Thế Tử Hung Mãnh

Chương 67: Chương 67: Chua chua ngọt ngọt




- Hứa Bất Lệnh!

Giọng nói thành thục, ngữ điệu nghiêm túc, dường như còn mang theo chút ý tứ khác. Tuy rằng không rõ mang theo ý tứ gì nhưng nghe vào tai tuyệt đối rất có lực áp chế của người bề trên.

Đây là lần đầu tiên Hứa Bất Lệnh nghe thấy loại giọng điệu này. Hắn theo bản năng ngồi ngay ngắn bày ra ngồi tư thái nghiêm chỉnh, giống như học sinh làm việc riêng trong giờ học bị giáo viên gọi tên vậy.

Ngẫm lại cảm thấy không đúng, Hứa Bất Lệnh quay đầu nhìn lại, thấy Lục phu nhân khoác áo cộc tay, hai tay chống bên hông. Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng không có chút biểu tình gì, không biết đứng ở phía sau từ khi nào.

Tùng Ngọc Phù nghe thấy âm thanh thì bị dọa run run một cái, vội vội vàng vàng đứng lên. Nàng ngồi lâu bị tê chân thiếu chút nữa rơi vào trong hồ, phát ra tiếng hô hoảng ‘Á’.

Hứa Bất Lệnh vội vàng giơ tay cầm lấy cánh tay Tùng Ngọc Phù, đỡ nàng lên:

- Sao lại không cẩn thận như vậy?

Tùng Ngọc Phù có chút ngượng ngùng, gật đầu cười với Hứa Bất Lệnh.

Tình cảnh này rơi vào trong mắt Lục phu nhân hoàn toàn là cảnh tài tử giai nhân tình chàng ý thiếp.

Lục phu nhân theo bản năng dậm dậm giày thêu dưới làn váy. Nàng mấp máy môi như muốn nói chuyện, rồi lại cứng rắn không mở miệng, chỉ đứng ở tại chỗ nhìn chằm chằm Hứa Bất Lệnh.

Tùng Ngọc Phù quy củ đứng thẳng người, nắm áo choàng lửa đỏ thật chặt, hành lễ:

- Lục phu nhân, ta... ta trùng hợp đi ngang qua. Hứa thế tử mấy ngày không đi Quốc Tử Giám nên ta mới lại đây xem...

Lục phu nhân đánh giá Tùng Ngọc Phù từ trên xuống dưới vài lần, cuối cùng cũng không nói lời gì không thích hợp. Nàng khẽ gật đầu:

- Làm phiền Tùng cô nương. Trời giá rét, cẩn thận nhiễm lạnh, vào trong phòng ngồi đi.

Tùng Ngọc Phù trộm chạy tới bị phát hiện đã rất lúng túng, nào dám vào trong nhà với Lục phu nhân. Nếu bị hiểu lầm nàng muốn làm Vương phi thì sẽ phiền toái. Nàng vội vàng khom người thi lễ:

- Lục phu nhân không cần khách khí như vậy. Ta chỉ lại đây chào hỏi một cái, cáo từ trước.

Nói xong, Tùng Ngọc Phù vội vàng đi qua hành lang nhà thuỷ tạ, Lục phu nhân cũng không cản trở, chỉ mỉm cười đáp lễ.

Hứa Bất Lệnh cắm cần câu ở bên cạnh nhà thuỷ tạ đứng dậy. Hắn kỳ quái đánh giá Lục phu nhân vài lần:

- Lục di, sao tâm tình lại không tốt thế?

- ...

Lục phu nhân cắn môi dưới. Đợi bóng dáng Tùng Ngọc Phù biến mất, nàng mới chậm rãi đi đến trước mặt Hứa Bất Lệnh, dịu dàng hỏi:

- Bất Lệnh, Tùng cô nương có quan hệ gì với ngươi?

- Bạn học thôi.

Hứa Bất Lệnh không thẹn với lương tâm, đúng là không có gì phải giấu giếm, khẽ cười nói:

- Tùng Ngọc Phù thích xen vào việc của người khác, bị ta buộc chép sách mấy lần, cũng coi như quen biết. Không có tình cảm gì khác, Lục di chớ có hiểu lầm.

Lục phu nhân nghe thấy lời này, trong mắt hiện lên chút bực bội, chần chừ một lát:

- Ngươi nói gì vậy? Nhân duyên nam nữ vốn là chính sự, ta cũng không ngăn cấm ngươi. Bảo ta hiểu sai cái gì?

Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, ngượng ngùng cười:

- Ừm... Dù sao cũng không có việc gì, sợ Lục di hiểu lầm.

- Ta hiểu lầm cái gì? Ta lại không quản được ngươi...

Lục phu nhân hất áo choàng xoay người sang chỗ khác, mặt hướng về Khúc Giang Trì. Nhìn như không nóng không lạnh, nhưng kia cỗ u oán như có như không kia thật sự không át được.

Hứa Bất Lệnh trộm xoa trán, chỉ đành bày ra tươi cười thật thân thiện, đi đến trước mặt đỡ cánh tay Lục phu nhân, dịu dàng hiền hoà nói:

- Ta biết Lục di là sợ ta bị nữ nhân không có ý tốt lừa. Ta vẫn luôn nhớ kỹ.

Lục phu nhân nhìn trái nhìn phải thấy xung quanh không có người không liên quan, mới yên tâm để Hứa Bất Lệnh đỡ. Hai người sóng vai đi dọc theo hành lang nhà thuỷ tạ, vì Lục phu nhân thấp hơn Hứa Bất Lệnh nên có vẻ như chim nhỏ nép vào người.

- Bất Lệnh, ngươi sắp tới lễ cập quan rồi. Thế tử phi còn chưa có nhân tuyển. Tiểu thư Tiêu gia nhỏ hơn ngươi quá nhiều, chất nữ kia của ta đã hứa gả cho người rồi, mấy Công chúa tuổi tuổi thì thích hợp nhưng đều là phi tần sinh ra, làm chính phi thân vương quá đề cao các nàng rồi. Tùng Bách Thanh thụ nghiệp ân sư địa vị rất lớn, nhưng chung quy sinh ra nhà nghèo, Tùng Ngọc Phù làm trắc phi cũng không đủ tư cách...

Hứa Bất Lệnh nghe đau cả đầu. Hắn lắc đầu cười khổ:

- Ta cưới vợ, dĩ nhiên phải là người mình thích, không so đo mấy thứ này.

- Nói bừa.

Lục phu nhân lập tức nghiêm túc, ngẩng đầu lườm Hứa Bất Lệnh một cái:

- Chưa nói đến việc không cho ngươi cưới chính mình thích. Ngươi đường đường là phiên vương được phong đất vùng biên giới, chỉ cần thích cưới thì có lấy nhiều cũng không ai dám nói ngươi một câu. Nhưng chính phi chỉ có một, giống như Hoàng Hậu vậy. Liên lụy đến quá nhiều thế lực, ngươi tưởng như tiểu dân nơi phố phường cưới tức phụ nấu cơm sinh con cho đứa nhỏ bú là được à?

Nói đến ‘cho đứa nhỏ bú’, Lục phu nhân cảm thấy tìm từ có chút không đúng. Nàng cúi đầu liếc mắt một cái, lặng lẽ dùng áo choàng che khuất dáng người thành thục.

Hứa Bất Lệnh nghiêm túc nghe, cũng không cãi lại:

- Biết rồi, còn không phải là Vương phi à? Lục di nói cưới ai ta sẽ cưới người đó. Một nữ nhân thôi, ta cũng không lỗ gì.

Lục phu nhân nghe thấy lời này cảm thấy có chút là lạ. Tuy rằng không có gì không đúng nhưng nàng vẫn có chút không vui. Nàng nhíu mày suy tư một chút rồi mới nói theo một câu:

- Vẫn phải đối xử tốt với phu nhân chút, nữ nhân cũng không dễ dàng...

Hứa Bất Lệnh nghiêm túc gật đầu, không muốn nói lung tung về chuyện không đầu không đuôi này nữa. Hắn bèn đổi đề tài:

- Lục di, ngươi cũng thích hương phấn của Tiên Chi Trai à?”

Vừa nói còn vừa đưa mũi sát vào ngửi.

Lục phu nhân hơi dừng chân, trong mắt hiện lên chút khó hiểu, nhẹ nhàng khụ một tiếng:

- Nghe Nguyệt Nô nói không tồi. Tiểu thư phu nhân quan gia kinh thành đều thích dùng mới bảo nàng mua một ít về... Bình thường thôi... Ngươi cảm thấy thế nào?

Hứa Bất Lệnh bừng tỉnh, khẽ cười nói:

- Mùi hương rất được. Nhưng hơi nhạt, tương đối thích hợp với tiểu cô nương như Tùng Ngọc Phù...

Đôi mắt Lục phu nhân hơi trầm xuống:

- Ngươi cảm thấy ta lớn tuổi, dùng không hợp à?

- ⊙_⊙!!!

Bỗng nhiên gặp phải một vấn đề chí mạng, Hứa Bất Lệnh là bị bất ngờ. Hắn xoay chuyển tâm tư, lắc đầu cười khẽ:

- Sao có thể chứ! Giống như mẫu đơn với bách hợp vậy, từng cái có ưu điểm riêng. Lục di là mẫu đơn, ung dung cao quý kiều diễm động lòng người, càng thích hợp với mùi hương nồng thêm một chút...

Khuôn mặt Lục phu nhân một lần nữa khôi phục dịu dàng, khẽ “Hừ” một tiếng:

- Miệng lưỡi trơn tru, đâu giống là Thế tử phiên vương, cũng không biết học ai... Biết nhiều thật...

Hứa Bất Lệnh sờ sờ mũi, không nói lung tung nữa.

Hai người đi một vòng ở trong hành lang, Lục phu nhân mới nhớ tới chính sự:

- Phải rồi, Bất Lệnh! Bài thơ ‘Thủ khuê oán’ kia rốt cuộc là viết cho ai?

- Không phải ta viết. Nếu Lục di thích thì là đưa cho Lục di.

Lục phu nhân gật gật đầu, yên tâm hơn nhiều. Nàng lấy khăn tay trong ngực ra, nhìn thơ từ thêu ở trên khăn:

- Mới vừa rồi Thái Hậu còn tưởng rằng viết cho nàng... Hừ... Nàng cũng không phải không có cháu trai. Gần đây Tiêu Đình nổi bật như vậy, tìm Tiêu Đình viết cho nàng đi. Còn tưởng gọi ngươi đến làm thơ... Tưởng bở...

Kiểu nói chuyện này, thật sự rất có ý tứ.

Hứa Bất Lệnh muốn cười lại không dám cười, dù sao trong lòng rất ngứa, tùy ý nói:

- Lục di yên tâm! Về sau ta tuyệt không dính líu chút gì đến thơ từ nữa. Ai nói gì cũng không viết.

Lục phu nhân ừ một tiếng, thu khăn tay lại. Nàng nhìn trái nhìn phải vài lần, mới nhỏ giọng nói:

- Qua mấy ngày, nếu Thái Hậu triệu ngươi tiến cung nhắc tới chuyện thơ từ này. Ngươi cứ nói không biết viết, chớ có nghe nàng nói một hai câu đã viết rồi.

Hứa Bất Lệnh nghĩ nghĩ:

- Lục di, Thái Hậu trêu chọc gì ngươi à?

Lục phu nhân nhẹ nhàng nhíu mày:

- Nàng cao hơn ta một bối phận, vào cung thành Thái Hậu, cũng không có việc gì chỉ bởi vì Tiêu Đình mà bảo ta quản giáo ngươi. Ta họ Lục không phải họ Tiêu, dựa vào cái gì mà nghe nàng... Dù sao ngươi cũng không cho nàng nghe...

Hứa Bất Lệnh cân nhắc nửa ngày, cũng không hiểu ra sao. Hắn đành phải gật gật đầu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.