Đông đảo triều thần nơi đó nghĩ như thế nào, Hàn Tư Ân căn bản không quan tâm. Hắn cực kỳ chậm rãi đi ra phía ngoài cung, phó Thống lĩnh cấm vệ quân Cao Phong cảm thấy, bóng lưng Hàn Tư Ân trầm trọng như vậy, nhất định là bởi vì mệnh lệnh của hoàng đế quá nặng nề.
Hai vị hoàng tử phạm lỗi lầm, không những cần phải giam lại, mà còn cần Hàn Tư Ân tìm cho bọn họ nơi để giam giữ. Thời điểm Cao Phong nhận được mệnh lệnh, khóe miệng kéo rất lâu, cảm thấy đạo thánh chỉ này của hoàng đế quá mức kỳ quái.
Thân phận hoàng tử cao quý, mà lần này một phát lại là hai củ khoai lang bỏng tay, Hàn Tư Ân nghiêm nghị cũng là phải.
Hàn Tư Ân chậm rì rì lên đường, Cơ Dung bị cấm vệ quân áp chế trong lòng cực kỳ tức giận. Vừa nghĩ tới lát nữa sẽ bị người người vây xem, gương mặt hiền lành nhu hòa kia nhìn qua cực kỳ lệ khí, ánh mắt căm tức Hàn Tư Ân giống như lưỡi dao, có thể đem người ta giết đi được.
So với đó, thần sắc của Cơ Lạc đã tốt lắm rồi, gương mặt anh tuấn sắc cũng phủ đầy mây đên, nhưng nhiều lắm cũng chỉ có thể nói là khó coi, trong ánh mắt cũng không có quá nhiều oán hận, chỉ là có chút nghiêm nghị cùng một chút không rõ vì sao.
Hắn chỉ là bị Hàn Tư Ân chen chân vào chuyện mình đã an bài, chuyển sang một hướng khác. Còn may là, Tĩnh Quốc hầu phủ bên kia vẫn luôn ổn thỏa, hắn không có cách nào truyền đi tin tức, bên kia hành động chỉ sẽ càng càng cẩn thận, sẽ không manh động khiến người nắm được cán.
Nghĩ tới đây, Cơ Lạc liếc xéo Cơ Dung bên cạnh một cái, trong lòng lại thêm dễ chịu một chút. Lại nói, Hàn Tư Ân đột nhiên ra một chiêu như vậy, triệt để chặt đứt liên hệ của Cơ Dung và thái hậu, người ngoài không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ sẽ chủ quan cho là Cơ Dung bị hoàng đế chán ghét, bị giam cầm, có tranh chấp gì đó, trong lòng do dự bất định, hiện nay e là đang ngoan ngoãn không dám ho he manh động gì. So với mình vốn dĩ không được hoàng đế yêu thích, lần này Cơ Dung sợ là ăn thiệt lớn rồi.
Cười trên sự đau khổ của người khác trên mặt Cơ Lạc quá mức rõ ràng, Cơ Dung cảm nhận được, mạnh mẽ lườm hắn một cái. Chỉ là hắn ở trong mắt người ngoài vẫn là Vương gia say mê thơ từ kia, không thể nói ra lời lẽ quá đáng được, vì vậy hắn liền lạnh nhạt hỏi: "Tam hoàng đệ nhìn ta như vậy làm gì? Chẳng lẽ trong lòng có quỷ sao?" Vì lợi ích của bản thân, vấy bẩn chính mình không phải là con ruột của hoàng đế, cũng thật khiến Cơ Lạc dày công nghĩ ra điều này.
Cơ Lạc không nghe được trong lòng Cơ Dung nói cái gì, hiện tại Cơ Dung hỏi như vậy, hắn bỗng nhiên thu liễm thần sắc, trở nên mười phần trang trọng, mắt nhìn thẳng trả lời: "Nhị ca, ngươi ta hiện tại đều là nghi phạm, lại cần giám sát lẫn nhau, bây giờ ngươi nói chuyện cùng ta, nếu bị phụ hoàng biết được cũng không hợp luật lệ đâu. Có lời thì sau khi rửa sạch hoài nghi, chúng ta mang lên một bàn rượu, cẩn thận tâm sự là được rồi."
Cơ Dung bị Cơ Lạc hời hợt nói như vậy tức đến đau gan, thực ra trong mắt Cơ Lạc, lần này là hắn tự mình chạy đến cửa ăn mắng. Nhìn ôn hòa trên mặt Cơ Dung đã chuyển sang vặn vẹo, đáy lòng Cơ Lạc cảm giác vui sướng không nói rõ được, hắn có chút hiểu ra vì sao Hàn Tư Ân lại thích thấy người khác ở trước mặt mình không nói được gì rồi.
Cái cảm giác này quả thực là sảng khoái cực kỳ.
Đối với móc mỉa giữa Cơ Lạc và Cơ Dung, Cao Phong làm bộ không nghe thấy, chuyện của hai vị hoàng tử, hắn cũng không dám quản, mà Hàn Tư Ân đang đi thì lại không vui, hắn đứng lại, quay đầu, cau mày, một bộ ra vẻ phải quản hai người bọn họ cực kỳ không vui, dưới con mắt mọi người, ngữ khí hơi không kiên nhẫn nói: "Hai người các ngươi có phải là muốn thừa cơ lan truyền tin tức gì hay không đấy? Không muốn bị hoài nghi, thì đừng có mà nói chuyện."
Trong lòng Cơ Lạc cùng Cơ Dung chẳng mấy khi có chung một hành động, vào lúc này thực sự là chỉ muốn đánh chết Hàn Tư Ân.
Hàn Tư Ân không nhìn hai người, nhìn thấy bọn họ không phản đối, liền thảnh thơi chậm rãi ra khỏi hoàng cung, tốc độ so với ngày xưa còn chậm gấp đôi.
Cao Phong đi theo phía sau hắn, rất có loại cảm giác hoàng cung này đi mãi cũng không tới nơi.
Hàn Tư Ân tại mang theo cấm vệ quân cùng hai vị hoàng tử, hừng hực khí thế ra khỏi cung, hắn đứng ở tọa bắc triêu nam (quay lưng về phía bắc, nhìn về phương nam) hoàng thành trước mặt, sắc mặt âm âm u u.
Một đám người yên tĩnh không hề có một tiếng động, liền ngay cả thủ vệ hộ vệ ở cửa thành cũng đứng đoan trang nghiêm túc hơn so với ngày xưa.
Cao Phong đợi một lát, thấy Hàn Tư Ân vẫn cứ đứng ở cửa thành mà không làm gì, liền tiến lên vài bước, vội ho một tiếng nói: "Thế tử, chúng ta bây giờ đi đến đâu đây?"
Hàn Tư Ân chậm rì rì quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, lại nhìn Cơ Lạc cùng Cơ Dung bị cấm vệ quân tầng tầng lớp lớp hộ vệ, cuối cùng Hàn Tư Ân mạnh mẽ thở ra một hơi: "Nơi nào cũng không đi, cùng ta về nhà."
"Hả?" Cao Phong sợ ngây người, hắn vội vàng tiến lên một bước cẩn thận từng li từng tí một xác nhận nói: "Thế tử, ngươi là nói để hạ quan mang hai vị hoàng tử giam vào Hàn Quốc công phủ sao?"
Cao Phong dẫn theo những cấm vệ quân này, giám thị hai vị hoàng tử, đương nhiên là từ trong ra ngoài đều chặt chẽ bao vây lại. Nếu như tiến vào quốc công phủ, thì tất nhiên cũng phải bao vây cả quốc công phủ lại.
Như vậy cũng không tiện lắm đi, tuy rằng thánh chỉ nói đến, tất cả mọi người đều biết giam giữ chính là hai vị hoàng tử. Nhưng quốc công phủ bị cấm vệ quân bao vây, giống như là phạm vào trọng tội, không phải điều tốt lành gì, Cao Phong có chút không chắc chắn mà nghĩ.
Chỉ là khi hắn nghe thấy Hàn Tư Ân chậm rãi nói, nếu không, thì đến nhà ngươi cũng được, Cao Phong lập tức đại nghĩa lẫm nhiên chắp tay nói: "Thế tử cao phong lượng tiết, hạ quan kính nể trong lòng, hạ quan tất nhiên sẽ không phụ sự phó thác của hoàng thượng và Thế tử."
Hàn Tư Ân nhàn nhạt ừm một tiếng, khuôn mặt trầm tĩnh, tâm tình khá là vui vẻ đi về Hàn Quốc công phủ.
Không biết những quan chức giám thị động tĩnh của Hàn Tư Ân nghĩ như thế nào, còn sau khi hoàng đế nhận được tin tức, cả người đều cười ra tiếng, hắn nói với Nguyên Bảo: "Mấy chuyện vặt vãnh này cứ để Hàn Tư Ân đau đầu đi, ai bảo cái miệng đó của hắn không buông tha người khác."
Nguyên Bảo cười khan, ngoài miệng nói đúng vậy đúng vậy, nhưng cũng không nhiều lời một chữ, trong lòng âm thầm giơ ngón tay cái với Hàn Tư Ân, đủ tàn nhẫn, đủ khiến quốc công phủ khó coi.
Nhóm người Hàn Quốc công phủ Hàn Trác, khi nghe thấy phòng gác cổng nói Hàn Tư Ân dẫn theo rất nhiều cấm vệ quân bao vây quốc công phủ vây, nhịp tim cũng tăng vọt luôn rồi.
Hàn Trác nghe đến tin tức này cho là Hàn Tư Ân một chút mặt mũi cũng không muốn, nhất định phải tự lục soát nhà của mình.
Toàn bộ quốc công phủ đều kinh động, lão phu nhân lúc này nhìn qua không mấy linh hoạt, cũng một mạch từ Ngô Đồng Uyển chạy tới trước cửa của quốc công phủ.
Liễu thị, Trương thị và Văn thị cũng những nữ tử khác đều có chút hoang mang, càng không nói tiểu bối trong phủ, người duy nhất coi như trấn định là Hàn Minh Châu.
Nàng không biết Hàn Tư Ân muốn làm cái gì, nhưng nàng biết tuyệt đối không phải là đến lục soát Hàn Quốc công phủ.
Đại môn Hàn Quốc công phủ bị đẩy ra, Hàn Trác nhìn thấy Hàn Tư Ân đi đầu, đi theo phía sau còn có cấm vệ quân, hắn mạnh mẽ cau mày, vẫn chưa hỏi gì, đã thấy Cơ Dung cùng Cơ Lạc bị cấm vệ quân áp giải.
Trong lòng Hàn Trác thật là khiếp sợ, thầm nghĩ hai vị hoàng tử này nếu phạm sai lầm cũng nên bị giam giữ ở Hình bộ, chạy đến quốc công phủ của bọn họ làm cái gì?
Hàn Tư Ân không để ý đến tất cả mọi người đang khiếp sợ trong quốc công phủ, hắn đến trước mặt Hàn Trác, trầm giọng nói với Cao Phong: "Mang Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử tới đông sương phòng của Phương Lan viện, cấm vệ quân ngày đêm tuần tra, chặt chẽ trông giữ. Phương Lan viện tuy rằng nhỏ, nhưng đông sương phòng còn có mấy gian phòng trống, để hai vị hoàng tử tùy ý chọn phòng, đừng chậm trễ. Mỗi ngày cơm canh, ta tự mình đi đưa, không có lệnh của ta, bất luận người nào cũng không thể tiếp cận hai vị hoàng tử, kẻ kháng lệnh lập tức giết chết."
Cao Phong không dám nhìn nhiều gương mặt đen kịt của Hàn Trác Hàn Quốc công gia kia, hắn vội đáp lại, hỏi rõ vị trí của Phương Lan viện, liền dẫn người đi xuống.
Hàn Tư Ân nói: "Đem người mau chóng an bài xong, chúng ta còn muốn mời một vị khách quý đến đây nữa." Cao Phong vội đáp tiếng vâng, để người mang Cơ Dung cùng Cơ Lạc rời đi.
Chờ bóng lưng nhóm người Cao Phong sau khi biến mất, Hàn Tư Ân đối với mấy người Hàn Trác khẽ mỉm cười giải thích: "Hai vị hoàng tử phạm chút lỗi, hoàng thượng yêu cầu tiến hành tạm giam bên ngoài, không còn chỗ tốt, trước hết đem người tạm giam ở quốc công phủ, không có vấn đề gì chứ."
Hàn Trác nhìn cấm vệ quân đầy sân, trong lòng mặc dù là trăm ngàn khó chịu, trên mặt cũng chỉ có thể mang theo tươi cười, nói: "Chỉ cần hoàng thượng đồng ý, thì không có vấn đề gì."
Hàn Tư Ân nghe hắn, ý cười bên khóe miệng sâu hơn, hắn nhìn Hàn Duyệt Trung, Hàn Duyệt Thanh, đích tử tiểu bối trong quốc công phủ một chút, nhìn như chân thành mà kì thực trào phúng nói một câu nói: "Những cấm vệ quân này đều là những người trung thành tuyệt đối bên cạnh hoàng thượng, trong mắt hoàng thượng không thể chứa đựng hạt cát, không chịu nổi hạng người công tử bột không biết lễ nghĩa, cũng không cần ném đi mặt mũi của quốc công phủ đâu."
Thần sắc Hàn Duyệt Trung đột nhiên khó coi mấy phần, muốn há miệng nói cái gì, mà Hàn Tư Ân đã đem tầm mắt dời đi chỗ khác. Hàn Trác liếc mắt nhìn đám người Hàn Duyệt Trung, ánh mắt nặng nề như có áp lực vô hạn, những nam tử tiểu bối đồng lứa trong nháy mắt đều nói không ra lời.
Hốt hoảng trong lòng Hàn Trác vào lúc này đã trở lại bình thường, thậm chí trong đầu hắn, trong lòng hắn còn mơ hồ có cảm giác hưng phấn. Hắn đang nghĩ, làm sao để Nhàn phi âm thầm điều tra xem rốt cuộc Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử đã phạm phải lỗi gì, hoàng đế có tức giận hay không.
Đại Chu có vài vị hoàng tử, nếu như Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử bị hoàng đế chán ghét, vậy cũng chỉ còn Đại hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử.
Đại hoàng tử lớn lên tứ chi phát triển nhưng đầu óc không mấy lanh lợi, như vậy cũng chỉ còn sót lại Ngũ hoàng tử Cơ Hoài. Cứ như vậy, ngày tháng Cơ Hoài trở thành Hoàng thái tử thậm chí là hoàng đế chẳng phải là ngay trong tầm tay rồi hay sao?
Hàn Trác bởi vì ý nghĩ này mà tâm tình kích động, hắn nhìn Hàn Tư Ân, hắn không tin Hàn Tư Ân sẽ làm ra loại chuyện có lợi cho quốc công phủ, nhưng Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử bị giam là sự thực, hắn chỉ không hiểu Hàn Tư Ân này là đang làm gì.
Chuyện Hàn Trác có thể nghĩ đến, những người khác cũng nghĩ được. Trong cung, khi Hàn Vân nghe được tin hai vị hoàng tử bị cấm vệ quân tạm giam, trong lòng sững sờ, sau đó cũng cực kỳ vui mừng. Nàng muốn để cho mình bình tĩnh lại, thế nhưng dưới sự hưng phấn, làm sao cũng không có biện pháp trầm tĩnh.
Nàng không có cân nhắc nhiều như Hàn Trác, nàng nghĩ chính là, mấy ngày nay phải làm thế nào để bất động thanh sắc khiến Cơ Hoài xuất hiện trước mặt hoàng thượng nhiều một chút, khiến hoàng đế trực tiếp phong Cơ Hoài làm hoàng thái tử thì càng tốt hơn.
Thái hậu trong cung lại thực bình tĩnh, thời điểm nghe được việc này, cũng chỉ đánh nát một cốc trà, sau đó khôi phục yên tĩnh bên trong tẩm cung. Người duy nhất làm ầm ĩ trong hậu cung chính là mẫu phi trên danh nghĩa của Cơ Dung, Thạch quý phi.
Sau khi nàng nghe được tin tức, lập tức đi vào bái kiến hoàng đế, muốn hỏi rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ là nàng cũng không gặp được hoàng đế, bị Nguyên Bảo đả chặn lại.
Thạch quý phi cũng không phải thật tâm muốn biết kết quả, nàng đối với hài tử nuôi dưỡng dưới gối của mình này có thương yêu cũng có phẫn hận, tình cảm rất phức tạp. Nhưng Cơ Dung bị giam, nàng vẫn phải làm bộ một chút, Cơ Dung là nhi tử trên danh nghĩa của nàng.
Mà thời điểm văn võ bá quan trên triều đình xác nhận Hàn Tư Ân đã dẫn người tới quốc công phủ, vỗ đùi thật mạnh, tức khắc cảm thấy mình đã hiểu được chân tướng.
Rất nhiều người cảm thấy Hàn Tư Ân đang cùng Hàn Trác xướng song thành ký, hai người trong âm thầm rõ ràng là phụ tử đồng lòng, ở trong mắt người ngoài còn cố ý ra vẻ bất hòa, là cố ý muốn che mắt người khác, khiến người yên tâm.
Này không phải là phụ tử liên thủ, hai vị hoàng tử đương triều đều thành tù nhân, hiện tại toàn bộ hậu cung chỉ còn dư lại Ngũ hoàng tử Cơ Hoài, rõ ràng là Hàn Quốc công phủ đang muốn tiến công mà.
Về phần Đại hoàng tử, cái người tứ chi phát triển đầu óc đơn giản này, căn bản là không có mấy ai nhớ tới hắn.
Mọi người suy đoán đủ điều, mà Hàn Tư Ân là không để ý tới. Sau khi Cao Phong an bài chỗ ở cho hai vị hoàng tử xong, hắn hướng về Hàn Trác khẽ mỉm cười, lơ đãng nói: "Phụ thân, ta và Cao phó thống lĩnh phụng chỉ có án phải đi điều tra, liền cáo lui trước. Bên hai vị hoàng tử nhờ phụ thân nghiêm khắc nhắc nhở người trong phủ không được đến gần, bằng không, hài nhi cũng không có cách nào khác."
Trước mắt đông đảo cấm vệ quân, Hàn Trác nín giận, ừm một tiếng.
Hàn Tư Ân cảm nhận được thành ý của hắn, tâm tình khoái trá mang theo Cao Phong rời khỏi quốc công phủ, đi thẳng đến Bạch phủ.
Thời điểm hạ nhân của Bạch phủ nhìn thấy Hàn Tư Ân dẫn theo cấm vệ quân vây quanh Bạch phủ, có cảm giác số mệnh đã đến rồi.
Cái Thế tử nổi danh xét nhà này, lần đầu tiên tới Bạch phủ bọn họ không tiến hành lục soát, bọn họ còn tưởng rằng chính mình đã tránh được kiếp nạn này, không nghĩ tới vòng vòng chuyển chuyển, vẫn chạy không thoát được lòng bàn tay ma quỷ của Hàn Tư Ân.
Sau khi Hàn Tư Ân để Cao Phong bao vây Bạch phủ, liền để Cao Phong dẫn người đi tìm Bạch Ân, chính mình đối diện với Bạch Tuấn căm tức đến đỏ mặt. Chỉ là, hắn không nói đến chuyện Hàn Tư Ân uổng nhìn thánh ý mà chạy đến bắt người.
Dù sao hôm nay tới Bạch phủ bắt người là có thánh chỉ của hoàng đế, Hàn Tư Ân cũng không phải giống như trước đây, bắt người trước rồi báo cáo sau nữa.
Trên thánh chỉ, hoàng đế viết tương đối mơ hồ, chỉ nói Bạch gia lớn mật, còn lại không nói gì. Bạch Tuấn nhìn chòng chọc vào thánh chỉ trên tay Hàn Tư Ân, sắc mặt có chút xám trắng, cuối cùng hắn nhắm hai mắt, một câu nói cũng không nói gì, rất có loại tư thái nhận mệnh.
Hàn Tư Ân từ đầu đến cuối cũng không nói một câu.
Thời điểm Cao Phong mang Bạch Ân tới trước mặt Hàn Tư Ân, Bạch Ân đầy mặt kinh ngạc, căn bản không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Mẫu thân Bạch Ân, Vương thị lần đầu tiên xuất hiện trước mặt Hàn Tư Ân, nàng tận lực duy trì dáng vẻ của mình, mà trên mặt vẫn là khắc chế không nổi toát ra một tia thận trọng.
Hàn Tư Ân nhìn Bạch Ân một chút, lại nhìn Bạch phủ này một chút, cuối cùng hắn nhìn về phía Bạch Tuấn, thần sắc tự tiếu phi tiếu nói: "Bạch đại nhân đừng hiểu lầm, hoàng thượng cũng không có hạ chỉ lục soát Bạch gia, chỉ là quý Bạch công tử của phủ có liên quan đến một vụ án trong cung. Liên quan đến hoàng gia chính là đại sự, mấy ngày nay đành thiệt thòi Bạch đại nhân cùng tất cả những người trong phủ, không được tùy ý rời đi. Chờ khi điều tra rõ vụ án, bản Thế tử tự mình đưa Bạch công tử hồi phủ."
Bạch Tuấn ủ rũ nghiêm mặt không có hé răng, mà Vương thị bên cạnh hắn nghe lời này, trên mặt lóe lên một tia sợ hãi rồi biến mất, nàng tiến lên phía trước nói: "Ngươi muốn đem hắn mang tới nơi nào?"
Cái hắn này, dĩ nhiên là chỉ Bạch Ân.
Hàn Tư Ân nhìn về phía Vương thị, ngữ khí nhàn nhạt: "Mang hắn tới chỗ cần tới." Sau đó hắn phất tay, để Cao Phong mang Bạch Ân đi.
Bạch Ân ngoại trừ kinh ngạc lúc đầu, biểu hiện lúc này ngược lại cũng đã trầm tĩnh, hắn hướng Bạch Tuấn cùng Vương thị thi lễ một cái, nhẹ giọng an ủi: "Hài tử cũng không có làm chuyện thương thiên hại lý gì, hiện tại chỉ là phối hợp Thế tử tra án, phụ thân và mẫu thân không cần quan tâm."
Sắc mặt của Vương thị cùng Bạch Tuấn đều hết sức khó coi, đặc biệt là Vương thị, đối với Bạch Ân há há miệng, mà cuối cùng chẳng hề nói được một câu.
Hàn Tư Ân không để bọn họ tiếp tục biểu hiện tình thân nữa, trực tiếp mang theo Bạch Ân rời đi.
Chờ sau khi mang Bạch Ân ra ngoài Bạch phủ, Hàn Tư Ân nói với Cao Phong: "Cấm vệ quân canh chừng Bạch phủ, nghiêm cấm bất luận người nào ra vào, cho người nhìn chằm chằm Bạch phu nhân."
Cao Phong gật đầu.
Hàn Tư Ân nói lời này cũng không kiêng kỵ Bạch Ân, cho nên Bạch Ân vừa nghe lời này, liền giằng co: "Hàn Tư Ân, ngươi nói vậy có ý gì?"
Hàn Tư Ân nhìn hắn, trong đôi mắt hơi có chút đồng tình, hắn than thở một tiếng: "Có ý gì, Bạch công tử rất nhanh sẽ biết."
Bạch Ân mạnh mẽ cau mày, sau đó hắn phiền muộn phát hiện, chính mình bị Hàn Tư Ân dẫn tới Hàn Quốc công phủ.
Càng làm cho hắn phiền muộn chính là, bên trong quốc công phủ có tầng tầng lớp lớp cấm vệ quân canh gác, là Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử sắc mặt đen sì sì đang đứng đó.
Mà ánh mắt hai vị hoàng tử nhìn hắn cũng không phải thân thiện gì.