Đối với hảo ý của Nguyên Bảo, Hàn Tư Ân mặc dù biết tất cả mọi chuyện, mà trong lòng vẫn là mười phần cảm kích. Hắn hướng Nguyên Bảo lộ ra nụ cười thanh nhàn, vẫn chưa làm ra động tác thất thường gì khiến người khác chú ý.
Nguyên Bảo nhìn Hàn Tư Ân vẫn còn cười híp mắt, trong lòng lại cảm thấy Hàn thế tử này thật sự là người kỳ lạ, đối với hành động của lão cũng rất có tác dụng.
Nói tới Nguyên Bảo, gần đây có chút không quá hài lòng. Hắn vốn là người thân cận nhất hầu hạ bên cạnh hoàng đế, mà gần đây An Kỳ lại rất được hoàng thượng được yêu thích. Nguyên Bảo biết hoàng đế đối với gương mặt của An Kỳ vừa muốn chống cự lại khó có thể chống cự, cho nên cũng rất thức thời.
Thức thời của Nguyên Bảo cuối cùng dẫn đến kết quả chính là, hiện tại hầu hạ văn chương bên cạnh hoàng đế phần lớn thời gian là An Kỳ. Nguyên Bảo, Đại tổng quản được yêu thích nhất hoàng cung này cũng có vẻ nhàn rỗi không có việc gì, chỉ có thể ở trong cung ngoài cung làm chút việc vặt vãnh.
Hoàng đế vẫn cực kỳ tín nhiệm Nguyên Bảo, cho dù An Kỳ tạm thời thay thế được vị trí của hắn, mà sớm muộn vị trí bên cạnh hoàng đế được yêu thích nhất vẫn sẽ quay về với Nguyên Bảo.
Những chuyện này Nguyên Bảo đều biết, cho nên hắn đối với việc mình tạm thời thất sủng, tâm thái là có chút không tiếp nhận được, mà lý trí khống chế vẫn là vô cùng tốt, cho nên Nguyên Bảo coi như ôn hòa.
Chỉ là ngày hôm nay đột nhiên nhìn thấy Hàn Tư Ân, trong lòng Nguyên Bảo lại sinh ra cảm giác đồng tình, ân sủng của đế vương đối với thần tử mà nói, giống như ở trên một lưỡi dao sắc, lưỡi dao kia có thể cắt vỡ cuống họng người khác, cũng có thể cắt mất đầu của chính mình.
Hiện tại Hàn Tư Ân đang trên đầu của lưỡi dao sắc này, cũng không ai biết là sẽ rơi xuống, hay là sẽ đâm về người khác. Chỉ là Nguyên Bảo nghĩ đến tiếng khóc của quý phi bên trong cung điện của hoàng đế, trong lòng hắn hơi có chút than thở.
Hắn đi theo hoàng đế lâu nhất, hắn hiểu hoàng đế không thấp hơn thái hậu. Hoàng đế những năm này thoạt nhìn thì thủ đoạn cứng rắn, nhưng cũng đã từng là người có tính cách ôn nhu đến mức nhu nhược.
Đương nhiên những câu này, Nguyên Bảo là sẽ không nói ra khỏi miệng. Hắn cũng là một người cần phải dựa vào hoàng đế sủng tín, mới có thể ở trong hoàng cung ăn thịt người kia sống càng tốt hơn.
Tâm tình của ba người Cơ Dung, Cơ Lạc cùng Bạch Ân so với Hàn Tư Ân càng phức tạp. Hoàng thượng tuyên chỉ để bọn họ đồng thời vào cung như thế, nhất định là thân thế của Bạch Ân có chuyển biến, chỉ là sự chuyển biến này là tốt cho mình, hay là tốt cho người khác.
Cơ Dung có chút lo lắng, hắn cảm thấy nếu như Bạch Ân thật sự là con riêng của quý phi, vậy mình rất có thể bị Thạch gia đẩy ra làm kẻ chết thay. Vụ án lén lút khai thác mỏ vàng ở Giang Nam rơi xuống đầu mình, sợ là tẩy không sạch.
Dọc đường đi, Cơ Dung tỉ mỉ suy nghĩ một chút về các đại thần ngả về phía hắn những năm qua, thời điểm ánh mắt tình cờ nhìn phía Hàn Tư Ân, trong lòng Cơ Dung có một ý nghĩ điên cuồng, hắn nghĩ, nếu như Thạch gia dám lôi mình xuống nước, vậy mình học Hàn Tư Ân một ít, liều mạng, trực tiếp cùng bọn họ trở mặt, ngược lại vấy bẩn bọn họ mưu phản, việc ngấm ngầm xấu xa của hậu viện gì gì đó, với tính cách của hoàng đế nhất định sẽ truy cứu cả hai phe.
Cá chết lưới rách cũng tốt, lưỡng bại câu thương cũng được, so với tự mình là đồ này hẳn phải tốt hơn đi.
Cơ Dung có cái tâm tư kỳ quái này, ngoại trừ Hàn Tư Ân, những người khác đương nhiên cũng không biết. Hàn Tư Ân đối với chuyện này có chút không biết nói cái gì cho phải, hắn dám làm như thế, là vì hắn biết, mình có thể đả thương địch thủ một ngàn mà không mảy may tổn hại gì.
Cơ Dung làm như thế, chính là cầm trứng gà chọi cục đá, trứng gà nát, còn cục đá dính một thân vàng vàng nhầy nhụa, chảy xuôi trên thân cục đá, hoàn toàn là đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại một ngàn tám luôn rồi.
Chỉ là nếu như Thạch gia thật coi hắn như con rơi mà vứt bỏ, làm như vậy ít nhất trong lòng có thể sảng khoái một chút. Dù sao tội mà Thạch gia phạm phải liên quan đến long vị của hoàng đế, hoàng tử liên quan đến căn bản không thể thoát khỏi lửa giận của hoàng đế.
Vào lúc này không quản cái khác, hoàng đế nhất định là thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
Vì tâm tư người mấy tương đối loạn, cho nên quãng đường đi tới hoàng cung đều cực kỳ yên tĩnh. Nguyên Bảo có đến vài lần lén lút nhìn thần sắc của mấy người Cơ Dung, tâm tình khá là phức tạp, cuối cùng hắn vẫn chỉ là một nội giám, thời điểm đi vào cửa cung, cũng chỉ than thở một tiếng.
Ngày hôm nay người đi vào cửa cung này, không nhất định đều có thể đi ra.
Hoàng đế lần này cũng không phải ở ngự thư phòng tuyên triệu bọn họ, mà ở trong tẩm điện của chính mình. Ở ngoài cửa điện có cấm vệ quân canh gác, còn chưa đi vào, tự dưng cảm nhận được một luồng khí tức xơ xác.
Cơ Dung đại khái là đã dự tính xong tương lai của mình, sau khi bẩm báo, hắn là người đầu tiên đi vào cung điện, ba người Hàn Tư Ân theo sát phía sau.
Sau khi đi vào, hoàng đế ngồi ngay ngắn ở vị trí trung ương, An Kỳ hầu hạ bên cạnh. Một bên có thái hậu gần đây rất ít khi xuất hiện, trên đất là Thạch quý phi đang quỳ, còn có Thạch lão Hầu gia và những người chủ chốt của Thạch gia.
Trùng hợp chính là, thời điểm Hàn Tư Ân nhìn về phía thái hậu, ánh mắt thái hậu cũng lơ đãng đảo qua hắn, lạnh lùng, giống như con thoi băng giá giữa mùa đông.
Hàn Tư Ân không cần nghe thái hậu nói trong lòng, cũng biết thái hậu đối với mình là có cái loại thái độ gì, từ sau khi sinh thần bà ta gặp phải chính mình, mọi chuyện đều không thuận lợi.
Hàn Tư Ân chính là hạt cát đuổi không đi trong mắt thái hậu, khiến đáy lòng thái hậu chán ghét căm hận vô cùng. Nếu có thể, thái hậu thậm chí cảm thấy khi lần đầu tiên Hàn Tư Ân gặp bà đã thất lễ như vậy, liền đem người chém luôn đi cho rồi.
Hàn Tư Ân rất bình tĩnh rời mắt khỏi thái hậu, sau đó cùng nhóm Cơ Dung đồng thời thỉnh an hoàng đế. Từ khi bọn họ tiến vào, hoàng đế vẫn trầm mặt, không hề liếc mắt nhìn bọn họ, đương nhiên cũng không để bọn họ đứng lên.
Bầu không khí trong điện cơ hồ là đọng lại, biểu hiện trấn định nhất trong bốn người chính là Hàn Tư Ân, hắn vô dục vô cầu. Tiếp theo là Cơ Lạc, hắn đã sống hai đời, còn Bạch Ân và Cơ Dung vẫn là lần đầu tiên thấy hoàng đế tức giận như vậy, mặc dù trong lòng có chuẩn bị, nhưng nước đã đến chân, trong lòng vẫn là có điểm e ngại.
Hoàng đế ngồi ở chỗ cao nhất, lạnh lùng quét mắt mọi người đang trên đất quỳ, khi ánh mắt của hắn đảo qua đỉnh đầu Bạch Ân, ánh mắt của hắn hơi dừng lại một chút, trở nên đặc biệt phức tạp.
Trong lúc bên trong cung điện trầm tĩnh, nội thị ngoài cửa đến bẩm báo, nói là Bạch Tuấn, Vương thị, Bạch Văn Hãn cùng Bạch Thư cầu kiến.
Hoàng đế cắn răng nghiến lợi nói: "Tuyên."
Sau khi các thành viên của Bạch gia vào điện, phản ứng đầu tiên của Bạch Thư là liếc mắt nhìn Hàn Tư Ân. Sau khi y đập nát cái bàn phía sau Hàn Tư Ân, cùng không đi gặp hắn nữa.
Những ngày qua trong lòng y vẫn luôn có chút khó chịu không nói nên lời, thời điểm y giơ tay, Hàn Tư Ân cứ nhìn chằm chằm vào y, một chút né tránh đều không có. Y vẫn luôn nghĩ, Hàn Tư Ân sẽ không sợ chính mình đánh lên người hắn sao?
Rốt cuộc là tín nhiệm hay là không chút để ý đây?
Bạch Thư không xác định được, y cũng không đi tìm Hàn Tư Ân nữa.
Bạch Thư bởi vì suy nghĩ miên man, cho nên hành lễ chậm hơn những người khác một nhịp, có vẻ hơi đột ngột. Hoàng đế liếc mắt nhìn y, con mắt đen thùi lùi, rất khiến người ta sợ hãi.
Sau khi tất cả những người có liên quan đã đến, hoàng đế nhìn bọn họ, quét qua quét lại một lượt, sau khi soi xét xong tất cả mọi người, cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại trên người Thạch quý phi.
Hắn giật giật miệng, thế nhưng cũng không nói ra một chữ.
Thái hậu hơi rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Hoàng đế, chuyện Bạch Ân, liên quan đến huyết thống hoàng gia, tất cả mọi người đã đến đông đủ, nên biết sớm một chút là được."
Bạch Tuấn cùng Vương thị nghe lời này, giật nảy cả mình, đầu đang chạm trên đất không khỏi khẽ động, nhưng nghĩ tới vị trí của bản thân, cũng không dám có động tác lớn.
Hoàng đế liếc mắt nhìn thái hậu, thần sắc trên mặt phai nhạt hai phần, hắn nhìn về phía Thạch quý phi nói: "Quý phi, đem những chuyện ngày hôm qua ngươi nói với trẫm, lập lại một lần. Trẫm vẫn là câu nói kia, ngươi chưa biết chừng là không liên quan, nhưng nếu như ngươi nói dối, vậy đừng trách trẫm."
Thạch quý phi ngẩng đầu lên, gương mặt diễm lệ một bộ vẻ lẫm nhiên, nàng há miệng, lúc này thái hậu đánh gãy lời của nàng, ánh mắt nặng nề nhìn về phía hoàng đế nói: "Hoàng thượng, việc này là huyết thống hoàng gia, cũng là chuyện riêng của ngươi, Hàn thế tử không liên quan đến chuyện này, hắn là người ngoài thì cũng không cần ở đây đi."
Hoàng đế đưa ánh mắt nhìn tới Hàn Tư Ân, Hàn Tư Ân ngẩng đầu nhìn về phía thái hậu, nhàn nhạt nói: "Thái hậu nói vi thần không dám gật bừa, việc can hệ đến hoàng thượng, vừa là việc nhà lại là cố sự, cho dù hoàng thượng rơi mất một sợi tóc thì đối với thiên hạ này cũng là việc trọng đại, chứ đừng nói đến việc quỷ dị bực này? Huống hồ vi thần cũng tra được một vài chuyện thú vị, muốn cùng làm chứng một phen."
Hàn Tư Ân nghĩ thái hậu đây là sợ chính mình làm nhiễu loạn kế hoạch của bà ta, cho nên không thể chờ đợi được nữa muốn để mình cút sao? Trong mắt thái hậu, lực sát thương của mình lớn thế cơ à, cũng có chút bất ngờ đấy.
Hoàng đế bị cái câu rơi một sợi tóc cũng là đại sự của thiên hạ mà Hàn Tư Ân nói kia làm cho chấn kinh rồi, nhưng không thể phủ nhận chính là, Hàn Tư Ân nịnh nọt như này đúng là khiến hoàng đế vui sướng, điều này khiến cho tâm tình buồn bực cả đêm của hắn khởi sắc một chút.
Vì vậy hoàng đế nhìn về phía thái hậu, nhàn nhạt nói: "Hàn Tư Ân không coi là người ngoài, hắn cũng là người phụ trách việc này, nếu hắn nói mình tra được chút chuyện thú vị, thì nghe một chút cũng được."
Nếu hoàng đế lên tiếng, thái hậu cũng không tiện cố chấp việc Hàn Tư Ân có ở hay không nữa, liền nhàn nhạt gật đầu đồng ý.
Tâm tình hoàng đế hơi hơi tốt một tí, cũng bắt đầu có tâm tình thẩm tra xử lí việc hoang đường này, hắn nhìn Thạch quý phi nói: "Quý phi cứ tiếp tục nói đi."
Thạch quý phi liếc mắt nhìn Bạch Ân một cái, trong mắt có đau lòng, liền khó nhịn, sau đó nàng sâu sắc thở dài, nói: "Hoàng thượng, nô tì nói những câu kia là thật, Bạch Ân chính là nhi tử của nô tì và hoàng thượng."
Thạch quý phi nện ra một câu này, khiến người ở đây đều bối rối, đặc biệt là Bạch Ân, hắn không thể tin nhìn Thạch quý phi, giống như trên đầu nàng mọc hai cái sừng.
Bạch Tuấn cùng Vương thị nghe lời này, cả người run lên, vùi đầu thấp hơn. Bạch Văn Hãn nhíu chặt lông mày lại, có thể gắp chết con ruồi rồi, hắn nghĩ tới rất nhiều lý do mà Hàn Tư Ân giam giữ Bạch Ân, thế nhưng còn thật không dám nghĩ tới phương diện này.
Bạch Tuấn thu dưỡng nhi tử của Thạch quý phi và hoàng thượng làm cái gì? Hắn làm sao dám, lại làm sao mà làm được?
Trong lúc hoảng hốt, Bạch Văn Hãn đột nhiên nghĩ đến, Hàn Tư Ân từng ở cửa phủ tướng quân hỏi hắn, họa kỹ của Bạch Thư là tự mình học hay là do di truyền. Lúc đó Bạch Văn Hãn căn bản không nghĩ đến vấn đề này có cái gì dị dạng, chỉ cảm thấy Hàn Tư Ân đang muốn hỏi về học vấn.
Nhắc đến, họa kỹ của Bạch Thư là được phụ thân hắn truyền cho, năm đó họa kỹ của Bạch Tuấn nổi danh cả trong cung lẫn ngoài cung. Bạch Tuấn từng ở trong quan trường bị người hãm hại, suýt chút nữa không có chỗ vươn mình.
Sau đó cũng là dựa vào thủ nghệ này mà được hoàng đế để mắt, càng chiếm được tín nhiệm của hoàng đế, thường xuyên ra vào hậu cung vẽ tranh cho cung phi. Chỉ là sau đó Hoàng quý phi qua đời, hoàng đế không muốn nhìn thấy bất kỳ bức vẽ nào, Bạch Tuấn vì thế cũng không còn vẽ tranh nữa.
Tùy rằng Bạch Tuấn không còn vẽ tranh, hoàng đế đối với hắn cũng không sủng tín như trước, nhưng vẫn còn mấy phần tình cảm ngày xưa, mà Bạch Tuấn lại tự mình chủ động khiêm tốn thu liễm lại.
Hiện tại, ý của Thạch quý phi là hoàng đế tín nhiệm Bạch Tuấn, Bạch Tuấn lại dám mang nhi tử của hoàng đế ra khỏi cung? Việc này rất dễ khiến người liên tưởng đến Bạch Tuấn cùng Thạch quý phi có chuyện mờ ám gì, bằng không Bạch Tuấn là một thần tử, cho dù lớn mật đến đâu cũng không thể làm ra chuyện như vậy.
Việc này nói không rõ ràng, bất kể là Bạch Ân hay là Bạch gia, đều sẽ bởi vì chuyện này mà bị hoàng đế căm ghét. Bạch Văn Hãn nghĩ tới đây, đầu cũng tê rần, căn bản không dám nghĩ thêm việc này sẽ khiến hoàng đế tức giận ra sao.
Hoàng đế trên ngự tọa trầm mặc, hắn bình tĩnh nhìn Thạch quý phi, sau một hồi lại nhìn về phía Bạch Tuấn đang quỳ, tự tiếu phi tiếu nói: "Bạch đại nhân nói thế nào?"
Bạch Tuấn tái nhợt gương mặt anh tuấn, miệng giật giật không phun ra được một chữ. Mà Vương thị bên cạnh hắn, lại hít sâu một hơi, đột nhiên cung kính mở miệng nói: "Bẩm hoàng thượng, xác thực... Xác thực như quý nhân nói."
Bạch Ân chỉ ngây ngốc đưa ánh mắt nhìn về phía Bạch Tuấn cùng Vương thị, trong miệng hắn không tự chủ hỏi: "Làm sao có khả năng, điều này thật sự là quá hoang đường."
Vương thị liếc mắt nhìn Bạch Ân một cái, bên trong bao hàm tình cảm quá phức tạp, nàng lắc lắc đầu, phá vỡ mong đợi trong mắt Bạch Ân, nói: "Thần nữ cũng không phải là mẫu thân thân sinh của Bạch Ân, thần nữ chính là cung nữ tạp dịch của hoán y phường trong cung năm đó, thời điểm sắp chết được quý nhân cứu, lại vì dung mạo không được chú ý, liền tự mình xin ra khỏi cung... Xuất cung nuôi nấng nhi tử của quý nhân."
Bạch Tuấn nghe lời này, cả người cụt hứng ngã trên mặt đất, cả người run rẩy cắn răng không lên tiếng nữa.
Hoàng đế nhìn về phía Thạch lão Hầu gia, trong mắt mang theo dò xét, Thạch lão Hầu gia cùng tất cả mọi người Thạch gia là một mặt khiếp sợ, rõ ràng biểu lộ chính mình là lần đầu tiên nghe được việc này.
Cơ Dung ở một bên giống như đứng cả một đêm trong bão tuyết, hắn trầm mặt, nhìn mọi người diễn kịch.
Hoàng đế khẽ rũ mắt xuống, thấp giọng cười ra tiếng, hắn hỏi Thạch quý phi: "Quý phi nói lời ấy là thật chứ?"
Thạch quý phi quỳ trên mặt đất, khổ sở bi thương, nói: "Hoàng thượng năm đó vì Hoàng quý phi, rất ít khi đi vào hậu cung, nô tì lại biết hoàng thượng kiêng kỵ Thạch gia, không muốn để nô tì có hài tử, để tránh khỏi có hậu hoạn. Mà nô tì thân là nữ tử, đương nhiên là muốn làm một vị mẫu thân, trong lòng thật sự là phẫn hận, liền cố ý mua chuộc người trong tẩm điện của hoàng thượng, sau khi hoàng thượng say rượu liền dùng chút thuốc tình. Hoàng thượng sau khi tỉnh lại không biết có việc này, nô tì tự ý lưu lại đứa bé này, đây là tội của nô tì, xin hoàng thượng thứ tội."
Thạch quý phi nói mấy câu này tuy rằng rất ngắn, nhưng vừa có oán hận, lại có oán giận, giống như nữ tử tức giận khi không thể làm mẫu thân.
Hoàng đế phòng bị Thạch gia, nàng biết, đối với việc hoàng đế không muốn nàng có hài tử, nàng rõ ràng trong lòng, nhưng cuối cùng nàng vẫn lựa chọn làm như thế, dù cho cuối cùng hài tử mới sinh này bị đưa ra khỏi cung, tùy ý người ngoài nuôi nấng lớn lên.
Thạch quý phi như khóc như tố nói, khiến tòa cung điện vắng lặng lại càng thêm yên tĩnh.
Lúc này, thái hậu ngồi ngay ngắn ở thượng vị từ từ mở miệng nói: "Hoàng đế, nếu đã như vậy, liền tích huyết nghiệm thân đi."
Là một người hiện đại biết rõ tích huyết nghiệm thân không quá chuẩn xác, Hàn Tư Ân đối với đề nghị của thái hậu nhướng nhướng mày, trầm thấp cười nhạo một tiếng.