Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
Việt Tùy nằm trên giường thở dốc, trên làn da màu mật ong phủ một tầng mồ hôi rất mỏng, thoạt nhìn vô cùng mị hoặc.
“Ô…” Việt Thương một lần nữa phát tiết ra, ánh mắt mang theo một tia phóng đãng, thỏa mãn và sung sướng cực kỳ. Hắn dán lên người Việt Tùy, nhẹ nhàng hôn lên khắp bờ ngực rắn chắc của đối phương.
Nụ hôn mềm mại như lông vũ, thế nhưng lại không ngừng mang tới một cảm giác tê ngứa đến lạ kỳ. Hô hấp của Việt Tùy còn chưa hoàn toàn khôi phục, thân thể vừa đạt tới cao trào đã lại mẫn cảm lạ thường, dưới từng nụ hôn của người kia mà nhẹ nhàng run rẩy, hơi thở một lần nữa gấp gáp hẳn lên.
“Chủ tử…” Y muốn Việt Thương dừng lại, thế nhưng cảm giác tê dại kia cơ hồ đã cắn nuốt nốt toàn bộ chút ý chí còn sót lại trong y.
Đầu nhũ mẫn cảm đột nhiên bị người ngậm lấy. Đối phương dùng đầu lưỡi ái muội trượt qua trượt lại không ngừng, sau đó bất chợt cắn một miếng, không nặng cũng không nhẹ nhưng lại tựa như phóng ra một dòng điện kích thích từng tế bào thần kinh của việt Tùy. Thân thể y cũng vì thế mà nhịn không được, khẽ nảy lên.
“Ngoan, ngươi chỉ cần nói với ta rằng ngươi thích, thế là được rồi.”
Dứt lời, Việt Thương lại một lần nữa cúi đầu, thuận thế liếm láp lên từng thớ thịt tinh tráng của đối phương, dần dần lần mò xuống dưới. Đầu lưỡi lướt trên làn da lúc này đã phủ một tầng mồ hôi mỏng mảnh của Việt Tùy. Hắn cảm nhận được một vị mặn nhàn nhạt, thế nhưng trong lòng không hề chán ghét, trái lại còn cảm thấy có chút kích thích rất mơ hồ.
Việt Tùy có phần chịu không nổi nữa, hai tay nhịn không được mà giơ lên gắt gao ôm lấy thân thể Việt Thương, cứ như thể muốn ghì chặt đối phương vào trong ngực mình. Thân thể y mỗi lúc một thêm căng cứng, tựa hồ khát khao được quấn quýt hòa quyện làm một với người kia.
Một lần nữa chìm sâu vào bể dục, Việt Tùy triệt để vứt bỏ một tia lý trí sau cùng ra khỏi đầu mình, cứ thế gắt gao ôm lấy Việt Thương, mong chờ phút giây gắn kết mật thiết, dung hòa làm một với hắn.
“Thích, thích… chủ tử nhất …” Y ngửa cổ về phía sau, nói ra khát khao khó lòng nhẫn nhịn trong tâm khảm của mình.
Việt Thương rất thích người nọ thẳng thắn thừa nhận dục vọng của bản thân. Hắn quyết đoán tách chân đối phương ra, một tay nâng chân y lên đặt lên vai, tay còn lại nắm lấy tính khí thô to của mình, từng chút từng chút một chen vào hậu huyệt chặt khít kia.
“Đừng kẹp chặt như thế…” Mới đi vào một nửa, phân thân của người nào đó đã bị huyệt khẩu khít chặt cực kỳ kia gắt gao bao lấy, trong lúc nhất thời có chút tiến thoái lưỡng nan. Đáng giận chính là, cái tên bên dưới vẫn duy trì bộ dạng vô cùng khẩn trương lo lắng, khiến cho bắp thịt ở bộ vị phía sau mãnh liệt co rút không ngừng, đã thế còn luôn miệng thúc giục hắn, “Chủ tử, tiến vào đi…”
Việt Thương oán giận trừng mắt liếc y một cái, dùng tay tách rộng hai cánh mông của đối phương, “Ta là bị ngươi câu dẫn!” Nói xong liền hung hăng thúc mạnh vào bên trong. Thứ hung khí thô to hoàn toàn không tương xứng với diện mạo bên ngoài của hắn kia cứ thế một phen sát nhập đến tận gốc.
Sự ma sát mãnh liệt bên trong hậu huyệt chặt khít khiến cho Việt Thương thiếu chút nữa nhịn không được mà bắn ra. Hắn phải liều chết cắn chặt răng mới có thể ức chế cảm giác sung sướng tận cùng kia xuống.
Nhưng là vách tràng bên trong bị cự vật hung hăng ma sát khiến cho Việt Tùy lại càng nhịn không được mà co rút mạnh mẽ hơn, tựa hồ như cực lực bài xích dị vật bất chợt xâm nhập vào đến tận nơi sâu cùng kia. Sự liều mạng phun ra nuốt vào, không ngừng co thắt tiểu huyệt của y chỉ sợ là có thể bức cho bất luận kẻ nào cũng phải phát điên.
Việt Thương rốt cuộc không chịu nổi nữa, tức thì phóng thích dục vọng nguyên thủy nhất của bản thân. Hắn gắt gao đè chặt thắt lưng của đối phương, thô bạo đẩy đưa. Cảm giác chặt căng đến cực hạn cùng với sự bao bọc triệt để do hậu huyệt của người kia mang lại thực sự rất tuyệt, chỉ cần thử qua một lần sẽ nghiện ngay lập tức.
Có lẽ không ai có thể tưởng tượng được một Việt Tùy nhìn vào lúc nào cũng một bộ dạng diện vô biểu tình, vừa lãnh liệt lại vừa ngập tràn sát khí, thế nhưng thời điểm ở trên giường lại phong tình vạn chủng, mị hoặc nhân tâm đến thế. Cánh môi mỏng manh khe khẽ phát ra những tiếng thở dốc hấp dẫn mê người, khuôn mặt lạnh lùng khi thì giãn ra khi thì nhăn lại, thân thể thon dài quyến rũ theo từng động tác đẩy đưa của người phía trên mà liên tục chớp động đong đưa.
“Chủ tử, xin người…”Những va chạm kịch liệt khiến cho Việt Tùy không chịu nổi.
Đáng tiếc Việt Thương chẳng những không dừng, trái lại còn nâng nốt chân còn lại của y lên, ghì hai đùi người nọ tới sát ngực, sau đó mạnh mẽ thúc vào. Tư thế hiện tại khiến cho hắn càng tiến vào lại càng thêm sâu.
Điều chỉnh tốt tư thế của mình, giữ chặt bắp đùi đối phương lại, Việt Thương một lần nữa dốc sức đẩy đưa. Một lần rồi lại một lần, không lần nào là không công kích tới nơi sâu nhất, hung hăng ma sát vách tràng của đối phương. Việt Tùy khàn khàn rên rỉ theo từng nhịp điệu càng lúc càng nhanh của người phía trên, khóe mắt không ngừng tràn ra những giọt nước mắt không cách nào kìm được.
“Nói! Có thích ta làm ngươi hay không!” Việt Thương hung hăng thúc một cái thật sâu rồi bất ngờ ngừng hẳn động tác.
Việt Tùy chỉ còn một chút nữa là đạt tới cao trào, đột nhiên người nọ lại dừng khiến cho y tựa như rơi vào vực thẳm, “Thích!”
“Thích cái gì?” Việt Thương cố ý chờ đợi người nọ chính miệng nói ra. Tính khí thô to khẽ khàng động chuyển ở trong huyệt khẩu, khiến cho thân thể Việt Tùy bất chợt run lên, thế nhưng Việt Thương vẫn nhất quyết không chịu cho y thỏa mãn triệt để.
“Thích chủ tử làm ta…”
Việt Tùy cuối cùng liều mạng gào lên, Việt Thương vì thế mà thỏa mãn cười cười. Hắn đột nhiên ôm lấy thân thể Việt Tùy rồi lật lại, để người nọ nằm úp sấp ở trên giường rồi mới mạnh mẽ sát nhập từ phía sau. Việt Tùy lại nghênh đón một hồi công kích tựa như mưa rền gió dữ.
Khi Việt Tùy tỉnh lại, thiếu chút nữa tưởng là xương khớp toàn thân mình đã gãy vụn rồi. Thân thể vốn luyện võ từ khi còn nhỏ, đã sớm thích ứng với đủ loại vận động có cường độ cao, thế nhưng đêm qua, không biết vì sao y lại có cảm giác Việt Thương hung hăng một cách lạ kỳ.
Thế mà y lại chịu không nổi, thậm chí bên gối vẫn còn mang theo cảm giác ướt át nhàn nhạt, tựa hồ như chính mình đêm qua bởi vì cảm xúc quá mức mãnh liệt mà nước mắt không ngừng trào ra. Việt Tùy miễn cưỡng chống đỡ thân mình ngồi dậy, nhìn trái nhìn phải một chút, thế nhưng không hề thấy Việt Thương ở trong phòng.
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như cũng sắp trưa rồi. Nghĩ tới người kia đến tận lúc trời tờ mờ sáng mới buông tha cho mình, y vừa ngại ngùng lại vừa có chút vui sướng không thể nào hiểu được. Mình thế mà cũng giống nữ nhân, bắt đầu đa sầu đa cảm rồi. Việt Tùy nhanh chóng lắc đầu, cố gắng vực dậy thân thể còn đang bủn rủn mà đứng lên, thay đổi y phục, rửa mặt chải đầu, sau đó đi ra thư phòng để tìm Việt Thương.
Lại nói, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, việc trọng yếu nhất mỗi ngày của y chính là nhìn thấy người kia. Chỉ cần một lúc không gặp nhau, y sẽ không kìm được sự áp lực và khó chịu cuồn cuộn dâng lên trong lòng.
Thế nhưng không ngờ, thư phòng hiện tại không một bóng người. Việt Tùy đầu tiên là ngẩn ra, sau đó tức thì chạy ra tiểu viện, chặn đường một hạ nhân ở bên ngoài, hỏi, “Chủ tử đâu rồi?”
Hạ nhân kia cũng là người của Thương Nguyệt lâu, vừa nhìn thấy Việt Tùy liền cung kính hành lễ, “Xin diện kiến Kim Đường chủ. Chủ tử sáng sớm đã đi rồi.”
“Chủ tử nói, bảo Kim Đường chủ nhanh chóng lên đường đi Hán quốc hội họp với Thổ Đường chủ.”
Việt Tùy hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Ngay cả khi nào người nọ rời đi, chính y cũng không hay biết. Hoảng hốt rồi lại hoảng hốt, cứ thế băng qua tiểu viện, vọt vào tới thư phòng, quả nhiên, trên bàn còn lưu lại một phong thư người nọ để lại cho mình.
Trong thư căn bản không nói người nọ đi đâu, chỉ nói Việt Tùy nhanh chóng đi Hán quốc tìm Tiêu Nhất Sơn.
Việt Tùy quả thực chỉ hận không thể tức thì nện cho mình một chưởng. Vì sao lại ngu xuẩn như vậy? Vì sao lại không phát hiện ra những lời người nọ đã nói đêm qua còn có khát khao khác thường của hắn đối với chính mình…
Không do dự thêm nữa, Việt Tùy tức tốc ra khỏi tiểu viện, dặn dò kẻ dưới vài câu rồi cưỡi ngựa thẳng hướng Võ quốc mà lên đường theo đuổi mục tiêu.
Chủ tử, là người đã đặt cái tên này cho Việt Tùy, không phải là đời đời kiếp kiếp thề sống chết có nhau hay sao?
Nếu là như vậy, Chủ tử ở đâu thì Việt Tùy sẽ ở đó.