Lời của Nguyên Bảo khiến triều đình trở nên yên lặng, Lý Trung té xỉu tại chỗ lại để triều đình đang im lặng náo nhiệt lên. Không quan tâm ngày thường là địch hay là bạn, lúc này đối với Lý Trung đều thể hiện cực kỳ quan tâm. Trong những người này, sắc mặt Hàn Trác khó coi nhất, trên mặt hắn là khiếp sợ và tức giận đến mức dường như không thể dùng bộ dáng hiền lành ngày thường để che giấu.
Có một vài võ tướng tại biên quan lâu ngày, thường xuyên bị thương, biết một ít biện pháp cấp cứu. Nhìn thấy tình huống như thế liền tiến lên mạnh mẽ bấm vào nhân trung của Lý Trung, đem người bấm tỉnh rồi.
Lý Trung là bị chặn khí trước ngực, đầu choáng mắt hoa, nhưng trong lòng vẫn giữ chặt một hơi, tự nhủ mình không thể té xỉu, bằng không liền bỏ lỡ thời cơ tốt nhất khóc lóc tố cáo. Cho nên hắn té xỉu rất nhanh, tỉnh lại cũng rất nhanh.
Sau khi Lý Trung tỉnh lại, liền quỳ trên mặt đất, bò đến chỗ gần hoàng đế nhất, một mặt nghiêm nghị khóc ròng ròng nói: “Hoàng thượng, lão thần đối với hoàng thượng trung thành tuyệt đối, thiên địa chứng giám. Những năm này lão thần tuy rằng không dám nhận mọi chuyện đều giải quyết thỏa đáng, nhưng cũng là cẩn cẩn trọng trọng, không dám có một tia sơ suất. Nếu có người kiện cáo lão thần tham ô nhận hối lộ, lão thần nguyện ý tiếp nhận thẩm tra của hoàng thượng, của Đại lý tự, chứng minh lão thần trong sạch. Thế nhưng Hàn thế tử, một không công danh, hai không thánh chỉ, sao có thể tùy ý xét nhà? Hàn thế tử này chẳng những sỉ nhục lão thần, càng là tổn hại thánh ý, bất kính với hoàng thượng. Lão thần thân là người đọc sách, tuy rằng tuổi già, nhưng chí khí người đọc sách vẫn còn, lão thần thà chết cũng không chấp nhận Hàn thế tử sỉ nhục như vậy.”
Lý Trung quỳ trên mặt đất chữ chữ đề huyết, đưa tới sự hưởng ứng từ chúng thần tử trong triều. Hàn Trác ra khỏi hàng quan lại, quỳ trên mặt đất đau xót nói: “Thần vô phương dạy con, khuyển tử không có thánh chỉ, tùy ý làm bậy, nếu để như vậy, ngày sau người người học theo, coi thường mệnh lệnh của hoàng thượng, đây là họa lớn. Thỉnh hoàng thượng hạ chỉ trách phạt, thần, tuyệt không nuông chiều.”
Hàn Trác nói như vậy là trực tiếp đem Hàn Tư Ân đẩy tới tuyệt lộ, Hàn Tư Ân không tra ra Lý Trung tham ô, nhất định là không có cách nào giải thích, nếu như tra ra, vậy Hàn Trác liền đẩy tội này lên cao, từ đây có phải người tra án có thể trực tiếp xét nhà trước hay không? Người người đều như vậy, quốc gia này, triều đình này có phải loạn rồi hay không.
Có Ngự Sử nghe Hàn Trác nói lời này, cũng vội vàng quỳ xuống phân tích động tác này của Hàn Tư Ân mang đến mầm họa, nói: “Hoàng thượng, Hàn Quốc công phủ nói rất đúng, cho dù Lý đại nhân thật sự tham ô nhận hối lộ, cũng cần hoàng thượng hạ chỉ kiểm chứng, rồi lại phán định. Hàn thế tử tự chủ trương như vậy, thật sự là không đem hoàng thượng để ở trong mắt, càng không đem quốc pháp để vào trong mắt.”
Hoàng đế ngồi ở long ỷ, nhìn triều đình ồn ào, trên mặt còn mang theo vẻ mặt kinh ngạc, lúc này nghe nhiều âm thanh của triều thần, tựa hồ mới phản ứng được đến cùng xảy ra chuyện gì.
Những người này nói cũng có lý, động thái này của Hàn Tư Ân quả thật là mầm họa.
Hoàng đế nghĩ xong, đột ngột đứng lên, đầu tiên là hỏi Lý Trung có cần thỉnh ngự hay không, bị Lý Trung rưng rưng kiên quyết từ chối, hoàng đế căm tức nhìn Nguyên Bảo gằn từng chữ: “Cút ngay, lập tức đi gọi Hàn Tư Ân trở về cho trẫm.”
Nguyên Bảo vội đáp lại, đang chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên nghĩ đến Thạch Nhụy, liền quỳ xuống nhỏ giọng nói: “Vạn tuế gia, An quận chúa còn đang chờ ngoài cửa điện.”
Hoàng đế hít một hơi thật sâu, nói: “Để cho nàng đi vào.”
Nguyên Bảo lúc này mới lặng lẽ thở ra một hơi, đứng lên, đi ra ngoài điện gọi Thạch Nhụy tiến vào điện.
Thạch Nhụy tiến vào đại điện, liền quỳ trên mặt đất khóc lớn, nói Hàn Tư Ân vô lễ ngông cuồng như nào, miệt thị uy nghiêm hoàng gia như nào, yêu cầu hoàng thượng làm chủ cho nàng cùng Lý gia.
Hoàng thượng nghe được giật giật gân xanh trên trán, hai tay nắm chặt nhìn ra, nếu như Hàn Tư Ân ở trước mắt hắn, hắn có thể giết chết người ngay tại đây.
Mà Cao Phong chính là dưới tình cảnh này, trở về phục mệnh.
Hoàng đế đang tức điên vừa nghe thông báo nói Cao Phong trở về, lập tức mở miệng bảo hắn lăn tới đây.
Trong lòng Cao Phong lúc này còn có chút đắc ý khó có thể khống chế, hắn chỉ là một cấm quân bình thường, hậu thuẫn không sâu, không được chú ý, cũng không nghĩ tới có thể lập được công lao lớn. Lần này có thể cùng Hàn Tư Ân lập công, cũng thật vui mừng.
Sau khi Cao Phong tiến vào điện, nhìn thấy trên triều một mảnh hỗn loạn, Thạch Nhụy và Lý Trung vẫn một mực khóc lóc, những người khác đều than thở, biết đây là do Thạch Nhụy đến cáo trạng gây nên, vẫn chưa suy nghĩ nhiều.
Chỉ là Cao Phong mới vừa quỳ trên mặt đất, còn chưa kịp bẩm báo, liền nghe tiếng hoàng đế tức giận trên đỉnh đầu: “Trẫm cho ngươi hiệp trợ Hàn Tư Ân điều tra Lý gia tham ô nhận hối lộ? Chứ lúc nào cho các ngươi xét nhà? Hàn Tư Ân hắn ở đâu?” Dứt lời này, hoàng đế vỗ mạnh tay lên long ỷ.
Cao Phong nghe hoàng đế đột nhiên giáo huấn, trong lòng lộp bộp một tiếng, thu hồi ý mừng trong lòng, sau đó cẩn thận từng li từng tí một mở miệng nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, Hàn thế tử tại Lý gia lục soát ra lượng lớn ngân lượng, con số thật sự là quá lớn. Vì nhân thủ không đủ, không thể đem hết thảy ngân lượng lập tức mang về triều đình, Hàn thế tử mệnh vi thần trước hết hồi cung, hướng Hoàng thượng báo cáo, thỉnh hoàng thượng phái binh đi vào kéo bạc. Hàn thế tử hiện tại đang ở Lý gia trông coi, nói là để tránh có người nhân cơ hội làm loạn.”
Cao Phong nói xong, trên triều đình một mảnh yên tĩnh, như là đến chỗ mồ mả, bầu không khí phi thường ngột ngạt.
Cao Phong cúi đầu quỳ trên mặt đất, cảm thụ cỗ gió lạnh, luôn cảm giác mồ hôi lạnh trên gáy đều toát ra ngoài. Hắn trong lòng có chút tức giận Hàn Tư Ân, cũng thầm hận chính mình không kiên định, Hàn Tư Ân nói để cho mình về trước hướng hoàng đế thỉnh công, hiện tại tình huống như này, nào giống thỉnh công, ngược lại giống như là lên đoạn đầu đài.
Sau một hồi, Cao Phong nghe được hoàng đế có chút không tin, tựa hồ còn mang một tia mê man nghi hoặc hỏi ngược lại: “Ngươi là nói Hàn Tư Ân ở Lý phủ soát ra ngân lượng bẩn? Số lượng cực lớn? Cần trẫm phái binh đi kéo lần nữa ư?”
Cao Phong không rõ lắm hoàng đế nói lời này là có ý gì, không thể làm gì khác hơn là mười mươi rõ ràng đem chuyện Hàn Tư Ân phát hiện mật thất nói ra, lại nói qua số lượng ngân lượng trong mật thất, cuối cùng tổng kết, nói: “Theo Hàn thế tử nói, bạc, ngân phiếu này đó gộp lại không sai biệt lắm cũng phải mấy triệu lượng, càng không cần nói đến trân bảo quý hiếm.”
Khi Cao Phong kể lại tình cảnh khôi hài Hàn Tư Ân gặp may phát hiện ra công tắc của mật thất, trên triều không ai dám cười ra tiếng. Lý Trung nhìn gương mặt hoàng đế âm trầm có thể chảy ra nước, cả người run rẩy, liền khóc cũng không dám khóc thành tiếng.
Hắn làm thế nào cũng không nghĩ tới, chính mình tỉ mỉ chế tạo ra cơ quan, thế mà lại bị người ta dùng phương thức như vậy phá giải. Nghĩ đến số lượng ngân lượng trong mật thất kia, nghĩ đến chính mình phải chịu đựng thịnh nộ của hoàng đế, Lý Trung hận mình sao lúc nãy còn tỉnh lại, còn không bằng cứ trực tiếp như vậy mà chết luôn đi.
“Mấy triệu lượng?” Hoàng đế nhẹ giọng lặp lại mấy chữ này, ngữ khí vẫn hỏi ngược lại, tựa hồ rất khó lý giải hàm nghĩa mấy chữ này, hắn đang hỏi mình, lại tựa hồ đang hỏi Cao Phong.
Cao Phong đã đem những gì nhìn thấy nghĩ đến đều nói hết ra, trong bụng thực sự không còn cái gì, chỉ có thể làm con rùa nhìn mặt đất, không nói tiếng nào.
Sau đó hoàng đế cười ra tiếng, Cao Phong bị tiếng cười bất thình lình của hoàng đế làm tê cả da đầu, hắn quỳ trên mặt đất, không rõ hoàng đế đây rốt cuộc là yêu thích hay không yêu thích, luôn cảm giác ngày hôm nay đầu mình sẽ gặp nguy hiểm.
Cao Phong không rõ được tâm tư giờ khắc này của hoàng đế, lão hồ ly Lý Trung này đã rõ ràng, Lý Trung kéo thân thể muốn xụi lơ của mình, cuống quít bò lên phía trước hai bước, không ngừng hướng hoàng đế rập đầu lạy, lần này hắn thật sự khóc rồi: “Hoàng thượng thứ tội, hoàng thượng thứ tội.”
Hoàng thượng ngồi trên long ỷ, mắt lạnh nhìn Lý Trung, điềm nhiên nói: “Trong nhà Lý ái khanh có mấy triệu lượng bạc? Bù đắp được một nửa quốc khố của trẫm? Đây chính là trung thành tuyệt đối của ái khanh đối với trẫm? Thiên địa chứng giám? Thà chết không chịu sỉ nhục?” Hoàng đế nói câu cuối cùng, liền lãnh a hai tiếng, sau đó hắn nhìn Cao Phong nói: “Cao Phong nghe chỉ, tức tốc mang năm trăm cấm vệ quân tới Lý gia, đem bạc đều kéo trở về cho trẫm, để tất cả các vị ái khanh nhìn một chút. Bắt giam tất cả mọi người Lý gia, nếu như có người phản kháng, giết chết không cần luận tội, bảo Hàn Tư Ân lập tức trở về cung.”
Lúc này Cao Phong rốt cục đã có thể thở phào, hắn vội đáp: “Vi thần lĩnh chỉ.” Sau đó đứng lên quay người rời đi, hắn cảm thấy chân của chính mình cũng hơi tê tê.
Thời điểm Hàn Tư Ân phục mệnh từ Lý gia hồi cung, dẫn theo mấy rương tài vật tương đối gây chú ý, tỷ như trân bảo này đó, một rương ngân phiếu, một rương bạc, nửa rương quạt xếp có khi hoàng đế còn chưa nhìn thấy bao giờ, còn có Lý Ngọc vừa mới bị cấm vệ bắt về từ Bách hoa lầu.
Khi Lý Ngọc bị cấm quân bê vào triều, y phục xốc xếch, mùi rượu đầy người, dấu son từ mặt bao trùm đến cổ, còn có mùi phấn nước nồng nặc. Hắn nhìn mọi người, tựa hồ vẫn không rõ xảy ra chuyện gì.
Hoàng đế nhìn thấy dáng dấp kia của Lý Ngọc, đầy mặt ghét bỏ, còn chưa mở miệng nói chuyện, Thạch Nhụy quỳ trên mặt đất nhìn thấy Lý Ngọc như vậy, trong lòng lửa giận đan xen. Sau đó liền nhảy dựng lên quyền đấm cước đá Lý Ngọc, một bên đánh một bên tức giận mắng Lý Ngọc không biết liêm sỉ, Lý Ngọc không dám đánh trả, chỉ gào lên trốn tránh, bị Thạch Nhụy mạnh mẽ đánh mấy quyền, cuối cùng trốn ở phía sau lão Ngự Sử, sống chết không ra ngoài.
Hoàng đế thấy Thạch Nhụy căn bản không đem triều đình để ở trong mắt, liền nổi giận nói: “Làm càn, thân là quận chúa, không có một chút phong độ của quận chúa, triều đường là hậu viện nhà ngươi sao?”
Thạch Nhụy lần đầu thấy hoàng đế lạnh mắt với mình như vậy, trong lòng run lên, không dám lại đánh Lý Ngọc, nghiêm túc quỳ trên mặt đất.
Hoàng đế nhìn về phía Hàn Tư Ân, lại nhìn những thứ bày bên cạnh hắn, nói: “Hàn Tư Ân, ngươi có biết tội của ngươi không?”
Hàn Tư Ân cung kính nói: “Vi thần biết tội, vi thần chưa được hoàng thượng cho phép, tự mình lục soát Lý phủ, quả thật là đại nghịch bất đạo.”
“Đại nghịch bất đạo, chính là tử tội, ngươi cũng biết? Ngươi như vậy là cả gan làm loạn, nếu như tất cả mọi người đều bắt chước theo ngươi, vậy sau này trẫm hoàng đế này nói, có phải là chẳng khác nào lời nói vô ích?” Hoàng đế bây giờ đối với Hàn Tư Ân vừa tức giận vừa phẫn nộ, càng nhiều hơn là đau tim.
Hắn ngược lại muốn xem xem, Hàn Tư Ân làm sao đem tội đại nghịch bất đạo này đẩy đi.
Hàn Tư Ân đối với hoàng đế vừa được tiện nghi còn ra vẻ trách móc phi thường bình tĩnh, hắn nhìn hoàng đế nói: “Vi thần biết đây là tội chết, nhưng vi thần lục soát Lý phủ, một, không lấy việc công báo thù riêng, tùy ý xử trí người của Lý phủ, hai, vi thần đã nghĩ xong, nếu như lần này lục soát không có kết quả, vậy vi thần nguyện dùng đầu mình hướng Lý gia bồi tội, vi thần là kẻ cầm đầu làm chuyện này, vi thần không sợ chết, người như vi thần không có mấy, cho nên ảnh hưởng của vi thần đối với hậu nhân có hạn. Còn nữa, vi thần cũng biết, cho dù soát ra chứng cứ phạm tội của Lý gia, hoàng thượng khoan hồng độ lượng, cũng chỉ có thể tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.”
Hàn Tư Ân thản nhiên đem tội lỗi của chính mình phân tích một lần, trong triều ngược lại yên tĩnh lại.
Hoàng đế ánh mắt nặng nề nhìn Hàn Tư Ân sắc mặt thản nhiên, không sợ sống chết, sau đó nhìn về phía Hàn Trác nói: “Hàn ái khanh, ngươi cảm thấy trẫm nên xử trí Hàn thế tử như thế nào?”
Hàn Trác trầm mặc, buồn giọng nói: “Quất mạnh một trăm roi, thần tự mình động thủ.”
“Vi thần không đồng ý.” Hàn Trác vừa dứt tiếng nói, Hàn Tư Ân không chút suy nghĩ phản bác.