The Viscount Who Loved Me

Chương 16: Chương 16




Theo sự chú ý của Bổn Tác Giả thì hôn lễ giữa Lord Bridgerton và Miss Sheffield sẽ là một sự kiện nhỏ, riêng tư và dành cho gia đình.

Nói theo cách khác, Bổn Tác Giả không được mời.

Nhưng không cần phải lo sợ, độc giả thân mến, Bổn Tác Giả luôn ở trạng thái tháo vát nhất trong những lú này, và những hứa sẽ bật mí những chi tiết của buổi lễ, cả mặt thú vị và mặt vô vị.

Hôn lễ của chàng độc thân được săn đón nhất ở Luân Đôn chắc chắn là điều gì đó phải được tường thuật trong cột báo khiêm tốn của Bổn Tác Giả, các bạn không đồng ý sao?

Tạp chí của Lady Whistledown, ngày 13 tháng 5 năm 1814

Vào đêm trước hôn lễ, Kate đang ngồi trên giường của cô trong bộ áo ngủ mà cô thích nhất, nhìn ngạc nhiên vào những rương hòm được đặt khắp sàn. Mọi đồ vật của cô đã được thu xếp, gấp lại gọn gàng hoặc được xếp thành dãy, sẵn sàng cho việc vận chuyển sang nhà mới của cô.

Ngay cả Newton cũng được chuẩn bị cho chuyến đi. Nó đã được tắm và lau khô, một cái vòng cổ mới được gắn vào cổ, và những đồ chơi được ưa thích nhất của nó đã được xếp vào một cái xách nhỏ giờ đang được đặt trong sảnh, ngay sát cạnh cái tủ gỗ được khảm rất tinh tế mà Kate đã có từ khi cô còn là một đứa trẻ.

Cái tủ được chất đầy những đồ chơi và kho báu tuổi thơ của Kate, và cô cảm thấy được an ủi với sự hiện diện của chúng ở đây tại Luân Đôn. Thật là ngu ngốc và quá cảm xúc, nhưng đối với Kate nó khiến cho sự thay đổi của cô bớt đáng sợ hơn một chút. Đem theo những thứ của cô - những thứ nhỏ bé buồn cười chẳng có ý nghĩa gì với ai ngoài cô - đến nhà của Anthony khiến cho nó có vẻ giống với nhà của cô hơn.

Mary, người luôn có vẻ biết được những gì Kate cần trước cả khi cô biết được điều đó, đã nhắn với những người bạn ở Somerset một khi Kate đã đính hôn, hỏi nhờ họ gửi cái tủ đến Luân Đôn kịp thời gian cho hôn lễ của cô.

Kate đứng dậy và đi thơ thẩn trong phòng, ngừng lại để lướt những ngón tay cô trên cái áo ngủ đã được gấp và đặt trên một cái bàn, đang chờ được đặt vào cái rương cuối cùng của cô. Nó là một cái áo ngủ mà Lady Bridgerton - Violet, cô đã bắt đầu nghĩ về bà là Violet - đã mua nó, được cắt may giản dị nhưng lớp vải lại rất mỏng. Kate đã ngượng ngùng suốt cả chuyến đi đến chỗ người may đồ nội y. Đây là mẹ của vị hôn phu của cô, lựa chọn những thứ cho đêm tân hôn!

Khi Kate cầm cái áo lên và cẩn thận đặt nó vào một i rương, cô nghe một tiếng gõ cửa. Cô gọi to lời chào đón, và Edwina thò đầu vào. Cô cũng đã mặc đồ đi ngủ, mái tóc sáng màu của cô được túm ra phía sau trong một cái búi nhỏ cẩu thả trên gáy.

“Em nghĩ chị có thể sẽ muốn uống sữa nóng.” Edwina nói.

Kate mỉm cười biết ơn. “Điều đó nghe cứ như thiên đường vậy.”

Edwina cúi xuống và nhấc lên một cái khay cô đặt trên sàn nhà. “Em không thể giữ cả hai cốc sữa và mở nắm cửa cùng lúc được.” Cô giải thích với một nụ cười. Một khi đã vào bên trong, cô đá cánh cửa khép lại và đưa một cốc cho Kate. Mắt dính chặt vào Kate, Edwina hỏi mà không mào đầu, “Chị có sợ không?”

Kate uống một hớp nhỏ, kiểm tra độ nóng trước khi nuốt nó xuống. Nó nóng nhưng không gây bỏng và khiến cô thấy được yên tâm. Cô đã uống sữa nóng từ khi còn nhỏ, và vị của nó cùng cảm giác mà nó mang lại luôn khiến cô cảm thấy ấm áp và an toàn.

“Không hẳn là sợ,” cuối cùng cô trả lời, ngồi xuống mép giường, “nhưng căng thẳng. Chắc chắn là căng thẳng.”

“Chà, tất nhiên là chị căng thẳng.” Edwina nói, bàn tay còn lại của cô vẫy minh họa trong không trung. “Chỉ có một kẻ ngốc mới không căng thẳng. Cả cuộc đời chị sẽ thay đổi. Mọi thứ! Ngay cả họ của chị. Chị sẽ là một phụ nữ có chồng. Một nữ tử tước. Sau ngày mai, chị sẽ không còn là người phụ nữ như trước nữa, Kate, và sau tối mai -”

“Đủ rồi đấy, Edwina.” Kate ngắt lời.

“Nhưng -”

“Em chẳng khiến cho chị bình tĩnh hơn chút nào.”

“Ôi.” Edwina gửi cô một nụ cười ngại ngùng. “Xin lỗi chị.”

“Ổn mà.” Kate trấn an cô.

Edwina giữ lưỡi mình yên lặng trong khoảng bốn giây trước khi cô hỏi. “Mẹ đã nói chuyện với chị chưa?”

“Chưa.”

"Mẹ phải n chị không nghĩ vậy sao? Ngày mai là hôn lễ của chị, và em chắc là có nhiều chuyện một người cần phải biết.” Edwina uống một ngụm sữa lớn, để lại một hàm râu trắng phía trên môi cô, rồi ngả người ra bên mép giường phía bên kia của Kate. “Em biết là có nhiều thứ mà em không biết. Và trừ khi chị đã có âm mưu gì đó mà em không hay, em không thấy làm thế nào mà chị lại có thể biết được.”

Kate tự hỏi liệu có là bất lịch sự khi bịt miệng em gái cô với vài cái đồ nội y mà Lady Bridgerton đã mua không. Việc này có một vài công lý tuyệt vời trong sự táo bạo đó.

“Chị Kate?” Edwina hỏi, chớp mắt tò mò. “Kate? Tại sao chị lại nhìn vào em lạ lùng thế?”

Kate nhìn vào bộ đồ nội y đầy khao khát. “Em không muốn biết đâu.”

“Hmmph, à, em -”

Câu lầm bầm của Edwina bị ngắt ngang bởi một tiếng gõ cửa. "Mẹ đấy.” Edwina nói với một cái cười toét miệng láu lỉnh. “Em không thể chờ được.”

Kate đảo tròn mắt với Edwina khi cô đứng dậy để mở cửa. Chắc chắn rồi, Mary đang đứng trong sảnh, đem theo hai cốc nghi ngút khói. “Ta đã nghĩ là con sẽ muốn uống sữa nóng.” Bà nói với một nụ cười yếu ớt.

Kate đưa cốc sữa của cô lên để trả lời. “Edwina cũng có cùng ý tưởng.”

“Edwina làm gì ở đây?” Mary hỏi, đi vào phòng.

“Kể từ khi nào con cần phải có một lý do mới có thể nói chuyện với chị con?” Edwina hỏi với một cái khịt mũi.

Mary bắn vào cô một cái nhìn cáu kỉnh trước khi bà quay sang hướng sự chú ý vào Kate. “Hmmm.” Bà trầm ngâm. “Chúng ta có vẻ là có một cốc sữa dư ra.”

“Cốc này đã trở nên âm ấm rồi.” Kate nói, đặt cốc của cô xuống cái rương đã đóng nắp và thay nó bằng một cốc ấm hơn từ tay Mary. “Edwina có thể cầm cốc kia xuống bếp khi con bé rời đi.”

“Xin lỗi?” Edwina hỏi, có vẻ mất tập trung. “Ôi, tất nhiên. Em rất vui được giúp đỡ mà.” Nhưng cô không đứng dậy. Thật ra, cô còn chẳng vặn người, chỉ có đầu cô cử động tới lui khi cô nhìn từ Mary sang Kate và ngược lại.

“Mẹ cần phải nói chuyện với chị Kate.” Mary nói.

Edwina gật đầu nhiệt tình.

"Một mình.”

Edwina chớp mắt. “Con phải đi sao?”

Mary gật đầu và đưa cốc sữa ấm ra.

“Bây giờ?”

Mary lại gật đầu.

Edwina trông tiu nghỉu, rồi vẻ mặt cô chuyển thành một nụ cười đề phòng. “Mẹ đang đùa, phải không mẹ? Con có thể ở lại, đúng không?”

“Sai.” Mary trả lời.

Edwina chuyển đôi mắt nài nỉ sang Kate.

“Đừng có nhìn chị.” Kate nói mà chỉ vừa đủ kiềm lại một nụ cười. “Đó là quyết định của bà. Bà sẽ là người nói chuyện mà. Chị sẽ nghe thôi.”

“Và hỏi các câu hỏi.” Edwina chỉ ra. “Và em cũng có các câu hỏi nữa.” Cô quay sang mẹ cô. “Rất nhiều câu hỏi.”

“Mẹ chắc là con có,” Mary nói, “và mẹ sẽ rất vui khi trả lời tất cả chúng vào buổi tối trước khi con kết hôn.”

Edwina rên rỉ trong lúc cô đứng lên. “Chuyện này thật không công bằng.” Cô lầm bầm, giật cái cốc từ tay Mary.

“Cuộc sống là không công bằng.” Mary nói với một nụ cười toét miệng.

“Con sẽ nói thế.” Edwina làu bàu, kéo lê chân khi băng ngang qua phòng.

“Và không nghe lén sau cửa!” Mary gọi với ra.

“Con sẽ không dám mơ thế.” Edwina kéo dài giọng. “Cứ như là mẹ sẽ nói đủ to để con có thể nghe được cái gì đó vậy.”

Mary thở dài khi Edwina đã bước ra ngoài sảnh và đóng cửa lại, nhưng chuyển động của cô xen lẫn với những câu lầm bầm khó hiểu. “Chúng ta phải thì thầm thôi.” Bà nói với Kate.

Kate gật đầu, nhưng cô cảm thấy đủ trung thành với em gái để nói, “Con bé có thể sẽ không nghe lén mà.”

Cái nhìn mà Mary đưa cho cô cực kỳ ngờ vực. “Con có muốn mở cửa ra để xem sao không?”

Kate cưới toét miệng. “Luận điểm được tiếp thu.”

Mary ngồi xuống chỗ mà Edwina đã vừa mới giữ và nhìn vào Kate thẳng thắn. “Ta chắc là con biết tại sao ta ở đây.”

Kate gật đầu.

Mary uống một hớp sữa và yên lặng một lúc lâu trước khi bà nói, “Khi ta kết hôn - vào lần đầu tiên, không phải là với cha con - ta chẳng biết gì về những thứ sẽ xảy ra ở giường tân hôn. Nó không - ” Bà nhắm mắt lại một lúc, và trong giây lát đó bà trông như thể đang đau đớn. “Sự thiếu kiến thức của ta đã khiến nó càng khó khăn hơn.” Cuối cùng bà nói, sự chậm rãi trong những từ ngữ được lựa chọn cẩn thận của bà nói với Kate rằng ‘khó khăn’ rất có thể là nói tránh.

“Con hiểu rồi.” Kate thì thầm.

Mary nhìn lên sắc bén. “Không, con không hiểu. Và ta hy vọng con sẽ không bao giờ hiểu. Nhưng đó không phải là ý ta muốn nói. Ta đã luôn thề là không con gái nào của ta sẽ bước vào hôn nhân mà không biết gì về những thứ xảy ra giữa người chồng và người vợ.”

“Con đã biết những vấn đề cơ bản rồi.” Kate thừa nhận

Rõ ràng là ngạc nhiên, Mary hỏi, “Con biết?”

Kate gật đầu. “Nó không thể khác biệt nhiều so với động vật.”

Mary lắc đầu, đôi môi bà bĩu ra thành một nụ cười thú vị. “Không, nó không.”

Kate xem xét cách nào tốt nhất để đặt câu hỏi tiếp theo. Từ những gì mà cô đã thấy ở trang trại hàng xóm của họ ở Somerset, hành động giao phối trông không thoải mái tí nào. Nhưng khi Anthony hôn cô, cô cảm thấy như cô đang đánh mất ý thức vậy. Và khi anh hôn cô đến hai lần, cô không chắc là cô có muốn nó trở về không! Cả người cô rạo rực, và cô cho rằng nếu những buổi gặp gỡ của họ xảy ra ở những nơi thích hợp hơn thì có lẽ cô đã để cho anh làm bất cứ điều gì mà chẳng hề phản đối.

Nhưng rồi lại còn có con ngựa cái la hét kinh khủng lên ở trang trại... Thành thật mà nói, những mảnh ghép của bài toán đố này chẳng có gì là khớp với nhau cả.

Cuối cùng, sau khi hắng giọng, cô nói. “Nó trông không có vẻ dễ chịu lắm.”

Mary nhắm mắt lại, gương mặt bà lại có vẻ như lúc trước - như thể bà đang nhớ lại điều gì đó mà bà chỉ muốn cất nó ở đâu đó trong góc tăm tối của trí óc. Khi bà mở mắt ra lần nữa, bà nói. “Sự thích thú của người phụ nữ phụ thuộc hoàn toàn vào chồng họ.”

“Và của người đàn ông?”

“Hành động yêu,” Mary nói, đỏ mặt, “có thể và nên là một trải nghiệm dễ chịu cho cả người đàn ông và phụ nữ. Nhưng - ” Bà ho và uống một hớp sữa. “Ta sẽ thiếu sót nếu ta không nói với con rằng một phụ nữ không phải lúc nào cũng cảm thấy khoái cảm trong hành động đó.”

“Nhưng một người đàn ông thì có?”

Mary gật đầu.

“Điều đó không công bằng.”

Nụ cười của Mary nhăn nhó. “Ta tin là ta chỉ vừa mới nói với Edwina rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng công bằng.”

“Điều đó không có nghĩa là,” Mary vội thêm vào, “trải nghiệm này cần thiết phải kinh khủng đối với phụ nữ. Và ta chắc chắn là nó sẽ không kinh khủng đối với con. Ta đoán là ngài tử tước đã hôn con rồi?”

Kate gật đầu mà không nhìn lên.

Khi Mary nói, Kate có thể nghe được nụ cười trong giọng nói của bà. “Ta đoán là từ gương mặt đỏ ửng của con,” Mary nói, “rằng con thích nó.”

Kate lại gật đầu nữa, đôi má cô giờ như bị bỏng.

“Nếu con đã thích nụ hôn của ngài ấy,” Mary nói, “vậy thì ta chắc chắn là con sẽ không buồn phiền về những quan tâm hơn nữa của ngài ấy. Ta chắc là ngài ấy sẽ dịu dàng và ân cần với con.”

“Dịu dàng” không hoàn toàn có thể diễn tả hết bản chất của những nụ hôn của Anthony, nhưng Kate không nghĩ nó là loại chuyện mà một người muốn chia sẻ với mẹ mình. Thật ra, cả cuộc trò chuyện này đã đủ ngượng ngùng rồi.

“Đàn ông và đàn bà rất khác biệt,” Mary nói tiếp, như thể điều đó chẳng phải là cái gì rõ ràng lắm, “và một người đàn ông - kể cả một người chung thủy với vợ anh ta, mà ta chắc chắn là ngài tử tước sẽ chung thủy với con - có thể có được khoái lạc với hầu hết mọi phụ nữ.”

Điều này khiến cô lo âu, và không phải là điều gì mà Kate muốn nghe. “Và người phụ nữ?” Cô giục.

“Nó rất khác đối với một phụ nữ. Ta đã nghe về những phụ nữ đồi trụy tìm thấy khoái lạc như một người đàn ông, trong vòng tay của bất cứ ai có thể thỏa mãn họ, nhưng ta không tin vào điều đó. Ta nghĩ một phụ nữ phải quan tâm đến chồng cô ta mới có thể thích thú với giường hôn nhân được.”

Kate im lặng trong một lúc. “Người đã không yêu người chồng đầu tiên của mình, đúng không ạ?”

Mary lắc đầu. “Điều đó khiến mọi thứ trở nên hoàn toàn khác, bé con. Điều đó, và cách nhìn của một người chồng dành cho vợ anh t đã thấy ngài tử tước khi ở cạnh con. Ta nhận ra sự kết hợp của các con là đột ngột và không được trông đợi, nhưng ngài ấy đối xử với con bằng sự quan tâm và tôn trọng. Con sẽ không có gì phải sợ, ta chắc như thế. Ngài tử tước sẽ đối xử với con tử tế.”

Và với câu đó, Mary hôn lên trán Kate và chúc cô ngủ ngon, nhấc cả hai cốc rỗng lên khi bà rời khỏi phòng. Kate ngồi trên giường, nhìn chằm chằm mà không thấy gì vào bức tường trước mặt trong vài phút.

Mary đã sai rồi. Kate chắc chắn như thế. Cô có quá nhiều thứ để mà sợ.

Cô ghét việc cô không phải là lựa chọn đầu tiên của anh cho vị trí một người vợ, nhưng cô là người thực tế, và cô luôn căn cứ vào sự thật, và cô biết rằng một vài điều trong cuộc sống đơn giản là phải được chấp nhận như một sự hiển nhiên. Nhưng cô đã tự an ủi mình với ký ức về khao khát mà cô đã cảm thấy - và cô nghĩ Anthony cũng đã cảm thấy thế - khi cô ở trong vòng tay anh.

Giờ điều đó có vẻ như sự khao khát này còn không nhất thiết phải là cho cô, nhưng lại là một thôi thúc bản năng nào đó mà mọi người đàn ông cảm thấy đối với mọi phụ nữ.

Và Kate sẽ không bao giờ biết được liệu rằng, khi Anthony thổi tắt những ngọn nến và đưa cô lên giường, anh có nhắm mắt lại...

Và hình dung gương mặt một người phụ nữ khác không.

* * *

Hôn lễ được tổ chức ở phòng khách của Bridgerton House là một sự kiện nhỏ và riêng tư. Chà, nhỏ nhất có thể với toàn bộ gia đình Bridgerton tham dự, từ Anthony cho đến tận cô bé mười một tuổi Hyacinth, người đã đóng vai trò cô gái mang hoa rất nghiêm túc. Khi anh trai cô bé, Gregory, mười ba tuổi, cố lật cái giỏ đựng cánh hoa hồng của cô, cô đã đập vào cằm cậu ta, trì hoãn buổi lễ hết cả mười phút nhưng đã chêm vào đó một sự khinh suất và tiếng cười rất cần thiết.

À thì, đối với mọi người trừ Gregory, người đã hoàn toàn bị cho ra rìa khỏi đoạn này và chắc chắn là đã không cười, ngay cả khi cậu ta đang làm thế đi chăng nữa, khi Hyacinth nhanh chóng chỉ ra với tất cả những ai chịu lắng nghe (và giọng cô bé đủ to để một người không có cơ hội để không nghe), người nào đã bắt đầu việc đó trước.

Kate đã thấy tất cả mọi việc đó từ tầm nhìn thuận lợi của cô ở trong đại sảnh, nơi cô đứng nhìn lén qua một kẽ hở trên cánh cửa. Điều đó khiến cô mỉm cười, rất được hoan nghênh, bởi vì đầu gối cô đã gõ lập cập hơn cả một giờ rồi. Cô chỉ có thể cảm ơn ngôi sao may mắn của cô rằng Lady Bridgerton đã không tổ chức một sự kiện lớn và trọng đại. Kate, người không bao giờ nghĩ về mình như một người hay lo lắng trước đây, sẽ rất có thể chết ngất vì sợ hãi.

Tất nhiên, Violet đã đề cập đến khả năng một đám cưới linh đình như là một phương pháp để đập lại những lời đồn đang lượn lờ quanh Kate, Anthony, và lễ đính hôn đột ngột của họ. Mrs.Featherington đã, đúng như lời bà nói, hầu như giữ im lặng về những chi tiết quan trọng, nhưng bà đã để lọt đủ để mọi người biết rằng hôn lễ của họ không đến theo một cách thông thường.

Như một hậu quả tất yếu, mọi người đều bàn tán, và Kate biết nó sẽ chỉ là vấn đề về thời gian trước khi Mrs.Featherington không thể giữ im lặng được nữa và mọi người sẽ biết về sự thật của việc bị hạ bệ của cô bởi bàn tay - hoặc đúng hơn, là cái nọc - của một con ong.

Nhưng cuối cùng Violet đã quyết định rằng một hôn lễ nhanh chóng là tốt nhất, và bởi vì một người không thể tổ chức một buổi tiệc lớn chỉ trong vòng một tuần lễ, danh sách khách mời đã được giới hạn lại trong gia đình. Kate được hộ tống bởi Edwina, Anthony bởi em trai Benedict của anh, và qua buổi lễ họ đã trở thành vợ và chồng.

Điều đó thật lạ lẫm, Kate nghĩ vào lúc chiều muộn khi cô nhìn vào chiếc nhẫn vàng đã nhập cuộc với nhẫn kim cương trên bàn tay trái của cô, rằng cuộc sống của một con người có thể thay đổi nhanh đến mức nào. Buổi lễ đã diễn ra nhanh chóng, gấp gáp như một điều gì đó mơ hồ, vậy mà cuộc đời cô đã mãi mãi đổi thay. Edwina đã đúng. Mọi thứ đã khác đi. Cô đã là một phụ nữ có chồng, một nữ tử tước.

Cô gặm nhấm môi dưới. Nó nghe cứ như là một ai khác. Đến chừng nào khi một người nói, “Lady Bridgerton,” và cô thật sự nghĩ họ đang nói về cô, và không phải là mẹ của Anthony?

Cô giờ đã là một người vợ, với những trách nhiệm của một người vợ.

Điều đó khiến cô kinh hãi.

Giờ thì hôn lễ đã kết thúc, Kate xem xét lại những lời của Mary vào đêm hôm trước và biết rằng bà đã đúng. Trên tất cả, cô là một phụ nữ may mắn nhất. Anthony sẽ đối xử với cô rất tốt. Anh sẽ đối xử với bất cứ phụ nữ nào cũng rất tốt. Và đó mới là vấn đề.

Và giờ cô đang ở trong một cỗ xe, trên quãng đường ngắn đến Bridgerton House, nơi buổi lễ đón tiếp đang được tổ chức, và chỗ ở riêng tư của Anthony, mà cô nghĩ là không thể nào đề cập đến như một ‘dinh thự của chàng độc thân’ nữa.

Cô nhìn trộm qua chồng cô. Anh đang nhìn thẳng trước mặt, gương mặt anh nghiêm túc kỳ lạ.

“Anh có định chuyển vào Bridgerton House bây giờ không khi anh đã kết hôn?” Cô lặng lẽ hỏi.

Anthony giật mình, gần như thể anh đã quên mất cô đang ở đó. “Có,” anh trả lời, quay sang đối diện với cô, “mặc dù không cho đến vài tháng nữa. Anh nghĩ chúng ta có thể có chút riêng tư vào khởi đầu đầu hôn nhân của chúng ta, em không nghĩ vậy à?”

“Tất nhiên.” Kate thì thầm. Cô nhìn xuống hai bàn tay đang cựa quậy không yên trong lòng cô. Cô cố gắng ngừng chúng lại, nhưng điều đó là không thể. Nó là một kỳ quan khi cô không xé rách găng tay của mình.

Anthony nhìn theo cô và đặt một bàn tay rộng của anh lên hai bàn tay cô. Cô ngay lập tức giữ yên.

“Em có căng thẳng không?” Anh hỏi.

“Anh nghĩ em sẽ không lo lắng à?” Cô trả lời, cố giữ cho giọng mình khô khan và châm biếm.

Anh mỉm cười trả lời. “Chẳng có gì để mà sợ cả.”

Kate gần như buột ra một tràng cười kinh hãi. Có vẻ như cô đã được định đoạt để phải nghe câu tuyên bố đó lần này đến lần khác thể,” cô thừa nhận, “nhưng vẫn còn rất nhiều thứ để mà phải lo lắng.”

Nụ cười của anh nở rộng. “Ấn tượng lắm. Vợ yêu quý của anh.”

Kate nuốt xuống run rẩy. Thật là lạ khi trở thành vợ của ai đó, đặc biệt là lạ khi trở thành vợ của người đàn ông này. “Và anh có căng thẳng không?” Cô hỏi ngược lại.

Anh nghiêng người về phía cô, đôi mắt sẫm nóng bỏng và nặng nề với lời hứa về những chuyện sắp tới. “Ôi, một cách vô vọng.” Anh thì thầm. Anh thu hẹp khoảng cách cuối cùng giữa họ, môi anh tìm đến chỗ hõm nhạy cảm ở tai cô. “Tim anh đang nện thình thịch.” Anh thì thầm.

Cơ thể Kate dường như vừa cứng lại vừa tan chảy cùng một lúc. Và rồi cô buột miệng. “Em nghĩ chúng ta nên chờ.”

Anh cắn vào tai cô. “Chờ cái gì?”

Cô cố dứt ra. Anh không hiểu. Nếu anh mà hiểu, anh sẽ điên tiết lên, và anh lại không có vẻ thật sự phiền lòng gì cho lắm.

Chưa phiền lòng.

“Ch - cho hôn nhân.” Cô lắp bắp.

Điều này lại có vẻ khiến anh thích thú, và anh nghịch với những chiếc nhẫn giờ đang đeo trên ngón tay mang găng của cô. “Hơi muộn cho việc đó rồi, em không nghĩ vậy à?”

“Cho đêm tân hôn.” Cô nói rõ ra.

Anh lùi lại, cặp lông mày đen của anh nhíu lại thành một đường thẳng, và có lẽ là một đường thẳng giận dữ. “Không.” Anh nói đơn giản. Nhưng anh không di chuyển để ôm cô lần nữa.

Kate cố nghĩ đến những lời sẽ khiến anh hiểu, nhưng nó không hề đơn giản; cô không chắc rằng cô cũng hiểu chính mình. Và cô chắc chắn là anh sẽ không tin cô nếu cô nói với anh rằng cô không có ý định đưa ra yêu cầu này; nó đã chỉ buột ra khỏi miệng cô, hình thành từ sự sợ hãi mà cô đã không biết là ở đó cho đến tận lú

“Em không yêu cầu mãi mãi.” Cô nói, ghét sự run rẩy trong giọng nói của mình. “Chỉ một tuần thôi.”

Điều này thu hút sự chú ý của anh, và một bên lông mày anh nhướng lên chế giễu. “Và mong em nói cho anh biết là em hy vọng có được điều gì sau một tuần?”

“Em không biết.” Cô trả lời hoàn toàn thành thật.

Đôi mắt anh gắn chặt vào mắt cô, dữ dội, nóng bỏng, và nhạo báng. “Em phải làm tốt hơn thế.” Anh nói.

Kate không muốn nhìn vào anh, không muốn sự thân mật anh áp đặt lên cô khi cô đang bị cầm giữ trong cái nhìn tối tăm của anh. Thật dễ để che dấu cảm xúc khi cô có thể tập trung vào cằm anh hay vai anh, nhưng khi cô nhìn thẳng vào mắt anh...

Cô sợ là anh có thể nhìn sâu vào tận trong tâm hồn cô.

“Đây là một tuần với rất nhiều thay đổi trong cuộc đời em.” Cô bắt đầu, ước gì cô biết được cô đang đi đến đâu với câu nói này.

“Đối với anh cũng thế.” Anh nhẹ nhàng ngắt ngang.

“Không quá nhiều với anh.” Cô đáp trả. “Sự gần gũi trong hôn nhân chẳng có gì mới với anh cả.”

Một bên khóe miệng anh cong lên trong một nụ cười nửa miệng ngạo mạn. “Anh bảo đảm với em, phu nhân của anh, rằng anh chưa bao giờ kết hôn trước đây.”

“Đó không phải là điều mà em muốn nói, và anh biết điều đó.”

Anh không phản đối cô.

“Em chỉ đơn giản là muốn có thêm một ít thời gian để chuẩn bị.” Cô nói, giữ tay chặt trong lòng. Nhưng cô không thể ngăn những ngón cái ngừng lại được, và chúng xoay vòng đầy căng thẳng, là bằng chứng cho tình trạng tinh thần của cô.

Anthony nhìn chằm chằm vào cô trong một lúc lâu, và dựa người ra sau, lơ đãng gác gót chân trái của anh lên đầu gối phải. “Được thôi.” Anh cho phép.

“Thật sao?” Cô ngồi thẳng lên vì ngạc nhiên. Cô đã không mong anh hợp tác dễ dàng như vậy.

“Với điều kiện...” Anh nói tiếp.

Cô sụm xuống. Cô nên biết là phải có điều kiện chứ.

“... là em làm rõ một vấn đề cho anh.”

Cô đánh ực. “Và điều gì thế, thưa ngài?”

Anh nghiêng người tới trước, vẻ quỷ quái ánh lên trong cặp mắt anh. “Em làm thế nào, một cách cụ thể, cho dự định chuẩn bị của mình?”

Kate nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi chửi thề nhỏ khi cô nhận ra họ còn chưa đến đường nhà Anthony nữa. Sẽ không có cơ may nào mà thoát được câu hỏi của anh; cô bị mắc kẹt trong cỗ xe trong ít nhất là năm phút nữa. “Ch-h-h-h-à”, cô kéo dài, “em chắc là em không hiểu anh muốn nói gì.”

Anh cười rúc rích. “Anh chắc là em cũng không biết em muốn nói gì.”

Kate cau mày nhìn anh. Có một vài điều còn tồi tệ hơn cả việc là trò hề cho lời đùa cợt của ai đó, và điều đó có vẻ càng khó chấp nhận hơn khi người này lại là cô dâu trong ngày hôn lễ. “Giờ anh lại lấy em ra làm trò vui.” Cô buộc tội.

“Không,” anh nói với một cái nhìn mà chỉ có thể được gọi là dâm đãng, “anh thích vui vẻ với em. Khác biệt hoàn toàn.”

“Em ước gì anh đừng nói như thế.” Cô càu nhàu. “Anh biết là em không hiểu mà.”

Đôi mắt anh tập trung vào môi cô khi anh liếm môi mình. “Em sẽ biết,” anh thì thầm, “nếu em chỉ đơn giản là đầu hàng việc không thể tránh khỏi và quên cái lời yêu cầu ngây ngô đó đi.”

“Em không thích được hạ cố đâu.” Kate nói cứng nhắc.

Đôi mắt anh chớp sáng. “Và anh không muốn bị từ chối những quyền của anh.” Anh đáp trả, giọng anh lạnh lùng và mặt anh mang một vẻ nghiêm nghị của quyền uy dòng dõi quý tộc.

“Em không từ chối anh điều gì cả.” Cô nói.

“Ôi, thật không?” Giọng lè nhè của anh chẳng có tí hài hước nào.

“Em chỉ yêu cầu một sự hoãn lại. Một sự hoãn lại ngắn ngủi, trong một thời gian thôi, ngắn ngủi” - cô lặp lại từ đó, chỉ phòng trường hợp não anh quá mụ mị vì lòng kiêu hãnh đàn ông để có thể hiểu được cô trong lần đầu - “Chắc chắn là anh sẽ không từ chối em một lời yêu cầu giản đơn như thế.”

“Trong hai chúng ta,” anh nói, giọng anh rõ ràng và nhanh, “anh không nghĩ anh là người từ chối.”

Anh đúng, quỷ bắt anh đi, và cô không biết nên nói gì. Cô biết cô chẳng có gì để bấu víu với lời thỉnh cầu bỏ-qua-trong-lúc-này; anh có mọi quyền quăng cô lên vai anh, lôi cô đến chiếc giường, và khóa cô ở trong phòng cả tuần lễ nếu anh muốn.

Cô đang hành động rất ngu ngốc, một tù nhân của chính sự bất an của mình - sự bất an mà cô không biết là cô có cho đến khi cô gặp Anthony.

Cả cuộc đời cô, cô đã là người nhận được cái nhìn thứ hai, lời chào thứ hai, và nụ hôn lên bàn tay thứ hai. Với vị trí là con gái đầu, đáng lẽ cô phải được chào hỏi trước em gái cô, nhưng sắc đẹp của Edwina quá lộng lẫy, vẻ trong sáng và hoàn hảo của màu xanh trong mắt cô quá đỗi kinh ngạc, khiến mọi người đơn giản chỉ là quên mất bản thân với sự hiện diện của cô.

Giới thiệu với Kate thường chỉ được đáp lại bằng một câu ngượng ngùng, “Tất nhiên,” và một lời thì thầm chào hỏi lịch sự trong khi mắt họ quay lại với gương mặt thanh khiết và rạng rỡ của Edwina.

Kate chưa bao giờ phiền lòng vì điều đó nhiều. Nếu Edwina hư hỏng hay tính tình xấu xa thì có lẽ việc đó đã khó khăn, và thật ra thì, hầu hết đàn ông đã gặp cô đều nông cạn và ngu ngốc, và cô không quan tâm lắm nếu họ chỉ có thời gian để nhận biết cô s em gái cô thôi.

Cho đến bây giờ.

Cô muốn mắt của Anthony sáng lên khi cô bước vào phòng. Cô muốn anh nhìn khắp đám đông cho đến khi anh thấy gương mặt cô. Cô không cần anh phải yêu cô - hoặc ít nhất thì đó là điều mà cô đang nói với chính mình - nhưng cô muốn đến tuyệt vọng được là người đứng đầu trong tình cảm của anh, người đứng đầu trong những khao khát của anh.

Và cô có một cảm xúc kinh khủng rằng tất cả những điều đó có nghĩa là cô đã yêu anh.

Yêu chồng mình - ai có thể nghĩ nó sẽ là một thảm họa chứ?

“Anh thấy em không có câu trả lời nào.” Anthony nói lặng lẽ.

Cỗ xe ngừng lại, đã giúp cô khỏi phải trả lời. Nhưng khi một người hầu vội đến và mở cửa, Anthony giật nó đóng lại, không một lần rời mắt khỏi gương mặt cô.

“Làm cách nào, thưa quý bà?” Anh lặp lại.

“Làm cách nào...” Cô lặp lại. Cô hoàn toàn quên mất những gì anh đang hỏi.

“Làm cách nào,” anh nói lần nữa, giọng anh cứng như băng nhưng bỏng như lửa, “mà em định chuẩn bị cho đêm tân hôn?”

“Em - em đã không xét đến.” Kate trả lời.

“Anh nghĩ là không.” Anh thả nắm cửa ra, và cánh cửa bật mở, để lộ những gương mặt của hai người hầu rõ ràng là đang cố gắng rất nhiều để trông không tò mò. Kate giữ im lặng khi Anthony giúp cô bước xuống và dẫn cô vào nhà.

Những gia nhân của anh đã tụ tập lại trong đường vào sảnh, và Kate thì thầm lời chào của cô khi mỗi thành viên được giới thiệu với cô bởi người quản gia. Những gia nhân không quá nhiều, bởi vì ngôi nhà hơi nhỏ so với thường lệ, nhưng việc giới thiệu lại mất hết cả hai mươi phút.

Hai mươi phút mà, thật không m chẳng giúp ích gì trong việc khiến cô bình tĩnh hơn. Đến lúc anh đặt tay lên eo lưng cô và dẫn cô lên cầu thang, tim cô đang chạy đua, và lần đầu tiên trong đời, cô nghĩ là cô có thể sẽ chết ngất.

Không phải là cô sợ giường cưới.

Cũng không phải là cô sợ không làm hài lòng chồng cô. Ngay cả khi là một trinh nữ ngây thơ như cô cũng có thể nói là từ những hành động và phản ứng của anh khi họ hôn nhau là bằng chứng đủ để cho thấy những ham muốn của anh. Anh sẽ chỉ cho cô phải làm gì; về việc đó thì cô chẳng nghi ngờ.

Điều mà cô sợ...

Điều mà cô sợ...

Cô bắt gặp cổ họng cô khép chặt, nghẹn lại, và cô đặt một nắm tay lên miệng, cắn lên đốt ngón tay để giữ vững dạ dày mình, như thể điều đó có thể giúp được chút gì cho sự xốn xang như những nút thắt rối rắm bên trong cô.

“Chúa ơi.” Anthony thì thầm khi họ đã lên hết cầu thang. “Em đang kinh hãi.”

“Không.” Cô nói dối.

Anh nắm lấy hai vai cô và xoay cô đối diện với anh, nhìn chăm chú sâu vào trong mắt cô. Chửi thề nhỏ, anh chụp lấy bàn tay cô và kéo cô vào trong phòng ngủ của anh, lầm bầm. “Chúng ta cần được riêng tư.”

Khi họ đã đến phòng anh - một căn phòng trang hoàng sang trọng rất đàn ông với những gam màu rượu vang đỏ và ánh vàng - anh đặt hai tay lên hông và hỏi, “Mẹ em đã không nói với em về... à... về...”

Kate sẽ cười to bởi sự bối rối của anh nếu cô không quá căng thẳng thế này. “Tất nhiên.” Cô nói nhanh chóng. “Mary đã giải thích mọi thứ.”

“Vậy thì vấn đề là cái quái gì?” Anh lại rủa lần nữa, rồi xin lỗi. “Anh xin lỗi.” Anh nói kiên quyết. “Điều này không phải là cách khiến em bình tĩnh hơn.”

“Em không thể nói được.” Cô thì thầm, đôi mắt cô trượt xuống nền nhà, tập trung vào những hoa văn trên ấm thảm cho đến khi chúng mờ đi vì nước mắt.

Một tiếng nghẹn kỳ lạ, kinh khủng bật lên từ cổ họng Anthony. “Kate?” Anh hỏi giọng khản đặc. “Có phải có ai đó... có phải có người đàn ông nào... đã ép buộc sự chú ý không được chào đón của anh ta lên em không?”

Cô nhìn lên, và sự lo lắng cùng vẻ kinh hãi trên gương mặt anh khiến cho tim cô tan chảy. “Không!” Cô hét lên. “Không phải việc đó. Ôi, đừng trông như thế, em không thể chịu được đâu.”

“Anh cũng không chịu được thế.” Anthony thì thầm, thu hẹp khoảng cách giữa họ khi anh nắm lấy bàn tay cô và nâng nó lên môi anh. “Em phải nói với anh,” anh nói, giọng anh nghẹn lại lạ lùng, “em có sợ anh không? Anh có làm cho em thấy ghê tởm không?”

Kate lắc đầu điên cuồng, không thể tin được anh lại nghĩ bất cứ phụ nữ nào có thể thấy anh ghê tởm.

“Nói với anh đi.” Anh thì thầm, môi anh áp vào tai cô. “Nói với anh làm thế nào để khiến cho nó ổn. Bởi vì anh không nghĩ là anh có thể đồng ý với sự trì hoãn của em được.” Anh gắn chặt người anh vào cô, đôi cánh tay mạnh mẽ của anh ôm cô thật gần khi anh rên rỉ, “Anh không thể chờ một tuần, Kate. Anh đơn giản là không thể làm được điều đó.”

“Em...” Kate phạm sai lầm khi nhìn lên đôi mắt anh, và cô quên hết mọi thứ mà cô muốn nói. Anh đang nhìn chăm chú vào cô với một sự mãnh liệt nóng bỏng thổi bùng lên ngọn lửa trong cô, khiến cô khó thở, đói khát, và ham muốn đến tuyệt vọng điều gì đó mà cô không hoàn toàn hiểu được.

Và cô biết là cô không muốn bắt anh phải chờ. Nếu cô nhìn vào bên trong tâm hồn mình, và nhìn vào đó với sự thành thật không một ảo tưởng nào, cô buộc phải thừa nhận rằng cô cũng không muốn phải chờ.

Bởi vì có ý nghĩa gì chứ? Có lẽ anh sẽ không bao giờ yêu cô. Có lẽ sự ham muốn của anh sẽ không bao giờ có thể hoàn toàn tập trung vào một mình cô như của cô dành cho anh.

Nhưng cô có thể giả vờ. Và khi anh ôm cô trong vòng tay anh và áp môi anh vào làn da cô, nó thật quá, quá dễ để giả vờ.

“Anh Anthony.” Cô thì thầm, tên anh là một bài kinh tạ ơn, một câu khẩn nài, một lời cầu nguyện cùng lúc.

“Bất cứ thứ gì.” Anh trả lời đứt quãng, quỳ xuống trước mặt cô, môi anh trượt một đường nóng bỏng dọc theo da cô khi những ngón tay anh điên cuồng giải thoát cô khỏi chiếc váy. “Yêu cầu anh bất cứ thứ gì.” Anh rên rỉ. “Bất cứ thứ gì trong quyền lực của anh, anh sẽ dâng cho em.”

Kate cảm thấy đầu cô ngửa ra, cảm thấy sự phản kháng cuối cùng của cô tan biến đi. “Chỉ cần yêu em thôi.” Cô thì thầm. “Chỉ cần yêu em thôi.”

Câu trả lời duy nhất của anh là một tiếng gầm gừ trầm đục của khao khát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.