Chu Mã An vì thư gửi tới từ kinh thành mà yên lòng, hắn ở thư phòng ngồi cả một đêm. Trong đầu nghĩ đến các loại phương pháp đối phó Hàn Tư Ân, nhiều lần tiến hành thôi diễn, sau khi xác định không có sai lầm gì, hắn mới cử động người dưới cứng nhắc, dùng ám ngữ ra lệnh tâm phúc của mình gửi thiệp cho các quan chức, bảo bọn họ đến phủ tổng đốc thương nghị đại sự.
Bên này Chu Mã An đang làm công tác chuẩn bị đối phó Hàn Tư Ân, bên kia Giang Thủy Sinh ở thư phòng của chính mình thấy được một tấm thiếp mời lăn kim. Trong nháy mắt nhìn thấy thiếp mời, Giang Thủy Sinh cả người căng thẳng, hai con mắt của hắn bỗng nhiên trở nên sắc bén, quay người nhìn chung quanh một lần. Thời điểm phát hiện không có cái gì bất thường, trong lòng hắn rùng mình.
Trong lòng hiểu rõ đây là có người tiến vào thư phòng của hắn, mà tấm thiệp này rõ ràng là đang khoe khoang.
Trong lòng Giang Thủy Sinh trầm xuống, quay người đi tới trước bàn đọc sách trong thư phòng, duỗi tay cầm lên tấm thiệp. Hắn nhiều lần vuốt ve hoa văn trên thiếp mời, nhưng vẫn chưa mở ra.
Thư phòng này luôn là cấm địa, không có hắn cho phép, không ai trong phủ dám đi vào, huống chi là thoải mái đặt một tấm thiệp mời lên bàn.
Giang Thủy Sinh cảm thấy, thiếp mời này vừa là khoe khoang lại là uy hiếp trắng trợn. Trong ký ức không ai có thể công khai tiến vào thư phòng hắn, hiện tại lại có người có thể lặng yên không một tiếng động tiến vào thư phòng của hắn, vậy sau này có phải là có thể vô thanh vô tức giám thị hắn, hoặc là giết chết hắn không?
Thiếp mời này không cần nghĩ cũng biết là do người của Hàn Tư Ân đưa tới, nghĩ đến cảm giác không vui khi lần đầu tiên gặp Hàn Tư Ân, trong lòng Giang Thủy Sinh tư vị khôn kể.
Sau một hồi, hắn thở dài một hơi, đem thiếp mời mở ra, thiếp mời chỉ có một câu đơn giản, mời hắn đến dãy Tần Vương ngoài thành Liễu Châu một chuyến.
Giang Thủy Sinh xem xong đem thiếp mời khép lại, sau đó đốt đi, thời điểm thiếp mời hóa thành than tro, hắn hơi nhíu nhíu lông mày.
Kỳ thực đối với lời mời này, nội tâm hắn có chút chống cự, luôn cảm giác mình bị người uy hiếp, thật sự là có chút uất ức. Huống hồ, hắn thật sự không thích Hàn Tư Ân.
Mặc kệ trong lòng có chống cự, thế nhưng đến giờ ghi trong thiếp mời, Giang Thủy Sinh vẫn đúng giờ đến dãy Tần Vương. Khi hắn rời đi tổng binh phủ, cẩn thận tránh được tầm mắt mọi người
Sau khi đến nơi, Giang Thủy Sinh thấy được Cơ Lạc cùng Cơ Việt cưỡi ngựa. Cơ Lạc nhìn thấy Giang Thủy Sinh, khẽ mỉm cười nói: "Giang đại nhân, đường đột rồi."
Trong lòng Giang Thủy Sinh có chút kinh ngạc, hắn cho là Hàn Tư Ân muốn gặp mình, không nghĩ tới thế mà lại là Tam hoàng tử cùng Thế tử Ung quận vương, hơn nữa còn là Tam hoàng tử cùng Quận Vương thế tử không mang theo bất kỳ hộ vệ nào.
Cho dù trong lòng suy nghĩ nhiều như vậy, sắc mặt Giang Thủy Sinh không có một tia biến hóa nào, hắn cười khổ nói: "Nếu như sớm biết là Tam hoàng tử cùng Thế tử mời, ta đêm qua đã không cần lo lắng sợ hãi như vậy."
Cơ Lạc làm như không nghe thấy trào phúng trong miệng hắn, ý cười trên mặt bất biến, hắn cùng Cơ Việt đồng thời đánh ngựa đi tới trước mặt Giang Thủy Sinh, Cơ Lạc nói: "Khi chúng ta tiến vào địa giới Giang Nam, cũng không thấy dãy Tần Vương này tiêu điều như vậy. Giang đại nhân có bằng lòng cùng chúng ta đi xem xem dãy Tần Vương này hay không?"
Giang Thủy Sinh kéo kéo khóe miệng, nói: "Vinh hạnh cực điểm."
Trong khi Cơ Lạc, Cơ Việt đi gặp Giang Thủy Sinh, Hàn Tư Ân đang nghiêng người dựa vào một gốc cây đào xem Bạch Thư luyện kiếm.
Thời điểm Bạch Thư luyện kiếm, thần sắc dị thường nghiêm túc đoan trang, kiếm ở trong tay y giống như ngân xà, linh hoạt dị thường. Ánh kiếm lóe lên vài cái, chỗ không có gió đi qua, lá cây cũng rơi dồn dập.
Trong khoảnh khắc lá cây tiếp xúc với ánh kiếm liền hóa thành bột phấn, không một tiếng động rơi trên mặt đất, bay vào hư không.
Thời điểm kiếm thanh boong boong, Bạch Thư vươn mình đạp lên cây đào mà nhảy, trên không trung tung bay mấy lần, rơi xuống trước mặt Hàn Tư Ân, hai người cách nhau một cánh tay. Bạch Thư mang theo kiếm bên người từ từ hạ xuống, cho đến khi ngăn giữa hai người là vỏ kiếm trong tay Bạch Thư.
Kiếm thanh boong boong vang ở bên tai, bốn phía lá rụng dồn dập, Bạch Thư hướng Hàn Tư Ân lộ ra mặt mày cong cong cười.
Hàn Tư Ân nhìn Bạch Thư, vỗ tay mà đứng lên, nói: "Kiếm pháp tốt lắm."
Thời khắc nói ra ba chữ kia, Hàn Tư Ân cũng không phát hiện cảm giác khi bị nổ tung cũng như cảm xúc tình cảm kia, vào lúc này đã bắt đầu khôi phục.
Đối với chân chính cao thủ võ lâm như Bạch Thư, trong lòng hắn hiện lên một tia than thở, tuy rằng cái cảm giác này tới nhanh đi cũng nhanh, nhưng rốt cuộc vẫn lưu lại vết tích ở đáy lòng.
Bản thân Hàn Tư Ân vẫn chưa phát hiện trong này có vấn đề gì, chẳng qua là hắn cảm thấy lần đầu tiên mình nhìn thấy cao thủ võ lâm chỉ có trong tiểu thuyết, trong lòng có chút kinh ngạc mà thôi.
Bạch Thư nhìn khoảng cách giữa mình với Hàn Tư Ân, tim đập hơi có chút gấp gáp.
Dưới cái nhìn của y, ở khoảng cách như vậy Hàn Tư Ân vẫn cứ không biến sắc, còn vỗ tay biểu thị thưởng thức với mình, đây chính là tín nhiệm giữa bằng hữu. Tín nhiệm như vậy, khiến Bạch Thư cảm thấy thật vui vẻ. Bạch Thư cảm thấy chính mình quấn lấy Hàn Tư Ân làm bằng hữu đã nhiều ngày như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên trong mắt Hàn Tư Ân y thấy được cái bóng của mình.
Bạch Thư cảm thấy rất thú vị, lần đầu tiên thấy Hàn Tư Ân, hắn đã cảm thấy người này cực kỳ thú vị, hiện tại lại càng thêm thú vị. Bạch Thư cảm thấy chính mình ngày sau nhất định muốn cùng Hàn Tư Ân tiếp tục làm bằng hữu, y muốn nhìn xem người này đến cùng muốn làm cái gì.
Hàn Tư Ân đối với các loại tâm tình trong lòng Bạch Thư cũng không quá lưu ý, hứng thú vừa nãy vỗ tay khen giờ đã không còn, hiện tại trong lòng hắn còn nghĩ đến chuyện Giang Thủy Sinh.
Người âm thầm gửi thư cho Giang Thủy Sinh đương nhiên là Bạch Thư, nội dung trong thiếp mời là ý của chính mình, còn viết thì có Cơ Việt phụ trách.
Lời kia nhìn qua thì có chút xem thường, mà ngược lại là thật phù hợp tính cách Hàn Tư Ân.
Hắn biết Giang Thủy Sinh kia sự tình cần cân nhắc nhiều, trong lòng coi như bất mãn, hắn cũng sẽ đi tới gặp một lần. Mà hôm nay Cơ Lạc vốn muốn mình đi cùng bọn họ.
Nhưng bị Hàn Tư Ân không chút khách khí cự tuyệt, hắn bây giờ là quan trên của Giang Thủy Sinh, nói mấy chuyện vòng vo này căn bản không cảm thấy hứng thú.
Hàn Tư Ân nhìn ra, Cơ Lạc có dã tâm của mình, cũng muốn leo lên cái vị trí cao nhất kia, chỉ là hiện tại không có trợ thủ đắc lực.
Nếu như ngay cả chút chuyện này Cơ Lạc cũng không thuyết phục được Giang Thủy Sinh, đó là do năng lực của Cơ Lạc.
Hàn Tư Ân đối với những người tranh vị không có lòng bao dung cũng không có lòng trợ giúp, mặc dù ở trong mắt người ngoài quan hệ của Cơ Lạc và hắn cực kỳ thân cận.
Kỳ thực Hàn Tư Ân đối với việc sau này hoàng tử nào ngồi lên long ỷ, căn bản không có hứng thú, hắn chỉ là thờ ơ lạnh nhạt xem hành động của những hoàng tử này cùng gia tộc sau lưng bọn họ mà thôi.
Người đắc tội chính mình, không quản là Cơ Hoài, Cơ Dung hay là Cơ Lạc, hắn đều sẽ không khách khí.
Với Hàn Tư Ân hiện tại, thư thái trải qua cuộc sống, mới là điều hắn cần theo đuổi.
Bạch Thư nhìn Hàn Tư Ân ánh mắt nặng nề, nói: "Huynh có muốn cùng ta đi chung quanh một chút không?" Y cảm thấy dáng dấp này của Hàn Tư Ân, lại biến thành thường ngày rồi, lãnh đạm dị thường, con ngươi tối tăm.
Lúc trước cũng không cảm thấy Hàn Tư Ân như vậy có cái gì không đúng, hiện tại lại cảm thấy trong lòng có chút bực mình, cho nên y hơi suy nghĩ chút rồi mở miệng.
Đối với lời mời đột nhiên của Bạch Thư, Hàn Tư Ân run lên, sau đó, hắn cười có chút ý tứ sâu xa, nói: "Trong thành Liễu Châu đi chung quanh một chút ấy hả?"
Bạch Thư nhấp miệng, nói: "Ra ngoài thành Liễu Châu cũng được, dù có chuyện gì ta cũng có thể bảo vệ huynh."
Hàn Tư Ân nhạt giọng nói: "Không cần đâu, chờ Cơ Lạc trở về, chúng ta đều phải bận rộn."