Thế Tử Hung Mãnh

Chương 1385: Chương 1385: Gió xuân đầy vườn




Từ Nhạc Lộc Sơn lộn về, lần nữa trở lại thành Trường An, thời gian đã đến trung tuần tháng hai.

Danh tiếng Từ Đan Thanh quá lớn, vào Trường An thành có thể còn sống đi ra hay không đều là vấn đề, ở ngoài thành liền chia tách với Hứa Bất Lệnh, một mình tìm chỗ đặt chân.

Hứa Bất Lệnh mang theo Tiểu Đào Hoa và Trần Tư Ngưng, ra roi thúc ngựa tiến thẳng về Khôi Thọ Nhai, đi đến nửa đường, Trần Tư Ngưng lo lắng cho quán bún ốc nhà mình, muốn đi qua xem xem.

Hứa Bất Lệnh thân là tướng công, tự nhiên không thể không bồi cùng, liền cũng quay ngựa đi theo đến Đại Nghiệp Phường.

Đầu xuân tháng hai, đèn hoa mới lên.

Trên Trạng Nguyên Nhai, đèn đuốc sáng như ban ngày, náo nhiệt phi thường, trong Long Ngâm Các chính đang tổ chức hội thơ tân xuân, văn nhân sĩ tử chen chúc nơi lối vào, trong khi đó cửa hàng “bún ốc Liễu Châu” cách chỉ vẻn vẹn một con phố cũng tấp nập người ra kẻ vào, thực khách thậm chí xếp thành hàng dài, kéo đến tận lối vào Bạch Thạch Hạng.

Trần Tư Ngưng lo lắng cửa hàng của mình bị Mãn Chi dày vò cho hoàn toàn biến dạng, nhìn thấy cảnh tượng nhiệt náo này, không khởi ngơ ngác đứng trên đường cái, nhìn cao ốc ba tầng xa xa, có chút không dám tin đó là cửa hàng của mình.

Tiểu Đào Hoa cũng mắt đầy kinh ngạc, tán thán nói:

- Mãn Chi tỷ quả nhiên lợi hại, giờ mới qua mấy ngày, không ngờ sinh ý lại hồng hỏa đến vậy.

Hứa Bất Lệnh ngồi sau lưng Trần Tư Ngưng, đối với trường diện này lại không quá kỳ quái, rốt cuộc Mãn Chi võ nghệ không được, đầu óc lại thông minh dị thường. Hắn cưỡi ngựa đi qua hàng dài như trường long, mỉm cười nói:

- Tư Ngưng, sao không nói chuyện?

Trần Tư Ngưng sững sờ nhìn cửa hàng nơi xa, khó mà tin tưởng nói:

- Đây là cửa hàng của ta? Mới nửa tháng, sao sinh ý có thể hồng hỏa như vậy được?

Hứa Bất Lệnh quét mắt nhìn lại, thấy thực khách xếp hàng trên phố đa phần đều thể trạng kiện khang, trong đó không thiếu khách giang hồ mang theo binh khí, thế là bèn lắc đầu nói:

- Đoán chừng là lôi Chúc bá phụ ra chống trường diện, đi qua xem xem.

Trần Tư Ngưng cũng cảm thấy như thế, vội vàng nhảy xuống từ trên lưng ngựa, rảo bước chạy tới bên ngoài cao ốc ba tầng, kiễng chân quan vọng.

Bên ngoài cửa hàng bị vây chật như nêm cối, chính giữa còn dựng lên đài cao.

Hứa Bất Lệnh đi tới, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một thuyết thư tiên sinh khá có tiếng ở thành Trường An đang đứng trên đó, có chút ngạo khí nói:

- . . . Tâm đắc kiếm pháp của kiếm thánh Chúc Lục, mười lượng bạc một quyển, phàm là dùng cơm ở bản điếm, chiếu khấu còn tám mươi phần trăm, mỗi ngày một trăm người đầu tiên còn được tặng kèm chữ ký của kiếm thánh, tới trước được trước, bán xong liền ngừng; phàm tiêu phí tròn mười lần ở bản điếm sẽ lấy được quyền mua tâm đắc tập võ của lâu chủ Đả Ưng Lâu Lệ Hàn Sinh, cũng là mười lượng, già trẻ không gạt. . .

Nghe được lời này, đôi mắt đào hoa của Trần Tư Ngưng trợn tròn, khó mà tin tưởng nói:

- Còn có thể dùng chiêu này? Thế chẳng phải bại sạch thanh danh Chúc đại kiếm thánh tích lũy bấy lâu?

Đối với điểm này, Hứa Bất Lệnh ngược lại không quá để ý, chắp tay đứng ngoài quan sát, mỉm cười nói:

- Chúc tiền bối và Lệ tiền bối vốn khác với thế gia giang hồ truyền thống chỉ “cha truyền con, thầy truyền trò”, mở võ quán chính là vì hữu giáo vô loại, mục đích là muốn truyền lý niệm võ học bản thân cho toàn thiên hạ, viết ra tâm đắc tự nhiên không phải để tiện tay qua loa xong chuyện, lúc bình thường ngàn vàng đều khó cầu, bậc cửa mười lượng bạc, tính ra đã không khác làm từ thiện.

Trần Tư Ngưng khẽ gật đầu, nhưng ngẫm kỹ lại cảm thấy không đúng:

- Ta đây là quán bán bún ốc, Mãn Chi giày vò thế này. . .

- Đây gọi là dị nghiệp hợp tác, vừa nhìn liền biết ngươi không giỏi làm sinh ý.

Hứa Bất Lệnh cười khẽ, mang theo Trần Tư Ngưng và Tiểu Đào Hoa từ cửa hông đi vào trong cao ốc ba tầng, giương mắt liền thấy kiếm thánh Chúc Lục ngồi ở thương thủ đại sảnh, đang ký tên cho fan.

Thính đường rộng lớn tuy không còn một chỗ trống, nhưng bầu không khí lại nghiêm túc một cách lạ thường, trước mặt hết thảy thực khách đều đặt một bát bún ốc, ai nấy đều ánh mắt sáng rực nhai kỹ nuốt chậm, sợ bị đương đại kiếm thánh khinh thường, dù hương vị có hơi cổ quái chút, nhưng trong đại sảnh lại chưa từng xuất hiện ánh mắt ghét bỏ, ngược lại không ít người còn xuýt xoa khen ngợi.

Chứng kiến cảnh này, Trần Tư Ngưng cứ cảm thấy là lạ, nhưng trong lòng cũng không thiếu được cảm giác thành tựu nho nhỏ. Nàng cùng theo Hứa Bất Lệnh đi vào phòng thu chi ở lầu ba, đẩy cửa vừa nhìn, thiếu chút bị làm cho lóa mắt.

Chỉ thấy trong phòng thu chi không tính quá lớn, bạc chất thành núi nhỏ, Chúc Mãn Chi ngồi xếp bằng trước mặt núi bạc, bộ dáng như tiểu tham tiền, vừa chứa bạc vào trong hòm gỗ, vừa không quên kiểm đếm:

- Đây là ta, đây là Tư Ngưng, đây là ta. . .

Ninh Thanh Dạ và Tùng Ngọc Phù mới vừa tan làm cũng bị kéo tới, ngồi ở trước bàn hỗ trợ ký sổ.

Trần Tư Ngưng nhìn tiểu ngân sơn trong phòng, kinh ngạc nói:

- Mãn Chi, ngươi đây là đoạt kho bạc hay gì?

- Tư Ngưng? Tiểu Thập Nhị! Các ngươi về rồi?

Chúc Mãn Chi nghe thấy tiếng vang, vội vàng từ dưới đất bò dậy, cầm một thỏi bạc chạy đến trước mặt, ưỡn ngực, đắc ý nói:

- Tướng công, đoán xem mấy ngày này ta kiếm được bao nhiêu?

Hứa Bất Lệnh đưa tay véo tiểu Mãn Chi một cái, mắt đầy khen ngợi:

- Chí ít cũng phải hơn vạn lượng chứ nhỉ?

Chúc Mãn Chi gạt tay Hứa Bất Lệnh đang sờ loạn ra, hừ nhẹ nói:

- Quá coi thường ta, tổng cộng hơn ba vạn lượng bạc. Đều không cần tuyên truyền, ta chỉ đánh tiếng với Tập Trinh Ty một cái, hết thảy Lang Vệ ở thành Trường An đều nghe tiếng mà tới, tranh nhau mua. Học đồ võ quán Hổ Đài Nhai đi vào đều không tìm được chỗ ngồi, chỉ riêng tiền đặt cọc đã thu đến tận tháng năm.

Trần Tư Ngưng hiển nhiên bị đả kích không nhẹ, há hốc mồm nói:

- Mãn Chi tỷ thật lợi hại.

- Đó là tất nhiên, chỗ này có một nửa là của ngươi, bản Chi nặng nhất tín nghĩa, ngươi không trở về ta không động một cắc bạc nào cả.

Chúc Mãn Chi mắt đầy đắc ý, kéo tay Trần Tư Ngưng, hưng phấn kiểm đếm chiến tích mấy ngày qua.

Tùng Ngọc Phù một mực lo lắng chuyện ở Nhạc Lộc Sơn, thấy Hứa Bất Lệnh đi về, thả xuống sổ sách và bút lông, đứng dậy đi tới, kéo Hứa Bất Lệnh ra ngoài phòng thu chi, mềm giọng dò hỏi:

- Tướng công, ngoại công có khỏe không?

Hứa Bất Lệnh thật không biết lão nhân kia còn sống hay đã chết, chẳng qua theo như vết tích lưu lại ở hiện trường thì thấy, khả năng xảy ra chuyện rất thấp, so ra khả năng đắc đạo thành tiên còn lớn chút; chẳng qua chuyện quái lực loạn thần dù có giải thích, hiển nhiên cũng không mấy người tin tưởng. Thế là hơi chút trầm tư mới mỉm cười nói:

- Ngoại công không sao, chỉ là mang theo đệ tử đi vân du, lưu cho ta quyển sách, Từ sư bá của ngươi cũng tới Trường An, qua mấy ngày ta dẫn ngươi đi qua bái phỏng.

Tùng Ngọc Phù biết ngoại công trước nay vẫn luôn thần long thấy đầu không thấy đuôi, nghe vậy liền cũng không hỏi gì thêm, khẽ gật đầu, cùng theo Hứa Bất Lệnh về lại phòng thu chi, chỉnh lý bạc vừa kiếm được cho Mãn Chi. . .

—— ——

Màn đêm buông xuống, toàn thành sáng lên đèn đuốc.

Hậu trạch ở Khôi Thọ Nhai, trong trà đình, sáu đại tỷ tỷ ngồi cùng một chỗ đánh mạt chược, người thắng đứng dậy cho người mới vào thay.

Vận may Tiêu Tương Nhi trước nay luôn rất không sai, đứng dậy nhường vị trí cho Tiểu Uyển, sau đó đi đến bên cửa sổ hít gió trời, nhìn ra đèn đuốc đầy vườn bên ngoài, trong lơ đãng lại nghĩ tới xú ca ca.

Hứa Bất Lệnh rời đi nửa tháng, không tính quá lâu, nhưng Tiêu Tương Nhi chỉ mới nửa ngày đã khó mà chịu nổi, càng đừng nói lâu như vậy. Nàng gỡ xuống thẻ gỗ lim bên hông, đầu ngón tay vuốt nhẹ khoảnh khắc, đột nhiên nhìn thấy một bóng người bay lướt qua trên nóc nhà, nhìn quy mô bộ ngực, tựa hồ là Tiểu Đào Hoa.

?

Tiêu Tương Nhi hồi thần, biết tình lang mà mình ngày nhớ đêm mong đã trở về, nàng nghĩ nghĩ, xoay người nhẹ giọng nói với bàn mạt chược:

- Ta hơi mệt, về phòng trước nghỉ ngơi, các ngươi cứ chơi từ từ.

Nói xong liền đi ra trà đình, vừa men theo hành lang bước đi chưa được mấy bước, liền đã thấy Xảo Nga vội vã từ ngoại trạch chạy tới, hiển nhiên là tới thông báo tin tức.

- Tiểu thư, tướng công đại nhân hắn. . .

- Xuỵt!

Tiêu Tương Nhi nhướng mày, ra hiệu Xảo Nga đừng làm ồn đến tỷ muội trong phòng, chậm rãi đi đến trong hàng lang, lúc này mới mở miệng dò hỏi:

- Hứa Bất Lệnh trở về rồi? Giờ đang ở đâu?

Xảo Nga thoáng hiện nghi hoặc, chẳng qua sau cùng vẫn không dám làm trái ý tiểu thư, nhỏ giọng nói:

- Vừa trở về, đang rửa mặt trong chủ viện, bảo ta tới thông báo một tiếng, đợi lát nữa liền tới gặp tiểu thư.

Tiêu Tương Nhi khẽ gật đầu, tùy ý phất phất tay:

- Biết rồi, quay về nghỉ ngơi đi, lát nữa ta đi qua là được.

- Hả?

Xảo Nga chớp chớp mắt, chỉ chỉ năm tỷ tỷ trong phòng, thấy Tiêu Tương Nhi khẽ híp mắt lại, vội vàng rụt cổ, cúi đầu chạy ra ngoài.

Tiêu Tương Nhi nhấp môi cười nhẹ, quay đầu nhìn một cái, sau đó lập tức chạy vội về trong phòng mình. . .

-----

Hứa Bất Lệnh rời Trạng Nguyên Nhai, cùng mấy người Mãn Chi về lại trong nhà ở Khôi Thọ Nhai, chăm chú rửa mặt, mặc áo ngủ đi vào thư phòng, lấy ra “Thông Thiên bảo điển” mới vừa được đến, nương theo đèn đuốc tập trung nghiên cứu.

Trên đường trở về, vừa có rảnh rỗi Hứa Bất Lệnh liền nhìn quyển sách này, chẳng qua bởi vì chỉ có tranh vẽ không có văn tự, muốn tìm hiểu cũng không dễ dàng, chỉ có thể dựa theo cảm giác từ từ mò mẫm.

Nếu thật có thể tu được trường sinh đại đạo, có thể vĩnh viễn sống cùng với các tức phụ, vậy tất nhiên là tốt nhất; dù không được, thứ này thoạt nhìn cũng không phải hại người, luyện thêm chút nội công cũng có thể cường thân kiện thể.

Trong thư phòng ánh nến leo lét, hắt lên gương mặt anh tuấn của công tử áo trắng, ngón tay Hứa Bất Lệnh lật giở từng trang sách, chính đang âm thầm cảm giác, đột nhiên nghe thấy ngoài thư phòng truyền đến tiếng bước chân.

Sạt sạt …

Hứa Bất Lệnh giươngmắt nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy ở cửa thư phòng đột nhiên thò ra một đôi chân dài không chút tỳ vết, bàn chân trắng như nhuyễn ngọc được bọc bởi giày cao gót màu đỏ khẽ gạt chốt cửa, sau đó bên cửa lộ ra một đạo bóng hình màu đỏ diễm lệ.

! !

Ta đi. . .

Hứa Bất Lệnh chau mày, vừa rồi đang nghĩ cái gì đều quên hết sạch, khép sách lại, ngồi ngay ngắn, lộ ra ý cười ấm áp nói:

- Bảo bảo, sao ngươi lại tới đây?

- Ngươi nói đi?

Nơi cửa, Tiêu Tương Nhi mặc khá là mát mẻ, tựa ở trên khung cửa, nhè nhẹ bú mút ngón tay, ánh mắt nhu mị chăm chăm nhìn vào Hứa Bất Lệnh:

- Nửa tháng không gặp, hôm nay trở về, không biết đến xem bản bảo bảo?

- Thì mới vừa tắm rửa xong, đang chuẩn bị đi qua.

Hứa Bất Lệnh hơi chút chỉnh lý vạt áo, cầm lên sách đặt trên bàn:

- Vừa mới phát hiện một bản kỳ thư ở bên ngoài, bảo bảo kiến thức rộng rãi, cùng theo ta nghiên cứu thử xem.

Tiêu Tương Nhi thật không dễ dàng mới bắt được cơ hội, nào có tâm tư đi xem sách, ngón tay kẹp lấy thẻ gỗ lim, nhẹ nhàng xoay tròn, cất bước đi đến trước mặt Hứa Bất Lệnh.

Hứa Bất Lệnh ho nhẹ một tiếng, ngồi thẳng lên mấy phần, vỗ vỗ đầu gối, ra hiệu Tương Nhi ngồi lên đó.

Tiêu Tương Nhi lại không ngồi, cứ thế đứng trước mặt Hứa Bất Lệnh, nâng chân phải lên, mũi giày giẫm trên ghế, từ trên cao nhìn xuống, giữa hai hàng lông mày mang theo uy nghiêm của thái hậu nương nương:

- Ngươi muốn nghiên cứu cái gì?

Nào sợ đã qua lâu vậy rồi, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của Tương Nhi, Hứa Bất Lệnh vẫn không nhịn được tăng nhanh nhịp thở, khẽ cười nói:

- Hình như là tầm tiên vấn đạo, thoạt nhìn khá là thú vị.

Tiêu Tương Nhi hơi nghiêng người về phía trước, vạt áo lỏng lẻo mở rộng chút, lộ ra chút luân khuếch của hà hoa tàng lý, tay phải nhè nhẹ kéo lên làn váy, lại từ trong ngực lấy ra đuôi cáo màu đỏ, phe phẩy quét qua chóp mũi Hứa Bất Lệnh:

- Tầm tiên vấn đạo, làm gì thú vị bằng yêu tinh? Chẳng phải ngươi thích nhất hồ ly tinh ư? Không lẽ còn muốn học thành tiên pháp, tới hàng phục bản bảo bảo.

Hứa Bất Lệnh tựa trên thái sư ghế, ánh mắt thuận theo làn váy Tương Nhi liếc xuống.

Trống trơn, trắng ngần. . .

Đây là muốn đòi mạng. . .

Hứa Bất Lệnh nơi nào chịu được cái này, ánh mắt trầm xuống, bế Tương Nhi lên đặt ở trên bàn:

- Bảo bảo, mấy ngày không thấy lại ngứa da đúng không? Lát nữa đừng khóc đấy.

Hai tay Tiêu Tương Nhi chống lên mặt bàn, giơ mũi chân lên khe khẽ vạch vạt áo Hứa Bất Lệnh ra, từ từ kéo xuống đai lưng, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt đầy ái muội:

- Ta lại không tin, ngươi đi ra ngoài mang theo Tư Ngưng, ta thì ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức nửa tháng, ai thắng ai thua, sợ là nói không chuẩn.

Ánh nến mờ nhạt vẩy lên gương mặt diễm áp quần phương của Tiêu Tương Nhi, đôi mắt hạnh khẽ híp lại, hoàn mỹ phô bày cái gọi là “đẹp nhất chẳng qua ánh mắt trước đèn”, đặc biệt là tùy theo mũi chân nâng lên, váy theo chân trượt đến đầu gối, trường cảnh ở mặt dưới. . .

Hứa Bất Lệnh hiển nhiên bị câu lên sắc hỏa, nắm chặt bàn chân ngọc, khẽ kéo sang bên, mắt nhắm lại, làm ra bộ dáng chính khí lăng nhiên:

- Yêu nghiệt to gan, ngươi dám. . .

Đáng tiếc, còn chưa dứt lời, bên ngoài lại đã truyền đến tiếng bước chân.

Hứa Bất Lệnh ngưng tiếng, giương mắt nhìn ra phía ngoài.

Tiêu Tương Nhi vội vàng rụt chân về, ngồi xuống cạnh bàn, hơi có vẻ mất hứng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thôi Tiểu Uyển nhảy nhảy nhót nhót đi tới, dọc đường còn giòn thanh trêu đùa:

- Mẫu hậu, không ngờ ngươi lại chạy đi ăn mảnh!

- Làm gì có.

Tiêu Tương Nhi giấu đi chiếc đuôi, nhảy xuống từ trên mặt bàn, đoan đoan chính chính đứng ở trước mặt Hứa Bất Lệnh, cầm lên quyển sách trên bàn tùy ý lật xem:

- Ta đang nghiên cứu quyển sách này với Hứa Bất Lệnh, không phải ăn mảnh.

Thôi Tiểu Uyển từ bên ngoài chạy vào, trên mặt tràn đầy ý cười, vừa tới liền ôm chầm lấy Hứa Bất Lệnh:

- Lão Hứa, đêm hôm khuya khoắt còn nghiên cứu cái gì nữa? Ngủ mới quan trọng, nhanh bắt đầu đi, ta đã gọi mấy người Khinh Khinh qua đây rồi.

Hứa Bất Lệnh vốn định tới một phen “mẹ chồng nàng dâu cùng ngủ một giường”, trong lòng còn có chút lâng lâng, nhưng nghe đến câu kia, sắc mặt tức thì cứng lại:

- Đều. . . Kêu mấy người?

Ánh mắt Thôi Tiểu Uyển ngây thơ vô tội, chăm chú nói:

- Cửu biệt thắng tân hôn, ngươi đi ra ngoài một chuyến, án theo quy củ ai cũng đều phải gặp mặt, đúng không nào?

Hứa Bất Lệnh ha ha cười bồi, gật đầu nói:

- Đó là tất nhiên, ừm. . . Gặp mặt thì gặp mặt. . .

- Lệnh Nhi?

Chưa nói được mấy câu, bên ngoài gian phòng đã vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Lục Hồng Loan thân khoác váy dài màu xanh sẫm, mới vừa dỗ đứa nhỏ ngủ xong, cũng dẫn theo Nguyệt Nô đi tới, có chút tức giận nói:

- Hôm qua con trai ngươi lại nghịch, nói là muốn đi tìm ngươi, một mình đáp thang thuận theo tường che lộn ra ngoài, thiếu chút hù chết ta. . .

Lục Hồng Loan vừa nói vừa tiến vào phòng, thấy Tiêu Tương Nhi cũng tại trường, hơi có vẻ u oán quét nhìn một cái:

- Tương Nhi, chẳng trách vừa rồi không tìm thấy ngươi đâu, thì ra chính ngươi đã tới trước rồi?

Tiêu Tương Nhi nhíu mày:

- Mắc mớ gì đến ngươi? Chẳng phải ngươi cũng tới đấy thôi.

Hứa Bất Lệnh tiến lại, đưa tay ôm lấy Lục Hồng Loan:

- Đến thì đến thôi, vào nhà đi, để ta đóng cửa.

- Đóng cửa lại làm gì?

Tiêu Khinh đi ở sau lưng Lục Hồng Loan, phong cách ăn vận không khác Tương Nhi là mấy, điểm khác là váy màu vàng ấm, nàng đi vào trong phòng, ngăn lại động tác đóng cửa của Hứa Bất Lệnh, nhẹ giọng nói:

- Đã nói không lại đi ra ngoài, chính ngươi chạy đi chơi nửa tháng, hôm nay phải bù đủ cho chúng ta, tối nay cho ngươi được tiêu sái một phen.

- Ừm. . .

Hứa Bất Lệnh cười bồi, chăm chú gật đầu:

- Đa tạ nương tử.

- Bà nương chết tiệt, ngươi chạy chậm chút, có biết thẹn ngượng là gì không?

- Ngươi quản được chắc? Nói cứ như thể ngươi chạy chậm lắm ấy.

Tiêu Khinh mới vừa vào cửa, Ninh Ngọc Hợp váy trắng như tuyết đã cùng Chung Ly Cửu Cửu trang dung tinh mỹ một trước một sau xuất hiện nơi khúc quanh, thấy mấy tỷ muội đều ở trong phòng, vội vàng ngừng cãi lộn, làm ra bộ dáng ôn nhu hiền thục, đồng thời cúi người thi lễ một cái:

- Tướng công.

- Cửu Cửu, sư phụ.

Hứa Bất Lệnh nhoẻn miệng chào một tiếng, ánh mắt quét qua. . .

Một hai ba bốn năm sáu bảy. . .

- Ha ha. . .

Hứa Bất Lệnh gãi gãi đầu, nhìn thư phòng tràn đầy giai nhân phong vận, gật đầu nói:

- Đều tới đông đủ rồi hả? Cứ theo quy củ trước kia, bao búa kéo quyết định bắt đầu từ ai. . .

- Lão gia.

Đang khi nói chuyện, Xảo Nga xách váy lên từ bên ngoài chạy vào, bộ dáng như vừa đến muộn, mặt đầy hổ thẹn.

Chung Ly Sở Sở và Tùng Ngọc Phù cũng có chút ngượng ngùng theo ở phía sau.

Tùng Ngọc Phù nghe nói ngoại công chỉ là đi ra ngoài “dạo chơi”, tâm tình buông lỏng rất nhiều, từ tốn đi vào phòng, kêu một tiếng:

- Tướng công.

Chung Ly Sở Sở mới từ nghệ phường trở về không lâu, trang dung trên mặt chưa tán đi, thoạt nhìn có chút hoa mỹ, đôi tròng mắt xanh biếc càng tôn lên mấy phần phong tình dị vực, tới trong phòng liền đứng ở sau lưng Chung Ly Cửu Cửu, nhỏ giọng nói:

- Sư phụ, sao đêm nay nhiều người thế?

Chung Ly Cửu Cửu ánh mắt cổ quái nói:

- Không việc gì phải sợ, gặp chuyện có vi sư đỡ giúp ngươi, lo gì.

Chung Ly Sở Sở nhún vai:

- Ta thật ra không sợ, chỉ là tướng công. . .

Tùng Ngọc Phù cũng có chút lo lắng, quét một lượt, sau đó dò hỏi:

- Tướng công, ngươi gánh được không?

Tám, chín, mười!

Hứa Bất Lệnh tuy có chút chột dạ, nhưng vẫn trải tay ra, tỏ vẻ điềm nhiên như không:

- Cái gì mà gánh được với không được, tướng công ta thiên hạ đệ nhất, chút tiểu trường diện này đã tính là gì, bắt đầu đi … bắt đầu đi.

- Công tử.

Lời còn chưa dứt, Dạ Oanh đã từ trên hành lang hạ xuống, thấy trong phòng đứng nhiều tỷ tỷ như vậy, không khỏi sửng sốt nói:

- Cái này. . . Có cần ta tránh đi trước không?

Hứa Bất Lệnh đang muốn đáp ứng tiểu Dạ Oanh, nhưng từ khúc quanh hành lang, Chúc Mãn Chi và Trần Tư Ngưng chính đang đẩy Tiểu Đào Hoa mặt mày đỏ bừng đi qua.

Mặt Trần Tư Ngưng cũng ửng đỏ, có chút không quá tình nguyện, nhưng chuyện nàng và Tiểu Đào Hoa ở Trường Thanh Quan bị Mãn Chi ba câu đôi lời lôi đi ra, giờ đành chỉ có thể làm theo cách của Mãn Chi, hỗ trợ đẩy hảo tỷ muội Tiểu Đào Hoa một cái. Lúc này còn an ủi nói:

- Tiểu Đào Hoa, không có gì đâu, đều là người một nhà, ngươi cứ như lần trước, ở bên cạnh nhìn vào là được.

Mặt Tiểu Đào Hoa đỏ đến tận mang tai, vừa hoảng vừa sợ nói:

- Ta nhìn cái gì, Tư Ngưng tỷ, ngươi tha cho ta đi, ta hơi mệt, phải đi về nghỉ ngơi.

Chúc Mãn Chi lại rất giảng nghĩa khí, kéo tay Tiểu Đào Hoa, chân thành nói:

- Tiểu Thập Nhị, ngươi đã cùng một chỗ làm gì kia với Tư Ngưng rồi, giờ chính là châu chấu trên cùng một giường, tối nay đón gió tẩy trần qcho tướng công, nếu không dẫn theo, chẳng phải lãnh lạc ngươi, sau này ngươi lại trách tỷ tỷ ta?

Tiểu Đào Hoa bị kéo vào phòng, thấy bên trong toàn là các đại tỷ tỷ, tưởng rằng nhiều người Hứa Bất Lệnh sẽ không làm loạn, chỉ ngồi lại cùng nhau tâm sự thôi, thế là ngấm ngầm thở ra một hơi, như trút được gánh nặng nói:

- Ta sao lại trách Mãn Chi tỷ. . . Tới thì tới thôi.

Mười một, mười hai, mười ba, mười bốn. . .

Sắc mặt Hứa Bất Lệnh tái nhợt, chân cẳng run rẩy hết cả, tay khoác lên vai bảo bảo đại nhân, không dám mở miệng.

Ninh Ngọc Hợp quét qua hai lượt, phát hiện thiếu đi một người, lại hỏi:

- Thanh Dạ đâu? Nàng không đến à?

- Còn ở phía sau.

Chúc Mãn Chi đẩy Tiểu Đào Hoa vào trong phòng xong, đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ:

- Tiểu Ninh, sao lại không xuống?

Ninh Thanh Dạ đang đứng trên nóc phòng ngập ngừng không quyết, thấy người đều tới đông đủ, nàng không tới đúng thật không hay cho lắm, thế là bèn từ trên nóc nhà hạ xuống, từ cửa sổ nhảy vào, bình thản nói:

- Hứa Bất Lệnh, ngươi có tiêu được nổi không đấy? Nếu không chịu nổi, ta đứng ở bên nhìn vào là được, không cởi.

- Ta. . .

Hứa Bất Lệnh ha ha cười bồi, đang muốn nhún nhường một bước, nhưng ngạo khí “ngoài ta còn ai” của võ phu khiến hắn không mở miệng ra được.

Lục Hồng Loan khá là đau lòng thay cho Hứa Bất Lệnh, cầm ra khăn lụa xoa xoa mồ hôi trên trán hắn:

- Mười lăm cô nương, đúnglà hơi nhiều, hay là quên đi, ngươi xem, Lệnh Nhi đều bị dọa ra mồ hôi lạnh.

Nghe được lời này, Hứa Bất Lệnh vội vàng phất phất tay:

- Mồ hôi lạnh cái gì, trong phòng hơi nóng chút thôi, a. . .

- Tiểu thư! Ta. . . Ta. . .

Ngoài phòng, Đậu Đậu trước nay vẫn luôn khoan thai tới chậm bưng khay trà đi tới, nét mặt vẫn cứ ngại ngùng như thường thấy, không dám ngẩng đầu nhìn người, chỉ nhỏ giọng nói:

- Ta bưng nước trà cho các ngươi.

Mười sáu!

Hứa Bất Lệnh ho nhẹ một tiếng, giương mắt nhìn ra hoàng thành nguy nga ngoài cửa sổ một cái, đột nhiên nhíu mày:

- Đúng rồi, lần này đi đất Sở, phát hiện nơi đó quan phủ tham nhũng tương đối nghiêm trọng, đây chính là căn bản của quốc gia, ta phải tiến cung một chuyến, báo cáo việc này với phụ hoàng, các ngươi đi về ngủ trước đi.

Tiêu Khinh nhướng mày, đưa tay ngăn cản Hứa Bất Lệnh đang muốn lâm trận bỏ chạy:

- Tham nhũng cái gì? Ta ngày ngày đều để ý mấy chuyện này, làm sao chưa nghe nói qua?

Tiêu Tương Nhi dùng chiếc đuôi phe phẩy lên lòng bàn tay, lắc đầu nói:

- Thôi thôi, không ngờ hảo ca ca trước nay luôn vô địch trên giường lại cũng có hôm nay.

- Bảo bảo!

Hứa Bất Lệnh làm ra bộ dáng nghiêm túc, lộn ngược trở về, ôm lấy Tiêu Tương Nhi đặt xuống trên mặt bàn:

- Đây chính là ngươi tự tìm, đừng trách ca ca không biết thương tiếc.

Tiêu Tương Nhi đưa tay sỗ sàng gạt gạt cằm Hứa Bất Lệnh:

- Tới đi tới đi, hôm nay ngươi vượt qua cửa này, về sau ngươi nói gì ta cũng nghe.

- Tới thì tới, Hứa Bất Lệnh ta sợ qua cái gì?

Hứa Bất Lệnh cắn răng, phóng ra một câu ngoan thoại.

Tiếp sau đó, liền là một đoàn oanh oanh yến yến đồng loạt nhào tới.

Tiểu Đào Hoa nơi nào thấy qua cảnh này, sắc mặt đỏ đến độ như muốn nhỏ máu, xoay người định chạy ra ngoài, đáng tiếc bị Mãn Chi và Trần Tư Ngưng cường hành kéo lại, đành chỉ biết vừa sợ vừa thẹn nói:

- Các ngươi. . . Trời ạ. . . Các ngươi muốn làm chết đại ca ca chắc?

- Có Cửu Cửu ở đây, không chết được đâu mà lo, để hắn sau này đừng chạy loạn.

- Bảo bảo, ta … sau này … không. . . Ô ô. . . Lục di ngươi. . .

- Ta với Tương Nhi ai ngon hơn?

- . . .

Trăng sáng dịu nhẹ, gió xuân đầy vườn.

Cửa sổ đóng lại, trên giấy dán cửa phản chiếu oanh oanh yến yến đầy phòng, khiến người đố kỵ muốn chết, lại cũng bi thảm cực kỳ. . .

------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.