Thế Tử Hung Mãnh

Chương 47: Chương 47: Trận địa sẵn sàng đón quân địch




Tới buổi trưa, Hứa Bất Lệnh đánh xe ngựa xuyên qua đường cái Chu Tước ngựa xe nườm nượp. Hắn mặc võ phục của hộ vệ thường thấy, bảo kiếm bên hông đổi thành trường đao dài bốn thước dùng miếng vải đen bọc lại treo ở trên lưng, trên đầu đội đấu lạp, trên cổ còn treo cái khăn đen có thể che mặt.

Trong thùng xe, Tiêu Đình ngồi nghiêm chỉnh, rất hưởng thụ lẩm bẩm:

- Bất Lệnh, năm đó tổ phụ ta dắt ngựa cho tổ phụ ngươi. Hiện giờ vật đổi sao dời, đến phiên ngươi lái xe cho ta. Cái này gọi là gì nhỉ?

- Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo.

Hứa Bất Lệnh thuận miệng nói lại một câu.

Mắt Tiêu Đình sáng rực, cân nhắc trong chốc lát:

- Ừ... Không tồi, không tồi! Tuổi còn trẻ đã hiểu chuyện như này, trẻ nhỏ cũng dễ dạy...

Hứa Bất Lệnh lười để ý tên công cụ hình người này. Hắn thoáng suy nghĩ rồi quay đầu dặn dò:

- Hôm nay, đừng để cho Lục phu nhân biết chuyện ta đi Bạch Mã Trang này.

Tiêu Đình cười nhẹ:

- Chuyện nhỏ! Chỉ cần bản công tử chơi vui vẻ, sẽ tự giữ bí mật cho ngươi...

Hứa Bất Lệnh đánh xe ngựa dừng lại ở một chỗ cửa phường Đại Nghiệp rồi vẫy tay với Chúc Mãn Chi đang dáo dác ngó quanh.

Chúc Mãn Chi dựa theo Hứa Bất Lệnh dặn dò cũng thay thường phục, áo ấm màu trắng thêu cánh hoa đào, váy hoa trắng viền hồng, chải song bình kế, vành tai còn đeo hai cái khuyên tai xanh biếc. Thoạt nhìn như tiểu cô nương nhà bên, rất ngây ngô, chỉ có ngực căng tròn không tương xứng với tuổi.

Sau khi nhìn thấy xe ngựa, mắt Chúc Mãn Chi sáng ngời, túm váy chạy tới, từ rất xa đã vui cười nói:

- Hứa công tử, ăn mặc thế này được chưa?

- Được rồi.

Hứa Bất Lệnh ngồi dịch sang bên cạnh, Chúc Mãn Chi lưu loát nhảy lên xe ngựa. Nàng duyên dáng ngồi bên ngoài, giơ tay nhận lấy roi ngựa:

- Mấy chuyện này để ta làm cho. Thân thể ngài đáng giá ngàn vàng không thích hợp lái xe...

Tiêu Đình nghe thấy âm thanh, xốc màn xe lên ló đầu ra:

- Sao lại không thích hợp? Lái xe cho ta là phúc của hắn...

Chợt nhìn thấy Chúc Mãn Chi, Tiêu Đình sửng sốt. Hắn đánh giá từ trên xuống dưới vài lần, đổi ngay bộ mặt công tử nhẹ nhàng:

- Là ta mạo muội! Tiểu sinh là Tiêu Đình, xin hỏi tôn tính đại danh của cô nương?

Chúc Mãn Chi không ngờ trong xe ngựa còn có người. Nàng quay đầu lại nhìn, hơi hơi nhíu mày:

- Hứa công tử, thằng nhãi này là ai?

- Con thứ của Tiêu Tướng, cháu trai Thái Hậu đương triều, dòng chính Tiêu thị Hoài Nam.

- ...

Sắc mặt Chúc Mãn Chi hơi đổi, Tiêu thị Hoài Nam là nhà thế phiệt hàng đầu. Cứng rắn mà nói, thân phận tên ngốc trước mắt này cũng ngang với Hứa Bất Lệnh.

Chúc Mãn Chi ngồi thẳng người:

- Hóa ra là Tiêu đại công tử, nghe danh đã lâu không bằng gặp mặt. Quả thực ngọc thụ lâm phong, khí chất xuất trần.

Tiêu Đình tỏ vẻ khiêm tốn, hất một lọn tóc rũ xuống trên trán:

- Quá khen, đều là bằng hữu thổi phồng. Bản công tử bình dị gần gũi lắm... Phải rồi, Hứa Bất Lệnh! Mới vừa rồi Lục phu nhân nói ta và ngươi ‘khác nhau một trời một vực’.

- Đó là đương nhiên!

Chúc Mãn Chi thành khẩn gật đầu:

- Tiêu công tử và Hứa công tử đương nhiên khác nhau một trời một vực.

- Vậy sao? Ta còn tưởng Lục phu nhân gạt ta...

Biểu tình của Hứa Bất Lệnh quái dị, giơ tay kéo màn xe lại mới cứu Chúc Mãn Chi không biết nên nói tiếp như thế nào...



Bạch Mã Trang ở phía bắc thành Trường An, ngàn mẫu ruộng tốt đều là sản nghiệp Lý gia. Bởi vì Trung Dũng Hầu Lý gia thề sống chết hộ chủ được phong hầu, tổ tiên không có chiến công gì. Tướng môn thế gia không có chiến công trên người lại được ân sủng, các tướng môn khác không đồng ý, cho nên vẫn luôn không thể đảm đương trọng trách.

Lý gia cũng không muốn tranh đoạt với mấy thế gia quân phiệt Đại Nguyệt, thành thật ngây người ở Trường An phát triển nhân mạch. Hiện giờ gia chủ Lý Bảo Nghĩa giữ chức quan từ tam phẩm Vân Huy tướng quân, địa vị so với võ nhân ở Đại Nguyệt cũng coi như quan to trong triều.

Trưởng tử Lý gia hiện đang trấn thủ biên quan ở Nam Triều, con thứ Lý Thiên Lục dựa theo quy củ thế gia, phụ trách xử lý sản nghiệp gia tộc kết bạn với đám con cháu hào môn phố Khôi Thọ. Thật ra tác dụng cũng giống với Tiêu Đình.

Tuy Bạch Mã Trang là nông trang nhưng qua nhiều năm Lý gia tu sửa, hiện giờ đã không khác với lâm viên. Bởi vì là của tư nên không mở ra cho du khách, chỉ có cầm thiệp mời mới có thể đi vào.

Buổi chiều.

Trong khu nhà Bạch Mã Trang yên tĩnh tường hòa, tá điền khiêng cuốc đi qua đi lại ở trên đường nhỏ đồng ruộng, ở giữa đường lớn thường xuyên có xe ngựa, tuấn mã chạy như bay qua.

Ở ngoài thôn trang, hộ vệ cầm đao qua lại tuần tra, cũng không thiếu cao thủ theo dõi ở chỗ tối. Có khách nhân đến thì quản sự chờ ở cửa sẽ tiến lên nhiệt tình tiếp đón.

Nhưng nông trang thoạt nhìn yên lặng, không khí hôm nay lại có chút cổ quái.

Trong sảnh chính Bạch Mã Trang có hai người ngồi trên ghế thái sư ở hai bên. Chu Thừa Liệt Ưng Trảo Môn đứng phía sau một lão giả tóc hoa râm, khuôn mặt hai người giống nhau bảy tám phần. Nhưng khớp xương ngón tay lão giả thô to, cơ bắp toàn thân còn vững chắc hơn cả Chu Thừa Liệt, một đôi mắt ưng sáng ngời có thần, đúng là Chu Mãn Long có biệt danh ‘Cầm Long Thủ’.

Đối diện là Trương Triều đứng đầu Thông Bối Môn của phố Hổ Đài. Trương Triều có Thông Bối Quyền, lấy ‘hai cánh tay nối liền dứt khoát như đạn’ nổi tiếng giang hồ, sư thừa là Kỳ gia ở U Châu. Khác với Chu Mãn Long một mình xông Trường An, Trương Triều là Kỳ gia U Châu đặc biệt phái lại dạy quyền, xem như xuất thân võ lâm danh môn.

Chính sảnh rường cột chạm trổ trang trí xa hoa, ngồi trên chủ vị là một nam tử trẻ tuổi, dáng ngồi nhàn nhã, ánh mắt kiêu ngạo. Trong tay hắn cầm chén rượu nhẹ nhàng lắc lư, lắng nghe hai người nói chuyện:

- Chu môn chủ, ngươi chắc chắn người hôm qua dùng ‘Kim Long Hợp Khẩu’ trong Thông Bối Quyền?

Người lên tiếng tất nhiên là Trương Triều. Giang hồ có quy củ của giang hồ, thế gia cũng vậy môn phái cũng thế. Võ học truyền thừa đều không phải việc nhỏ, phụ truyền tử, sư truyền đồ. Tông sư danh gia đức cao vọng trọng, nếu cảm thấy tâm tính đồ đệ, nhi tử bất chính, thà rằng nuốt ở trong bụng cũng sẽ không dạy ra ngoài để hại người.

Mà bên trong các môn phái cơ bản đều có mấy tuyệt học, không phải chỉ xem người khác đánh một lần là biết ngay. Không có sư phụ dạy dỗ mẫu mực thì chỉ khoa chân múa tay cả đời.

‘Kim Long Hợp Khẩu’ trong Thông Bối Quyền là một trong số đó.

Chu Mãn Long bưng chén trà, nghiêng đầu ra hiệu.

Sắc mặt Chu Thừa Liệt vẫn tái nhợt như bị bệnh, đi đến chính giữa đại sảnh cởi võ phục trên người ra. Cơ bắp của hắn lộ ra trong không khí rét lạnh, có thể thấy được phía sau lưng, ngực, cánh tay đều có vết bầm tím.

Trương Triều buông chén trà, đứng dậy đi đến trước mặt hắn cẩn thận đánh giá thương thế, mày nhíu chặt:

- Đúng là Kim Long Hợp Khẩu, không khổ luyện mười năm không dùng được tới thế này.

Chu Thừa Liệt khép áo lại, nhìn về phía trên cùng:

- Người nọ đang tìm một tên ma bài bạc, dò hỏi chuyện Bạch Mã Trang. Lý công tử, ngài xem...

Lý Thiên Lục lắc chén rượu, khẽ hừ nhẹ một tiếng:

- Có thể là người giang hồ bị tên cờ bạc kia lừa bạc... Nghe các ngươi nói võ nghệ rất cao. Để phòng ngừa, hai vị môn chủ ở lại chỗ này mấy ngày. Chỉ cần hắn dám xông tới thì không cần đi ra nữa.

Chu Mãn Long và Trương Triều khẽ gật đầu:

- Lý công tử cứ yên tâm.

Chu Thừa Liệt hơi do dự:

- Người này sở học hỗn tạp, chỉ sợ lai lịch không đơn giản. Nếu là người quan phủ...

- Ở thành Trường An, chỉ cần không phải người phía sau ba tòa bát giác phố Khôi Thọ thì đều phải cho bản công tử vài phần mặt mũi.

Ánh mắt Lý Thiên Lục kiêu ngạo, khẽ hừ nhẹ một tiếng. Hắn đứng dậy đi ra ngoài đại sảnh:

- Hai vị yên tâm ra tay, không cần lo trước lo sau. Xảy ra chuyện bản công tử chịu trách nhiệm cho các ngươi.

- Cung tiễn Lý công tử!

Chu Mãn Long và Trương Triều đều gật đầu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.