- Ai?
- Phần Hà Kiếm Thần!
- ... Hừ ….
Nghe thấy bên trong đáp lại, Chúc Mãn Chi chống eo định mắng mấy câu, nhưng vừa nghĩ đến đánh không lại, liền lặng lẽ hừ một tiếng biểu thị bất mãn.
Két két ….
Cửa viện cũ kỹ mở ra, Ninh Thanh Dạ bọc lấy áo lông chồn đi ra, từ trên cao nhìn xuống, hai mắt thanh lãnh nhìn vào Chúc Mãn Chi.
Chúc Mãn Chi hơi hoảng, vội vàng đưa tay ôm lấy ngực, trong mắt tràn đầy thấp thỏm:
- Không được động thủ, một bộ quần áo ba lượng bạc, đồ nha môn đắt lắm, hư ngươi bồi.
Ninh Thanh Dạ tất nhiên không có hứng thú động thủ, bình thản nói:
- Có việc?
Sau khi xác định đối phương sẽ không động thủ, Chúc Mãn Chi mới khẽ gật đầu, nghiêm túc nói:
- Hứa công tử thấy ngươi ở trong phòng không có chuyện để làm, bảo ngươi đi theo ta bắt trộm, tích lũy kinh nghiệm giang hồ.
Ninh Thanh Dạ nhíu mày:
- Trộm kêu bắt trộm?
Ừm... Xem ra ở trong đạo quán từng đọc qua ít sách.
Chúc Mãn Chi nín nhịn nửa ngày mới nặn ra được ý cười, nghiêm mặt gật đầu:
- Không phải bắt ngươi, đi bắt tặc nhân khác.
- Vậy chẳng phải ta thành chó săn triều đình?
- Là ưng khuyển... Không đúng, là môn khách của Hứa thế tử!
- ...
Ninh Thanh Dạ hơi chút suy xét, sau cùng thật cũng không cự tuyệt. Rốt cuộc trải nghiệm giang hồ của nàng tuy tính là tương đối phong phú, lại rất ít đánh giao đạo với quan phủ. Ngày sau muốn báo thù khó miễn phải tiếc xúc Lang Vệ, cùng theo xem xem không phải chuyện xấu.
Ninh Thanh Dạ về lại trong nhà mang theo trường kiếm, cất đi áo lông chồn, đổi thành áo choàng mũ rộng, trang phục điển hình của khách giang hồ, cùng theo Chúc Mãn Chi đi ra cửa:
- Bắt ai?
Trong lòng Chúc Mãn Chi khấp khởi mừng thầm, ngoài mặt lại điềm nhiên như không, lấy ra Vô Thường Bạc, chỉ vào mấy dòng chữ trên đó nói:
- Tập thị (chợ) phía tây có một người tên Trịnh Tam Đao, là địa đầu xà nơi đó, nghe nói có hai nhà đổ phường (sòng bạc) đều là của hắn, trọn cả doanh chữ Địa đều không bắt được...
- Rất lợi hại?
- Ừm... Đúng, Hứa công tử đều không thể bắt lại hắn, rất khó đối phó.
Bước chân Ninh Thanh Dạ thoáng ngừng lại:
- Hứa công tử quyền cao chức trọng đều không làm gì được, ta đi chẳng phải chịu chết?
Chúc Mãn Chi cười hì hì nói:
- Ở trong mắt ta, cô nương còn lợi hại hơn cả Hứa công tử, sát phạt quyết đoán, võ nghệ cao cường, còn không bị trúng độc...
- ...
Ninh Thanh Dạ khẽ nhíu mày, lại không phủ nhận lời này, gật gật đầu, cứ thế bị Chúc Mãn Chi bắt cóc đi ...
—— ----
Xế chiều, Hứa Bất Lệnh đi ra hoàng thành, trực tiếp bước thẳng đến Quốc Tử Giám tiếp tục bế quan.
Hôm nay tới trong cung chủ yếu là kéo gần quan hệ với thái hậu, thật muốn đi tra Giả Dịch còn phải hoãn lại mấy ngày, bằng không tiến cung quá dồn dập sẽ khiến người có tâm chú ý.
Theo như tình hình buổi gặp hôm nay thì thấy, thái hậu tính là đã được ổn định, lúc ăn cơm thái độ vô cùng tốt, không khác mấy Lục di trong trạng thái tâm tình không sai.
Hứa Bất Lệnh vốn định thừa cơ đề ra đề nghị, điều Công Tôn phu tử “cương trực công chính” đi Ngũ Lĩnh làm ruộng hoặc tới Sơn Tây đào than, thái hậu là muội muội Tiêu tướng, chuyện này chỉ cần một câu nói mà nói.
Nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ liền thấy không có cái cớ nào thích hợp, rốt cuộc “lòng son” của Công Tôn Lộc, Hứa Bất Lệnh đều xem ở trong mắt. Đối phương vừa giúp hắn nói chuyện, chuyển tay liền đưa người ta phát phối sung quân, ngày sau ai còn dám giúp. Công Tôn Lộc thống soái một bộ phận Ngự Lâm Quân phụ trách thành phòng, giữ lại phần “tình hương hỏa” này, ngày sau chưa hẳn không thể dùng. Càng nghĩ, Hứa Bất Lệnh càng cảm thấy nên tạm thời bỏ qua cho Công Tôn phụ tử.
Khoang xe lắc lư đi đường, sau cùng dừng ở bên ngoài Quốc Tử Giám.
Hứa Bất Lệnh ôm hộp đựng tranh đi tới Chung Cổ Lâu, trùng hợp gặp được Tiêu đại công tử tan học từ Văn Khúc Uyển đi ra.
Tiêu Đình chính đang thương lượng với mấy tên vương công quý tử xem buổi tối nên đi đâu nghiên cứu thảo luận thi từ, thấy Hứa Bất Lệnh liền chạy tới, đánh giá trên dưới một phen:
- Ai nha! Hứa Bất Lệnh, không ngờ ngươi còn đứng được đi ra, giỏi lắm, cô cô không nấu ngươi?
Hứa Bất Lệnh lười nhác đề ý đứa dở hơi này, không thốt nửa lời cứ thế đi thẳng.
Tiêu Đình ngược lại càng thêm hứng thú, giữa mùa đông lại vẫn cứ phe phẩy quạt đi theo bên cạnh, nhìn hộp đựng tranh trong tay Hứa Bất Lệnh, hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi còn mua tranh? Chậc chậc chậc... Kiếm đâu ra mấy bài thơ, còn thật tính giả bộ văn nhân ...
Hứa Bất Lệnh ôm hộp đựng tranh sang bên khác:
- Cút.
Tiêu Đình cười hắc hắc, hơi chút nghiêm túc, bắt đầu giở giọng văn vẻ:
- Ta nghiên cứu rất nhiều Đan Thanh tranh chữ, biết Họa Thánh Từ Đan Thanh không? Chân tích ở ngay chỗ cô cô ta, chỗ thánh thượng cũng có một bộ, ta đều nghiên cứu qua, có cần thúc thúc giám thưởng giúp ngươi?
Hứa Bất Lệnh nhíu mày:
- Nghe nói bức ở chỗ thái hậu chính là vẽ thái hậu?
Tiêu Đình vỗ quạt xếp vào lòng bàn tay, thần sắc tự hào nói:
- Đó là tự nhiên, đương thời cô cô ta chính là bảng nhãn trong Tuyên Hoà Bát Khôi, xếp hạng còn trên cả Túc Vương phi, ai …. chỉ tiếc hồng nhan xưa nay thường lận đận...
Ánh mắt Hứa Bất Lệnh chuyển lạnh.
Tiêu Đình cảm giác được sát khí, kịp thời ngậm miệng, cười ha hả nói:
- Đừng tức tối vậy chứ... Ừm, ngươi biết trong Tuyên Hoà Bát Khôi đẹp nhất là ai không?
Hứa Bất Lệnh nhíu mày:
- Có thể được xưng quốc sắc thiên hương, tất nhiên mỗi người mỗi vẻ, phân chia cao thấp đều xem cá nhân yêu ghét, cao thấp như thế sao chuẩn được.
- Không phải.
Tiêu Đình lắc đầu:
- Từ Đan Thanh được người giang hồ tôn là “Họa Thánh”, bình sinh chỉ vẽ mỹ nhân, không phải sắc đẹp khuynh thành thì không vẽ. Sở dĩ chỉ vẽ tám người, bởi vì sau khi vẽ xong đến người cuối cùng, cảm thấy nữ tử thế gian khó đẹp như tranh, bèn từ đó phong bút quy ẩn.
Hứa Bất Lệnh khẽ nhíu mày:
- Nữ tử thế gian khó đẹp như tranh, khẩu khí lớn thật, tưởng thế gian này không còn ai tuyệt sắc? Ta cảm thấy, Trường Thanh Quan Ninh Thanh Dạ không thua bất kỳ nữ tử nào trên đời.
- Hả …
Tiêu Đình sửng sốt, híp mắt cười nói: “Ngươi cũng thích Ninh tiên tử? Chúng ta chung sở thích rồi, trên giang hồ ra không ít tập tranh, bình giang hồ mỹ nhân những năm Chiêu Hồng, Ninh tiên tử vẫn luôn chiếm lấy vị trí đầu bảng, ta hâm mộ đã lâu. Ai …. đáng tiếc Ninh tiên tử tính cách lãnh đạm, quanh năm ngẩn ở trên núi làm đạo cô, không cơ hội nhìn thấy...
Tiêu Đình cảm khái nửa ngày, thấy Hứa Bất Lệnh không tiếp lời, liền như chợt nghĩ tới điều gì, tiến đến trước mặt nhỏ giọng nói:
- Đúng rồi, nói đến mỹ nhân, hôm qua Tứ Di Quán tới một vị mỹ nhân dị vực, nghe nói dung mạo rất... Ừm... Thực không giống bình thường. Tròng mắt màu xanh lá, làn da trắng như giấy...
Hứa Bất Lệnh nhướng mày:
- Mắt xanh, mặt trắng như giấy... Mẫu Dạ Xoa?
- Ai biết được, có thể là đám nhà quê chưa thấy qua việc đời đồn thổi lung tung.
Tiêu Đình thầm thì mấy câu, đang định quay người rời đi.
Hứa Bất Lệnh chợt nhớ ra điều gì, bước chân thoáng dừng, xoay đầu lại nói:
- Tiêu Đình, ngươi cảm thấy bức tranh vẽ thái hậu và bản thân thái hậu, ai mới càng đẹp mắt?
Tiêu Đình nhún nhún cái:
- Cái đó còn phải hỏi, chắc chắn là đều đẹp. Cô cô cũng hỏi ngươi câu này?
Sắc mặt Hứa Bất Lệnh hơi cứng lại, đột nhiên cảm thấy câu trả lời lúc trưa có vấn đề, khó trách thái hậu đột nhiên không muốn bức tranh này nữa...
- Đa tạ chỉ giáo.
- Ài … biển học không bờ, sau này mấy loại vấn đề kiểu này cứ thỉnh giáo ta, ta thân làm trưởng bối, có hỏi tất đáp...
Cáo biệt Tiêu Đình, Hứa Bất Lệnh về lại trong phòng ở Quốc Tử Giám, nhìn hộp tranh trong tay, đột nhiên không khỏi có chút đau đầu.
Người khác đưa hắn đồ tốt, Lục di nhất định phải đưa đồ càng tốt, lần trước thái hậu đưa rượu chính là ví dụ, mấy ngày qua hắn nghe lão Tiêu nói Lục di chạy tới cửa hàng Tôn gia, đoán chừng là vì tìm rượu ngon.
Chân tích Từ Đan Thanh lưu truyền cực ít, phần lớn đều nằm trong tay vương hầu công khanh, Lục di tất khó mà tìm thấy bức nào càng tốt, nếu biết được hắn tiến cung gặp riêng thái hậu, còn thu lấy bức mỹ nhân đồ này, chắc chắn sẽ ủy khuất rất nhiều ngày.
Đốt tranh đi lại quá phung phí của trời, hơn nữa cũng không nỡ, Hứa Bất Lệnh thoáng do dự, cuối cùng ngồi xổm xuống, nhét hộp tranh dưới gầm giường, giấu đi ...