, Bạch Thư mới ngừng.

Hàn Tư Ân thực sự không biết Bạch Thư tại sao phải cùng mình làm bằng hữu hắn mình một trận như nào, đánh chỗ nào thì đau một chút.

Chỉ là Bạch Thư trong lòng nghĩ này nghĩ nọ, ngược lại cũng không hề động thủ qua.

Nghĩ tới những thứ này, Hàn Tư Ân hơi nhíu mày, hắn cảm thấy lúc trước duỗi tay nhận bạc của Bạch Thư khiến Hàn gia mang tiếng, là quyết định sai lầm nhất đời này của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.