Tiếng thét chói tai, quát lớn, gào rống...
Âm thanh lung tung rối loạn từ bên trong địa cung truyền ra.
Ngoài núi giả Bạch Mã Trang, Công Tôn Lộc cưỡi ngựa lớn mang theo một đội Ngự Lâm Quân nhảy vào thôn trang, nhanh chóng tiếp cận núi giả phát sinh rối loạn.
Ngày hôm qua, sau khi Lý Thiên Lục biết được có người ‘cảm thấy hứng thú’ với Bạch Mã Trang, vì để phòng ngừa, hắn suốt đêm mời hai gã đứng đầu phố Hổ Đài, bên ngoài lại điều Ngự Lâm Quân cầm cung nỏ trong tay tùy thời đợi mệnh.
Đối với loại chuyện vuốt mông ngựa này, từ trước đến nay phụ tử Công Tôn làm rất quen. Công Tôn Lộc tự mình mang theo Ngự Lâm Quân đến.
Nghe nói thôn trang thật sự đã xảy ra rối loạn, Công Tôn Lộc vì tranh công với Lý gia nên vội không chờ nổi chạy tới bên ngoài núi giả. Để Ngự Lâm Quân rút kiếm giơ nỏ, hắn cao giọng nói:
- Tặc tử lớn mật, nhanh đưa tay chịu trói...
- Đừng bắn tên! Ta là người của Tập Trinh Ti!
Trong núi giả, tiếng nữ tử kêu gọi truyền ra.
Tiếp đó vang lên tiếng bước chân “Bịch bịch bịch…”, Hứa Bất Lệnh mặc đồ đen che mặt, ôm Chúc Mãn Chi từ bên trong núi giả vọt ra rồi dừng chân ở trước cửa động.
Trong ngực Chúc Mãn Chi ôm túi, trên tay lại giơ lệnh bài lắc lư, sợ vừa ra cửa Ngự Lâm Quân đã vạn tên cùng bắn.
Rồi sau đó trong thạch động, hộ vệ cầm đao từ xa xa hô to:
- Đại nhân, mau bắt lấy hai tặc tử này! Bọn họ giết Lý công tử Lý Thiên Ngọc rồi! Đang muốn cướp đường chạy!
Trong lòng Công Tôn Lộc kinh hãi, không ngờ biểu thiếu gia Lý gia bị giết. Đây là việc lớn. Hắn hơi cân nhắc rồi giơ tay lên:
- Bắt lấy cho ta! Dám can đảm phản kháng giết chết bất luận tội!
- Vâng!
Ngự Lâm Quân cầm đuốc mang đao chuẩn bị tiến lên bắt người.
Chúc Mãn Chi cực kỳ kinh ngạc. Dĩ nhiên nàng nhận ra mình đã từng gặp mặt Công Tôn Lộc một lần. Có lẽ cảm thấy cảnh tượng như đã từng quen biết, sau một lúc lâu nàng không biết nên nói gì.
Trong mắt Hứa Bất Lệnh tràn ngập tơ máu, độc ở ngực đã phát ra xanh tím. Nếu bại lộ thân phận thì Chúc Mãn Chi ắt sẽ bị Tập Trinh Ti chú ý, kế hoạch tiếp theo cũng ngâm nước nóng. Hắn hơi chần chờ, chuẩn bị cầm đao mạnh mẽ giết ra ngoài.
Cũng may thôn trang rối loạn khá lớn đã kinh động không ít người.
Tiêu Đình đang ăn chơi đàng điếm vừa nghe bên ngoài có người chết là hắn biết ngay chắc chắn Hứa Bất Lệnh gây sóng gió. Hắn vội vàng chạy tới.
Tiêu Đình từ xa đã nhìn thấy cả người Hứa Bất Lệnh đầy máu, hắn sợ tới mức hồn phi phách tán. Nếu hắn đi cùng Hứa Bất Lệnh, Hứa Bất Lệnh chết ở đây, có lẽ hắn cũng phải về Hoài Nam úp mặt vào tường cả đời. Trong lòng há có thể không sợ.
Tiêu Đình vội vã chạy đến gần núi giả, nhảy dựng lên đập một cái vào gáy Công Tôn Lộc.
Bốp…
Lực không mạnh lại làm Công Tôn Lộc không hề phòng bị đờ ra, hắn cầm đao bực bội quay đầu:
- Con mẹ nó ai... Ngọc thụ lâm phong... Hóa ra là Tiêu công tử! Thất kính, thất kính.
Vẻ mặt Công Tôn Lộc thay đổi, kinh sợ giơ tay lên.
Tiêu Đình nhìn Ngự Lâm Quân rút kiếm giơ nỏ, nổi giận mắng:
- Đều phản rồi đúng không! Các ngươi biết hắn là ai không hả?
Trong lòng Hứa Bất Lệnh trầm xuống, vội vàng bấm vào eo Chúc Mãn Chi một cái.
Chúc Mãn Chi giật mình, vội vàng nói tiếp:
- Tiêu công tử, ta dựa theo ngài dặn dò đến điều tra Bạch Mã Trang. Quả nhiên phía dưới giấu vụ án lớn chấn động triều đình.
Tiêu Đình sửng sốt, mới nhớ ra Hứa Bất Lệnh đã dặn không thể làm Lục phu nhân biết chuyện này. Hắn ho khan một tiếng, lạnh mặt nói:
- Hắn là hộ vệ của bản công tử. Ta đã sớm hoài nghi Bạch Mã Trang này che giấu những việc bẩn thỉu. Hôm nay mang theo Lang Vệ lại đây điều tra, quả nhiên không ngoài dự đoán của ta...
Hứa Bất Lệnh nhướn chân mày, không ngờ Tiêu Đình còn rất nhanh trí, những lời này nói đến ra dáng ra vẻ.
Tất nhiên Công Tôn Lộc biết Bạch Mã Trang che giấu việc bẩn thỉu. So với Tiêu thị Hoài Nam, Lý gia đến đầu ngón út cũng không bằng. Hắn nào dám thiên vị, lập tức nói tiếp:
- Thì ra là thế, Tiêu công tử quả nhiên nhìn rõ mọi việc.
Nói xong thì xoay người giận dữ mắng Ngự Lâm Quân:
- Còn không mau dẫn người vào, nhìn xem xảy ra chuyện gì.
Ngự Lâm Quân vâng mệnh, nhanh chóng vọt vào địa cung dưới núi giả.
Hứa Bất Lệnh nói nhỏ vào tai Chúc Mãn Chi vài câu rồi cầm lấy túi trong ngực nàng xoay người đi ra ngoài Bạch Mã Trang.
Có Tiêu Đình che chở dĩ nhiên Công Tôn Lộc không dám cản hộ vệ che mặt lại tra hỏi. Hắn chỉ làm như không thấy, ở bên cạnh Tiêu Đình khom người nói:
- Tiêu công tử, Bạch Mã Trang là sản nghiệp của Lý gia. Ti chức theo lệnh làm việc, tất cả mọi chuyện không liên quan đến ta...
Tiêu Đình chắp tay sau lưng làm ra vẻ tể tướng, nhíu mày đánh giá thạch động dưới núi giả:
- Ở dưới này giấu cái gì?
Công Tôn Lộc thành khẩn lắc đầu:
- Nghe nói chỉ là một sản nghiệp nhỏ, ti chức cũng không rõ lắm. Ừm... Lý công tử phố Khôi Thọ rất để bụng nơi này. Hôm nay ngài lại đây trực tiếp giết của biểu đệ Lý Thiên Lục, chỉ sợ...
Chúc Mãn Chi nghe thấy lời này, vội vàng chạy chậm đến trước mặt hắn, cung kính giơ tay:
- Tiêu công tử, Lý gia ở Bạch Mã Trang làm hành động ‘lấy người nuôi hổ’, thiên lý không dung. Thánh thượng yêu dân như con, biết được ắt sẽ tức giận. Hôm nay nếu không phải ngài mang theo ti chức đến đây tra xét, không biết còn có bao nhiêu dân chúng vô tội chịu khổ tai bay vạ gió.
Đương kim thánh thượng cũng lấy ra rồi, Công Tôn Lộc cũng không dám nói lung tung nữa. Hắn liếc Chúc Mãn Chi một cái, cảm thấy hơi quen mắt. Nhưng Chúc Mãn Chi chỉ mặc váy áo nữ nhi bình thường, trong lúc nhất thời hắn còn chưa nhận ra được.
Tiêu Đình nghe thấy ‘lấy người nuôi hổ’ thì biểu tình thật sự nghiêm túc lên, nhíu mày nói:
- Lấy người sống nuôi hổ à? Lý gia không mua nổi thịt à?
Chúc Mãn Chi giận dữ gật đầu:
- Công tử đi xuống nhìn là biết.
Tiêu Đình thấy cả người Hứa Bất Lệnh đầy máu thì hiểu được chắc chắn phía dưới thây phơi khắp nơi, làm sao chịu đi xuống.
Đợi trong chốc lát, sắc mặt đầu lĩnh Ngự Lâm Quân tái nhợt chạy ra, khom người nôn khan mấy lần, một lúc lâu mới mở miệng bẩm báo:
- Đại nhân, phía dưới có địa cung, không ít thân hào bị dọa nằm liệt bên trong. Vừa rồi hẳn đã xảy ra xung đột, trên mặt đất có năm thi thể. Đều không còn hoàn chỉnh, trong đó có một thi thể bị hổ dữ cắn xé... Cảnh tượng cực kỳ bi thảm...
Tuy mạch não Tiêu Đình có chút vấn đề nhưng tuyệt đối không phải loại không phân rõ thị phi. Ở dưới chân thiên tử làm ra loại chuyện này, nếu truyền ra ngoài chắc chắn chấn động triều đình và dân gian. Hứa Bất Lệnh nhét thanh danh lớn như vậy vào trên tay hắn, hắn dĩ nhiên phải nhận lấy.
Nghe xong Ngự Lâm Quân báo lại, Tiêu Đình trong cơn giận dữ vung tay áo:
- Quả nhiên không ngoài dự đoán của bản công tử. Dưới chân thiên tử dám làm hành động thương thiên hại lí bậc này, Lý gia thật là vô pháp vô thiên. Người đâu niêm phong Bạch Mã Trang cho ta.
Lý Thiên Ngọc bị giết, thôn trang đến cả người làm chủ cũng không có nên không ai chạy lên cầu xin châm chước.
Công Tôn Lộc sợ trên lưng gánh tội danh dung túng bao che, chỉ đành lời lẽ chính đáng lên án mạnh mẽ Lý gia táng tận thiên lương vài câu. Sau đó hắn mang theo một đống Ngự Lâm Quân niêm phong kín mít cửa động ở núi giả, không cho bất kỳ kẻ nào đi ra.
Trong địa cung cũng có không ít vương công quý tử, đều có gia thế hiển hách. Nhưng có hiển hách hơn nữa cũng không qua được Tiêu thị Hoài Nam. Ai ra cầu tình cũng vô dụng.
Tiêu Đình tốt xấu gì cũng là con cháu thế gia chính thức, chuyện lớn như vậy mà chọc ra ngoài, hắn được một thân hiền danh cương trực công chính. Nếu có tư tâm thả cho một hai người chạy, không chỉ có hắn nhiễm vết nhơ cả đời mà còn bị đối thủ bắt lấy nhược điểm, có khả năng còn mượn cơ hội kéo phụ thân hắn từ vị trí tể tướng xuống. Chắc chắn hắn không dám vì tình riêng mà thiên vị.
Ngự Lâm Quân cứ vây quanh như vậy, chờ thành Trường An nhận được tin tức. Đại đội chữ ‘Thiên’ của Lang Vệ và chủ quan Đại Lý Tự đuổi tới, chuyện Bạch Mã Trang này dù đương kim thiên tử ở đây cũng không thể ngăn chặn...