Thệ Tử Tương Tùy (Thề Sống Chết Có Nhau)

Chương 3: Chương 3: Chủ tử, đi mau!




Khu rừng này rất lớn, mà Ảnh Tứ lại bị thương. Tuy rằng hắn luôn luôn kiên cường chống đỡ, nói rằng có thể dùng khinh công mang Việt Thương nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng Việt Thương lại không đồng ý. Tinh huống hiện tại không rõ ràng, tùy tiện đi loạn thực sự không phải là một ý kiến hay. Hoàng đế mới mua chuộc được Hỏa đường chủ, nhưng những người còn lại có bị mua chuộc không cũng thật khó nói. Cho dù hoàng đế dùng toàn lực đuổi giết bọn họ, nhưng nếu chủ nhân của thân thể này biết được, theo lý thuyết cũng sẽ không đến nỗi chật vật như thế. Chỉ sợ là trong đám nhân thủ mà hắn bố trí cũng có không ít phản đồ, nếu không như thế nào lại chỉ còn một mình Ảnh Tứ.

Tính đi tính lại, lúc này chỉ có thể dựa vào sự tín nhiệm lẫn nhau để tiếp tục tồn tại. Hiện tại chỉ còn có Ảnh Tứ ở bên người hắn.

Việt Thương nếu đã hạ quyết tâm, Ảnh Tứ đương nhiên không có dị nghị. Tìm được một sơn động ở sâu trong rừng, Việt Thương đem Ảnh Tứ lúc này đã mất máu quá nhiêu đi vào trong đó. Hắn tìm chút cỏ khô trải ở một góc, để cho Ảnh Tứ có thể nghỉ ngơi dưỡng thương, sau đó đem theo chủy thủ đi kiếm một ít thức ăn. Bắt được hai con thỏ rồi làm sạch sẽ, khi hai con thỏ được nướng chín, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Ảnh Tứ. Đem chân thỏ ném cho y, Việt Thương nhìn thấy thần sắc tái nhợt và mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra của Ảnh Tứ, trong lòng có chút bất an. Trên người bị nhiều vết thương như vậy, chỉ sợ nội thương không nhẹ. Dược của y cũng chỉ có thể cầm máu. Việt Thương đột nhiên bừng ngộ, lục lọi khắp trên người mình. Hắn tìm được hai cái bình sứ, còn có một tấm bản đồ làm bằng da dê gì đó. Nếu là những vật mang theo bên người, chắc hẳn là thứ tốt. Khi Ảnh Tứ đang im lặng ăn chân thỏ, Việt Thương liền đi đến bên người hắn, hỏi: “Hai cái bình này là gì?”

Ảnh Tứ tiếp nhận hai cái bình, mở ra ngửi một chút: “Chủ tử, đây là Tuyết Sâm Hoàn, dùng để trị nội thương. Đây là Quỳnh Hoa Lộ, dùng để trị ngoại thương.”

Nghe y nói như vậy, Việt Thương không nói hai lời, lấy một viên Tuyết Sâm Hoàn đưa cho Ảnh Tứ.

“Chủ tử, đây là loại dược rất trân quý, thuộc hạ không xứng dùng.” Ảnh Tứ nhìn viên dược hoàn kia, có chút bất an.

“Dược dù trân quý nhưng cũng chỉ để dùng. Nuốt vào!”

Đối phương căn bản không dám cãi mệnh lệnh của Việt Thương, lập tức tiếp nhận, một ngụm nuốt vào.

“Quỳnh Hoa Lộ này là để bôi ngoài da?”

“Đúng vậy.”

Ảnh Tứ vừa nói xong, Việt Thương đã không chút khách khí cởi bỏ y phục của y. Sau khi một thân hắc y được cởi bỏ, làn da màu đồng cùng cơ thể rắn chắc của Ảnh Tứ hiện ra khiến cho Việt Thương nhịn không được có chút miệng khô lưỡi khô. Lại nhìn vết máu còn trên băng vải, đôi mắt đang sâu thẳm của Việt Thương đội nhiên có chút thanh tỉnh.

Hắn tháo bỏ lớp băng vải, đem Quỳnh Hoa Lộ đổ vào lòng bàn tay, sau đó bôi lên vết thương của Ảnh Tứ. Quả nhiên là dược quý, chỉ vừa mới bôi, máu ở miệng vết thương liền ngừng chảy. Việt Thương cảm thấy thực hài lòng, đem áo ngoài của mình xé thành từng băng vải dài, một lần nữa băng lại cho Ảnh Tứ.

Làm xong mọi việc, Việt Thương mới yên tâm thở ra một hơi, ngồi lại bên đống lửa, xé một cái chân thỏ khác để ăn. Ảnh Tứ ở phía sau hắn, chăm chú nhìn hắn một hồi, một lúc sau mới chậm rãi nhắm mắt, thúc dục nội lực, đem hiệu lực của Tuyết Sâm hoàn đẩy mạnh. Một bên nhắm mắt điều tức, một bên yên lặng ăn tối. Trong nhất thời, sơn động trở nên lặng yên, chỉ còn tiếng lách tách của cành cây đang đốt dở. Ảnh Tứ vốn ít lời, Việt Thương lại đang cân nhắc xem sau này nên đi thế nào, hai người lẳng lặng ăn hết hai con thỏ.

Ảnh Tứ đội nhiên đi đến bên cửa động, tay phải nắm chặt kiếm, ngồi dựa vào tảng đá bên cạnh.

“Ngươi làm gì vậy?” Việt Thương không rõ tại sao hắn bị thương như thế mà không hảo hảo nghỉ ngơi, lại còn muốn ra của động để hứng gió.

“Thuộc hạ thay chủ tử gác đêm.”

Việt Thương cảm giác được miệng của mình có chút mất tự nhiên như bị rút gân. Trên đời này như thế nào còn có một người trung tâm như thế? Biết rằng khuyên y cũng không được, dùng hành động thì hơn, Việt Thương trực tiếp đi đến bên cạnh Ảnh Tứ, duỗi hai tay ra, ôm luôn Ảnh Tứ vào trong lòng.

“Chủ tử?” Ánh mắt lạnh lùng của Ảnh Tứ lập tức hiện lên một tia khiếp sợ nhưng vẫn như trước thuận theo không hề nhúc nhích. Việt Thương ôm y đến bên đống cỏ khô rồi mới buông xuống, thuận thế dập tắt đống lửa. Sắc trời càng ngày càng tối, ánh lửa trong bóng đêm sẽ làm bại lộ vị trí của bọn họ. Việt Thương lại lấy một ít cành lá che lấp cửa sơn động, làm xong tất cả mới xoay người, nằm xuống bên cạnh Ảnh Tứ.

“Ngủ đi, ngươi cần hảo hảo nghỉ ngơi.”

“Chủ tử, thuộc hạ còn có thể kiên trì.”

Việt Thương phải tỏ ra hung dữ, Ảnh Tứ mới nhu thuận nằm xuống. Tuy rằng hai mắt nhắm lại, nhưng thân hình vẫn cứng đờ như trước. Việt Thương biết y vẫn để tâm, có chút bất đắc dĩ thở dài, vỗ nhẹ vào thân mình của Ảnh Tứ, giọng nói cực kì mềm nhẹ: “Có ta ở đây, yên tâm ngủ đi. Ngoan ngoãn nghe lời…”

Ảnh Tứ khi đó mới dần dần thả lỏng thân thể. Mãi cho đến khi hô hấp của hắn bắt đầu chậm rãi, Việt thương mới khe khẽ thở dài. Quay đầu, theo cành lá nhìn ra sắc trời bên ngoài đã thấy một mảnh tối tăm. Đã bao nhiêu năm rồi hắn chưa từng thả lỏng để cùng ở chung với một người như thế này? Loại cảm giác không cần hoài nghi, không cần phòng bị, yên tâm ở chung thế khiến cho hắn thụ sủng nhược kinh. Ánh mắt quay về bên người Ảnh Tứ, chỉ thấy trong bóng đêm, khuôn mặt của y lãnh khốc, nghiêm nghị, nhưng khi an ổn ngủ lại khiến cho người ta ngoài ý muốn cảm thấy bình an.

Đến nửa đêm, Ảnh Tứ bắt đầu có chút không an ổn, Việt Thương liền ngồi dậy xem xét đã thấy người y nóng hổi. Quả nhiên là thân thể đã đến cực hạn, y thế nhưng còn muốn tiếp tục chống đỡ. May là mình đã bắt y nghỉ ngơi. Người trước mặt đang chìm sâu vào mê man, không ngừng chảy mồ hôi lạnh, thân thể nóng bừng nhưng lại thì thào kêu lạnh.

Việt Thương quyết định thật nhanh, đem y phục của Ảnh Tứ cởi ra, sau đó cởi y phục của chính mình, để ngoại sam của mình dưới đất, sau đó ôm cả người Ảnh Tứ vào trong lòng, dùng ngoại sam bọc kín lại.

Ảnh Tứ khi đó mới dần dần an ổn. Chỉ có điều, đôi chân mày của y vẫn nhíu lại, đôi môi hé mở, dường như đang muốn nói điều gì đó. Việt Thương tuy không phải là người tò mò nhưng vẫn không nhịn được mà ghé tai để xem y muốn nói gì.

Kết quả vừa nghe xong, toàn thân liền chấn động, ánh mắt nhìn chằm chằm Ảnh Tứ một lúc, cuối cùng giống như thỏa hiệp mà ôm y càng thêm chặt.

Thì ra, vừa rồi Ảnh Tứ chỉ luôn miệng lặp lại một câu: “Chủ tử, đi mau!” Nam nhân này ở trong mộng vẫn không quên bảo hộ mình sao? Việt Thương nhẫn nhịn nhưng chung quy vẫn không nhịn nổi, cúi xuống gần sát đôi môi của Ảnh Tứ, chậm rãi mút vào. Đây chính là ngươi trêu chọc ta, mà với ta, con mồi nào đã bị ta nhận định đều không thể chạy thoát.

Việt Thương đem Ảnh Tứ tiến sát vào trong lòng mình, lại đưa bàn tay mình ra sau lưng y, không ngừng nhẹ nhàng an ủi: “Không việc gì, không việc gì, có ta ở đây…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.