Thế Tử Hung Mãnh

Chương 59: Chương 59: Người có vui buồn hợp tan




Mặt trời lên cao, Tôn chưởng quầy vắt giẻ lau trên vai dọn dẹp bát rượu đĩa đồ ăn trên bàn. Thỉnh thoảng hắn lại liếc một cái về phía Hứa Bất Lệnh mặc đồ trắng cùng Ninh Thanh Dạ. Hai người dắt một con ngựa đen đi càng lúc càng xa ở hẻm nhỏ đá xanh trong nắng ấm.

Tôn chưởng quầy lắc đầu lộ ra chút tươi cười rồi lại thở dài thổn thức.

Chớp mắt lại là một thế hệ, triều đình cũng vậy, giang hồ cũng thế, luôn là một thế người mới thay người cũ, đến cả dân chúng bình thường trong ngõ nhỏ này cũng giống vậy.

Tôn chưởng quầy mở tiệm rượu ở ngõ nhỏ cả đời xem nhiều nhân tình ấm lạnh. Về phần ngẫu nhiên gặp gỡ bên ngoài như vậy, tuấn nam gặp gỡ mỹ nữ thì càng được thấy quá nhiều rồi.

Lấy kinh nghiệm Tôn chưởng quầy mà xem thì lãng tử giang hồ gặp thiên kim hào môn, kết cục hơn phân nửa là bi kịch. Môn không đăng hộ không đối, một nửa đều là bỏ trốn không được cũng giống với thư sinh vào kinh đi thi gặp được thiên kim hào môn.

Mà trái lại nữ hiệp giang hồ gặp được con cháu thế gia thì phần lớn có thể thành thân thuộc. Hơn phân nửa nữ tử trên giang hồ đều rất hung dữ mà con cháu thế gia từ nhỏ đã được giáo dưỡng ôn văn nho nhã. Dưới tình huống nữ mạnh nam yếu, muốn bội tình bạc nghĩa đều phải xem lại cái chân thứ ba trên người mình.

Hai người trẻ tuổi trước mắt đang độ tuổi xuân thật ra khá xứng đôi.

Nhưng nhìn vào phẩm tính của hai người, tâm tư nam nhân quá thâm sâu. Nếu tâm thuật bất chính thì e là cô nương kia sẽ bị thiệt thòi lớn.

Nhưng tâm tính nam nhân kia thế nào, Tôn chưởng quầy lại thấy rõ ràng:

Trên bàn tiệc nghe chuyện bất bình, không nói một lời cầm kiếm mà đi.

Đao sơn biển máu đi lên, chỉ vì uống chén rượu đục trong tay này thoải mái chút.

Với sĩ tử, điều này gọi là quân tử, trên giang hồ gọi hiệp khách, mà với hàng xóm láng giềng thì con mẹ nó trầm trồ khen ngợi.

Lục chưởng quầy đưa mắt nhìn lại hai người đã biến mất ở chỗ sâu trong ngõ nhỏ, lại khe khẽ thở dài.

Chỉ tiếc thế đạo này, người tốt không nhất định sẽ được báo đáp.

Yêu hận tình thù, thứ này vĩnh viễn quấn ở bên nhau, vào giang hồ cũng không trốn thoát.

Thư sinh nghèo trước kia tá túc ở tiệm rượu cũng là người hiền lành, đầy đầu đều là ‘học được văn võ, báo ân nhà đế vương’. Mỗi ngày ở tiệm rượu ăn mấy chén cơm đều nhớ rõ, trước khi đi có đi bán chữ cũng phải trả hết nợ.

Một người như vậy cuối cùng vẫn ngã xuống trước thế đạo này. Buồn bực thất bại vào giang hồ, tức phụ chết, khuê nữ tốt như vậy cũng trở mặt thành thù. Đáng tiếc! Đáng tiếc! Chỉ có thể trách ông trời không có mắt...

Trong lúc Tôn chưởng quầy suy tư thì ngoài tiệm rượu lại có khách tới.

Là lão phụ nhân đầu mang cây trâm hình chim thước, cầm theo cái giỏ tre, mơ màng hồ đồ đi đến tiệm rượu. Bà không còn sự thân thiên như xưa nữa, hai mắt chỉ còn lại trống rỗng.

Tôn chưởng quầy sửng sốt:

- Lão muội, ngươi làm sao thế? Giống mất hồn...

Lão phụ nhân phục hồi tinh thần, khóe mắt đầy nếp nhăn trào nước mắt. Bà do dự lúc lâu mới mất hồn mất vía nói:

- Lão Trương đi rồi! Ta lại đây mua cho ông ấy bầu rượu. Đời này ông ấy thích nhất uống cái này...

- Ôi!

Tôn lão nhân quýnh lên, dùng khăn lông xoa tay đi ra:

- Thân thể Trương sư phó tốt như vậy, sao lại... Ôi... Mau vào đi, ngồi xuống rồi nói...

Lão phụ nhân cầm theo rổ ngồi xuống cửa hàng, hai mắt vô thần nói:

- Mấy ngày hôm trước, lão Trương nhận công việc, hình như là đi Bạch Mã Trang giữ nhà. Nào ngờ đâu... Ôi... Ta đã nói với ông ấy rồi, người giang hồ sớm hay muộn cũng sẽ chết bên ngoài. Bảo ông ấy nhường võ quán cho đồ đệ, ông ấy không nghe. Giờ thì hay rồi... Hu hu...

Tôn lão nhân nhăn mày. Chuyện Bạch Mã Trang hai ngày trước này dĩ nhiên hắn biết. Tam Tài không có gia quyến, thi thể vẫn là hắn tìm người an táng, lại không ngờ...

- Ôi...

Tôn chưởng quầy ngồi xuống ghế đối diện, sau một lúc lâu im lặng lại cũng không biết nói gì hơn.

Lão phụ nhân là người Trường An, Trương sư phó là từ U Châu đến đây, cũng uống rượu đã vài chục năm ở cửa hàng hắn.

Người học võ tới thành Trường An lăn lộn rất nhiều. Lúc mới tới đều lòng đầy chí khí, muốn dựa vào một đôi nắm đấm đánh ra danh tiếng ở thành Trường An.

Nhưng thành Trường An này không thiếu nhất là người có bản lĩnh, kỳ tài ngút trời cũng có thể tìm được vài người trong thành. Mà một người giang hồ muốn đứng vững ở dưới chân thiên tử, chỉ bằng vào một thân công phu hiển nhiên không đủ. Nên nịnh bợ thì phải nịnh bợ, nên con buôn cũng phải con buôn, đều có vợ con già trẻ, sao có thể khoái ý ân cừu. Lấy tiền tài của người trừ tai ương cho người, cuối cùng bị người làm thịt, cũng chỉ có thể oán không bằng người.

Nhưng nếu lúc ban đầu hắn không nhận Tam Tài, Hứa thế tử nhiều lắm cũng chỉ thưởng một thỏi bạc. hắn không cho Tam Tài lấy bạc tích cóp thì có lẽ sẽ không nhiều chuyện như vậy.

Nhưng ai biết trước được tương lai chứ?

Thế đạo này thối nát, cũng không thể trách oan ở trên đầu người tốt làm việc thiện được.

Tôn chưởng quầy chờ lão phụ nhân khóc xong, suy tư thật lâu mới trở lại sau phòng lấy ra một túi bạc, cho lão phụ nhân không nơi nương tựa.

Hiện tại, trừ người chết, hẳn ai cũng đều thoải mái chút.

Tôn chưởng quầy đưa lão phụ nhân ra cửa, sau đó lắc đầu thở dài, một lần nữa bắt đầu dọn dẹp bàn ghế...



Giữa trưa, Hứa Bất Lệnh ruổi ngựa đi tới vọng lâu gần phường Đại Nghiệp.

Sòng bạc Câu Lan còn chưa mở cửa, mặt trời mùa đông thái thật ấm áp, không ít lưu manh nhàn hán tụ tập vây quanh chậu than trước quán trà, nghe tiên sinh kể chuyện nói kỳ văn dị sự trời nam biển bắc.

Tình tiết Đại Nguyệt thượng võ đã khắc sâu trong lòng dân, dưới tình huống không có người quảng bá ti-vi và các kênh truyền thông, được hoan nghênh nhất tất nhiên là chuyện xưa của giang hồ đại hiệp các nơi. Vì dân trừ hại, lấy một địch một trăm, nghe là người nhiệt huyết sôi trào. Nhưng thực tế giang hồ căn bản không như lời tiên sinh kể chuyện kể, dưới cái nhìn của Hứa Bất Lệnh, đơn giản là đứng công thành danh toại, nằm xuống hai bàn tay trắng, chỉ thế mà thôi.

Hứa Bất Lệnh dắt ngựa đi vào một quán trà, liếc mắt đã nhìn thấy Chúc Mãn Chi mặc một bộ đồ mới đứng ở bên quán trà nhìn ngó. Thẻ bài bên hông đổi thành huy chương đồng của doanh chữ ‘Thiên’ sáng long lanh rất là loá mắt, ánh mắt quan binh đi ngang qua cũng vậy, vũ phu cũng thế đều cung kính.

Trước kia Chúc Mãn Chi nghe kể chuyện đều là chống cằm ngồi ở quán trà. Hiện tại thành Lang Vệ doanh chữ ‘Thiên’ địa vị cao cả, hưởng bổng lộc quan võ thất phẩm, dĩ nhiên không thể tiếp tục không ra dáng vẻ gì như đồ vô tích sự được. Nàng đứng thẳng tắp tay ấn yêu đao, thoạt nhìn cũng có tư thế oai hùng hiên ngang.

- Chúc cô nương.

Hứa Bất Lệnh đi đến trước mặt nàng gọi một tiếng.

Mắt Chúc Mãn Chi sáng ngời, biểu tình nghiêm túc mới rồi biến mất. Nàng vội vã xoay người chạy tới, tròn mắt đánh giá vài lần:

- Hứa công tử, ngươi khỏe rồi à? Lần trước ngươi không có việc gì chứ? Ta thấy ngươi trúng một quyền, vốn định đi thăm ngươi, nhưng Vương phủ quá lớn, ta không dám đi vào...

Hứa Bất Lệnh tươi cười bình thản:

- Ta có thể có chuyện gì chứ? Đi thôi, tìm chỗ yên tĩnh.

Chúc Mãn Chi gật đầu, nhận dây cương ngựa từ trên tay Hứa Bất Lệnh lại cởi huy chương đồng bên hông xuống quơ quơ:

- Đại án Bạch Mã Trang lần trước công lao chia cho ta hơn phân nửa, trực tiếp đề bạt vào Thiên Uy doanh, đứng thứ tám ở doanh chữ ‘Thiên’, thật ghê gớm. Huynh đệ doanh chữ ‘Địa’ lăn lộn đến doanh chữ ‘Thiên’ ít nhất phải mười năm. Ta vừa tới không lâu đã vào doanh chữ ‘Thiên’, bọn họ đều nói ta dẫm phải... Vận cứt chó. Hứ… Số may cũng là bản lĩnh, Hứa thế tử nói đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.