Thế Tử Hung Mãnh

Chương 82: Chương 82: Chặn đường




Từ lần tiến cung khi trước, chớp mắt đã bảy ngày trôi qua.

Hứa Bất Lệnh cảm thấy thời gian đã đủ, liền chuyển tin cho trong cung, nói xế chiều lần nữa bái phỏng thái hậu, lúc này cách cuối năm cũng đã không còn mấy ngày.

Đoạn thời gian đợi trong Quốc Tử Giám, Hứa Bất Lệnh lệnh lão Tiêu và hộ vệ đi điều tra tình hình, Lập Chính Điện là chỗ ở dành cho hoàng hậu, nằm trong hậu cung của hoàng đế, muốn tìm Giả Dịch tâm sự sợ rằng sẽ tương đối khó.

Chẳng qua dù khó đến mấy, Hứa Bất Lệnh cũng phải nghĩ cách, Tỏa Long Cổ ở trong người như kiếm Đạt Ma Khắc Lợi Tư (Damoles) lơ lửng trên đỉnh đầu, không thoát ra được liền vĩnh viễn bị người quản chế. Hậu cung cách Trường Nhạc Cung một đạo hành hành lang ngàn bước, cách mà hắn nghĩ ra tự nhiên chỉ có thể hạ thủ trên thân thái hậu.

Bố trí tiến cung đang được khẩn trương tiến hành, bên ngoài lại truyền về tin tức khiến Hứa Bất Lệnh không khỏi nên khóc hay cười.

Theo như lão Thất lão Bát báo cáo, Chúc Mãn Chi không biết vì sao phát điên, kéo Ninh Thanh Dạ đi ra hoành hành bá đạo, phá sòng bạc, đập kỹ viện, bắt khách làng chơi, bắt con bạc, ai dễ chọc liền chọc ai, chỉ mấy ngày ngắn ngủi liền khiến lưu manh vô lại Trường An Thành hoảng loạn bất an, quá nửa số vụ án tích áp lâu nay ở Tập Trinh Ty bị phá, một hơi tăng vọt hiệu suất phá án của Lang Vệ.

Chúc Mãn Chi cầm tiền thưởng cầm mềm tay, Ninh Thanh Dạ cũng không chê hạ giá, kéo lên đại kỳ Lang Vệ tứ xứ thu thập tiểu lưu manh, xem ra còn chơi rất vui, đoán chừng cũng một phần là do dưỡng thương nhốt một chỗ quá lâu.

Đối với chuyện này Hứa Bất Lệnh tự nhiên không can thiệp, mỗi người đều có cuộc sống riêng, chỉ cần đừng gây họa chọc phiền hà cho hắn là được.

Giữa trưa, Hứa Bất Lệnh lần nữa chải chuốt thành bộ dạng ngọc thụ lâm phong, tới bên ngoài Cảnh Hoa Uyển Khôi Thọ Nhai.

Lần trước đáp ứng tặng yên chi (son phấn) cho thái hậu, hôm nay tiến cung tất phải mang theo . Nhưng nếu chỉ làm chính sự mà quên mất Lục di, vậy lại không được, gia đình sự nghiệp đều xem trọng mới là nam nhân tốt, bởi vậy vừa khéo nhân cơ hội chọn yên chi, bồi Lục di ra ngoài đi dạo tán tâm một phen.

Nắng ấm chiếu xuống, Hứa Bất Lệnh an tĩnh đứng đợi ngoài biệt viện, chỉ chốc lát, Lục phu nhân sớm đã chuẩn bị xong, khoác váy đông màu xanh sẫm đi ra, trên vai choàng áo trấn thủ, tóc búi thành tùy vân kế gần đây tương đối thịnh hành, một chiếc trâm hoa cắm lên búi tóc, khí chất đoan trang chưa mất, lại nhiều thêm mấy phần diễm lệ.

Hứa Bất Lệnh nhoẻn miệng cười, đi đến bên cạnh xe ngựa, đưa tay dìu đỡ.

- Lục di.

- Ừm.

Tâm tình Lục phu nhân có vẻ rất tốt, sau khi lên xe ngựa còn quay người thò tay ra. Hứa Bất Lệnh tự nhiên mà vậy nắm lấy tay ngọc trắng nõn, không chút lao lực nhẹ nhàng nhảy lên xe ngựa.

Kẽo kẹt kẽo kẹt ….

Bánh xe nghiền lên thạch đạo, đi thẳng tới Trạng Nguyên Nhai phồn hoa.

Lục phu nhân tựa bên cửa sổ xe, giúp Hứa Bất Lệnh sửa sang vạt áo và đầu tóc, ôn nhu nói:

- Hôm nay nghĩ thế nào lại tới bồi ta đi dạo chơi? Không cấm túc nữa?

Hứa Bất Lệnh phải vào cung, không khả năng giấu được, đối mặt Lục phu nhân biết rõ còn cố hỏi, hắn cười nói:

- Cấm túc chẳng qua là thánh thượng nói ngoài miệng vậy thôi, đã lâu không bồi cùng Lục di ra ngoài, lần trước rơi xuống nước còn nhiễm phong hàn, sợ Lục di ở nhà lâu, trong lòng phiền muộn.

Lục phu nhân chỉnh lý y quan cho Hứa Bất Lệnh xong, tử tế đánh giá một lần mới tiếp tục rầu rĩ than thở:

- Không phải nói không tiến cung ư? Lần trước chạy tới nhận lỗi là được rồi, giờ mới qua mấy ngày, lại phải đi tiếp? Sợ ta tức giận nên mới tới đúng không?

Hứa Bất Lệnh liền biết sẽ nhắc tới chuyện này, trên mặt mang theo ý cười, đưa tay nắn bóp bả vai Lục phu nhân:

- Thái hậu là trưởng bối, nhận hai vò rượu lại thất tín với người, rốt cục có thẹn trong lòng. Ta chỉ tới thăm trưởng bối mà thôi, Lục di sao lại tức giận, hẳn nên cảm thấy ta hiểu chuyện mới đúng.

Lục phu nhân khẽ nhíu mày, bả vai xoay vặn, lại không giãy thoát khỏi tay Hứa Bất Lệnh:

- Ta quản nghiêm, còn thái hậu thoải mái, ngươi xem nàng dạy Tiêu Đình thành dạng gì? Ta chỉ sợ ngươi cũng ngày ngày dính lấy thái hậu không thân a di này . Thường nói “Gần mực thì đen gần đèn thì rạng”. Không phải ta tức giận, mà là sợ ngươi học xấu!

- ...

Hứa Bất Lệnh gật đầu cười nhẹ:

- Ta lại không phải bạch nhãn lang, Lục di đối tốt với ta như vậy, trong lòng ấm áp lắm chứ. Lần trước nghỉ ngơi một đêm trong phòng ta, còn giúp ta đổi một lượt chăn ga gối đệm...

Gò má Lục phu nhân thoáng ửng đỏ, lại vội vàng ép xuống, thần sắc u oán tức thì không thấy, ngồi thẳng người dậy khẽ nhích vào bên trong, ôn nhu nói:

- Thuận tay mà thôi, không cần để ở trong lòng.

- Được rồi.

Khóe miệng Hứa Bất Lệnh nhếch lên ý cười, cuối cùng cũng thanh tịnh.

Bị hắn thành công dời ra chuyện này, Lục phu nhân nín một bụng lời không nói ra được, đoan đoan chính chính ngồi trong khoang xe, thỉnh thoảng liếc mắt ngắm Hứa Bất Lệnh một cái, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

Hứa Bất Lệnh cũng ngồi ngay ngắn ở đó, lại chẳng hề có nửa điểm biểu tình dị dạng.

Trong khoang xe trầm mặc khoảnh khắc, Lục phu nhân nhớ tới chuyện Tùng Ngọc Phù, ngữ khí bình thản, không mang theo nửa điểm tình tự, nói:

- Đúng rồi, có phải ngươi đoạt trâm cài của Tùng Ngọc Phù? Trâm của nữ nhân vô cùng quan trọng, tùy tiện cầm đi ảnh hưởng rất không tốt...

Hứa Bất Lệnh nhướng mày, không ngờ Tùng Ngọc Phù lại lớn gan đến vậy, cáo trạng đều được đưa tới chỗ Lục phu nhân rồi, xem ra cây trâm kia càng không thể trả lại cho nàng .

- Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, nói đến lúc rời kinh sẽ trả lại cho nàng, vậy đợi lúc rời kinh tất trả lại cho nàng.

Lục phu nhân thấy hắn đã nói vậy rồi, liền cũng không hỏi gì thêm:

- Chính ngươi có chừng mực là được... Chẳng qua đừng quên, nếu yêu thích cô nương nào, trước phải mang tới cho a di xem xem.

- Đó là tất nhiên.

Hứa Bất Lệnh mỉm cười gật đầu.

Khoang xe lắc lư, rất nhanh liền tới Đại Nghiệp Phường, lúc đi qua một nhà tửu lâu cách Long Ngâm Các không xa, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng xôn xao, xe ngựa ngừng lại.

Lục phu nhân ngồi ở trong xe, chính xuất thần nghĩ ngợi sự tình, vội không kịp phòng liền nhào cả người về phía trước, “A... “ một tiếng, trực tiếp đụng thẳng vào người Hứa Bất Lệnh.

Hứa Bất Lệnh phản ứng cực nhanh, lúc trọng tâm vừa bất ổn liền vươn tay ôm lấy Lục phu nhân, nhíu mày nhìn ra phía ngoài.

Lục phu nhân nằm nghiêng trong ngực Hứa Bất Lệnh, ngây người mất một lúc, quên cả chuyện hỏi dò, ngước mắt ngắm biểu tình Hứa Bất Lệnh một cái, lúc này mới bất động thanh sắc dời đi tay Hứa Bất Lệnh đang đặt ở sau lưng, ngồi thẳng người dậy chỉnh sửa đầu tóc, hơi có chút không vui hỏi:

- Sao thế?

Phu xe ở bên ngoài cung kính nói:

- Phu nhân, có người đánh nhau, tắc cả đường.

Ngoài cửa sổ tụ tập mấy chục người, đều là bách tính đi ra dạo phố, tạo thành một vòng tròn khổng lồ bên ngoài tửu lâu. Hai tên hán tử giữa mùa đông vén tay áo lên, sắc mặt đỏ gay lao vào nhau xé đánh, một người ăn vận kiểu khách giang hồ, một người thì mặc trang phục dị vực. Xung quanh tiếng khen hay vang lên không ngừng.

Đại Nguyệt thịnh hành phong khí thượng võ, trước kia đầy đường loạn đấu có tổn hại cho uy nghiêm đại quốc, triều đình mới cấm chỉ hết thảy võ quán chạy tới Hổ Đài Nhai tư đấu. Nhưng cấm chỉ tư đấu này là chỉ đánh giết sống chết bằng thiết khí. Luận bàn bình thường không động đao thương, chỉ cần tuân thủ quy củ, triều đình thường thường đều sẽ mở một mắt nhắm một mắt, bách tính cũng thích đứng ngoài xem náo nhiệt.

Chẳng qua cảnh tượng náo nhiệt trước mắt này hiển nhiên đã cản trở đến trật tự giao thông.

Lục phu nhân bị kinh hách, Hứa Bất Lệnh tự nhiên tức giận, lập tức đứng dậy đi ra.

Lục phu nhân vội kéo tay áo Hứa Bất Lệnh, khuyên nhủ nói:

- Bỏ đi, người giang hồ đánh chơi mà thôi, ngươi đường đường Túc Vương thế tử, chấp nhặt bọn họ làm gì?

Lát nữa Hứa Bất Lệnh còn phải tiến cung, cũng không tâm tình xem gà mờ mổ nhau, mỉm cười đáp một tiếng: “Chặn đường”, dứt lời liền bước ra toa xe...

….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.