Bạch Mã Trang là tài sản riêng của Lý gia. Qua nhiều năm tu sửa cải tạo đã không dựa vào nghề nông là chủ mà ngược lại tương tự như du lịch làm nông thời hiện đại. Ở đây đặc biệt cung cấp chỗ tiêu khiển cho thân hào phú quý thành Trường An.
Sòng bạc Câu Lan ở thành Trường An có rất nhiều. Muốn vớt bạc từ trên người những nhân vật phú khả địch quốc này, dĩ nhiên phải thay đổi vài thứ đa dạng mà chỗ khác không có.
Tiêu Đình tùy tiện tới cửa, lại là lần đầu tiên tới. Tuy Lý Thiên Ngọc biết vị này đầu óc không xứng với thân phận nhưng nên đề phòng vẫn phải đề phòng. Hắn chỉ đưa Tiêu Đình đến chủ trạch, bên trong mỹ nhân rượu ngon tiếp khách, gần giống với thú tiêu khiển bình thường khác chẳng có gì đáng nói.
Mà ở một khu nhà sâu trong Bạch Mã Trang, đá quý tu sửa thành núi giả rất đẹp đẽ. Xung quanh núi giả có rất nhiều hộ vệ đeo đao đi qua đi lại, khí thế nội liễm, mạnh hơn hộ vệ ở cửa trang rất nhiều.
Phía dưới núi giả có một cửa động, thỉnh thoảng có người mặc hoa phục đi vào, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng ồn ào như có như không, truyền đến từ phía dưới...
…
- Phụ thân, ngài nói xem hôm nay Ưng Chỉ tán nhân kia có thể đến đây không?
Bên trong địa cung phía dưới núi giả, không ít người ngồi ở trong các gian sương phòng, ở giữa là diễn võ trường, quanh thân có lan can thô to, thoạt nhìn như một tòa nhà giam thật lớn.
Sắc mặt Chu Thừa Liệt trắng bệch, ngồi ở bên ngoài nhà giam, không ngừng nhìn xung quanh.
Chu Mãn Long ngồi ở ghế thái sư bưng chén trà, bên cạnh là Trương Triều. Các tên đàn em mặc quần áo hộ vệ phủ kín các nơi trong địa cung.
Nghe thấy nhi tử dò hỏi, Chu Mãn Long hừ nhạt một tiếng:
- Có vi phụ và Trương sư phó ở chỗ này. Chắc chắn trăm phần trăm để hắn có đến mà không có về.
Chu Thừa Liệt gật gật đầu, có chút bất an. Có lẽ vì ‘không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa’, làm chuyện trái với lương tâm tất nhiên có phần nghi thần nghi quỷ.
Trước mặt Chu Thừa Liệt là nhà giam thật lớn, thỉnh thoảng truyền ra tiếng thú rống. Con hổ vằn bị giam bám vào song sắt rít gào, đồng tử màu đỏ tươi đói khát mang đến thú tính, nhìn ra bên ngoài nhà giam gầm lên với nơi phát ra những âm thanh kia.
Người ngồi trong phòng không thể nhìn thấy người ngồi ở các phòng xung quanh nhưng Chu Thừa Liệt lại nghe ra được giọng của mấy người, đều là thân hào cự phú trong thành Trường An. Lúc này mang theo vài phần hưng phấn, ném vàng bạc nguyên bảo vào trong khay của quản sự, kêu la:
- Nhanh lên! Nhanh lên...
Nhanh lên làm gì? Tuy lần đầu tiên Chu Thừa Liệt tới nhưng hắn cũng đã đoán được.
Chu gia mở là võ quán, cung cấp hộ vệ cho không ít hào môn đại tộc, cũng làm những việc dơ bẩn cho hào môn như: Cướp ruộng đất, đánh hôn mê, vân vân... Năm trước trong một tiệc rượu, hắn gặp được Lý Thiên Lục. Sau vài lần kết giao, Lý Thiên Lục cho hắn một công việc béo bở là bắt vài người râu ria đưa qua cho Bạch Mã Trang, phải là loại mà quan phủ sẽ không tra.
Bạch Mã Trang là nông trang, Chu Thừa Liệt tưởng địa chủ tìm kiếm người làm các công việc đen tối, tất nhiên vui vẻ đồng ý. Chu gia chống lưng cho không ít sòng bạc bên trong thành. Mỗi ngày đều có con bạc thua táng gia bại sản còn nợ ngược lại, thậm chis trở mặt thành thù với người trong nhà, căn bản không ai để ý.
Thiếu nợ sòng bạc còn không trả nổi, Chu Thừa Liệt trói người đưa tới Bạch Mã Trang. Đã qua hơn một năm, đến một người báo quan cũng không có.
Chu Thừa Liệt kiếm được không ít bạc từ việc này. Hắn còn luôn tò mò Lý gia làm gì mà không trực tiếp bỏ bạc ra tuyển người làm. Mãi đến hôm nay, hắn mới hiểu được, những người hắn đưa tới này đều đi gặp diêm vương.
Địa cung này, xem như sòng bạc ngầm, người đọ sức với thú, đặt cửa thắng thua.
Con hổ đói trong nhà giam kia không quá lớn, chỉ là con hổ con 200 cân, nhưng hổ có nhỏ cũng là hổ. Chu Thừa Liệt tự nhận không có bản lĩnh đơn đấu, những con bạc thua đến cơm cũng ăn không đủ no, làm sao đọ sức?
Trong nhà giam chưa chuẩn bị xong, Chu Thừa Liệt lại thật sự ngồi không yên. Dù sao người là do hắn bắt.
Nhưng tay chân có quy củ của tay chân, kim chủ làm gì là chuyện của kim chủ. Chu gia thu tiền phải làm tốt, không có quyền can thiệp.
- Graooo…
Tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc vang lên trong lồng, con hổ vằn cáu kỉnh kích động ở sau hàng rào sắt, mang theo cát bụi mù mịt.
Tiếng xích sắt lách cách vang lên từ cánh cửa áp vào tường bên trong lồng.
Người ngồi ở các phòng bốn phía lập tức kêu la, mấy viên ngoại bụng phệ thậm chí còn đứng ở cửa sổ đẩy rèm châu ra nhìn.
Két…
Tiếng cửa sắt vang lên, cánh cửa mở ra, hai nam tử quần áo rách rưới trực tiếp bị ném ra. Trong đó có tiểu nhị Tam Tài của cửa hàng Tôn Gia.
- Thả ta ra…
- Cứu mạng…
Tiếng kêu cha gọi mẹ vang lên, hai nam tử bò dậy trên mặt đất, lập tức quay đầu chạy trở về. Đáng tiếc hàng rào đã đóng lại, chỉ có thể nhào vào mặt đất khóc rống, căn bản không dám nhìn sang song sắt bên cạnh.
Có lẽ là vì gia tăng phần thắng cho hai người, phía sau hàng rào ném ra một cây đao cùng một cây trường mâu.
Bên ngoài nhà giam, quản sự cầm chiêng đồng gõ ‘Keng’ một tiếng:
- Bắt đầu!
Rầm rầm…
Song sắt chậm rãi được kéo lên, trên miệng con hổ vằn đã đói bụng ba ngày đầy nước bọt. Nó nôn nóng phẫn nộ cào song sắt muốn chen ra ngoài.
- Con mẹ nó, nhặt thanh đao lên!
- Làm thịt loài bò sát này, lão tử thưởng ngươi một ngàn lượng!
Tiếng gọi ầm ĩ như hải triều, tất cả mọi người nhìn không chớp mắt.
Hai nam nhân quần áo tả tơi trong nhà giam, đầu tiên xụi lơ trên mặt đất bò khắp nơi tìm cửa ra. Mắt thấy đầu con hổ vằn đã chui ra từ phía dưới song sắt, người đến tuyệt cảnh thì năng lực cầu sinh trỗi sậy, hai người mặt xám như tro tàn, té ngã lộn nhào nhặt đao và thương lên, run rẩy dựa vào bên cạnh nhà giam.
- Cùng lên đi!
- Tách ra đánh sao được! Cùng lên đi, giống giết heo ấy, vòng ra sau tìm cơ hội một đao thọc chết...
Quần chúng bốn phía ghé vào trên lan can, nôn nóng hưng phấn gầm rú thúc giục, dáng vẻ kia như hận không thể đổi cho mình lên.
- Graooo…
Theo tiếng hổ gầm vang lên toàn địa cung, con hổ vằn nhảy ra từ trong nhà giam. Bàn chân hổ bước qua cát đất mang theo tro bụi và tiếng trầm đục. Nó nhảy gần một trượng, chớp mắt đã vọt tới bên cạnh lồng sắt.
- Á…
Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên.
Chút dũng mãnh vừa rồi mới nổi lên của hai hán tử sau khi nhìn thấy hổ đói hung hãn đã không còn sót lại chút gì, chỉ lo chạy trốn bốn phía. Một hán tử chạy chậm một chút đã bị vuốt hổ thật lớn cào lên trên lưng thành bốn vết thương sâu tới tận xương. Hắn chỉ kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng, sau đó cổ rơi vào trong miệng hổ, âm thanh đột nhiên im bặt.
Tam Tài còn sống đã sớm sợ tới mức mất luôn ba hồn bảy phách. Hắn đến đao cũng ném xuống đất, chỉ lo chạy trốn tới chỗ càng xa con hổ càng tốt.
Sau khi hổ đói vồ chết một người cũng không có ý dừng lại, nó đuổi theo không bỏ nhào về phía Tam Tài.
- Đồ chết nhát, chạy cái gì! Cầm đao chém đi!
- Đồ bất lực, lão tử cược các ngươi một trăm lượng bạc...
Tiếng quát mắng vang lên từ bốn phía.
Con bạc trà trộn ở tầng dưới chót phố phường phần lớn là hạng người ham ăn biếng làm, đến cả nam tử khỏe mạnh bình thường cũng không chạy thắng nổi, càng không cần phải nói chạy thắng được hổ.
Tam Tài vác bao tải nửa năm, thức ăn ở cửa hàng Tôn gia lại không tồi, thật ra bây giờ hắn chạy rất nhanh. Nhưng không giết được hổ vằn thì cũng chỉ sống lâu thêm mấy hơi mà thôi.
Trong lòng Chu Thừa Liệt vốn có quỷ, lúc này thật sự không nhìn được:
- Phụ thân, bảo quản sự dừng lại đi. Đây đâu phải là người đọ sức với thú! Đây là dùng mạng người tìm niềm vui, quá tổn hại âm đức.
Chu Mãn Long bưng chén trà, không nói gì.
Trương Triều bên cạnh thản nhiên:
- Sống chết do số! Tự làm bậy, trách được ai?
- Cứu mạng…
Bên trong nhà giam, Tam Tài điên cuồng khóc rống. Hai chân hắn đã chạy ra đến tàn ảnh, muốn cách xa con hổ càng ngày càng gần sau lưng một chút.
Tốn công vô ích.
Quần chúng xung quanh đã hùng hổ đứng dậy, hiển nhiên rất không vừa lòng với trận tuồng này.
Ngay vào lúc con hổ vằn nhảy lên, cái miệng khổng lồ dính đầy máu loãng sắp cắn vào sau cổ Tam Tài, trong địa cung đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn:
- Súc sinh chết đi!
Tiếng như tiếng sấm, gần như át hết tiếng ồn ào, quanh quẩn trong địa cung.
Chén trà trên tay Chu Mãn Long khẽ run lên, một đôi mắt ưng ngưng thần, nhìn về phía cửa đá vào địa cung...