Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
Uất Trì Vô Ương nhìn Việt Tùy mỗi lúc một mơ hồ, lại nhìn cổ vương trong chén há miệng cắn nuốt từng hớp máu của y, chỉ cảm thấy mọi sự thuận lợi vượt ngoài sức tưởng tượng. Dường như lão thiên gia cũng đứng về phía hắn vậy.
Thậm chí, bất giác hắn như nghe được thanh âm ôn hòa của người nọ, còn như nhìn thấy ánh mắt chất chứa nhu tình mà người đó dành cho mình. Bỗng chốc nụ cười trên môi hắn lại càng thêm rõ nét.
Đáng tiếc hắn vui mừng cũng không được bao lâu. Luồng áp lực mơ hồ bao bọc xung quanh người kia bất chợt giống như hồng thủy tràn bờ, thình lình trào ra bốn phương tám hướng.
Bốn vị trưởng lão đang hợp lực làm phép bỗng nhiên bị luồng áp lực bất chợt biến đổi kia phản phệ mà trọng thương, không trực tiếp thổ huyết suy yếu thì cũng là chịu không được áp lực mà bị đánh thẳng tới vách tường hôn mê bất tỉnh.
Uất Trì Vô Ương cũng bị chính pháp thuật của mình phản phệ, bị áp lực cường đại kia làm cho khí huyết đảo lộn một hồi, bay thẳng về phía sau rồi đập mạnh vào vách đá. Lồng ngực vừa bị khí áp công kích nay lại chịu thêm tác động từ va đập khiến cho khí huyết của hắn một lần nữa rối loạn không thôi.
Trái lại, nam nhân thần trí mơ hồ, thân thể suy yếu vốn đang trầm mặc ngồi trên phiến đá kia thế nhưng bỗng chốc xoay người đứng dậy. Sự thay đổi bất thình lình của mọi thứ xung quanh khiến cho cổ vương đang mặc sức uống máu ở trong chén bạc kia cũng cảm thấy vài phần uy hiếp.
Nó ngóc nửa thân mình, bày ra bộ dáng chuẩn bị tấn công. Đáng tiếc, động tác của người nọ nhanh hơn so với nó rất nhiều. Y cấp tốc bưng chén máu cùng với con trùng kia đổ trở lại hũ đá, đậy nắp rồi mang nó xuống khỏi điện thờ.
Trước khi rời đi, Việt Tùy đảo mắt nhìn qua bốn lão nhân và Uất Trì Vô Ương đang chật vật vô cùng nằm rải rác ở xung quanh kia một cái, bình ổn nói, “Ta tuyệt không thể để cho ngươi lợi dung ta mà đi lừa gạt chủ tử.”
Nói xong, y không chút do dự mà chạy về phía cửa ra.
Bởi vì không muốn nghi thức bị quấy rầy, cho nên mấy vị trưởng lão kia căn bản không bố trí bất cứ thủ hạ nào ở bên trong sơn động cả. Đám người canh giữ bên ngoài cửa động cũng hoàn toàn không biết tình huống bên trong, cho nên khi Việt Tùy bất chợt lao ra, bọn chúng thực sự trở tay không kịp, trong nháy mắt đã ngã xuống, chết không kịp hé răng.
Việt Tùy thuận tay lột bỏ quần áo của một người trong số đó, mặc vào, ôm theo hũ đá kia tức tốc chạy ra ngoài núi. Bởi vì đề phòng đám người kia đuổi theo, cho nên suốt dọc đường đi, y căn bản không hề dừng lại.
Lộ trình nguyên bản phải mất đến một ngày, y thế nhưng lại đi hết chỉ trong một đêm. Tới được thôn xóm mà trước đó đã dừng chân, lại lo lắng người trong thôn cùng với đám người kia là đồng bọn, cho nên y không dám lộ diện, chỉ âm thầm dắt ngựa lén bỏ đi.
Đám người Uất Trì Vô Ương bị ám toán, bọn người Miêu tất nhiên sẽ không cam lòng. Việt Tùy rời đi chưa được bao lâu đã có người đuổi theo, trên đường bài bố không ít thiên la địa võng.
Việt Tùy trong lòng suy đoán, nếu chỉ vì một người như y, hẳn là bọn chúng sẽ không cần hao tâm tổn trí nhiều như thế, đám người này khẳng định là muốn thu lại cổ vương.
Thế nhưng, vì người nọ, cổ vương này tuyệt đối không thể trả lại! Vì để có được cổ vương này, y đã phải đánh đổi rất nhiều, thậm chí suýt chút nữa mất đi cả mạng sống, lúc ấy may mắn bắt được cổ vương phần nhiều cũng là nhờ đám người Uất Trì Vô ương chủ quan khinh địch.
Ngày đó, khi vừa xuất phát, Tiêu Nhất Sơn đã từng lén lút chuyển cho Việt Tùy một phong mật thư. Y đã tranh thủ lúc Uất Trì Vô Ương không để ý mà âm thầm mở ra xem xét. Ngay từ đầu Tiêu Nhất Sơn đã hoài nghi ‘Tục mệnh cổ’ là giả. Cái gì mà cải tử hoàn sinh, nghe đã thấy quá mức hư ảo rồi. Bất quá, Tiêu Nhất Sơn cũng tin rằng Uất Trì Vô ương nhất định còn có cách khác để cứu mạng chủ tử. Thế nhưng con át chủ bài kia, trừ khi người nọ nắm chắc được phần thắng, khẳng định bản thân mình được an toàn, nếu không hắn tuyệt sẽ không tiết lộ ra ngoài.
Tiêu Nhất Sơn đề nghị Việt Tùy dọc đường tận lực tỏ ra khinh thường và phớt lờ Uất Trì Vô ương. Kẻ ngang tàng bạo ngược như hắn, một khi bị người khác xem nhẹ, nhất định sẽ phẫn uất tột cùng. Cảm xúc dao động mới có khả năng khiến cho hắn không thể duy trì tỉnh táo mà bộc lộ mục đích sau cùng.
Cho nên suốt cả hành trình, Việt Tùy không có bất luận phản ứng gì đối với Uất Trì Vô Ương. Sau khi tới thôn làng nọ, Việt Tùy còn cố ý để Uất Trì Vô Ương phát hiện y lén lút đi dò đường giữa đêm hôm khuya khoắt, làm cho hắn tưởng rằng y trong lòng bất ổn, lo lắng không yên, cảm thấy thời cơ đã đến mà buông lỏng cảnh giác và phòng bị.
Cuối cùng, đúng như Việt Tùy định liệu, ở làng thợ săn, Uất Trì Vô Ương bí mật gặp gỡ người của hắn, sau đó trực tiếp cùng y trở mặt.
Sau khi bị bắt, vì muốn lật nốt con át chủ bài cuối cùng của đối phương, Việt Tùy cắn răng chịu đựng một ngày một đêm bị cổ trùng giày vò đày đọa. Nhiều lần thiếu chút nữa đã nhịn không nổi, y chỉ hận không thể tự mình kết liễu cho xong, thế nhưng lại không thể bỏ mặc an nguy của người nọ, vì thế chỉ đành cố sức chống đỡ đến cùng.
Việt Tùy còn nhớ rõ mấy thủ vệ kia vào lúc thi triển pháp thuật đã nói, bất cứ ai sau khi bị cổ trùng giày vò một ngày, chắc chắn sẽ đau đớn đến mức mất đi một nửa cái mạng, cho dù thể trạng có tốt thì ý chí cũng suy sụp dẫn đến điên điên khùng khùng. Uất Trì Vô Ương lúc ấy chính là muốn bức y phát điên.
Một con rối hoàn toàn mất đi ý thức, đối với thuật dời hồn mà nói chẳng khác nào một con dê non mặc người làm thịt. Việt Tùy lúc đó đích thực chật vật vô cùng. Uất Trì Vô Ương bởi vì thấy y đã không còn là mối uy hiếp, cho nên mới nói ra con bài chưa lật sau cuối.
Hôm ấy, ở trong mật thất, Việt Tùy phát hiện mấy vị trưởng lão kia không hề mang theo thủ vệ bên người. Y đoán rằng vào thời điểm thi triển pháp thuật, bọn chúng cũng sẽ cần yên tĩnh, tuyệt không để người khác quấy rầy. Xem ra đống dược vật lúc trước Bạch Lệ Nhi nhét vào người y hiện tại đã có chỗ để phát huy công dụng rồi.
Việt Tùy biết đối phương là người am hiểu về cổ trùng và độc vật, đương nhiên hạ độc là một biện pháp không sáng suốt gì. Thế nhưng, trong số dược kia có một loại thuốc khiến cho khí huyết người ta sôi sục, vừa vặn có thể mang ra dùng được.
Kỳ thực Việt Tùy cảm thấy bản thân mình là bởi vì gặp may nên mới thoát được vu thuật. Lúc ấy, dước tác dụng của quỷ thuật kia, tinh thần y thực sự đã dần dần mất đi thanh tỉnh. Bất quá, ngay tại thời khắc sau cùng trước khi hoàn toàn rơi vào vô thức, công hiệu của dược vật thế mà lại phát huy, khiến cho bọn họ khí huyết rối loạn, làm hỏng trận pháp, đồng thời cũng phải gánh chịu một trận phản phệ kinh người.
Sau khi thoát ra, Việt Tùy miệt mài bỏ chạy không ngừng không nghỉ, dọc đường đã chạy chết ba con ngựa, mà những phân bộ của Thương Nguyệt lâu dọc đường cũng tận lực che chở yểm trợ cho y tránh thoát khỏi sự tuy đuổi hừng hực khí thế của người Miêu. Sự việc này tạo ra động tĩnh quá lớn, thu hút sự chú ý của đại đa số bang phái trong giang hồ, ngay cả Vũ vương cũng đánh hơi tới.
Bất quá, Tiêu Nhất Sơn đã linh hoạt giở vài thủ đoạn, âm thầm lặng lẽ dẫn dắt sự chú ý của Vũ vương tới đám người Miêu, cũng mang luôn những hành tung sau cùng của Uất Trì Vô Ương tiết lộ cho hắn biết.
Đáng tiếc, mặc dù có Tiêu Nhất Sơn ở đằng sau tận lực chống đỡ, thế nhưng thời điểm Việt Tùy về đến sơn cốc, thoạt nhìn còn suy yếu hơn cả Việt Thương vốn đang hấp hối nằm bất động một chỗ kia.
Bộ dáng rã rời suy kiệt như chỉ mành treo chuông của y đã dọa Tống Tầm và Bạch Lệ Nhi một trận. Cũng may đúng lúc này, Việt Thương sau mười ngày hôn mê lại tỉnh dậy một hồi.
Tống Tầm vốn muốn che giấu tình trạng của Việt Tùy, thế nhưng Việt Thương là ai chứ? Hắn liếc mắt nhìn Tống Tầm một cái, nghiêm mặt hỏi, “Có chuyện gì?”
Tống Tầm còn chưa kịp hồi đáp đã nghe Bạch Lệ Nhi ở một bên bịa chuyện. Nàng nói Việt Tùy ra ngoài tìm kiếm danh y vẫn chưa trở về.
Chẳng ngờ Việt Thương căn bản không hề bị gạt, hắn nói, “Lệ Nhi, ngay cả muội cũng dám lừa sư huynh? Còn có ngươi nữa, Tống Tầm!”
Bạch Lệ Nhi không giữ được bình tĩnh, lập tức thú tội, mà Tống Tầm cũng không còn cách nào khác, ở một bên bổ sung đầy đủ những chuyện đã phát sinh trong lúc Việt Thương hôn mê. Sau cùng hắn nói đến việc Việt Tùy liều chết phục mệnh, đã mang được cổ vương trở về.
“Phơi nắng, mài thành bột, đút cho hắn ăn.”