Trong kho công văn, Chúc Mãn Chi thất thần lật xem bản án cũ năm xưa, đôi mắt vẫn luôn liếc ngang liếc dọc.
Thời gian trôi qua từng chút một, buổi trưa vừa đến, Lang Vệ canh gác kho công văn bắt đầu thay ca đi ăn cơm. Lang Vệ ban đầu đứng gác chỉ để lại bốn người canh gác ở cửa ra vào, có chủ bộ cầm theo hộp đồ ăn vào kho công văn, phó sử Lưu Vân Lâm đi ra thư phòng nhận hộp đồ ăn lại đi vào, không có ý rời đi.
Trong Tập Trinh Ti có kẻng báo giờ, Chúc Mãn Chi âm thầm tính thời gian. Gần tới giờ hẹn, nàng buông hồ sơ vụ án xuống, hoặc cố ý hoặc vô tình dịch đến chỗ ngoặt của kệ sách, tránh tầm mắt những người khác.
Ngay vào lúc tiếng la đồng báo giờ vang lên, trong toàn bộ Tập Trinh Ti bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét cực kỳ kiêu ngạo:
- Trương Tường, ta chơi nương ngươi! Kẻ hèn Tập Trinh Ti cũng dám xưng ‘đầm rồng hang hổ’ à? Hôm nay gia gia muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Các ngươi làm được gì ta...
Giọng nói khàn khàn giống như cổ họng bị nghẹt, nhưng lại truyền rất xa. Toàn bộ Tập Trinh Ti gần như đều nghe được, rõ ràng là cao thủ nội lực kinh người.
Vài tên Lang Vệ đang lật xem hồ sơ trong kho công văn lập tức cảnh giác, động tác nhất trí nhìn về phía âm thanh truyền đến:
- Ai đang la hét?
- Dám nhục mạ Trương đại nhân...
- Mụ nội nó!
Phó sử Lưu Vân Lâm ở lại thủ nổi trận lôi đình từ trong thư phòng đi ra.
Giang hồ tặc tử bình thường tới kinh thành rất nhiều, trộm làm mấy chuyện phá hoại ám sát càng là mỗi ngày đều có. Dám quang minh chính đại vọt vào hang ổ Tập Trinh Ti quấy rối, vẫn là lần đầu tiên từ khi mở Tập Trinh Ti tới giờ. Coi ba mươi sáu thiên cương Lang Vệ là giấy hả?
Mặt Lưu Vân Lâm xanh mét, cầm theo Nhạn Linh đao lên xuống mấy cái chạy ra khỏi kho công văn, tức giận nói:
- Đã bị đánh tới cửa, còn thất thần làm gì? Bắt hắn thiên đao vạn quả cho lão tử...
- Vâng!
Lang Vệ lần đầu tiên bị người ta đánh tới cửa, sau khi đờ đẫn qua đi thì phục hồi tinh thần lại, đều cực kỳ tức giận. Chạy đến Tập Trinh Ti gây sự, đúng là động thổ trên đầu thái tuế, quả thực là phần mộ tổ tiên đào phải diêm vương.
Trong phút chốc Tập Trinh Ti nổ tung, mấy trăm Lang Vệ mỗi người tự hiện thần thông mười tám ban võ nghệ, trên nóc nhà vây đầy người như thủy triều nhào về phía phát ra âm thanh.
Kho công văn nhanh chóng người đi nhà trống, Chúc Mãn Chi thò đầu ra từ sau kệ sách. Sau khi dò xét xung quanh xác định không còn ai, nàng lập tức chạy nhanh tới cửa kho sách nhỏ, tay chân nhẹ nhàng chui vào.
Trong kho sách nhỏ cũng giữ hồ sơ vụ án nhưng nhỏ hơn bên ngoài nhiều. Một cái cầu thang di động đặt ở bên cạnh giá sách, trên giá là tầng tầng lớp lớp ngăn tủ, giống như hiệu thuốc. Trên cửa tủ có thẻ bằng gỗ khắc các loại văn tự đánh dấu.
Giữa phòng là ba cái án thư, phía sau cái bàn là đao đài. Nhà ở rất lớn thoạt nhìn có chút trống trải, liếc mắt một cái đã có thể xem hết các góc, căn bản không có chỗ ẩn thân.
Dựa theo hẹn trước, Hứa Bất Lệnh phái người dẫn dắt Lang Vệ rời đi, nhiều nhất có thể kéo dài nửa khắc. Chúc Mãn Chi cần phải khôi phục nguyên dạng tất cả rồi đi ra ngoài trước khi Lang Vệ trở về, thời gian cực kỳ eo hẹp.
Tim Chúc Mãn Chi đập bình bịch. Tiểu cô nương vừa mới mười sáu, lá gan có lớn thì lúc này cũng có chút căng thẳng. Nàng vội vàng tìm kiếm ở trước kệ sách.
Khác với kho lớn bên ngoài, trong gian phòng này ghi lại phần lớn là ngôn hành cử chỉ của vương hầu, thế gia mấy năm gần đây, vân vân…, các bí mật không ngoại lệ bởi vì các loại nguyên nhân không thể truyền ra ngoài. Tuy bên ngoài nhiều hơn một chút, nhưng bốn dãy kệ sách ít nhất cũng đặt hơn một ngàn bộ hồ sơ.
Chúc Mãn Chi biết phụ thân nàng có võ nghệ cũng chỉ không biết cao bao nhiêu. Nhưng làm nữ nhi, tất nhiên nàng sẽ cảm thấy phụ thân mình rất lợi hại. Bởi vậy sau khi tìm được kệ sách đánh dấu người giang hồ thì nàng đẩy ngay cây thang lại. Sau đó nàng trèo lên trên cùng mở ra ngăn kéo ‘kiêu hùng bốn phương’, bên trong đặt rất nhiều quyển sách nhỏ, trên bìa viết ‘Lục Bách Minh Đông Hải’, ‘Độc sĩ Lệ Hàn Sinh’, vân vân… Những nhân vật nàng chưa từng nghe qua.
Chúc Mãn Chi họ ‘Chúc’, dù sao phụ thân nàng cũng không thể thay họ. Bởi vậy nàng cầm từng quyển sách nhỏ tìm kiếm, xem có họ Chúc hay không. Lật từ trên xuống dưới, thế mà thật sự tìm được một anh hùng họ Chúc, mở ra phía trên lại viết:
‘Tính Tử Kiếm’ Chúc Trù Sơn, gia chủ Chúc gia Nhạc Dương, kiếm pháp ở trên hai nhà Đường Lục trong năm Tuyên Hoà. Thời kỳ thiết ưng săn lộc không chịu sự quản thúc của triều đình, bị Tập Trinh Ti liên thủ với Đường gia U Châu tiêu diệt. Chúc Trù Sơn cùng 47 nam đinh Chúc gia toàn bộ bị xóa tên, không lộ chút sơ hở...
Chúc Mãn Chi hơi nhíu mày, Tuyên Hoà là niên hiệu tiên đế chấp chính. Phụ thân nàng mới hơn ba mươi tuổi không khớp, hơn nữa mười năm trước Chúc gia này bị diệt môn, mười năm trước nàng sáu tuổi đang theo phụ thân trồng trọt, hiển nhiên không giống như là phụ thân nàng.
Thời gian của Chúc Mãn Chi không nhiều lắm, tìm kiếm trước sau một vòng, thật sự không tìm thấy ghi chép tương ứng với phụ thân nàng. Nàng đành chỉ lấy lui mà tiến tìm kiếm tin tức của Tỏa Long Cổ.
Nàng tay chân lanh lẹ đẩy thang một mạch đến ngăn tủ Túc Vương, lật xem một chút, ghi chép về Vị Hà ngộ phục không khác với lời đồn.
Vì thế Chúc Mãn Chi lại chạy đến cái giá thiên hạ kỳ độc ở bên cạnh. Nàng bò lên trên tìm kiếm.
Chỉ tiếc trên giang hồ tà môn ma đạo độc dược quá nhiều, còn chưa tìm được ghi chép về Tỏa Liên cổ thì bên ngoài đã truyền đến tiếng hét lớn:
- Kẻ hèn Tập Trinh Ti cũng chỉ như vậy, gia gia đi trước một bước!
Âm thanh thật sự rất xa, đã ra khỏi Tập Trinh Ti.
Chúc Mãn Chi biết đây là nhắc nhở nàng không kéo được nữa. Nàng chỉ có thể cắn chặt răng, đặt sách về chỗ cũ, tay chân lanh lẹ chạy ra khỏi thư phòng...
…
Bịch bịch bịch…
Tiếng giày đạp trên sàn gỗ kho công văn, Lang Vệ đi ra ngoài đuổi giết lục tục quay về, giọng nói hùng hùng hổ hổ truyền đến:
- Tên giang hồ bụi đời này là ai? Hét vang rung trời, chạy thì nhanh hơn cả chuột...
- Ai biết, cũng dám chạy đến cửa Tập Trinh Ti làm càn. Nếu không bắt về được, bị nha môn khác biết thì thế nào cũng phải bị cười chết...
- Tất cả Lang Vệ ở lại thủ đều đi ra ngoài tra cho ta, đào ba thước đất cũng phải tìm ra cho ta...
Lưu Vân Lâm, phó sử Tập Trinh Ti, đầy tức giận, cầm theo Nhạn Linh đao đẩy cửa phòng sách nhỏ ra. Trong phòng trống không, tất cả đồ vật đều y hệt như khi hắn đi ra ngoài.
Nhưng có thể ngồi vào vị trí phó lãnh đạo ở Tập Trinh Ti ngọa hổ tàng long thì tuyệt đối không có ai là hiền lành.
Lưu Vân Lâm đang chuẩn bị thả Nhạn Linh đao lên trên bàn, bước chân bỗng nhiên khựng lại. hắn nhíu mày ngửi ngửi ở trong không khí, sau đó hồ nghi nhìn lướt một vòng.
Trong kho cực kỳ trống trải, bốn phía không có cửa sổ kín không kẽ hở. Nếu có người từng đi vào, tất nhiên sẽ để lại hơi thở người bình thường không phát hiện ra.
Lưu Vân Lâm phát hiện có chút không đúng, sắc mặt trầm xuống. hắn lấy mồi lửa trong ngực ra, đi tới phía trước bốn kệ sách, cẩn thận xem xét cửa tủ.
Ánh lửa mỏng manh chiếu vào phía trên cửa tủ sơn son, có thể thấy được cửa tủ bóng loáng như mặt gương. Xem từng chỗ một, mãi cho đến trên cửa tủ ‘thiên hạ kỳ độc’ xuất hiện dấu tay mơ hồ như có như không.
Hai mắt Lưu Vân lâm hơi ngưng, tiếp tục tìm kiếm, lại nhìn thấy dấu vết trên cửa tủ trưng bày hồ sơ Túc Vương.
- Túc Vương... Kỳ độc...
Lưu Vân lâm trầm ngâm một chút, rồi nhanh chóng móc khăn tay ra, lau đi tất cả dấu vết trên cửa tủ...