Trên đường trở về phủ, Cơ Lạc vẫn luôn nghĩ, quan hệ giữa Bạch Ân và Bạch Tuấn rốt cuộc là như thế nào, tại sao Bạch Tuấn lại không tự chủ được, ở một loại hành động nào đó mà kính trọng nhi tử Bạch Ân của chình mình đây?
Còn nữa, là loại nguyên nhân gì có thể khiến một nữa tử đoan trang, xinh đẹp tuyệt trần lại tình nguyện để danh tiếng của mình bị tổn hại, cũng phải gả cho Bạch Tuấn làm thiếp, lại từ khi còn trẻ đến trung niên thậm chí lão niên đều không dám lại xuất hiện trước mặt mọi người đây?
Thế thì lý do khiến nàng ta xuất hiện ở cái góc kia? Lẽ nào sẽ không sợ người khác phát hiện sự khác lạ của nàng sao? Hoặc là nói có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ gì khiến nàng không thể không xuất hiện?
Chẳng biết vì sao, thời điểm Cơ Lạc suy nghĩ về vấn đề này, trong đầu không tự chủ được hiện ra khuôn mặt nói gió liền đến mưa kia của Hàn Tư Ân. Trong lòng hắn có một ý nghĩ cực kỳ hoang đường, đó chính là sở dĩ Vương thị xuất hiện, là sợ Hàn Tư Ân sẽ lục soát Bạch gia giống như các nhà quan viên khác, cho nên mới có thể không để ý đến trạng thái "suy yếu" của chính mình, đứng đó lén lút quan sát tình huống.
Nếu như không phải Hàn Tư Ân đột nhiên giở quẻ xin lỗi, lại rời đi, bọn họ nói không chừng sẽ không gặp được Vương thị. Tuy rằng ý nghĩ này cực kỳ hoang đường, mà ở một góc nào đó dưới đáy lòng Cơ Lạc, cực kỳ tán thành cái suy nghĩ này.
Dù sao hung danh xét nhà của Hàn Tư Ân, khiến quan chức trong kinh không thể không sợ sệt trong lòng.
Có liên quan tới những chuyện kỳ quái của Vương thị cùng Bạch gia, vẫn luôn xoay quanh không ngừng trong đầu Cơ Lạc, hắn tuy rằng trong lúc nhất thời tình lý không thuận, mà đáy lòng Cơ Lạc vẫn mơ hồ cảm thấy hưng phấn.
Hắn hiện tại đã hoàn toàn xác nhận thân thế Bạch Ân có điểm khác lạ, cái này đã cho hắn phương hướng điều tra. Muốn biết rõ thân thế của Bạch Ân, điểm mấu chốt chính là mẫu thân hắn, Vương thị.
Chỉ cần điều tra xong thân phận của Vương thị, vậy tất cả đều dễ nói hơn. Chỉ là những tin đồn về Vương thị, cũng chỉ có là Bạch Tuấn phong lưu, vì nàng ái thiếp diệt thê mà thôi, trong đó cũng không nhắc đến việc nàng là người nơi nào.
Nhưng Cơ Lạc cũng không để ý, hắn nghĩ, nếu như Bạch Ân giống như hắn suy đoán, là một vị hoàng tử, vậy Vương thị rất có thể là từ trong cung đi ra.
Trong cung tất nhiên là có người trợ giúp nàng, để nàng đem người hoàng tử này ra khỏi hoàng cung, để nàng nuôi nấng, mà Bạch Tuấn cũng biết thân phận của Bạch Ân, cho nên về mặt thái độ khó tránh khỏi có chút kiêng dè.
Chỉ có chuyện như vậy mới có thể giải thích hợp lý vì sao Bạch Tuấn là phụ thân, lại kính nể nhi tử của chính mình. Bởi vì hắn thân phận của người nhi tử này không bình thường.
Mà trong cung có thể làm được chuyện này, chỉ có thái hậu.
Cơ Lạc nghĩ tới những thứ này, trong lòng tràn đầy vui sướng, hắn cảm thấy chính mình cách chân tướng lại gần một bước rồi. Chỉ là phần vui sướng này, khi hắn trở lại phủ của mình đã cân nhắc kĩ lưỡng, hiện thực lại giội cho hắn một chậu nước lạnh.
Những chuyện có liên quan đến hoàng tử hoàng nữ trong cung, hắn đã điều tra qua, năm đó phụ hoàng hắn ở trong cung có mấy người con căn bản đã được xác thực, tuyệt đối sẽ không xuất hiện con riêng.
Nếu như Bạch Ân thật sự là hoàng tử, hoàng tử trong cung có độ tuổi phù hợp với hắn chỉ có chính mình, nếu như Bạch Ân là bị người đổi, vậy chẳng lẽ nói chính mình không phải là hoàng tử? Cho nên phụ hoàng hắn mới đối với hắn làm như không thấy, có tai cũng như điếc, vẫn luôn không thích sao?
Nhưng Cơ Lạc rất nhanh liền phủ nhận ý nghĩ này, phụ hoàng hắn tuy rằng không thích hắn, coi thường hắn, mà đời trước sau khi hắn có được quyền thế, chứng minh được năng lực của chính mình, phụ hoàng hắn vẫn cứ không thích hắn, còn không tiếp đãi hắn, nhưng vẫn chấp nhận hắn độc tài quyền to, kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Hơn nữa mấu chốt nhất chính là, gương mặt hắn so với Bạch Ân, lại càng giống phụ hoàng hắn, hắn không thể nào là hoàng tử bị đổi kia.
Sau đó Cơ Lạc lại nghĩ tới hoàng tử được thái hậu âm thầm trợ giúp, Nhị ca hắn Cơ Dung. Cơ Dung là người đi tới cùng, hắn tuy rằng thân thể không tốt, quanh năm khan mang bệnh ho khan, mẫu thân lại qua đời rất sớm, mà hắn thuở nhỏ được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa quý phi.
Quý phi này không những không con không cái, còn là cháu gái bên nhà mẹ đẻ của thái hậu.
Vậy có phải thái hậu vừa bắt đầu đã có ý để Cơ Dung trở thành hoàng đế hay không, hơn nữa mấu chốt nhất chính là, cuối cùng Bạch Ân đứng ở phía sau Cơ Dung, tương lai tất nhiên là quyền thần cực to.
Nghĩ tới đây, Cơ Lạc mơ hồ cảm thấy chính mình bắt được điểm gì, nhưng việc này chỉ tiết lộ một mảnh rất nhỏ của chân tướng, hắn trong lúc nhất thời vẫn không nghĩ ra được điểm mấu chốt.
Việc sống lại cũng cho hắn rất nhiều lợi ích, biết được rất nhiều chuyện người khác không muốn để người biết, hắn biết được kết cục của tương lai, biết được những sự kiện trước khi định đoạt hồi kết, tuy rằng mọi chuyện vẫn còn rối rắm, nhưng hắn đã biết được người chủ vị đằng sau, vậy cũng coi như là mấu chốt của chiến thắng rồi.
Cơ Lạc cảm thấy chính mình phải bình tĩnh lại để tỉ mỉ đối chứng, bác kiển trừu ty, chậm rãi luôn có thể điều tra ngọn nguồn của sự việc.
Cách Bạch gia một cái con phố, Bạch Thư ngồi lên xe ngựa của Hàn Tư Ân.
Đối với hành vi của Bạch Thư, Hàn Tư Ân cũng không keo kiệt. Hắn đang nghĩ Bạch gia này, trong đầu Cơ Lạc đang suy nghĩ gì, Hàn Tư Ân rất rõ ràng. Chỉ là nói thật, hắn cũng không nghĩ tới ngày hôm nay mình sẽ nhìn thấy Vương thị ở Bạch gia.
Vị nữ tử phá nát Bạch gia đến nay vẫn được người khác đàm luận say sưa đây.
Nói cho cùng, vẫn là hung danh của mình quá mức vang dội, chỉ là đi một chuyến đến Bạch gia, lại làm loạn được trận tuyến của Vương thị.
Bí mật bị che giấu tầng tầng lớp lớp kia, liên lụy đến thái hậu cùng Hoàng quý phi đã chết, thời gian trôi qua đã lâu, manh mối cũng đã không còn, hắn tất nhiên không tiện tự mình ra mặt.
Chỉ là Cơ Lạc đang đào sâu một khoảng thời gian trong quá khứ, chính mình có thể viện cớ, công khai mượn tay một chút. Trong thời gian này, việc quan trọng nhất là ra vẻ đi tìm bằng chứng, tiện thể đem những sự kiện nhìn như không liên quan này móc nối với nhau.
Nghĩ tới đây, Hàn Tư Ân khẽ cười một chút. Kỳ thực hắn cũng chỉ cười ở mặt ngoài, ý cười còn chưa thấm vào tròng mắt, khiến cho người ta cảm giác được ngoài cười nhưng trong không cười cực kỳ quỷ dị, mà Bạch Thư lại cảm thấy Hàn Tư Ân cười như vậy, sắc mặt sinh động hơn nhiều lắm.
Bạch Thư nhấp miệng, trịnh trọng nói cám ơn Hàn Tư Ân một phen. Chuyện phát sinh ở Bạch gia, y đều nghe được, trong lòng còn thật cao hứng.
Hàn Tư Ân cũng không nhìn Bạch Thư, hắn lắc đầu, không nói gì thêm.
Bạch Thư cũng không hỏi nhiều.
Trước khi đến quốc công phủ, Bạch Thư nhảy xuống xe ngựa, y hướng Hàn Tư Ân khẽ mỉm cười rồi rời đi. Bạch Thư biết, vào lúc này Hàn Trác nhất định là không vui khi nhìn thấy y, tuy rằng bản thân Hàn Tư Ân không thèm để ý, nhưng y vẫn thấy nên lưu ý ngoài mặt một chút.
Đương nhiên, trong lòng Bạch Thư hiểu rõ, y vẫn sẽ đi tìm Hàn Tư Ân, hơn nữa y tiến vào quốc công phủ lại chưa từng đi qua cửa chính, y cũng không muốn đi cửa chính, còn phải thông báo thông qua hạ nhân, nhảy tường mà vào tiện hơn nhiều.
Sau khi Bạch Thư rời đi, Hàn Tư Ân chậm rãi về tới Phương Lan viện.
Nha hoàn bên trong Phương Lan viện đều đang làm việc của mình, rất hài hòa. Chỉ là thời điểm Hàn Tư Ân đi đến trước mặt Bích Hoa, bước chân hơi dừng lại, hờ hững liếc mắt nhìn nàng.
Sắc mặt Bích Hoa trong nháy mắt trắng bệch, nàng vội quỳ xuống.
Cũng may Hàn Tư Ân cũng chỉ nhìn nàng một cái như vậy, vẫn chưa nói thêm câu gì. Chờ bóng lưng Hàn Tư Ân biến mất, Lạc Hà đỡ Bích Hoa dậy, nhỏ giọng nói: "Bích Hoa tỷ, có phải ngươi gần đây làm chuyện gì không thỏa đáng, bị Thế tử phát hiện rồi không?"
Tim Bích Hoa đột nhiên nảy một cái, nàng vỗ vỗ trong lòng, nói: "Chắc vậy." Cái nhìn Hàn Tư Ân nhìn nàng kia, trong con ngươi lạnh lùng, một chút tình cảm cũng không có, suýt chút nữa dọa chết nàng.
Trầm Hương bên cạnh lại liếc nhìn Bích Hoa, khẽ nhíu mày, sau đó liền như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục sửa soạn đồ vật trong tay.
Hàn Tư Ân vốn muốn ngủ một giấc, điều dưỡng lại thân thể, chỉ là hắn mới hồi phủ được một canh giờ, đã bị hoàng đế phái người gọi vào cung.
Thời điểm Hàn Tư Ân vào cung, thấy Bạch Tuấn, Bạch Văn Hãn, cùng Cơ Lạc, chỉ là trên đùi Cơ Lạc có thương tích, nằm trên nhuyễn tháp, không quỳ.
Hoàng đế nhìn Hàn Tư Ân lại nhìn Cơ Lạc, tự tiếu phi tiếu nói: "Trẫm nghe Bạch đại nhân nói, hai người các ngươi ngày hôm nay đi đòi lẽ phải cho Bạch tướng quân hả?"
"Tam hoàng tử đại khái là đi đòi lẽ phải, vi thần thì không." Hàn Tư Ân phủ nhận nói. Bạch Tuấn vừa nghe lời này, sắc mặt xanh mét, hắn căm tức nhìn Hàn Tư Ân, há miệng muốn nói gì, chỉ nghe hoàng đế xì một tiếng nói: "Vậy ngươi đi làm gì?"
"Vi thần đi thăm dò án." Ánh mắt Hàn Tư Ân sáng rực, nói: "Dù sao thời điểm vi thần cùng Tam hoàng tử có chuyện, Bạch tướng quân xuất hiện quá mức trùng hợp, tuy rằng Bạch tướng quân có lý do của chính mình, mà việc liên quan đến thích khách, vi thần vẫn muốn điều tra rõ ràng, cho nên chơi chiêu một chút, không nghĩ tới Bạch đại nhân còn nghiêm túc như vậy, chạy đi mách Hoàng thượng ngươi."
Bạch Tuấn trợn mắt nhìn Hàn Tư Ân không biết xấu hổ nói như vậy, mà Bạch Văn Hãn đang quỳ bên cạnh, quay đầu nhìn về phía Hàn Tư Ân, thần sắc phức tạp không tả nổi, hắn khó chịu giống như chính mình trong lúc vô tình ăn phải một đống phân vậy.
Từ thần sắc Bạch Văn Hãn đến xem, hoàng đế cảm thấy nếu như thời gian quay ngược lại, hắn tuyệt đối sẽ không cứu Hàn Tư Ân.
Cuối cùng Bạch Văn Hãn căm giận thu hồi ánh mắt, cúi đầu không lên tiếng.
Hoàng đế đối mặt với tình huống như vậy, há miệng, mặc dù biết Hàn Tư Ân có chút cãi chày cãi cối, nhưng hắn vẫn là vội ho một tiếng nói: "Vậy tra được cái gì sao?"
"Không có." Hàn Tư Ân trả lời rất sảng khoái, "Nhưng mà ở trước mặt Bạch đại nhân nói chuyện có chút thất lễ, khiến Bạch đại nhân hiểu lầm."
Hoàng đế chậm rì rì "À" lên một tiếng, nhìn về phía Cơ Lạc nói: "Ngươi cũng là?"
Sắc mặt Cơ Lạc đổi tới đổi lui một chút, cuối cùng cũng không làm được như Hàn Tư Ân, không biết xấu hổ như vậy, hắn nghiêm mặt khô cằn nói: "Nhi thần... Nhi thần không phải, nhi thần chính là muốn báo đáp ân cứu mạng của Bạch tướng quân, là nhi thần lỗ mãng."
Phản ứng của mấy người này, khiến hoàng thượng trong lòng có loại cảm giác thú vị kỳ quái, vì vậy hoàng đế tiện thể nói: "Hàn Tư Ân, trẫm cho ngươi đi điều tra thích khách, không phải cho ngươi quản việc vặt vãnh này đó, đừng có lẫn lộn đầu đuôi."
Hàn Tư Ân biết nghe lời phải, đồng ý.
Hoàng đế liền phê bình Cơ Lạc một chút: "Ngươi đường đường là một hoàng tử, chuyện của nhà người ta, ngươi đi tham gia làm gì?"
Sắc mặt Cơ Lạc đỏ chót: "Nhi thần biết sai."
Cuối cùng hoàng đế liếc nhìn Bạch Văn Hãn đang giận dữ, xấu hổ, cuối cùng cũng không nói ra cái gì lại làm hắn tổn thương nữa, liền đem ánh mắt nhìn về phía Bạch Tuấn. Trong mắt hoàng đế, Bạch Tuấn vẫn là một thần tử đơn thuần, chuyện gì đều viết lên mặt, ví dụ như giờ khắc này, trên mặt hắn đang viết ba chữ không biết xấu hổ.
Hoàng đế thở dài nói: "Bạch ái khanh, tuy rằng những thứ này đều là việc nhà của ngươi, nhưng cứ huyên náo khiến mọi người đều biết cũng không quá tốt, huống hồ Bạch Văn Hãn còn có công với xã tắc, ngươi có cái gì bất mãn, sau này cũng nên nể mặt trẫm một chút, có thể bỏ qua liền bỏ qua đi."
Bạch Tuấn lo sợ tát mét mặt mày đáp lại.
Hoàng đế lần lượt phê bình từng người, cuối cùng vung tay lên bảo bọn họ đều xuất cung đi. Sau khi xuất cung, Bạch Văn Hãn mạnh mẽ trừng Hàn Tư Ân một cái, một đường nhanh chóng rời đi.
Mà bên trong hoàng cung, sau khi mọi người đi hết, hoàng đế đi tới đi lui vài bước, đột nhiên cười ha hả, cười đến đôi mắt đều híp lại, cái bụng bia còn run lên một cái.
Sau việc này, Hàn Tư Ân ngược lại lại biến mất tầm năm ngày. Sáng sớm ngày đó, sau khi Hàn Tư Ân ở đại lao Hình bộ lôi ra một tên hắc y nhân, liền để cấm vệ quân trực tiếp bắt lại nhi tử của trưởng công chúa, Phương Tá.
Hoàng đế ở trong cung nghe được tin tức, cảm thấy trưởng công chúa đúng là đen đủi tám đời, cuối cùng vẫn rơi vào trong tay Hàn Tư Ân.