Thê Tử Phản Bội Của Mặt Quỷ

Chương 1: Chương 1




Canh ba nửa đêm, mọi không gian trong La gia đại trạch đều tịch mịch, u ám không ánh sáng.

Trong bóng tối, chỉ thấy một bóng người lén lút đi về phía cổng sắt nhỏ phía sau hoa viên, khinh thủ khinh cươc (nhẹ tay nhẹ chân) kéo then chốt cửa.

Luôn được sửa chữa và bảo trì thoả đáng cánh cửa hợp tác dần mở ra, mà không có một tiếng vang .

Nữ nhân nhẹ nhàng thở ra chuẩn bị bước ra khỏi cửa rời đi, rời đi khỏi ngôi nhà làm nàng cực kì chán ghét,rời đi khỏi ngươi nam nhân mà nàng thống hận, rời đi khỏi cuộc hôn nhân bó buộc nàng.

Thưa dịp đêm nay phu quân rời nhà đi công tác, nàng tính toán cùng tình nhân cao chạy xa bay.

“Mụ mụ ngươi muốn đi đâu?”

Đúng lúc nàng đang muốn bước chân ra khỏi cửa, phía sau truyền đến một giọng nói non nớt.

A, nguy rồi !

Lòng của nữ nhân bắt đầu cả kinh.

Đưa nhỏ này đáng lẽ đang ngủ say trong nhà như thế nào lại chạy đến đây vậy ?

“Ngoan, ngươi mau trở về ngủ, mụ mụ có việc phải đi ra ngoài chút.” Nữ nhân quay đầu vội vàng đi đến bên người tiểu nam hài trấn an, hy vọng như vậy làm hắn quay lại giưởng ngủ.

“Ta đây cũng phải đi, ngươi dẫn ta cùng đi đi.” . Tiểu nam hài một mặt dụi dụi đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, một mặt lắc lắc tay mẫu thân nói ra yêu cầu.

“Đã trễ thế này, tiểu hài tử không thể đi ra ngoài, phải ngoan ngoãn đi ngủ mới được.”. Nữ nhân vỗ vỗ đầu của hắn nhẹ giọng nói: “Tiểu Đường ngoan,nhanh nhanh trở về đi ngủ, như vậy mẹ sẽ mua cho ngươi đồ chơi, ngày mai buổi sáng ngươi sẽ có món đồ chơi mới để chơi nha.!”

Vì muốn thoát khỏi sự dây dưa của đứa nhỏ này, nàng không thể không nói dối.

“Thật sao ? Ta đây muốn một con siêu nhân mới, nhưng phải là loại có cánh cơ.” Đứa nhỏ nghe xong cực kì cao hứng, không quên đưa ra yêu cầu. (Tiểu Đường đáng yêu =p~)

“Hảo, không thành vấn đề.” Nữ nhân nhanh miệng đáp ứng.

“Ta đây trở về đi ngủ, ngươi nhớ kĩ phải mua đó !”. Cõi lòng đầy chờ mong, tiều nam hài vui vẻ chuẩn bị trở về phòng của mình.

“Này, người đang làm cái gì vậy ? Sao chậm chập như thế ?”

Đột nhiên, bóng dáng của một người nam nhân xa lạ từ ngoài cửa tiến vào.

“Cũng sắp xong, ngươi trước tiên ra ngoài đợi một chút.” Thấy tình phụ đến tiếp ứng vào cửa thúc giục, nữ nhân phất tay ‎í bảo hăn đi ra ngoài trước

“Ngươi nhanh lên, bằng không bị người phát hiện là không đi được đâu.” Nam nhân một mặt thúc giục một mặt sợ hãi nhìn khắp lượt xung quanh.

“Biết rồi, biết rồi, ngươi đi ra ngoài trước đi.” Nữ nhân lo lắng đứa con nhìn thấy tình phụ của mình sẽ càng phức tạp hơn, phất tay liều mạng đuổi hắn rời đi.

Quả nhiên…..

“Mụ mụ, ngươi không phải đi rồi sẽ không bao giờ trở lại nữa chứ ?” Cha mẹ tình cảm không tốt thường xuyên cãi nhau, khiến cho tiểu nam hài trưởng thành sớm mà trở nên mẫn cảm, nam nhân kia xuất hiện càng làm hắn ‎í thức được í đồ của mẫu thân.

“Như thế nào lại có chuyện như vậy ?” Nữ nhân biến sắc, lại như trước cười trừ. “Đứa nhỏ này, mụ mụ xong việc sẽ trở về, ta không phải nói mua tặng ngươi một món đồ chơi sao ?”

“Ngươi gạt người.” Tiểu nam hài hiên nhiên không hề tin tưởng l‎í do thoái thác của mẫu thân. “Ngươi không thích ba ba cho nên rời khỏi đây có đúng hay không ?”

“Ngươi đừng nói bậy, mau trở về đi ngủ !” Nữ nhân quyết định không để ‎í đến đứa con đang dây dưa, cất bước hướng cánh cửa đi đến.

“Mụ mụ, ngươi đừng đi!” Mắt thấy mẫu thân rời đi, tiểu nam hài vội vàng tiến đến bám trụ ống tay áo của mẫu thân, nói thế nào cũng không chịu buông tay.

“Tiểu Đường, ngươi mau buông tay ra nhanh lên….” Nữ nhân gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.

“Ta không cho ngươi đi, ngươi không được đi…..” Lúc này tiểu nam hài sống chết ôm lấy chân mẫu thân, hạ quyết tâm không cho mẫu thân rời đi.

Ở ngoài cửa chờ đợi, nam nhân dường như mất hết kiên nhẫn, lại quay trở vào thúc giục.

“Này ngươi nhanh lên được không……” Hắn so với nữ nhân còn gấp gáp hơn, bởi vì nếu bị hắc đạo lão công (ông chồng XH đen =.=) mà nàng từng kể bắt được, khẳng định là chết không toàn thây.

“Ngươi đừng thúc giục được không?” Nữ nhân lo lắng cãi lại, đôi tay bận rộn kéo tay đứa con đang ôm lấy mình không cho đi.

Nam nhân thấy thế, lập tức tiến lại hỗ trợ.

“Tiểu quỷ nhà người, cút ngay nhanh lên !” Hắn cầm song chưởng (là 2 tay)của tiểu nam hài, ra sức kéo hắn ra khỏi người nữ nhân.

“Ta không muốn, ngươi mới phải cút ngay!”. Tiểu nam hài sinh khí, một cước đá trúng xương ống đồng của người nam nhân.

“Chết tiệt!” Nam nhân bị đau, phẫn nộ đem tiểu nam hài quẳng hướng cột đá cạnh cửa.

Không ai biết phiến thạch(đá) bị cột đá che lấp một cạnh sắc, cạnh sắc đó lập tức cắt một vệt dài lên khuôn mặt phấn nộn của tiểu nam hài, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời máu chảy không thôi.

“A…….Đau quá, đau quá……Ô ô………..” Bởi vì đau đớn kịch liệt, tiểu nam hài gào khóc lên.

Nhìn thấy đứa nhỏ mặt đầy máu tươi, nữ nhân vội vàng chạy lại thăm hỏi, nam nhân lại một phen kéo lấy nàng.

“Đi mau, nếu không đi ngay đợi lát nữa mà bị người bắt được, cả hai người chúng ta đều sẽ chết trong này.”

“Nhưng mà……” Tuy rằng nàng chán ghét cuộc hôn nhân này, nhưng mà đối với đứa nhỏ vẫn có vài phần thương tâm, huống hồ hắn còn bị thương nặng như vậy, cứ như vậy bỏ rơi hắn…..

Lúc này ngọn đèn trong đại trạch dần sáng lên, mơ hồ truyền đến tiếng người, hiển nhiên tiếng ồn ào bên ngoài đã làm kinh động những người đang ngủ say trong nhà.

“Quản không được nhiều chuyện như vậy đâu.” Nam nhân túm chặt cánh tay nữ nhân, kiên quyết đem nàng kéo ra bên ngoài. “Trong nhà có rất nhiều người hầu, họ nhất định sẽ chiếu cố hắn.”

L‎í do thoái thác của nam nhân cơ hồ thuyết phục nữ nhân.

“Tiểu Đường thực xin lỗi…..” Nữ nhân liếc mắt nhìn đứa con lưu luyến không muốn rời, trong chốc lát nữ nhân kiên quyết dứt khoát quay đầu theo nam nhân rời đi.

“Mụ mụ, ngươi đừng đi, ngươi đừng đi…..”

Đang lúc bị máu tươi làm mơ hồ tầm mắt, tiểu nam hài trơ trọi nhìn mẫu thân biến mất trong bóng đêm khôn cùng mặc cho hắn khóc thét như thế nào cũng không một lần quay đầu nhìn lại.

“Nhóm nữ nhân, chuẩn bị tốt chưa?”

Hạ Đông Bình to tiếng nói, truyền tới toàn bộ Hạ gia.

“Tốt lắm, tốt lắm….”Nghe tiếng, thê tử Hồng Ngọc San từ trong phòng đi ra đầu tiên. “Lão công, ngươi xem ta hôm nay ăn mặc như thế nào ?”

Nàng cố ‎ý lắc lắc cái vòng tay, khoe ra những món đồ tâm huyết mình mua hôm qua”Có đẹp hay không a ?”

“Mĩ, mĩ, mĩ tới cực điểm!”Nam nhân ha hả cười nói: “Lão bà của Hạ Đông Bình ta như thế nào lại không đẹp? Nếu là không đẹp ta lúc trước đã không lấy nàng rồi!”

Hắn nhìn lão bà thưởng thức, không quên trêu ghẹo.

“Thối, lấy ta cũng bởi vì ta đẹp sao?” Nàng yêu kiều đấm đấm lão công một chút”Ta không có ưu điểm gì khác sao?”

“Đương nhiên là có nhiều lắm!” Hắn cười nói “Người nào không biết tôi lấy được một lão bà rất có năng lực chứ, vừa xinh đẹp lại biết giúp chồng, vận khí tốt như vậy không biết bao nhiêu nam nhân mong muốn mà không được !”

Lời hắn nói tất cả đều là thật tâm.

Thân hắn là nhân vật chính trị gia, điều hắn cần là một thê tử cùng hắn ra trận, biết giữ thể diện lại biết tạo những mối quan hệ, mà Hồng Ngọc

San với một vẻ ngoài xinh đẹp cùng tính cách hoạt bát là mẫu người phù hợp với điều kiện đó.

Năm đó hai người nhất kiến trung tình (tình yêu sét đánh – cái này ai cũng biết rồi), chỉ tiếc cả hai đều đã thành gia lập thất, bất quá đang lúc lực hấp dẫn lẫn nhau mãnh liệt làm cho hai người lựa chọn ly hôn, quyết định cùng nhau bước lên thảm đỏ mang theo đứa nhỏ của riêng cùng chung cuộc sống.

Những năm này Hạ Đông Bình đúng là một bước lên mây, đang từ một chỗ bước một quảng đường dài hướng đi lên, đến khi trở thành đầu não của chính đảng nhà nước, trừ bỏ năng lực của chính bản thân mình, thê tử toàn tâm toàn ‎ý không thể nói không có công lao.

Bởi vậy hắn cùng thê tử trong lúc đó tình cảm tốt đến không thể phủ nhận, bây giờ đã là lão phu thê(vợ chồng già), không có việc gì làm có thể liếc mắt đưa tình với nhau (*hắc hắc*, cần gì phải liếc mắt đưa tình, “trực tiếp” là được rồi :]]).

“Các ngươi đang làm cái gì vậy?” Hạ Mạn Đình sau hai giờ tỉ mỉ trang điểm, giờ phút này đã ra khỏi phòng, tiến tới trước mặt cha mẹ.

“Oa, nhìn xem tiểu công chúa của chúng ta này!” Nhìn lên thấy nàng, trên mặt Hồng Ngọc San lập tức tràn đẩy5 tán thưởng. “Quả nhiên xinh đẹp đến không kìm lòng được, mà ngay cả Lâm Chí Linh so ra với ngươi còn kém!”

Nàng chậc chậc mấy tiếng: “Nhìn thấy bộ dáng này của ngươi, con mắt của nam nhân xác định 100% sẽ rơi khỏi tròng mắt luôn, ha ha…, như thế này cái người tên La Kế Đường khẳng định quỳ dưới váy của ngươi, nói không chừng vừa nhìn thấy ngươi liền quỳ xuống cầu hôn !”.

“Cái gì mà đến mức độ đó chứ? Đâu có người nào khoa trương như vậy….” Hạ Mạn Đình đối với lời khen ngợi ngọt nhạt của kế mẫu trong lòng cũng nghĩ tuy rằng không cho là sẽ có người người khoa trương đến mức độ lần đầu tiên gặp mặt đã đi quỳ xuống cầu hôn, bất quá nàng đối với vẻ ngoài của mình có thừa tự tin.

Đích xác, không ai có thể phủ nhận vẻ đẹp của nàng.

Da thịt trắng như tuyết, đôi mắt to sáng, cái mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn, bộ ngực kinh người, vòng eo mảnh khảnh, đùi đẹo thon dài….. ( *chậc chậc*, dáng bình hoa =p~ )

Từ đầu đến chân, nàng không có chỗ nào không đẹp, không có một chỗ nào không phù hợp với điều kiện của mỹ nữ.

Tựa như vì sao chói mắt trên bầu trời, mọi người liếc mắt một cái đều phải chú ‎ý tới nàng, không thể bỏ qua sự tồn tại của nàng.

“Nói không chừng hắn liền khoa trương như vậy!” Hồng Ngọc San trong nháy mặt nói: “Nghe nói người tên La Kế Đường này cả gan làm loạn, không có chuyện gì hắn không làm được cả.”

“Chuyện đó là thật sao”. Hạ Mạn Đình che miệng cười.

Chuyện tình về La Kế Đường nàng gần đây nghe không ít, nàng biết được – người nam nhân này 30 tuổi, từ sau khi kế thừa thế lực hắc bang của phụ thân liền không ngừng khuếch trương, không đến thời gian ba năm liền đem Hồng Bang từ trước đến nay luôn đối địch thu về dưới trướng.

Ngoài ra, trừ bỏ truyền thống sự nghiệp cũ của La gia(là XH đen), hắn cũng tích cực tham gia làm vào các hoạt động Khoa học kĩ thuật, không chỉ ở hai bờ biển (Đài Loan và TQ) mà còn có cả Mỹ Quốc, đồng thời có được cổ phần của mấy công ty uy tín trên thị trường.

Một nam nhân vừa có khả năng lại nhiều tiền như thế tất nhiên mọi người nịnh bợ là chuyện bình thường, cũng bởi vì vậy, phụ thân của Hạ Mạn Đình – Hạ Đông Bình mới cật lực an bài bữa tiệc thân mật ngày hôm nay, ở mặt ngoài tuy là chỉ như quan hệ bình thường hữu nghị giữa hai gia tộc. Trên thực tế cũng là làm cho La Kế Đường cùng nữ nhi của mình gặp mặt nhau một lần, ‎ý đồ tác hợp hôn sự của hai người.

Thân là một nhân vật trong giới chính trị, ai cũng đều muốn có hắc đạo bối cảnh(thế lực đứng sau như XH đen), nắm trong tay kim mạch (tiền) cùng nhân mạch(người) hùng hậu càng làm hắn muốn xây đắp quan hệ, nhất là không có gì vững chắc hơn quan hệ thông gia.

Ở trước mặt nữ nhân Hạ Đông Bình cũng không nói thêm cái gì, Hạ Mạn Đình cũng hiểu được tâm tư của phụ thân, nàng hoàn toàn không có bài xích loại ngoài mặt tụ hội nhưng bên trong đã lén an bài, nhất là sau khi nghe sự tích oanh oanh liệt liệt của La Kế Đường xong, nàng sớm lòng tràn đày chờ mong, ước gì lập tức trở thành cao cao tại thượng, mọi người cực kỳ hâm mộ La thiếu phu nhân.

Bằng vào vẻ đẹp hơn người, ở trong vòng tay nam nhân chưa bao giờ thất thủ, cho tới bây giờ chưa có nam nhân nào kháng cự được mỵ lực của nàng, Hạ Mạn Đình tin tưởng lần này cũng sẽ không phải ngoại lệ, người nam nhân này nhất định phải thuộc về nàng.

“Đúng rồi, Mộ Nghiên đâu ? Nàng như thế nào còn chưa thấy đi ra?”Hạ Đông Bình nhìn nhìn đồng hồ nhịn không được nói.

“Có lẽ là đang nghĩ xem nên mặc gì đi !” Hồng Ngọc San vì mình thân sinh nữ nhi tìm lấy cái lí do “Đứa bé này từ trước tới nay không hay chú trọng lắm việc ăn mặc, muốn hay không ta đi giục nàng nhanh một chút.”

“Không sao đâu, thời gian còn đủ mà, đợi một lát nữa không sao cả” Hạ Đông Bình ngăn trở thê tử.

“Thối, tại sao để nàng cùng đi ? Có nàng hay không có nàng đâu có gì khác nhau.” Hạ Mạn Đình hờn giận mở miệng nói.

Từ nhỏ nàng đã không thích tỷ tỷ không cùng huyết thống này, tuy rằng hai người cùng nhau lớn lên, không hay giúp đỡ lẫn nhau, cảm tình mười phần mỏng.

“Mạn Đình, ngươi tại sao lại nói như thế?” Hạ Đông Bình không cho là đúng lắc đầu. “Hôm nay nếu là gia tụ, đương nhiên cả nhà đồng thời xuất môn, làm sao có thể lưu một mình Mộ Nghiên ở nhà ?”

Đối với đứa nhỏ của Hồng Ngọc San cùng chồng trước, hắn cũng không có nhiều tình cảm lắm. Nhưng mà hắn không có hà khắc ngặt nghèo gì với nàng, tuy nhiên cũng không có đối đãi đặc biệt tốt, chính là cứ như vậy mà nuôi lớn nàng, hắn còn phải bận rộn đối phó với những mối quan hệ bên ngoài, làm gì còn thời gian quan tâm tới việc vặt vãnh của mấy đứa nhỏ.

Chuyện tình to nhỏ trong nhà hắn hoàn toàn giao cho Hồng Ngọc San phụ trách, thấy con gái của mình cùng Hồng Ngọc San chung sống hoà bình cũng an tâm, nữ nhân này nếu ngay cả nữ nhi của hắn cũng có thể thu phục, đương nhiên lại càng không cần nói cô ta đối với đứa con thân sinh của mình như thế nào.

“Nàng ta thật sự không muốn đi đâu, tại sao phải miễn cưỡng nàng ?” Hạ Mạn Đình không phục bắt đầu kêu rên.

“Mộ Nghiên không phải không muốn đi, nàng chính là có nguyên do, từ trước đến nay nàng không có thói quen tới các buổi gặp mặt nhiều người, ngươi liền thông cảm cho nàng một chút thôi !” Hồng Ngọc San đành phải trang ra cái khuôi mặt tươi cười hoà giải , thay con gái mình nói tốt vài câu.

“Muốn đi tại làm sao lề mề như vậy? Đến bây giờ còn không ra?” Hạ Mạn Đình cái miệng càng nói càng to.

Nàng ta chỉ là con chồng trước, nàng ta nghĩ mình là ai ? Cư nhiên để một Đại tiểu thư như nàng phải đứng đây đợi nàng ta.

“Thật xin lỗi, đã để các ngươi đợi lâu.”

Lúc Hạ Mạn Đình chuẩn bị phát tác thêm lần nữa, một bóng người mảnh khảnh rốt cuộc xuất hiện trước mặt mọi người.

Trang điểm nhẹ nhàng, quần áo đơn giản, mái tóc dài buông xoã, nhìn đi nhìn lại cũng vẫn như Hạ Mộ Nghiên mọi khi trước sau mộc mạc, không thấy gì đặc biệt.

“Tiểu Nghiên a, không phải mẹ đã sớm nói với ngươi” Hồng Ngọc San vừa thấy con gái nhịn không được thì thầm: “Biết rõ phải xuất môn nên chuẩn bị sớm một chút, đừng kéo tất cả mọi người cùng phải chờ ngươi như vậy……”

Lần này nói nàng không chỉ là nói cho nữ nhi của mình nghe, đồng thời cũng là nói cho chính mình trượng phu cùng kế nữ nghe.

Nàng không hy vọng người ta hiểu lầm nàng thiên vị, chỉ thương chính mình nữ nhi.

“Ta đã biết” Mặt không chút thay đổi, Hạ Mộ Nghiên thản nhiên nhận lời oán trách của mẫu thân.

Trách cứ nàng để lấy lòng kế phụ cùng kế muội, cảnh tượng như vậy Hạ Mộ Nghiên sớm nhìn đã thành quen, vừa mới bắt đầu nàng còn có thể vì nó mà cảm thấy đau lòng, nàng bây giờ đã là chết lặng đã không còn cảm giác.

Mẫu thân vì lấy lòng kế phụ, từ trước đến nay luôn cưng chiều cùng dung túng muội muội phi thân sinh (con chồng), vô hình trung đối với nàng thân là con chồng trước trở thành bất hoà lạnh nhạt, từ nhỏ tuổi nếu cùng muội muội tranh đoạt đồ vật này nọ, mẫu thân luôn quở trách nàng không hiểu chuyện, quở trách nàng để cho trượng phu của mình xem, có thứ gì tốt cũng giữ cho muội muội trước tiên. Khi nàng dần lớn lên, nàng cũng dần hiểu được tình cảnh của chính mình, địa vị của chính mình, tính tình cũng trở nên trầm tĩnh mà lạnh lùng.

Trầm tĩnh để không vướng phải thương tổn vô ích, lạnh lùng để đối diện với nhân tình lạnh lùng.

“Tốt lắm…tốt lắm, hiện tại có thể đi rồi chứ ?” Hạ Mạn Đình ác thanh ác khí thúc giục “Không có việc gì thì đừng dài dòng nữa, như thế này mà đến muộn thì thật thất lễ ? Chẳng lẽ để nhà người ta chờ chúng ta sao ?”

Từ trước đến nay nàng không ngại cho nam nhân đợi mình mấy tiếng đồng hồ, lúc này lại cực kì lo lắng muộn giờ với đối phương, bởi vì nàng thực sự rất thưởng thức, rất thích người nam nhân tên La Kế Đường này.

Không, phải nói là vị trí La thiếu phu nhân này mới đúng.

Thân là hòn ngọc qu‎í trên tay đầu não chính đảng, lại là phu nhân của trùm hắc đạo, có quang hoàn đẹp mắt như thế, nàng sinh ra là để hưởng loại ánh sáng rực rỡ xinh đẹp này.

Nghĩ đến đây, nàng hận không thể lập tức chắp cánh bay đến phòng ăn đã ước hẹn, sử dụng tất cả kĩ xảo làm cho nam nhân này quỳ gối dưới váy của nàng.

Không khí lúc ăn cơm mười phần thân thiện.

Hạ Đông Bình cùng Hồng Ngọc San từ trước đến nay hay nói, hơn nữa giọng nói cười của Hạ Mạn Đình như châu (giống như ngọc trai rơi, chịu chg biết đc/ thế mà ta tưởng trong như tiếng ngọc. Gớm một câu mà hàm ý quá K), cho dù La Kế Đường không nói nhiều, trong căn phòng nhỏ có năm người nhưng lại náo nhiệt cuồn cuộn.

Chố ngồi đặc biệt được an bài cho Hạ Mạn Đình đó là ngồi đối diện La Kế Đường, nàng ta đang nhíu mày cười yếu ớt, ánh mắt lưu chuyển, dáng người khoản bãi(bày mở ư !?/ Chắc là quyến rũ =]]), bàn tay mềm nhẹ lay động, vừa nhìn hắn lại tự bày ra bộ dáng quyến rũ không ngừng ý đồ mê hoặc nam nhân hiếm có trước mặt này.

Nam nhân này được xưng “Mặt Quỷ” lại là một nhân tài thật hiếm có.

Lúc trước nghe qua hắn thân gia cùng bối cảnh đã làm nàng vô hạn chờ mong, hôm nay gặp mặt La Kế Đường người thật, Hạ Mạn Đình nhất thời rơi vào vực sâu tình yêu.

Trong thiên hạ như thế nào lại có một nam nhân hoàn mỹ như vậy ?

La Kế Đường chẳng những có thể kiếm nhiều tiền, hơn nữa dáng vẻ đường đường. Quần áo âu phục cắt vừa người tôn lên khí chất anh tuấn tiêu sái cùng thân hình cao ráo kiêu ngạo của hắn, còn có ngũ quan như điêu khắc đặc biệt có nam tính dương khí, trên má trái có một vết sẹo nằm ngang, nó hoàn toàn không tổn hại gì đến mỵ lực của hắn, ngược lại tăng thêm vài phần nguy hiểm.

Mà phần sẹo này cảnh cáo nguy hiểm với các nam nhân khác, ở trong mắt nữ nhân lại thành lực hấp dẫn trí mạng

Cho dù từ nhỏ Hạ Mạn Đình đã bị phần lớn nam nhân vây quanh cũng không tránh nổi hấp dẫn này.

Mà thấy cô gái khuôn mặt đỏ bừng, bộ dáng vựng vựng đãng đãng (nửa tỉnh nửa mê), La Kế Đường tuyệt không cảm thấy ngoài ‎ý muốn, lấy điều kiện của hắn mà nói, cho tới bây giờ chưa có mỹ nhân nào thoát khỏi mỵ lực của hắn.

Phản ứng của Hạ Mạn Đình hoàn toàn nằm trong dự đoán của hắn.

Sở dĩ hôm nay chính hắn tham sự bữa tiệc thân mật này, chủ yếu là nhằm trúng vào Hạ Đông Bình thân là người đứng đầu chính đảng, trong tay khống chế kinh tế xã hội, có hắn La Kế Đường đứng sau nữa, đảm bảo Hạ Đông Bình càng tiến xa hơn, song phương cùng kết hợp lợi dụng lẫn nhau càng tạo ra nhiều ích lợi hơn, đối mỗi người mà nói đều là cục diện toàn thắng.

Hắn hoàn toàn hiểu được dụng tâm của Hạ Đông Bình, lại càng không bài xích việc cùng hắn kết làm thông gia.

Chẳng qua…….

Bỏ qua đoá hoa hồng kiều diễm ngồi trước mặt này, ánh mắt sắc bén lạc hướng sang một nữ nhân vẫn thuỷ chung cúi đầu, yên lặng không nói.

Trừ bỏ lúc gặp mặt lên tiếng chào hỏi, nữ nhân này cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái

Chẳng lẽ nàng chỉ có hứng thú với thức ăn trên bàn thôi sao ?

Xem nàng thân hình tinh tế gầy teo ( đã tinh tế lại còn gầy teo, đúng là vừa đấm vừa xoa mà ;]]), từ từ từng miếng một ăn chứ không một hơi ăn sạch, tựa hồ không giống người đối với đồ ăn vạn phần hứng thú.

Chẳng lẽ thân hắn là một người vạn người nhìn đều yêu, lại đối với nữ nhân này một chút lực hấp dẫn cũng không có?

Nữ nhân này gây cho hắn cảm giác lạnh lùng, để lại trong hắn một ấn tượng rất tốt.

“Hạ lão gia thật đúng là hảo mệnh, có hai nữ nhi như hoa như ngọc bồi bên người….” Đem ánh mắt trở lại trên mặt Hạ Mạn Đình, La Kế Đường hỏi: “Hai vị thoạt nhìn tuổi không sai biệt lắm, rốt cuộc ai là tỷ tỷ, ai là muội muội.”

Hắn từng bước một đem đề tài dẫn hướng nữ nhân mà hắn cảm rất hứng thú.

Nghe câu hỏi của hắn, Hạ Mạn Đình không nghĩ ngợi nhiều lập tức trả lời: “Ta nhỏ hơn nàng ba tháng, cho nên ta là muội muội, còn nàng là tỷ tỷ”

Từ trước đến nay Hạ Mạn Đình luôn là trung tâm, nên vĩnh viễn lấy “Ta” làm điểm xuất phát.

“Như vậy a ~~!” Đối với tình trạng hôn nhân của Hạ Đông Bình, La Kế Đường ít nhiều có chút hiểu biết, cho nên đối với chuyện tình hai tỷ muôi chỉ kém nhau có ba tháng hẵn cũng không cảm thấy kì lạ. “Ta biết ngươi kêu Mạn Đình, vậy ngươi tỷ tỷ kêu Mạn…Mạn…. Thật xin lỗi, vừa rồi giới thiệu có điểm vội vàng cho nên không nghe rõ, ngươi không ngại nói lại một lần nữa chứ ?”

Hắn đương nhiên là nghe rất rõ ràng, chính là đem đề tài xoay xung quanh nữ nhân lạnh như băng này, làm cho nàng không thể không chú ‎ý đến tồn tại của hắn.

“Nàng kêu Mộ Nghiên”. Hạ Mạn Đình làm sao hiểu được La Kế Đường tâm tư, trong đầu lại còn âm thầm vì thế mà cao hứng.

Người nam nhân này trong mắt quả nhiên chỉ có nàng, thậm chí ngay cả tên của tỷ tỷ cũng nhớ không được.

“A, là Mộ Nghiên chứ không phải Mạn Nghiên….” La Kế Đường vẻ mặt xin lỗi. “Mộ Nghiên tiểu thư, thật là có lỗi, vừa nãy không cẩn thận nhớ sai tên ngươi, ngươi đừng để ý”.

A!!!

Hắn….hắn là đang nói chuyện cùng nàng sao?

Ngừng đôi dao dĩa đang mải cắt thịt gà đến nhàm chán, nàng vạn bất đắc dĩ ngẩng đầu lên đối diện với khách nhân trọng yếu ngày hôm nay.

“Không sao đâu, ta không ngại.” Miễn cưỡng bày ra vẻ mỉm cười, nàng lạ cúi đầu.

Nàng thấy chẳng có gì phải quan tâm lắm.

Hạ Mộ Nghiên từ đáy lòng hiểu được Hạ Mạn Đình mới là diễn viên chính ngày hôm nay, mà nàng chẳng qua là một người phối hợp diễn, thậm chí chỉ là người làm nền.

Gia không thể tề, lấy cái gì trị quốc ? Gia đình hoà thuận vui vẻ là biểu tượng mà nhân vật chính trị nào cũng cần, trên danh nghĩa nàng là một phần tử của Hạ gia, đương nhiên nàng phải sắm vai nữ nhi ngoan ngoãn của Hạ Đông Bình. Cho dù không quan trọng gì, nàng cũng phải ngoan ngoãn ngồi ở một bên vì mặt mũi của kế phụ (cha dượng).

Thối, nữ nhân này cư nhiên lại cúi đầu, hoàn toàn không đem hắn để vào mắt.

La Kế Đường hiếu thắng đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha nàng như vậy.

“Có phải ngươi cũng ở bên cạnh phụ thân hỗ trợ giống Mạn Đình hay không?” Hắn giống như chỉ là lơ đãng hỏi, nhưng lại làm nàng muốn tránh mà không thể tránh.

“Ta……..” Bất đắc dĩ Hạ Mộ Nghiên lại phải ngẩng đầu, “Không có, ta làm công việc khác bên ngoài.”

Nàng biết mình không phải là trọng điểm mà người nam nhân này quan tâm, nên trả lời thập phần ngắn gọn.

“Thật sao ?” La Kế Đường lại hỏi: “Xin hỏi ngươi là làm việc tại nơi nào ?”

“Ở một công ty mậu dịch làm kế toán” Nàng thản nhiên đáp.

“Kế toán ?” La Kế Đường cười cười. “Vì cái gì không hỗ trợ bên cạnh phụ thân ngươi? Theo ta thấy, ở lại bên người Hạ lão gia tiền đồ càng rộng mở hơn đi.”

“Nguyên nhân, bởi vì……” Nàng cứ quanh co nói.

Hạ Mạn Đình mặc dù mang danh là Hạ Đông Bình trợ l‎í, kỳ thật là ở trong nhà chờ chuẩn bị đi làm lão bà của người ta, mà nàng cũng là nghĩ muốn một ngày thoát ly khỏi Hạ gia, cho nên sau khi tốt nghiệp đại học liền đi kiếm việc bên ngoài, sau này một mình tự thân vận động mà sống.

Này chỉ là trong lòng nàng nói mà thôi, nàng cũng không muốn nói ra, lại càng ngại nói cho người ngoài.

Vốn tưởng rằng nàng cũng là nữ nhi của Hạ Đông Bình, cho nên người nam nhân này ngại ngùng nàng ngồi một chỗ vắng vẻ nên mới thuận miệng hỏi nàng một hai câu, không thể tưởng được rằng hắn lại hỏi vấn đề này, trong lúc nhất thời nàng không biết đáp lại thế nào.

“Bởi vì làm sao ?” La Kế Đường tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) chăm chú nhìn khuôn mặt không tự nhiên của nàng, cho tới giờ khắc này hắn mới thấy rõ ràng diện mạo của Hạ Mộ Nghiên.

Mày mi hẹp dài, mắt phượng trong trẻo, thanh lệ nhã nhặn, ở bên cạnh muội muội xinh đẹp, nàng xem ra cũng chẳng có gì thu hút.

Nhưng mà khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng ẩn dấu một loại ‎ý nhị thoát tục, một vài sợi tóc phiêu dật phụ trợ càng tăng thêm vẻ nhẹ nhàng độc đáo, tựa như tiên nữ rơi vào thế gian này, làm người ta càng nhìn càng cuốn hút.

Trong lòng bỗng dưng rung động, La Kế Đường đối với nàng bắt đầu cảm thấy hứng thú.

Mà ở trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Hạ Mộ Nghiên cũng tìm được lí do trả lời lấy lệ “Bởi vì nhân các hữu chi” (mỗi người một chí hướng)

Trả lời ngắn gọn như trước, nàng thầm nghĩ mau đem cục diện trước mắt ứng phó cho xong.

“Nhân các hữu chi ?” Không ngờ La Kế Đường giống thợ săn truy đuổi con mồi như trước đuổi sát không tha. “Ta muốn hỏi Mộ Nghiên tiểu thư, chí hướng của ngươi là cái gì vậy ?”

Tình huống không ngừng truy vấn này làm Mộ Nghiên sinh lòng cảnh giác.

“La tiên sinh, vấn đề này hình như không phải trọng điểm ngươi cần chú ‎ý hôm nay đi !” Nàng lạnh lùng nhắc nhở “Ta chỉ là một tiểu nữ nhân, nên chỉ có cái tiểu chí hướng, không đáng để cho vị đại nhân như ngươi phải lo lắng.”

Nữ nhân này…… Cư nhiên dám chống đối hắn !

Hắc hắc, thật thú vị.

Cho tới bây giời hắn chưa từng gặp qua nữ nhân nào không đầu hàng dưới La Kế Đường, lúc này ấn tượng đối với nàng càng thêm khắc sâu.

“Tiểu Nghiên, nói chuyện không thể thiếu lễ phép như vậy !” Hồng Ngọc San thấy nữ nhi ăn nói lỗ mãng, nhịn không được ngay tại chỗ giáo huấn nàng. “La tiên sinh chính là quan tâm suy nghĩ của ngươi, ngươi tại sao lại ăn nói như vậy ? Nhanh lên nói lời xin lỗi với người ta.”

“Ta……” Cắn cắn môi, Hạ Mộ Nghiện cảm thấy buồn bực trừng mắt nhìn nam nhân lườm một cái, tâm không cam lòng nhưng miệng vẫn thấp giọng nói: “Thực xin lỗi.”

Mẫu thân cũng đã mở miệng khuyên răn, nàng không thể không cúi đầu, nàng cũng không có quên mình chỉ là một nhân vật làm nền, cho dù chỉ là nhân vật làm nền, cũng là một người làm nên nhu thuận a ~

Bởi vậy hơn nữa, nàng cũng có thể thoát khỏi sư truy vấn của nam nhân này đi, một lần nữa tìm lại không gian riêng yên tĩnh như vừa rồi.

“Hạ phu nhân đừng quở trách nàng.” Là Kế Đường cười trừ tìm cho nàng một lối thoát. “Mỗi người khó tránh khỏi đều có một tâm sự khó nói, ta chính là đã đường đột hỏi quá nhiều, nên xin lỗi phải là ta mới đúng.”

Hắn nâng chén hướng về phía Hạ Mộ Nghiên cười “Mộ Nghiên tiểu thư, xin tha thứ sự mạo phạm vừa rồi của ta.”

“Không làm sao, là ta không đúng” Thái độ mềm mỏng của đối phương làm nàng sống khá giả chút (tâm trạng thoải mái hơn), nàng lễ phép nâng chén đáp lễ nói.

Đem hành động của hai người kia thu hết vào tầm mắt, Hạ Mạn Đình có chút tư vị không vui.

Có lầm hay không ?

Nàng – Hạ Mạn Đình mới là diễn viên chính ngày hôm nay, như thế nào càng về sau lại thành La Kế Đường cùng Hạ Mộ Nghiên uống rượu thế này ?

“Đúng rồi, La đại ca !” Lúm đồng tiền tươi như hoa, trên mặt tràn ra một cái tươi cười vạn phần ngọt ngào “Ngươi có biết một vở kịch Pháp quốc nổi tiếng tên là ‘gác chuông quái nhân’ sắp tới Đài Loan trình diễn không ?” (chính là Thằng gù ở nhà thờ Đức Bà ý ạ !!!!!)

Nhanh chóng, nàng đem lực chú ‎í của La Kế Đương trở lại bên người mình.

“Hình như là có nghe qua” La Kế Đương gật gật đầu.

“Mấy hôm trước ta có mua mấy tấm vé đi xem, nếu có hứng thú ngươi có thể cùng cả nhà chúng ta đi xem” Nàng không giấu diếm đưa ra lời mời.

“Cái đó còn phải xem thời điểm có hợp hay không” Hắn không có quả quyết cự tuyệt, cũng không có lập tức đáp ứng “Nếu có thể sắp xếp được thời gian, ta sẽ cân nhắc”

Chỉ là cân nhắc?

Nghe vậy, Hạ Mạn Đình có chút thất vọng.

Nếu như người nam nhân này đối với nàng hứng trí bừng bừng, thì xác định trăm phần trăm sẽ không trả lời như vậy, căn bản là chỉ nói cân nhắc, mà cũng đâu nhất thiết phải đi xem kịch đâu, nói không chừng hắn còn có thể mời nàng đi ra ngoài ăn cơm xem điện ảnh và vân vân.

Tuy rằng nàng cũng không chờ mong người nam nhân này vừa nhìn thấy nàng liền lập tức hướng nàng quỳ xuống cầu hôn, chính là ít nhất cũng nên đối với nàng biểu hiện một chút hứng thú mới đúng, nhưng mà nàng thật sự không cảm nhận được một chút nhiệt tình nam nhân này giành cho mình.

Chẳng lẽ nói sức quyến rũ của nàng mất đi hiệu lực ?

Hoặc là bởi vì hắn gặp nhiều mỹ nữ quá, cho nên đã muốn tê liệt.

Hay là bởi ngại có mặt cha mẹ ở đây, cho nên hắn biểu đạt tương đối thờ ơ.

Mới có thể….

Loại người giống La Kế Đường là người lăn lộn trên thương trường lâu năm, từ trước đến nay sẽ không để cho người khác nhìn thấy trước ‎ý đồ chân chính của mình, đây là phương thức bảo hộ chính mình của bọn hắn, cũng là thủ pháp mà bọn hắn sử dụng để công kích địch nhân.

Như vật xem ra, nàng hẳn là còn có hy vọng đi!

Hạ Mạn Đình âm thầm phỏng đoán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.