Ngoài cửa viện nơi hẻm nhỏ không người, Hứa Bất Lệnh cầm kiếm an tĩnh chờ đợi.
Chúc Mãn Chi có chút khẩn trương, đối phương là tội phạm mà ‘Thiên’ tự doanh cũng nhức đầu, đâu phải giang hồ tạp ngư.
Sau khi kéo tay áo của Hứa Bất Lệnh không có tác dụng, Chúc Mãn Chi chỉ có thể ở phía sau Hứa Bất Lệnh, chờ đợi chút nữa một kiếm chém đứt cổ sau đó chạy tới nhặt xác nhặt trang bị, dù sao 'Thương Xuân' cũng là danh kiếm, rất đáng tiền...
- Ai?
- Ưng Chỉ tán nhân.
Giao tiếp ngắn gọn, nữ tặc bên trong lên tiếng nghe nhẹ nhàng thấu triệt, nghe là biết người rất đẹp.
Chúc Mãn Chi nhướng mày, mím môi một cái, trong lòng có chút lo lắng.
Lỡ như tặc nhân này là đại mỹ nhân, Hứa công tử có khi nào sẽ nhân từ nương tay.
- Không có, Hứa công tử là người lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, sao lại để ý tướng mạo nữ nhi.
Kẹt kẹt...
Suy tư một lúc, cửa viện mở ra .
Đao quang kiếm ảnh trong tưởng tượng cũng chưa từng xuất hiện, người phía trước tấm mộc vẫn ở trong gió tuyết không nhúc nhích tí nào.
Chúc Mãn Chi hơi hới nghi hoặc, tay đè yêu đao, lặng lẽ theo sau canh tay Hứa Bất Lệnh liếc trộm một chút.
Kết quả là nhìn thấy một nữ tử diện mạo như tiên mặc áo trắng, hai tay vịn khung cửa viện đứng yên, hai con mắt lạnh lùng toát lên ý cười nhàn nhạt, trên mặt không có chút sát khí, mà lại giống hệt như gặp hảo hữu.
“...”
Chúc Mãn Chi trong lòng hơi hồi hộp một chút, cảm thấy có cái gì không đúng, vội vàng nhô đầu ra, trừng mắt nữ tặc kia.
Ninh Thanh Dạ đánh giá Chúc Mãn Chi vài lần, sau đó nhìn về Hứa Bất Lệnh, nhẹ giọng dò hỏi:
- Hứa công tử, vị này là?
Chúc Mãn Chi có chút nóng nảy, vội vàng mở miệng nói:
- Tặc tử lớn mật, dám… Ách!
Cái mông lại bị vỏ kiếm vỗ vào, Chúc Mãn Chi vội vàng ngậm miệng, len lén liếc Hứa Bất Lệnh một chút, bờ môi lúng túng, cuối cùng nhẹ nhàng “Hừ…” một tiếng.
Hứa Bất Lệnh không thèm để ý, bước vào viện môn, cười khẽ:
- Hộ vệ của ta, Ninh cô nương không cần kinh hoảng, người một nhà.
Chúc Mãn Chi nghe thấy lời này lập tức không vui, nàng nhận ra Hứa Bất Lệnh cùng thích khách này quen biết, nói không chừng còn là người Hứa Bất Lệnh mời, uẩn khúc trong đó nàng cũng có chút suy đoán, nhưng khẳng định không thể mở miệng dò hỏi.
Nhưng nàng dù sao cùng Hứa Bất Lệnh cũng coi như một nửa bằng hữu, chuyện làm hộ vệ còn chưa bắt đầu, sao có thể xem nàng như hộ vệ…
Chúc Mãn Chi chớp chớp mắt, đánh giá Ninh Thanh Dạ mấy lượt, nhỏ giọng nói:
- Hứa công tử, các ngươi quen biết sao?
Hứa Bất Lệnh nhẹ gật đầu: “Quen biết.” Rồi lập tức vào viện tử.
Ninh Thanh Dạ tự nhiên không có ngăn cản, quay người nhường đường ra.
Chúc Mãn Chi vốn định đuổi theo, nhưng giương mắt nhìn lại, lập tức thấy được áo lông chồn trắng treo dưới mái hiên. Nàng nhận ra đây là áo lông chồn của Hứa Bất Lệnh, nếu ở chợ, giá trên trời, hơn nữa còn là quần áo ưa thích, lại xuất hiện ở trong viện tử của nữ nhân…
Lông mày Chúc Mãn Chi nhăn lên gắt gao, nhìn Ninh Thanh Dạ một chút, không biết nghĩ đến chuyện gì, âm thầm lẩm bẩm một câu “Hồ mị tử”, sau đó ấn lại yêu đao, quay đầu bước đi .
Hứa Bất Lệnh mới vừa tiến vào viện môn, phát hiện Chúc Mãn Chi không đi vào, nghiêng đầu dò hỏi:
- Mãn Chi, ngươi đi đâu vậy?
- Còn có việc, đi trước, cáo từ!
Bịch bịch bịch…
Giày giẫm lên mặt đường toàn đá xanh, có hơi nặng, lời nói cũng vậy, hơi nặng, có chút không lễ phép.
Hứa Bất Lệnh nhíu mày, thật ra cũng không để bụng, tiện tay đóng lại viện môn-
…
Bóng đêm dần chìm sâu.
Ninh Thanh Dạ ngồi trên băng ghế nhỏ, rót thuốc từ trong bình rót vào chén, động tác nhu hòa.
Dưới mái hiên của tiểu viện, Hứa Bất Lệnh đứng ở trước chiếc áo lông chồn Tuyết vực của hắn, xem xét trên dưới vài lần, rửa sạch áo lông là một kỹ thuật sống, không cẩn thận sẽ phá hư áo.
Hắn vốn cho rằng Ninh Thanh Dạ sẽ giặt nước, nhưng bất ngờ là Ninh Thanh Dạ vô cùng cẩn thận, không biết dùng phương pháp gì giặt sạch những vết bẩn ban đầu.
Ninh Thanh Dạ giương mắt đánh giá, phát hiện Hứa Bất Lệnh thấy bất ngờ, bình thản nói:
- Ta mặc dù lớn lên ở Trường Thanh quan, nhưng không có xuất gia, ngày thường ở trên núi tập võ, cũng có giết qua hổ báo, bán cho người bán hàng rong.
Hứa Bất Lệnh giật mình, xoay người lại đi đến ngồi đối diện lò nhỏ ngồi xuống, khẽ cười nói:
- Ninh cô nương thật là hiền lành, ai mà cưới được ngươi làm phu nhân, sau này thật là có phúc.
“...”
Ninh Thanh Dạ chớp chớp mắt, không thích người ta nói lời khách sáo, chỉ đành khẽ vuốt cằm cười một tiếng, chuyển chủ đề:
- Hôm nay đa tạ công tử xuất thủ tương trợ… Đáng tiếc không giết chết được Trương Tường, 'Vạn Nhân Đồ' danh bất hư truyền, trong thiên hạ có thể đi ba chiêu trước mặt hắn, chỉ sợ không nhiều lắm.
Hứa Bất Lệnh nhẹ gật đầu:
- Không sai, ta cho dù không trúng độc, ba chiêu cũng đánh không chết hắn.
Lời nói nghe rất giống khoác lác, Ninh Thanh Dạ vốn muốn nói 'Ngươi đừng ăn nói lung tung', nhưng vì không hiểu rõ thân thủ thật sự của Hứa Bất Lệnh, cuối cùng vẫn nói đến chính sự:
- Công tử vào kho công văn, có thể tìm được biện pháp giải độc chưa?
Hứa Bất Lệnh lắc đầu, có vẻ bất đắc dĩ: “Không thu hoạch được gì- Cũng coi như là tin tức tốt đi, chí ít trước mắt xem ra không phải dưới tay triều đình. Có điều manh mối về Tỏa Long cổ cũng theo đó đứt gãy- “
Ninh Thanh Dạ biết Tỏa Long cổ lợi hại, biểu cảm nghiêm túc mấy phần, nhẹ nhàng nhíu mày:
- Vậy chẳng phải công tử chỉ sống được mấy ngày sao?
- ???
Hứa Bất Lệnh mặt đen lại, sau khi nhận ra Ninh Thanh Dạ dùng khẩu khí hết sức nghiêm túc nói lời này, mới trừng mắt nhìn:
“Ừm, chắc là còn có thể sống một hai năm nữa”
Trong đôi mắt Ninh Thanh Dạ hiện ra mấy phần thổn thức, trầm mặc chốc lát:
- Người quen của ta trên giang hồ không nhiều, nhưng mà cao nhân vẫn biết mấy người, có điều ta cũng không dám bảo đảm có thể hỏi ra manh mối về Tỏa Long cổ.
- Cô nương có lòng là được.
Hứa Bất Lệnh gật đầu cười khẽ, đánh giá Ninh Thanh Dạ vài lần, thấy nàng khí sắc không tốt lắm, liền tiến đến ngửi bình thuốc bên cạnh:
- Đương quy, bạch thược, rễ sô đỏ… Cô nương tới kinh nguyệt rồi?
- !!!
Sắc mặt Ninh Thanh Dạ cứng đờ, kém chút cầm chén thuốc trong tay tạt qua. Dù là tính tình lạnh lùng đến đâu, cũng phải nổi nóng vì xấu hổ, nàng cầm lấy kiếm bên người, ánh mắt lạnh lùng:
- Hứa công tử, ngươi không biết ăn nói cũng không cần nói chuyện.
Hứa Bất Lệnh báo được đại thù mừng thầm trong lòng,trên mặt lại hiện lên vô tội:
- Quan tâm cô nương mà thôi, không cần giận dữ như vậy, ban ngày không cẩn thận đụng ngực cô nương một chút…
Xoạt…
Trường kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang bức người.
Sắc mặt Ninh Thanh Dạ đỏ lên, không nghĩ tới Hứa Bất Lệnh dám đề cập tới chuyện kia, nàng nhấc kiếm đầu tiên là chỉ vào Hứa Bất Lệnh, tiếp theo lại chuyển sang cửa viện:
- Cút!
Thanh âm khẽ run, ngữ khí rất lạnh.
Hứa Bất Lệnh tay giơ lên, hậm hực đứng dậy, đôi mắt sắc lạnh nhìn chăm chú đi về phía cửa viện, vẫn không quên quay đầu nhắc nhở một câu:
- Nhớ uống nhiều nước nóng một chút… Được được được… Ta cút.
Ninh Thanh Dạ cầm kiếm, tay run nhè nhẹ, cũng không biết kiềm chế tới mức độ nào, mới không có dùng kiếm đâm mấy lỗ thủng trên người hắn.
Đợi cho Hứa Bất Lệnh biến mất khỏi cổng viện, tay Ninh Thanh Dạ mới buông trường kiếm ra, nhìn chằm chằm cửa viện hồi lâu, khẳng định Hứa Bất Lệnh không tiếp tục quay lại, sau đó mới nhỏ giọng thầm thì một câu:
- Đăng đồ tử… Uống nước nóng để làm cái gì… Còn tiểu vương gia…
Ninh Thanh Dạ một lần nữa ngồi xuống trước lò nhỏ, nhẹ nhàng thổi chén thuốc, trầm mặc chốc lát, lại nhìn cửa viện một chút, hai đầu lông mày mang một chút cảm xúc kì quái.
Có lẽ cảm thấy tiểu vương gia này quá ngay thẳng, đến chuyện lừa một nữ hài tử cũng không biết lừa, tự làm chính mình quê mất.
- - - -
Hứa Bất Lệnh đi ra khỏi tiểu viện, sau đó nhìn chung quanh một lượt, Chúc Mãn Chi không biết chạy đi đâu, trong hẻm nhỏ chỉ còn lại một con ngựa lớn đang đi loạn.
Hứa Bất Lệnh dạo một vòng quanh ngõ, ngồi đợi ở cửa ngõ một hồi, sau khi không tìm được người, lập tức quay người lên ngựa về tới vương phủ ở Khôi Thọ nhai.
Bóng đêm càng lúc càng sâu hơn, vương phủ đèn đuốc vắng vẻ, tám tên hộ vệ phân ra hai tên đi cùng Ninh Thanh Dạ và Chúc Mãn Chi, còn lại sáu người tận lực tuần tra xung quanh vương phủ.
Lão Tiêu đứng ở chỗ hai pho tượng sư tử đá, đứng mong mỏi chờ trông, thấy Hứa Bất Lệnh trở về, vội vàng tiến lên cười hắc hắc nói:
- Tiểu vương gia, thế nào?
Hứa Bất Lệnh dừng lại ở ngoài cửa phủ, lấy roi ngựa ném cho hộ vệ, lắc đầu:
- Chúc Mãn Chi vào kho công văn không tìm được manh mối về Tỏa Long cổ, chỉ sợ là đứt mạch.
Lão Tiêu nghe thấy tin này, không tránh được khẽ than thở một tiếng:
- Vậy thì phiền toái, đến kho công văn còn không có, lão Tiêu ta thực sự không nghĩ ra chỗ nào có thể cất giấu tin tức về Tỏa Long cổ.
Hứa Bất Lệnh cầm bầu rượu lên ực một hớp:
- Từ từ tra đi, thân thể ta rất ổn, chỉ cần không cưỡng ép động khí, sống hai ba năm không có gì vấn đề, trời không tuyệt đường người.
Lão Tiêu vuốt ve quải trượng, hơi suy tư:
- Tỏa Long cổ xuất xứ từ ** **, vương gia đã phái người xuất quan đi đến ** ** tìm kiếm, nhưng bên kia tất cả đều là rừng sâu núi thẳm, đến nay cũng không có tin tức…
- Đừng nói những chuyện vô dụng này, cũng không phải là lần đầu tiên ra về trong thất vọng.
- Haizz…
Lão Tiêu nhẹ gật đầu, cũng không cần phải nhiều lời nữa…
Trời tối vắng người, ngõ hẻm tối mịt không đèn.
Chúc Mãn Chi đè tay lên yêu đao, đi ra khỏi ngõ nhỏ với vẻ mặt tức
giận, quay đầu nhìn lại, thấy Hứa Bất Lệnh không ra cùng, vậy mà ngựa Truy
Phong bước từng bước đi theo bên cạnh, trong gió rét mùa đông, phun ra hơi thở
như hai dòng sương trắng, tất nhiên là cảm thấy không có ai dắt là không được,
vì thân phận của nó vô cùng cao quý.
Chúc Mãn Chi đi hai bước, nghiêng đầu liếc nhìn, chống nạnh trừng
mắt:
- Đi theo ta làm gì? Ta không phải là người hầu dắt ngựa.
Ngựa Truy Phong lắc lắc đầu to, giống như đã hiểu người trước mặt
nói gì, nó thở phì ra, thể hiện sự bất mãn, quay đầu chạy ngược về.
- Ha…
Chúc Mãn Chi mím môi một cái, trong lòng càng tức.
Hứa thế tử xem nàng như hộ vệ cũng được, người ta dù sao cũng là
thế tử, nhưng đến con ngựa cũng xem nàng như hộ vệ, quả thật là coi thường
người khác!
Chúc Mãn Chi chờ trước cửa ngõ chốc lát, ban đầu muốn chờ Hứa Bất
Lệnh ra, nhưng làm vậy khác nào tự xem mình như hộ vệ, nghĩ ngợi cảm thấy bản
thân mình làm người trong giang hồ, phải có cốt khí một chút, nên liền hừ một
tiếng, quay đầu bước đi. Đi ra mấy bước, nhìn thấy hòn đá nhỏ chặn đường, lập
tức dùng mũi giày đá một chân, đâu thể ngờ cục đá lăn đúng một vòng, về y chỗ
cũ, ngăn ở giữa đường.
Chúc Mãn Chi sầm mặt lại...
….
Cách Tập Trinh ty hơn hai dặm có một tòa nhà nhỏ, vì phần lớn Lang
vệ đều được tuyển chọn từ giang hồ trong bốn bể, đồng thời số lượng trú ở
Trường An không phải số ít, nên tòa nhà này trên cơ bản đều toàn là người nhà
của Lang vệ. Chúc Mãn Chi mới đến, thuê một cái viện tử ở đây.
Lang vệ đến đây, rất ít người mang người thân, vào buổi tối lúc nghỉ ngơi, đa phần họ đều vào nghe thuyết thư tiên sinh giảng về 'Công tích vĩ
đại' .
Lưu Hầu Nhi đang bán đậu phộng bên đường, nhìn thấy Chúc Mãn Chi rầu rĩ không vui đi qua, đứng dậy lên tiếng chào:
- Chúc Mãn Chi, sao lại không vui thế?
Chúc Mãn Chi đá hòn đá nhỏ trên đường, không ngẩng đầu mà nói:
- Không phá được án, buồn…
Lưu Hầu Nhi thở dài, đi đến trước mặt nhẹ giọng an ủi:
- Trộm ngự mã là bản án từ năm trước, lúc ấy không phá được, bây giờ muốn phá được thì
khó phải biết, đừng nghiêm túc như vậy...
Chúc Mãn Chi đâu có tâm trạng nghe hắn nói, 'Ừ' một tiếng rồi lại cúi đầu bỏ đi.
Lưu Hầu Nhi nghĩ một chút, mở miệng nói:
- Trong kho công văn ghi chép rất nhiều thứ, đã bị người ta xem xét tới lui mà nào có phá án được, muốn phá án vẫn nên đến hiện trường vụ án xem xét, có thời gian bọn ta cùng
ngươi đi một chuyến...
- Biết rồi biết rồi...
Chúc Mãn Chi đi mấy bước, cảm thấy bắt đầu hơi đói, quay lại, chạy
tới chỗ Lưu Hầu Nhi, mang một cái sọt đậu phộng trên bàn bưng đi.
Lưu Hầu Nhi đưa tay ra, lộ vẻ bất đắc dĩ:
- Ngươi nhớ trả tiền ta!
- Trả bạc cho ta, ta sẽ trả tiền.
- Chúng ta quen biết thân thiết, đừng đụng tới tiền bạc...
…
Phía dưới bầu trời, bông tuyết rơi dày đặt, rơi vào trên thành
trì, rơi lên trên mặt đường, mỏ đá ở ngoại ô thành Trường An có lóe lên ánh đèn.
Đêm đông rét lạnh, đa phần tội phạm ở lại đây cải tạo lao dịch đều
chỉ ngủ ở trong túp lều, bao gồm vải bông rách rưới điểm một vài sợi cỏ tranh.
Trời đêm yên tĩnh, mấy bát cháo loãng đâu thể nào là đủ cho một người lao động quần quật vào ban ngày, tay chân mỏi mệt cũng bởi vì lao dịch, đôi lúc gắng gượng đứng lên hít một hơi, hương rượu mùi thịt từ nơi xa mà bay tới, cho dù ăn không được, ngửi được cũng xem như tốt lắm rồi.
Quản sự của mỏ đá ở lại trong phòng, vui cười lớn tiếng, gió đêm lạnh lẽo chẳng có ảnh hưởng gì.
Người nắm trường thương đứng ở dưới phòng, đôi lúc cũng sẽ ngẩng đầu nhìn lên một chút, tiếc là không nhìn thấy gì.
Kịch kịch kịch…
Tiếng vó ngựa từ nơi xa vang lên rất rõ, ba con ngựa từ trong màn
đêm chạy nhanh đến, dù là đã lái xe một đoạn đường dài, không thèm để ý chuyện
trông coi xe hàng, lập tức cưỡi ngựa đến bên ngoài phòng xá.
Trong ba người, người cầm đầu chính là một vị sư gia của Lý gia, hai người đằng sau thì đều mang mũ rộng vành, thân xuyên áo da, đao thương đằng sau lưng được bao bọc bởi miếng vải đen.
Ba người dừng trước cửa phòng xá đã được sửa chữa đổi mới hoàn toàn, sư gia cung kính đi tới cửa phía trước gõ cửa:
- Nhị thiếu gia, ta mang người đến.
Trong phòng, khúc đàn cũng như tiếng vui cười dừng lại, một lát sau, hai vị nữ nhân lộng lẫy như hoa tràn đầy sự mất hứng, cầm ngân phiếu đi ra, ánh mắt liếc nhìn hai vị khách người giang hồ.
- Vào đi!
- Được.
Sư gia khẽ khom người, tay giơ lên:
- Hai vị, mời vào trong.
Hai vị giang hồ khách liếc nhau một cái, sau đó lần lượt tiến vàotrong phòng xá.
So sánh với gió lạnh bên ngoài, trong phòng ấm áp hơn nhiều, bài trí xa hoa, trong không khí có một mùi hơi khó ngửi.
Lý Thiên Lục mặc thêm quần áo, cầm vò rượu ngồi cạnh lò sưởi gần giường, ánh mắt kiệt ngạo, đánh giá vài lần:
- Ngồi đi.
Hai tên giang hồ khách cũng không ái ngại thái độ của vị quý công tử này, chọn vị trí có thể ngồi trong phòng mà tự nhiên ngồi xuống.
Sư gia ở bên ngoài liếc nhìn mấy cái rồi mới đóng cửa phòng, đi đến trước mặt Lý Thiên Lục, khom người nói:
- Nhị thiếu gia, mấy ngày qua vẫn luôn chú ý đến hành động của Chúc Mãn Chi, hiện tại ta vừa mới nhận được tin tức, Chúc Mãn Chi ở Tập Trinh ty nhận bản án cũ tên là trộm ngự mã, mấy ngày sắp tới chắc chắn sẽ đi tra. Có điều lão gia mong ngươi chớ vội...
Lý Thiên Lục giơ tay lên, nhàn nhạt hừ một tiếng:
- Có thù không báo không phải là quân tử, Tiêu Đình ta không làm gì được, cùng lắm thì ở
lại mỏ đá này lâu hơn nửa tháng. Trói nàng rồi mang đến cho ta, làm việc sạch sẽ một chút.
Sư gia khẽ cười làm lành, đảo mắt nhìn về hai tên hán tử chẳng nói lời nào kia:
- Hai vị này là hiệp khách từ xa tới, Giải Hoàn, Ngô Tiêu, vừa tới Trường An lý lịch rất đàng hoàng.
Lý Thiên Lục giương mắt đánh giá:
- Thân thủ thế nào?
Hai tên hiệp khách giang hồ, cầm đầu là Giải Hoàn, nghe vậy đưa tay ôm quyền:
- Ban đầu có muốn mở võ quán tái thành Trường An, định tới xem xét tìm cho mình một đỉnh núi, thân thủ của bọn ta, công tử cứ yên tâm đi.
Lý Thiên Lục nốc bầu rượu, cười khẽ một tiếng:
- Muốn mở võ quán ở Trường An, vậy đi đánh một nửa tọa quán ở Hổ Đài nhai xem, hai người các ngươi làm được không?”
Giải Hoàn khẽ ngẩng đầu, lộ ra râu quai nón ở hàm dưới:
- Một mình ta là đủ.
Ngô Tiêu ở bên cạnh giơ tay lên nói:
- Huynh đệ chúng ta mặc dù trẻ tuổi, nhưng cũng vào nam ra bắc không biết bao nhiêu lần, hai người liên thủ xưa nay chưa từng thất bại, Thái Nguyên Vương thị từng mời chúng ta làm môn khách, có điều hai người bọn ta muốn tự mình tạo ra cơ đồ sự nghiệp, mới đến Trường An.”
Có thể khiến một thế gia mời làm môn khách, tuyệt đối không có khả năng là người xoàng xĩnh. Lý Thiên Lục khẽ gật đầu:
- Lý gia ta mặc dù không phải Lũng Tây Lý thị, nhưng ở trong triều địa vị không thua hai nhà Vương Lý, ngày sau chưa chắc không thể ngang hàng với mấy nhà môn phiệt đặt. Các ngươi chỉ cần làm chuyện này cho tốt, về sau cứ làm việc dưới tay ta đi. Võ quán ở Hổ Đài nhai, bản công tử quen biết, chỉ cần lên tiếng kêu gọi là có.”
- Tạ công tử!
Giải Hoàn cùng Ngô Tiêu đưa tay ôm quyền, không nói nhiều lời, đứng dậy rời khỏi phòng xá…
Hai ngày tiếp theo, Hứa Bất Lệnh không còn lăn tăn chuyện về Tỏa Long cổ, ban ngày lên lớp ở Quốc Tử giám, ban đêm đóng cửa không ra ngoài.
Lúc ở Quốc Tử giám, Hứa Bất Lệnh cũng toàn gõ chuông tự bế ở Chung Cổ lâu. Mà Tùng Ngọc Phù vào buổi sáng, gan dạ chạy tới Chung Cổ lâu, nói cái gì mà ‘Quân tử động khẩu không động thủ...’ ‘Chuyện gì cũng nghĩ kĩ hẵng làm...’ Lời nói nghe rất kì quái .
Hứa Bất Lệnh không tìm được manh mối về Tỏa Long cổ, cảm thấy hơi nhức đầu, không hơi đâu mà tiếp chuyện học muội này, vì bị nàng làm phiền, lập tức sai nàng đi chép sách.
Cũng không biết có phải do chép đã quen tay, Tùng Ngọc Phù không những không phản kháng, còn vô cùng nỗ lực, mỗi lần chép đều chép nhiều mấy tờ giấy, xong việc còn quay lại nói:
- Ta với ngươi là bằng hữu, không cần khách khí, ân tình nhớ kỹ là được rồi...
Hứa Bất Lệnh cũng không khách khí với nàng ấy, hỏi Tùng Ngọc Phù có phải muốn làm vương phi không.
Kết quả cô nương ngốc này thực sự lắc đầu kiên quyết, ra vẻ 'quân tử chi giao nhạt như nước'.
Vì thực sự không hiểu rõ Tùng Ngọc Phù muốn làm cái gì, Hứa Bất Lệnh đành bỏ qua một bên, dù sao cô nương này nói chuyện cũng rất để ý, hẳn không gây phiền toái cho hắn... Chí ít Hứa Bất Lệnh cho là như thế...
Ba ngày đầu tháng chạp, mặt trời chiếu rọi hoa viên trong vương phủ, sau mấy lần được vương phủ hộ vệ tu chỉnh, từ trong ra ngoài nhìn chỉnh tề hơn rất nhiều, trên mái cong còn treo đèn lồng đỏ, nhìn qua cứ tưởng đã sang năm.
Hứa Bất Lệnh cưỡi ngựa từ Quốc Tử giám trở về, vừa tới cửa ra vào liền nhìn thấy hai nhóm người đứng bên ngoài vương phủ cung kính chờ đợi, một người là cung nữ, một người khác là nha hoàn của Lục phu nhân Nguyệt Nô, kiệu nhỏ dừng ở bên cạnh sư tử đá.
Hứa Bất Lệnh xoay người xuống ngựa, cung nữ đi lên trước một bước, khẽ khom người:
- Thế tử điện hạ, thái hậu nương nương bày yến hội ở trong cung, gửi lời mời ngài vào cung.
Hứa Bất Lệnh đối với chuyện này đã có chuẩn bị từ trước:
- Ta đổi bộ quần áo khác, lát nữa tự mình qua đó.
Cung nữ gật đầu cười một tiếng, rồi cung kính lui ra.
Lúc này Nguyệt Nô mới đi tới, cười nói:
- Phu nhân đến từ giữa trưa, tiểu tỳ vốn muốn gọi tiểu vương gia từ Quốc Tử giám trở về, phu nhân nói không cần.
Hứa Bất Lệnh nhẹ gật đầu, đưa ngựa đến giao cho hộ vệ, sau đó lập tức tiến vào vương phủ.
Lão Tiêu đi đến nơi tập hợp tam giáo cửu lưu tìm hiểu tin tức, nên không có mặt ở phủ, dẫn tới trong nhà trống rỗng không có bóng ngưới.
Bước nhanh vào thư phòng, liếc một cái không thấy ai, lại đi tới phòng ngủ.
Hứa Bất Lệnh đi qua cửa sổ phòng ngủ, đưa mắt lên lập tức nhìn thấy Lục phu nhân, trên người mặc váy màu xanh sẫm đang ngồi trên bàn.
Lục phu nhân có lẽ ngủ rồi, lông mày nhẹ chau lại, tóc xanh hầu hết che trên khuôn mặt. Hô hấp đều đặn, có thể thấy đường cong rất có sức hút ở gần dưới mép bàn nơi vạt áo, núi non tuấn tú, nhìn theo góc nghiêng thì, đúng là... So Chúc Mãn Chi còn hùng vĩ.
- Khục ….
Hứa Bất Lệnh sờ sờ mũi, nhanh chóng chuyển ánh mắt đi nơi khác.
Lục phu nhân khi tới xách theo hộp cơm, đặt lên bàn, bên cạnh còn đặt vào một cái khay, bên trong có một bộ trường bào. Trong phòng thực sự yên tĩnh, vì ít đồ nội thất, tạo ra cảm giác trống trải lạnh lẽo.
Dưới mặt đất của vương phủ cũng giống như hoàng cung có địa long, ở điện ngoài đốt lửa thông qua hỏa đạo dẫn vào bên trong, giữa mùa đông dù là tức phụ cũng sẽ không thấy lạnh.
Có điều diện tích vương phủ quá lớn, lượng củi lửa đốt địa long một mùa đông, đủ để cho số lượng lớn bách tính sống qua mùa đông. Chỉ có một mình Hứa Bất Lệnh ở đây, lại còn ít khi ở vương phủ, không thể lãng phí như vậy, cho nên trong phòng vẫn hơi lạnh.
Hứa Bất Lệnh tiến vào phòng ngủ, đi đến trước bàn nhỏ cúi người liếc một cái.
Hương hoa nhàn nhạt xông vào mũi, mùi hoa mẫu đơn lan sâu tận tim gan, không nồng không nhạt vừa đủ, có lẽ là nước hoa cao cấp nhất của Tiên Chi trai.
Hứa Bất Lệnh không phải phụ nữ, tất nhiên ngửi thôi không biết được dùng cái gì, dù sao biết nó dễ chịu là được. Thấy Lục phu nhân hô hấp đều đặn nghỉ ngơi yên tĩnh, liền rón rén nhẹ nhàng đi tới tủ quần áo bên cạnh, lấy tấm chăn, khoác lên lưng Lục phu nhân.
- Ừm ~
Như có như không tiếng kếu vang lên.
Bờ môi Lục phu nhân có hơi động đậy, đưa tay mang tấm chăn trên bả vai kéo chặt chút, nhíu lông mày lên rồi trải ra, thể hiện rõ ràng vừa rồi vẫn còn hơi lạnh, ngủ không thoải mái.
Hứa Bất Lệnh đứng ở bên cạnh trong giây lát, thấy Lục phu nhân sẽ không tỉnh trong chốc lát, hắn lát nữa phải vào cung, lúc về sợ đã là đêm khuya, cứ ngủ trên bàn sợ là cảm lạnh.
Suy nghĩ tới đây, Hứa Bất Lệnh do dự một chút, cúi người đưa tay xuống dưới đầu gối Lục phu nhân, muốn bế Lục phu nhân lên giường nghỉ ngơi.
Váy lướt qua mu bàn tay, vải vô cùng tốt, rất là tinh tế, cơ thể cân đối, nhìn có sức hút.
Hứa Bất Lệnh hết sức cẩn thận, chỉ có điều khi vừa định xốc lên, Lục phu nhân đã tỉnh.
Lục phu nhân đột nhiên ngửa mặt lên, trâm cài trên búi tóc run khẽ, đôi mắt mê mang, nghiêng đầu nhìn Hứa Bất Lệnh đang ngay gần sát mặt mình.
Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, hơi bất đắc dĩ:
- Ây... Ta...
Ánh mắt Lục phu nhân tỉnh táo trở lại nhanh chóng, sau khi kịp phản ứng, không có la lớn như lần trước, mà đưa tay đánh vào tay Hứa Bất Lệnh.
Bốp ….
Ánh mắt nghiêm túc, còn có chút nổi nóng, 'Ta là dì ngươi!' vô cùng sống động.
Hứa Bất Lệnh rút tay về, lại mở ra:
- Dì Lục đừng hiểu lầm, ta thấy ngươi ngủ rồi, đưa ngươi vào nghỉ ngơi.
Lục phu nhân nhìn chung quanh, nhớ tới mục đích tới đây, sau đó sắc mặt mới hồi phục bình thường. Dùng tay kéo sợi tóc bên tai, sau đó chỉnh sửa váy áo đã có nếp uốn, mới nói khẽ:
- Bất Lệnh, ngươi trở về bao giờ? ... Mới chờ có chốc, đã ngủ rồi...
Hứa Bất Lệnh ngồi bên cạnh bàn nhỏ, đưa tay mở hộp cơm:
- Vừa mới về, Dì Lục tới chờ ta, có chuyện gì sao?
- Ta không có chuyện thì không thể đến đây?
- ...
Hứa Bất Lệnh lấy long nhãn, tay cứng đờ, cười khẽ:
- Ta không có ý này... Nghe Nguyệt Nô nói ngươi tới lúc giữa trưa.
Lục phu nhân kéo hộp cơm lại, lấy long nhãn từ bên trong ra, đầu ngón tay khẽ giơ lên, đẩy ra, ôn nhu nói:
- Ở lại nhà buồn bực đến sợ, thuận đường tới xem một lát... Cuối năm, có làm cái áo khoác mới, ngươi mặc vào thử xem.
Hứa Bất Lệnh quần áo hầu hết đều là tự tay Lục phu nhân làm, sau khi nghe vậy rất tự nhiên, thể hiện ra vẻ mặt vui mừng, đưa tay cầm áo khoác trong khay, nhìn qua mấy lần, nụ cười tuấn mỹ trở nên cứng đờ.
Trường bào mới này dùng gấm Giang Nam Thủy Vân, kiểu dáng rất phổ biến, là công tử bào với viền vàng, tính chất tinh mỹ, chỉ là mang màu vàng đất, thoạt nhìn có chút bụi bặm đường phố... Đoán chừng chẳng mấy vị vương công quý tử muốn mặc thứ này... Nhìn giống như chủ đất hương huyện ...
Lục phu nhân không nóng không lạnh, cúi đầu phát long nhãn:
- Như thế nào? Không vừa mắt?
- ... Đẹp, đồ dì Lục đưa, sao lại không vừa mắt.
Hứa Bất Lệnh gật đầu, đôi mắt ra vẻ đầy thưởng thức, đứng dậy đi ra sau tấm bình phong, cởi cẩm bào màu tuyết, đổi lấy cái công tử bào này.
Xột xoạt…
Sau một lúc, Hứa Bất Lệnh từ sau tấm bình phong đi ra, nhìn gương đồng nhận xét chính mình sơ qua.
Thuở nhỏ hắn tập võ, có thiên phú rất cao, dáng người cũng không tệ chút nào, phối hợp với khuôn mặt như tiên nhân, mặc bộ quần áo này lên người, giống như là một vị...chủ đất anh tuấn!
Hứa Bất Lệnh cũng không quan tâm mấy đến cái nhìn của người ngoài, thần thái nhìn rất ổn.
Lục phu nhân ngồi trên bàn, nhìn sang đánh giá mấy lần, trước giờ đều cho Hứa Bất Lệnh ăn mặc đẹp đẽ phong hoa, tự nhiên mặc bộ đồ như vậy, nhìn có chút không quen, xoắn xuýt trong giây lát, sau đó giơ tay lên nói:
- Mà thôi mà thôi... Do chọn nguyên liệu không tốt, cởi ra đi, ta trở về làm lại cái khác.
- Rất tốt rồi, không cần phiền phức như vậy...
- Cởi!
Lục phu nhân vỗ nhẹ mặt bàn, hai tròng mắt hơi trừng một chút.
Hứa Bất Lệnh không lời nào để nói, nhanh chóng từ trong tủ quần áo lấy áo bào trắng ra, một lần nữa thay đồ sau tấm bình phong, ở trước mặt Lục phu nhân dạo qua một vòng.
Lục phu nhân quan sát tỉ mỉ, sau đó đứng dậy sửa vạt áo Hứa Bất Lệnh, ôn nhu nói:
- Lễ nghi bắt đầu ở chính y quan, con trai ra ngoài phải để ý diện mạo một chút...
Hứa Bất Lệnh hít vào một hơi, cúi đầu nhìn Lục phu nhân vẻ mặt đoan trang nghiêm túc, rất muốn nói trả một câu 'Áo bào màu đất ngươi đưa, chứ ta để ý vẻ ngoài lắm chứ', nhưng nếu nói như thế Lục phu nhân sẽ buồn rầu, hắn chỉ còn cách cười nói:
- Biết rồi.
Lục phu nhân nghe vậy mới hài lòng, nhẹ gật đầu:
- Đi thôi, đừng ở trong cung quá lâu, coi chừng tai vách mạch rừng.
Hứa Bất Lệnh hơi do dự, đi tới cửa ra mấy bước, quay đầu lại nói:
- Không có chuyện gì nữa sao?
- Không có, đi nhanh về nhanh.
- ...
Hứa Bất Lệnh nhẹ gật đầu, xác định Lục phu nhân sẽ không tức giận sau khi mình rời đi, mới mang theo một bụng nghi hoặc rời vương phủ, tiến đến dạ hội của thái hậu...Đùng đùng …
Không gian như một tấm màn, hải đăng chiếu rọi sáng chói, thành Trường An nguy nga, nơi hành lang hoàng thành, cung nữ, thái giám đi qua rất có trật tư, yên bình trang nghiêm, không giống như trong tưởng tượng của bách tính 'Oanh ca yến hót, tửu trì nhục lâm', tiếng sắt thép va chạm thậm chí còn rất hiếm gặp nơi cung điện.
Thiên tử đương triều - Tống Ký – sau khi kế thừa đại thống, một lòng chỉ có chuyện triều chính, đèn đuốc trong Ngự thư phòng thắp đến tận khuya, có đôi khi đến tiểu thái giám trông coi chờ đợi còn chẳng chịu được, phải đổi ca cho người khác chờ đợi.
Vua một nước coi trọng xã tắc tất nhiên là chuyện tốt, chỉ có điều như vậy lại khổ phi tần trong hậu cung, quanh năm suốt tháng không thấy hoàng đế được mấy lần, về phần cung đấu các loại càng không cần đề cập tới, căn bản là vì không có ai được sủng ái cả. Lúc hoàng hậu còn đó, Tống Ký đôi lần đến hậu cung, sau khi hoàng hậu lâm bệnh mà mất vào mấy năm trước, Tống Ký ít đến cung điện của phi tần ngủ.
Có rất nhiều phi tần đều thừa nhận mình cô đơn đến đau khổ, thì người canh giữ ở Trường Nhạc cung - thái hậu - càng không cần phải nói.
Sau khi tiên đế băng hà, dựa theo văn bản từ lúc khai sơn lập quốc là 'Chế độ xuất cung', người ở cung địa vị thấp được ban cho ngân lượng tự tìm nhà chồng, những phi tần có địa vị tương đối cao đến hoàng lăng phụng lăng ba năm, sau lập tức có thể tái giá, nhưng hoàng hậu không ở trong số này, trừ phi quốc phúc thay đổi, bằng không hoàng hậu không thể nào lấy người chồng thứ hai. Còn thái hậu, đoán chừng dù có gả cũng không ai dám lấy, rồi làm bố dượng của hoàng đế, chuyện này vô cùng đáng sợ, ai cũng không muốn làm...
Thái hậu không có dòng dõi, không thể được đối xử giống như phi tần, chỉ có thể lẻ loi trơ trọi ở trong Trường Nhạc cung, ở một lần mười năm. Mặc dù Tống Ký đôi lúc sẽ tới thỉnh an, kêu một tiếng 'Mẫu hậu', nhưng hai ngưới không có cùng huyết thống, cũng chỉ là lễ nghi khi đi ngang nhà mà thôi.
Thái hậu không tham gia vào tranh quyền hay chính sự, về sau con đường trên cơ bản liếc mắt liền thấy được…. ước chừng tầm bốn năm mươi tuổi mà chết thì được hợp táng hoàng lăng, đươc lưu lại trên sử sách ghi chép một chút.
Trời dần dần tối, mái hiên sáng lên đèn cung đình, một số cung nữ ghé qua nội cung Trường Nhạc, mang từng bàn đồ ăn tinh mỹ bưng đến trong phòng khách.
Trong phòng đặt lò sưởi, thái hậu thân mang hoa mỹ cung trang nằm nghiêng trên giường êm, tay trái chống mặt, câu được câu không, đánh cờ cùng cung nữ, váy phủ trên giường mềm, như khổng tước xòe đuôi vậy, lộ ra một đôi giày tinh xảo cùng đôi mắt cá chân tinh tế.
Có lẽ chờ lâu hơi mệt mỏi, ngẫu nhiên còn khẽ che miệng, môi ngáp một cái.
Cũng không phải là thái hậu thích ngủ, mà do ở trong cung Trường Nhạc 'Bảo dưỡng tuổi thọ', căn bản không có chuyện để làm, thường thường trời cứ tối đến là ngủ, nhiều năm qua đã thành thói quen.
Tính toán thời gian một lúc, thái hậu đi về phía bên ngoài điện nhìn thoáng qua:
- Xảo Nga, Hứa Bất Lệnh sao còn chưa tới?
Xảo Nga ngồi quỳ chân bên cạnh giường êm, trên đặt quên lên bàn cờ, sau đó ôn nhu nói:
- Thật ra thì... Thái hậu không nên gọi Hứa thế tử tiến cung.
- Ừm?
Thái hậu giương mí mắt, nhìn Xảo Nga thật sâu, hơi có vẻ nghi hoặc.
Xảo Nga là nha hoàn thân cận của thái hậu, lớn lên ở Hoài Nam, thuở nhỏ nhận về dạy bảo, chính là để giúp đỡ tiểu thư nhà mình ở trong hậu trạch hoàng cung có thể bày mưu tính kế, phân tích thế cục năng lực đương nhiên không cần phải nói.
Xảo Nga hơi suy tư, mới mở miệng nói:
- Trên phố truyền nhau 'Có phiên vương mưu đồ đại thống', thiên vương là vị nào không thấy nói rõ, nhưng Túc vương binh quyền là mạnh nhất, chuyện này không cần ai nói cũng hiểu. Mà trong triều đình lại có người nói 'Thánh thượng muốn tước bỏ thuộc địa', mặc dù thánh thượng chưa hề biểu lộ ý định này, nhưng không có lửa làm sao có khói.
Thái hậu hơi có vẻ lười biếng, ‘Ừm ~’ một tiếng, ra hiệu Xảo Nga nói tiếp.
Xảo Nga cẩn thận suy nghĩ một chút:
- Hai cái truyền ngôn này, đều là để châm ngòi quan hệ xích mích giữa thánh thượng cùng vương hầu, bí mật ẩn giấu là gì tiểu tỳ cũng không rõ, nhưng tất nhiên không phải chuyện nhỏ... Tiêu gia chúng ta mạnh mẽ, đã trải qua ba thế hệ triều đình, vị trí rất đặc thù, thái hậu thân thiết với Hứa Bất Lệnh, nếu để triều thần nghĩ rằng Tiêu gia ta đang tận lực lôi kéo Túc vương...
Xảo Nga rõ ràng đang muốn nhắc thái hậu đừng làm bậy bạ, lỡ đứng về sai phe coi như phiền toái.
Nhưng thái hậu đã sớm không có ý định nhúng chàm triều đình, yếu ớt thở dài, con cờ ném vào sọt cờ:
- Quản sự Tiêu gia chính là Nhị ca Tam tỷ ta, bản cung mười năm trước gả vào cung là người Tống thị, gọi Hứa Bất Lệnh tới dùng cơm chỉ chuyện bình thường của một người bình thường có thể làm, tùy ý họ đoán đi.
Xảo Nga do dự một chút:
- Còn nữa... Tiêu gia ta quan hệ rất rộng, Hứa thế tử bị ngộ phục, còn trúng Tỏa long cổ đã tuyệt tích, thế lực sau lưng tất nhiên không nhỏ...
Vẻ mặt thái hậu ngưng lại, khuỷu tay chống giường, tay chống cằm, nhíu mày suy tư:
- Ngươi nói là độc do Tiêu gia ta hạ?
Xảo Nga một cái lảo đảo, vội vàng đưa tay lung lay, lo lắng nói:
- Thái hậu, đừng có nói thứ này, bị người ta nghe thì coi như phiền toái... Tiêu gia ta cũng không phải là đầy tớ, từ xưa đến này tính trước làm sau, sao lại làm loại chuyện dễ cho người ta mượn gió bẻ măng như thế này.
Thái hậu chớp chớp mắt, lại nằm nghiêng trên giường lần nữa, hơi có vẻ bất đắc dĩ:
- Không phải lo, bản cung tự có phân tấc...
Nói chuyện phiếm một lúc, bên ngoài cung điện vang lên tiếng bước chân, cung nữ đi đến ngoài điện, nói khẽ:
- Thái hậu, Hứa thế tử đến.
Thái hậu lập tức lấy lại tinh thần, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài nghênh đón, đi đến một nửa lại dừng lại, cầm gương đồng cạnh giường lên soi mấy lần.
Xảo Nga vội vàng đi trước, chỉnh sửa búi tóc lộn xộn lại cho chỉnh tề, vuốt thẳng váy xòe, lúc này mới đi theo thái hậu cùng đi ra cửa...
…
Lúc xế chiều, sau đường ở phường Đại Nghiệp, tôi tớ buôn lái thương nhân lui tới, chốn sòng bạc cũng chỉ vừa chuẩn bị mở cửa.
Chúc Mãn Chi lẻ loi trơ trọi đi dạo trên đường phố, khi thì chạy tới nhìn ngõ hẻm một chút, chỉ tiếc hai ngày nay Hứa thế tử vẫn chưa từng lui tới.
Năm nay gần mười sáu tuổi, trong lòng có khúc mắc, Chúc Mãn Chi tự nhiên sẽ suy nghĩ nhiều, cảm thấy liệu có phải hôm trước không từ mà biệt đã khiến Hứa thế tử tức giận hay không.
Nàng chỉ là một kẻ xuất thân bần hàn, còn không được tính là người giang hồ, địa vị so với phiên vương thế tử cách biệt ngàn dặm, gặp mặt nói chuyện đều nên cẩn thận từng li từng tí, sao lại đi đùa nghịch với Hứa thế tử như vậy...
Nhưng Hứa thế tử trông cũng không giống một người nhỏ mọn, sao lại vì chút chuyện nhỏ mà không tìm đến nàng...
Trong đôi mắt Chúc Mãn Chi có mấy phần thất thần, đi hai vòng đường, sau đó đi tới một mái nhà nơi góc đường, ngồi xổm trên bậc thang, bẻ nhánh cây nhỏ ngồi trên mặt đất vẽ vòng tròn.
Mặc dù tuổi không lớn lắm càng không quá thông minh, nhưng Chúc Mãn Chi cũng không đần, đợi hai ngày Hứa Bất Lệnh vẫn không tới, càng ngày càng thấy áp lực.
Nhớ lại những ngày này từng li từng tí… đầu tiên là thời điểm rút kiếm tương trợ, rồi chuyện anh hùng cứu mỹ nhân ở trong hẻm nhỏ, đến Bạch Mã trang đại khai sát giới, tiến vào kho công văn...
Tất cả mọi chuyện giống như trùng hợp, nhưng vẫn có cảm giác có một thứ liên kết không thể nhìn thấy giữa chúng.
Từ lần gặp gỡ ở tửu lâu trước mặt mà bắt đầu, tất cả mọi chuyện, đều là vấn đề xung quanh mục đích 'Vào kho công văn' mà phát sinh...
Hứa thế tử... Có phải đang lợi dụng ta hay không...
Suy nghĩ tới đây, trong lòng Chúc Mãn Chi có rung động mãnh liệt, tay đè gãy nhánh cây nhỏ, phát ra một tiếng “Rắc….” nhỏ.
Không đâu, không đâu...
Chúc Mãn Chi lắc đầu, 'Xùy ….', nàng cười một tiếng, cảm thấy suy nghĩ của chính mình có chút hão huyền. Hứa thế tử là người tốt như vậy, sao có thể lợi dụng nàng.
Buồn cười, nhưng không cười được.
Nàng... hình như vô dụng...
Khi suy nghĩ này xuất hiện trong lòng, Chúc Mãn Chi chẳng biết tại sao, cảm giác đôi mắt cay cay, mím môi thật chặt, gương mặt tràn vẻ non nớt nhìn về sau đường.
Kinh ngạc nhìn thật lâu, trên đường có bóng người tới, nhưng người kia, người mang trên thân một bộ áo trắng, người là công tử tuấn lãng, vẫn không có xuất hiện.
Chúc Mãn Chi khẽ cắn môi dưới, 'Hừ' một tiếng rất nhỏ đến không thể nghe, nhặt nhánh cây nhỏ trên đất, tiếp tục vẽ vòng tròn.
Không bao lâu, tiếng vó ngựa truyền đến từ phía xa.
Chúc Mãn Chi toàn thân hơi run, ngẩng đầu nhìn phía trước.
Chỉ tiếc, ánh mắt vui mừng nhanh chóng ảm đạm xuống.
Lưu Hầu Nhi cùng Vương Đại Tráng nắm ba con ngựa, cúi đầu nhìn Chúc Mãn Chi đang ngồi xổm ở dưới mái hiên, hơi nghi hoặc:
- Mãn Chi, sao ngươi lại khóc?
- Không khóc... Bụi bay trúng mắt... Các ngươi tới làm cái gì?
Lưu Hầu Nhi mở ra tay, hơi có vẻ không hiểu ra sao:
- Hôm nay đi tra án ở dịch trạm ngoài thành, hai bọn ta đợi ngoài nha môn nửa ngày ngươi vẫn không đến, không tới sẽ bị thống lĩnh mắng.
Chúc Mãn Chi mới nhớ tới chuyện này, đứng lên vỗ vỗ quần áo trên người, liền buồn bực xoay người lên ngựa, không nói chuyện gì, quay đầu lần nữa liếc nhìn cuối đường, sau đó liền “Giá~” một tiếng, chạy về phía ngoại thành.
Lưu Hầu Nhi cùng Vương Đại Tráng cũng không hiểu được lòng tiểu nữ oa này, chỉ đành theo sát phía sau, chạy về phía ngoại thành.
Trên đường, hai tên giang hồ khách mang theo mũ rộng vành liếc nhau, ngay vào lúc hình bóng đoàn người sắp biến mất, ném mấy đồng tiền ở trên bàn, lần lượt đứng dậy mở cọc buộc ngựa, lên dây cương...
Mà đổi lại một quán trà bên cạnh, một tên hán tử đang buồn rầu uống trà, vào lúc hai tên giang hồ khách vút đi, cũng đặt tiền lên bàn, đứng dậy mở cọc buộc ngựa, lên dây cương...
Gió lạnh rì rào, đèn nơi cung đình đong đưa.
Trời vừa chập tối, hoàng thành đã đóng cửa, tính ra là vào giờ Hợi, tức khoảng chín giờ, thời gian coi như dư dả.
Hứa Bất Lệnh tiến cung chỉ xem như đi ngang qua, cũng không có ý định nói chuyện lâu cùng thái hậu, ăn một bữa cơm liền rời đi, nói không chừng còn có thời gian đến tiên trai chi đãi xem mua son phấn.
Cũng không phải Hứa Bất Lệnh mua cho mình dùng, chẳng qua xế chiều hôm nay hắn cảm thấy Lục phu nhân không ổn, bằng vào tay nghề của Lục phu nhân không thể có chuyện làm ra một cái áo khoác khó coi như vậy cho hắn mặc, hơn nữa còn lấy ra đúng vào trước lúc hắn muốn vào cung gặp thái hậu.
Mặc dù không rõ nguyên do, có điều bằng vào kinh nghiệm của Hứa Bất Lệnh, hắn đoán được về sau vài ngày, Lục phu nhân sẽ lại u u oán oán, không biểu lộ tâm ý sợ là khó lòng thoát thân.
Suy nghĩ lung tung một lúc, Hứa Bất Lệnh xuống ngựa bên ngoài hoàng thành, bên ngoài hoàng thành đã có cung nữ chờ, đặt một bộ liễn bên cạnh.
Hứa Bất Lệnh mang ngựa giao cho môn vệ, bước vào trong cung...
…
Hoàng thành chiếm một phần năm diện tích Trường An, nội quan, cung nữ, tần phi, hộ vệ các loại, tổng cộng chỉ sợ có gần vạn người. Thái hậu đương nhiên không thể ở trong Tống Ký hậu cung, Trường Nhạc cung ở phía đông hoàng thành, là một tòa kiến trúc kiểu dãy cung điện đơn độc, xưng là Đông cung.
Trưởng Nhạc cung chiếm diện tích rất lớn, nhưng bởi vì thái hậu không có tử nữ, nhiều lúc dẫn đến cảnh trống vắng không người.
Nếu mang đi so sánh với hành lang cung điện to lớn, chỉ một cái bộ liễn có hai ba cung nữ, nhìn từ xa họ thật nhỏ bé, chỉ thấy như một chấm nhỏ di động chậm chạp.
Hoàng thành kiến trúc cao nhất là Thái Hoa kim điện, mà trên đỉnh mái cong phía trên kim điện, một lão thái giám với vóc người gầy gò, hai tay khép hờ giấu trong tay áo, híp nửa đôi mắt, đứng yên không nhúc nhích như một bức điêu khắc phía trên kim điện nóc nhà hệt như con thụy thú bên cạnh.
Sau khi nhìn thấy bộ liễn tiến vào Vĩnh Lạc cung, lão thái giám thân mang áo bào đỏ vô thanh vô tức biến mất nơi đỉnh kim điện, sau một lúc không lâu, đi tới bên ngoài thiên tử Ngự thư phòng, khom người trước bóng người hắt ra từ ô cửa:
- Thánh thượng, Túc vương thế tử đến Vĩnh Lạc cung.
Bên trong Ngự Thư phòng ánh sáng tương đối lờ mờ, chỉ có một chiếc thanh đăng trên ngự bàn trước mặt, dưới bức họa nữ tử nơi vách tường có đốt ba nén nhang.
Tống Ký thân mang thường phục ngồi trước ngự án, nhìn bản thảo thơ trong tay, hai tròng mắt mang theo mấy phần ôn nhu, tựa như đang nhớ lại quá khứ.
Nghe tiếng Giả công công, Tống Ký lấy lại tinh thần, buông bản thảo thơ xuống, bình thản nói:
- Tới thì tới, mẫu hậu chưa từng chấp chưởng Tiêu gia, đối với chuyện triều chính cũng chẳng hiểu mấy, có lẽ chỉ là ở trong cung lâu rồi, muốn tìm người trò chuyện...
Giả công công chậm rãi gật đầu, do dự một chút, nói khẽ:
- Hiền phi cùng Thục phi, cũng ở lại trong cung đã lâu...
Đây là thiện ý nhắc nhở thôi.
Trước đây ít năm hoàng hậu lâm bệnh mà qua đời, Tống Ký chưa lên ngôi, mặc dù có hai vị hoàng tử, nhưng mẫu phi xuất sinh thì xem như thứ tử. Hiền phi cùng Thục phi xuất thân vọng tộc, sinh ra dòng dõi lập tức có thể thuận lý thành chương sắc phong thái tử, xem như cho triều thần một viên thuốc an thần, để cho cả triều văn võ tránh khỏi cảnh giương mắt nhìn không biết ngày sau nên phụ tá ai.
Chỉ tiếc, Tống Ký trong Ngự Thư phòng cũng không có phân nhiệm vụ Giả công công thông báo hai vị phi tần đang đợi thị tẩm, sau khi trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên truyền ra một âm thanh khẽ khàng:
- Thập niên sinh tử lưỡng mang mang, bất tư lượng, tự nan vong. Thiên lí cô phần, vô xử thoại thê lương. Túng sử tương phùng ứng bất thức, trần mãn diện, tấn như sương…Dạ lai u mộng hốt hoàn hương, tiểu hiên song, chính sơ trang. Tương cố vô ngôn, duy hữu lệ thiên hành…(1)
Giọng Tống Ký ban đầu trầm ổn nặng nề, hiện tại lại có thêm vài phần rung động, ngâm đến cuối cùng đã nghe không rõ thanh âm, chỉ còn lại có một tiếng thở dài yếu ớt.
Giả công công hơi híp mắt lại, đã bao năm bên cạnh thiên tử, tất nhiên là biết được Tống Ký đang nhìn về quá khứ, trầm mặc chốc lát, khom người thở dài:
- Thánh thượng, bài thơ này, có thể nói là thế gian độc hữu.
- Đúng vậy...
Ngự Thư phòng bên trong, sắc mặt Tống Ký bình tĩnh nhìn bức tranh trên tường kia, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, trầm mặc thật lâu, mới tiếp tục nói:
- Nàng trước kia yêu thích thơ từ, chỉ tiếc độ am hiểu văn thơ của Trẫm hết sức bình thường, thơ ca với trẫm khác nào đàn gảy tai trâu...
Giả công công lắc đầu:
- Thánh thượng không nên nói vậy, lão nô lần lượt hầu hạ ba vị quân vương, tuy có một số thứ của lão nô, sau ngần ấy năm cũng dần phai nhạt, nhưng... Đúng là, tài nghệ văn thơ bực này có thể xem như viễn siêu hậu thế, nhưng trong câu chữ lại ẩn chứa nhiều hơn một phần xuân đau thu buồn, có chút thiếu phóng khoáng, không giống nguyên tắc của một đại trượng phu...
Lời ấy, cũng coi là thuyết phục Tống Ký không muốn rơi vào tang thê thống khổ u sầu, thân là đế vương, vốn là người cô đơn, há có thể lưu luyến tình yêu hồng trần.
Có điều trong Ngự Thư phòng trầm mặc chỉ chốc lát, lại vang lên tiếng Tống Ký:
- Túy lí thiêu đăng khán kiếm, mộng hồi xuy giác liên doanh. Bát bách lí phân huy hạ chích, ngũ thập huyền phiên tắc ngoại thanh, sa trường thu điểm binh. . . . . . . Mã tác Đích Lư phi khoái, cung như phích lịch huyền kinh. Liễu khước quân vương thiên hạ sự, doanh đắc sinh tiền thân hậu danh. Khả liên bạch phát sinh!...(2) Còn bài này, có đủ phóng khoáng chưa?
Giả công công sững sờ, đứng bên dưới cửa suy tư hồi lâu:
- Đích Lư hẳn là tên ngựa, chưa nghe qua có giống ngựa tốt này... Hai bài thơ này, đều là một người viết?
- Từ trong bản thảo thơ đọc ra, tiếc là đều khuyết danh... Vỏn vẹn hai bài thơ này, nghe qua liền phải dùng bốn chữ 'Tài hoa hơn người' mà khen tặng, chẳng lẽ lại tại thời thế của Trẫm, trong thành Trường An còn có kẻ tri thức 'Minh châu mông trần'?
Tống Ký sau khi kế vị cực kỳ xem trọng chúng dân bần hàn, bằng không thì cũng sẽ không để đại nho tổ chức thi hội còn bản thân tự mình đánh giá thơ từ, ở thành Trường An kẻ muốn nổi danh đã khó, kẻ không có bản lĩnh muốn tìm cơ hội nổi danh còn khó hơn.
Giả công công hồi tưởng một chút:
- Trung tâm thành Trường An mấy chục vạn hộ dân, người từ năm sông bốn bể vào kinh thành cầu công danh càng là nhiều vô số kể. Cái người đã giao bản thảo thơ này, giữa phố phường lại không một tin đồn về hắn, có lẽ cũng là một kẻ cầu danh khí, chờ thánh thượng mở miệng vàng ngọc cho người tìm hắn... Cao nhân ẩn sĩ phần lớn đều là dạng kiêu ngạo thế này, nếu tự mình tìm đến cửa chẳng khác nào tự hạ thấp thân phận, còn nếu là người có bản lĩnh thật sự, hơn nửa trong số đó đều cần tới nhà gọi cửa trên ba vượt bốn lần, nếu không sao có thể gọi là cao nhân...
Tống Ký cười khẽ một tiếng, lạnh nhạt nói:
- Danh sĩ tài năng, Trẫm há lại để ý chuyện hạ thấp thân phận, chẳng qua chỉ sợ người này chỉ có thi tài, lại chẳng có chút kiến thức văn học thực thụ, sẽ làm Trẫm không vui trong lòng.
Giả công công chậm rãi lắc đầu:
- Điển cố thiên kim mãi mã cốt(3) sớm đã có từ lâu, thánh thượng thành tâm mời người học rộng, tự nhiên sẽ có kẻ mang chí khí mà tới.
Tống Ký nhìn quanh chốc lát, đối với đề nghị này vậy mà lại có chút khen ngợi, mở miệng nói:
Được, ngày mai sau khi triều hội giải tán, chuẩn bị một buổi yến hội, mở tiệc chiêu đãi quần thần, nói là vì Trẫm có được một lương tài long nhan cảm thấy cực kỳ vui mừng, gặp lại lão Tề thất phu kia, hắn ngày mai hẳn sẽ mắng Trẫm mê muội mất cả ý chí, vì ba bài thơ không nên làm to chuyện như vậy, dễ làm thanh danh hạ thấp...
Giả công công khom người cúi đầu:
- Vâng! ... Có ba bài thơ?
- Khô đằng lão thụ hôn nha, tiểu kiều lưu thủy nhân gia, cổ đạo tây phong sấu mã. Tịch dương tây hạ, đoạn tràng nhân tại thiên nhai.(4)
- Ừm... Mấy bài thơ này, vậy mà mang đến cảm xúc 'âu sầu thất bại' lột tả phát huy vô cùng tinh tế, nếu thật là do một người viết, quả thực tài hoa hơn người, có điều tuổi tác khả năng hơi lớn...
- Khương Tử Nha phong thái đạo mạo còn có thể lưu danh sử sách, tuổi tác không là vấn đề, chỉ sợ hắn không có bản lĩnh thật sự...
…
Chú thích:
1. Đây là một đoạn trích trong bài thơ “Giang thành tử - Ất Mão chính nguyệt nhị thập nhật dạ ký mộng” của nhà thơ Tô Thức thời Bắc Tống, Liêu của Trung Quốc, viết về người vợ đầu Vương Phất mất năm 27 tuổi của ông. Theo lời kể, năm 40 tuổi, lúc đang làm quan ở Sơn Đông, Tô Thức nằm mơ thấy người vợ đã khuất, sau khi tỉnh dậy làm bài này để tế bà. Bài thơ còn ba câu cuối:
“Liệu đắc niên niên trường đoạn xứ
Minh nguyệt dạ
Đoản tùng cương.”
2. Đoạn thơ là bài “Phá trận tử” của nhà thơ Tân Khí Tật, hiệu là Giá Hiên Cư Sĩ, là quan thời Nam Tống.
3. “Thiên kim mãi mã cốt” đặt ngàn vàng trên cán cân với xương ngựa, ý đồ tôn giá trị của một thứ lên cao, cụ thể trong chương truyện là người có học thức – học giả - kẻ tri thức.
4. Đoạn thơ là bài “Thiên tịnh sa – Thu tứ” của nhà thơ Mã Trí Viễn thời Nguyên, là một trong “Nguyên khúc tứ đại gia”, cùng với Quan Hán Khanh, Bạch Phát, Trịnh Quang Tổ. Tác phẩm của ông biến hóa đa dạng khôn lường, nên được người đời tôn là Mã thần tiên.