Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
Tiêu Nhất Sơn bưng tách trà yên lặng ngồi một bên, bộ dáng bất động như núi, khiến cho người ta có một cảm giác ổn trọng và tín nhiệm tận đáy lòng.
Việt Tùy ngồi đối diện với hắn. Nội lực tiêu hao cùng với việc gấp rút chạy về khiến cho sắc mặt y thoạt nhìn có chút nhợt nhạt và suy yếu.
Tống Tầm lúc này đang nhíu mày, vẻ mặt giống như gặp phải nan đề. Chỉ có Bạch Lệ Nhi tuy rằng vẫn ngồi bên cạnh Tống Tầm, thế nhưng ánh mắt lại không ngừng quét qua trên người Việt Tùy và Tiêu Nhất Sơn, âm thầm đánh giá, trong đáy mắt còn chất chứa một tia thích thú không ai hiểu được.
“Ta tra cứu rất nhiều cổ thư, thế nhưng vẫn chưa tìm được chút manh mối nào.”
Lời này khiến cho Việt Tùy bất chợt nhíu mày, còn Tiêu Nhất Sơn lại nhẹ nhàng đặt chén trà trong tay xuống, nói một câu, “Đã biết.”
Nhìn vào bộ dạng khó hiểu của hắn, Bạch Lệ Nhi có chút bực mình, “Tiêu đại ca, ngươi một chút cũng không lo lắng hay sao?”
“Ta sẽ sai người bắt Bát vương gia tới.”
Tiêu Nhất Sơn thản nhiên nói một câu như thế, bỗng chốc khiến cho mọi người đồng loạt sững sờ. Thì ra không phải hắn không thèm để tâm mà là đã sớm nghĩ ra một biện pháp khả thi khác.
Nếu đã không tìm được ghi chép liên quan đến ‘Tỏa hồn trận’, vậy thì người đã sử dụng trận pháp này chắc chắn là người biết rõ nhất rồi, không phải sao? Trước mắt, người có thể cứu được lâu chủ, nói không chừng chỉ có một mình Bát vương mà thôi.
Việt Tùy từ sau khi đưa Việt Thương trở về vẫn liên tục im lặng, chưa từng mở miệng nói một lời nào, phần lớn sự việc xảy ra trên đường cũng đều do Tứ Ngũ thay mặt y kể lại. Đúng lúc này, y đột nhiên đứng dậy, nói, “Ta đi!”
Nói rồi cứ thế rời đi. Tống Tầm và bạch Lệ Nhi sau một hồi khuyên ngăn không được cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn người bỏ đi.
“Kim đường chủ bị thương còn chưa lành đâu!” Bạch Lệ Nhi vội vã quay đầu nhìn về phía Tống Tầm.
Tống Tầm nhíu mày nhìn về Tiêu Nhất Sơn nãy giờ vẫn luôn ngồi vững như núi, “Tiêu đại ca, chuyện này…”
“Ta cũng không ngăn được hắn.”
Tiêu Nhất Sơn không hề che giấu nói. Từ trước tới nay, trong ngũ đại đường chủ của Thương Nguyệt lâu, người có công phụ đệ nhất chính là Kim đường chủ, tiếp đó Thổ đường chủ và Hỏa đường chủ ngang hàng nhau. Mộc đường chủ Tống Tầm thiên về dùng độc, còn Thủy đường chủ Bạch Lệ Nhi là người yếu nhất.
Kỳ thực bọn họ hiểu được, Kim đường chủ dưới sự chỉ dẫn của lâu chủ, võ nghệ đã tinh tiến hơn trước rất nhiều. Tuy rằng lần này y tổn hao rất nhiều nội lực, thế nhưng muốn hạ gục y cũng không phải chuyện dễ dàng. Một khi đã như thế thì cản lại bằng cách nào đây?
Nếu như y đã có ý muốn đi thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm cơ hội để bỏ đi.
“Ta đã an bài hết cả rồi.”
Tiêu Nhất Sơn làm việc vô cùng cẩn thận. Nghe vậy, Bạch Lệ Nhi và Tống Tầm cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi.
“Cho dù tìm được Bát vương, hắn làm sao có thể nói cho chúng ta biết cách cứu sư huynh?”
Bạch Lệ Nhi cũng không lạc quan một cách mù quáng. Chính mình huyết tẩy Thiên Thần cung của người ta, hiện tại lại tới cầu người ta giúp đỡ? Đối phương hẳn là hận không thể chính tay giết hết bọn họ đi, như thế nào lại sẵn lòng giúp đỡ cho được? Kể cả có bắt người về đây, chỉ sợ hắn một chữ cũng không chịu hé răng.
Tiêu Nhất Sơn vẫn im lặng như trước. Tống Tầm bất đắc dĩ thở dài, “Chỉ cần có một tia hi vọng thì nhất định phải thử.”
“Vậy hiện tại phải làm sao? Cứ ở đây đợi tin?”
“Không được, kéo dàng càng lâu thì chủ tử càng nguy hiểm, ta phải đi tìm sư phụ.” Tống tầm cũng đứng dậy, quyết định thu dọn hành lý xuất môn một phen.
Không ngờ, đúng lúc này Tiêu Nhất Sơn lại đột nhiên mở miệng, “Mang lâu chủ cùng đi đi.”
Tống Tầm cũng nghĩ, như vậy, ngộ nhỡ sư phụ thực sự có cách, chẳng phải là tiện lợi chữa trị luôn hay sao, vì thế liền nghe theo.
Trên đường, Việt Thương có tỉnh lại một lần. Khi đó bọn họ đã sắp đi tới làng nhỏ của sư phụ Tống Tầm. Việt Thương nằm bên trong xe ngựa rộng rãi, bất quá lúc này lại phát hiện trên xe vắng bóng nam nhân trung thành và tận tâm kia.
Hắn thấy Bạch Lệ Nhi ngồi ở một bên, cạnh đó còn có rất nhiều thư sách về y thuật. Bản thân nàng cũng đang cầm một cuốn trên tay, vội vàng xem xét, thoạt nhìn không giống như đang đọc sách mà có lẽ giống như tìm kiếm một cái gì đó hơn. Cũng thực là làm khó cho nàng. Việt Thương từng nghe ai đó nói rằng, Bạch Lệ Nhi vốn dĩ rất ghét đọc sách, thế mà không hiểu vì sao lúc này nàng lại chuyên tâm như vậy.
“Lệ… Nhi…” Vừa mở miệng, Việt Thương liền phát hiện thanh âm của mình không biết vì sao lại trở nên khản đặc.
Bạch Lệ Nhi ngẩn người, tức thì ném cuốn sách đang cầm trong tay, cơ hồ vui sướng phát điên mà nhào tới. Bất quá, chợt nhớ ra thân thể người kia còn đang suy yếu, vì thế nàng lại vội vã khựng người. Tư thế thoạt nhìn phi thường kỳ quặc này khiến cho Việt Thương nhịn không được mà khẽ cười lên.
“Sư huynh, cuối cùng huynh cũng tỉnh rồi…” Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, nước mắt đã vội vã tuôn rơi.
Việt Thương đã sớm được lĩnh giáo công phu khóc lóc của nàng, cho nên nhất thời có chút dở khóc dở cười, “Sư huynh không sao, đừng khóc, không thì Tống Tầm sẽ nghĩ là ta bắt nạt muội…”
Nghe thanh âm khô khốc đặc khàn gian nan phát ra từ cổ họng người kia, Bạch Lệ Nhi vội vàng gạt nước mắt, mang một túi nước tới cho Việt Thương.
Ở bên ngoài, Tống Tầm và Tiêu Nhất Sơn cũng nghe được động tĩnh, nhất thời tiến vào xem xét. Vì thế, mã xa rộng lớn bỗng chốc bị nêm đầy người mà trở nên chật chội vô cùng.
Việt Thương nhìn qua hết thảy mọi người, thế nhưng vẫn không thấy bóng dáng của người kia đâu, trong lòng âm thầm đoán định một khả năng có thể xảy ra nhất.
“Ta lần này là trúng độc hay là bị thương?” Nói thật, trong lòng hắn cũng cảm giác được một chút, hình như từ sau khi thoát ra khỏi trận pháp cổ quái kia, toàn thân đã có cái gì đó không được bình thường.
Tống Tầm vẻ mặt khổ bức nói, “Lâu chủ, trận pháp này quá mức quỷ dị, thứ cho thuộc hạ vô năng.”
“Không liên quan đến ngươi.” Việt Thương được Bạch Lệ Nhi chăm sóc, uống vào một chút nước cho nhuận cổ họng. Cơ thể hắn hiện tại hoàn toàn vô lực, vì thế phải dựa vào Bạch Lệ Nhi mới có thể miễn cưỡng ngồi dậy. Nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của hắn, vành mắt Bạch Lệ Nhi thoáng chốc lại hồng hồng.
“Việt Tùy đâu?” Việt Thương sau cùng vẫn nhịn không được mà lên tiếng hỏi.
Bạch Lệ Nhi giúp hắn chỉnh trang mấy lọn tóc loạn bay trên mặt, đáp, “Kim đường chủ đi bắt Bát vương rồi.”
Việt Thương nhất thời hiểu được dụng ý của mấy người bọn họ, lắc đầu cười cười nói, “Bảo y trở về đi, vô dụng thôi.”
“Vì sao?” Bạch Lệ Nhi có chút bất mãn. Cho dù mọi người đều biết Bát vương chắc chắn sẽ không nói ra cách hóa giải trận pháp, thế nhưng ngộ nhỡ hắn chịu nói thì sao? Chỉ cần có biện pháp thì vẫn nên thử một lần.
Việt Thương tuy rằng thân thể hư nhược đến cùng cực nhưng vẫn mỉm cười với nàng, “Hắn nhất định cũng không biết.”
Thấy mọi người không hiểu, hắn lại tiếp lời, “Trận pháp kia không phải do Bát vương thiết lập, hắn như thế nào biết được huyền cơ ẩn chứa bên trong?”
Kỳ thực, ngày ấy, khi tiến vào chủ điện, Việt Thương đã phát hiện raq một vài điểm bất thường. Thiên Thần cung tuy rằng mới tung hoành trên giang hồ mấy chục năm nay, thế nhưng những viên gạch xanh rêu bên trong chủ điện kia thoạt nhìn lại tựa như có niên đại từ rất lâu rồi. Hơn nữa, những công trình kiến trúc xung quanh luôn luôn cho người ta một cảm giác rất không ăn nhập. Lúc ấy Việt Thương chính là đã cảm thấy có chút quái dị khó diễn tả bằng lời.
Sau đó ngẫm lại, những viên gạch xanh được bố trí bên trong chủ điện có khi chính là mấu chốt của trận pháp này. Lúc ấy tinh thần của hắn bị mười mấy cao thủ thề sống chết bảo hộ chủ điện kia thu hút, bằng không, nếu quan sát kỹ hơn, hẳn là sẽ phát hiện ra những viên gạch xanh kia có niên đại không dưới một trăm năm. Mà những công trình kiến trúc xung quanh rõ ràng là vật bổ trợ phía sau, phối hợp với những viên gạch xanh kia để kiến tạo trận pháp.
Cho nên, Việt Thương tin tưởng, Uất Trì Vô Ương không phải người bày ra trận pháp này. Hắn chẳng qua chỉ là người phát hiện và lợi dụng trận pháp này để đạt thành mục đích mà thôi, cho dù có bắt được hắn về đây cũng không có tác dụng gì cả.
“Việc này đã xong, toàn lâu trên dưới không một ai được liên hệ với Võ quốc nữa.”
Bạch Lệ Nhi tròn mắt nhìn hắn, “Vũ vương sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?”
Việt Thương liếc mắt về phía cành cây khô quắt bên ngoài cửa sổ, “Sắp đến mùa đông rồi.”