Hôm sau.
Hứa Bất Lệnh gõ xong một trăm linh tám lượt chuông sớm, chỉnh sửa y quan một phen, áo bào công tử màu trắng tuyến viền vàng, ủng hoa màu xám thiêu hình mây bay, lưng đeo đai lưng bằng bạch ngọc, trâm ngọc cìa lên tóc dài như thác, phối hợp với đôi mắt đào hoa trời sinh chọc người, lúc ra cửa cung nữ Xảo Nga nhìn mà không khỏi sửng sốt.
Trước kia Hứa Bất Lệnh không làm sao chải chuốt ăn mặc, quanh năm áo vải trắng, chỉ khi bồi Lục phu nhân ra cửa mới sẽ long trọng chút.
Hôm nay vì nghe ngóng tin tức Giả Dịch, phải tiến cung đi xin lỗi thái hậu, thế tất là một trường ác chiến “Hiểm tượng hoàn sinh”, vì gia tăng thêm chút phần thắng, Hứa Bất Lệnh không thể không long trọng.
Bốn con ngựa lôi kéo xa giá hoa lệ, xuyên qua Chu Tước Nhai tiếng người huyên náo.
Cổ lễ: thiên tử giá lục, chư hầu giá ngũ, khanh giá tứ, đại phu tam, sĩ nhị, thứ dân nhất.
Xe bốn ngựa kéo ở Trường An cũng rất ít thấy, đây là xe ngựa của huynh trưởng thái hậu Tiêu Sở Dương, có thể thấy được thái hậu vì mời Hứa Bất Lệnh tiến cung mà chấp nhất đến cỡ nào, còn không đáp ứng, sợ rằng thiên tử ngự liễn đều tới cửa.
Hứa Bất Lệnh ngồi ngay ngắn trong xe, nét mặt lạnh lùng, bên tay đặt một chiếc hộp, trong đó là yên chi thủy phấn Tiên Chi Trai, tuy là phần thừa lại sau khi Lục phu nhân chọn xong, nhưng cũng giá trị không nhỏ.
Đối diện khoang xe, Xảo Nga thân khoác cung trang hơi có vẻ co thúc, thỉnh thoảng đứng dậy châm trà, ánh mắt khẽ quét qua trên thân Hứa Bất Lệnh, nhưng ngại ở lễ tiết nên không dám nhìn thẳng.
Thực ra trong lòng Hứa Bất Lệnh cũng đang đánh trống, nghĩ nghĩ bèn nhẹ giọng mở miệng hỏi:
- Xảo Nga, mấy ngày nay thái hậu có nhắc tới ta?
Thần sắc Xảo Nga hơi cứng lại, chớp chớp mắt, trên mặt hiện rõ “Ngươi nói mà không ngượng mồm? Thái hậu nằm mơ đều nhắc tới ngươi”.
- Ừm... Gần đây thái hậu thường xuyên nhấc đến thế tử, vẫn luôn chờ thế tử đi qua.
- Lần trước là ngoài ý, xuất xứ mấy bài thơ kia … một lời khó nói hết, không phải là ta cố ý lừa dối thái hậu...
Xảo Nga khẽ khom lưng, mỉm cười nói:
- Cái này thế tử hẳn nên tự mình giải thích với thái hậu, tiểu tỳ sợ bị đuổi ra khỏi cung, thực không dám lên tiếng.
- ...
Hứa Bất Lệnh lập tức hiểu được, gật gật đầu, cảm thấy nơi chiếc xe ngựa này hướng đến không phải hoàng cung, mà là đi trường thi.
Bánh xe nghiền qua Bạch Nhạc Nhai, từ từ đến ngoài hoàng thành, cung nữ mở ra cửa gỗ khoang xe, Hứa Bất Lệnh cúi người đi ra, đang định bước xuống, chợt nghe được một hồi tiếng chuông bạc.
Quay đầu nhìn lại, ngoài Hồng Lư Tự đi ra một nhóm người, ăn mặc như là Miêu phục, chính đang khách khí nói cười với tiểu lại triều đình.
Khi còn nhỏ Hứa Bất Lệnh chỉ biết tập võ, sau khi Trường An càng không thường xuyên đi lại, kiến thức tính ra cũng không nhiều. Sau một hồi đánh giá liền dò hỏi:
- Đây là man di Nam Chiếu?
Xảo Nga đi tới, đưa tay đỡ Hứa Bất Lệnh bước xuống xe ngựa, ôn nhu nói:
- Gần đây sứ thần Nam Chiếu không hề vào kinh, hẳn là sứ thần tiểu quốc phương nam nào đó. Triều ta trước nay thiện đãi tiểu quốc lân bang, đưa tới mấy thứ hiếm lạ đều có thể cầm về không ít sơn hải kỳ trân giá trị không mọn, trước cuối năm, thường thường sẽ có không ít người vào kinh kiếm thưởng tứ.
Hứa Bất Lệnh đánh giá một phen, thấy về cơ bản toàn là tôm cá nhỏ. Hắn thân là thế tử phiên vương, không khả năng đi tiếp kiến ngoại sứ, liền cũng không để ở trong lòng, ngồi lên bộ liễn tiến vào hoàng thành...
—— ——
Tẩm điện thái hậu nằm ở sau Trường Nhạc Cung, qua mấy ngày sớm đã biến dạng, trong hoa viên đặt thêm một chiếc đỉnh cực lớn, cũng không biết đào từ đâu ra, đoán chừng là văn vật tiền triều, cao ngang hai người, mặt dưới chất đống củi lửa.
Đám cung nữ thấp thỏm thủ ở ngoài điện, trong điện chất đầy thi từ tranh chữ vơ vét được trong kinh thành, còn có vài thứ tinh xảo đến từ tứ hải, mấy tên thiếp thân nữ quan chính đang luân phiên tiến vào nịnh nọt thái hậu.
Chỉ tiếc thái hậu ngày trước rất dễ dụ, lần này lại không chỉ đơn giản là phiền muộn mà thật tức giận, cơm đều không ăn, cả ngày nghĩ muốn xuất cung đi Túc Vương phủ.
Thân là thái hậu, đích mẫu của thiên tử, muốn gặp thiên tử đều là gọi thẳng Tống Ký tới Trường Nhạc Cung, Túc Vương đến kinh thành đều phải đến Trường Nhạc Cung thỉnh an, có lý nào lại tự mình chạy đi bái hội vãn bối.
Bọn cung nữ tất nhiên không dám để cho thái hậu vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà xuất cung, khuyên tới khuyên lui, đã sắp hết cách. Cũng may Túc Vương thế tử hiểu chuyện, hôm nay cuối cùng cũng đến, thái hậu mới an tĩnh chút.
Lúc này trong chính sảnh tẩm cung, thái hậu thân khoác váy đỏ diễm lệ dựa nghiêng trên nhuyễn sạp, tư thế hơi có vẻ biếng nhác, dáng người như đồng hồ cát, phong vận vô cùng, tay bưng chén trà, nhấp hai ngụm lại nhìn ra phía ngoài một cái, mấy lần đều không thấy được người, không khỏi có chút phiền muộn.
Cung nữ bên cạnh thấy thế liền biết thái hậu sắp phát bực, vội vàng tiến tới đỡ lấy tay thái hậu, thấp thỏm nói:
- Thái hậu, Hứa thế tử lập tức tới ngay, ngài chờ một chút, ta sai người đi giục.
Thái hậu dung mạo khuynh thành, sắc mặt lại không được dễ nhìn cho lắm, nằm lên có chút mệt mỏi, thế là đổi tư thế, tựa sát bên nhuyễn sạp.
Cung nữ vội vàng ngồi xuống thảm sàn bên cạnh, nắm chân xoa bóp, sợ thái hậu bực ra bệnh.
- Thái hậu, Hứa thế tử đến .
Cũng may một tiếng kêu hô cuối cùng cũng từ hành lang bên ngoài vọng vào.
Thái hậu mở mắt, ngồi dậy đi lấy gương đồng đặt ở gần đó, chỉ là tay vừa vươn đi ra, động tác chợt dừng lại, hơi chút trầm mặc, lại lần nữa nằm trở về, như một quý phụ diễm lệ bưng chén trà nhè nhẹ xoa vuốt.
Cung nữ đang chuẩn bị giúp thái hậu chỉnh lý dung nhan, thấy thế không khỏi nghi hoặc:
- Thái hậu, không ra cửa nghênh đón?
Thái hậu mắt đều không nhấc, lạnh nhạt nói:
- Một tên tiểu vãn bối mà thôi, nào có chuyện bản cung tự thân nghênh đón, để chính hắn đi vào.
Cung nữ khẽ gật đầu, đảo mắt nhìn lướt qua, bởi vì lăn qua lăn lại trên nhuyễn sạp, váy xòe của thái hậu khó miễn có chút tán loạn nhăn nhúm, tổn hại đến uy nghiêm, liền tráng lên lá gan đưa tay sửa lại giúp...
—— ——
Hứa Bất Lệnh bước xuống bộ liễn, đứng bên ngoài tẩm điện chỉnh lý y quan một phen, sau đó chậm rãi xuyên qua hành lang, đi tới bên ngoài chính sảnh.
Im lặng như tờ, ven đường đến cả một tiếng chào hỏi đều không có, bầu không khí quả thực hơi có chút quỷ dị, khác hẳn cảnh tượng chúng tinh phủng nguyệt lần trước.
Đối với điều này Hứa Bất Lệnh chẳng chút để ý, không nhanh không chậm đi vào chính sảnh, ngước mắt liền thấy được mỹ phụ mặc cung trang nằm nghiêng trên nhuyễn sạp, váy tán ra như khổng tước xòe đuôi, mặt chỉ trang điểm nhẹ, tay bưng chén trà, lãnh diễm nói không ra lời.
- Tham kiến thái hậu.
Hứa Bất Lệnh hành lễ vãn bối, đặt hộp quà trong tay lên bàn, sau đó ngồi ngay ngắn ở bên cạnh, mặt mang theo ý cười ôn hòa.
Thái hậu bày ra giá thế hưng sư vấn tội, tùy ý nâng mí mắt lên, kết quả thấy được phiên phiên công tử mày kiếm mắt sáng, thần thái thân thiết chính đang nhìn mình.
- ...
Thái hậu thoáng sửng sốt, ngây người mất một lúc, đây là lần đầu tiên nàng thấy được Hứa Bất Lệnh ăn mặc anh tuấn đến vậy, thiếu chút liền nhận không ra...
Đối mặt hậu sinh anh tuấn trước mắt, thái hậu bất giác ngồi dậy, đặt chén trà xuống, hơi chút sửa sang váy áo:
- Bất Lệnh, ngươi đến rồi? Vừa nãy bản cung phân tâm, quên đi đón ngươi ...
Hứa Bất Lệnh ngấm ngầm thở phào một hơi, nghĩ thầm có vẻ dễ đối phó hơn Lục di nhiều... Hắn thần tình nho nhã lễ độ, áy náy nói:
- Vãn bối vốn có thẹn trong lòng, nào dám để thái hậu tự thân nghênh đón, ai...
Hứa Bất Lệnh giả bộ muốn nói lại thôi, nét mặt thoáng hiện ưu sầu, rất có vài phần phong phạm của Lục phu nhân.
Thái hậu đánh giá một phen, lập tức khẽ nhíu mày, sai cung nữ rót chén trà, mềm giọng hỏi:
- Sao mặt ủ mày chau thế, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
Hứa Bất Lệnh lắc đầu, trầm mặc khoảnh khắc mới đành chịu nói:
- Mấy ngày trước ở Thừa Khánh Điện, không hiểu sao đột nhiên có được thanh danh. Triều thần đều cho rằng mấy bài từ kia là do ta làm, ta nào có bản sự như thế. Hai bài đầu là tổ phụ và phụ vương viết, hai bài sau là môn khách và Lục di viết thay, cốt giúp ta kiếm chút thanh danh... Ai, trộm thơ vốn nên khiến người trơ trẽn, mấy ngày nay ta một mực ăn ngủ không yên, lại khó mà giải thích, thật là thương thần.
Thái hậu híp mắt lại, nâng chén trà lên, lần nữa nằm nghiêng trên nhuyễn sạp:
- Ngươi nghĩ bản cung ngu chắc?
- ...
Nét mặt Hứa Bất Lệnh cứng lại, tức thì lắc đầu:
- Thái hậu quá lời, ta tuyệt không ý này.
Sắc mặt thái hậu chuyển lạnh, nhìn chén trà khẽ hừ một tiếng:
- Ngươi có thể lừa gạt đám triều thần có điều kỵ húy không dám mở miệng, nhưng còn nghĩ lừa dối luôn cả bản cung? Lúc Hứa Du ở kinh thành, ta không phải không nghe Tiêu tướng nói qua, nếu hắn mà biết làm thơ từ, không chừng bản cung liền đi Tây Lương làm vương phi, còn vào cung làm gì...
Hứa Bất Lệnh tự nhiên không dám tiếp lời này, trên đời không ai dám tiếp lời này cả.
Trong lòng thái hậu vốn đã nín nhịn mấy ngày, một khi bắt đầu liền không thu lại được:
- Bản cung khoan nhắc tới Hứa lão tướng quân, chỉ nói Lục Hồng Loan, nàng gả vào Tiêu gia ta là môn đăng hộ đối, nhưng thi từ ca phú lại trước nay chưa từng tinh thông. Năm đó Hứa Du ở kinh thành, Hồng Loan ngày ngày chạy theo sau lưng mẹ ngươi, khiến cha ngươi bực đến ăn không ngon ngủ không yên...
Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười khẽ:
- Lúc phụ vương tới kinh thành cầu học, Lục di mới mười tuổi, ham chơi chút là điều đương nhiên.
Thái hậu khẽ nhướng mày:
- Giờ cũng đâu thấy nàng lớn lên, ngày ngày trừ ngươi ra, đối với ai đều không khách khí, còn “Tái bất động, hứa đa sầu”, hừ hừ … chỉ thiếu mỗi nói ngay trước mặt bản cung “Cháu ta lợi hại hơn ngươi nhiều, có tức hay không, có tức hay không?” ...
- ...
Trán Hứa Bất Lệnh nổi đầy gân xanh, vuốt vuốt sống mũi, thật không biết nói gì.
Thái hậu luyên thuyên một lúc, bất mãn trong lòng cuối cùng tiêu tan chút, ngón tay nhỏ nhắn khẽ giơ lên chỉ ra bên ngoài:
- Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, thân là vương hầu càng nên ngôn xuất pháp tùy. Hôm nay, hoặc là ngươi đi ra ngoài tự nấu chính mình. Hoặc là ngươi liền viết mấy bài thi từ cho bản cung, bằng không, bản cung liền viết thư cho Túc Vương, sau này để ta dạy ngươi, đưa Hồng Loan về Hoài Nam...
- A? !
Cả người Hứa Bất Lệnh khẽ rung lên, khó mà tin tưởng nhìn thái hậu.
Thái hậu nhíu mày:
- Không tin? Nếu đến cả chút quyền lực ấy mà bản cung đều không có, cũng không cần ngồi lên cái ghế thái hậu này làm gì. Hơn nữa Hồng Loan là dâu Tiêu gia ta, ta bảo nàng về lại Hoài Nam Tiêu gia, danh chính ngôn thuận.
- ...
Độc nhất là lòng dạ đàn bà, cổ nhân nói không sai.
Hứa Bất Lệnh vạn vạn không ngờ, thái hậu lại có thể dùng tước đoạt quyền giám hộ để uy hiếp hắn, nếu không có Lục di, hắn còn làm sao lăn lộn được ở kinh thành.
- Ừm... Thái hậu nghĩ lại, Lục di đối với ta rất sủng ái, mỗi người một nơi thực sự hơi có chút không thích hợp.
Thái hậu vuốt ve chén trà, tùy ý nói:
- Có thích hợp hay không, không phải ngươi nói là được.
Hứa Bất Lệnh nhất thời nghẹn họng, trước kia những lời này đều là hắn nói với người khác, giờ đến lượt đặt lên thân mình, quả nhiên không dễ chịu cho lắm.
- Ách... Văn chương tự nhiên mà thành, phải lâu lâu mới có được diệu thủ. Vãn bối vốn tài học không cao, thơ từ thực sự làm khó người...
Khóe miệng thái hậu nhếch lên ý cười, bưng chén trà khẽ nhấp một ngụm:
- Bản cung không kịp, đã ở trong Trường Nhạc Cung này mười năm rồi, thứ không thiếu nhất chính là thời gian. Hôm nay nếu ngươi không viết ra được thi từ, có thể từ từ suy nghĩ, thực sự không nghĩ ra được thì cứ nói một tiếng, sau này bản cung dạy cho ngươi viết.
Nét mặt Hứa Bất Lệnh tràn đầy vẻ đành chịu, giờ mà đi nghe ngóng tin tức, thái hậu nhất định sẽ tới một câu “Viết thi từ xong ta nói cho ngươi biết”, tốt nhất vẫn phải vỗ an tình tự thái hậu trước cái đã.
Hứa Bất Lệnh châm chước thoáng chốc, sau đó tỏ vẻ làm khó, gật đầu nói:
- Ừm... Vậy ta thử xem.
Hai mắt thái hậu sáng lên, ngồi dậy, phủi tay:
- Chuẩn bị bút mực giấy nghiên.
- Vâng!
Cung nữ nghe tiếng, rốt cục thở phào một hơi, chạy đến phòng bên, cầm ra giấy tuyên bút lông sớm đã chuẩn bị sẵn, bàn nhỏ cũng được đặt xuống trước mặt Hứa Bất Lệnh.
Thái hậu đã không còn vẻ hờ hững như vừa nãy, mỉm cười đứng dậy, tới bên cạnh bàn nhỏ, khẽ đỡ tay áo vẩy chút nước vào trong nghiên để mài mực, động tác nhẹ nhàng ưu mỹ, rất là đẹp mắt.
Hứa Bất Lệnh ngồi trước bàn nhỏ, rất có mấy phần cảm giác “Lý Thái Bạch được quý phi mài mực”. Thái hậu diễm lệ động người, lại không mất đoan trang, từ trong đến ngoài đều rất phóng khoáng, lại cộng thêm mấy phần ý vị khác, đoán chừng càng mê người hơn cả Dương Ngọc Hoàn, rốt cuộc Dương Ngọc Hoàn chỉ là quý phi, còn đây đường đường chính chính là thái hậu, đích mẫu của hoàng đế.
Sàn sạt …
Mặc điều khẽ khàng di động trong nghiên mực, thái hậu từ trên cao nhìn xuống, ý cười thân thiết nói:
- Bản cung đọc không ít thi thư, ngươi đừng có tùy tiện chép một bài nào đó gạt người, phải là đặc ý viết cho ta.
Hứa Bất Lệnh gật gật đầu, cầm lấy bút lông sói, nghĩ xem nên chép bài nào cho phù hợp. Trong lịch sử, thi từ viết về thâm cung tương đối nhiều, dù nghĩ không ra, tùy tiện viết bài mà người người đều thuộc nằm lòng, tỷ như “Vô ngôn độc thượng tây lâu” chắc cũng đủ ứng phó.
Đáng tiếc, thái hậu thật không dễ dàng mới mời được Hứa Bất Lệnh tới đây, lại bị chọc tức, há sẽ dễ dàng tha cho Hứa Bất Lệnh, lập tức bỏ thêm chút yêu cầu:
- Sống ở thâm cung vốn là đau khổ, ta không muốn nghe “Vật thị nhân phi sự sự hưu, dục ngữ lệ tiên lưu” ... Ừm... Ý cảnh tươi đẹp chút, viết ra phải khiến bản cung vui vẻ.
- Ừm...
Hứa Bất Lệnh giương mắt nhìn sang thái hậu, thoáng chút ngập ngừng, cuối cùng vẫn gật đầu.
Khiến người vui vẻ thì đơn giản, chẳng qua là vỗ mông ngựa một phen, nữ nhân mà, dưới đến tám tuổi trên đến tám mươi tuổi, khen nàng xinh đẹp khả năng ngoài mặt không nhận, nhưng trong lòng chắc chắn sẽ không tức giận.
Hứa Bất Lệnh vung ra tay áo, làm bộ trầm tư suy nghĩ.
Thái hậu thấy Hứa Bất Lệnh đáp ứng, tựa hồ đoán được suy nghĩ trong đầu Hứa Bất Lệnh, nhấp nhé môi, tiếp tục mở miệng nói:
- Chờ chút.
Da đầu Hứa Bất Lệnh tê rần, đành chịu ngẩng đầu lên:
- Hả... Thái hậu còn có yêu cầu gì? Cứ nói thẳng, rốt cuộc ta chưa chắc đã viết ra được.
Ý cười nơi khóe miệng thái hậu cong lên, đưa tay hướng về phía Xảo Nga ngoắc ngoắc:
- Cầm bức họa kia ra đây.
Xảo Nga tựa hồ biết thái hậu sẽ nhắc đến thứ này, vội vội vàng vàng chạy tới phòng ngủ thái hậu...
---------