Thê Tử Lưởi Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn

Chương 27: Chương 27: Đề nghị




Editor: M. Nyoko

Cõi đời này hiếu tử hơi nhiều, khi cha vì tuổi già ra đi, khoác áo sợi đay tơ trắng túc trực bên linh cữu.

Nhưng thiên hạ rộng lớn, đứa trẻ mười tuổi có thể một người một ngựa vào núi vì cha trả thù, sợ rằng có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Cho nên, mặc dù Tần Như Hải trách cứ Tiêu Lang lỗ mãng, nhưng cũng bị lòng hiếu thảo của hắn rung động, tự mình dẫn cả đám thôn dân vào núi tìm người.

Ngắn ngủn nửa ngày, chuyện Tiêu Lang liền truyền khắp thôn lạc lớn nhỏ chung quanh Bình Dương trấn, không ít trai tráng tự phát kết đội vào núi tìm người, đếm không hết dân chúng mong mỏi nghe ngóng.

Bình thản quá lâu, người người cũng ước mơ kỳ tích, bọn họ thật lòng hi vọng đứa bé kia có thể báo thù rửa hận, bởi vì chỉ có như vậy, cử chỉ lỗ mãng của hắn mới có thể biến thành đại hiếu, hắn có thể từ một hài đồng dốt nát sơn dã biến thành thiếu niên anh hùng trí dũng song toàn, mà bọn họ mới có thể trở thành nhân chứng nhất định lưu truyền rộng rãi, mới có thể tự hào nói với người khác. Nhưng, nếu như đứa bé kia chưa thành công, bọn họ sẽ tiếc nuối sẽ thổn thức sẽ thất vọng, cũng có rất ít người sẽ thay hắn đau lòng khổ sở, dù sao, bọn họ chỉ là khách xem.

Trình Khanh Nhiễm cũng nghe nói đến chuyện này, hắn trở về thư phòng, sau đó lại đi ra, phân phó Ngụy Đại chuẩn bị xe ngựa.

Thời điểm xe ngựa chạy tới Thanh Sơn Thôn, đã là hoàng hôn, nắng chiều rực rỡ chạy dài không dứt phủ lên dãy núi một tầng ánh sáng vàng mờ, dù vậy, nó cũng không cách nào xua tan hắc ám trong sâu thẳm của núi rừng, ánh sáng cùng u ám đối lập, ngược lại càng làm cho người ta tim đập nhanh.

Canh giữ ở dưới chân núi chúng phụ nhân lục tục về nhà, họ muốn bắt đầu chuẩn bị cơm tối.

Vì vậy, xa xa Trình Khanh Nhiễm liền trông thấy Tần thị cùng Thư Uyển, mẹ con hai người không nhúc nhích dừng chân ngắm nhìn phương hướng núi rừng, váy trắng tung bay theo gió, tựa như hai đóa đinh hương thanh u.

Hắn không khỏi có chút khổ sở, nhỏ giọng ý bảo Ngụy Đại dừng xe ngựa ở phía sau vài cọng cây lưa thưa, lặng lẽ ngồi ở trong buồng xe, lắng nghe côn trùng sơn dã kêu vang.

Không biết đã trải qua bao lâu, bên ngoài rốt cuộc truyền đến tiếng bước chân nặng nề mệt mỏi, Trình Khanh Nhiễm nghe Tần thị kêu gào thê thảm, nghe Thư Uyển đè nén tiếng khóc. Hắn khe khẽ thở dài, xem ra, bọn họ không có tìm được người, hoặc là. . . . . .

Vừa định mở miệng nói những gì, một tiếng sói tru dài theo gió bay vào buồng xe, rõ ràng truyền vào trong tai.

Cơ hồ cũng ngay lúc đó, giống như ra lệnh một tiếng, tiếng nói mọi người đều biến mất.

Trình Khanh Nhiễm không thể tin được nhảy xuống xe ngựa, sau đó, lại một tiếng sói tru truyền tới, tiếng vang như sóng, một vòng một vòng phiêu đãng ở trên rừng núi.

Tiêu Lang cầm đao đứng ở trên một mảnh đất trống, trăng sáng mới lên vẩy xuống nhu hòa lại trong trẻo lạnh lùng chói lọi, lại không rõ khuôn mặt của hắn. Hắn cứ như vậy không nhúc nhích chờ đợi, cho đến khi có âm thanh chạy nhanh như điên từ xa đến gần, hắn mới rút ra chủy thủ, hai mắt chăm chú nhìn phía trước.

Ánh trăng không chiếu tới trong bóng tối, chợt hiện lên bảy đôi mắt lục quang âm u, trong đó một đôi lục quang của thủ lĩnh chạy ở trước mặt, lúc sắp nhảy ra rừng cây thì nó chợt ngừng lại, giật giật, hình như có chút không xác định chắc chắn.

Tiêu Lang nhìn chằm chằm cặp lục mâu cầm đầu kia, trong sóng mắt tuôn ra sự quyết dũng.

Trong lúc giằng co trầm mặc, hắn chợt đi về phía trước hai bước, chậm rãi ngẩng đầu lên, giống như dùng hết hơi sức toàn thân, phát ra một tiếng sói ngân cuối cùng. Từ đó về sau, hắn đối xử với tất cả con mồi như nhau, bao gồm những con sói như kiếp trước của hắn, súc sinh hại cha ruột hắn!

Con sói cảm nhận được chiến ý của hắn, mặc dù nó không hiểu tại sao người này hiểu được tiếng sói, thân là sói, nó phải tiếp nhận sói đực khác khiêu chiến.

Con sói từ trong bóng tối hiện ra thân hình, phía sau nó sáu con sói cũng chưa hề đitới, sói có luật của sói.

Ánh trăng sáng ngời chiếu rõ ràng vào thân thể cao lớn của nó, vai to con cao gần một mét, thân sói hoàn mỹ dài đến hai thước, đầu ngẩng cao giương cao sự kiêu ngạo của nó, con ngươi xanh u nhìn lạnh lùng chăm chú phía trước loài người hèn mọn gầy yếu không chịu nổi một kích.

Bởi vì Tiêu Lang không nhúc nhích, con sói dần dần mất đi tính nhẫn nại, cuối cùng, nó dẫn đầu phát động công kích.

Sói công kích, đó là dặm trí nhớ in thật sâu trong xương máu Tiêu Lang, bất luận bao nhiêu năm trôi qua, hắn đều không quên lãng.

Hắn không có tránh, lúc than mình con sói nhào tới, thì thân thể bỗng chốc ngửa ra sau, hai chân bảo đảm thân thể thăng bằng, sau đó, hai tay siết chặt chủy thủ mãnh liệt nhắm vào cổ con sói, một đường hung hăng xuống phía dưới. . . . . .

Theo một tiếng hét thảm, máu văng tung tóe ra, bầy sói chạy tứ tán.

Cuối cùng chủy thủ cắm ở nơi xương ngực con sói, mặc dù lúc đầu chậm lại, Tiêu Lang vẫn như cũ nắm chặt dao găm kéo về phía trước cắt đứt, cho đến khi quăng mạnh con sói xuống đất, Tiêu Lang mới hoàn toàn ngừng lại, ngửa mặt ngã nhào trên đất.

Con sói vô lực co quắp, cái đuôi thô cứng quét lên trận bụi bặm, dần dần, NGAO...OOO tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng nhẹ. . . . . .

Tiêu Lang không nhúc nhích nằm trên mặt đất, mặc cho Huyết Lang ấm áp chảy xuống từ cái trán, theo tóc mai chảy tới trong lỗ tai, dần dần khô khốc.

Đỉnh đầu là bầu trời đêm tối đen, sao lốm đốm đầy trời.

Thời điểm mẫu thân mất, cha nói người chết sẽ biến thành sao trên trời, vậy cha cũng biến thành một ngôi sao chứ?

Đảo mắt, lại là bình minh mới.

Giống như trong một đêm, lúa mạch đều vàng óng. Các thôn dân đều bận rộn cắt lúa mạch , cũng vô tâm giúp một tay vào núi tìm người, huống chi, bọn họ đều cảm thấy, đứa bé Tiêu Lang lớn như vậy, biến mất một ngày một đêm ở trong núi, làm sao có thể còn sống?

Tần thị cầu khẩn, Tần Như Hải dẫn từ trên trấn mướn tới mấy người làm công, chuẩn bị lại đi tìm một lần nữa.

Cũng không chờ bọn hắn lên đường, chỉ thấy trên vai Tiêu Lang khiêng một đầu sói, máu me đầy người đi ra ngoài.

"A Lang!"

Tần thị sững sờ, ngay sau đó tựa như gió nhào tới trước người Tiêu Lang, đẩy ra xác sói cản trở, liền đánh Tiêu Lang, từng phát từng phát hung hăng vỗ vào trên mông hắn: "Ngươi đứa bé ngoan tâm, ai cho ngươi vào núi! Ngộ nhỡ ngươi có mệnh hệ gì, ngươi để cho ta phụ lòng cha ngươi sao! Ngươi thật không muốn sống, thì chết ở trước mặt của ta, nhất định chạy đến trong núi cho sói ăn à! Sống không thấy người chết không thấy xác, ngươi biết chúng ta có nhiều lo lắng sao? À?" Cuối cùng không đánh nổi rồi, quỳ một chân trên đất, ôm chân Tiêu Lang khóc lớn lên.

Thư Uyển tựa vào trong ngực Tần Như Hải, gắt gao cắn khăn, nhìn khuôn mặt Tiêu Lang đầy máu, nhìn hắn mặc cho mẹ nàng đánh chửi lại không nhúc nhích, trong mắt một mảnh tro tàn, nước mắt liền không nhịn được rơi xuống.

"Bá mẫu, ta đi nhìn cha ta." Tiêu Lang đẩy tay Tần thị ra, khom lưng khiêng thi thể con sói lên, từng bước từng bước đi tới hướng Tiêu gia.

Thư Mậu Đình đi lên trước, đỡ thê tử lên, an ủi: "Đừng khóc, A Lang không có việc gì là tốt, chúng ta vội vàng tới xem một chút đi, ta xem bộ dáng kia của hắn có chút không đúng, trên người đều là máu, cũng không biết có bị thương hay không. . . . . ."

"Hắn không có việc gì, trên người đều là máu con sói kia." Tần Như Hải tỉnh táo nói, mày rậm ở dưới cặp mắt lóe lên tinh quang, đứa nhỏ này không phải người bình thường, nếu là hảo hảo vun trồng, ngày khác phải có tiền đồ!

Mặc dù hắn nói như vậy, Tần thị vẫn không yên lòng, liền vội vàng đuổi theo.

Tiêu Lang khiêng con sói bước vào cửa chính Tiêu gia thì Trương thị đang một tay bịt mũi một tay ôm bó củi đi vào trong, nghe được động tĩnh ở cửa, nàng tùy ý quay đầu nhìn lại, kết quả bị bóng người máu me đầy mặt sợ đến phát ra một tiếng tiếng rít chói tai, ném xuống bó củi liền chạy đi vào.

Tiêu Lang tựa như không nhìn thấy không nghe thấy, cặp mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm quan tài đỏ thẫm đặt ở giữa sân, ngây người hồi lâu, mới từng bước từng bước đi tới, phịch một tiếng quỳ xuống, đặt thi thể con sói ở trước, chủy thủ trong tay thả vào dưới cổ con sói, từng đao từng đao cắt.

"Cha, ngươi thấy chưa? Ta đánh nó chết, ngươi nói cho ta biết, nó cắn ngươi bao nhiêu lần, ta liền cắt nó bao nhiêu đao. . . . . ."

Huyết lang càng không ngừng phun ra, rất nhanh liền nhiễm đỏ mặt đất lớn, so với quan tài sơn đỏ còn đỏ đến chói mắt.

Đám người Tần thị chạy tới, vợ chồng Tiêu Thủ Vận cũng kinh hãi dừng lại bước chân, bọn họ vạn vạn không ngờ, Tiêu Lang sẽ nói ra những lời như vậy.

Mắt thấy một đầu sói bị cắt lấy, mắt thấy cây đao Tiêu Lang dời xuống bụng sói, Trương thị không chút nghĩ ngợi ngăn lại nói: "Dừng lại! da sói có thể bán không ít bạc !" Nhìn bộ dáng Tiêu Lang kia, rõ ràng là muốn cắt nát con sói, đây quả thực là phá hoại của trời quá rồi!

Tiêu Lang giống như không nghe thấy, tiếp tục động tác trong tay, mùi máu tanh nồng đậm đập vào mặt, thế nhưng hắn lại không bị nửa điểm ảnh hưởng.

Trương thị nhức nhối muốn đi đẩy A Lang ra ngoài, nhưng vừa đưa tay, liền chống lại con ngươi Tiêu Lang nhuốn máu, nhất thời bị sợ đến hồn cũng mất, liên tiếp quay ngược lại mấy bước.

Tần Như Hải thật sâu than thở: "Để hắn đi thôi, có lẽ như vậy, trong lòng hắn mới còn có thể dễ chịu hơn một chút. Mậu Đình, ngươi đi nấu chút canh an thần cho hắn uống." Tình huống như thế, nhất định là ăn không trôi , lấy ra cũng phí công, chỉ hy vọng trong lòng hắn kiên định, sớm tỉnh táo lại một chút.

Sắc mặt Thư Mậu Đình nặng nề đi.

Khi trở về, Tiêu Lang không uống, bị mấy người cưỡng ép, sau đó hắn vẫn quỳ gối tại chỗ, đợi đến toàn bộ con sói bị cắt không thành dáng vẻ, Tần Như Hải cũng nhìn không được nữa, lại nâng hắn đi, để cho người ta thu thập xác sói, mới đem hắn thả ra.

Mặt trời từ phía đông dời sang phía tây, bóng tối lần nữa phủ xuống.

Tiêu Lang không ăn không uống, cứ như vậy quỳ, cố tình một giọt nước mắt cũng không có.

Người Tần gia đi về, người Tiêu gia buồn ngủ, chỉ chừa hai ngọn bạch đèn lồng trong sân.

"A Lang, ngày mai trở lại túc trực bên linh cữu cha ngươi, trước cùng bá mẫu trở về có được hay không?" Tần thị ngồi xổm xuống ở bên cạnh Tiêu Lang, dịu dàng hỏi, âm thanh có chút khàn khàn.

Tiêu Lang không nói gì.

Thư Mậu Đình đỡ Tần thị dậy, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, hai vợ chồng cẩn thận mỗi bước đi về nhà.

Dưới ánh trăng, cũng chỉ còn lại có một bóng người quỳ.

Toàn bộ hai buổi tối ngủ không được ngon giấc, Tần thị cũng không buồn ngủ, nhỏ giọng cùng Thư Mậu Đình nói chuyện: "Sáng mai ngươi đi gọi A Lan trở về đi, khi Thủ Vọng còn sống cũng thương nàng, hoàng hôn hắn sẽ phải xuống đất, thế nào A Lan cũng muốn trở lại quỳ lạy, cũng không thể gạt. Hơn nữa mặc dù nàng không hiểu chuyện, A Lang lại để ý nàng nhất, từ nhỏ hai người chơi chung tới lớn, có mấy lời A Lang không muốn nói cùng chúng ta, có lẽ là có thể nói ra với A Lan, , trong lòng mới dễ chịu chút. . . . . ."

"Ừ, ta hiểu rõ, chỉ là, về sau A Lang nên làm cái gì bây giờ? Hắn còn nhỏ như vậy. . . . . ."

Ánh mắt Tần thị sáng lên, nói: "Chúng ta nhận hắn làm nhi tử chứ? Như vậy hắn có thể ở cùng chúng ta!"

Tác giả có lời muốn nói: mấy chương này có chút nặng nề, ta đây viết cũng khó chịu, cho nên ta đây phải sớm gọi A Lan trở về, hóa giải không khí, ừ, cứ định như vậy, thần cũng không thể ngăn trở!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.