Thế Tử Hung Mãnh

Chương 75: Chương 75: Nổi danh buồn bã




Sáng sớm hôm sau, mặt trời ban mê chiếu ánh nắng của mình vào từng góc phủ.

Hứa Bất Lệnh sau khi rửa mặt đi vào phòng ngủ của mình. Lục phu nhân chẳng biết đã trở về Tiêu gia từ bao giờ, trong phòng hết sức chỉnh tề, đệm chăn trên giường đều đã được đổi mới, đến ga giường cũng đổi, sau khi quét dọn, trong phòng còn mùi hương nhè nhẹ.

Hứa Bất Lệnh cảm thấy khó hiểu, phòng hắn trước giờ luôn sạch sẽ, Lục phu nhân cũng đã nhiều lần qua đêm trên giường của hắn, những lần trước cùng lắm là sắp xếp gọn gàng, lần này tại sao từ trong ra ngoài đều thay đổi?

Liệu có phải…

Hứa Bất Lệnh nghĩ nghĩ, khẽ nhíu mày, trong mắt thể hiện mấy phần suy tư.

Có điều Lục phu nhân ở góa đã nhiều năm, tuổi tác cũng đã lớn, buổi tối uống rượu, xuất hiện một số hiện tượng lạ cũng không kì quái gì.

Hứa Bất Lệnh tất nhiên sẽ giả vờ không biết chuyện này, sắp xếp trang phục, sau đó đi về Quốc Tử giám.

Hoàng đế vì muốn để Lý gia thỏa mãn, vì vậy không hủy lệnh phạt cấm túc ngay. Hứa Bất Lệnh dĩ nhiên không có ý kiến gì với chuyện này. Sau mấy ngày này, sẽ có rất nhiều người để ý đến hắn, đi lung tung bên ngoài dễ bị người ta để ý, có thể sẽ khiến Chúc Mãn Chi, Ninh Thanh Dạ gặp chuyện, còn có thể bị thái hậu bắt được, cho nên cứ ở lại Quốc Tử giám là lựa chọn tốt nhất.

Huýt sáo, Truy Phong mã cắn dây cương chạy tới.

Hứa Bất Lệnh quay người lên ngựa, lập tức chạy ra khỏi đại môn, cảnh vật đập vào mắt khiến hắn giật nảy mình.

- Hứa thế tử!

- Tiểu vương gia!

- Tuấn tú quá~!

- Hôm nay Long Ngâm các có cuộc đánh cờ, Hứa thế tử có rảnh hay không...

Trước Túc vương phủ, nơi có hai con sư tử đá, mười mấy vị tiểu thư quan gia đứng ở cửa ra vào, có vị ăn mặc lộng lẫy đẹp động lòng người, có vị trông giống loli đáng yêu khó tả, vây chặt lấy đại môn của vương phủ.

Lão Tiêu mừng khấp khởi lặng yên xem kịch, hộ vệ của vương phủ thì gắt gao ngăn ở phía trước sư tử đá, nhưng cũng không dám kiên quyết đuổi người đi.

Vương hầu của Khôi Thọ nhai tụ tập, còn dân chúng thấp cổ bé họng khó lòng vào trong, cho nên đây hầu hết là công khanh, tôn nữ, thiên kim nhà vương hầu, người bình thường đâu dám phàn nàn gì. Mà để được thông gia cùng Túc vương phủ, Khôi Thủ nhai lại chẳng vui mừng quá, nhà nhà phái người gọi viên ngọc quý trên tay mình về đây.

Kết quả, những cô khuê nữ bị mấy bài thơ kia làm cho tâm hồn điên đảo, lập tức xông tới.

Hứa Bất Lệnh áo trắng liệt mã đứng trên bậc thang, chỉ nhìn lướt qua liền biết mình không phải đối thủ, quay đầu ngựa, lần đầu tiên trong đời đi cửa sau ra khỏi Túc vương phủ.

Đi quanh quẩn một lúc rồi đi vào Quốc Tử giám, lại tiếp tục gặp một cảnh tượng khác, học sinh bên ngoài hành lang tụm năm tụm bảy, ngươi một câu ta một câu nghiên cứu thảo luận về nghệ thuật dùng từ trong thơ văn, sau khi nhìn thấy Hứa Bất Lệnh đi qua, chúng lập tức trở nên vui vẻ, chạy về phía hắn, người ở xa thì thở dài mà vẫy tay chào hỏi.

Hứa Bất Lệnh chỉ cảm thấy tê tê da đầu, lách mình sát tường, thoát vòng vấy, đi một lúc tới Văn Khúc uyển.

Cũng may trong thành Trường An vẫn có chỗ không náo động, bên trong Văn Khúc uyển đều là vương công quý tử, phần lớn học vấn tầm thường còn tự cao tự đại, chính vì 'Văn nhân tương khinh', cho nên không kích động giống như bên ngoài.

Tiêu Đình còn phát ngôn bữa bãi trong học xá, nói cái gì mà:

- Thánh thượng thật không công bằng, ‘Phụ thân Tể tướng của ta’ của ta đến Tùng phu tử cũng khen ngợi, thánh thượng lại không để ý, tất nhiên là quên mất rồi, thật không có chút để ý gì hết.

Tùng Ngọc Phù có lẽ đối với chuyện ngày hôm qua vẫn còn canh cánh trong lòng, nhìn thấy hắn lập tức cúi đầu chạy đến gần, liên tục chào hỏi, không đánh hắn.

Hứa Bất Lệnh cuối cùng nhẹ nhàng thở ra một hơi, đồng ý đi tới Chung Cổ lâu, bắt đầu nghiêm túc tự giam…



Chuyện xảy ra ở Điện Thừa Khánh, trong giai cấp sĩ tử lưu truyền rộng rãi.

Thành Trường An như vẫn như thường lệ, đến Lý Thiên Lục chết còn chẳng mấy ai chú ý, huống chi một tên Lang vệ cỏn con.

Phường Sùng Nhân, Tập Trinh ty. Gần đây phòng xá, bén nhọn tiếng kèn quanh quẩn rất sâu trong đường phố u tối, nơi trong ngõ hẻm, vài người trẻ tuổi đốt giấy để tang, mười tên người quen của Lang vệ nâng quan tài lên đi ra khỏi thành, còn có vị đạo sĩ bên trong ngõ hẻm, đồng thời trong chậu than từng phần tiền giấy biến thành khói xanh một cách chậm rãi.

Chúc Mãn Chi vành mắt hồng hồng, vì lý do con gái chân yếu tay mềm, người ta không cho nàng nhấc quan tài, nàng đành ấn tay vào yêu đao, đi sau đội đưa tang đi một đoạn đường.

Chúc Mãn Chi mới đến kinh thành không bao lâu, bằng hữu không nhiều, khi trước vẫn luôn đi theo Lưu Hầu Nhi Vương Đại Tráng mò cá, giao tình lúc đó chưa sâu lắm, nhưng sau trận chiến trên cánh đồng tuyết, Lưu Hầu Nhi cùng Vương Đại Tráng cũng là vì che chở huynh đệ mà dũng mãnh không sợ chết, lúc đó xem như đã coi nhau là bạn bè sinh tử.

Hiện giờ Lưu Hầu Nhi chết rồi, Vương Đại Tráng trọng thương chân què, mặc dù Hứa thế tử báo huyết cừu, còn sai hộ vệ đưa tới rất nhiều tiền bạc, từ tay nàng giao cho Lưu Hầu Nhi cùng Vương Đại Tráng, chuyện cũng coi như xong rồi, nhưng lòng nàng nào đã thoải mái.

Chúc Mãn Chi lúc nhỏ thường nghe cha nói một câu: 'Vào giang hồ rồi thì không có đường lui, làm gì có ân huệ thù hận đâu.'

Trước kia Chúc Mãn Chi còn chưa hiểu hết, hiện tại ngộ ra rất nhiều- thù báo không hết, ân cũng trả không hết, giết người hay là cho chút bạc cùng lắm là giải một chút nút thắt cho người sống, thân nhân chết rồi nào có sống lại được đâu.

Chúc Mãn Chi đi theo đội ngũ vừa đi vừa nghỉ, ở khu mộ ngoài thành dừng lại, nhìn quan tài hạ táng. Phần mộ này là triều đình để ý Tập Trinh ty, ở gần Lưu Vân Lâm, Lang vệ chôn bên trong có chừng hơn nghìn người, có thể chôn ở chỗ này, đối với Lang vệ mà nói cũng là rất có thể diện rồi, dù sao còn hơn người giang hồ phơi thây ngoài thiên hạ.

Chúc Mãn Chi lo liệu xong hậu sự, sau đó trở về Tập Trinh ty, biết được Hứa Bất Lệnh trong thời gian qua không đến, nàng cũng không tiếp tục chờ ở quán rượu gần đây.

Bởi vì chuyện ở Điện Thừa Khánh, trên dưới Tập Trinh ty đều biết nàng cùng Tiêu Đình, Hứa Bất Lệnh có quen biết, chỉ là Lang vệ lâu nay vẫn qua lại kinh thành, quen biết mấy tên vương công quý tử cũng không có gì là lạ, Chúc Mãn Chi cũng chỉ là nói trùng hợp gặp gỡ, không có gì đáng nói, bởi vì nàng cũng không phải người âm thầm theo dõi vương hầu, thật sự mà nói cũng không ảnh hưởng quá nhiều chuyện, người ta nhiều lắm chỉ thấy nàng may mắn mà thôi.

Chúc Mãn Chi cô đơn chiếc bóng không có đồng đội, nhưng với chức vị mang theo không thể nhàn rỗi, lập tức tới phòng truy bắt nhìn xem có chuyện gì không, hoặc là tìm một công việc đưa tin giao cho nàng.

Giữa trưa, Lang vệ của Tập Trinh ty đi ra, bên trong nha môn còn rất ít người.

Chúc Mãn Chi đi đường hành lang trong nha môn, nhìn thấy phó sứ Lưu Vân Lâm đi tới ở phía đối diện, chắp tay sau lưng, mặt toát vẻ uy nghiêm, có vẻ như không để ý một cô Lang vệ nhỏ bé là nàng.

Cũng bởi vấn đề chức quan cao thấp, Chúc Mãn Chi vội vàng đưa tay ôm quyền hành lễ:

- Tham kiến Lưu phó sứ.

Lưu Vân Lâm quay đầu sang, tựa như mới phát hiện Chúc Mãn Chi, gật đầu ra hiệu về sau, sau đó đi tiếp, chỉ là sau khi đi được mấy bước, lại dừng bước chân, quay đầu:

- Ôi chao! Ngươi chờ một chút.

Chúc Mãn Chi đang chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước, nghe tiếng gọi lập tức quay đầu, một lần nữa đứng vững:

- Phó sứ có gì phân phó?

Lưu Vân Lâm chắp tay sau lưng quay lại, thở dài khe khẽ:

- Ngươi tên Chúc Mãn Chi đúng không? Vừa mới đến ‘Thiên’ tự doanh, bản quan chút nữa thì không nhớ ra được- Hôm nay có việc gì đến đây không?

Chúc Mãn Chi chớp chớp mắt, giơ tay lên nói:

- Cũng không có chuyện gì, phó sứ có phải là có chuyện quan trọng cần giao cho ty chức đi làm?

- Cũng không phải chuyện quan trọng gì…

Lưu Vân Lâm chắp tay sau lưng thở dài:

- Mấy ngày trước, Vương giám sát tới chào hỏi, nói là mười năm trước có một người Lang vệ được trợ cấp không đủ số bạc… Ài! Tập Trinh ty sao lại đi ăn chặn vài đồng bạc trợ cấp của huynh đệ đâu, cũng không biết là ai gây chuyện, đến tận Ngự Sử đài, chuyện xưa xửa xừa xưa rồi, bây giờ cũng không còn rõ ràng, ngươi nếu không bận chuyện gì, liền vào kho công văn xem qua, hình như tên là Lâm Dương, năm Chiêu Hồng thứ hai, chết vào mùa xuân, kho công văn hẳn là có ghi chép.

- Vâng!

Chúc Mãn Chi đang lo không có chuyện để làm, cho nên nhanh chóng lĩnh mệnh, bước nhanh chạy tới kho công văn.

Kho công văn chiếm diện tích rất lớn, nhiều năm qua, có không dưới mấy chục vạn loại hồ sơ nằm ở đây, ngoại trừ những hồ sơ nằm bên ngoài, cũng như các loại hồ sơ trọng yếu thường xuyên sử dụng, những hồ sơ không cần dùng đến đều đặt vào trong rương phong ấn, chờ một ngày cần đến lại lật ra mà tìm đọc. Mà 'Vô Thường Bạc' mà Lang vệ tiện tay cầm đi, ghi chép quá trình Lang vệ phá án từ trước tới nay, tầm quan trọng không cần nói cũng biết, cho nên cũng được phong ấn bên trong kho công văn.

Chúc Mãn Chi đi vào kho công văn phía sau nhà kho lớn, hơn ngàn miệng rương chỉnh tề chất đống ở trong đó, mặt trên đều dán giấy niêm phong viết đủ loại thời gian, bên cạnh đặt đồ cứu hỏa.

Lang vệ phát trợ cấp đều dựa theo công lao mà tính, cho nên trước hết phải tìm Vô Thường Bạc để tra cứu lý lịch. Rương chứa Vô Thường Bạc rất là rất dễ tìm, nhưng mười năm qua đi, Lang vệ đều đổi mấy lượt, mười năm trước 'Thiết ưng săn hươu' tử thương vô số, chỉ riêng rương đã có mười mấy cái, chất đống như một tòa núi nhỏ.

- Trời ơi.

Chúc Mãn Chi trở nên đau đầu, thầm nghĩ: Chẳng trách Lưu phó sứ sầu mi khổ kiểm, nhiều như vậy có khi phải lật đến sang năm…

Nhưng việc phải làm, dù khó đến mấy cũng phải tự mình làm, chẳng thể đùn đẩy cho ai khác.

Chúc Mãn Chi hít một hơi thật sâu, liền vén tay áo lên, bò lên trên núi rương, xem xét một nhóm, sau đó ôm qua để ở một bên.

Rương bên trong nhồi toàn sách là sách, thế nhưng không có nhẹ chút nào.

Chúc Mãn Chi đổ mồ hôi đầm đìa, bộ ngực chập trùng không chừng, trên vạt áo tràn đầy tro bụi, sau khi đẩy ra hơn hai mươi cái thùng, cuối cùng từ tầng dưới cùng tìm được rương của 'Xuân Chiêu Hồng thứ hai'.

Chúc Mãn Chi xoa xoa vầng trán đầy mồ hôi, mang cái rương ôm đến nơi sáng sủa một chút, phủi qua tro bụi bên trên, làm hiện ra lớp giấy niêm phong.

Trong rương trưng bày chỉnh tề về chế thức quyển sách. Sau khi Lang vệ nhậm chức, cả đời không thể chỉ dùng một quyển sách, cho nên viết đầy sẽ thay thêm một quyển, mỗi người ai cũng đều có rất nhiều bản, xếp chồng chất cùng một chỗ.

Chúc Mãn Chi lau tay sạch sẽ, sau đó cầm từng quyển lên xem xét tính danh, không phải cầm lên rồi lập tức để qua một bên, vì có vài quyển sách còn mang vết máu hoặc là vết cháy bên trên, hiển nhiên là lấy từ trên thi thể mà ra.

Sau khoảng nửa khắc đồng hồ làm cật lực, cuối cùng phát hiện từ trong rương cuốn 'Ngày xảo doanh Lâm Dương', chỉ có hai bản, có nghĩa là nhậm chức không lâu đã chết.

Tiếp theo phải mang lý lịch lúc còn sống tổng kết qua, đã gây chuyện gì, lập được bao nhiêu công lao.

Chúc Mãn Chi tìm giấy bút, ngồi trước bàn lật quyển sách, từng trang một, xem xét ghi chép kĩ càng.

Theo quyển sách, tiền bối Lâm Dương này cũng từ tuần nhai làm lên, phá mấy vụ án không lớn không nhỏ, sau đó tiến vào ‘Thiên’ tự doanh, lý lịch so sánh với phần lớn Lang vệ không khác biệt gì nhiều, không có chỗ nào kỳ lạ.

Chúc Mãn Chi viết lại hoàn chỉnh hồ sơ vụ án được nha môn xác nhận, viết một chút từ giữa buổi trưa đã đến hoàng hôn.

Đến lúc bụng đói reo lên, Chúc Mãn Chi mới lật đến trang cuối cùng, đang chuẩn bị thở phào duỗi người một cái, lại bất ngờ dừng lại vì những ghi chép ở trang cuối:

Năm Chiêu Hồng thứ hai, mùng tám tháng giêng, tự Trường An áp giải Tỏa Long cổ tiến về U châu, lúc chuẩn bị lên đường đã cùng nội kho chưởng sự Giả Dịch kiểm tra, không có dị dạng.

Chúc Mãn Chi toàn thân chấn động mạnh, con mắt chớp giật liên hồi, vội vàng cầm quyển sách lên xem xét, sau khi xác định trên sách viết đích thực là 'Tỏa Long cổ' , mới vui vẻ khôn xiết.

Đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, ngồi yên một chỗ đến tận tay!

Chúc Mãn Chi không thể ngờ đến giáp kho tìm manh mối cũng không thấy, vậy mà có thể từ ghi chép của một vị Lang vệ đã khuất phát hiện ra.

Nghĩ đến bộ dáng cao hứng của Hứa thế tử khi biết tin tức này, Chúc Mãn Chi kích động, gương mặt đỏ bừng, hận không thể đứng dậy ngay lập tức, chạy đi tìm Hứa Bất Lệnh, báo cho tin tức này.

Cũng may lý trí vẫn mạnh hơn cảm xúc, Chúc Mãn Chi biết chuyện này vô cùng hệ trọng, nhìn trái phải, quan sát kĩ mấy lần, xác nhận trong khố phòng không có người, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí lật xem quyển sách.

Chỉ tiếc câu ghi chép sau cùng của quyển sách chính là cái này, đây là thói quen của Lang vệ khi tiếp nhận nhiệm vụ, trước lúc xuất phát sẽ kiểm tra đồ vật áp giải, sau khi đưa tới nơi còn phải kiểm tra rồi kết thúc, trong này chỉ viết xuất phát mà không viết đưa đến nơi, chứng tỏ trên đường xảy ra sự cố.

Chúc Mãn Chi thất vọng một hồi, chỉ có một câu này, không có đầu đuôi gì thì rất khó đoán được lúc đó chuyện gì xảy ra, nhưng dù sao có tin tức cũng tốt hơn không có tin tức.

Nàng liếm bút lông, kéo xuống một tờ giấy nhỏ, ghi chép trên tờ giấy không sót một chữ nào, sau đó cuốn lại kéo vạt áo ra, mang cuộn giấy nhỏ nhét vào cái yếm bên trong mà kẹp lấy.

Cúi đầu nhìn một chút, có hơi lung lay, đứng lên rồi nhảy lên.

Sau khi xác định sẽ không rơi xuống, Chúc Mãn Chi mới cất kĩ quyển sách đi.

Kế tiếp Chúc Mãn Chi liền như được cho lại sức lực, toàn thân trên dưới đều vô cùng nhiệt huyết, cuối cùng đi tìm hồ sơ vụ án Lang vệ tử thương, một thùng rồi một thùng, cho đến tận tối lúc kho công văn sắp khóa cửa, mới tìm thấy ghi chép về thời gian bỏ mình của Lâm Dương.

Chỉ tiếc, Lang vệ tất nhiên không thể viết chính mình chết như thế nào, dựa trên hồ sơ hi sinh vì nhiệm vụ, rõ ràng đã bị sửa đổi.

Hồ sơ vụ án chỉ viết một đoạn: 'Ngày xảo doanh Lâm Dương', Năm Chiêu Hồng thứ hai, mùng tám tháng giêng vận chuyển đồ vật tiến về phía trước U châu Đường gia, trên đường nhiễm bệnh hiểm nghèo, không được chữa trị mà chết, không còn gì khác.

Chúc Mãn Chi đầy mắt thất vọng, có điều nàng cũng biết rõ việc này hệ trọng lớn đến đâu, Tập Trinh ty được xem như tai mắt của đương kim thánh thượng, người có thể mang xuất xứ, manh mối của 'Tỏa Long cổ' trong kho công văn xóa bỏ sạch sẽ, ngay cả giáp kho cũng không tìm ra, khiến nhiều người giữ im lặng, là ai cũng không cần phải đoán.

Chúc Mãn Chi ghi lại những dòng ghi chép đã qua bóp méo này ghi chép lại, lập tức cầm một đống giấy chồng chất ra khỏi kho công văn, mang những thứ này giao cho nha môn, sau đó tan tầm về nhà. Cho đến lúc đêm khuya vắng người, mới âm thầm lặng lẽ từ cửa sổ lộn ra ngoài, chui vào Thành Trường An từ trong bóng đêm…

Gần cuối năm, thành Trường An bị mây đen che trười, gió bấc đảo qua đảo lại, một trận tuyết lớn lại tiếp tục rơi xuống.

Hứa Bất Lệnh liên tục gõ chuông điêu long, ở bên trong Chung Cổ Lâu, ngồi xuống biên duyên tiểu án, dò xét cuốn học ký, lại mang bút ném sang bên cạnh, buồn bực ngán ngẩm nhìn chung quanh, nhìn thành Trường An nguy nga trước mắt mà ngẩn người.

Nói là cấm túc, thật ra cũng chẳng có ai trông coi, muốn đi ra ngoài tùy ý, nhưng chỉ được đi trong thời gian ngắn, nhưng Hứa Bất Lệnh không có tâm tư đi chơi.

Danh tiếng của hắn ở bên ngoài đang rất nổi, khắp nơi đều truyền xướng mấy bài thơ của hắn, bên ngoài Quốc Tử giám còn có một đám mê trai chặn ngoài cửa.

Mà bên trong nội cung, thái hậu nương nương đương nhiên nổi giận, nàng ta mỗi ngày đều cho cung nữ tới mới Hứa Bất Lệnh tiến cung, ngay cả Tiêu Đình cũng bị nàng sai đi mời Hứa Bất Lệnh.

Thời khắc này, Tiêu Đình thực sự là khóc không ra nước mắt, kém chút nữa là quỳ xuống đất, buồn bã nói:

- Hứa Bất Lệnh, ta nói ngài, ngài mau tiến cung đi. Nãi nãi kia bị điên rồi, liên tục hô khẩu trong cung, nếu ngài còn không chịu đi, nãi nãi đó chắc chắn sẽ trảm ta a… Ta mới mười tám tuổi… Hu hu…

Hứa Bất Lệnh sau khi nghe thấy liền đen mặt lại, hắn lại càng không dám ra ngoài, lấy lý do là thiên tử cấm túc hắn ra ngoài, chiếm đoạt Chung Cổ Lâu, nói cái gì cũng không rời đi, trảm Tiêu Đình thì liên quan cái mẹ gì đến hắn, trảm thì mau trảm đi, ta ủng hộ a…

Về phần thiên tử Đại Nghuyệt, ngược lại không có phản ứng gì hết.

Dù sao Hứa Bất Lệnh vào kinh thành với danh nghĩa là đi học, người cũng không nói qua sẽ cho Hứa Bất Lệnh rời kinh, cho dù thật sự có mưu đồ khác, cũng không thể vì mấy bài thơ mà bứt dây động rừng, nếu thiên tử suy nghĩ như hắn đoán, Lục phu nhân cũng không cần Hứa Bất Lệnh phải làm mọi cách để giấu tài.

Đạp đạp…



Quay đầu nhìn lại, cửa sau của lầu các, thân mang áo váy, một cái đầu lặng lẽ thò ra, lén lén lút lút liếc một cái.

Thì ra là Tùng Ngọc Phù.

Nguyên do ngoài trời đang có tuyết lớn, trên người Tuyết Ngọc Phù còn vương vấn một vài bông tuyết đọng lại, nàng khoác một chiếc áo choàng màu hồng, hai tay đặc sau lưng, tựa như đang giống vật gì đó, gương mặt thanh tú bị trời tuyết làm đông lanh, đỏ bừng bừng, nhìn thấy Hứa Bất Lệnh quay đầu lại phía sau, nàng lại vội vàn rụt trở về, tiếp theo là những tiếng bước chấn ‘Đông đông đông’ vang lên.

Vốn là mấy ngày nay Hứa Bất Lệnh rất nhàn rỗi, mà bên này Tùng Ngọc Phù cũng không đến đây gặp hắn, luôn trốn tránh hắn, vậy nên Hứa Bất Lệnh cũng không thể trả thù vụ lần trước Tùng Ngọc Phù mang đến cho hắn.

Lần này khi không lại gặp nàng, há có thể để nàng tự do rời đi, Hứa Bất Lệnh lạnh lùng nói:

- Đứng lại!

- …A~

Một thanh âm mềm mại vang lên.

Tùng Ngọc Phù lề mà lề mê đi vào Chung Cổ Lâu, hai tròng mắt nhìn trái nhìn phải, không dám cùng Hứa Bất Lệnh nhìn thẳng mắt nhau, chẫm rãi đi tới tiểu án.

Hứa Bất Lệnh đang ngồi ở tư thế lười nhác, tay chống cằm, gác lên trên đầu gối, nhíu mày đánh giá mỹ nhân ngây ngô trước mặt:

- Làm sao? Tiếp tục tới đây nói đạo lý với ta?

Tùng Ngọc Phù thẳng người, nghĩ nghĩ, nhỏ giọng thì thầm:

- Cùng loại người thô kệch như người, nói đạo lý gì chứ.

Hai tròng mắt Hứa Bất Lệnh lạnh lại, đưa tay muốn kéo lấy học muội không biết trời cao đất dày ở trước mặt, đánh vào mông nàng.

Tùng Ngọc Phù lần trước chịu thiệt, vài ngày sau vẫn còn dư âm, sao lại không nhớ chiêu này.

Vội vàng hoảng hoảng thối lui mấy bước, đưa hộp cơm đang giấu ở sau lưng mang chắn trước ngực, lo lắng nói:

- Quân tử động khẩu không động thủ, thân thể Hứa Thế tử là thiên kim cao quý, sao có thể động vào một nữ tử như ta…

Tùng Ngọc Phù bày ra một bộ dáng ‘Ta yếu ta hữu lệ’.

Hứa Bất Lệnh nhìn tới nhìn lui, đánh giá hộp cơm mà nàng đang cầm, hơi có vẻ ngoài ý muốn, thu tay về khẽ cười nói:

- Hóa ra là tới nhận lỗi, thế thì phải nói sớm chứ…

Gương mặt Tùng Ngọc Phù nhất thời đỏ lên, mím đôi môi đỏ mọng một cái, cũng không hề phủ nhận:

- Mặc dù là vô tình, nhưng xác thực là ta có lỗi, gây ra một mớ rắc rối cho Hứa Thế tử, thế nên ta muốn nói lời xin lỗi.. Ta có nấu một chút cháo, ngươi mau ăn đi, về sau không được chấp nhặt với ta nữa.

Đây là bộ dáng của người đi xin lỗi sao?

Hứa Bất Lệnh không hiểu ra sao:

- Hành ta thảm như vậy, nấu một nồi cháo, thế là muốn kết thúc nợ nần sao, ngươi nghĩ cũng hay lắm, nhưng mà dựa vào cái gì ta phải ăn?

Tùng Ngọc Phù chớp chớp đôi mắt, lấy hộp cơm đưa ra:

- Thứ này rất ngon.

- …

Hứa Bất Lệnh bị lý do này làm cho không thể mở miệng, nghĩ nghĩ, liền nhẹ nhàng gật đầu, gạt đống giấy trên bàn sang một bên:

- Cũng được, xin lỗi như vậy cũng có thành ý, nhưng thiếu một chút, thiếu một chút cũng là thiếu, nếu vẫn chưa đủ vậy ta đành mang cây trâm kia tặng cho người khác.

- Không được!

Tùng Ngọc Phù lập tức trở nên gấp gáp, hôm nay nàng chạy tới đây xin lỗi, chính là muốn lấy cây trâm kia trở về, tránh cho phụ thân nàng phát hiện, sao có thể đưa cho nữ nhân khác.

Hưa Bất Lệnh nhíu cặp lông mày:

- Được hay không cũng không tới lượt ngươi nói, muốn xin lỗi thì nhanh lên.

Nói xong, Hứa Bất lệnh gõ gõ cái băng ghế bên cạnh.

Băng ghế chỉ có một cái, không lớn, hai người ngồi đương nhiên sẽ rất chật.

TÙng Ngọc Phù có chút nhíu mày, có chút xấu hổ, giống như cô giáo bị học sinh nắm được điểm yếu, tròng lòng không muốn nhưng không thể không làm.

Do do dự dự, Tùng Ngọc Phù vẫn không nói gì, đi đến băng ghế, nhu thuận ngồi xuống, khoảng cách giữa hai người gần như là không có.

Hợp cơm nho nhỏ mở ra, bên trong chứa một bát cháo loãng, sắc, hương, vị đều có đủ, nguyên nhân là hộp cơm giữ ấm rất tốt, không khí có chút gượng gạo.

Tùng Ngọc Phù cuối đầu, cẩn thân từng li từng tí lấy bát cháo ra ngoài, bởi vì bát cháo vẫn còn nóng, nàng lên bưng lên đã đặt xuống, nhéo nhéo vàng tai, khẽ nói:

- Hứa thế tử, lần trước là ta không đúng, ta không nên mang thi từ truyền ra ngoài, ngài thân là con cháu vương hầu, nên có một tấm lòng bao dung độ lượng, một cây trâm thôi mà, đối với ngài, cây trâm này có hay không cũng được, nhưng đối với ta mà nói, nó lại là vật rất quan trọng, ngài trả lại cho ta nha.

Bộ dạng này của nàng, khẳng định là đã lên kế hoạch tỉ mỉ, không phải là tùy ý mà tới đây.

Hứa Bất Lệnh cầm bầu rượu lên, tư thế ngồi lười nhác, hơi có vẻ hài lòng, gật đầu nói:

- Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, chỉ cần ngươi không gây họa cho ta, ngươi muốn rời kinh lúc nào, ta liền sai người đưa ngươi rời đi lúc đó…

Tùng Ngọc Phfu nhỏ giọng lầm bầm một câu:

- Họa cũng đã gây, còn có thể gặp chuyện gì nữa chứ..

Hứa Bất Lệnh lập tức im bặp, nguyên lai ngươi cũng biết ngươi đã gây ra tai họa?

Tùng Ngọc Phù cầm chén cháo đặt trước mặt Hứa Bất Lệnh, lại mang thìa cho hắn:

- Ta biết sai rồi, ngươi là nam nhân, không thể nhỏ mọn như thế.

Ngón tay Hứa Bất Lệnh gõ nhẹ lên bàn, đối diện với nữ oa trước mặt, thực sự là hắn không còn cách nào khác, đánh thì không thể đánh, bỏ qua thì lại sợ thiệt cho bản thân, chỉ thấy hắn há miệng, nhíu lông mày.

Tùng Ngọc Phù sững sờ, mê mang một chút, liền kịp phản ứng lại, gương mặt thoáng đỏ lên, lấy thìa bỏ xuống:

- Hứa thế tử, ngươi tự trọng một chút, lớn như thế, còn bắt ta đút cho ngươi… Có xấu hổ không hả…

- ??

Mặt mày Hứa Bất Lệnh đỏ ửng, chợt nghiêm túc lại:

- Không nguyện ý cũng được, chuyện cây trâm không cần nói nữa, về sau đừng đến làm phiền ta.

- Ơ!

Tùng Ngọc Phù quýnh lên, nhưng việc đút một nam nhân ăn cháo, việc này quá sức khó đối với một nữ tử thiên kim như nàng, chỉ có thể chân thành nói:

- Hứa thế tử, nếu cha ta biết người ăn hiếp ta như thế.. Sẽ đánh ngươi!

Nửa điểm Hứa Bất Lệnh cũng không quan tâm:

- Người có thể khiến ta sợ, chỉ có thể là ta.

Tùng Ngọc Phù tất nhiên không tin, vốn định nói câu ‘Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên’, kết quả bị ánh mắt lạnh lùng Hứa Bất Lệnh lườm một cái, lại còn chuẩn bị ra dáng đánh nàng.

Tùng Ngọc Phù lập tức sợ hãi, đưa lời nói nuốt vào trong cổ họng, không cam tâm tình nguyện, lấy muỗng múc cháo, chầm chậm rì rì đưa đến trước miệng Hứa Bất Lệnh.

Hứa Bất Lệnh bày ra một bộ dáng vương gia ăn chơi, cau mày nói:

- Nóng… Khụ khụ khụ… ngươi… tiểu nha đầu chết tiệt kia, ta… hôm nay…

Tùng Ngọc Phù này, có chỗ nào giống như nàng đang đút người ta ăn cháo đâu, một thìa trực tiếp nhét vào miệng Hứa Bất Lệnh, phát giác sự việc không ổn, liền nhảy dựng lên, hoảng loạng chạy khỏi Chung Cổ lâu, vẫn không quên nói một câu:

- Ngươi, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, ngài là thế tử, không thể nói chơi a…

Hứa Bất Lệnh bị bỏng lưỡi, dùng khăng tay chùi môi, nhíu mày một cái, nhẫn nhịn nửa ngày, chỉ có thể lắc đầu:

- Chạy cũng nhanh đấy..

Nghiên đầu nhìn về chén cháo nóng hổi trên bán, hơi do dự một chút, Hứa Bất Lệnh lại ngồi xuống.

Dù sao, xác thực tay nghề không tệ…



Thời điểm chiều tối.

Sau khi Hứa Bất Lệnh gõ xong một trăm linh tám thông mộ cổ, Lão Thất từ phòng bên bỗng nhiên chạy tới, nói rằng Chúc Mãn Chi đang ở bên ngoài Quốc Tử giám đi đi lại lại.

Lão Thất sợ Chúc Mãn Chi bị người khác để mắt tới, liền ra ngoài gặp nàng.

Chúc Mãn Chi nói có chuyện quan trọng tìm hắn, phiền hắn phải tự mình tới gặp nàng.

Hứa Bất Lệnh biết tính tình Chúc Mãn Chi, nàng có thể kích động, nhưng vẫn biết nặng nhẹ, không có chuyện quan trọng đương nhiên nàng sẽ không lỗ mãng chạy đến đây, bởi vậy không để nàng chờ lâu, đợi sắc trời dần chuyển sang màu đen, liền vô thanh vô tức mà rời khỏi Quốc Tử giám.

Nguyên nhân hắn phải làm như thế vì danh tiếng bên ngoài của hắn quá nổi tiếng, Hứa Bất Lệnh cũng không thể cưỡi ngựa, bình thường như hiệp khách giang hồ, tìm một cái mũ vành rộng đội lên, đi bộ đến phường Đại Nghiệp.

Ninh Thanh Dạ ám sát Trương Tường hai lần, đều bị thất bại, lại hắn đánh cho trọng thương, hiển nhiên chỉ trong vài ngày không thể có thể bình phục được, có Hứa Bất Lệnh chống lưng, nàng có thể yên tâm trốn trong viện tử tịnh dưỡng.

Quanh đi quẩn lại, xuyên qua đá xanh cùng hẻm nhỏ, cửa hàng Tôn gia còn mở cửa, Hứa Bất Lệnh kéo mũ vành rộng xuống, trực tiếp đi tới, đi vào hẻm nhỏ không người.

Bên ngoài viện lạc, vốn định đưa tay gõ cửa, lại vô tình nghe được cuộc hội thoại:

- Vóc người cũng không lớn, bộ ngực cũng chẳng nhỏ, không ở nhà chăm hài tử, lại chạy đến chốn giang hồ…



Trời đông, đầy tuyết.

Đường phố trên phường Đại Nghiệp, Chúc Mãn Chi không ngừng đi đi lại lại, đi một lúc thì quay đầu nhìn phía sau một chút, xác định không có người đi theo, mới dám tăng tốc bước chân, khu vực đang đi là viện lạc của Ninh Thanh Dạ.

Mấy ngày trước đây, Chúc Mãn Chi đã tìm được manh mối của Tỏa Long cổ, nàng không thể không vui mừng, trong lòng cũng khó tránh khỏi lo lắng cùng hãi hung, chỉ khi đến gặp mặt nói điều này cho Hứa Bất Lệnh thì nàng mới có thể yên tâm. Nhưng Hứa Bất Lệnh là thế tử, không phải người bình thường muốn gặp thì gặp.

Chúc Mãn Chi cũng không biết Hứa Bất Lệnh đang ở đâu, chỉ vừa tuần trước nàng mới biết Hứa Bất Lệnh bị giam ở Quốc Tử giám, nên gần đây nàng mới chạy tới Quốc Tử giám đi đi lại lại, nhưng buồn thay lại chẳng có ai hỏi han đến nàng, không có bất cứ cách nào đưa tin tức cho Hứa Bất Lệnh.

Cũng may cuối cùng cũng có lão Thất xuất hiện hỏi thăm nàng, không kịp chờ nàng liền nhờ lão Thất chuyển lời tới Hứa Bất Lệnh.

Nhưng bây giờ tạm thời vẫn chưa thể gặp Hứa Bất Lệnh, chung quy thì Chúc Mãn Chi vẫn không thể nào yên lòng, trời sinh lá gan không lớn, lại biết giang hồ hiểm ác, vì tự vệ, nàng đành phải tìm một nơi an toàn để nương nhờ.

Chúc Mãn Chi tới kinh thành không bao lâu, căn bản cũng không biết nên trốn ở đâu, vương phru Khôi Thọ Nhai nhiều người lại phức tạp, nàng chỉ có thể mang suy nghĩ chuyển đến nữ thích khách cao thủ hôm trước trốn ở chợ búa, Ninh Thanh Dạ.

Nữ thích khách kia với Hứa Bất Lệnh có quen biết, có thể là nữ nhân của Hứa Bất Lệnh, cả ba đứng chung một thuyền, có lẽ sẽ không hại nàng.

Kết quả lã, Chúc Mẫn Chi liền đi tới ngõ nhỏ không người, đưa tay gõ gõ cửa viện.

Thùng thùng thùng…

Bên trong viện tử có ánh lửa, rõ ràng là có người, mùi thuốc nhàn nhạt hòa tan trong không khí, kèm theo đó là thanh âm lạnh lùng trong trẻo vang lên:

- Ai?

Chúc Mãn Chi chớp chớp đôi mắt to tròn, suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc mà mở miệng:

- Ta là… môn khánh của của Hứa Thế tử…! Lần trước có gặp qua..

Mặc dù môn khách cùng hộ vệ đều là làm việc dưới trướng chủ nhà, nhưng thân phận lại cách nhau một trời một vực.

Hộ vệ chính là một đám người không danh tiếng, tùy tiện thuê về, thân phận có phần hơi giống với nô bộc, mà môn khách là được mời về làm việc, có thể được xem là bằng hữu của chủ nhận, có thân thủ tốt, chủ nhà muốn mời môn khách về nhà còn phải kính cẩn gọi một tiếng ‘Tiên sinh’.

Mà có thể làm môn khách ở Túc vương, ước chừng là giống với lão TIêu, có thể dùng tiêu chí trưởng bối mà đối đãi, địa vị như thế thiết nghĩ không tầm thường.

Chúc Mãn Chi cầm cây dù giấy, tay đè yên đao, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng bên ngoài cửa viện, cũng có vài phần giống với tư thế của cao thủ.

Kẹt kẹt…

Cửa viện mở ra.

Ninh Thanh Dạ khoác lên một chiếc áo lông chồn tuyết trắng xuất hiện ngay trước mắt nàng, áo lông chồn trắng tuyết, tóc dài như thác nước, dung nhan khuynh thành giống như tiên tử trên trời, hai hang lông mày dài đi lên, cúi đầu nhìn tiểu cô nương trước mặt:

- Có chuyện gì sao?

- …

Chúc Mãn Chi vóc dáng cũng không cao, nhiều lắm là đến cái cằm của Hứa Bất Lệnh, mà thân hình của Ninh Thanh Dạ lại thon dài hơn nhiều, cao đến tận mang tai của Hứa Bất lệnh, chiều cao cách nhiêu đó, còn phải ngẩng đầu nhìn người khác, khí thế đã bị yếu đi mấy lần.

Chúc Mãn Chi cảm thấy bản thân lép vế, vô thức mà đĩnh đĩnh bộ ngực, cố gắng để làm cho bản thân mình cao thêm một chút, trầm giọng nói:

- Hứa Thế Tử nhờ ngươi, muốn ngươi…

Nghĩ nghĩ, lại tiếp tục nói:

- Muốn ngươi ở đây bảo vệ ta.

Đôi lông mày cành liễu của Ninh Thanh Dạ chau lại, mang theo vài phần ngoài ý muốn, suy nghĩ một chút, cũng không có hỏi nhiều, tránh đường sang một bên:

- Vào đi.

Chúc Mãn Chi xếp lại cây dù giấy, nhìn trái nhìn phải đánh giá một chút, vừa vào được viện tử, liền cài then đóng chốt, còn khẽ đưa tai ghé sát vào cửa để nghe động tĩnh bên nguoài. Đây đều là thủ đoạn tránh bị theo dõi của Lang vệ.

Ninh Thanh Dạ nhìn những thao tác này lại làm như không thấy, tự mình trở về, tiếp tục tịnh dưỡng, hấp thu dược liệu. Bả vai cùng cánh tay đã bị Trương Tường đánh cho bị thương, mặc dù không đáng lo ngại lại, nhưng nếu không điều trị cẩn thận, về sau dễ lưu lại mầm mống bệnh dịch trong cơ thể.

Thân thể là tiền vốn của người luyện võ, nếu không chú ý điều dưỡng, trên cơ bản thì khoảng bốn mươi tuổi sẽ trở thành một cái xác khô.

Vào mùa đông, gió trời lạnh thấu xương, viện tử bên trong tương đối thanh lạnh.

Ninh Thanh Dạ bọc lấy áo lông chồn tuyết trắng ngồi trên bang ghé nhỏ, trường kiếm đặt lại trong tay, bên dưới còn đặt bảy tám bầu rượu.

Ninh Thanh Dạ trời sinh ít nói, người bên cạnh nàng cũng không nói được mấy câu, đối với khách tới nhà, nàng cũng không có ý tứ chiêu đãi.

Chúc Mãn Chi thì lại không giống thế, trời sinh nói nhiều, gặp ai cũng muốn giao lưu vài câu.

Sau khi xác định bên ngoài không có người, bên trong nội viện, một nơi vắng vẻ, cũng không có chuyện gì làm, Chúc Mãn Chi đành tự mình dời mấy cái bang ghế, ngồi xuống đối diện với Ninh Thanh Dạ, nghĩ nghĩ:

- Ôi! Ngươi bị thương rồi?

- Ta gọi là Ninh Thanh Dạ, không được gọi ‘ngươi’, gọi ta Ninh tỷ tỷ là được rồi.

- ?

Đôi lông mày nhỏ nhắn của Chúc Mãn Chi nhướn lên, lập tức không vui, dựa vào cái gì muốn nàng gọi Ninh Thanh Dạ là tỷ tỷ?

- Ninh cô nương, tại hạ là Chúc Mãn Chi, tên long trên giang hồ là ‘Phần Hà Kiếm Thần’, nếu như ngươi không ngại, có thể gọi ta là Chúc nữ hiệp…

- Phần Hà Kiếm Thần?

Ninh Thanh Dạ chưa từng nói đùa cùng người khác, sắc mặt đầy nghiêm túc, suy nghĩ về cái tên ‘Phần Hà Kiếm Thần’, xác định là chưa bao giờ nghe qua nhân vật nào có danh xưng này, mới giương mi mắt:

- Chúc nữ hiệp cũng dùng kiếm?

Chúc Mãn Chi ho nhẹ một tiếng:

- Hiểu sơ sơ, nhưng mà ta cũng không thể tùy tiện xuất kiếm, một khi xuất kiếm thì liền phải nhuốm máu chúng sanh, không có cách nào cùng cô nương so chiêu, thực sự đáng tiếc.

Trên giang hồ, một số kiếm khách thành danh, xác thực có đưa ra đạo lý nào.

Ninh Thanh Dạ bán tín bán nghi, cao thủ giang hồ đều là một đám ngọa hổ tàng long, rất khó để đánh giá khi nhìn vào bề ngoài. Đánh gia Chúc Mãn Chi vài lần nữa, nàng liền ngưng lại hai tròng mắt…

Xoạt…

Ba thước xung quanh khẽ lạnh, ngoài trời tuyết lớn, bên trong tiểu viện lại xuất hiện một đạo ngân mang.

Kếm quang khẽ quét tới, lại thu hồi về lại.

Ninh Thanh Dạ vẫn là tư thế cũ, giống như chưa hề động đậy gì cả.

Chúc Mãn Chi bị dọa, khẽ run rẩy, phần thân ngửa ngửa ra sau một chút, cái gì cũng không thấy rõ, hơi khó hiểu một chút, mở miệng:

- Ừm.. Cô nương, đây là…

Trong lúc nói chuyện, đột nhiên cảm giác được cơ thể hơi lạnh một chút.

Cúi đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào mà vạt áo trên người lại xuất hiện một lỗ hỏng, phần yếm bên trong đều bị mũi kiếm đâm lủng, lộ ra một phần ngực trắng bóng, tròn tròn, nhưng không hề có một tí vết thương nào trên người.

- A…

Chúc Mãn Chi đỏ mặt, ôm lấy bộ ngực, nổi nóng nhìn về phía đối diện, muốn mắng nhưng lại không dám.

Gương mặt Ninh Thanh Dạ bình thản, hai đầu lông mày lại không mang theo vẻ kính trọng, lên tiếng:

- Vóc người không lớn, bộ ngực cũng không nhỏ, không ở nhà chăm hài tử, lại chạy đến giang hồ, không biết chừng có ngày lại rơi vào tay kẻ xấu, đến lúc đó lại hối hận không thôi…

Ánh mắt Chúc Mãn Chi trừng trừng nhìn Ninh Thanh Dạ, tức giận đến nghiến rang, nhưng tài nghệ không người, cũng không thể làm gì. Chỉ có thể kỳ quái hừ một tiếng:

- Ninh cô nương dạy rất đúng, chỉ có thân hình như Ninh cô nương, cao ráo thon thả, phần kia hơi nhỏ mới có thể lưu lạc trên giang hồ, sẽ không bị kẻ xấu nhắm tới…

Ninh Thanh Dạ khẽ động ngón tay, giương mắt nhìn Chúc Mãn Chi một chút, ngồi trên ghế, dáng người thẳng đứng, hai tay nắm lấy cổ áo, áo lông chồn dần mở rộng ra, tư thái uyển chuyển lộ ra phần dưới lung linh.

Không gian hô hấp, đồi núi chập chùng.

Ninh Thanh Dạ nghiêng đầu một chút, bảy phần khí khái hào hung, ba phần quyến rũ, mang theo vài phần khiêu khích.

Hừ hừ~?

Hồ mị tử này, quá xem thường người khác rồi~!

Chúc Mãn Chi cơ hồ nói không ra lời, nàng thực sự không biết nên làm gì.

Y phục Lang vệ rất kín, Chúc Mãn Chi jmuốn đưa tay cởi bỏ vạt áo, cùng hồ mị tử trước mặt, đường đường chính chính phân cao thấp.

Chỉ là Ninh Thanh Dạ trước mặt lại phát giác được gì đó, bên tai khẽ nhúc nhích, nắm chặt chuôi kiếm nhìn về phía vừa viện:

- Ai?!

Chúc Mãn Chi nhìn thấy Ninh Thanh Dạ nắm chặt thanh kiếm, đang muốn gọi ‘Nữ hiệp tha mạng’, nghe thấy lời nói mới kịp phản ứng được, vội vàng ôm lấy ngực…

- Ai?

Mùa đồng, bên ngoài cửa viện, Hứa Bất Lệnh tháo mũ vành rộng xuống, khẽ đi vào trong viện:

- Ninh cô nương, là ta.

Bang…

Bên trong viện tử truyền đến vô số tiếng bước chân lộn xộn, băng ghế giống như đang ngã trên mặt đất, còn nghe được vài giọng thì thầm ‘Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ… Mở cửa khác đi…’.

Kẹt kẹt…

Cửa viện mở ra.

Ninh Thanh Dạ từ bên trong cửa viện lộ ra, duyên dáng yêu kiều, biểu tình lãnh đạm, khẽ vuốt cằm thi lễ:

- Hứa công tử tới rồi…

Khuôn mặt Hứa Bất Lệnh tỏ vẻ hiền hòa, cất bước đi vào trong nội viên, nghiêng đầu đánh giá một chút:

- Nghỉ ngơi mấy ngày, thương thế Ninh cô nương đỡ hơn rồi chứ?

- Thương thế đã không còn đáng lo, lần trước ta có hơi quá lời, mong rằng công tử rộng lượng bỏ qua.

Ninh Thanh Dạ từ nhỏ lớn lên trong đạo quán, chưa từng tiếp xúc với nam nhân cùng tuổi, vẫn không biết đối nhân xử thế như nào cho đúng. Lần trước là bị miệng thối của Hứa Bất Lệnh làm cho tức giận, mới đuổi Hứa Bất Lệnh ra ngoài, sau đó lại cảm thấy hối hận vì đã đối xử với ân nhân của mình như thế.

Dù sao việc Hứa Bất Lệnh dò hỏi kinh nguyệt của nàng cũng là đang quan tâm nàng mà thôi, khả năng là những chuyện này đối với những công tử thế gia như hắn là chuyện rất bình thường, không phải là điều cấm kỵ gì.

Ninh Thanh Dạ vẫn luôn suy nghĩ việc nói lời xin lỗi, nhưng lại không gặp được Hứa Bất Lệnh, còn tưởng rằng Hứa Bất Lệnh vẫn còn để tâm chuyện đó, cho đến bây giờ mới có cơ hội mở miệng.

- Đều là người trong giang hồ, có sao nói vậy, thế mới là chân tình, không cần câu nệ quá nhiều.

Hứa Bất Lệnh khẽ cười, đảo mắt nhìn vào bên trong nội viện, bên dưới mái hiên, Chúc Mãn Chi đang đưa lưng về phía hắn, tư thế ngồi xổm ở bên cạnh góc tường, ôm đầu gối, co lại thành một khối, thận trọng từ từ xê dịch đến cửa phòng, làm thành bộ dáng ‘Ngươi không nhìn thấy ta, ngươi không nhìn thấy ta’.

Hứa Bất Lệnh chậm rãi đi đến chỗ của nàng, cúi đầu đánh giá:

- Mãn Chi, ngươi đang làm cái gì vậy?

Khuôn mặt Chúc Mãn Chi đã chuyển sang màu đỏ, gắt gao ôm đầu gối, ngồi xổm tại chỗ không chịu đứng dậy, ngửa mặt lên nhìn Hứa Bất Lệnh, gò má lộ ra một nụ cười gượng:

- Hứa công tử, ngươi tới rồi! Thật trùng hợp…

- Trùng hợp cái gì, không phải ngươi gọi ta tới sao?

Hứa Bất Lệnh khom người xuống, hơi có vẻ nghi hoặc, nghiêng đầu đánh giá.

Chúc Mãn Chi vội vội vàng vàng xoay người nhè nhẹ, tiếp tục trốn tránh Hứa Bất Lệnh, lo lắng nói:

- Hứa công tử, chỗ này lạnh quá, ta co người ôm gối cho ấm áp ấy mà, không có chuyện gì đâu…

Nói xong, Chúc Mãn Chi liền cảm giác phần vai trở nên ấm áp, một cái khoác khoác lên người nàng.

Chúc Mãn Chi vội vàng mang áo khoác trùm lên người, áo khoác rất to, bao trùm cả người nàng đều không thành vấn đều, lúc này Chúc Mãn Chi mới thở phào nhẹ nhòm.

Quay đầu nhìn lại, Hứa Bất Lệnh đã cởi áo khoác của mình, chỉ mặc một chiếc áo mỏng, lẳng lặng đứng sau lưng nàng, khóe miệng mỉm cười:

- Còn lạnh không?

- Cảm ơn Hứa thế tử…

Ánh mắt Chúc Mãn Chi thoát hiện vài tia cảm động, đứng dậy.

Vào mùa đông, ngoài trời liên tục đổ tuyết, thời tiết rất lạnh.

Ninh Thanh Dạ thấy trên người Hứa Bất Lệnh chỉ mang một chiếc áo mỏng, liền đưa tay cởi bỏ sợi dây dưới cổ, chuẩn bị cởi áo lông chồn ra.

Chỉ là thấy Hứa Bất Lệnh này giơ tay lên một cái:

- Không cần, cho dù đông lạnh ta cũng không chết.

Sau đó hắn ngồi xuống một cái băng ghế bên cạnh.

Ninh Thanh Dạ nghe thế cũng không quản nữa, an tĩnh tìm một chỗ ngồi xuống, không nói một lời.

Hứa Bất Lệnh xoa xoa hai tay, nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của Chúc Mãn Chi:

- Gọi ta đến đây, có tin tốt gì hay sao?

- Có, có~

Bây giờ Chúc Mãn Chi mới nhớ tới chính sự, đưa tay vào trong áo, xột xoạc tìm gì đó, phát giác không đúng, lại quay lưng đi, bàn tay luông vào trong vạt áo tiếp tục tìm kiếm.

Cho dù là đưng lưng về phía Hứa Bất Lệnh, nhưng xem động tác cũng có thể đoán ra là nàng đang làm gì.

Hứa Bất Lệnh cùng Ninh Thanh Dạ đồng thời chau mày, vẻ mặt có chút quái dị.

Có lẽ giấu hơi kỹ, Chúc Mãn Chi cúi đầu sờ soạn nửa ngày, mới tìm ra cuộn giấy.

- Đây, bên trong kho ta công văn ta tìm được vật này.

Chúc Mãn Chi xoay người lại, ngồi xổm ở bên cạnh Hứa Bất Lệnh, bàn tay đưa tới cuộn giấy.

Hứa Bất Lệnh nháy nháy mắt, cũng không thể không biết xấu hổ mà hỏi ‘Ngươi lấy ra từ đâu vậy’, đưa tay nhận lấy cuộn giấy, không chút biểu tình, ôn hòa như cũ.

Ninh Thanh Dạ có chút chịu không nổi, quay đầu nhìn ra bầu trời đầy tuyết ở bên ngoài, nắm chặt áo lông chồn trên người.

Hứa Bất Lệnh cũng không phải là đầu đất, nói rằng không để ý này nọ khẳng định là nói xạo, ho nhẹ một tiếng, mở cuộn giấy ra, chỉ là nhìn lướt qua, sắc mặt liền biến đổi lớn.

- Mùng tám tháng giêng, năm thứ hai Chiêu Hồng, áp giải Tỏa Long Cổ từ Trường An đến U châu, chưởng sự kiểm tra nội kho, Giả Dịch, không tìm thấy dị dạng… TÌm được thứ này trong kho công văn sao?

Chúc Mãn Chi gật đầu như gà con mổ thóc, cười hiếp mắt nói:

- Đúng vậy!.. Hứa thế tử, ngươi không hài lòng với thứ này sao…

Hứa Bất Lệnh mặt xám như tro.

Ninh Thanh Dạ ngồi lại ngay ngắn, sắc mặt ngưng trọng:

- Nội kho là phủ khó quan gia, ở trong hoàng cung…

Chúc Mãn Chi nhẹ gật đầu:

- Đúng vậy a, cái này nói rõ TỎa Long cổ thật sự có ở bên trong hoàng cung, rốt cuộc cũng có đầu mối.

Chung quy Ninh Thanh Dạ cũng là hiệp khách có chút danh tiếng, Hứa Bất Lệnh lại cùng nàng nói qua những việc này, tin tức này rõ ràng mang hàm ý:

- Hứa công tử bị ngộ phục trước khi vào thành, vẫn luôn không biết hung thủ là ai, quan gia vẫn luôn không tra ra được, cũng không có một chút tin tức nào. Hiện tại theo công văn tìm được trong kho, tin tức Tỏa Long cổ xuất hiện trong cung, vậy khẳng định người ra tay là hoàng đế, có thể ra tay lần thứ nhất, khẳng định có lần thứ hai… Hứa công tử không thể sống sót rời khỏi kinh thành.

- A…!

Biểu tình mừng rỡ của Chúc Mãn Chi bỗng nhiên cứng đờ, yếu ớt nhìn qua Hứa Bất Lệnh.

Hứa Bất Lệnh nhìn tờ giấy rồi trầm mặt một lát, một lát sau liền hoàn hồn lại, miễn cưỡng tươi cười, đưa tay lên mặt Chúc Mãn Chi mà nhéo một cái:

- Tốt lắm, lần này ngươi lập công lớn.

Chúc Mãn Chi nghe được sự thật, tất nhiên không thể cao hứng nổi, ngồi xổm ở bên cạnh Hứa Bất lệnh, nhỏ giọng thầm thì:

- Hoàng đế lão gia muốn giết ngươi, ngươi khẳng định chạy không thoát, làm sao bây giờ?

Hứa Bất Lệnh lắc đầu:

- Tây Lương có hai mươi vạn binh, nếu ta chết ở Trần Thương, có thể đổ thừa cho đám tặc tử giang hồ. Nhưng nếu ta chết ở Trường An, triều đình có một trăm cái miệng cũng không thể phủi sạch trách nhiệm, chắc là hoàng đế đại nhân không dám giết ta đâu… Chỉ là, muốn rời khỏi kinh thành, e là không thể…

Ninh Thanh Dạ nhíu chặt lông mày:

- Có thể chạy thoát không?

Hứa Bất Lệnh thở dài:

- Trước tiên không nói đến Tỏa Long cổ, từ Trường An về lại Túc châu phải đi qua tám cửa ải, còn có tiền triều Tây Bắc, dọc đường đi còn có mười vạn binh mã tạm trú, nói là phòng Bắt Tề xuôi nam, nhưng thực chất là đề phòng phụ tử Hứa gia ta, nếu ta thật sự có thể còn sống trở về, trừ phi triều đình bị đui.

Sắc mặt Ninh Thanh Dạ càng ngưng trọng thêm. Người trong giang hồ tuy nói là không hình không dáng, muốn đi đâu thì đi, thật ra chỉ vì triều đình lười quản mà thôi.

Nếu thật sự muốn đuổi bắt, có thể nói trong thiên hạ không có chỗ nào để ngươi dung thân.

‘Thiết ưng săn hươu’ vào mười năm trước chính là ví dụ sống sờ sờ, truyền thừa mấy trăm năm của thế gia, võ nghệ không ai sánh bằng, nhưng đứng trước mấy chục vạn thiết kỵ chỉ là châu chấu đá xe.

Chúc Mãn Chi sinh ra và lớn lên ở chợ búa, tuổi tác lại nhỏ, tất nhiên là nghĩ không được nhiều như thế, chỉ có thể thầm thì nói một câu:

- Ta có kinh nghiệm chạy trốn, còn nếu chạy không được, ta sẽ yểm trợ cho công tử trốn đi…

Hứa Bất Lệnh khẽ cười, hơi suy tư, lại nhíu nhíu mày:

- Mãn Chi, ngươi tìm được cuộn giấy này ở chỗ nào trong kho công văn?

Chúc Mãn Chi cẩn thận hồi tưởng, nghiêm túc kể ra những việc bản thân đã làm, lúc tiến vào kho công văn, quá trình tìm hồ sơ đều thuật lại một lần, sau đó thầm nói:

- Chiếc rương bị bụi bám rất nhiều, mở ra thì thấy thứ này…

Hứa Bất Lệnh vuốt ve ngón tay, cẩn thận cân nhắc rất lâu, lắc đầu:

- Không đúng lắm, lần trước ngươi chui vào kho công văn, không hề phát hiện được thứ gì, bây giờ ta vừa nổi tiếng một cái, tin tức này liền được tìm ra, cái này cũng trùng hợp quá…

Chúc Mãn Chi nghĩ nghĩ:

- Thế nhưng không ai biết là ta vào kho công văn để tìm tin tức Tỏa Long cổ a, tờ giấy này cũng không giống như là làm giả…

- Đấu đá trên triều đình, không phải là ta gạt ngươi thì là ngươi gạt ta, ngoài thiện trong ác còn có thể xảy ra, một chút vết tích như thế này rất dễ động tay động chân, lỡ như bị người khác tính kế, e là hỏng đại sự… Nhưng mà vô luận là thật hay giả, bây giờ cũng có đã có chút tin tức, trước tiên chứng thực tin tức này trước rồi nói…

Chúc Mãn Chi ‘A’ lên một tiếng, sau đó không dám nhiều lời nữa.

Hứa Bất Lệnh ném tờ giấy vào trong lò lửa, một làn khói xanh bay lên, biến thành tro tàn…



Quyển thứ nhất: Tiềm long lân ảnh.

(Xong)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.