Nhưng lão Tiêu lại lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Tiểu vương gia, Hứa lão tướng quân chinh chiến cả đời, ngươi viết mấy câu này, có thể là nhớ tới tổ tiên, nếu văn nhân nghĩ tới điểm này, sẽ cho rằng đây quả thật là ngươi viết.
Hứa Bất Lệnh nhíu mày, cũng quên mất điểm này, hắn nghĩ nghĩ một chút, lại đề bút viết:
- Mây khô cây già quạ đen...Cầu nhỏ nước chảy nhân gia....Đường cổ gió tây ngựa gầy... Mặt trời chiều ngã về tây, đoạn trường người ở thiên nhai...
Hứa Bất Lệnh viết xong, nhíu mày:
- Cái này chắc không thành vấn đề chứ? Ta đường đường là thế tử phiên vương, không thể có cảnh ngộ thê thảm như vậyđược.
Lão Tiêu nhíu mày quan sát mấy lần, lộ ra mấy phần cảm khái:
- Năm trước ở sông Vị, ta cõng thế tử trốn trốn tránh tránh chạy tới Trường An, cảnh tượng trên đường, rất giống thơ này.
Hứa Bất Lệnh nhíu mày, lần đầu tiên phát hiện sao thi từ cũng khó như vậy.
Thi từ thì hắn cũng không nhớ được bao nhiêu, nghĩ một vòng, chỉ có thể đề bút viết xuống:
- Mười năm sinh tử lưỡng mang mang, không suy nghĩ, tự khó quên. Ngàn dặm mộ lẻ loi, thê lương không nói nên lời.
Lão Tiêu nghiêm túc nhìn chữ viết ra trên giấy, mắt hiện ra mấy phần tiêu điều, giơ tay lên vỗ vai Hứa Bất Lệnh:
- Vương phi mười năm trước vì chuyện 'Thiết ưng săn nai' buồn bực mà chết, Vương gia một mực không bỏ xuống được, không ngờ tiểu vương gia ngài cũng nhìn thấy.
Bốp.
Hứa Bất Lệnh vỗ bút lông lên bàn, xòe tay ra vô cùng bất đắc dĩ:
- Cái này không phải ta viết, ta chép lại đấy, ngay cả ngươi cũng không lừa được thì lừa bọn văn nhân đó thế nào?
Lão Tiêu thở dài một tiếng, nhìn ánh mắt của Hứa Bất Lệnh, mang theo mấy phần vui mừng, tựa như nhìn con đứa trẻ, cuối cùng cũng trưởng thành là một nam nhân có thể một mình đảm đương một phía.
Hứa Bất Lệnh không có gì để nói, ngồi trước án thư suy nghĩ một lúc, mới lại cầm bút, viết xuống:
- Gió thổi bụi hoa thơm đã hết, mặt trời tối mệt chải đầu. Cảnh còn người mất mọi chuyện dừng, muốn nói lại nước mắt chảy trước.
Mắt lão Tiêu sáng rực lên, ghé tới phía trước quan sát kỹ mấy lần:
- Ừ. Từ này không giống như là là nam nhân viết, vừa nghe chính là nữ tử đáng thương dài dầu sương gió không nơi nương tựa. Người bình thường là không viết ra được.
- Vậy lấy bài này đi, ta không tin bọn họ cũng không nhìn ra là ta chép.
...
Ngoài phòng, Tùng Ngọc Phù mắt hạnh trợn trừng, bịt chặt miệng lại, giống như phát hiện một khối bảo tàng, trong mắt đầy vẻ rung động.
Trời ạ.
Tiện tay thành từ, phong cách quỷ biện.
Lão tướng sa trường, lãng tử nghèo túng, văn nhân thương cảm, oán phụ khuê phòng.
Đủ loại nhân vật được chuyển hoán thiên y vô phùng, giống như thật sự tự mình trải qua, không bới móc được chút nào.
Bản lĩnh thi từ này không phải thiên tài ư!
Lông mi Tùng Ngọc Phù không ngừng run run, hận không thể lập tức xông vào xem những thi từ đó.
Nhưng suy nghĩ này vừa hiện lên, nàng ta liền dừng lại.
Từ lời nói vừa rồi của Hứa thế tử cho thấy, hắn không muốn nổi danh, hơn nữa còn muốn gánh thanh danh xấu 'Trộm thơ' trên lưng.
Tuy không rõ ý đồ của hắn, nhưng Hứa thế tử có phải trộm thơ hay không, nàng ta có thể không biết sao?
Tùng Ngọc Phù sinh ra ở dòng dõi thư hương, phụ huynh đều là đại nho, há có thể ngồi nhìn người có tài học thực sự lại mất hết danh dự.
Hiện tại đi vào, Hứa thế tử mà biết nàng ta nghe lén, khẳng định sẽ không đi thi hội.
Vậy...
Tùng Ngọc Phù hơi híp mắt lại, trong con mắt lóng lánh hiện ra mấy phần giảo hoạt...