Cứ cách ba ngày, mỗi sáng sớm, Việt Thương sẽ cùng bốn vị Đường
chủ thương nghị một ít sự vụ của Thương Nguyệt lâu. Tỷ như lúc này đây, Tiêu Nhất
Sơn đưa đến mật báo từ khắp các nơi, khuôn mặt luôn luôn trầm ổn cũng mang một
tia uất giận không dễ phát hiện: “ Ngoại giới đồn đại lâu chủ đã qua đời, hiện
tại Thương Nguyệt Lâu như rắn mất đầu.”
Việt Thương cầm lấy mật
báo kia, tùy ý lật xem: “ Nhưng chỉ là thế này, ngươi cũng sẽ không tức giận
như thế.” Tiêu Nhất Sơn cúi đầu xuống, tinh tế nói: “ Người của triều đình đang
ở khắp nơi chèn ép sản nghiệp của chúng ta.”
“ Thật sự là khẩn cấp.”
Việt Thương nhíu mày. Bạch Lệ Nhi có tính nôn nóng, nhịn không
được lại hỏi: “ Sư huynh có hảo đối sách gì a?”
“ Không vội.” Việt Thương cũng không phải thực khẩn trương. Bạch
Lệ Nhi bất mãn quyệt miệng. Tống Sảo sợ nàng nói lung tung, vội vàng kéo tay
nàng: “ Lâu chủ tự nhiên đã có tính toán.”
“ Bọn họ cấp bách như thế, chính là muốn xem xem tình hình của
chúng ta, không bằng liền làm cho bọn họ tưởng rằng ta đã chết.” Tiêu Nhất Sơn
đôi mắt sáng ngời: “ Ý tứ của Lâu chủ chính là khiến cho bọn họ tin là thật?” “
Không sai.” Việt Thương trước kia chính là một tên gia khỏa rất biết bao che
khuyết điểm, Thương Nguyệt lâu hiện tại là sản nghiệp của hắn, đem tính mạng hắn
đưa vào chỗ chết còn chưa tính, nay lại còn có chủ ý động vào sản nghiệp của hắn.
Hắn cần phải hảo hảo tính toán một chút, không phải, hắn cần hảo
hảo cùng người kia thanh toán một chút, không phải chỉ là một tên hoàng đế thôi
sao, trên đời này muốn làm hoàng đế hẳn rất nhiều người đi. Lúc trước Việt
Thương kia dụng tâm xây dựng Thương Nguyệt Lâu, chính là có tâm tư muốn làm
hoàng đế phải không? “ Ba ngày sau ta muốn đến kinh thành.”
Mọi người đối với quyết định của hắn khó
hiểu, mới từ miệng ổ lang trở về, như thế nào lại muốn tự mình dâng lên miệng hổ.
Thế như Việt Thương vẫn thản nhiên nói:” Không cho hắn chút việc để làm, hắn
liền buồn chán tìm đến chúng ta gây phiền toái.” Mọi người ngộ ra, sau đó là mỉm
cười. Lâu chủ tuy rằng tu vi đã đạt đến mức tùy tâm sở dục, nhưng mọi người vẫn
lo lắng, người võ công cao thứ hai ở trog lâu chính là Kim đường chủ Việt Tùy,
dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Bạch Lêk Nhi, Việt Tùy theo Việt Thương lên đường,
phụ trách chuẩn bị hết thảy cho Việt Thương.
Khi hai người chậm rãi cưỡi ngựa đi xa,
Việt Tùy có chút không yên, bởi đêm qua hai người có cá cược với nhau, Việt Tùy
sẽ làm thế nào được cùng Việt Thương đi kinh thành. Cho dù võ công của hắn đã tới
mức xuất thần nhập hóa, nhưng vẫn quyết định sáng sớm sẽ đến hội đường xin đi
cùng Việt Thương, nhưng Việt Thương lại nói cái gì cũng không cần làm, tự nhiên
sẽ có người mời ngươi đi cùng. Kết quả, buổi sáng, y còn chưa kịp mở miệng, Thủy
đường chủ liền mãnh liệt yêu cầu Việt Tùy đi cùng lâu chủ, mệnh lệnh của vợ, Mộc
đường chủ tự nhiên tán thành, Thổ đường chủ Tiêu Nhất Sơn nội liễm cũng gật đầu,
nói muốn có người hảo hảo chiếu cố cho Lâu chủ.
Thế là Việt Tùy đành chịu thua, đi được
một lúc, trên đường không có ai, Việt Thương liền nhảy sang cưỡi chung một con
ngựa với Việt Tùy, hay tay ôm lấy hông Việt Tùy, ái muội nói: “ Không phải chỉ
thua một đêm thôi sao, ngươi tối nào không phải là của ta?” “ Nhưng, nhưng là…”
Việt Thương đỏ mặt, bởi vì khi cá cược, Việt Thương đã nói người thua phải nghe
lời người thắng, chỉ cần nghĩ đến Việt Thương thích thú với việc làm y bày ra một
vài tư thế kì quái, liền nhịn không được hối hận vì cái gì muốn cùng hắn đánh
cược.
Việt Thương mới mặc kệ y nghĩ đến cái
gì, dù sao nguyện cược nguyện thua: “ Sáng sớm tối một chút thì tốt rồi.” Cố
tình khiến Việt Tùy nghĩ rằng tối nhanh một chút thì tốt rồi.
Bất quá cho dù cưỡi ngựa, gia khỏa kia
cũng không an phận, hai tay ở trên lưng y, liền thuận theo lớp áo luồn vào, Việt
Tùy đang cưỡi ngựa, nhịn không được căng thẳng, nhưng lại không ngăn cản hắn.
Đôi tay tà ác cũng không dừng lại, sờ lưng xong liền chuyển đến bụng chậm rãi
xoa xoa, sau đó liền phủ lên khuôn ngực rắn chắc của y, đầu ngón tay không ngừng
ở trên hai khỏa hồng anh nhu nhu lại niết niết, tựa như chơi đùa đến nghiện.
Sắc mặt Việt Tùy ngày càng hồng, mím môi
không phát ra một tiếng, chỉ có chính y mới biết, thân thể nóng đến dọa người,
khí lực dường như bị trừu rút đi mất rồi.
“ Thích sao?” Việt Thương ôm lấy Việt
Tùy, khiến cho hai người gắt gao dựa sát vào nhau, sau đó bàn tay ngày càng trở
lên quá đáng, nhanh chóng nới lỏng đai lưng, từ dưới bụng xẹt xuống nơi tư mật
kia, bao phủ lấy nam căn đang run nhè nhẹ kia, không ngừng xoa nắn, lúc nặng
lúc nhẹ xoa nắn.
“ A, chủ tử…” Việt Tùy cúi đầu, thanh âm
có chút kháng cự, lại khó nhịn hừ ra một tiếng. Bọn họ hiện tại ngồi trên lưng
ngựa, nhưng lại ở trên quan đạo, ai biết lúc nào sẽ gặp được xe ngựa khác hoặc
người đi đường, loại cảm giác khẩn trương tùy thời sẽ bị người trên đường bắt gặp
khiến cho Việt Tùy cảm thấy vô cùng thẹn thùng, nhưng y lại càng luyến tiếc làm
cho nam nhân đằng sau mất hứng, chỉ có thể yên lặng cắn môi nhẫn nại.
Việt Thương thích nhất bộ dáng ẩn nhẫn của
Việt Tùy, mỗi lần nhìn thấy đều nhịn không được cảm giác muốn khi dễ y. Nam
nhân này thực sự là bảo bổi, quả thực là yêu chết vẻ mặt của y. Việt Thương
không ngừng hôn lê gáy của y, sau đó tốc độ di chuyển càng nhanh, hạ thân của
nam nhân không ngừng co rúm. Việt Tùy cảm
thấy thẹn, căn bản không dám cúi đầu xem, hai mắt mở lớn, gắt gao nhìn phía trước,
chỉ sợ có người nào đó đột nhiên hiện ra. Cảm xúc của y càng dâng lên, lại càng
khó ức chế tình dục mãnh liệt, không đến một lát sau, liền không kiềm chế được
mà tiết trong lòng bàn tay của Việt Thương, Việt Thương cười cười: “ Nhanh như
vậy?” Việt Tùy sau khi nghe được những lời này, mặt càng thêm đỏ bừng, cúi đầu
không nói được một lời.
Biết
được y vừa thẹn vừa xấu hổ, Việt Thương cũng không tiếp tục ức hiệp y,
chỉ rút tay ra, nhìn bạch trọc trong lòng bàn tay, cười cười, sau đó đưa đến miệng
liếm một chút.
Việt Tùy đang muốn xoay người thay hắn
lau đi, đột nhiên nhìn thấy động tác này của Việt Thương, khuôn mặt vốn đã đỏ bừng
lại càng nóng. Việt Thương vốn không
thích thử bạch trọc này, nhưng chất lỏng này không có mùi tanh, cũng không chua
xót, thực sự rất thanh đạm, lại có chút ngọt, kỳ thật cũng không tệ, nhưng hắn
còn chưa kịp thử lần thứ hai, nháy mắt bàn tay đã bị Việt Tùy bắt lấy, một lèo lau
sạch sẽ. Sau đó còn định vứt đi chiếc khăn kia, nhưng sợ còn chưa hủy hết hoàn
toàn, trực tiếp hủy thi diệt tích, dùng nội lực khiến cho chiếc khăn tan thành
bụi phấn.
“Ngồi vững!” Sau đó vung roi, hai chân
thúc tuẫn mã chạy như điên. Việt Thương nhìn bộ dáng như lôi phong của Việt
Tùy, nhưng nhìn hai lỗ tai hắn vẫn chưa hết đỏ, nhịn không được cười rộ lên,
sau đó ôn nhu dựa vào lưng đối phương, hai tay đặt trên hông người nọ, đem mặt
thiếp lên, nhắm mắt nghỉ ngơi.