Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
Mọi người đã hình dung ra rất nhiều cảnh tượng, đặc biệt là Bạch Lệ Nhi. Nàng thậm chí còn cho rằng Việt Thương sẽ nảy sinh một vài phản ứng quá khích nào đó. Dù sao thì ngày ấy, những hành động minh chứng cho cái gọi là tình cảm sâu xa không hề hối tiếc của Việt Tùy và Việt thương lúc ở trong phòng đã khiến cho rất nhiều người có mặt ở đây vô cùng xúc động.
Đáng tiếc, nàng phải thất vọng rồi.
Việt Thương sau khi nhìn thấy Việt Tùy tái nhợt nằm ở trên giường cũng chỉ nói một câu, “Không chết là tốt rồi.”
Bạch Lệ Nhi chờ đợi hồi lâu, cuồi cùng chỉ chờ được có năm chữ ấy, nhất thời có chút rối rắm không thôi.
Sư huynh, biểu hiện của huynh có phải quá bình tĩnh rồi không? Huynh không thể nói nhiều thêm vài chữ hay sao?
Nàng vốn tưởng Việt Thương sau khi tỉnh lại sẽ lập tức bất chấp tất cả mà nhảy vào trong phòng Việt Tùy, nhìn thấy bộ dáng tái nhợt không chút sức sống của người kia liền lòng đau như cắt, không thèm để ý tới ánh mắt của tất thảy mọi người mà ôm đối phương vào trong ngực, kịch liệt phát tiết tình cảm mãnh liệt trong lòng. Có lẽ là hung hăng ôm chặt hoặc là hôn một cái thật sâu…
Nhưng mà hiện thực quả là vô cùng tàn khốc. Biểu hiện của Việt Thương hoàn toàn không nằm trong dự đoán của nàng.
Liêu lão nhân bước tới bắt mạch cho Việt Tùy, sau đó khách khí mời Việt Thương tới phòng bên cạnh nói chuyện. Có lẽ hiểu được lão nhân này muốn nói về bệnh trạng của Việt Tùy, cho nên đám người Tống Tầm cũng thức thời không đi theo, từng người từng người tản ra lo liệu công việc của mình.
Việt Thương dù sao cũng là trái tim của Thương Nguyệt lâu. Hắn đã không sao nữa, vẻ u ám buồn rầu trên mặt mọi người cũng tiêu tán đi rất nhiều, ngay cả đám thị vệ dường như cũng khôi phục tinh thần và sức sống.
Tống Tầm quan sát một lượt, trong lòng âm thầm yên tâm. Xem ra thời khắc nguy hiểm nhất đối với Thương Nguyệt lâu đã qua rồi.
Vừa nghĩ như vậy, Tống Tầm lại bắt gặp biểu tình cau có của Bạch Lệ Nhi, hơn nữa vẻ mặt của nàng còn chất đầy oán khí. Hắn bất giác có chút giật mình, hỏi, “Lệ Nhi? Làm sao vậy?”
“Sư huynh hơi quá đáng! Huynh ấy có phải quá lãnh đạm với Kim đường chủ rồi hay không?”
Tống Tầm nhất thời co rút khóe miệng, “Lâu chủ tự có định liệu…” Hắn nhàn nhạt nói, trong lòng thế nhưng lại nghĩ, trước mắt nhiều người như vậy, lâu chủ há lại có thể làm ra những chuyện khiến cho thuộc hạ chê cười hay sao?
“Biết đâu sư huynh thật sự có biện pháp?” Bạch Lệ Nhi cũng đồng tình với ý này của Tống Tầm. Hẳn là người kia bởi vì trong lòng đã có dự tính, cho nên mới không hề khẩn trương và cấp bách như thế nha.
Việt Thương sau khi nói chuyện với Liêu lão nhân gia một hồi lại trở về phòng của Việt Tùy, nhìn người đang nằm trên giường kia, ánh mắt lúc này mới dâng lên vẻ đau lòng và thương tiếc. Hắn miết nhẹ ngón tay trên cánh môi của đối phương, “Ta sẽ không để cho ngươi chết.”
Bờ môi của người kia bởi vì mất nước lâu ngày mà trở nên khô ráp, thậm chí đã có chút bong da. Việt Thương cúi người, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng hôn liếm, sau đó mới rót một chén nước, cẩn cẩn thận thận mớm cho đối phương.
Việt Tùy tuy rằng đang chìm trong hôn mê không cách nào hoạt động, thế nhưng lại tựa hồ phối hợp mà uống hết một chén nước này.
Nhớ đến lời Liêu lão nhân gia đã nói lúc trước, người này hiện tại độc tính đã lan khắp toàn thân. Bọn họ mỗi ngày thay nhau truyền chân khí bảo vệ tâm mạch của y, thế nhưng đó cũng không phải là biện pháp lâu dài. Nhất định phải nhanh chóng tìm được một vị thần y có khả năng vừa giải độc vừa bức được cổ trùng, như thế mới có khả năng cứu y sống lại.
Liêu lão nhân gia cũng nói, trên đời này, có lẽ chỉ có duy nhất một người có thể làm được việc này. Nhưng mà người nọ đã lánh đời, ẩn dật ở một vùng núi xa xôi. Huống hồ, sau nhiều năm không gặp, Liêu lão nhân cũng không thể xác định người nọ hiện tại còn sống hay là không.
Dù sao thì người nọ cũng thành danh sớm hơn Liêu lão, tính cho đến nay đã ngoài chín mươi tuổi rồi.
“Nếu vị lão thần y kia đã quy tiên, chẳng phải Việt Tùy cầm chắc cái chết rồi sao?” Lúc ấy, Việt Thương đã hoài nghi mà hỏi một câu như vậy.
“Không tìm được lão ta thì còn có thể tìm đệ tử chân truyền của lão. Dù sao cũng vẫn có một tia hi vọng.”
Liêu thần y khi đó đã trả lời như thế. Vì vậy, Việt Thương quyết định nghỉ ngơi một ngày, sau đó liền tức tốc lên đường. Tuy rằng không biết vị thần y kia có đệ tử chân truyền hay không, thế nhưng, đúng như những gì Liêu lão nhân gia đã nói, chí ít vẫn là một tia hi vọng.
Kỳ thực, cho dù trị không được, Việt Thương cũng sẽ không quá thất vọng. Ngày ấy, khi người kia nhào tới đẩy giải dược duy nhất vào trong miệng của hắn, hắn đã quyết, nếu như y không thể sống được, hắn tuyệt cũng sẽ không đơn độc mà sống tiếp một mình.
Cho nên việc đầu tiên hắn làm sau khi tỉnh lại chính là xác định người nọ còn sống hay là không. Nhìn thấy y mặc dù suy yếu vô cùng, thế nhưng vẫn kiên cường chống đỡ, trong lòng hắn xúc động vô cùng, đáng tiếc lại không cách nào nói ra khỏi miệng, cuối cùng chỉ đọng lại một câu ‘Còn sống là tốt rồi’.
Đúng vậy, chỉ cần còn sống, vẫn là còn có hi vọng.
Hắn cởi bỏ ngoại bào, vén chăn nằm xuống, ôm chặt lấy thân thể của người trúng độc mê man kia vào trong lồng ngực, hai tay không chút khách khí mà vuốt ve xoa nắm. Sau đó, hắn phát hiện người nọ đã gầy đi rất nhiều, cơ thể vốn dĩ cường tráng khỏe khoắn khi xưa giờ phút này cư nhiên có thể sờ rõ được khung xương gầy gò ở ngay trước ngực.
Việt Thương nhịn không được mà nhíu chặt chân mày, ghé sát bên tai người nọ thì thầm, “Gầy đi nhiều như vậy, sờ không thoải mái chút nào, tỉnh lại phải ăn nhiều một chút cho ta, có nghe không?”
Người còn đang hôn mê kia thế nhưng lại tựa hồ có chút phản ứng, mí mắt khẽ khàng giật giật, dường như đang nỗ lực muốn mở mắt ra nhưng lại không cách nào mở được.
Việt Thương thấy thế, cúi đầu hôn lên mí mắt của đối phương, không biết là an ủi người nọ hay là tự an ủi chính mình, nói, “Sẽ khá hơn, ta sẽ làm cho ngươi khá hơn.”
Trước đó, Liêu lão nhân đã từng nói, tuy hiện tại Việt Tùy còn đang ở trong trạng thái hôn mê, thế nhưng đầu óc của y lại vô cùng thanh tỉnh, những chuyện xảy ra xung quanh y đều nắm bắt được, lời người khác thì thầm bên tai, y cũng có thể nghe.
Việt Thương mang theo Việt Tùy lên đường đi tìm thần y, không hề mang theo bất cứ một hộ vệ nào. Tống Tầm và Bạch Lệ Nhi có chút lo lắng, nhưng ngay sau đó lại bị Liêu lão nhân gia mắng cho một trận, “Người đột phá được tầng thứ tám đều đã ngang hàng với thần tiên, trên đời này còn có ai có thể gây tổn thương cho hắn được?”
Bạch Lệ Nhi mếu máo, “Nhiều người cùng nhau chiếu cố Kim đường chủ cũng tốt mà.”
“Có lẽ bản thân lâu chủ không muốn người ngoài quấy rầy hai người bọn họ đi.”
Cuối cùng Tống Tầm cũng đoán được tâm ý thực sự trong lòng Việt Thương.
Việt Thương ôm Việt Tùy ngồi trong xe ngựa. Con tuấn mã kia không cần người điều khiển, cứ thế chậm rãi chạy ở trên đường. Nó tựa hồ hết sức thông minh, mỗi lần đến chỗ rẽ, Việt Thường chỉ cần nhắc nhở một phen, nó liền thức thời mà chuyển hướng.
Hai người ở trong xe ngựa thoải mái vô cùng, chẳng qua không gian không khỏi dậy lên vài phần ái muội. Việt Thương mở rộng hai chân, tùy tiện dựa vào thành xe, sau đó đỡ người còn đang hôn mê nọ ngồi vào giữa hai chân của mình, từ phía sau lưng ôm lấy thân thể y, linh hoạt giúp y trút bỏ hoàn toàn y phục.
Rất nhanh, người kia đã bị hắn lột sạch, toàn thân trần trụi nằm trong lồng ngực Việt Thương. Việt Thương cũng trắng trợn dán mắt nhìn vào thân thể đối phương, hai tay ái muội mà xoa nắm vỗ về khắp từ trên xuống dưới. Rõ ràng người nọ vẫn còn đang mê man bất tỉnh, thế mà dưới từng cử chỉ vuốt ve như có như không của hắn lại không ngừng run rẩy từng hồi, mẫn cảm không gì sánh được.
Việt Thương nhịn không được thấp giọng khẽ cười một tiếng, không ngừng hôn lên vành tai và một bên mặt của đối phương, “Có thích ta làm như vậy hay không?”
Hắn lăn qua lăn lại người nọ một lúc lâu, sau đó trực tiếp dùng đôi bàn tay thon dài nắm lấy bộ vị yếu ớt thoáng có chút phản ứng kia. Dưới vài lần chà sát, tính khí của đối phương cơ hồ suýt chút nữa ngẩng đầu.
Việt Thương lại hôn lên khuôn mặt người trong ngực, hai tay lại động chuyển thêm một chút. Không ngờ một lát sau, người kia cư nhiên bắt đầu thở dốc, bộ vị đang nắm trong tay kìm không được mà phát tiết ra. Việt Thương liền dùng khăn tay lau sạch.
Dịch thể vốn dĩ phải có màu trắng đục, thế nhưng lại lẫn lộn vài phần huyết sắc, còn mang theo những tia đen thẫm đan xen.
Việt Thương nhìn nhìn một chút, khe khẽ thở dài, vò mảnh khăn tay thành một đống rồi ném ra khỏi màn xe. Sau đó, hắn dùng chăn bao lấy thân thể trần trụi của người kia, tránh cho y bị nhiễm lạnh. Hai tay không ngừng đưa đẩy trước ngực đối phương, Việt Thương truyền chân khí đã dung hòa cùng thiên địa của mình vào trong cơ thể người nọ, giúp y bảo vệ tâm mạch.
“Sợ thân thể ngươi suy yếu không chịu được, cho nên sau này, mỗi ngày làm một lần là được rồi.”
Việt Thương cố tình cười nhẹ thì thầm bên tai người kia, thanh âm của hắn cũng vì thế mà trở nên ái muội cực kỳ. Bản thân hắn hiểu, độc tố ở trong cơ thể người này ứ đọng càng nhiều thì càng gây tổn thương nặng nề tới lục phủ ngũ tạng.
Mí mắt người trong ngực dường như khẽ động, tựa hồ muốn đáp lại lời nói của Việt Thương.