Thế Tử Hung Mãnh

Chương 39: Chương 39: Hỏi thăm tin tức (1)




Phố đèn lồng nhỏ tản ra ánh sáng mờ nhạt trong đêm tuyết, khách trong quán rượu quán trà ít dần. Trong sòng bạc Câu Lan vang lên từng tiếng ầm ĩ hỗn loạn chói tai, thỉnh thoảng có người mặt mày hồng hào đi vào, mặt xám mày tro đi ra.

Chúc Mãn Chi đè yêu đao tuần tra qua lại trên đường nhỏ tuyết bay đầy trời, một vài bông tuyết rơi lên ngực áo cẩm bào màu đen, nhưng nàng lại hồn nhiên không phát hiện. Trên gương mặt non nớt đầy u sầu.

Lần trước từ biệt với Hứa thế tử, hắn cho nàng bảy ngày để điều tra lai lịch Bạch Mã Trang. Ban ngày nàng phải tuần phố không thể tự ý rời cương vị công tác, chỉ có thể cưỡi ngựa chạy ra ngoài thành Trường An tìm hiểu tin tức vào buổi tối.

Chỉ tiếc trong thành Trường An ngọa hổ tàng long, phía sau một cửa hàng nhỏ cũng có thể là quái vật khổng lồ đứng trên triều đình. Không thuộc địa bàn nàng quản lý, căn bản không tìm hiểu được chút tin tức gì. Cho đến nay đến cả Bạch Mã Trang là sản nghiệp của ai, nàng cũng chưa hỏi được.

Nhớ tới câu ‘bán ngươi vào thanh lâu thôi’ kia, Chúc Mãn Chi cảm thấy phát sầu. Có lẽ Hứa thế tử sẽ không thật sự bán nàng vào thanh lâu, nhưng nếu hắn cho rằng nàng lười biếng không làm việc mà không quan tâm nàng nữa thì nàng sẽ mất cơ hội vào trận doanh của thiên tử. Thật ra nàng đã rất nỗ lực. Mỗi ngày, qua giờ Tý mới trở về, trời chưa sáng đã phải rời giường đi tuần phố...

Trong lúc miên man suy nghĩ, thời gian càng lúc càng kéo lại gần, cách thời gian hẹn chỉ còn một chút.

Chúc Mãn Chi quay về từ đầu kia của phố nhỏ. Nàng không ngừng xem xét khắp nơi, thầm nhủ:

- Không phải là không tới chứ...

Vừa mới đi chưa được vài bước, tiếng vó ngựa ‘cộp cộp’ đã truyền đến từ phía sau.

Mắt Chúc Mãn Chi sáng rực, vội vàng quay đầu lại. Nàng nhìn thấy Hứa Bất Lệnh mặc áo bào trắng đang ruổi ngựa chạy chậm đến trước mặt mình. Sắc mặt hắn khá lạnh dường như có tâm sự.

Chúc Mãn Chi vội vàng chạy chậm qua, ngẩng khuôn mặt nhỏ giơ tay hành lễ:

- Hứa công tử, ngươi tới rồi!

Hứa Bất Lệnh xoay người xuống ngựa:

- Xin lỗi, trên đường có chút chuyện làm trễ nải nên đến muộn.

- Không muộn.

Chúc Mãn Chi xốc lại tinh thần, cười hì hì một cái. Sau đó nàng lại có chút áy náy, nhỏ giọng nói:

- Hứa công tử, lần trước ngươi để ta tra chuyện Bạch Mã Trang...

Hứa Bất Lệnh nhìn dáng vẻ này của nàng thì biết ngay là chưa tra được gì. Hắn thuận miệng nói:

- Chuyện Bạch Mã Trang cứ để qua một bên đi đã. Tra trước giúp ta một vụ án trộm cướp.

Chúc Mãn Chi sửng sốt. Nàng thở phào, vỗ vỗ ngực làm bông tuyết trên người rơi hết xuống:

- Không thành vấn đề. Đây đúng là việc của ta. Ai mất đồ?

Hứa Bất Lệnh khẽ nhíu mày liếc mắt đánh giá. Chúc Mãn Chi mới phát hiện không đúng, mặt nàng đỏ lên, nhẹ nhàng ho khan một tiếng quy củ đứng thẳng.

- Mới vừa rồi ở cửa hàng Tôn gia, ta nghe nói tiểu nhị cửa hàng ăn cắp bạc của chưởng quầy... Hai trăm lượng, có lẽ là của để dành cả đời của chưởng quầy...

Hứa Bất Lệnh vừa dắt ngựa đi vừa kể lại những gì mình biết.

Chúc Mãn Chi lắng nghe khuôn mặt nhỏ dần dần nghiêm túc. Hai trăm lượng bạc cũng không phải con số nhỏ. Ở thành Trường An, một đấu gạo mới ba đồng bạc. Cho dù đãi ngộ Lang Vệ của nàng có cao, có nhiều con đường lấy bạc thưởng, dùng mạng đi đua cũng phải tích ba năm mới đủ.

- Tên Tam Tài này đúng là đồ vong ân phụ nghĩa...

- Đừng nói mấy lời vô dụng này. Ngươi đi tuần ở phường Đại Nghiệp, có quen người nào thạo tin tức không?

Thành Trường An có trăm vạn dân cư, đủ mọi loại người lẫn lộn trong đó, thế lực ngầm rắc rối khó gỡ. Ở trong thành Trường An tìm một tên ma bài bạc, cơ sở ngầm của quan phủ tất nhiên kém hạng lưu manh nơi phố phường.

Chúc Mãn Chi nhíu mày suy nghĩ:

- Ừm... Ta vừa tới không lâu chỉ nghe nói Trần Tứ Gia ở phố Trường Nhạc tin tức nhanh nhạy cái gì cũng biết. Nhưng mà... ta là người của quan phủ có tới cửa người ta cũng không tiếp...

- Dẫn đường đi, để ta đến hỏi!

Chúc Mãn Chi gật đầu, ân cần nhận lấy dây cương dẫn Hứa Bất Lệnh đến phố Trường Nhạc cách đó không xa.

Mấy ngày hôm trước, Long Ngâm Các có thích khách, Hứa Bất Lệnh bị trói đi. Chúc Mãn Chi cũng đã nghe thấy tin này nhưng cấp bậc của nàng quá thấp đến quyền hỏi cũng không có. Hiện đang đi sóng vai với Hứa Bất Lệnh, nàng do dự:

- Hứa công tử, mấy ngày hôm trước ngươi bị kẻ cắp trói đi, không sao chứ?

- Ngươi thấy thế nào?

- Thoạt nhìn không có việc gì, nghe nói kẻ gian kia là nữ nhân. Hứa công tử, ngươi tuấn tú như vậy, nàng ta có làm gì ngươi…

Hứa Bất Lệnh không nói gì. Hắn dùng vỏ kiếm vỗ thẳng vào mông của Chúc Mãn Chi.

Chúc Mãn Chi run rẩy, vội vàng câm miệng không nói nữa, đôi mắt nàng hiện vẻ căm tức nhưng không dám phát tác...



Phố Trường Nhạc ở sát bên phường Vĩnh Ninh. Tuy rằng kém phường Đại Nghiệp tấc đất tấc vàng nhưng cũng được coi là con đường phồn hoa của thành Trường An. Ở đây phần lớn là thương gia giàu có kếch sù, thanh lâu liên miên, ngành giải trí cực kỳ phát triển, có tên gọi “Phường Bất Dạ” trong Trường An.

Trần Tứ Gia là chủ một tửu lầu trên phố Trường Nhạc. Lúc trẻ tuổi hắn hành tẩu giang hồ quen biết hai giới hắc bạch từ nam chí bắc, cơ sở ngầm dưới tay rất nhiều, xem như lái buôn tin tức trên giang hồ. Về phần sau lưng hắn có đi chung đường với quan phủ không thì dĩ nhiên không thể nào biết được. Nhưng hắn có thể ở thành Trường An lâu như vậy thì chắc là cũng có.

Chúc Mãn Chi dắt Truy Phong còn cao hơn cả nàng vào một ngõ nhỏ phố Trường Nhạc. Ngoài tửu lầu có bốn năm tên tay chân đang đứng, người giang hồ đi ra đi vào, cử chỉ coi như còn quy củ đều buông binh khí ở cửa.

Hứa Bất Lệnh gỡ trường kiếm bên hông xuống đưa cho Chúc Mãn Chi, một mình đi vào tửu lầu.

Bông tuyết bay tán loạn, gió lạnh run.

Chúc Mãn Chi đứng ở hẻm nhỏ không có việc gì làm, con ngựa cao lớn bên cạnh vô cùng ngoan ngoãn, đứng yên tại chỗ đến hơi thở cũng chỉ đều đều, ánh mắt đen láy của nó còn tò mò nhìn nàng chằm chằm.

Đây là lần đầu tiên Chúc Mãn Chi gặp con ngựa có linh tính như vậy. Nàng giơ tay khẽ vuốt cổ ngựa, đáng tiếc Truy Phong ghét bỏ ‘Cộp cộp’ né ra hai bước.

- Mẹ kiếp…

Chúc Mãn Chi bĩu môi, lại xem xét kiếm cầm trên tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.