Thời điểm Hàn Tư Ân vào cung, đáy lòng hoàng đế có vô số lời muốn hỏi, mà bản thân còn muốn duy trì thân phận đế vương, bởi vậy chính là bưng trà mím môi, một mực bình tĩnh chờ Hàn Tư Ân mở miệng.
Kết quả Hàn Tư Ân nói ra một câu như vậy, hoàng đế sặc một cái, trà trong miệng nhịn không được trực tiếp phun ra ngoài, phần lớn phun lên ngự án, cũng phun không ít lên long ỷ.
Nguyên Bảo vội vàng đi tới, một bên nhẹ nhàng vỗ lưng cho hoàng đế, một bên tay chân lanh lẹ liền rót một chén trà, chờ hoàng đế ho khan sặc sụa xong còn có cái súc miệng.
Sau khi hoàng đế ho khan một trận, cuống họng còn đang ngứa ngáy, hắn cầm một khăn mùi soa, tùy ý lau cái mũi đang ngứa. Chờ tất cả bình tĩnh lại, hoàng đế ném hết khăn mùi soa bẩn vào tay Nguyên Bảo, hắn nhìn Hàn Tư Ân thần sắc không đổi, nói: "Ngươi mới vừa nói cái gì? Trẫm không nghe rõ, ngươi lặp lại lần nữa."
Trên mặt Hàn Tư Ân xuất hiện một tia ảo não, hắn nói: "Vi thần mới vừa nói, là vi thần liên lụy khiến Tam hoàng tử bị thương, thỉnh hoàng thượng tước bỏ vị trí Thế tử của vi thần."
Hàn Tư Ân dứt lời, âm thanh theo sau chính là cốc trà hoàng đế vừa uống kia, xẹt qua bên tai hắn, vỡ vụn ở phía sau, âm thanh tức nổ phổi của hoàng đế vang lên: "Ngươi còn thật sự dám lặp lại lần nữa. Tấu chương gửi cho trẫm yêu cầu phế bỏ vị trí Thế tử của ngươi còn cao hơn ngươi rồi, trẫm đều đè xuống cho ngươi. Kết quả hiện tại, ngươi nói với trẫm, muốn trẫm phế đi vị trí Thế tử của ngươi. Ngươi là cảm thấy chính mình có mấy phần công lao, trẫm không dám đem ngươi phế đi hay là thế nào?"
Hàn Tư Ân nghe lời này, lắc đầu, một mặt đắng chát nói: "Vi thần không phải có ý này, hoàng thượng bảo vệ vi thần, vi thần vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Chỉ là sự kiện ám sát lần này, khiến vi thần hiểu rõ, chính mình gây thù hằn quá nhiều, coi như là có hoàng thượng che chở, sợ là cũng có người một mực giám thị vi thần. Lần này vi thần vốn bởi vì tình nghĩa đồng cam cộng khổ ở Giang Nam mà cùng Tam hoàng tử đi một chuyến tới Vạn An tự, lại bị người hữu tâm lợi dụng, nếu như không phải gặp Bạch công tử, sợ là vi thần đã liên lụy Tam hoàng tử chết dưới lưỡi kiếm, ngẫm lại thực sự là nghĩ mà sợ. Tam hoàng tử chính là long tử, cho dù vi thần rất được hoàng thượng sủng tín, nhưng vẫn chỉ là thần tử, việc Tam hoàng tử bị thương, vi thần có tội. Trên người vi thần cũng không có thứ gì đáng tiền, cũng chỉ có một danh hiệu Thế tử, nghĩ tới nghĩ lui, vi thần không thể làm gì khác, đành thỉnh hoàng thượng thu hồi lại danh hiệu Thế tử này."
Hoàng đế nghe lời này, tức giận hừ hai tiếng, hắn nói: "Cơ Lạc vừa hồi cung đã bẩm báo việc này rồi, từ những gì hắc y nhân nói sợ là có liên quan đến việc các ngươi làm ở Giang Nam, sao đến lượt ngươi nói, lại thành người khác giám thị ngươi, muốn giết ngươi rồi?"
Hàn Tư Ân cũng không che giấu, hắn nói lại một lượt quá trình hắc y nhân chém giết cho hoàng thượng, sau đó nhìn hoàng đế căm giận nói: "Hoàng thượng, tuy rằng vi thần làm việc kích động lỗ mãng một chút, nhưng vi thần không ngốc, những quan chức Giang Nam bị vi thần thanh tra bắt giữ, ai có năng lực, có thế lực động thủ ở kinh thành? Chu Mã An coi như là một người, nhưng nếu như hắn có bản lĩnh kia, vi thần đã sớm ở Giang Nam bị người ám sát chết rồi, không cần chờ tới bây giờ. Những hắc y nhân kia hành động thống nhất, làm việc có tiến có lui, lại không sợ hãi cái chết, rõ ràng không phải trong thời gian ngắn có thể bồi dưỡng được, thử hỏi những quan chức Giang Nam kia, nhà ai có cánh tay dài có thể âm thầm nuôi được nhiều nhân thủ như vậy, bạc ở đâu ra?"
Sau khi hoàng đế nghe Hàn Tư Ân nói, không tự chủ được nghĩ tới mỏ vàng của Giang Nam, còn có Chu Mã An. Nhớ tới Chu Mã An, hoàng thượng chính là đầy bụng tức giận, ban đầu hắn ở trong tù vẫn cứ muốn đẩy hết tội lên người Cơ Lạc, sau đó thấy chiêu này không thành, liền kéo hết mấy vị hoàng tử xuống nước, kết quả, còn không chờ hắn tiếp tục kêu Hình bộ hỏi cung, Chu Mã An đã nuốt vàng mà chết.
Hoàng đế vì thế đem Hình bộ mắng to một trận, suýt chút nữa xử luôn Thượng Thư bộ Hình, thế nhưng số vàng bị khai thác đến cùng rơi vào ai tay, từ đầu đến cuối vẫn là cái mụn nhọt trong lòng hoàng thượng.
Hiện tại bỗng nhiên nghe được Hàn Tư Ân nói như vậy, trong đầu hoàng đế chợt lóe, chính là không nắm được manh mối. Có tiền có thể nuôi dưỡng được người, đây là chuyện đương nhiên, thế nhưng có thể nuôi dưỡng được một đám người không sợ chết như vậy, vậy thì thực sự không được bình thường.
Người ám sát Hàn Tư Ân cùng Cơ Lạc, e là đều là tử sĩ được lén lút bồi dưỡng.
Tử sĩ, không sợ chết, càng không có gì lo sợ, giống như Hàn Tư Ân hình dung, chỉ là không biết người giật dây này là hoàng tử nào thôi.
Hoàng đế cũng không phải đứa ngốc, thời điểm Cơ Lạc bẩm báo với hắn, lập trường kiên định, trong miệng nói đều là sự thực, không có bất kỳ thêm thắt nào, cũng không nói ra suy đoán của mình. Trong lòng hoàng thượng là có chút suy đoán, hiện tại bị Hàn Tư Ân nói thẳng như vậy, chỉ có đáy lòng hắn vẫn đang suy nghĩ về phần chứng cứ mà thôi.
Có thể nuôi dưỡng tử sĩ, khả năng cao nhất chính là mấy người muốn vị trí hắn đang ngồi, điểm này hoàng đế xưa nay chưa từng hoài nghi.
Hàn Tư Ân đương nhiên tỏ ra rằng chính mình không rõ ràng hoàng đế nghĩ gì, hắn nhìn hoàng đế, thần sắc trịnh trọng, nói: "Hoàng thượng, trong lòng vi thần có chuyện không biết có nên nói hay không."
Hoàng đế miễn cưỡng nhìn hắn một cái nói: "Ngươi nói đi."
Hàn Tư Ân cắn răng, nói: "Vi thần nói như vậy cũng không phải là bởi tư oán, đây chỉ là trong lòng ý nghĩ vi thần. Hoàng thượng ngài nói, sự kiện ám sát vi thần lần này, có phải là Hàn Quốc công ra tay hay không?"
Hoàng đế cho là lỗ tai mình xảy ra vấn đề, hắn không khỏi hỏi lại một câu: "Ngươi nói ai?"
"Phụ thân thần, Hàn Quốc công, Hàn Trác Hàn đại nhân." Hàn Tư Ân đôi mắt cũng không chớp nói.
Hoàng đế bị Hàn Tư Ân tinh thần thép như vậy làm cho chấn kinh rồi, hắn trầm mặc hồi lâu mới tìm lại thanh âm của mình: "Tại sao nói như vậy? Làm triều thần, lén lút bồi dưỡng tử sĩ, chính là tội lớn diệt cửu tộc. Hàn Trác lại là cha ruột ngươi, ngươi cũng không nên ăn nói linh tinh."
Hàn Tư Ân lắc đầu nói: "Nếu như đúng là phụ thân vi thần làm, vi thần bảo vệ hắn chính là bất trung với hoàng thượng, vi thần nói đến chính là bất hiếu với phụ thân, từ xưa trung hiếu khó toàn, mà mệnh của vi thần là hoàng thượng ban cho, hoàng thượng có thể lấy đi bất cứ lúc nào cũng được. Chỉ là vi thần cân nhắc như thế, Hàn Quốc công phủ là nhà ngoại của Ngũ hoàng tử, tam thúc của vi thần cùng ngoại phòng của hắn lại liên quan đến chuyện mỏ vàng, thêm vào việc Hàn Quốc công phủ cũng từng nắm giữ binh quyền, tuy sau đó đã giao lên, thế nhưng ngẫm lại vẫn thật phù hợp."
Hoàng đế nghe lời này, mím môi một cái, hắn lắc đầu thở dài nói: "Hàn Tư Ân ơi Hàn Tư Ân, trẫm biết ngươi và Hàn Quốc công phủ có tư oán, nhưng ngươi cũng không thể chỉ bằng miệng liền đắp lên đầu Hàn Quốc công cái mũ này. Hàn Trác này, cái khác không có, nhưng việc làm quan cẩn thận khắp chốn vẫn có, hắn ở trên triều đình này đã mấy chục năm, còn chưa có ai từng bắt được nhược điểm của hắn đây. Đương nhiên, chuyện Hàn Bình là ngoại lệ, ngoại lệ này mới vừa ra, Hàn Trác còn không phải vứt người đi rồi sao? Ngươi mở miệng lại không bằng không chứng như vậy, trẫm căn bản không có cách nào coi lời đó là thật."
Hoàng đế nói vậy cũng không phải thay Hàn Trác giải vây, mà là lời của Hàn Tư Ân nghe qua thì có vẻ rất có lý, mà căn bản khó mà cân nhắc được. Hàn Trác ở kinh thành nhiều năm như vậy, hoàng thượng đối với hắn không có bao nhiêu hảo cảm, còn thiếu phái người mỗi ngày ngồi xổm ở cửa nhà hắn canh chừng thôi, nếu như Hàn Trác dám phạm vào việc bồi dưỡng tử sĩ như vậy, hoàng đế đã sớm đem người bắt lại, còn cần chờ tới bây giờ sao?
Cho nên trong lòng hoàng thượng mặc dù rất muốn diệt trừ Hàn Trác ỷ vào công lao của tổ tiên mà leo lên cấp bậc đại thần, nhưng hắn vẫn còn cần mặt mũi, phải để tâm chứng cứ, không có cách nào giống như Hàn Tư Ân, chỉ cần há miệng là định tội cho người khác.
Hoàng đế tuyệt đối không định lưu danh sử sách chính mình là một tên bạo quân hôn quân định tội không cần chứng cứ.
Hàn Tư Ân nghe hoàng đế nói, nhíu mày nói: "Nhưng mà, vi thần vẫn cảm thấy là chính mình cản đường ai đó, mới gặp phải lần ám sát này, mà Tam hoàng tử thuần túy là bị vi thần liên lụy mà thôi."
Hoàng đế thấy Hàn Tư Ân dáng vẻ khổ não, trong lòng vui vẻ, hắn nói: "Như vậy, chuyện này dù sao cũng liên quan đến ngươi và lão tam, không thể dễ dàng ngừng như vậy. Trẫm liền cho ngươi đặc quyền, cho ngươi đi điều tra, không quản ngươi tra ra đầu ai, trẫm đều cho ngươi bắt, ngươi thấy thế nào?"
Hoàng đế nói lời này, ngữ khí ôn hòa hơn so với thường ngày mấy phần, rõ ràng có ý dụ dỗ người ta.
Hàn Tư Ân vừa nghe lời này, đương nhiên là rất vui, hắn trịnh trọng nói: "Vi thần tạ ơn hoàng thượng, vi thần tất nhiên sẽ điều tra rõ ngọn nguồn việc này."
Hoàng đế thoả mãn gật gật đầu, thần sắc càng ngày càng ôn hòa.
Mà lúc này, Hàn Tư Ân do dự một chút, nói: "Vạn nhất tra được việc này liên quan đến Hàn Quốc công phủ, vậy vi thần có phải cũng nằm trong diệt cửu tộc kia không?"
Hoàng đế xì một tiếng, nói: "Hiện tại biết sợ rồi à? Vừa nãy dõng dạc như thế sao lại không thấy ngươi sợ đây?"
"Vi thần chính là muốn nói rõ mọi suy nghĩ trong lòng cho hoàng thượng, trong lòng có chút xúc động phẫn nộ, bây giờ nghĩ lại một chút, thật sự là có tư tâm." Hàn Tư Ân lúng túng nói.
"Có tư tâm là chuyện tốt, trẫm có thấy tư tâm, nhưng chưa từng thấy có tư tâm lớn như vậy, ngươi thật đúng là làm trẫm sợ hết hồn. Cũng may là trẫm hiểu tính tình ngươi, nếu là người khác, đã sớm lôi ngươi đi xuống rồi." Hoàng đế lắc lắc đầu, có chút cạn lời.
Hàn Tư Ân cười hắc hắc hai tiếng, khá là vô tội.
Hoàng đế nhìn ánh mắt hắn híp lại, hờ hững hỏi: "Ngươi và Tam hoàng tử còn có Bạch Văn Hãn, quan hệ rất tốt sao?"
Hàn Tư Ân không chút nghĩ ngợi trả lời: "Vi thần cùng Tam hoàng tử bởi chuyện lũ lụt ở Giang Nam, ở chung so với người khác nhiều hơn mấy lần. Thanh danh vi thần không tốt, cũng chỉ có Tam hoàng tử dám cùng vi thần nói mấy câu. Còn Bạch Văn Hãn Bạch tướng quân, vi thần không quen hắn, ngược lại là cùng đệ đệ hắn Bạch Thư từng có mấy lần gặp nhau, Bạch tướng quân đại khái là không thích vi thần lắm."
"Ngươi cũng biết người ta không thích ngươi đấy à." Hoàng đế nghe được câu cuối, nhỏ giọng nói thầm một câu, sau khi nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Hàn Tư Ân, hắn vội ho một tiếng, nói: "Lần này ngươi và lão tam nhờ có Bạch Văn Hãn cứu giúp, phải báo đáp người ta tốt vào."
"Báo đáp?" Hàn Tư Ân nói: "Nhưng Bạch tướng quân chưa chắc đã nguyện ý cùng chúng ta gặp mặt nhiều chút. Dù sao hắn là tướng quân, Tam hoàng tử là hoàng tử, tiếp xúc nhiều hơn, sẽ có hiềm nghi."
Hoàng đế im lặng, nghĩ đến thời điểm chính mình nói với Cơ Lạc việc này, trên mặt Cơ Lạc rõ ràng không muốn lại không có cách nào từ chối, giờ lại thấy Hàn Tư Ân quang minh chính đại nói không muốn, hoàng đế có chút đau tim, sau đó hắn chỉ vào cửa nói: "Cút ra ngoài đi."
Lần này Hàn Tư Ân lăn thực nhanh, trước khi đi còn nhiều miệng hỏi một câu, chính mình đi điều tra chuyện ám sát, là công khai đi, hay là âm thầm mà đi.
Hoàng đế đau đầu, phất tay đuổi hắn mau rời đi đi.
Hàn Tư Ân ra khỏi cung, ngồi lên xe ngựa chạy về hướng Hàn Quốc công, hết thảy biểu tình trên mặt đều thu hồi, trở nên vắng lặng. Lần này hắn vào cung chủ yếu có hai mục đích, một là xóa bỏ nghi ngờ của hoàng thượng về việc hắn, Cơ Lạc cùng Bạch Văn Hãn lén lút liên hệ với nhau, hai chính là muốn hoàng đế để hắn điều tra sự kiện ám sát lần này.
Nếu lời vàng ý ngọc của hoàng đế đã trong tay hắn, đến cuối cùng thanh huyền kiếm trên không trung này rơi xuống đầu ai, cuối cùng chọc được lỗ thủng nào trên khiên ngọc này, cũng chỉ do hắn nói mà thôi.
Hắn không muốn sống, nhưng cũng không muốn ngoan ngoãn để người vô duyên vô cớ chém hắn một đao, càng sẽ không rộng lượng khoan dung cho những người này.
Huống hồ hắn vốn đã trả được ân tình của Bạch Thư, hiện tại nhờ vào sự kiện lần này, liền thiếu một lần ân cứu mạng. Lần trước ở Giang Nam, Bạch Thư cũng ở tình thế cấp bách cứu hắn, thế nhưng lần kia hắn tự nhận là có thể né tránh, mấu chốt nhất chính là, Bạch Thư cũng không vì cứu hắn mà chính mình bị thương.
Võ công của Bạch Thư tốt như vậy, rõ ràng có thể tránh được công kích của tất cả mọi người, nhưng cảnh tượng y vì Hàn Tư Ân trong cơn kinh hoảng mà năm ngón tay bắt lấy lưỡi kiếm, những ngày qua vẫn luôn xoay quanh không ngừng trong đầu Hàn Tư Ân.
Điều này làm cho Hàn Tư Ân có loại ảo giác, nếu như mình không thay Bạch Thư lấy lại công đạo, chuyện này vẫn sẽ nhốt lấy chính mình, khiến mình chạy không thoát được cái triều đại này.
Ý nghĩ này khiến trong lòng Hàn Tư Ân rất không vui, hắn không muốn nợ Bạch Thư phần nhân tình này, cho nên nhất định phải trả lại mới được.
Sau khi Hàn Tư Ân trở lại quốc công phủ, cũng không trực tiếp về Phương Lan viện, mà là kéo thân thể bệnh tật lần đầu tiên chủ động đi tìm Hàn Trác. Chỉ là không khéo, lúc đó Hàn Trác đang ở viện của lão phu nhân.
Hàn Tư Ân nghĩ một hồi, liền đi vào viện của lão phu nhân, thủ vệ nha đầu trong viện của lão phu nhân vừa nhìn thấy hắn, bản năng muốn đem người cản ở ngoài cửa không cho vào, mà bị Hàn Tư Ân nhíu mày liếc mắt một cái, sắc mặt tiểu nha đầu đã cứng đờ, cả người run rẩy quỳ trên mặt đất không dám lên tiếng.
Hàn Tư Ân lại chậm rì rì tiến vào viện của lão phu nhân.
Lúc này lão phu nhân trong phòng, Hàn Tú đang quỳ gối bên chân lão phu nhân yên lặng rơi lệ, Hàn Thù một mặt giơ chân tức giận, Hàn Trác ngồi ở một bên, thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai người bọn họ cãi vã, con mắt nơi sâu xa tối tăm âm u, mười phần âm lãnh.
Hàn Tư Ân đến, khiến cuộc nói chuyện của bọn họ có một hồi kết thúc.
Sau khi Hàn Tư Ân vào cửa, ngay cả thỉnh an ngoài mặt cũng lược bỏ, hắn nhìn Hàn Trác đi thẳng vào vấn đề, câu nói đầu tiên là: "Ta vừa nãy vào cung gặp hoàng thượng, nói cho hoàng thượng sự kiện ám sát lần này có liên quan tới Hàn Quốc công phủ."
Người khác còn chưa kịp phản ứng ý trong lời nói của hắn, trong lòng Hàn Trác đã cả kinh, tay run một cái, đột ngột đứng lên, đầu váng mắt hoa hoảng loạn một chút, hắn chỉ vào Hàn Tư Ân, ngón tay không ngừng run rẩy: "Ngươi... Ngươi nói bậy cái gì đó?"
Sự kiện ám sát lần này có liên quan đến hắn, thế nhưng hắn tự nhận là không hề để lại dấu vết nào. Hiện tại chuyện này bị Hàn Tư Ân tùy ý gắn lên đầu quốc công phủ, lại nói cho hoàng đế, đây chính là chuyện tru di cửu tộc, Hàn Tư Ân sao lại dễ dàng mở miệng như vậy? Thật sự là đáng chết.
Hàn Tư Ân cười híp mắt nghe Hàn Trác nói trong lòng, chậm rãi nói: "Nếu như ta không chủ động nói bậy, làm sao đánh tan nghi ngờ về Hàn Quốc công phủ trong lòng hoàng thượng đây? Dù sao hiềm nghi của phủ này cũng không coi là nhỏ đi."
"Hoàng thượng sẽ không tin ngươi nói năng bậy bạ." Hàn Trác lúc này cũng nghĩ thông suốt, hắn tự cho là mình cực kỳ hiểu rõ hoàng đế, hoàng đế là người sĩ diện, chuyện không có chứng cứ, hắn sẽ không tin, cái này cũng là nguồn căn sinh tồn của hắn trên triều đình những năm qua.
Thế nhưng, khiến hắn hơi nghi hoặc chính là, vì sao Hàn Tư Ân lại làm như thế. Hàn Tư Ân không có tình cảm gì với quốc công phủ, hắn nói như vậy, hoàng thượng đương nhiên không tin, hắn nói như vậy, không phải là bảo vệ quốc công phủ hắn ghét nhất sao?
Hàn Tư Ân biết rõ kết quả khi làm như vậy, tại sao còn phải làm vậy? Hàn Trác thật sự là có chút hồ đồ rồi, nhìn thế nào, Hàn Tư Ân cũng không giống người sẽ cứu quốc công phủ.