Thệ Tử Tương Tùy (Thề Sống Chết Có Nhau)

Chương 24: Chương 24: Hoa Quả sơn – Thủy Liêm động




Edit: Mimi

Beta: Mít

Đến khi Việt Tùy vô cùng mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, Việt Thương vẫn chưa thấy tận hứng. Tinh lực của hắn thực sự là thứ mà phàm nhân không thể nào so sánh, huống hồ Việt Tùy ban ngày đã bị hắn lăn qua lăn lại một hồi, sau đó lại luôn luôn canh chừng cho hắn ngủ, không hề có giây phút nào chân chính nghỉ ngơi, đến tối lại làm vài lần nữa, vì thế liền quá mệt mà rơi vào mê man.

Việt Thương nhìn đối phương mê mệt ngủ thiếp đi nên cũng không nỡ giày vò y thêm nữa, nhưng hắn cũng không ngủ mà từ từ rời giường.

Đã quá nửa đêm, ngủ không được. Nếu ra ngoài tản bộ bị người bắt gặp thì không biết sẽ phát sinh bao nhiêu chuyện thị phi, hơn nữa nơi này vẫn nằm trong phạm vi thế lực của Uất Trì Vô Ương. Thực sự là vô cùng nhàm chán. Vì thế Việt Thương dứt khoát khoác lên mình bộ y phục hắc sắc của Việt Tùy rồi lén lút chuồn ra bên ngoài.

Tuy đây là một tửu lâu nhưng hậu viện lại vô cùng rộng lớn, không khác nào biệt việt của một đại phú gia. Hậu viện này chia làm hai phần, gian ở bên ngoài kia xem ra chính là khoảng sân của một tửu lâu thông thường, còn gian phía sau này như một chốn bồng lai.

Uất Trì Vô Ương an bài cho bọn họ ở trong nội viện này. Từ cách bố trí đình đài lầu các cho đến những cây cầu nhỏ bắc qua dòng nước trong sân, có thể nhận ra Uất Trì Vô Ương là một người cực kỳ biết hưởng thụ. Việt Thương không định để cho ám vệ canh cửa chú ý tới mình, vì thế liền tùy ý chọn một hòn giả sơn ở trong hậu viện mà nằm lên, biếng nhác ngắm nhìn mảnh trăng nhàn nhạt cong cong treo lơ lửng ở giữa bầu trời. Toàn thân hắn chìm trong làn gió đêm se lạnh, ung dung tự tại vô cùng.

Nơi có Uất Trì Vô Ương hiện diện, ban đêm nhất định không thể bình yên. Rất nhanh sau đó ở nơi tiền viện đã vang lên những tiếng đánh nhau ầm ĩ. Việt Thương buồn chán ngáp một cái, vẫn một mực nằm yên không hề nhúc nhích.

Giao chiến ngược lại cũng không quá lâu. Sau khi những thanh âm hỗn loạn này chìm xuống liền có một ám vệ nhanh chóng băng qua vùng trời của sân trong, đi tới phòng của Uất Trì Vô Ương rồi trong chốc lát lại vọt ra ngoài.

Việt Thương nhàm chán mà nằm, dưới sự mơn trớn của làn gió đêm nhè nhẹ, không hề buồn ngủ chút nào, trái lại càng ngày càng thanh tỉnh.

Không biết Uất Trì Vô Ương là vì bị ám sát mà trong lòng phiền muộn hay là đêm dài gối chiếc chăn đơn khó lòng vỗ giấc ngủ say, mà cũng bắt chước Việt Thương, nửa đêm không ngủ, lại ôm bình rượu đi vào nội viện. Uất Trì Vô Ương ngồi xuống một chiếc ghế đá bên cạnh hòn giả sơn hóng gió, không biết nghĩ tới cái gì mà ngây ngốc hẳn ra.

Việt Thương vốn dĩ đang nằm yên ổn, bất chợt có chút khó chịu trong lòng. Dù rằng Uất Trì Vô Ương và hắn không ai ảnh hưởng đến ai, thế nhưng bình rượu đang đặt trên bàn của người kia thực sự là thơm quá. Việt Thương cũng không phải là người mê rượu, chỉ là giữa đêm khuya thanh vắng như vậy, người khác có rượu trợ hứng, còn chính mình lại buồn chán nằm không, dường như có hơi bất mãn rồi.

Thế là khi Uất Trì Vô Ương nâng bình rượu lên một lần nữa chuẩn bị rót vào trong chén, thì bất chợt phát hiện ra nước trong bình ngọc không còn một giọt. Uất Trì Vô Ương lộ ra biểu tình kỳ quái. Bình rượu kia hắn mới chỉ rót có ba lần, chén này mới là chén thứ tư thôi…

Một bình rượu bất kể như thế nào cũng không có khẳ năng chỉ rót được ba chén. Huống hồ khi hắn lấy chiếc bình ra, nước bên trong vẫn còn rất đầy, sau khi rót ba lần, đáng lẽ rượu trong bình phải còn hơn phân nửa mới phải. Nghĩ thế hắn hơi nâng cao âm lượng hỏi, “Là vị bằng hữu nào?”

Việt Thương tặc lưỡi, tiếp tục nằm trên hòn giả sơn nhìn trời, hoàn toàn phớt lờ thanh âm người nọ.

“Các hạ lén uống rượu ngon của ta, lại nhát gan không dám lộ diện đối mặt một lần sao?”

Việt Thương lặng lẽ nhíu mày, nghĩ nghĩ, không phải chỉ là bình rượu thôi sao?

“Các hạ có lẽ đang ẩn thân trong hòn giả sơn này, nơi đây chỗ nào cũng có hộ vệ của ta, để ta điều động nhân thủ không bằng các hạ tự mình hiện thân đi.”

Việt Thương híp mắt, mời không được liền muốn bức ép người xuất đầu lộ diện sao. Kỳ thực hắn vẫn không muốn ra mặt nhưng nếu như một đám hộ vệ chạy tới lục soát hòn giả sơn này, thì hắn cũng không thể tiếp tục che giấu hành tung. So đi tính lại thì bị người tìm được vẫn là mất thể diện hơn…

“Chỉ là một bình rượu thôi mà.” Việt Thương từ trên hòn giả sơn lười biếng đứng dậy, liếc mắt nhìn xuống Uất Trì Vô Ương bên dưới, trong lòng thầm nghĩ, lão tử đã đáp ứng bảo hộ ngươi suốt dọc đường hồi kinh, uống của ngươi một bình rượu thì có làm sao.

Thế nhưng, trong khoảnh khắc Uất Trì Vô Ương nhìn thấy người kia, cư nhiên lại ngây ngẩn cả người. Bát hoàng tử vẫn luôn điềm nhiên phong độ ấy vậy là lúc này ngây ngốc hẳn ra, hồi lâu vẫn không hề nhúc nhích.

Việt Thương thấy thế lại nghĩ, lão tử bất quá chỉ lén uống của ngươi có một bình rượu, sẽ không đến mức giận quá mà phát ngốc như vậy đi.

Nào ngờ, một câu nói Uất Trì Vô Ương thốt ra sau đó lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Việt Thương, “Các hạ chẳng lẽ lại là Nguyệt nga tiên tử (*)?”

(*) Nguyệt nga tiên tử: tiên nữ dưới trăng:v anh biết anh đẹp nhưng ~~~~~:v:v:v

Việt Thương khóe miệng có phần co giật, Uất Trì Vô Ương này uống lộn thuốc sao? Còn Nguyệt nga tiên tử? Nguyệt nga cái lão nương nhà ngươi a!

Dường như vì thấy người kia không đáp, Uất Trì Vô Ương lại vội vàng lên tiếng hỏi, “Thứ lỗi cho tại hạ mạo phạm, xin các hạ cho biết quý tính đại danh!”Tên này thật sự là giận quá hóa hồ đồ rồi, hay là đầu óc hắn bị cửa kẹp trúng? Việt Thương kinh ngạc nhướn mày, lại không biết động tác này của mình ở trong mắt Uất Trì Vô Ương lại tràn đầy mị hoặc. Thoáng chốc Uất Trì Vô Ương mở to đôi mắt không hề cố kỵ e dè mà nhìn chằm chằm vào đối phương.

Việt Thương này là một người đầu óc nhạy bén, rất nhanh hắn đã phát hiện điểm không thích hợp ở nơi Uất Trì Vô Ương. Tên kia hình như vẫn luôn luôn nhìn chăm chú vào mặt mình, đã vậy lại còn nhìn một cách vô cùng si ngốc, bộ dáng tựa hồ như hồn xiêu phách lạc. Việt Thương trong lòng khẽ động, nhất thời hiểu ra sự tình trước mắt là như thế nào, dịch dung đan chỉ có hiệu quả trong ba ngày, lúc này e là đã mấy đi tác dụng.

Cho nên Uất Trì Vô Ương sau khi nhìn thấy mặt hắn, thì nhất thời không thể nhận ra hắn là ai. Nghĩ đến đây, Việt Thương tùy tiện bật cười, hắn vẫn biết khuôn mặt của mình có bao nhiêu ma mị a. Tuy rằng bản thân hắn cũng không thích gương mặt xinh đẹp vượt quá mức cho phép của giới tính này, thế nhưng nếu đã là gương mặt của mình thì cũng không thể nào chối bỏ được.

Nhìn Việt Thương chỉ cười không nói, Uất Trì Vô Ương có chút hồi thần, “Các hạ nếu đã không muốn báo danh, vậy có thể cho tại hạ biết vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?”

Tên này là lo lắng mình tới đây để ám sát hay sao? Việt Thương đảo mắt nhìn ra xung quanh một vòng, phát hiện bốn ám vệ đang tập trung ám khí hướng về phía này, thế nhưng hoàn toàn không chút lưu tâm, những ám vệ kia không phải đối thủ của hắn.

Dù sao thì Uất Trì Vô Ương cũng không nhận ra hắn, Việt Thương vì thế đè thấp thanh âm của mình, tùy tiện nói, “Đêm dài, không ngủ được.”

Nhưng mà hắn lại không biết rằng thanh âm trầm thấp của chính mình ở trong đêm khuya thanh vắng này, nghe vào vô cùng mê hoặc nhân tâm, lại thêm gương mặt tuyệt mỹ dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo, càng làm cho hắn thêm phần giống với Nguyệt nga tiên tử.

“Các hạ nếu như thích loại rượu này, tại hạ liền sai người đi lấy thêm chút nữa.”

Ban đêm nhàm chán như thế, có rượu miễn phí cớ sao không uống? Việt Thương nhún người một cái, ngay khi tất cả những người ở xung quanh nơi này còn chưa kịp nhận thức được tình huống, hắn đã an vị ở trước mặt của Uất Trì Vô Ương. Đáy mắt Uất Trì Vô Ương thoáng lộ ra một tia kinh ngạc, sau đó mới dần thư thái trở lại, tựa hồ nhận định rằng thân thủ của tiên tử tất nhiên là phải xuất thần nhập hóa.

Gọi người đưa rượu tới, Uất Trì Vô Ương nhiệt tình hỏi Việt Thương, “Tiên tử thân thủ phi phàm như vậy, không biết là xuất thân từ sư môn nào?”

Nhận thấy Uất Trì Vô Ương băn khoăn về gốc gác của mình, Việt Thương tâm tính vui đùa bỡn cợt bất ngờ trỗi dậy, khẽ cười đáp, “Xuất thân Hoa Quả sơn – Thủy Liêm động, tôn sư danh xưng là Tề Thiên Đại Thánh.”

Nụ cười kia của hắn tựa như tiên tử, vừa xinh đẹp lại vừa mị hoặc nhân tâm. Bất kể lời hắn nói là thật hay là giả, thì Uất Trì Vô Ương tức khắc đã bị nụ cười kia làm cho hồn vía lên mây mất rồi, vì thế chỉ thuận miệng nói, “Thứ cho tại hạ kiến thức nông cạn.”

Việt Thương tiếp tục trêu đùa đối phương, “Chỉ là một môn phái nhỏ không có tiếng tăm thôi.”

Chỉ bằng một chút công phu hắn vừa phô bày kia, đã đủ biết người này sao có thể xuất thân từ môn phái nhỏ không gia nhập giang hồ. Uất Trì Vô Ương đoán rằng kia nhất định là một môn phái cực kỳ bí ẩn. Hắn từng nghe nói trên núi luôn có những người tu đạo khác thường, ví như tu tiên chi đạo, lại thấy dung nhan có một không hai của người trước mặt cùng với tu vi võ học kinh thế hãi tục kia, trong lòng có chút khẳng định suy đoán của mình.

Nhìn thấy vẻ mặt càng lúc càng kính cẩn của Uất Trì Vô Ương, Việt Thương vội vã cúi đầu uống rượu, mượn chén ngọc này mà che đậy tiếu ý trên môi.

Uất Trì Vô Ương còn muốn nói với Việt Thương nhiều lắm, mà Việt Thương cũng rất hưng trí muốn bỡn cợt đối phương, nhưng là thính giác vô cùng linh mẫn giúp hắn nghe được thanh âm từ một chỗ cách đó rất xa của Việt Tùy. Người kia tựa hồ đang tìm kiếm hắn khắp nơi.

Trong lòng nhất thời căng thẳng, Việt Thương nắm tay hành lễ với Uất Trì Vô Ương, “Đã không còn sớm, chỉ sợ sư phụ đang đi tìm rồi.”

“Vị tiên tử này…” Uất Trì Vô Ương vội vã kêu lên.

Việt Thương cũng không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì, bất chợt ngoái lại liếc mắt nhìn Uất Trì Vô Ương một cái, thậm chí còn tặng kèm một nụ cười phong tình vạn chủng, “Có duyên sẽ gặp.”

Người đi rồi còn lưu lại một gương mặt kinh diễm nơi tâm hồn bất định của Uất Trì Vô Ương. Hắn ngây ngốc đứng trong nội viện suốt một hồi lâu không hề chuyển động.

Tốc độ của Việt Thương phi thường nhanh lẹ, bốn ám vệ kia căn bản không thể nhìn ra, thoáng cái đã thấy người hoàn toàn tiêu thất.

Việt Thương kỳ thực cũng không đi xa, chỉ là nhảy tới khoảng sân bên cạnh, dừng lại ngay trước mặt Việt Tùy lúc này đang lo lắng kiếm tìm mà thôi.

Việt Thương dường như làm nũng vươn tay ôm lấy nam nhân phía trước. Việt Tùy thấy hắn bình yên vô sự, lúc này mới tạm yên lòng. Kỳ thực y biết với bản lĩnh của người kia, phàm nhân không có mấy ai có thể tổn thương được hắn. Chỉ là nếu không nhìn thấy hắn, tâm tư Việt Tùy không thể bình yên.

“Chủ tử, đi đâu vậy?” Nhìn người nọ mặc hắc y của chính mình, tóc tai cùng với y phục trên người còn mang theo một lớp sương đêm ẩm ướt, Việt Tùy hỏi.

Việt Thương áp sát lại hôn đối phương một cái, “Ngủ không được liền đi lừa rượu uống thôi.”

Việt Tùy dắt hắn trở về phòng nghỉ, lại nghe ra trong giọng nói có phần bất mãn, “Chủ tử ngủ không được thì đánh thức thuộc hạ là được rồi.”

“Ngươi đã mệt như thế, ta sao có thể lại giày vò ngươi thêm.” Một câu nói này thành công khiến cho Việt Tùy không nhịn được mà đỏ ửng cả vành tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.