Thệ Tử Tương Tùy (Thề Sống Chết Có Nhau)

Chương 47: Chương 47: Kích động bước tới




Edit: Mimi

Beta: Lam Yên

Cuộc đàm phán ngày ấy tất nhiên thất bại. Uất Trì Vô Ương có nhẫn nhịu chịu đựng thế nào cũng không thể khiến Việt Thương vui lòng, tựa hồ như người nọ ngay từ đầu đã có chủ ý muốn làm cho hắn xấu mặt đến cùng vậy. Mà Vũ vương ngồi một bên lại thỉnh thoảng thêm mắm dặm muối, cố tình để ngọn lửa này càng cháy càng dữ dội hơn.

Uất Trì Vô Ương khó xử đến cực điểm, đứng dậy bỏ đi, hận ý đối với Vũ vương càng thêm sâu đậm. Bất quá trong khi mọi người tưởng rằng hắn sẽ cho Vũ vương một phen bẽ mặt thì nào ngờ hắn lại án binh bất động.

Việt Tùy và Tứ Ngũ sớm đã đến An Dương, theo lời căn dặn của Việt Thương mà ẩn náu ở trong thành. Hai người bọn họ vì để né tránh tai mắt xung quanh mà ngay cả khách điếm cũng không thuê, trực tiếp bán mấy căn nhà trống mà Thương Nguyệt lâu trước khi rời khỏi Võ quốc còn lưu lại, sau đó lại mua lấy một gian phòng nhỏ khuất tầm mắt hơn.

Tứ Ngũ hàng ngày đi lại trên đường phố dò la tin tức về Thiên Thần cung, bất quá hành động của tổ chức này còn thần bí và kín đáo hơn nhiều so với những gì bọn họ tưởng tượng. Người ra kẻ vào trong thành An Dương đều là đủ loại thương buôn, đừng nói là cao thủ võ nghệ cao cường mà ngay cả chút công phu thô thiển hộ thân cũng không có.

Bất kể là thế lực nào ẩn thân ở tại thành trấn này thì cũng đều là phi thường kín đáo.

Ở An Dương đợi khoảng nửa tháng, Việt Tùy gần như mỗi ngày đều ra cổng thành đứng một hồi lâu. Tứ Ngũ lo sợ hàng động của y quá lộ liễu sẽ khiến người chú mục, cho nên đành phải kéo hòn vọng phu cả ngày phơi nắng ở cổng thành kia vào trong một trà lâu gần kề, để y mỗi ngày ngồi ở đó vừa nghe ca hát vừa tiện đợi người.

Đương nhiên, ngồi chỗ này, Việt Tùy chỉ một mực nghiêm túc nhìn về phía người qua kẻ lại ở cổng thành. Nghe hát cái gì chứ? Căn bản là cho dù chỉ một từ khúc cũng không cách nào lọt vào lỗ tai, thế nhưng ngày nào y cũng tới, bất tri bất giác đã nửa tháng trôi qua.

Việt Tùy trở thành khách quen của trà lâu, lão bản và tiểu nhị đều đã quen mặt, mỗi lần y tới liền an bài một bàn bên cạnh cửa sổ cho y. Người này chỉ cần một ấm trà, những thứ như điểm tâm, hạt dưa gì gì đó cũng chưa từng gọi tới, cứ thế ngồi từ sáng đến tối, lại còn ngồi đến đoan chính chỉnh tề, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, tựa hồ như đang chờ đợi một ai từ cổng thành đi tới.

Nhưng là đã nửa tháng rồi, ngoại trừ một nam nhân cũng mang biểu tình lãnh khốc như y, thi thoảng xuất hiện cùng y to nhỏ vài câu ra thì chưa từng thấy bất luận kẻ nào đến bắt chuyện với y nữa.

Nam nhân đột nhiên xuất hiện tại trà lâu này lạnh lùng ít nói, lại đặc biệt bí ẩn lạ thường. Lão bản ở đây là người từng trải, vừa nhìn đã biết những người này không thể chọc vào, vì thế cũng không nhìn không hỏi gì cả, chỉ làm tròn bổn phận của bản thân mình.

Đáng tiếc trong trà lâu vẫn luôn có những người không biết giữ mồm giữ miệng, nhìn nam nhân kia ngày nào cũng ngồi một chỗ liền kéo y vào đề tài tán phét của chính mình, ngay cả tiểu cô nương xướng khúc trong lâu cũng nhịn không được mà lén lút nhìn lại.

“Nhìn cái gì? Xướng khúc đi!” Lão bản vừa đi đưa trà nước, bước xuống lầu lại bắt gặp tiểu nha đầu tên gọi Phượng Nhi đáng lẽ lúc này phải bước lên đài xướng khúc, thế nhưng lại lén lén lút lút nấp sau thang gác nhìn về phía nam nhân ngồi bên cửa sổ, vì thế lên tiếng khiển trách một chút.

Thấy nha đầu kia cúi mặt, rồi lại như chưa đã con mắt mà quay đầu nhìn lại một chút, lão bản nhịn không được hít vào mấy hơi.Nha đầu kia chẳng qua chỉ thấy người ta anh tuấn bất phàm, thế nhưng lại không nhận ra trên thân người nọ mang theo một luồng huyết khí. Tuy rằng lúc thường y không nói không rằng, cũng không hung hăng với người khác, thế nhưng lão bản cảm thấy người này so với đám lưu manh du đãng còn đáng sợ hơn gấp mấy lần. Bởi thế mỗi lần tới gần người nọ, lão sẽ len lén phát run một hồi, ngay cả sống lưng cũng trở nên lạnh toát.

Lão bản năm xưa đi rất nhiều nơi, là một thương buôn chuyên vân du tứ hải, thường xuyên chạy qua chạy lại ở vùng biên cảnh Võ quốc, xem như đã gặp đủ loại người, bất quá nhân vật toàn thân tanh nồng huyết khí như vị này vẫn là lần đầu thấy qua.

May là người nọ mỗi ngày chỉ tới uống trà, không hề lắm lời sinh sự, cũng không làm việc thừa thãi gì, bằng không chỉ sợ lão bản đã sớm bị y dọa cho kinh hãi mà bỏ chạy mất rồi. Lão lúc tráng niên gặp qua không ít sơn tặc, còn có thổ phỉ cướp bóc chốn biên cương, bọn chúng đều là những kẻ độc ác giết người không gớm tay, thế nhưng sát khi trên người có thêm nữa cũng không thể so sánh với vị này được.

Lão bản âm thầm suy tính, đây nhất định là một cao thủ có tầm ảnh hưởng cực kỳ lớn trên giang hồ hoặc là một nhân vật tai to mặt lớn nào đó. Nhưng mà một địa phương bé nhỏ như thành An Dương này vì sao lại hút tới một đại nhân vật như thế? Hay là chỗ này sắp có đại sự phát sinh?

Ngay khi lão bản đang im lặng suy xét xem có nên bán trà lâu này đi rồi dắt theo một đống già trẻ lớn bé trong nhà tìm chỗ khác lánh nạn hay không, lão bất chợt cảm thấy có lẽ chỉ là do mình đa nghi đoán mò thôi, trước cứ gác lại những suy nghĩ này mà an an ổn ổn sống qua ngày đi đã.

Tiểu nha đầu tên gọi Phượng Nhi kia chạy lên đài xướng khúc, vài vị nhạc sư kéo một nhạc khúc dân gian phụ hoa cho giọng hát trong trẻo như họa mi của nàng. Mấy vị khách quen thích nghe hát trong trà lâu đã bắt đầu lắc lư, bộ dáng vô cùng hưởng thụ.

Phượng Nhi đứng trên đài xướng khúc, thế nhưng tâm trí lại vô cùng mất tập trung, ánh mắt vẫn liên tục liếc về phía lầu hai. Người nọ vẫn im lặng ngồi đó giống như nửa tháng trước, tựa như một bức phù điêu tinh mĩ. Người nọ rất ít khi chuyển động, ánh mắt một mực xuyên qua lan can lầu hai mà nhìn về một phía rất xa xăm.

Phượng Nhi đã đứng ở chỗ ấy nhìn về hướng mà người nọ dõi theo vô số lần, nhưng lần nào cũng đều chẳng thấy có gì đặc biệt. Bên ngoài trà lâu là một con đường lớn, người qua kẻ lại tấp nập vô cùng, xa xa chính là cổng thành An Dương, thoạt nhìn mặc dù đã cũ kỹ nhưng vẫn thập phần kiên cố. Phượng Nhi không hiểu người nọ đang nhìn cái gì, thậm chí vì để thu hút sự chú ý của đối phương, có lần nàng đã dày công sáng tạo ra những điệu hát dân gian mới lạ.

Khi tiếng ca hát trong trà lâu vang vọng ra ngoài, đã có không ít người tán thưởng, nhưng người nọ ngay cả ánh mắt cũng không liếc lại một lần. Phượng Nhi mặc dù là thiếu nữ vừa mới biết yêu, nhưng đã ở trong trà lâu kiếm sống một thời gian dài, cũng xem như đã gặp qua không ít loại người, chỉ là chưa từng thấy một nam nhân nào vừa anh tuấn khôi ngô lại có mị lực đến như vậy.

Tuy rằng y một câu cũng không nói, thế nhưng lại khiến cho bất cứ kẻ nào ở trong lâu này đều phải liếc mắt ngắm nhìn. Bất quá đã nửa tháng rồi, Phượng Nhi có ngốc hơn nữa cũng nhận ra, người nọ hình như ngồi ở đây là để chờ đợi một người.

Y chờ ai? Là nữ tử mà y trân ái sao? Nữ nhân như thế nào mới có thể khiến cho người kia si ngốc, ngày ngày chờ đợi mỏi mòn như vậy đây? Là kỳ nữ văn nhã hơn người hay là tiểu thư danh gia vọng tộc thanh tao mỹ lệ?

Ngày hôm nay, sau khi xướng khúc xong, Phượng Nhi đi xuống dưới lầu giúp bưng trà và thu dọn bàn ghế. Lúc này sắc trời cũng đã sắp hoàng hôn, chỉ còn một chút thời gian nữa là trà lâu đóng cửa.

Xa xa, nơi cổng thành ngời qua kẻ lại cũng bắt đầu thưa thớt, thủ vệ cũng chuẩn bị đóng cổng thành rồi.

Việt Tùy ngồi ở trên lầu, sắc mặt cũng theo sắc trời mà dần dần ảm đạm. Nghe được tiếng thu dọn bàn ghế báo hiệu trà lâu sắp đóng cửa, y vẫn mang theo tâm tình chìm sâu tận dưới đáy vực như trước đây mà chờ đợi cổng thành hoàn toàn đóng lại, sau đó sẽ đứng dậy ra về.

Thế nhưng đôi con ngươi vẫn luôn thâm trầm cô tịch trong khoảng khắc đó tựa hồ lóe ra sức sống, hiển lộ một tia rực sáng cùng kinh ngạc đến khó có thể tin. Ngay thời khắc cửa thành đã đóng hơn phân nửa, một nam tử cưỡi ngựa thong dong điềm tĩnh tiến vào thành.

Người nọ thỉnh thoảng lại ngáp dài một cái, tuấn mã dưới thân cũng chậm rãi ung dung mà bước tới. Việt Tùy bấy giờ có lẽ so với tên bắn khỏi cung còn bay nhanh hơn, cứ thế trực tiếp từ lầu hai của trà lâu mà phi thân nhảy xuống, nháy mắt đã xuất hiện trước đầu ngựa của đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.