Thế Tử Hung Mãnh

Chương 1383: Chương 1383: Gửi thư




Mưa xuân dày đặc vẩy xuống trong thành Trường An, thời gian bất tri bất giác đã tới tháng hai, cả vườn hoa đào nở rộ, khiến hoa viên trong hậu trạch biến thành biển màu hồng phấn.

Sáng sớm, sắc trời chưa sáng tỏ, trên mặt đường lát đá trắng Khôi Thọ Nhai, văn võ bá quan ngồi xe ngựa kiệu nhỏ tiến về phía hoàng thành cách đó không xa để thượng triều.

Hứa Bất Lệnh thụ phong thái tử, nhưng Hứa Du tuổi tác vừa quá năm mươi, thân thể vẫn rất kiện khang, lấy tình hình trước mắt, trong thời gian ngắn không cần Hứa Bất Lệnh vào triều giúp hắn phân ưu. Thế nên trong phủ đệ Hứa Bất Lệnh ngược lại thanh nhàn hơn những nhà vương công khác nhiều lắm.

Ngoài cửa phủ, hộ vệ chuẩn bị xong xe ngựa, an tĩnh chờ đợi trong mưa.

Trời chưa sáng Tùng Ngọc Phù đã rời giường, cầm giáo án được chuẩn bị sẵn từ hôm qua, đi ra cửa phủ, chuẩn bị ngồi xe ngựa đi tới Quốc Tử Giám, dạy đám tiểu học sinh kia; Chung Ly Sở Sở cũng thức dậy rất sớm, chuẩn bị đi tới nghệ phường cách đó không xa.

Hứa Bất Lệnh đứng ở cửa chính, vẫn một bộ trường bào màu trắng, tay nắm dù giấy, che trên đỉnh đầu hai tiểu cô nương, mỉm cười trêu ghẹo nói:

- Ngọc Phù, cần gì phải dậy sớm thế, con nít bốn năm tuổi chính là lúc tham ăn tham ngủ, ngươi đi sớm thế này, bọn chúng cũng phải trước một bước chạy tới, dần dà liền không thích phu tử ngươi nữa đâu.

Tùng Ngọc Phù cử chỉ tư văn nhã nhặn, biểu tình lại hết sức nghiêm túc, đưa tay chỉ chỉ hoàng thành nguy nga nơi xa:

- Một ngày mới bắt đầu tính từ giờ Dần, trong Thái Cực Điện cũng đã bắt đầu thượng triều, phụ hoàng còn dậy sớm hơn chúng ta một canh giờ. Tướng công ngươi không thể tiếp tục như thế được, sau này nếu kế thừa đại thống, náo ra “từ đây quân vương không tảo triều”, hiền danh tạo dựng trước kia chẳng phải hủy sạch.

Hứa Bất Lệnh khẽ cười nói:

- Biết rồi, ta dậy còn sớm hơn cả ngươi, chỉ là đau lòng tức phụ thôi.

Chung Ly Sở Sở đứng ở bên cạnh, ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng nói:

- Tướng công ở trong nhà lại không có việc gì, kỳ thật không cần phải dậy sớm đưa tiễn chúng ta thế này đâu, tối hôm qua mệt mỏi như vậy, nên ở trong nhà nghỉ ngơi nhiều thêm mới phải.

- Ta thì mệt cái gì?

Hứa Bất Lệnh lưng eo thẳng tắp, làm ra bộ dạng không sao cả:

- Tối về sớm chút, nói không chừng còn có thể cho các ngươi thêm bữa.

Chung Ly Sở Sở khẽ hừ nhẹ một tiếng, có mấy lời riêng tư không tiện nói ra trên phố, thế là cũng không tiếp tục nhiều lời, cùng theo Tùng Ngọc Phù bước lên xe ngựa.

Hứa Bất Lệnh đưa mắt nhìn xe ngựa và hộ vệ đi xa, lúc này mới quay người tiến vào phủ đệ.

Ngoại trạch chỉ có lão Tiêu và hộ vệ, thoạt nhìn tương đối quạnh quẽ, nội trạch lại đầy cô nương, lúc này quá nửa đã rời giường, bắt đầu bận rộn chuyện riêng của mình.

Hứa Bất Lệnh xuyên qua Thùy Hoa Môn, nhàn nhã đi dạo, lúc ngang qua sân viện của Chúc Mãn Chi, liếc mắt nhìn vào.

Chúc Mãn Chi và Ninh Thanh Dạ ở cùng một chỗ, mắt thấy trời đã sáng, Ninh Thanh Dạ rửa mặt xong xuôi, đổi trang phục vũ nhân, bội kiếm trắng như tuyết treo ở bên hông, chính đang đứng cạnh giường dùng sức lắc lắc Mãn Chi vẫn đang ngáy o o:

- Mãn Chi, trời sáng rồi, chẳng phải tối qua ngươi nói muốn cùng tới võ quán ư? Giờ còn không đi là ta đi trước đấy.

- Ư …. Ư …

Chúc Mãn Chi mơ mơ màng màng ló đầu ra từ trong chăn, thấy ngoài trời mưa phùn, bèn lẩm bẩm nói:

- Trời mưa còn đi ra ngoài làm gì?

Ninh Thanh Dạ nhún nhún vai, bộ dạng không thèm để ý:

- Tập võ chính là công phu nước chảy đá mòn, theo lý mà nói hẳn nên gió mặc gió, mưa mặc mưa, chẳng qua ngươi dù sao cũng không đuổi kịp chúng ta, len lén lười một chút cũng không sao cả. Ta đi trước.

- . . .

Chúc Mãn Chi mím môi, không biết dùng nghị lực bao lớn mới ngồi dậy được, vuốt vuốt mặt nói:

- Được rồi được rồi, bản Chi nếu mà không lười biếng, các ngươi lấy đâu ra cơ hội vượt mặt ta, chẳng qua là ta cố ý thả nước cho các ngươi thôi. . .

- Hừ …

Ninh Thanh Dạ ném váy vào trong ngực Mãn Chi, cứ thế đi ra cửa phòng, an tĩnh đứng dưới mái hiên chờ đợi.

Hứa Bất Lệnh thấy cảnh này, lắc đầu cười nhẹ, đưa tay chào hỏi một tiếng, sau đó tiếp tục tiến vào sâu trong nội trạch.

Nửa đường, Trần Tư Ngưng cầm ô trực tiếp từ trong ngõ hẻm nhảy ra, phát hiện Hứa Bất Lệnh ở dưới mới vội vã tới một câu:

- Chào tướng công.

Rồi cứ thế tan biến trong màn mưa.

Hứa Bất Lệnh ngẩng đầu, thấy bộ dạng vội vã của Trần Tư Ngưng, lại cũng không lấy làm lạ.

Từ ngày mở cửa hàng, Trần Tư Ngưng sắp lỗ sạch tiền tư phòng của Mãn Chi, giờ không tiện cùng theo Mãn Chi ra cửa, ngày ngày chỉ mong mỏi hồi lại được vốn.

Hứa Bất Lệnh vốn định bố trí một số người tới làm khách, để Trần Tư Ngưng cao hứng chút. Chẳng qua tử tế nghĩ lại, lỡ như bị Tư Ngưng phát hiện, sợ rằng sẽ càng không vui; rốt cuộc tay nghề Tư Ngưng hoàn toàn vấn đề, mùi rượu không sợ ngõ nhỏ sâu, cứ để nàng từ từ giày vò cũng tốt, xem như có chuyện để giết thời gian thôi.

Hứa Bất Lệnh hành tẩu trong hậu trạch, bởi vì trời mưa không cách nào đi ra ngoài, vốn muốn tới sân viện Lục di trêu đùa tiểu nhi tử. Chỉ là trên đường lúc ngang qua trà sảnh lại nghe được tiếng khe khẽ thì thầm từ trong cửa sổ :

- Nguyệt Nô, lần sau chúng ta hầu hạ tướng công là lúc nào?

- Phải gọi lão gia, tướng công là cho ngươi gọi đấy phỏng?

- Len lén gọi cũng không được?

. . .

Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, dừng bước bên cửa sổ, từ khe hở nhìn vào trong, chỉ thấy Nguyệt Nô và Xảo Nga đứng bên bàn, đang chuẩn bị nước trà cho mấy người Lục di.

Nguyệt Nô từ nhỏ sớm chiều ở chung với Lục Hồng Loan, sở thích cả hai khá giống nhau, cũng mặc váy lụa màu xanh nhạt, tuy vóc dáng đường cong không được ngạo nhân như Lục di, nhưng cũng thướt tha yểu điệu, giơ tay nhấc chân, cảnh sắc sau vạt áo lập loè, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa mang theo mấy phần ngây thơ, lại không hiện béo, trong phong vận lộ ra quý khí, nếu vứt bỏ thân phận nha hoàn, kỳ thật còn có phong vị hơn cả phu nhân hào môn bình thường.

Xảo Nga thoạt nhìn lại xinh xắn chút, mặt trái xoan, mày liễu, song không hiện ngây ngô, tuổi gần ba mươi, phong thái như trái táo chín mọng, dù tùy ý đứng đó cũng không che giấu được vóc dáng linh lung, nét mặt mê người.

Đặc biệt là lúc này, động tác khom lưng châm trà càng tôn lên đường cong mông eo, lực giãn mười phần, vô cùng hút mắt.

Thấy cảnh này, Hứa Bất Lệnh đứng chắp tay, bắt đầu chăm chú đánh giá.

Nguyệt Nô nhu uyển, vô luận là trên giường hay ngày thường đều là bộ dạng không nhanh không chậm, lúc này chăm chú dùng đao xử lý trà Phổ Nhỉ, ôn nhu nói:

- . . . Hôm qua là Thanh Dạ, Mãn Chi, Ngọc Phù, Sở Sở, tối nay hẳn là Tư Ngưng, Tiểu Uyển, Tương Nhi tỷ, Khinh Khinh tỷ, ngươi mà thèm, hôm nay chen đi vào với tiểu thư nhà ngươi là được rồi.

Tính cách Xảo Nga tương đối rộng mở chút, biểu tình viết hết lên mặt, lúc này đang đổ nước nóng, có chút phát sầu nói:

- Hồng Loan tỷ an bài, một đêm bốn người, miễn cho tướng công không chịu nổi, nếu ta chen đi vào, lỡ bị đuổi ra cửa thì làm thế nào?

Nguyệt Nô chớp chớp mắt:

- Thì ai cũng đều được an bài cả rồi, chúng ta và Dạ Oanh là một nhóm, phải đợi đến ngày sau, chính ngươi muốn chen ngang, bị đuổi ra cửa có thể trách ai?

Ánh mắt Xảo Nga có chút u oán, khe khẽ thán một tiếng:

- Ai, sớm biết thế thì vào cửa sớm chút, năm đó chỉ có mỗi mình tiểu thư hàng đêm sênh ca, ta ngày ngày đều có thể hầu hạ, kết quả mỗi lần đều trốn đến thính phòng bên cạnh, giờ thì hay rồi, lúc nào cũng phải đếm ngày. . .

Hứa Bất Lệnh đứng ngoài cửa sổ, nghe được lời này, trong lòng tự nhiên tràn đầy cảm giác tội lỗi.

Đến cả nữ nhân của mình đều không thỏa mãn được, còn cần cái danh thiên hạ đệ nhất này làm gì?

Hứa Bất Lệnh nhìn sắc trời một cái, vẫn còn đang mưa, hôm nay cũng không có việc gì phải bận bịu, thế là bèn cất bước rón rén tiến vào trà đình, thuận đường đóng cửa lại.

Hai đại nhan hoàn phong phong vận vận vẫn cứ tán gẫu, tựa hồ không ý thức được nguy hiểm tới gần.

Ánh mắt Nguyệt Nô thoáng hiện vẻ trêu chọc, liếc nhìn bộ dạng hoa si của Xảo Nga, nói:

- Ngươi có biết ngượng không đấy? Tiểu thư nhà ta hoài thai mười tháng đều không không tiền đồ như ngươi. . . Ô …

Đang lúc nói chuyện, đột nhiên cả người Nguyệt Nô khẽ run, đao trong tay thiếu chút rơi trên bàn, vội vàng dùng tay bịt miệng lại, sắc mặt đỏ lên.

Ba …

Xảo Nga đang xoay người pha trà, trong đầu còn nghĩ lung tung, bỗng chợt cảm thấy phía sau bị người vỗ một cái, cảm giác đau rát nóng bỏng khiến nàng giật mình, vội vàng đứng dậy, nổi nóng nói:

- Ngươi đánh ta làm gì. . . Nha ….

Phía sau lưng, Nguyệt Nô dáng người cao gầy bị Hứa Bất Lệnh kéo cho vạt áo lộ hết cả yếm màu xanh nhạt, sắc mặt đỏ lên, miệng bị lấp lại.

Xảo Nga im bặt mà dừng, có chút thất kinh lấy tay che chắn trước ngực, không biết nên can ngăn hay né tránh.

Hứa Bất Lệnh khinh bạc Nguyệt Nô một lúc mới dời môi đi, đảo mắt nhìn sang Xảo Nga.

Xảo Nga rụt rụt cổ, vội vàng cúi đầu trốn đi.

Nguyệt Nô bị kéo giật vạt áo, hơi có vẻ lúng túng, gấp giọng nói:

- Lão gia, ngươi. . . Sao ngươi lại tới đây? Giữa ban ngày, ngươi đừng như vậy. . .

Hứa Bất Lệnh có chút buồn cười, đưa tay kéo luôn Xảo Nga tới:

- Ngươi chạy đi đâu?

Xảo Nga vừa sợ vừa khẩn trương, đi cũng không dám đi, chỉ có thể nói:

- Ta. . . Ta đi gác cửa.

- Gác cái gì, trong nhà lại không có người ngoài.

Khóe miệng Hứa Bất Lệnh nhếch lên ý cười, bày ra bộ dáng lão gia hỗn trướng, đẩy hai nha hoàn ngã rạp xuống nhuyễn sạp trong trà sảnh:

- Đều thành thật chút, đừng có lên tiếng, để tiểu thư các ngươi nghe thấy, lương tháng này liền xong.

Xảo Nga ngã chúi trên nhuyễn sạp, đối mặt Hứa Bất Lệnh từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt hơi hiện sợ sệt, ấp úng nói:

- Giữa ban ngày. . . Lão gia, ngươi đừng làm loạn, để mấy người Hồng Loan tỷ biết được, sẽ phạt chúng ta. . .

- Đúng vậy.

- Hay là ngươi để Nguyệt Nô đi ra ngoài canh cửa, có người canh chừng cũng an toàn chút.

- Hả? Sao ngươi không đi?

- . . .

Hứa Bất Lệnh nhìn hai đại nha hoàn, trong lúc nói chuyện còn rất tự giác cởi xuống giày thêu, co lại trên nhuyễn sạp, ý cười càng đậm, lao thân nhào tới. . .

-----

Ngoài cửa sổ mưa phùn sàn sạt, ẩn ẩn truyền đến tiếng rên khe khẽ khiến sương phòng càng thêm phần u tĩnh.

Sâu trong hậu trạch, gian phòng kề cận hoa viên, cửa sổ được sào chống nâng lên, có thể nhìn thấy hoa đào khắp vườn đang khẽ đung đưa theo gió mưa.

Trong phòng thoang thoảng mùi thuốc, bày biện rất chỉnh tề, hai đoạn thiết thương giao xoa treo trên vách tường, góc phòng còn cắm một đống mứt quả, nén bạc trắng kia thì được đặt đoan đoan chính chính trên án.

Sắc trời còn sớm, bạch ưng sớm đã tỉnh, lén lút bước ra ngoài, chuẩn bị tới chỗ Chung Ly Cửu Cửu kiếm bữa sáng.

Tiểu Đào Hoa nằm thẳng trên giường, nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, sững sờ xuất thần.

Cả người Tiểu Đào Hoa vẫn được băng vải bao bọc, nhưng thương thế còn lâu mới nghiêm trọng như vẻ bề ngoài; bị Hứa Bất Lệnh vỗ hai chưởng, tuy thương cân động cốt thêm cả nội thương, nhưng tu dưỡng lâu vậy rồi, sớm đã có thể đứng dậy đi đường.

Giờ còn thành thành thật thật nằm đây, thuần túy là vì Chung Ly Cửu Cửu nói cho Tiểu Đào Hoa, thương cân động cốt, trong vòng một trăm ngày nếu loạn động sẽ lưu lại bệnh căn, ảnh hưởng đến thành tựu sau này, bởi vậy nếu có thể bất động thì vẫn hơn.

Hơn nữa, Tiểu Đào Hoa cũng không muốn khỏe hẳn, bởi vì một khi khỏe hẳn, nàng không biết mình nên làm cái gì.

Sư phụ để nàng trông chừng Hứa Bất Lệnh, nhưng nàng đánh đều đánh không lại Hứa Bất Lệnh, còn làm sao trông chừng? Không lẽ lại chạy tới Bồ Đề Đảo bế quan hai năm.

Lúc ở Bồ Đề Đảo, nàng bởi vì nghĩ đến sẽ có ngày trở về nên mới chịu đựng nổi đoạn thời gian cơ khổ kia; giờ nàng rốt cục đã rõ ràng, đời này không quá khả năng siêu việt được Hứa Bất Lệnh, nếu phải bế quan ở đấy cả đời, nàng thực sự chịu không nổi.

Tâm tư ám chuyển, không biết nằm bao lâu, bên ngoài sắc trời đã sáng.

Từ cửa sổ có thể nhìn thấy đứa nhóc ba tuổi đang bị Thôi Tiểu Uyển đuổi cho chạy loạn trong hành lang.

Thôi Tiểu Uyển đuổi không kịp đứa nhỏ, chỉ có thể giòn thanh nói:

- Đừng chạy nữa, còn chạy Uyển Uyển di không kể chuyện xưa cho đâu.

Tiêu Khinh thì theo ở phía sau, chăm chú dụ dỗ:

- Hôm nay nhớ kỹ mười chữ, buổi tối liền để Tương Nhi di nương mang ngươi đi ra ngoài bắn pháo hoa, ngoan, đừng chạy. . .

- Ai …. mới ba tuổi, phụ thân nói không cần đọc sách. . .

Đứa nhóc ba tuổi này rất thông minh, còn nãi thanh nãi khí đáp một câu, sau đó chạy ra khỏi hành lang, đoán chừng là đi tìm cha hắn.

Tiểu Đào Hoa nhìn thấy cảnh này, nhếch môi cười nhẹ, nhưng nụ cười lại đã không còn vẻ hoạt bát đáng yêu như lúc nhỏ, ngược lại mang theo mấy phần khí chất thành thục, ruốt cuộc, hiện giờ nàng đã là Đại Đào Hoa.

Mấy người tan biến nơi hành lang, bên ngoài lại khôi phục an tĩnh.

Tiểu Đào Hoa nhìn chung quanh một lát, hơi có vẻ nghi hoặc.

Án thời gian mà tính, giờ hẳn là lúc Nguyệt Nô Xảo Nga tới, giúp nàng rửa mặt, hôm nay có vẻ tới chậm rồi.

Tiểu Đào Hoa ngập ngừng khoảnh khắc, đang định tự mình đứng dậy, thu thập xong lại tiếp tục nằm.

Chỉ là nàng mới ngồi dậy, còn chưa cầm qua váy ở đầu giường, bên ngoài lại truyền tới tiếng bước chân, còn có tiếng quát của Tiêu Khinh:

- Hứa Bất Lệnh, ngươi dạy con kiểu gì đấy? Có thể nói chuyện, vì sao không thể đọc sách? Ngươi muốn dạy ra một đứa như Tiêu Đình nữa đấy hả?

- Khinh Khinh, ta sai rồi, lát nữa để hắn chép học ký, đóng cửa chép một trăm lần, ba tuổi đã biết gài cha nó, lớn lên chẳng phải lật trời. . .

- Lão Hứa, vừa rồi ngươi đang làm gì đấy?

- Hắn còn có thể làm gì? Xảo Nga mắt trắng dã thế kia. Ngươi nhìn ngươi xem, đã làm cha rồi, còn ban ngày ban mặt khinh bạc nha hoàn, nơi nào giống thái tử một nước. . .

- Ai. . . Ha ha. . .

. . .

Tiếng nói từ xa đến gần, Tiểu Đào Hoa vội vàng nằm lại trên giường, hai mắt nhắm lại, làm ra bộ dáng nằm liệt giường, ý đồ chờ Hứa Bất Lệnh đi qua.

Chỉ là lúc mấy người đi đến ngoài cửa sổ, tiếng nói chuyện rõ ràng tạm ngừng, lát sau có tiếng bước chân rời đi, một đạo trong đó lại ngừng, đi về phía cửa.

Tiểu Đào Hoa nhướng mày, ghé mắt liếc nhìn, chỉ thấy một đạo thân ảnh màu trắng đẩy cửa tiến vào, nàng cúi đầu nhắm yếm căng phòng, vội vàng bất động thanh sắc kéo đệm chăn lên chút, sau đó tiếp tục vờ ngủ.

Hứa Bất Lệnh mở cửa, đi vào trong phòng, nhìn Tiểu Đào Hoa đã trổ mã thành đại mỹ nhân, hơi chút chỉnh lý y phục, sau đó bước đến đẩy ra rèm châu:

- Tiểu Đào Hoa?

- Ừm. . .

Tiểu Đào Hoa khẽ nhíu mày, mở mắt ra, liếc nhìn sang, rồi lại nhìn lên đỉnh giường, lãnh đạm nói:

- Ngươi đi ra ngoài, để Nguyệt Nô tỷ tới.

Hứa Bất Lệnh cũng muốn để hai người Nguyệt Nô tới, nhưng Nguyệt Nô giờ chắc còn đang lâng lâng trên mây, Xảo Nga lại càng không cần phải nói, vừa rồi hắn mang theo ba phần trừng phạt, động tác hơi lớn, đến giờ còn xụi lơ trên nhuyễn sạp.

Hứa Bất Lệnh khẽ cười một tiếng, tới ngồi xuống cạnh giường, nhìn vào Tiểu Đào Hoa, sau đó cầm váy lên:

- Hai người Xảo Nga bận chút chuyện phải ra ngoài, ta tới giúp ngươi.

Trong mắt Tiểu Đào Hoa chớp qua một tia cổ quái, nhìn chung quanh nói:

- Hậu trạch nhiều nha hoàn như vậy, ngươi có thể gọi ai đó tới được mà, ta không mặc váy áo.

- Ta biết ngươi không mặc váy áo.

Hứa Bất Lệnh làm bộ “bệnh không kị y”, đưa tay nắm lấy góc chăn, chuẩn bị xốc lên.

Tiểu Đào Hoa tuy bị Hứa Bất Lệnh nhìn qua sờ qua khắp người, nhưng đó là khi còn nhỏ, giờ quy mô đều tương đương Mãn Chi, làm sao có thể không biết xấu hổ để cho đại ca ca sờ sờ xem xem, thế là vội vàng bắt lấy đệm chăn, làm ra bộ dáng dữ dằn.

Hứa Bất Lệnh thấy vậy mới ngạc nhiên hỏi:

- Tiểu Đào Hoa, ngươi đã có thể động?

Tiểu Đào Hoa sớm đã có thể động, thấy không giả bộ được nữa liền cũng bất chấp, ngồi dậy dùng đệm chăn bao bọc thân mình:

- Ngươi đi ra ngoài, chính ta mặc được rồi.

Hứa Bất Lệnh đi ra ngoài còn phải bị Lục di và Tiêu Khinh thu thập, thế là không có ý đi nữa mà chuyển sang chăm chú đánh giá nàng:

- Tiểu Đào Hoa, giờ ngươi không còn đáng yêu như lúc nhỏ, đều không gọi đại ca ca.

Tiểu Đào Hoa từ biệt hai năm, quả thực thay đổi rất nhiều, không biết nguyên nhân có phải vì tuổi dậy thì phản nghịch hay không, nói chuyện rất lạnh lùng, phong thái ngự tỷ còn nồng hơn cả Thanh Dạ, lần đầu tiên gặp lại Hứa Bất Lệnh thiếu chút không nhận ra được.

Tiểu Đào Hoa biết mình biến hóa rất lớn, nhưng lớn lên chính là trưởng thành, cũng không có ý về lại bộ dáng ngây thơ lúc nhỏ, khẽ quay đầu đi, nói:

- Không cần ngươi quan tâm.

Đối với thái độ này, Hứa Bất Lệnh lại không mấy để ý, từ trong ngực lấy ra một tờ giấy, mở ra nói:

- Có thể động là được, mẹ ngươi ngày ngày lo lắng, tới cửa nhiều lần, dò hỏi ngươi định lúc nào làm hôn sự, đại sư huynh và nhị sư huynh của ngươi giờ chắc cũng đang lo lắng hãi hùng, làm xong hôn sự, bọn họ hẳn sẽ yên tâm chút.

Khóe mắt Tiểu Đào Hoa giật giật, nhíu mày nhìn sang Hứa Bất Lệnh, biết rồi còn cố hỏi:

- Hôn sự gì cơ?

Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, thu lại hôn thư:

- Sau này ngươi sẽ biết, hôn phối chính là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, ngươi biết hay không biết đều như nhau cả.

- . . .

Tiểu Đào Hoa muốn nói gì đó, nhưng quay đầu nửa ngày, lại không biết nên nói thế nào, thế là lần nữa quay đầu đi:

- Tùy ngươi, dù sao ta cũng đánh không lại ngươi.

Hứa Bất Lệnh rất mãn ý với đáp án này, đứng dậy, đặt váy áo xuống cạnh giường:

- Rời giường ăn cơm đi, ta ra ngoài trước, không nhìn trộm đâu mà lo.

Tiểu Đào Hoa mím môi nghĩ nghĩ, lại tiếp một câu:

- Hừ … ngươi lại không phải chưa từng nhìn lén qua. . .

? ?

Hứa Bất Lệnh quay đầu, biểu tình nghiêm túc:

- Ta đó là vì cứu ngươi, sự gấp tòng quyền chứ không có tâm tư khác, ngươi nói như vậy, ta đau lòng.

Tiểu Đào Hoa không phản bác, chỉ im lặng chờ đợi Hứa Bất Lệnh đi ra.

Lúc này Hứa Bất Lệnh mới gật đầu, xoay người bước ra cửa.

Sắc trời sáng tỏ, tất cả các cô nương ở hậu trạch đều đã rời giường, có người đi dạo tản bộ, có người ăn sáng, đứa nhỏ thì bị Lục Hồng Loan và Tiêu Khinh nhốt ở trong phòng, Thôi Tiểu Uyển cầm thước đứng ở bên bức học chữ.

Hứa Bất Lệnh sợ bị kéo đi chịu phạt với con trai, rón rén vòng qua, đi vào phòng Tương Nhi, muốn xem xem Tương Nhi đã rời giường chưa.

Chỉ là đi vào khuê phòng bày đầy đủ loại đồ vật tinh xảo, thấy trên giường được thu xếp chỉnh tề, không thấy bóng dáng Tương Nhi đâu.

Hứa Bất Lệnh thoáng hiện nghi hoặc, nhìn chung quanh mấy lượt, tìm được Dạ Oanh đang luyện võ trong lương đình bên hồ.

Trong lương đình, Dạ Oanh mặc võ phục màu đen, chăm chú đánh Thái Cực Quyền, tiểu ma tước ngồi xổm trên ghế dài, bộ dáng rầu rĩ không vui, hiển nhiên là cảm thấy từ sau khi đại bạch ưng tới trong nhà, địa vị của nó liền bị uy hiếp.

Thấy Hứa Bất Lệnh tới, tiểu ma tước vội vàng bay lên, hạ xuống trên bả vai Hứa Bất Lệnh, rất thân nhiệt dùng đầu lông xù cọ xát lên cổ Hứa Bất Lệnh.

Hứa Bất Lệnh đưa tay an ủi tiểu ma tước, dò hỏi:

- Dạ Oanh, Tương Nhi đi đâu?

Dạ Oanh dừng lại động tác, đảo mắt nhìn tòa nhà ở hướng tây:

- Vừa rồi Cửu Cửu tỷ đi qua, hình như tới trong Kỳ Trân Các nghiên cứu thứ gì đó.

Kỳ Trân Các chính là thảo cầm viên của Cửu Cửu, nơi đó nuôi rất nhiều kỳ trân dị thú, trong đó không thiếu loại mang độc, bởi vậy mới đặt ở trong góc đại trạch.

Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, xoay người đi tới mặt tây, tung người nhảy lên hai hồi liền tới được trong Kỳ Trân Các.

Vị trí Kỳ Trân Các đặt ở nơi vốn là kho hàng không mấy khi được dùng qua trong Túc Vương phủ, hiện tại đã san bằng, biến thành một phiến lâm viên trồng đủ loại hoa cỏ cây cối, bên ngoài bọc lưới thép, bên trong có một ít chim chóc kỳ quái bay nhảy, dưới đất đặt lồng sắt, giam giữ mấy con thú nhỏ.

Chính giữa lâm viên là một tòa lâu các, cửa sổ mở ra, bạch ưng đứng trên giá đỡ đặt ở bên ngoài, hiếu kỳ nhìn vào trong, nhưng tựa hồ kiêng kị thứ gì nên không dám đi vào.

Hứa Bất Lệnh bước nhanh tới trong lầu các, đảo mắt nhìn, chỉ thấy Chung Ly Cửu Cửu ngồi cạnh bàn, trước mặt đặt chậu đồng, trên chậu đồng còn có nắp thủy tinh.

Tiêu Tương Nhi vẫn khoác bộ váy dài đỏ chót, chỉ là sắc mặt không còn vẻ biếng nhác như thường thấy, mà đang dùng kính lúp tự chế, chăm chú đánh giá thứ ở trong chậu đồng.

Đối với mấy cái này, Ninh Ngọc Hợp không quá hứng thú, nhưng nàng và Chung Ly Cửu Cửu kết ân oán sâu nặng, giờ hai người vì phòng đối phương ăn vụng, ngủ đều như hình với bóng, lúc này cũng ở bên nghi hoặc đánh giá.

Trong lòng Hứa Bất Lệnh không khỏi hiếu kỳ, yên ắng bước đến gần, ló đầu liếc nhìn, chỉ thấy trong thau đồng nằm sấp hai con tiểu giáp trùng, một con là Tỏa Long Cổ do Chung Ly Cửu Cửu nuôi, con còn lại là con tìm được ở Nam Chiếu, có màu xanh sẫm.

Lúc này tiểu giáp trùng của Cửu Cửu đang sấp trên thân tiểu giáp trùng màu xanh sẫm. . .

? ? ?

Hứa Bất Lệnh nhướng mày, đưa tay véo má Tương Nhi một cái:

- Nhìn cái gì đấy?

Tiêu Tương Nhi đẩy tay Hứa Bất Lệnh ra, tiếp tục chăm chú quan sát theo dõi:

- Đừng ngắt lời.

Chung Ly Cửu Cửu cũng vội vàng đưa tay, ra hiệu Hứa Bất Lệnh đừng quá lớn tiếng, sau đó vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.

Hứa Bất Lệnh ngồi xuống bên người Cửu Cửu, ánh mắt cổ quái nhìn chậu đồng.

- Bọn chúng đây là. . . Đang giải độc?

Tiêu Tương Nhi híp mắt lại, nhìn xuống eo Hứa Bất Lệnh một cái, hơi sẳng giọng:

- Giải độc giải độc, ngươi tưởng ai cũng giống ngươi?

Ninh Ngọc Hợp nhìn hồi lâu song vẫn không rõ ràng cho lắm, kỳ thật suy nghĩ cũng tương tự Hứa Bất Lệnh, ánh mắt thoáng hiện vẻ cổ quái:

- Thoạt nhìn có vẻ giống giải độc mà, hệt như Cửu Cửu bị Hứa Bất Lệnh đè lên vậy.

Hứa Bất Lệnh khẽ cười, lại bị bảo bảo đại nhân trừng mắt, vội vàng ngậm miệng lại. Thật ra hắn cũng biết, hai con tiểu giáp trùng này tuyệt đối không phải đang làm chuyện gì kia.

Tỏa Long Cổ là Cổ Vương, là kỳ độc đứng đầu thiên hạ, song vương không chạm mặt, chạm mặt liền ngươi chết ta sống, căn bản không phải sinh ra mà được. Hai con tiểu giáp trùng này ở cùng một chỗ, lại không đánh nhau, quả thật rất kỳ quái.

Hứa Bất Lệnh nhìn hai hồi, dò hỏi:

- Cửu Cửu, ngươi đây là đang làm gì?

Chung Ly Cửu Cửu nép lên người Hứa Bất Lệnh, nâng ngón tay ngọc, chỉ hướng hai con tiểu giáp trùng đang chồng lên nhau, chăm chú nói:

- Tỏa Long Cổ của Tư Không Trĩ, ta vốn định nuôi quen rồi cho Sở Sở, chỉ là giáp trùng này không biết được Tư Không Trĩ nuôi kiểu gì, căn bản không ăn đồ người khác đưa cho, nuôi không quen được. Tuy tuổi thọ Tỏa Long Cổ rất dài, một mực ngủ đông sẽ không đói chết, nhưng đặt ở đấy cũng là phế vật, ta liền muốn để cho tiểu giáp trùng của ta ăn con Tỏa Long Cổ này để bồi bổ thân thể.

Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu:

- Sau đó thì sao?

- Sau đó liền thế này.

Chung Ly Cửu Cửu để Hứa Bất Lệnh xích lại gần chút, chỉ vào đường vân màu đỏ trên lưng tiểu giáp trùng màu đen:

- Sáng nay đặt chung hai con tiểu giáp trùng một chỗ, vốn mới đầu cũng đánh một trận, con màu xanh sẫm không đánh lại, bị đè xuống. Ta còn tưởng giáp trùng của ta sắp ăn thịt, nào ngờ đè một lúc, hai con giáp trùng đều không động, hơn nữa còn trở nên rất cổ quái. Ngươi nhìn giáp trùng đen của ta kia, hoa văn màu đỏ trên lưng nó vốn rất nhạt, nhưng chỉ sau một canh giờ liền biến thành đường vân rõ ràng thế này.

Hứa Bất Lệnh nhíu mày, hắn cũng sợ Tỏa Long Cổ, trước kia chưa từng dám lại gần tử tế quan sát, lúc này híp mắt chăm chú xem xét đường vân trên lưng tiểu giáp trùng, quả nhiên phát hiện đúng thật đang từ từ phát sinh biến hóa, còn con giáp trùng màu xanh sẫm ở phía dưới thì đang ủ rũ khô héo với tốc độ thấy được bằng mắt thường, ngay cả giáp xác đều chậm rãi mất đi quang trạch.

Thần sắc Hứa Bất Lệnh thoáng chuyển lạnh, xoa vuốt ngón tay, trầm tư khoảnh khắc rồi nói:

- Cái này. . . Đây là gì?

Tiêu Tương Nhi cầm kính lúp tử tế quan sát, lúc lâu sau mới lắc lắc đầu:

- Chưa thấy qua, hai con giáp trùng, một con tinh thần lên, một con thì ỉu xìu xuống, chắc là đang có thứ gì đó từ con bên dưới chuyển dời lên thân con bên trên, ta mới đầu còn tưởng đang hút máu, nhưng không thấy có động tác hút, giáp trùng cũng không mọc mũi nhọn như ong muỗi, tựa hồ chỉ cần kề sát với nhau liền hút khô con mặt dưới kia …

Trước kia Chung Ly Cửu Cửu chưa từng phát hiện qua có loại tình huống tương tự thế này, chỉ đến khi làm ra nắp thủy tinh mới dám tận mắt đứng ngoài quan sát hai con Tỏa Long Cổ đánh nhau, nàng hơi chút ngẫm nghĩ, sau đó dò hỏi:

- Tướng công, liệu có phải giống như trong chuyện xưa mà ngươi vẫn kể, dùng kỳ môn võ học kiểu như “hấp tinh đại pháp”, hút đi công lực trên người đối phương?

Võ nghệ Ninh Ngọc Hợp không sai, đối với điều này tự nhiên khịt mũi khinh thường:

- Võ nghệ ở trên người, kinh nghiệm ở trong đầu, làm sao hút đi được?

Hứa Bất Lệnh cũng nghĩ như vậy, khẽ gật đầu đầu:

- Không quá khả năng, nhưng chắc là hút đi thứ gì đó trên thân con còn lại mà mắt thường không thấy được, trước ghi chép lại, đợi sau này tìm một ít nhân vật kiến thức rộng rãi tới tử tế nghiên cứu xem.

Mấy người đều nhìn không ra nguyên cớ, lúc này đành chỉ có thể gật đầu, chăm chú nhìn hai con tiểu giáp trùng chém giết trong vô hình.

Chỉ là tiểu giáp trùng không có bất kỳ động tác nào, cái gì đều không nhìn ra được, cũng không biết quá trình này sẽ kéo dài bao lâu.

Ước chừng đến xế chiều, Lục Hồng Loan đột nhiên chạy tới, từ xa xa đã la lên:

- Lệnh Nhi, Ngọc Phù trở về, đang tìm ngươi.

Nghe được lời này, Hứa Bất Lệnh đứng dậy, rời khỏi lầu các, đi ra bên ngoài thảo cầm viên.

Lục Hồng Loan ôm con nhỏ, đứng trong hành lang đánh giá đủ loại chim thú kỳ quái bên trong, không quên giới thiệu tên chim thú cho đứa nhỏ.

Hứa Bất Lệnh đỡ lấy cánh tay Lục Hồng Loan, đưa tay véo má đứa nhỏ một cái, hiếu kỳ nói:

- Còn chưa tới buổi chiều, Ngọc Phù về sớm thế?

Lục Hồng Loan thấy con trai bị niết mặt không vui vẻ cho lắm, đưa tay véo ngược lại lên mặt Hứa Bất Lệnh một cái, sau đó nói:

- Đang chờ bên ngoài, cầm theo phong thư, hẳn là có việc gấp, ngươi mau đi ra xem xem.

- À.

Nghe vậy, Hứa Bất Lệnh liền cũng không nhiều lời, bước nhanh đi tới trong hàng lang hậu trạch.

Trong hàng lang, Tùng Ngọc Phù tay cầm thư đi tới đi lui, thấy Hứa Bất Lệnh chạy tới, vội vàng tiến lại, nói khẽ:

- Tướng công, ngoại công gửi thư.

- Hả?

Hiện tại Hứa Bất Lệnh rất không thích nghe được tin tức từ chỗ lão bất tử kia, chỉ cần tin vừa đến, không phải kì ngộ thì là phiền phức, chỉ biết nhất định sẽ không có ngày an ổn.

Hứa Bất Lệnh tiến lại, thần tình không có vẻ gì khác thường, đưa tay kéo Ngọc Phù, nghi hoặc nói:

- Ngoại công nói cái gì?

Tùng Ngọc Phù lắc đầu:

- Chẳng nói gì cả, tin là do Từ sư bá viết, chính bảo chúng ta đi Nhạc Lộc Sơn một chuyến, không nhắc chữ nào tới ngoại công. Ta hoài nghi, liệu có phải. . .

Trên mặt Tùng Ngọc Phù thoáng hiện vẻ lo lắng, hiển nhiên đang sợ ngoại công đột nhiên cưỡi hạc qua tây thiên.

Hứa Bất Lệnh ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy lão phu tử Nhạc Lộc Sơn cũng cao tuổi rồi, giờ thiên hạ yên ổn, buông tay rời thế gian không phải là không có khả năng. Hắn tiếp lấy phong thư, liếc mắt đọc qua:

- Nếu đã gọi ta tới, nhất định là có chuyện, ngày mai ta liền lên đường, đi qua một chuyến xem xem.

Hành lang nơi xa, Tiểu Đào Hoa chính đang nhàn rỗi đả tọa với Dạ Oanh, lỗ tai linh mẫn nghe được đối thoại giữa hai người, xoay đầu lại dò hỏi:

- Đại. . . Hứa Bất Lệnh, ngươi muốn đi bái phỏng Nhạc Lộc Sơn Tô lão tiền bối?

Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu:

- Đúng vậy, ngươi cũng muốn đi một chuyến?

Tiểu Đào Hoa hơi chút suy tư, chăm chú nói:

- Sư phụ nói qua về lão tiền bối kia, người này cũng như sư phụ ta, đều xuất từ môn hạ Tả Triết Tiên, hơn nữa bối phận cao đến thần kỳ, những cái khác thì không rõ ràng lắm. Nếu có cơ hội, nhất định phải đi bái kiến một lần.

Đây còn là lần đầu tiên Hứa Bất Lệnh nghe được chuyện này, chẳng qua liên tưởng đến ngọc trâm ghi chép về nơi ẩn cư của Tả Triết Tiên chính là do lão phu tử đưa cho mẫu thân Ngọc Phù, liền cũng không kỳ quái.

- Vậy được, ngày mai cùng lúc xuất phát, chúng ta qua đó xem xem.

- Được.

. . .

-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.