Thế Tử Hàn Tư Ân

Chương 43: Chương 43




Hình Tuấn Nhiên nghe Hàn Tư Ân nói, cả người sững sờ, hai con mắt mở lớn, có điểm không dám tin nhìn hắn.

Hàn Tư Ân không chút khách khí dùng ánh mắt từ trên xuống dưới càn quét một phen: “Hình đại nhân có phải là cảm thấy khâm sai ta đây tuổi tác quá nhỏ, Tam hoàng tử quanh năm ở kinh thành, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, cho nên có thể tùy ý lừa gạt đấy à?”

Hình Tuấn Nhiên hừ lạnh một tiếng, vươn thẳng cổ nói: “Hạ quan không biết, khâm sai đại nhân nói lời này có ý gì?”

Hàn Tư Ân nhìn nạn dân xanh xao vàng vọt phía sau hắn, lại nhìn ngón tay trắng nõn mịn màng của Hình Tuấn Nhiên, xì cười một tiếng: “Dưới sự cai quản của Hình đại nhân mà xảy ra lũ lụt, dân chúng tử thương vô số, ban đêm không sợ có người ở trước giường ngươi đòi mạng sao?”

Sắc mặt Hình Tuấn Nhiên hơi biến đổi, trên mặt toát ra một chút hối hận cùng phẫn nộ, sau đó thanh âm có chút trầm thấp, mười phần hối hận nói: “ Dưới sự cai quản của bản quan xuất hiện chuyện như thế, là bản quan không tận tâm, chỉ hận lúc trước xây dựng đại đê, bản quan tin tưởng người của châu phủ, chưa tỉ mỉ tìm hiểu kĩ, một bước sai liền từng bước sai. Chỉ là bản quan tại chức ở Minh An huyện đã vài năm, chưa từng có bất kì một hành vi nào cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân? Khâm sai đại nhân như nếu không tin, vậy đến phủ của ta lục soát là được.”

Hình Tuấn Nhiên nói xong cơ hồ là che mặt mà khóc, mà nói chuyện vẫn đầy khí thế chính nghĩa.

Hàn Tư Ân nhìn hắn, sau đó nhìn về phía Cao Phong nói: “Cao Phong, mang Thượng phương bảo kiếm tới phủ gia của Hình đại nhân lục soát, nếu có người dám ngăn trở, giết. Còn nữa, bắt tất cả gia quyến của Hình đại nhân về đây.”

Hình Tuấn Nhiên vừa nghe lời này, nói: “Ngươi dám? Bản quan cùng người nhà bản quan cũng không có phạm tội, vì sao phải áp giải? Khâm sai đại nhân ỷ vào quyền lợi hoàng thượng cấp cho, là có thể tùy ý làm bậy sao?”

Hàn Tư Ân nhìn hắn kêu gào thảm thiết, nói: “Bản Thế tử tự nhiên biết ngươi không phục, chỉ là ngươi yên tâm, bản Thế tử chung quy sẽ bắt ngươi đem những đồ vật ngươi nuốt xuống của dân chúng huyện Minh An phun ra.”

Cơ Lạc nghe vậy, thực sự không nhịn được khóe miệng giật một cái. Nghĩ thầm, ban đầu là ai nói không tùy ý soát nhà, sẽ không tùy ý sử dụng Thượng phương bảo kiếm? Đây còn vừa mới vào cửa nhà người ta, một câu nói không đúng không chỉ muốn xét nhà, nhìn kiếm kia có khi còn muốn đổ máu.

Nói tới Hình Tuấn Nhiên, trên đường đi Cơ Lạc luôn nghĩ làm thế nào mới có thể làm cho người này lộ ra sơ sót.

Đời trước Giang Nam cũng xảy ra chuyện vỡ đê này, lúc đó đến đây xử lý chuyện này chính là Nhị ca hắn Cơ Dung. Kết quả tương đối được thế nhân tán thưởng, tra ra năm quan viên địa phương tham ô nhận hối lộ, những người này còn khai ra chứng cứ tổng đốc Lưỡng Giang Chu Mã An tham ô.

Lưỡng Giang tri châu Hàn Bình cũng bị liên lụy, nếu không phải Hàn Quốc công phủ ra sức bảo vệ, vừa không có chứng cứ xác thực, Hàn Bình sợ là bị hoàng đế đang nổi giận lệnh chém rồi. Cuối cùng, Hàn Bình bị cách chức.

Hình Tuấn Nhiên bởi vì có công tố cáo, tuy rằng cũng có sai lầm, mà tiền đồ coi như không có trở ngại gì, ở huyện Minh An ngự trị suốt ba năm, danh tiếng thực tốt đẹp, cuối cùng thăng làm Lưỡng Giang tri châu.

Sau đó Hình Tuấn Nhiên trở thành hậu phương của Cơ Dung ở Lưỡng Giang.

Giang Nam dồi dào, nghe đâu người tới nơi này làm quan không ai có thể chống lại mê hoặc không tham.

Cũng bởi vậy tình hình Giang Nam hết sức phức tạp, thế lực khắp nơi đều thâm nhập vào, một quan chức nho nhỏ, chưa biết chừng trên triều đình lại là cháu rể của đại thần nào đó.

Mà năm đó, sở dĩ Cơ Dung cực lực đi tới Giang Nam, là bởi vì Hoàng thái hậu cùng Thạch gia đã sớm ở Giang Nam an bài mấy người cho hắn. Sự kiện đê Phổ Hòa bị vỡ phát sinh quá đột ngột, phụ hoàng hắn lúc đó đối với văn võ bá quan căn bản không quá tin tưởng.

Sau khi Ngự Sử đề xuất hoàng tử xuất hành Giang Nam, phụ hoàng hắn liền đồng ý, hơn nữa hắn ngàn chọn vạn chọn, mới chọn Cơ Dung nhìn qua là vô hại nhất.

Những tham quan mà Cơ Dung tra ra, không có người nào âm thầm ủng hộ hắn, mặc dù lỡ có người như vậy, hắn cũng sẽ lật mặt mà giết người diệt khẩu.

Đời này, Cơ Lạc vốn là có ý định ngăn cản Cơ Dung xuất hành Giang Nam. Chỉ là hắn mới chuẩn bị bộc lộ ý định, không nghĩ tới chính là Hàn Tư Ân ra tay một cái, ngăn cản biến cố Cơ Dung lại đơn giản như vậy.

Càng làm cho hắn kinh ngạc chính là, phụ hoàng hắn sau khi không cân nhắc Cơ Dung, liền đem trọng trách này ném cho hắn.

Nghĩ tới đây, Cơ Lạc nhìn Hàn Tư Ân nói: “Ta và Cao đại nhân cùng đi đi.” Hàn Tư Ân nếu đã mở miệng, hắn tự nhiên cũng phải hành động, đào kĩ càng Hình gia một lần, tìm ra bằng cớ cụ thể.

Ít nhất thì sau khi tin tức truyền tới kinh thành, trên triều đình sẽ không bởi vậy mà làm quá ầm ĩ.

Cao Phong cũng tới trước lĩnh mệnh, sau khi Cơ Lạc cùng Cao Phong cầm Thượng phương bảo kiếm mang theo cấm quân rời đi, Hình Tuấn Nhiên còn ở trên đất tức giận chửi mắng.

Hắn là văn nhân, vốn dĩ nói chuyện rất nho nhã lịch sự, thế nhưng vào lúc này không biết do tức giận hay nghẹn khuất, mà chửi người bon mồm vô cùng.

Hàn Tư Ân nhìn bách tính đứng ngoài nha phủ, thần sắc của bọn họ từ tê dại đến kinh hỉ bây giờ liền trở về tê dại, dáng vẻ nhận mệnh, phó mặc sinh tử.

Hàn Tư Ân đứng lên, nói: “Huyện lệnh huyện Minh An tham ô nhận hối lộ, bản Thế tử có hoàng mệnh trên người, tuyệt đối sẽ không dung túng. Hoàng thượng mệnh bản Thế tử làm khâm sai, Tam hoàng tử cùng Quận Vương thế tử đồng hành, chính là để tra ra sâu mọt tham ô, xây dựng lại đê điều, bảo đảm an toàn cho dân chúng mấy chục năm về sau. Bản Thế tử mang theo bạc cùng lương thực hoàng thượng cấp, không phải chỉ để nhìn, cũng không để khoe khoang. Bản Thế tử cùng Tam hoàng tử, Quận Vương thế tử cũng chắc chắn sẽ không phụ lòng hoàng thượng phó thác.”

“Ngươi có chứng cứ không?” Hình Tuấn Nhiên bị Hàn Tư Ân ngang nhiên lẫm liệt chọc tức đến đau gan, sau khi Hàn Tư Ân cất tiếng rành mạch, hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi một câu như vậy.

Hàn Tư Ân nhìn về phía hắn nói: “Chứng cứ? Ngươi chẳng mấy chốc sẽ nhìn thấy chứng cứ, bản Thế tử dám nói ra, tự nhiên sẽ cho ngươi tâm phục khẩu phục.”

Mà dân chúng ở ngoài phủ nha, nghe Hàn Tư Ân cùng Hình Tuấn Nhiên đối thoại, tuy rằng vẫn còn có chút căng thẳng bất an, mà trên mặt lại có chút tinh thần, nhìn qua có sức sống hơn nhiều.

Bạch Thư đứng bên cạnh nhìn Hàn Tư Ân, y nghĩ, Hàn Tư Ân cũng thật là người vừa ôn nhu vừa thương người, cách nói chuyện cùng hành động hắn làm cực kỳ mâu thuẫn.

Nếu như không phải thương người, người này đã không quan tâm dân chúng đang dần tê liệt đến chết. Sau đó, Bạch Thư ở trong lòng đưa ra kết luận, Hàn Tư Ân là một người cực kỳ kỳ quái.

Nghe được tiếng lòng của Bạch Thư, Hàn Tư Ân sửng sốt một chút, mặt không hề cảm xúc nghĩ, Bạch Thư đại khái là tuổi còn nhỏ, năng lực nhận biết không mạnh. Không chỉ ánh mắt không tốt, xem sự tình cũng không chuẩn.

Ôn nhu thương người, Hàn Tư Ân thật sự không nghĩ tới mình có thể cùng hai cái từ này liên quan đến nhau đâu.

Bạch Thư cảm thấy hắn kỳ quái, hắn còn cảm thấy Bạch Thư kỳ quái đây.

Sau khoảnh khắc im lặng, Cơ Lạc cùng Cao Phong đem nhi tử Hình Tuấn Nhiên Hình Vân Khởi dẫn tới trong đại sảnh. Phía sau bọn họ còn có thê tử cùng mẫu thân Hình Tuấn Nhiên.

Mẫu thân Hình Tuấn Nhiên vốn cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua lại cực kỳ già nua, trên má phải còn có vết chém rất sâu. Hình phu nhân ăn mặc cực kỳ tinh xảo, mặt mày có chút kiêu ngạo.

Hai người bọn họ vẫn luôn khóc sướt mướt, mẫu thân Hình Tuấn Nhiên hơi chút cậy già lên mặt, dọc đường kêu gào không ngừng bắt Cao Phong cùng Cơ Lạc thả cháu ngoan của bà ta ra.

Mãi đến khi vào đại sảnh nhìn thấy dáng dấp hiện tại của Hình Tuấn Nhiên, hai người nhìn nhau một cái, đầy mặt kinh hoảng ngừng khóc.

Hình Vân Khởi lớn lên béo trắng, đối lập hoàn toàn với nạn dân vàng vọt ngoài nha phủ. Hình Vân Khởi vào đại sảnh, nhìn cha hắn bị người nhấn trên đất, trên mặt hơi kinh ngạc, hắn nhìn Hàn Tư Ân nói: “Ngươi là ai? Làm cái gì vậy?” Thời điểm hắn hỏi câu này, thần sắc còn rất vô tội, rất không hiểu thế sự.

Hàn Tư Ân không có phản ứng hắn, nhìn về phía Hình Tuấn Nhiên.

Hình Tuấn Nhiên không nhìn Hàn Tư Ân, mà nhìn Cao Phong cùng Cơ Lạc, thẳng thắn hỏi: “Xin hỏi các vị đại nhân, có soát ra được ngân lượng tham ô trong nhà bản quan hay không?”

Cơ Lạc còn tốt, nghe hắn chất vấn, sắc mặt vẫn cứ trầm tĩnh. Mà trên mặt Cao Phong có chút lúng túng, hắn nhìn Hàn Tư Ân, ngẩng cao đầu nói: “Thế tử, trong nhà Hình đại nhân không soát ra ngân lượng tham ô.”

Kỳ thực trong lòng Cơ Lạc cũng không bình tĩnh, hắn có chút lo lắng cho Hàn Tư Ân.

Hình Tuấn Nhiên ở viện tử phía sau huyện nha. Bên trong bày biện cực kỳ mộc mạc, thậm chí không có mấy người hầu.

Thời điểm bọn họ tới, nhi tử Hình Tuấn Nhiên Hình Vân Khởi còn đang ăn thịt, dáng ăn giống hệt như nạn dân ngoài đường ăn bánh bột ngô. Bọn họ xét toàn bộ các khu vực, suýt nữa phá tan nhà người ta, mà xác thực không tìm được quỹ đen.

Không thánh chỉ xét nhà, còn không có tìm ra đồ vật, đến tai hoàng đế, Hàn Tư Ân cũng chỉ là vô lễ mà thôi. Nhưng là, Hình Tuấn Nhiên quả thật là người của Cơ Dung, tay chân không thể sạch sẽ như vậy.

Nếu như chậm rãi tỉ mỉ điều tra, chưa biết chừng có thể tra ra được, chỉ là Hàn Tư Ân vừa mở miệng đã bắt người, sự việc bây giờ thật không dễ xử lí.

Mà Cao Phong nói xong lời này, chỉ cảm thấy chính mình lần này hồi kinh, cái cổ cùng đầu muốn chia lìa rồi.

Hình Tuấn Nhiên nghe lời này bắt đầu cười ha hả, hắn nhìn Hàn Tư Ân nói: “Khâm sai đại nhân, bản quan nhất định phải thượng tấu chương lên hoàng thượng, cáo ngươi cái tội ngông cuồng tự đại, cãi lại thánh ý.”

Hàn Tư Ân liếc hắn một cái, nhướng mày nhìn về phía Cao Phong nói: “Đánh.”

“Đánh?” Cao Phong kinh ngạc ngẩng đầu: “Đánh... Đánh ai? Đánh Hình đại nhân?” Xét nhà không thành, còn dự định vu oan giá hoạ sao? Hình đại nhân này nói thế nào cũng là mệnh quan triều đình, dưới con mắt mọi người, e là không được đi?

Hàn Tư Ân nhìn về phía Hình Vân Khởi, thần sắc lãnh đạm nói: “Không soát ra đồ vật, vậy chính là nói Hình đại nhân không phạm pháp, là quan chức thanh liêm, đánh hắn làm cái gì? Bản Thế tử vừa kêu ngươi đánh, chính là đánh người dám to gan chất vấn bản Thế tử. Bản Thế tử là khâm sai được ngự phong, nhìn thấy bản quan còn nói năng lỗ mãng, chẳng lẽ không nên đánh sao?”

Cơ Lạc hơi nhướng mày, hắn bất động thanh sắc đá đá Cao Phong đang sững sờ. Cao Phong rất nhanh liền phản ứng lại, nhìn về phía Hình Vân Khởi béo trắng đang sợ hãi, sau đó kêu cấm quân lôi người lại, nhấn trên đất.

Thời điểm chuẩn bị hành hình, mẫu thân Hình Tuấn Nhiên chạy lên trước, đẩy cấm quân ra, dùng thân thể của chính mình che chở Hình Vân Khởi, nàng nói: “Ta xem ai dám đánh cháu ta.”

Dứt lời này, bà lão căm tức nhìn Hình Tuấn Nhiên, trên mặt tràn đầy nước mắt, bà ta khóc ròng nói: “Ngươi thuở nhỏ không cha, ta một mình nhọc nhằn khổ sở nuôi ngươi lớn, những năm này chịu nhiều đau khổ. Hình Vân Khởi từ nhỏ thân thể đã yếu, làm sao có thể chịu đựng được đòn roi này, ngày hôm nay nếu ngươi dám để cho người khác đánh hắn một ngón tay, ta bà lão này liền chết trước mặt ngươi.”

Bà lão vừa mở miệng, mặt Hình Tuấn Nhiên đã trắng bạch, trong lòng vừa tức vừa giận, hắn bây giờ căn bản không nói ra được, chỉ có thể hướng Hình lão phu nhân không ngừng lắc đầu.

Hàn Tư Ân ngồi ở đó cười lạnh một tiếng, nhìn tư thái Hình lão phu nhân, lại nhìn dáng dấp Hình Tuấn Nhiên, nhẹ giọng nói: “Bản Thế tử cũng không phải biết pháp lệnh Đại Chu đã thay đổi lúc nào, mẫu thân Huyện lệnh lại ngang nhiên có thể nhúng tay vào chính vụ? Công đường huyện Minh An nhìn qua không giống như Hình đại nhân làm chủ, mà hình như do mẫu thân Hình đại nhân làm chủ. Nể tình ngươi lớn tuổi, đầu óc hồ đồ, bản quan không truy cứu tội danh ngươi gào thét trên công đường. Đánh!”

Hàn Tư Ân vừa dứt lời, cấm quân liền kéo Hình lão thái thái sang một bên.

Những bản gỗ dày nặng rơi chính xác lên mông Hình Vân Khởi. Hình Vân Khởi bị đánh gào thét kêu đau, Hình lão thái thái cùng Hình phu nhân ở bên cạnh khóc ròng ròng.

Ba gậy đập xuống, Hình Vân Khởi đầu đầy mồ hôi, hắn nhìn Hình Tuấn Nhiên khóc ròng nói: “Cha, cứu mạng, cha cứu con. Tổ mẫu, đau chết mất, cha muốn giết con, tổ mẫu, mẫu thân nhanh cứu con, kêu bọn họ đừng đánh, đừng đánh nữa.”

Mười gậy đập xuống, trên mông Hình Vân Khởi đã nhuốm máu.

Lúc này, Hàn Tư Ân nhìn Hình Tuấn Nhiên, liền nhẹ giọng hỏi: “Bản quan hỏi lại Hình đại nhân một câu, tiền Hình gia thu hối lộ rốt cuộc giấu ở đâu?”

Trong lúc hắn nói, lại có hai côn rơi xuống người Hình Vân Khởi, Hình Vân Khởi hai mắt trợn trắng, sắp té xỉu đến nơi.

Hình Tuấn Nhiên tái nhợt, miệng hơi hơi động, lại nói không ra lời. Mà ánh mắt của hắn cực kỳ sợ hãi, hắn không biết Hàn Tư Ân làm sao biết được yếu điểm nhà bọn họ, hơn nữa còn bắt bí chuẩn như vậy.

Hình Tuấn Nhiên không nói lời nào, Hình lão thái thái rốt cục không nhịn được, bà đẩy cấm quân ra, quỳ trên mặt đất, ôm lấy chân cấm vệ quân đang hành hình, khóc lớn nói: “Các ngươi đừng đánh, đừng đánh. Ta biết bạc giấu ở nơi nào, ở đại đạo cửa Nam của biệt viện Hình gia. Những bạc này đều do ta và Khương thị nhận mấy năm qua, không liên quan gì đến nhi tử và tôn tử của ta, bọn họ căn bản không biết chúng ta nhận tiền của người khác, là lỗi của lão bà tử ta.”

Hình lão thái thái vừa thốt ra, Hình Tuấn Nhiên cả người mềm nhũn ở trên mặt đất, mà Hình phu nhân thì lại hét lên nói: “Đại nhân, bạc này ta không có nhận chút nào cả, ta căn bản không biết...” Nàng còn chưa nói hết, liền bị lão thái thái mạnh mẽ trừng mắt một cái, Hình phu nhân nhìn ánh mắt như muốn ăn thịt người của bà, cả người run lên, muốn nói lại không dám.

Hàn Tư Ân không để ý đến hai người, hắn nhìn Cao Phong nói: “Hỏi rõ địa điểm cụ thể, lập tức phái người đi vào sưu tra, phải tìm ra ngân lượng hối lộ.”

Hình lão thái thái sau khi nói rõ địa điểm, nhìn Hàn Tư Ân cũng không khóc nổi, bà nói: “Ta đã nói rõ rồi, ngươi liền thả tôn tử của ta ra đi.”

“Viết rõ ràng quá trình nhận bạc, sau đó đóng dấu đi.” Hàn Tư Ân nhìn Hình lão thái thái nói: “Về phần tôn tử của ngươi, mắt không có hoàng thượng, vốn dĩ có thể chém, nhưng không tham dự cùng các ngươi tham ô ngân lượng. Bản quan thấy hắn còn non trẻ, tạm tha hắn lần này.”

Sau khi dừng đánh, Hình Vân Khởi đã hôn mê, Hàn Tư Ân quay đầu lại nhìn về phía Hình Tuấn Nhiên, lời nói hóa thành đao, đâm vào tim hắn nói: “Hình đại nhân hiện tại có lời gì muốn nói không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.