Sau khi Hàn Tư Ân bắt lại Hình Tuấn Nhiên, lại dùng số bạc thu được trong nhà Hình Tuấn Nhiên dùng cho người dân huyện Minh An, cuộc sống sinh hoạt ở huyện Minh An tuy rằng không đạt tới trình độ của ngày trước, nhưng ít nhất đã có chiều hướng phát triển.
Đối với việc huyện lệnh Hình Tuấn Nhiên bị bắt, phần lớn dân chúng đều vỗ tay tán thành, không có ai trách cứ mẫu thân và thê tử Hình Tuấn Nhiên, đối tượng mọi người phỉ nhổ chỉ có Hình Tuấn Nhiên.
Bởi vì mẫu thân Hình Tuấn Nhiên một mực ôm chuyện hối lộ lên trên người mình, trước mắt người duy nhất của Hình gia không bị bắt lại chỉ có nhi tử Hình Tuấn Nhiên Hình Vân Khởi, không có Hình Tuấn Nhiên, Hình Vân Khởi chỉ là một dân chúng bình thường không thể chịu khổ.
Mấy năm qua hắn được người tâng bốc nịnh bợ bao nhiêu, thì mấy ngày nay lại bị phỉ nhổ bấy nhiêu. Chỉ có một ông lão cách thị trấn Minh An tương đối gần, từng chịu qua ân huệ của Hình Tuấn Nhiên, cũng căn bản không tin tưởng Hình Tuấn Nhiên phạm tội. Hắn là người duy nhất sau khi Hình Tuấn Nhiên bị bắt, đi vào thăm Hình Tuấn Nhiên.
Hình Tuấn Nhiên ở trong nhà giam căn bản không nhớ tới ông lão, nghe ông nói tin mình vô tội, đột nhiên nghĩ tới những ngày tháng mình ở Tây Nam trước đây. Khi đó, gia đình hắn cực kỳ nghèo, thế nhưng dân chúng ở huyện thành nhỏ Tây Nam, thấy hắn cũng giống như ông cụ này vậy.
Nghĩ tới đây, Hình Tuấn Nhiên cầm tay ông lão khóc không ngừng được.
Mà người duy nhất của Hình gia không ở tù là Hình Vân Khởi. Chỉ là hắn đã không còn là lệnh gia công tử huyện Minh An, những người đã từng ton hót muốn kết thân với hắn, ngày đầu sau khi Hình gia xảy ra chuyện đã vội tránh xa.
Lần đầu tiên Hình Vân Khởi biết được, không có phụ thân làm huyện lệnh, hắn đến một miếng thịt đều không có mà ăn.
Hắn đi tìm những người thường xuyên mời hắn đến uống rượu, đến cả người hắn không thèm liếc mắt cũng xem thường hắn. Những người trước đây ở trước mặt hắn không dám lớn tiếng một câu, hiện tại nhìn thấy hắn, cũng cao cao tại thượng, vạn phần xem thường nhìn hắn.
Thậm chí còn có người cố ý ném cho hắn một thỏi bạc, kêu hạ nhân đánh hắn một trận. Hình Vân Khởi trong một đêm trở nên mờ mịt, hắn bây giờ không nhà, không bạc, không có cơm ăn.
Hắn ở trên đường cái, có tên ăn mày nhận ra hắn là nhi tử của huyện lệnh, cũng khinh bỉ hắn, cướp đồ ăn của hắn, nói muốn cho hắn cảm nhận qua những chuyện ác mà cha hắn làm.
Hình Vân Khởi đói bụng, nằm ở trên đường cái. May là, ông cụ kia nhận giao phó của Hình Tuấn Nhiên, tìm được công tử đã từng cao cao tại thượng này, đem hắn về quê mình.
Ăn bánh cao lương, uống lương thực phụ, đây là lần đầu tiên sau khi phụ thân bị bắt, Hình Vân Khởi được ăn no. Hình Vân Khởi ôm bát, khóc lớn lên.
Bây giờ hắn không đòi mỗi ngày đều ăn thịt nữa, cũng sẽ không cảm thấy cha mình không có tiền đồ, lại càng không đòi mẫu thân mua cho đồ tốt nhất nữa, hắn chỉ muốn phụ thân, tổ mẫu cùng mẫu thân ở bên cạnh mình.
Đối với tình hình của Hình gia, sau khi Hàn Tư Ân biết được, sai người nói cho Hình Tuấn Nhiên.
Hắn cũng không muốn dùng uy hiếp hay dụ dỗ mà bắt Hình Tuấn Nhiên nói ra một số chuyện, bởi vì hắn biết, Hình Tuấn Nhiên chỉ là người ở tầng thấp nhất, hắn chỉ là con mắt đen trong ao bùn này thôi.
Mà hiện tại vấn đề quan trọng nhất của huyện Minh An là trùng kiến đê điều, còn có tình hình bệnh dịch ở địa phương. Tình hình bệnh dịch của huyện Minh An coi như khống chế khá nhanh, bản địa cũng chưa từng xuất hiện tình huống bệnh dịch truyền nhiễm trên diện rộng.
Nhóm đại phu đến từ kinh thành, vốn không phải ai cũng cam tâm tình nguyện. Bây giờ nhìn thấy tình trạng của thiên tai, trong lòng những người này liền dấy lên thương cảm cứu chúng sinh, bỏ qua phẫn hận trong lòng, nguyện ý ở lại tiến hành chữa bệnh từ thiện cho nhân dân huyện Minh An. Mãi đến khi khâm sai nghi trượng từ phủ thành hồi kinh đi ngang qua Minh An, mang bọn họ cùng trở về kinh.
Đại phu đến từ kinh thành tương đối nhiều, ven đường lại gia nhập không ít, thêm vào đại phu của huyện Minh An, số lượng đại phu như vậy căn bản là đủ rồi.
Chu thái y sau khi bẩm báo rõ với Hàn Tư Ân, liền để lại vài đại phu của kinh thành, để bọn họ hiệp trợ đại phu của Minh An.
Công tác trùng kiến của huyện Minh cực kỳ thuận lợi. Thanh niên trai tráng đều rất tích cực, Cao Phong còn tự mình an bài năm mươi cấm vệ, để bọn họ ở đây giám sát công việc. Tiền công mỗi ngày đều thanh toán, mọi người đều hưng trí cực kỳ.
Khi huyện Minh An bắt đầu khôi phục cuộc sống thường ngày, người người đều có tinh thần, Hàn Tư Ân liền quyết định rời đi. Hắn viết cho hoàng đế một phần tấu chương, nói rõ tình huống bây giờ của Minh An, lúc này mới hướng về vị trí phủ tổng đốc Liễu Châu xuất phát.
Đương nhiên khi hắn soát nhà Hình Tuấn Nhiên, cũng đã viết cho hoàng đế một phần tấu chương, còn biểu tình hoàng đế sau khi nhìn thấy tấu chương, hắn không cần nghĩ cũng có thể biết.
Dọc đường đi Hàn Tư Ân như là xét nhà đến nghiện, từ Minh An đến Liễu Châu, phải đi qua ba huyện.
Hàn Tư Ân không chút khách khí soát hết ba cái huyện lệnh này. Mà cái nào cũng tìm được đồ vật.
Một huyện thành là cấu kết với thương nhân, cố ý nâng giá hàng, ở giữa thu được phí dụng kếch xù.
Huyện lệnh thứ hai viện cớ lũ lụt, giết rất nhiều thương nhân, chiếm lấy tài sản nhà người ta, nhập vào tư khố của chính mình.
Huyện thứ ba, huyện thừa có tiếng ác bá, huyện lệnh thì lại mười phần ngu ngốc vô năng, huyện lệnh chỉ quản cầm bạc tiêu tiền, những chuyện khác đều do huyện thừa đứng ra. Quyền lực bên trong huyện nha đều trong tay huyện thừa, ngay cả nha dịch đều là thủ hạ của ác bá. Sau khi xuất hiện thiên tai cùng dịch bệnh, người này không chỉ không nghĩ cách giải quyết, trái lại còn tích góp tiền tài, còn bắt những người không phục hắn, vu oan người ta thân mang dịch bệnh, trực tiếp đốt sống.
Hàn Tư Ân đến địa phương đó, không nói hai lời, liền dùng lý do huyện thừa vô lễ với mình, đem huyện thừa đánh què chân luôn, sau đó mới xét nhà hắn, đem huyện lệnh không được tích sự gì đang chờ chết kia, cầm Thượng phương bảo kiếm sai người chém.
Thượng phương bảo kiếm trong tay Hàn Tư Ân lần đầu tiên thấy máu, thời điểm hắn kêu người động thủ không chút do dự. Quan chức đi theo hắn, đối với mệnh lệnh của hắn có chút chất vấn.
Huyện lệnh này nói thế nào cũng là quan thất phẩm, theo Cao Phong thấy, có thể quyết định sống chết của hắn chỉ có hoàng đế. Hàn Tư Ân cứ như vậy mà động thủ, thật sự có chút không để mắt hoàng đế.
Cao Phong không dám động thủ, vậy thì Bạch Thư động thủ. Cơ Lạc bị hai người bọn họ làm cho khô lời, không thể làm gì khác hơn là trong bóng tối viết tấu chương, đem chuyện đã xảy ra báo cho hoàng đế.
Sau đó chờ bọn hắn đến Liễu Châu, công tác trùng kiến của bốn thị trấn Hàn Tư Ân đi qua đều tiến hành cực kỳ thuận lợi, hơn nữa còn không thèm dùng đến một lượng bạc của triều đình.
Mà Hàn Tư Ân ngoại trừ có quan lại hộ tống ngân lượng, còn có từng chuỗi từng chuỗi người áp giải huyện lệnh hồi kinh chờ hoàng đế xử trí.
Cơ Lạc đối với chuyện này rất hiếu kỳ, ban đầu hắn còn cho là Hàn Tư Ân cũng giống như hắn, là người trọng sinh, cho nên đời này có khả năng sẽ trợ giúp mình.
Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện hắn sai rồi, Hàn Tư Ân căn bản là tính tình tùy hứng, tuy rằng không biết tại sao đời này không giống với đời trước, sau khi hung hăng phá đám liền chạy đi tự sát.
Nhưng hắn lại gây ra thù hận, Cơ Lạc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Người của Cơ Dung, Hàn Tư Ân phế bỏ hai, Hàn gia chống lưng Cơ Hoài hắn cũng phế bỏ một. Mà trong những người này, đều liên lụy đến quan hệ thông gia của lục bộ cùng các lão thần.
Cơ Lạc vào lúc này cảm thấy, Hàn Tư Ân sợ rằng không phải người trọng sinh. Hắn có thể là đời này đột nhiên bởi vì chuyện nào đó mà không chết nổi, sau đó bắt đầu quậy tung cái triều đình này.
Có người như Hàn Tư Ân, Cơ Lạc cảm thấy trong triều đình, bốn chữ người người tự nguy đều đang treo trên đầu kiếm bọn họ. Rất nhiều người chỉ có thể trơ mắt nhìn đao kia một tấc một tấc cứa lên cổ, căn bản không thể làm gì, loại cảm giác đó cực kỳ bất lực. Mà Cơ Lạc lại cảm thấy thật sảng khoái.
Thời điểm hành quân sắp đến Liễu Châu, Cơ Lạc tìm Hàn Tư Ân, hắn hiếm thấy nghiêm mặt nói: “Tình cảnh Liễu Châu cùng địa phương khác không giống nhau, nơi này quan chức rất nhiều, động một phát sẽ ảnh hưởng toàn bộ. Chu Mã An chính là nhất phẩm triều đình, đại quan một phương, ngươi đi đến đây cũng không thể mới đến đã xét nhà. Còn nữa, coi như ngươi xét nhà, Chu Mã An cũng đã cảnh giác với hành vi dọc đường của ngươi, sợ là đã sớm dời đi tang vật, ngươi căn bản không có chứng cứ. Còn nữa tổng binh Lưỡng Giang cách phủ tổng đốc không xa, ngươi không có thánh chỉ tùy ý xét nhà, tổng binh Lưỡng Giang tuy rằng không do Chu Mã An quản lý, nhưng Chu Mã An có thể thỉnh cầu tổng binh phủ điều binh đối đầu với ngươi, đến tai phụ hoàng, ngươi sợ là không chiếm được lợi.”
Hàn Tư Ân nói: “Ta đã rõ.” Ngữ khí tuy rằng không quá bận tâm, mà lời này nhưng là thật. Liễu Châu quản hạt toàn bộ ven bờ Lưỡng Giang, trong này quan chức nhiều lắm, hắn đương nhiên sẽ không vừa đến đã khinh xuất, hắn sẽ từ từ làm.
Cơ Lạc thấy hắn nghe lọt, ngược lại cũng an tâm.
Sau khi đoàn người Hàn Tư Ân tiến vào Liễu Châu, đã nhìn thấy các quan chức Liễu Châu đến nghênh tiếp. Tổng đốc Lưỡng Giang Chu Mã An đứng đầu, bước tới trước đón tiếp.
Đây là lần đầu tiên khâm sai được sử dụng nghi trượng, chiêng trống mở đường, mười phần trang trọng. Hàn Tư Ân sau khi đến nơi, hạ kiệu, quét mắt qua mọi người, tuyên đọc thánh chỉ, đám quan chức Chu Mã An quỳ tiếp thánh chỉ.
Sau khi tuyên đọc xong thánh chỉ, Hàn Tư Ân cười híp mắt bảo mọi người đứng lên, bắt chuyện nhẹ nhàng không đánh người ta, an vị lên kiệu, rời đi.
Đám người bên cạnh Chu Mã An thấy tình huống như thế sửng sốt một chút, có chút lo lắng hướng Chu Mã An xin chỉ thị. Khâm sai Hàn Tư Ân này, cả đường đi đều xét nhà, nghe đâu vừa mới đến, hỏi cũng không hỏi liền bắt người. Thị trấn hắn đi qua đến đống cỏ cũng chẳng còn.
Làm quan, có mấy ai sạch sẽ, bọn họ ở Liễu Châu nghe danh Hàn Tư Ân thật có chút hoang mang rối loạn, đang ở Liễu Châu chờ Hàn Tư Ân đến xét nhà bọn họ đây.
Vì thế bọn họ còn cố ý đặt cái bẫy chờ Hàn Tư Ân nhảy vào, kết quả người ta nói chuyện tốt cực kỳ, tuy rằng ngạo mạn chút, nhưng chẳng có dáng vẻ muốn xét nhà gì cả.
Chu Mã An cau mày, hắn cũng không rõ được Hàn Tư Ân đến cùng muốn làm cái gì, chỉ là Hàn Tư Ân không có ý định xét nhà, vậy kế hoạch của bọn họ phải thay đổi.
Liễu Châu cách đê khá xa, địa thế lại cao, ngược lại địa phương gặp nạn nhẹ nhất. Thời điểm Hàn Tư Ân ngồi kiệu đến cửa thành Liễu Châu, hai bên thành Liễu Châu là hai hàng binh lính, mười phần uy nghiêm.
Mà tổng binh Lưỡng Giang Giang Thủy Sinh mặc khôi giáp của quân đội, ở cửa thành báo danh nghênh tiếp.
Hàn Tư Ân ngồi trên cỗ kiệu, nhìn về phía Giang Thủy Sinh, nói: “Ngươi nếu là tổng binh Lưỡng Giang, tại sao lại ở chỗ này? Không phải nói bộ binh không thuộc quan viên địa phương, chưa được hoàng thượng tự mình hạ chỉ, không thể tùy ý rời khỏi quân địa hành động sao? Tổng binh ngày hôm nay làm cái gì vậy?”
Tổng binh Lưỡng Giang Giang Thủy Sinh nghe lời này, sắc mặt mang theo mấy phần lúng túng. Lẽ nào bảo hắn nói, hắn cố ý ở chỗ này chờ Hàn Tư Ân xét nhà người ta, sau đó cùng Hàn Tư Ân đối kháng, truyền tới tai hoàng đế, chờ hoàng đế trị tội Hàn Tư Ân à?
Kết quả bởi vì Chu Mã An phái người thông báo Hàn Tư Ân không có ý định này, hắn không thể làm gì khác hơn là coi chính mình tới đón tiếp khâm sai.
Ai biết được Hàn Tư Ân cũng biết đến điều lệ của bộ binh địa phương, không thể tùy ý rời khỏi nơi đóng quân. Điều này bảo hắn làm sao mở miệng trả lời Hàn Tư Ân đây?