Thế Tử Hàn Tư Ân

Chương 32: Chương 32




Nội tâm Cơ Lạc buồn vui trập trùng trong nháy mắt, sau đó quy về bình tĩnh vô biên. Tuy rằng hắn rất nhanh đã thu lại tâm tình trên mặt, nhưng Hàn Tư Ân vẫn nghe được nội tâm không khống chế được của hắn.

Thậm chí có thể cảm nhận được nội tâm hắn kinh loạn, bi phẫn, bất an, thậm chí là thê lương cùng không cam lòng sau khi vạn tiễn xuyên tim mà chết trên mặt đất.

Hàn Tư Ân cảm thấy rất thú vị, việc có thể cảm nhận được nội tâm tâm tình của người khác, lần trước ở hoàng cung từng xuất hiện một lần. Trong cung là đủ dạng tuyệt vọng cùng huyết tinh, lần đó khiến tâm hắn phi thường loạn, bộc phát ra ngoài. Dĩ nhiên, ở trong cung cùng Hàn Vân trở mặt hắn đã sớm an bài, cũng chỉ vì xuất hiện trước mặt hoàng đế, nhưng ngày đó quả thực vẫn bị tâm tình ảnh hưởng một chút.

Hàn Tư Ân trong lòng suy nghĩ đủ nhiều, trên mặt lại không mảy may hiện ra, hắn đi vào nhã gian, ngồi đối diện Cơ Lạc. Hạ nhân kia đem cửa nhã gian đóng lại, lưu lại ba người ở bên trong nói chuyện.

Bạch Thư nhìn Hàn Tư Ân tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói, mà há miệng liền không nói ra lời, sau đó y nhìn về phía Cơ Lạc. Y và Cơ Lạc không quen biết, y tới nơi này chờ đại ca, nhã gian này là đại ca y đặt trước, kết quả khi y đến lại thấy Cơ Lạc đã ở đây, hai người liền chung một căn phòng.

Mà giờ khắc này Cơ Lạc đang đánh giá Hàn Tư Ân, trong lòng suy nghĩ có cần thăm dò nội tình biểu đệ này của hắn hay không.

Lúc Cơ Lạc còn đang yên lặng, Hàn Tư Ân lên tiếng, hắn nói: “Tam hoàng tử cho người ngăn lại vi thần, có việc à?”

Ngữ khí của hắn thực bình tĩnh, thế nhưng đối với một hoàng tử mà nói, lời này hỏi có chút không khách khí. Chỉ là dù sao Cơ Lạc đã trải qua sinh tử, nhìn thấu nhân sinh trái phải rõ ràng, tâm thái rất bình tĩnh, cũng không tức giận.

Cơ Lạc nghĩ một hồi, thành thật nói: “Ta ở đây mua rượu, đúng dịp thấy ngươi soát Lý gia. Ta chỉ là không nghĩ đến, chính mình thượng tấu chương, phụ hoàng lại đem chuyện này giao cho ngươi làm, càng không nghĩ tới ngươi sẽ trực tiếp lục soát Lý gia, ngươi lần này đã trở thành cái đinh trong mắt của người khác.”

Cơ Lạc nói đến đây, trong lòng nghĩ, Hàn Tư Ân tính cách đơn giản thô bạo thích động thủ, giống hệt tác phong đời trước. Nhưng quả thực hắn thật không nghĩ phụ hoàng sẽ để Hàn Tư Ân làm chuyện đắc tội với người như vậy.

Việc Lý Ngọc cùng Lý Trung tham ô nhận hối lộ, là hắn thượng tấu chương đề bẩm, hắn cho là việc này sẽ do mình phụ trách, hắn cũng nghĩ xong đối sách rồi, không cần biết thế nào cũng phải hủy Lý gia.

Lý gia chưởng quản Lại bộ, thoạt nhìn như không ủng hộ hoàng tử nào, lại cùng Thạch gia có một phần quan hệ thông gia, nhưng thực ra Lý gia sớm đã là cánh tay đắc lực của Nhị ca hắn Cơ Dung.

Bây giờ còn chưa lộ ra, ngẫm lại sau đó Lý Trung vì muốn nhổ ra những quan viên kia, mặt ngoài đều có vẻ là thanh quan, nói cái gì không tham dự đảng phái phân tranh giữa các hoàng tử.

Mà trên thực tế, trong những người này, thanh lưu có, mà sợ là bên trong phần lớn đều là người trong bóng tối âm thầm ủng hộ Nhị ca hắn Cơ Dung. Làm triều thần, có mấy ai không muốn lập công phò tá ngai vàng, một đời phú quý đây.

Điều này cũng là hắn sau khi tỉnh lại, tỉ mỉ xem xét lại một lần chính mình đời trước, mới nghĩ thông suốt.

Hắn tự mình dâng tấu chương đương nhiên có hơi nôn nóng, thế nhưng hắn bây giờ vẫn còn là hoàng tử không được sủng ái kia, văn võ bá quan không có mấy người xem trọng hắn, trên tay hắn vào lúc này cũng không ai vì hắn làm những chuyện cơ mật, cho nên rất nhiều chuyện hắn chỉ có thể tự mình làm.

Đương nhiên, mấu chốt nhất chính là Lý Trung làm Thượng Thư bộ Lại, vị trí quá trọng yếu, thăng quan tiến chức của toàn bộ Đại Chu, đều phải qua tay Lý Trung.

Hắn đời này sống lại đã định rõ tâm tư muốn vị trí này, đương nhiên là muốn sớm đem phụ tá đắc lực của Nhị ca đều chém đi, dù cho có thể sớm gây nên kiêng kỵ của thái hậu cùng Nhị ca Cơ Dung, cũng sẽ không tiếc.

Chỉ là, chẳng ai nghĩ tới, ngang trời lại chui ra một Hàn Tư Ân, cứ như vậy trong chớp mắt, gọn gàng dứt khoát đem Lý gia phế đi.

Thái hậu cùng Nhị ca vào lúc này sợ là ý định muốn giết Hàn Tư Ân cũng có, dù sao vị trí này cũng ở trong lục bộ, có thể an bài người của mình bên trong cũng không dễ dàng, sao có thể nói đổi liền đổi.

Thái hậu là nữ tử co được giãn được, thủ đoạn làm việc cũng không hề tầm thường. Cơ Lạc sau khi tỉnh lại vẫn luôn nghĩ, trong mấy vị hoàng tử bọn họ, thái hậu tại sao cố tình nhìn trúng Cơ Dung, cơ hồ là đem hết thảy quyền lợi đều cho Cơ Dung.

Nghĩ tới nghĩ lui, đại khái là đại ca là thật tâm không có ý định làm hoàng đế, mỗi ngày chỉ cần có rượu cho hắn uống, có thịt cho hắn ăn, có mỹ nhân cho hắn xem, hắn liền thỏa mãn. Mà chính mình, lại bởi cái chết của phụ phi có liên quan đến thái hậu, chính mình sau khi ngồi trên ngôi vị hoàng đế, chắc chắn sẽ không tiếp đãi thân thích của bà, tất nhiên càng sẽ không bỏ qua Thạch gia. Còn Ngũ đệ Cơ Hoài, Nhàn phi là thái hậu tự mình chọn lựa cùng phụ phi đấu đá, Nhàn phi kiêu căng tự mãn, mà thái hậu e rằng không đem nàng đặt ở trong mắt.

Tuy rằng phân tích như vậy có chút miễn cưỡng, mà trước mắt đây coi như là giải thích hợp lý nhất mà Cơ Lạc có thể nghĩ đến. Hắn hiện tại chỉ là có chút lo lắng, thái hậu có thể hay không sẽ ra tay với Hàn Tư Ân. Biểu đệ này, tuy rằng về tình cảm chẳng hề thân thiết, thế nhưng người này dù sao cũng là Thế tử Hàn Quốc công phủ, cùng là ngoại tôn của Tĩnh Quốc hầu phủ.

Hàn gia rơi vào tay hắn, so với rơi vào tay những người khác ắt phải tốt hơn nhiều đi.

“Cho nên, tam hoàng tử ngăn ta, là muốn từ ta tìm hiểu thái độ của hoàng thượng cùng tin tức sao?” Hàn Tư Ân nghe Cơ Lạc nói, hỏi.

Cơ Lạc sững lại chưa mở lời, Hàn Tư Ân lại nói: “Nếu như ngươi thật có loại tâm tư này, cũng không cần hướng ta nghe ngóng, bởi vì ta sẽ không nói cho ngươi. Đương nhiên, chờ ngày nào đó ngươi ngồi lên vị trí kia, ta sẽ dùng thái độ khác.”

Nói xong lời này, Hàn Tư Ân đứng lên ngáp một cái nói: “Thần ngày hôm nay rời giường tương đối sớm, lại làm việc này việc kia hao tâm tốn sức, hiện tại hơi mệt chút, muốn trở về ngủ bù, liền không quấy rầy.”

Bạch Thư thấy Hàn Tư Ân muốn rời khỏi, cũng đứng dậy theo, hắn nhỏ giọng nói: “Hàn Tư Ân, huynh không cao hứng sao?”

Hàn Tư Ân liếc mắt nhìn y, lại nhìn về phía tam hoàng tử, tự tiếu phi tiếu nói: “Cách thức mời người của Tam hoàng tử khiến người không thích, xác thực sẽ chọc người không cao hứng.” Nói xong lời này, Hàn Tư Ân liền rời đi.

Bạch Thư vốn muốn cùng đi, lại nghĩ tới đã hẹn cùng ca ca Bạch Văn Hãn, cũng không chạy theo nữa, sau đó hắn nhìn Cơ Lạc, có chút vô tội hỏi: “Ngươi tại sao chọc giận hắn rồi?”

Cơ Lạc cảm thấy có chút oan uổng, nghĩ thầm, tính khí biểu đệ cũng thật là táo bạo. Bất quá hai câu cuối cùng kia của Hàn Tư Ân, làm Cơ Lạc có chút lưu ý, hạ nhân hắn mang theo đời trước cực kỳ trung tâm, dọc đường mời Hàn Tư Ân đến đây, theo lí mà nói người này phải cẩn trọng tiếp đãi mới đúng, sao lại chọc tức Hàn Tư Ân được? Chẳng lẽ người này có vấn đề?

Hàn Tư Ân cũng không rảnh rỗi quản Cơ Lạc đang hoài nghi cái gì, thời điểm hắn trở lại Hàn phủ đi về hướng Phương Lan viện, hạ nhân Hàn gia nhìn thấy hắn đều tự động tránh đường.

Mới vừa đi mấy bước, Hàn Tư Ân nghe được tiếng lòng của những người này, đột nhiên đứng lại. Những hạ nhân kia nhìn thấy hắn đứng lại, cũng không dám đi.

Hàn Tư Ân hiếm thấy nhíu mày lại, hạ nhân trong phủ hai ngày này đang bận, là bởi vì mấy ngày nữa thứ nữ chi thứ hai Hàn Thù cập kê, nữ tử này mặc dù là thứ nữ, mà ngày thường rất được Hàn Thù sủng ái, cho nên cập kê làm cũng rất long trọng. Hàn Tư Ân nghĩ tới những thứ này cũng không phải đối với thứ nữ kia có ấn tượng gì, chủ yếu là nhớ lại hai tháng sau, Hàn Minh Châu cùng hắn cũng tròn mười lăm tuổi, Hàn Minh Châu cũng nên cập kê.

Đời trước quan hệ của hắn và Hàn gia không có sốt sắng như vậy, lễ cập kê của Hàn Minh Châu là khi nàng vừa trở về nửa tháng, Hàn gia đã bắt đầu gửi thiệp mời.

Lễ cập kê của Hàn Minh Châu long trọng lại tinh xảo, hoàn toàn lộ ra cưng chiều của Hàn Trác cùng Hàn gia đối với Hàn Minh Châu. Nhưng đời này Hàn gia đối với lễ cập kê của Hàn Minh Châu ngay cả ý nghĩ cũng không có, lặng yên không một tiếng động, từ trong tâm các nha đầu biết được, lão phu nhân là muốn mấy ngày nay bắt đầu bệnh nặng, tùy tiện giải quyết lễ cập kê của Hàn Minh Châu.

Hàn Tư Ân đối với cái gọi là lễ cập kê này một tẹo quan tâm cũng không có, dù sao ở thời đại này, cô nương tròn mười lăm cũng nên xem mắt rồi. Hắn mặc dù đối với phong tục này khịt mũi coi thường, thế nhưng Hàn Minh Châu thân là nữ tử, cũng không bỏ qua được.

Hậu quả này cũng do mình gây ra, nghĩ tới đây, Hàn Tư Ân quay người ra khỏi đại môn Hàn gia, đi thẳng đến hoàng cung.

Nhắc đến, đời trước hắn tuy rằng đem Hàn gia làm cho liểng xiểng, thế nhưng hắn đối Hàn Minh Châu vẫn làm một phen an bài, ít nhất của hồi môn cũng không thiếu, thêm vào có Tĩnh Quốc hầu phủ cùng Cơ Lạc chiếu cố, chắc chắn sau đó trải qua cũng không tồi.

Đời này, chính mình dự định sống lâu một chút, càng sẽ không phá huỷ nàng, cho nên thỉnh cầu hoàng đế làm chủ tự nhiên là tốt nhất.

Thời điểm Hàn Tư Ân đến hoàng cung, hoàng đế đang nghiên cứu mấy phong thư kia của Lý Trung, trong lòng suy xét mấy nhi tử của mình đã vài lần. Nhận được thông báo của ám vệ, nói tam hoàng tử cùng Hàn Tư Ân gặp mặt, nhưng hắn biết Cơ Lạc cùng Lý phủ khẳng định không liên quan, bằng không nào có tự chặt cánh tay của mình.

Đúng lúc trong lòng hoàng đế tràn đầy u sầu, Hàn Tư Ân đến, hoàng đế cho là hắn có chuyện quan trọng gì đây, liền cho người vào.

Hàn Tư Ân đi vào ngự thư phòng, liền trực tiếp mở miệng nói: “Hoàng thượng, vi thần có một muội muội, mới từ biên quan về nhà, đối với kinh thành chưa quen thuộc, mắt thấy nàng lập tức sẽ cập kê, trong phủ cũng không chuẩn bị gì, vi thần muốn xin hoàng thượng ban phúc cho nàng, có mặt mũi hoàng thượng ngài, sau này việc xem mắt của nàng, nhất định sẽ có lựa chọn càng tốt.”

Hoàng đế đối với cáo trạng trắng trợn này của Hàn Tư Ân, khóe miệng kéo kéo. Hàn Tư Ân lời này chả suýt nữa nói toạc ra, cha ta và tổ mẫu ta không quan tâm hai huynh muội chúng ta, còn xấu tính muốn nhanh chóng gả Hàn Minh Châu đi, đây là không muốn chúng ta sống thoải mái, cho nên ta đành đến van cầu ngươi trợ giúp.

Hoàng đế nghĩ đến tình cảnh của Hàn Tư Ân, nghĩ thầm, thôi, sau này mình dù sao vẫn còn cần đến Hàn Tư Ân. Còn nữa, hắn đối với Hàn Trác thậm chí toàn bộ Hàn Quốc công phủ một chút hảo cảm cũng không có, Hàn Tư Ân cùng phụ thân hắn không đồng tâm, trong lòng hắn lại càng hài lòng.

Nhưng hoàng đế cũng không dễ dàng đáp ứng, vì vậy cau mày, nhìn như có chút không vui nói: “Nào có ca ca tìm người ban phúc cho muội muội? Phụ thân cùng tổ mẫu ngươi vẫn còn, còn cần ngươi dụng tâm sao?”

Nguyên Bảo một bên cười nói: “Vạn tuế gia, Thế tử cùng Tứ cô nương là huynh muội song sinh, đương nhiên tình cảm so với người khác thân thiết hơn nhiều. Nếu như được người hoàn hảo để ban phúc, lão nô ngược lại nhớ đến một người, tất nghĩ Hàn Quốc công coi trọng Thế tử cùng Tứ cô nương như vậy, khẳng định cũng tìm đến nàng.”

Hoàng đế nghe lời này, nhấc lông mày nói: “Lão nô ngươi còn biết cái này? Nói một chút coi?”

Nguyên Bảo cười híp mắt nói: “Người lão nô nói chính là Ung quận vương phi, vừa khéo Hoàng hậu nương nương bên kia cho người đến bẩm báo nói, Ung quận vương phi ở cung của Hoàng hậu nương nương nói chuyện, hoàng hậu muốn giữ người ở lại trong cung dùng bữa đây.”

Hàn Tư Ân tự nhiên là thuận Nguyên Bảo nói, lập tức tạ ơn hoàng đế.

Hoàng đế nhìn Nguyên Bảo lại nhìn Hàn Tư Ân, thở dài, lắc lắc đầu tức giận hỏi: “Ngươi tới hoàng cung chính là vì việc này?”

Hàn Tư Ân nói: “Vâng.”

Hoàng đế lườm hắn một cái, nói: “Trước khi tới liền chưa từng thấy người nào? Chưa từng làm chuyện khác?”

Hàn Tư Ân nghe hoàng đế hỏi câu này, nhíu mày lại, sau đó hắn nhìn hoàng đế, chợt nói: “Hoàng thượng nói là chuyện tam hoàng tử ở trên đường về nhà cản đường vi thần sao? Bẩm hoàng thượng, lúc vi thần mới vừa về nhà, bị tam hoàng tử ngăn cản, tam hoàng tử đối với vi thần bày tỏ sự quan tâm, nói là hắn thượng tấu chương, vốn định tra án, kết quả lại khiến vi thần chọc tới mớ rắc rối này, hỏi vi thần có phải chọc hoàng thượng tức giận rồi không. Vi thần cảm thấy tam hoàng tử lời này nói rất đúng, phiền toái này đều là hắn mà ra, kết quả vi thần tí nữa thì đầu cũng không giữ được. Thần thấy tam hoàng tử lại thấy có chút tức giận phiền chán, không đáp ứng hắn, nói hai câu liền đi.”

“Ngươi phiền chán hắn?” Hoàng đế bị Hàn Tư Ân nói toạc ra kích thích nháy mắt một cái: “Mặc dù là Cơ Lạc thượng tấu chương, ngươi tự chủ trương, nhưng dù thế nào, hắn khuyên can đủ đường cũng là nhi tử của trẫm, ngươi dám thấy hắn phiền?”

Hàn Tư Ân nhìn hoàng đế, nói: “Là hoàng thượng ngài bảo vi thần ăn ngay nói thật, vi thần nói thật đây này, ngài còn mất hứng đấy à.”

Hoàng đế bị Hàn Tư Ân nói cho tức đến thắt ruột, cảm thấy mắt không thấy tâm không phiền vẫn tốt hơn, vì vậy phất phất tay, bảo người lăn ra ngoài.

Hàn Tư Ân rời khỏi hoàng cung.

Chờ hắn đi rồi, hoàng đế cảm thấy trong lòng vẫn còn có chút rầu rĩ, hắn uống hai hớp trà nói: “Nguyên Bảo ngươi nói, Hàn Tư Ân cùng lão tam có liên lạc hay không?”

Nguyên Bảo cười nói: “Vạn tuế gia, không liên lạc hay có liên lạc lão nô không biết, mà lão nô nghĩ tam điện hạ từ trước đến giờ độc lai độc vãng, lần trước nếu không phải vạn tuế gia ngài tự mình dặn dò bảo hắn đến xem Hàn thế tử, chắc chắn hai người vẫn không nhận biết.” Nguyên Bảo hiểu rõ, tình cảm hoàng đế đối với Cơ Lạc phức tạp, hắn không thương yêu Cơ Lạc là thật, nhưng là không muốn hại chết Cơ Lạc.

Có một số việc, hoàng đế trong lòng rõ ràng, chỉ là muốn nghe người khác nói mà thôi.

Hoàng đế nghe Nguyên Bảo nói, tâm lý khí thuận, hắn cầm tin tức trên ngự án cẩn thận nhìn một chút, nói: “ Hàn Tư Ân này thật luôn biết tìm việc cho trẫm.”

Lời này Nguyên Bảo không tiếp, hắn đứng đó, bộ dạng phục tùng rũ mắt, rất yên ổn.

Hoàng đế cũng không nghĩ Nguyên Bảo sẽ trả lời, hắn đem thư của Lý Trung đặt trên ngự án nói: “Đại lý tự cùng Hình bộ bên kia, vẫn không có thẩm tra ra cái gì sao?”

Nguyên Bảo nói: “Hồi vạn tuế gia, Lý Ngọc đã khai, Lý đại nhân bên kia vẫn không có mở miệng, bất quá đã dùng cực hình, chắc chắn mở miệng cũng là chuyện sớm muộn. Tấu chương của Đại lý tự khanh cùng Hình bộ đã đưa tới, vạn tuế gia bảo lão nô thời khắc chú ý, nhắc nhở.”

Hoàng đế cúi thấp mặt, nói: “Lý đại nhân cái gì, hắn là tội thần. Chuyện ngân lượng hối lộ Lý Trung nhất định sẽ khai ra, hoàng tử hắn nhắc đến trong thư này là ai, bảo Ti lễ cho người đi hỏi.”

“Vâng.” Nguyên Bảo đáp lại, sau đó Nguyên Bảo giương mắt nhìn hoàng đế một chút, nói: “Thạch hầu tiến cung bái kiến thái hậu, sau đó đi đại lý tự, nói muốn để quận chúa cùng Lý Ngọc hòa ly, vì không có ý chỉ của hoàng thượng, đại lý tự không dám để Thạch hầu đi vào gặp quận chúa.”

Hoàng đế nghe lời này mạnh mẽ nhíu mày lại, vừa nghĩ tới người của Thạch gia muốn tới nơi này khóc lóc kể lể, hắn trong lòng liền cuộn lên, vì vậy nói: “Việc Lý phủ nói cho cùng do Hàn Tư Ân gây ra, bảo hắn ngày mai đi đại lý tự hiệp trợ Ti lễ giám thẩm tra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.