Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
Tiểu nhị vội vội vàng vàng tiếp đón từng tốp khách nhân lần lượt vào quán, lại thấy vẻ mặt tò mò quan sát của Phượng Nhi, nhịn không được quay lại căn dặn nàng, “Lão bản nói, những người này chúng ta một người cũng không thể đắc tội, cẩn thận mà hầu hạ đi.”
Phượng Nhi gật đầu, “Những người này hình như đều là từ nơi khác tới.”
“Bất kể là như thế nào đi chăng nữa, cái gì không nên biết thì tốt nhất là đừng biết.” Nhớ tới sắc mặt đặc biệt khó coi của lão bản lúc trước, tiểu nhị vẫn lựa chọn tin tưởng và nghe theo lời nhắc nhở của lão ta. Ở trong lòng hắn, lão bản chính là một người từng trải xuôi nam ngược bắc không biết bao nhiêu mà kể.
Một trăm tám mươi con người toàn bộ chen chúc lấp đầy hai tầng trà lâu, cũng may giữa những người này tựa hồ cũng không có tranh luận hay bất hòa gì, cứ thế một tốp vài cá nhân tụ họp lại chiếm cứ một cái bàn. Bọn họ cũng không phải là đặc biệt khó hầu hạ gì cả, bằng không thì thật sự là không thể nào còn nhiều bàn nhiều ghế được giữ vẹn nguyên như vậy.
Đợi đến khi trong quán trà cơ hồ đã ngồi kín người, tiểu nhị và Phượng Nhi liền phát hiện ra một vấn đề kỳ lạ. Mặc dù lầu trên và lầu dưới đều đầy những người là người, mỗi bàn đều đã ngồi kín chỗ, thế nhưng có một cái bàn lại hoàn toàn không có người ngồi. Những khách nhân bước vào sau đó thậm chí chấp nhận đứng ở một góc chứ không hề chủ động tới ngồi ở chiếc bàn kia.
Hai người nhịn không được mà thầm nghĩ: có lẽ nào còn có một đại nhân vật chưa tới hay sao?
Tiểu nhị nhớ lại vẻ mặt như ra trận gặp phải cường địch của lão bản, trong lòng cũng có chút run rẩy không ngừng, chỉ sợ người còn chưa đến sẽ là một tên hung thần ác sát nào đó. Bất quá Phượng Nhi thì lại hoàn toàn trái ngược, ở tuổi của nàng, những việc như thế này đặc biệt kích thích trí tò mò. Tiểu cô nương quanh năm xướng khúc tại trà lâu cũng xem như đã tiếp thu không ít tri thức từ nam ra bắc, hoặc là cũng đã từng được nghe nói tới đủ loại đồn thổi giang hồ. Bởi thế, nàng đối với vị đại nhân vật sắp xuất hiện kia càng là tò mò không sao tả xiết.
Mắt thấy sắc trời bắt đầu trầm xuống, Phượng Nhi và tiểu nhị trong lòng tự hiểu hôm nay nhất định không thể đóng cửa đúng giờ được rồi, vì thế liền đi thắp đèn. Ngay thời điểm hoàng hôn mờ mờ ảo ảo ấy, ở phía xa xa tựa hồ có người đang tiêu sái bước tới nơi đây.
Khoảng cách quá xa cho nên nhìn không được rõ, mãi cho đến khi người tới bước vào tận cửa trà lâu, Phượng Nhi mới nhìn thấy diện mạo đối phương. Nàng nhất thời ngẩn người trong một khắc, ngay sau đó chỉ thấy tim mình đập ‘bình bịch’ liên hồi. Người nọ một thân hắc y, cao lớn, mạnh mẽ và cường tráng, trên gương mặt anh tuấn giống như được phủ một lớp bẳng mỏng nhạt nhòa, thoạt nhìn lãnh liệt đến dọa người. Người này không ai khác chính là hắc y nam tử đã ngồi hơn nửa tháng tại trà lâu lúc trước.
Y vừa bước vào cửa liền đảo mắt nhình quanh một cái. Phượng Nhi linh mẫn phát hiện ra ánh mắt mọi người ban đầu chính là đổ dồn lên trên mình nam nhân nọ, sau đó lại đồng loạt chuyển rời về phía sau lưng y.
Cảnh tượng này cũng không khỏi khiến cho Phượng Nhi nổi trí tò mò. Phía sau nam nhân này lại có cái gì đây?
Một vạt áo trắng như tuyết dần dần xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, lại là một người từ bên ngoài đi tới. Ống tay áo của người nọ nhẹ nhàng phiêu lãng tựa như bạch liên hoa nở ra từ mặt đất. Khi hắn bước vào bên trong quán trà, đích thực khiến cho không gian hôn ám mịt mờ của trà lâu như mạnh mẽ bừng lên một mạt ánh sáng chói lòa.
Khi Phượng Nhi nhìn rõ khuôn mặt người mới tới, suýt chút nữa đã thất thanh mà kêu lên.
Là người đó! Nhất định là người đó! Chính là tuyệt thế mỹ nhân mà nàng đã nhìn thấy vào buổi tối hôm nào.
Tiểu mỹ nhân một thân bạch y như tuyết, mái tóc đen như mực chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc cực kỳ đơn giản để cài lên, thoạt nhìn vừa tùy tiện vừa biếng nhác, thế nhưng lại khiến cho cả quán trà nương theo ngọc nhan mà sáng bừng lên, thực sự là xinh đẹp và mỹ diễm không ngôn từ nào tả hết.
Toàn thân người nọ giống như toát ra một loại ma lực thần kỳ. Chẳng qua chỉ là đơn giản đứng ở đó thôi, thế nhưng lại có thể khiến cho thời gian và không gian dường như chùng xuống. Trong lúc nhất thời, toàn bộ trà lâu đều chìm vào một mảnh yên tĩnh dị thường, giống như tất thảy mọi người ở đây đều đang chìm đắm vào ma lực của người ấy vậy.
Mà mỹ nhân nọ thế nhưng lại chẳng khác nào một người cao cao tại thượng bình thản quan sát tất thảy chúng sinh, điềm nhiên tiêu sái như không, nhàn nhạt mỉm cười nhìn vào những kẻ đang chết chìm bên trong mị lực của chính mình. Khi Phượng Nhi khôi phục tinh thần thì người nọ đã thong dong bước tới lầu hai, đương nhiên ngồi xuống chiếc bàn trống duy nhất kia, mà vị hắc y nam tử lại là vẻ mặt cung cung kính kính đứng ở sau lưng mỹ nhân.
Phượng Nhi cuống quýt đi pha trà, còn đặc biệt chuẩn bị mấy món điểm tâm đệ nhất của trà lâu.
Khi nàng đưa trà bánh lên lầu hai, bạch y mỹ nhân lúc này đang khẽ chống cằm ngồi ở một chỗ gần đó. Phượng Nhi mắt không chớp lấy một cái chăm chú nhìn vào đối phương. Nàng thậm chí còn cho rằng mình đang nằm mơ. Thế nhưng thời điểm nàng đặt trà bánh lên bàn, ấy vậy mà lại nghe người kia nói với nàng một câu, “Làm phiền rồi.”Sau đó Phượng Nhi nhịn không được toàn thân tức thì đông cứng, thanh âm này thực sự là hết sức dễ nghe. Nhưng là… nhưng là… nhưng là…
Nhưng là thanh âm kia sao lại là giọng nam?! Tiểu mỹ nhân cư nhiên mà một nam nhân!
Không đợi Phượng Nhi từ trong kinh hách tỉnh lại, khách khứa dưới lầu đã bắt đầu lục tục rời đi. Những người này khi đến và khi đi chẳng khác biệt gì, vô cùng chớp nhoáng, không bao lâu sau, quán trà đầy ắp khách nhân thế mà đã đi gần như sạch bách cả rồi.
Ngay cả vị bạch y công tử đẹp đến động lòng người kia cũng đặt bạc xuống chuẩn bị rời đi. Phương Nhu mặc dù bởi vì phát hiện người nọ là nam nhân mà có chút khiếp sợ, thế nhưng vẫn bị mỹ sắc của hắn mê hoặc đến không thể thoát ra, cứ thế ngây ngây ngốc ngốc nhìn theo bóng dáng hắn mỗi lúc một khất xa.
Sau khi thu dọn bàn ghế xong xuôi, Phượng Nhi lại nhịn không được mà quay sang oán thánh với lão bản cùng tiểu nhị ca ca, “Trong một lúc bao nhiêu là người đến như thế, cư nhiên ngồi chẳng được bao lâu đã chạy đi rồi. Nước trà cũng không uống mấy hớp, chẳng lẽ chỉ là vì mỹ nhân mà tới liếc mắt một cái rồi thôi?”
Tiểu nhị ha hả cười, nói, “Này, ta sống bao nhiêu năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một người đẹp đến như thế. Chỉ sợ tiên nữ trên trời bộ dáng cũng chỉ được đến thế mà thôi.”
“Câm miệng! Việc này không được nhắc lại nữa.” Lão bản vẫn duy trì vẻ mặt cẩn thật dè dặt từng li từng tý kia.
Nhìn thấy ánh mắt không phục của Phượng Nhi và tiểu nhị, lão nhịn không được cả giận nói, “Ngươi tưởng bọn hắn tới đây là để nhìn mỹ nhân sao, thực là mỹ nhân kia chính là người cầm đầu ra lệnh cho tất cả bọn hắn đấy!”
“Ta tại sao không hề nghe tiểu mỹ nhân nói gì hết? Mà những người đó cũng rất mực an an tĩnh tĩnh nha.”
Phượng Nhi cũng vô cùng kinh ngạc nhìn vào lão bản, nói, “Vị mỹ công tử kia từ đầu chí cuối chỉ nói một câu duy nhất với ta mà thôi.”
“Ngu xuẩn! Có một loại công phu gọi mà ‘truyền âm nhập mật’, đương nhiên người như chúng ta sẽ không cách nào nghe được.”
Tức thì, Phượng Nhi và đám tiểu nhị đều lộ ra biểu tình sung bái, vị công tử kia lợi hại biết bao nha. Nhưng là bọn họ không hề hay biết trong lòng lão bản bây giờ lo lắng ngập đầy. Lão dự đoán nhất định sắp có đại sự diễn ra, thế nhưng không đoán được, đại sự kia có ảnh hưởng gì tới đám dân thường như bọn hắn hay là không.
Mãi cho đến khi ra khỏi thành được mấy dặm, Việt Tùy vẫn còn chưa hiểu rõ, lên tiếng hỏi, “Chủ tử, vì sao lại chọn lựa hội họp gặp gỡ ở trong thành?”
Bọn họ thân là sát thủ, trước nay vẫn có thói quen làm việc âm thầm kín đáo, rất hiếm khi hoặc nói đúng hơn là chưa bao giờ tổ chức một cuộc hội họp quy mô như thế này, thậm chí còn quang minh chính đại mà gặp gỡ ở giữa thành. Hành sự như thế nà chẳng những để lộ dấu vết của chính mình, mà còn dễ khiến cho người ngoài chú ý.
Cho nên Việt Tùy không thể hiểu được dụng ý của chử tử, lúc này nhịn không nổi nữa mới lên tiếng hỏi dò.
Việt Thương cười khẽ, “Tứ Ngũ nói ngươi ngồi trong trà lâu kia chờ ta nửa tháng.”
Chính là hai chuyện này có liên quan gì tới nhau? Việt Tùy vẫn hoàn toàn mù mịt.
“Nghe Tứ Ngũ nói, tiểu cô nương xướng khúc ở trà lâu âm thầm yêu mến ngươi.”
Việt Tùy ngẩn ra, sau đó vô thức nói, “Chủ tử?” Người này dụng tâm chuẩn bị nhiều như vậy, chẳng lẽ chính là để đặc biệt xem mặt tiểu cô nương kia?
Việt Tùy khó mà tin được, thậm chí y còn cảm thấy vô cùng vô cùng không thể tin được.
“Ân, mặt tròn, mắt to, bộ dạng cũng xem là khả ái.”
Nhớ đến vẻ mặt khó hiểu cùng kinh ngạc của đám thủ hạ ở trong trà lâu mới vừa rồi, lại nhìn bộ dáng vân đạm phong kinh của chủ tử hiện giờ, Việt Tùy bỗng nhiên cảm thấy có chút đau đầu.