Thê Tử Lưởi Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn

Chương 12: Chương 12: Nam nhân trong xe ngựa




Editor: M. Nyoko

Nói đến Thư Lan khóc chạy khỏi sânThư gia, nhất thời không biết nên đi nơi nào.

Nương nói là nhặt được nàng, suy nghĩ đầu tiên của Thư Lan chính là không tin, trước kia nương đối với nàng tốt như vậy, khá tốt so với tỷ tỷ, làm sao nàng lại là đứa trẻ nhặt được?

Nhưng bây giờ bởi vì nàng lười biếng không làm việc, nương cũng không thích nàng rồi, còn động thủ đánh người, chẳng lẽ nương nhặt nàng về, chính là chuẩn bị nuôi nàng lớn để làm việc hay sao?

Đúng rồi, nhất định là như vậy.

Thư Lan cô đơn uất ức nghĩ, đã như vậy, mẫu thân nàng ở nơi nào, nếu bây giờ nàng về với mẫu thân, mẫu thân cũng sẽ không đánh nàng?

Nếu như lúc Thư Lan đầu thai chuyển thế không có ngủ, nàng đương nhiên biết Tần thị nói lẫy, nhưng lúc ra đời nàng ngủ ngọt ngào, ngay cả bà mụ cũng buồn bực sao đứa nhỏ này sanh ra không khóc, từ đó tôn sùng Tiêu lang ra đời sẽ bắt người cắn người cùng Thư Lan không khóc không nháo là hai đại kỳ anh.

Lảo đảo đi tới trong rừng cây, đột nhiên Thư Lan nghe bụng kêu rột rột, cả người cũng không có hơi sức.

Cơm trưa bị hạt tiêu cay, sau lại bị nương đánh, nàng vốn không có ăn bao nhiêu đồ, Thư Lan ủy khuất nghĩ, ngẩng đầu nhìn một vòng, phát hiện một cây đu to tròn, quả du cũng được lấy xuống phía dưới cây du, chỉ có ngọn cây nhi còn một chùm quả du non.

Kể từ sau khi biến thành người, khẩu vị cũng thay đổi, vốn trước kia thích ăn lá cây bây giờ không thể xuống nuốt, chỉ có hoa hòe cùng quả du coi như ăn được.

Thư Lan dụi mắt, tay chân lanh lẹ bò lên, càng lên trên, nhánh cây càng nhỏ, thật vất vả với đến đám quả du thì nhánh cây dưới người đã bắt đầu đung đưa trái phải rồi. Chỉ là Thư Lan cũng không phải rất sợ, vững vàng, trực tiếp nhét quả du vào trong miệng để ăn. Loại thức ăn màu xanh lá cây đơn giản này để cho nàng có một cảm giác trở lại rừng rậm, suy nghĩ từ từ trở về cuộc sống hạnh phúc ăn ngủ ngủ ăn, nếu không phải là gặp phải tên ác lang kia, khi nào nàng sẽ biến thành người, nếu như không biến thành người, cũng sẽ không bị đánh bị mắng thương tâm khổ sở rồi !

Hận hận nhai thức ăn trong miệng thơm thoang thoảng, Thư Lan nhàm chán nhìn về đầu thôn đông, đường đất kia là để thông trấn, nơi xa có một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới. . . . . .

ánh mắt Thư Lan sáng lên, trước kia khi đi trấn, phụ thân đều cản xe ngựa trên con đường kia, xin lão đầu đánh xe rất thân thiết cho bọn họ đi nhờ, vẫn chở bọn họ đến trong trấn. Trước mắt nương không thích nàng, không bằng đi nhà cữu cữu đi?

Dĩ nhiên, chắc chắn Thư Lan không có nhìn thấy Thư Mậu Đình cho phu xe tiền, cũng quên nếu như nàng thật không phải nữ nhi Tần thị, cữu cữu trong trấn cũng không phải là cữu cữu nữa rồi.

Lười nha đầu không nghĩ quá nhiều, bẻ một nhánh cây đầy quả du, hoan hoan hỉ hỉ leo xuống cây, hướng đường đất kia chạy đi.

. . . . . .

Ngụy Đại như tượng gỗ ngồi ở trước xe, không nhúc nhích, thỉnh thoảng vung oi ngựa, hoặc là hắn cùng người trong xe nói chuyện thì hắn sẽ động động đôi môi, vẫn như cũ lời ít mà ý nhiều .

Trước mặt là một đường đất hồi hương, hai bên ruộng lúa mạch đã chuyển sắc vàng, từng mảnh từng mảnh , giống như sóng biển màu vàng, nhìn là có thể tưởng tượng thời điểm mùa thu hoạch, mặc dù người trong thôn mệt mỏi mồ hôi đầm đìa, nhưng mà lúc gặt hái trên mặt lại tràn đầy hạnh phúc. Ngụy Đại đột nhiên cảm thấy, hắn hiểu được nguyên nhân lão gia thích ở nông thôn.

Đột nhiên, một bóng dáng màu hồng từ bên đường nhỏ chạy ra, một tay cầm nhánh cây quả du, một tay chống nạnh thở đứng ở phía trước, xa xa nhìn về phía bên này. Có lẽ là đứa bé nhà ai ham chơi chạy ra ngoài, Ngụy Đại không suy nghĩ nhiều.

Ai có thể nghĩ, khi xe ngựa đến trước người tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác này lại nhảy tới giữa đường đất, Ngụy Đại bị kinh ngạc, vội vàng dừng xe ngựa lại, vừa muốn lên tiếng khiển trách, chỉ thấy tiểu cô nương kia ngước cổ nhìn mình, cái miệng nhỏ nhắn béo mập nói ra một câu để cho hắn không giải thích được vừa khóc vừa cười nói không nên lời: "Đại thúc, ta muốn ngồi xe ngựa, làm phiền ngươi dẫn ta đoạn đường!"

Có phải coi bọn họ thành người kéo xe ngựa rồi thu tiền? Còn đại thúc? Hắn mới mười sáu tuổi thôi, chẳng qua hắn là người ăn nói thận trọng, cho nên so với tuổi thật lớn hơn một chút, vậy cũng không đến nỗi bị người ta gọi là đại thúc chứ?

Là người lớn, Ngụy Đại đều không để ý, nhưng đối mặt với tiểu cô nương chạy tới trước mình, nhìn về cặp mắt đen láy hồn nhiên kia, trong lòng Ngụy Đại mềm nhũn, hết sức nhu hòa giải thích: "Tiểu cô nương, xe ngựa của chúng ta không chở người, ngươi mau đi về nhà đi." Tuy nói thôn nhân thuần phác, nhưng hàng năm cũng sẽ xảy ra mấy vụ lừa bán ấu nhi, đặc biệt là tiểu cô nương xinh xắn như vậy, nếu bị người buôn lậu nhìn thấy, nhất định muốn gạt đi.

Thư Lan nghi ngờ nháy nháy mắt, nhìn màn xe thêu cây trúc màu xanh một cái, quay đầu nói: "Không chở người? Ở trong đó chứa đồ gì?" Thật ra thì không chở người cũng không sao, chỉ cần bên trong còn có chỗ, chen một chút cũng không sao.

Thứ gì?

Lưng Ngụy Đại chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, vừa muốn khiển trách để Thư Lan rời đi, liền nghe bên trong truyền đến âm thanh vuốt ve y phục, ngay sau đó, một bàn tay ngọc thon dài trắng nõn dò xét ra ngoài, vung màn xe lên.

"Lão gia, là một tiểu nha đầu không hiểu chuyện. . . . . ." Ngụy Đại không khỏi giải thích, lão gia hỉ nộ vô thường, ngàn vạn đừng tức giận nha!

Trình Khanh Nhiễm cười nhạt, sử dụng ánh mắt cắt đứt lời nói Ngụy Đại, rất có hứng thú quan sát tiểu cô nương phía dưới con ngươi không chuyển nhìn mình, nếu là người khác không che giấu dám dòm ngó như vậy, chắc chắn hắn chán ghét, nhưng nếu là hài đồng đơn thuần thưởng thức, hắn còn là rất hưởng thụ .

"Tiểu muội muội, ngươi phải ngồi xe ngựa đi nơi nào?" Trình Khanh Nhiễm cười nhẹ như gió xuân.

Trong lòng Ngụy Đại một hồi lạnh đến buồn nôn, lão gia ngài đã 23 tuổi, thế nhưng gọi đứa bé mười tuổi là tiểu muội muội? Nếu là ngài sớm chút thành thân, tiểu thiếu gia cũng cùng nàng không sai biệt lắm!

Thư Lan không nhìn thấy khóe miệng Ngụy Đại co giật, chỉ nhìn đăm đăm nam nhân dựa trong xe ngựa, cặp mắt hoa đào kia tựa như ánh sao sáng trong đêm đông một dạng mê người, để cho nàng liếc mắt nhìn không dời tầm mắt. Thư Lan vẫn cảm thấy, phụ thân là nam tử đẹp mắt nhất nơi này, nhưng bây giờ nàng mới phát hiện, thì ra là còn có người trắng hơn tuấn lãng hơn dịu dàng hơn so với phụ thân!

Trình Khanh Nhiễm sớm đã thành thói quen với tình huống như thế, cũng không vội thúc giục, cười quan sát Thư Lan, kinh ngạc thoáng qua trong mắt. Da thịt hài đồng không cần phải nói, trời sanh nhẵn nhụi trơn bóng, đứa nhỏ này lại trắng nõn không giống như là đứa bé nhà nông, gương mặt, cổ không có nửa điểm bị phơi nắng qua, ngũ quan xinh đẹp động lòng người càng nổi bật càng thêm tinh xảo, không giải thích được, trong đầu đột nhiên dâng lên một ý nghĩ, nếu là có nữ nhi khép léo như vậy thật tốt, hắn sẽ cho nàng tất cả nàng muốn, sẽ hết sức cưng chiều nàng. . . . . .

Cái ý nghĩ này mới xuất hiện, Trình Khanh Nhiễm lại phát giác trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ thắm của tiểu cô nương có nước mắt nhàn nhạt, ánh mắt long lanh như nước cũng có chút ửng hồng, rõ ràng là bộ dạng vừa mới khóc, hắn không tự chủ cau mày, người nào xuống tay đối với hài tử như vậy?

"Tiểu muội muội, ngươi phải đi nơi nào? Nương ngươi đâu?" Trình Khanh Nhiễm lại hỏi.

Cái chữ nương này đã kích thích Thư Lan, trong nháy mắt nước mắt liền tràn ngập như sương, khó khăn lắm dừng run rẩy ở trong mắt, kêu một tiếng đáng thương.

"Nương ta không cần ta nữa, nàng nói ta là đứa bé nhặt được, ô ô, ta muốn ngồi xe ngựa đi trấn, đi nhà cữu cữu!"

Ngụy Đại thiếu chút nữa té từ trên xe ngựa xuống!

Đứa bé nhặt được, đứa bé nhặt được sẽ dưỡng thành như vậy? Một bộ dáng không rành việc đời được cưng chiều!

Trình Khanh Nhiễm cố nén mới không có để cho mình bật cười, ngược lại nghiêm trang hỏi: "Vậy nương ngươi biết ngươi đi nhà cữu cữu sao?"

Thư Lan dụi mắt, nói lầm bầm: "Nàng không phải là nương của ta, nương ta mới không đánh ta!"

"Đánh ngươi? Đánh ngươi chỗ nào rồi?" Trình Khanh Nhiễm có chút tức giận, coi như đứa bé không nghe lời, cũng không thể đánh. Năm đó mình sẽ không ít lần bị ông cụ đánh, biết rõ đau đớn khi bị đánh Trình Khanh Nhiễm cực kỳ không ưa cha mẹ đánh đứa bé, đặc biệt là đứa bé của bọn họ biết điều hiểu chuyện như vậy đẹp mắt làm người hài lòng, nhất định phải hảo hảo thương đấy!

Thư Lan xoay người, chỉ cái mông nhỏ của mình: "Đánh cái mông ta á..., đầu tiên là lấy tay, sau đó dùng cái chổi, cũng sưng lên!" Nói xong muốn cởi quần chứng minh.

Trình Khanh Nhiễm tay mắt lanh lẹ cúi người ôm người vào xe ngựa, hạ màn xe xuống, vừa đúng lúc Thư Lan tuột quần xuống, lộ ra hai cái bắp chân trắng mịn, quả nhiên, phía trên cái mông nhỏ vốn nên trắng nộn là một mảnh sưng đỏ, trực tiếp khiến ánh mắt Trình Khanh Nhiễm tối sầm lại, nương như vậy không nói đạo lý, sẽ để cho nàng gấp gáp một lần đi!

Đau lòng giúp tiểu nha đầu mặc xong quần, Trình Khanh Nhiễm dời ghế đẩu một bên, để Thư Lan nằm ở trên giường mềm, dịu dàng hỏi nàng: "Ngươi tên là gì? Phụ thân làm gì? Cữu cữu là ai?"

Thư Lan hết sức thích cái nhìn dịu dàng của nam tử, tay trái đặt dưới cằm, tay phải nhẹ nhàng lắc lư quả du ăn một nửa, chu mỏ nói: "Ta tên là Thư Lan, có một ca ca cùng tỷ tỷ, ca ca năm ngoái thi trúng tú tài, bởi vì phải chuẩn bị. . . . . . Tỷ tỷ ta dịu dàng, có gì ăn ngon cũng làm cho ta. . . . . . Phụ thân gọi Thư Mậu Đình, là Lang trung, dáng dấp cũng rất đẹp mắt, chỉ so với ngươi thiếu chút xíu nữa. . . . . . nhà ông ngoại ta mở bố trang, hàng năm tất cả đều làm y phục tốt cho ta, hai cữu cữu đều rất thương ta, sẽ mua mứt quả cho ta ăn. . . . . ." Nói xong, cũng không biết là phía dưới rất thư thái, trong xe mùi còn có hương thơm thoang thoảng có tác dụng an thần, rốt cuộc lại ngủ, quả du trong tay rơi trên thảm.

Trình Khanh Nhiễm nhặt lên nhánh cây quả du, cầm ở trong tay quay quay.

Thật là ngây thơ, may mà gặp phải mình, đổi lại người khác, sợ rằng không nhịn được xuống tay đó chứ?

Sờ sờ tóc mềm mại của Thư Lan, Trình Khanh Nhiễm nhỏ giọng phân phó Ngụy Đại: "Đi thôi, về thẳng phủ."

Ngụy Đại theo bản năng nhanh chóng đi, nhưng trong lòng có cảm giác không ổn, "Lão gia, không đưa người đến bố trang Tần gia sao?" Hắn ở trong trấn ba năm, bởi vì bình thường chạy thăm dò tin tức, vẫn rất hiểu đối với chung quanh, mặc dù Thư Lan tự thuật không hề mạch lạc, nhưng hắn vẫn đoán được thân phận của cữu cữu nàng, tin tưởng lão gia cũng vậy.

"Không cần, để cho bọn họ gấp gáp một đêm. Chỉ là, ngươi trở về liền phái người đi nha môn giữ cửa, nếu bọn họ tính toán báo quan, kịp thời ngăn lại, chớ đem chuyện nháo lớn." Âm thanh Trình Khanh Nhiễm không nhanh không chậm.

Ngụy Đại lặng lẽ dò xét giọng điệu, lão gia vẫn làm theo cảm tính như vậy, cũng may còn hiểu được đúng mực, ai, buổi tối người Thư gia đừng nghĩ có thể ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.