The Viscount Who Loved Me

Chương 22: Chương 22




Trái ngược với ý kiến đông đảo mọi người, Bổn Tác Giả biết rằng, cô ấy được xem như một người hay giễu cợt.

Nhưng việc đó, Độc Giả Thân Mến, chẳng thể là điều gì khác xa sự thật. Bổn Tác Giả không thích gì hơn một kết thúc có hậu. Và nếu điều đó khiến cho cô ấy trở thành một tên ngốc lãng mạn, thì đành thế.

Tạp chí của Lady Whistledown, ngày 15 tháng 6 năm 1814

Vào lúc Anthony đến cạnh cỗ xe bị lật ngược, Edwina đã bò ra được khỏi những mảnh vụn và đang cào vào một miếng gỗ, cố gắng mở ra một lỗ trống ở phía bên kia của cỗ xe. Tay áo của cô bị rách, và vạt váy bị nhàu nát và bẩn thỉu, nhưng cô có vẻ không nhận ra điều đó khi cô điên cuồng kéo cánh cửa. Newton đang nhảy lên và di chuyển không ngớt dưới chân cô, những tiếng sủa của nó chói tai, cuồng loạn.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Anthony hỏi, giọng anh cộc lốc và đầy kinh hãi khi anh rời khỏi lưng ngựa.

“Em không biết,” Edwina thở gấp, chùi những giọt nước mắt đang lăn xuống mặt cô. “Mr.Bagwell không phải là một người lái xe kinh nghiệm lắm, em nghĩ thế, và rồi Newton lại xổng ra, và rồi em không biết điều gì đã xảy ra. Một phút trước chúng em đang lăn bánh trên đường, và phút sau đó -”

“Bagwell ở đâu?”

Cô chỉ về hướng bên kia của cỗ xe. “Anh ấy bị ném văng đi. Bị đập vào đầu. Nhưng anh ấy sẽ ổn thôi. Nhưng chị Kate...”

“Kate thì thế nào?” Anthony quỳ xuống khi anh cố nhìn qua những mảnh vỡ. Cả cỗ xe đã bị lật ngược, đè bẹp phần bên phải khi nó lăn. “Cô ấy đâu?”

Edwina nuốt xuống run rẩy, và giọng cô chỉ đủ to hơn tiếng thì thầm khi cô nói. “Em nghĩ chị ấy bị kẹt bên dưới cỗ xe.”

Trong khoảnh khắc đó Anthony nếm được vị của cái chết. Nó cay đắng trong cuống họng anh, lạnh lẽo và nặng nề. Nó cứa vào thịt anh như một con dao, khiến anh khó thở và bóp nghẹt anh, rút hết không khí trong phổi

Anthony giằng những mảnh vụn một cách dữ dội, cố gắng mở một lỗ hổng to hơn. Nó không tệ như lúc nó trông lúc bị lật ngược, nhưng điều đó cũng không làm anh yên lòng hơn. “Kate!” Anh hét to, cố gắng nghe thật bình tĩnh và không lo lắng quá độ. “Kate, em có nghe thấy anh không?”

Âm thanh duy nhất mà anh nghe đáp lại là tiếng hí điên cuồng của những con ngựa. Quỷ tha ma bắt. Anh phải tháo yên cương cho chúng và gỡ chúng ra trước khi chúng quá sợ hãi mà bắt đầu cố kéo lê đống đổ nát đi. “Edwina?” Anthony gọi lanh lảnh, nhìn ra sau vai.

Cô nhanh chóng đi tới, vặn vẹo bàn tay. “Vâng?”

“Em có biết làm thế nào để tháo cương ngựa không?”

Cô gật đầu. “Em không nhanh lắm, nhưng em có thể làm được.”

Anthony hất đầu về phía những người khác đang nhanh chóng đi tới. “Xem thử em có thể tìm được ai đó để giúp em không.”

Cô lại gật đầu và nhanh chóng bắt tay vào việc.

“Kate?” Anthony hét lên lần nữa. Anh không thể thấy bất cứ ai được; băng ghế bị rời ra đã chắn ngang khung cửa. “Em có thể nghe thấy anh không?”

Vẫn không có câu trả lời nào.

“Thử bên kia xem.” Giọng của Edwina bấn loạn. “Bên cửa mở không bị đè nhiều như thế đâu.”

Anthony nhảy bật lên và chạy qua lưng cỗ xe đến phía bên kia. Cánh cửa đã rớt khỏi bản lề, để lại một lỗ hổng đủ rộng cho anh chui nửa người trên vào. “Kate?” Anh gọi to, cố gắng để không nhận ra âm thanh sợ hãi trong giọng mình. Mỗi hơi thở từ môi anh như quá to, vang dội lại trong không gian chật hẹp, nhắc nhở anh rằng anh không nghe thấy tiếng thở như thế từ Kate.

Và rồi, khi anh cẩn thận di chuyển một ghế ngồi đã bị nghiêng một nửa, anh thấy cô. Cô nằm yên bất động một cách đáng sợ, nhưng đầu cô không có vẻ bị kẹt ở một vị trí không bình thường, và anh thấy cô không bị chảy máu.

Đó phải là một dấu hiệu tốt. Anh không biết nhiều về y học, nhưng anh bám vào ý nghĩ đó như một phép màu.

“Em không thể chết, Kate.” Anh nói khi những ngón tay sợ hãi run rẩy của anh kéo giật những mẩu vụn đi, tuyệt vọng mở một đường thông cho đến khi nó đủ rộng để kéo cô ra khỏi đó. “Em có nghe anh nói không? Em không thể chết.”

Một mảnh gỗ vụn cắt vào mu bàn tay, nhưng Anthony không nhận ra máu đang chảy trên da anh khi anh kéo một mảnh vỡ khác ra. “Em tốt hơn là nên thở đi.” Anh đe dọa, giọng anh run rẩy và gần với một tiếng khóc. “Không phải là em. Chưa bao giờ phải là em. Đây không phải thời điểm của em. Em có hiểu anh không?”

Anh giật mạnh một mảnh gỗ đã gãy khác đi và với tay qua cái lỗ hỏng mới được nong rộng hơn để nắm lấy bàn tay cô. Những ngón tay anh tìm thấy mạch đập, mà đối với anh thì có vẻ khá đều, nhưng vẫn còn không thể nói trước được cô có bị chảy máu bên trong hay không, hay đã bị gãy xương sống, hay đã bị đập vào đầu, hay đã...

Trái tim anh rung lên. Có quá nhiều cách để chết. Nếu một con ong có thể hạ gục được một người đàn ông trưởng thành, chắc chắn là một tai nạn xe có thể đánh cắp mạng sống của một phụ nữ nhỏ bé.

Anthony chộp lấy mảnh gỗ cuối cùng ngán đường anh và đẩy, nhưng nó không nhúc nhích. “Đừng làm thế này với con.” Anh lầm bầm. “Không phải bây giờ. Giờ không phải là lúc của cô ấy. Người có nghe thấy con không? Không phải là lúc của cô ấy!” Anh cảm thấy cái gì đó ướt chảy trên má anh và lờ mờ nhận ra đó là nước mắt. “Phải là con chứ.” Anh nói, mắc nghẹn với những từ ngữ. “Luôn luôn phải là con.”

Và rồi, chỉ khi anh đang chuẩn bị cho mảnh gỗ cuối cùng đó thêm một cái giật mạnh tuyệt vọng khác, những ngón tay Kate siết chặt quanh cổ tay anh như móng vuốt. Đôi mắt anh nhanh chóng tập trung vào gương mặt cô, vừa đúng lúc để thấy mắt cô mở ra to và sáng, với chỉ một cái chớp mắt.

“Anh đang nói,” cô hỏi, nghe hoàn toàn sáng suốt và tỉnh táo, “cái quái quỷ gì thế?”

Cảm giác nhẹ nhõm tràn qua ngực anh quá nhanh khiến nó gần như đau đớn. “Em ổn chứ?” Anh hỏi, giọng anh run rẩy ở mỗi từ.

Cô nhăn mặt, rồi nói, “Em sẽ ổn thôi.” Anthony ngừng lại chỉ một giây khi anh xem xét câu trả lời của cô. “Nhưng giờ em có ổn không?”

Cô ho nhỏ, và anh tưởng tượng là anh có thể nghe được cô nhăn mặt vì đau. “Em đã làm gì đó với cái chân của em.” Cô thừa nhận. “Nhưng em không nghĩ là nó bị chảy máu.”

“Em có bị chóng mặt? Muốn xỉu? Kiệt sức?”

Cô lắc đầu. “Chỉ bị đau thôi. Anh đang làm gì ở đây?”

Anh mỉm cười qua làn nước mắt. “Anh đến để tìm em.”

“Anh tìm em?” Cô thì thầm.

Anh gật đầu. “Anh đến để - đó là, anh nhận ra...” Anh nuốt xuống run rẩy. Anh chưa bao giờ dám mơ sẽ có ngày anh nói những lời này với một người phụ nữ, và chúng lớn dần lên trong trái tim anh to đến mức anh chỉ có thể thốt ra. “Anh yêu em, Kate.” Anh nói như mắc nghẹn. “Phải mất một thời gian anh mới nhận ra, nhưng anh yêu em, và anh phải nói với em. Ngay hôm nay.”

Đôi môi cô run rẩy thành một nụ cười khi cô đưa cằm ra hiệu về phía người cô. “Anh lựa thời điểm tốt thật đấy.”

Thật kỳ diệu làm sao, anh thấy mình đang cười toét miệng đáp lại. “Gần như khiến em vui mừng vì anh đã chờ lâu đến thế, hả? Nếu anh đã nói với em từ tuần trước, anh sẽ không đi theo em đến công viên hôm nay rồi.”

Cô le lưỡi, mà xét trong trường hợp này, càng khiến anh yêu cô nhiều hơn. “Chỉ cần đưa em ra thôi.” Cô nói.

“Rồi em sẽ nói với anh em yêu anh chứ?” Anh trêu

Cô mỉm cười, vẻ khao khát và đầy ấm áp, rồi gật đầu.

Tất nhiên, điều đó cũng tuyệt như một lời tuyên bố, và ngay cả khi anh đang bò qua đống đổ nát của một cỗ xe bị lật ngược, ngay cả khi Kate bị kẹt trong một cỗ xe đáng nguyền rủa, với rất có thể là một cái chân gãy, anh đột nhiên bị thiêu đốt bởi một sự hài lòng và thư thái tràn ngập.

Và anh nhận ra anh đã không cảm thấy như thế này trong gần mười hai năm, từ buổi chiều định mệnh đó khi anh đi vào căn phòng của cha mẹ anh, và nhìn thấy cha anh được đặt lên trên chiếc giường, lạnh lẽo và bất động.

“Giờ anh sẽ kéo em ra.” Anh nói, trượt hai cánh tay xuống dưới lưng cô. “Nó sẽ làm đau chân em, anh e là thế, nhưng nó không thể tránh được.”

“Chân em đã đau rồi.” Cô nói, mỉm cười can đảm. “Em chỉ muốn ra ngoài thôi.”

Anthony gật đầu một cái nghiêm túc với cô, rồi ôm hai tay anh vào một bên người cô và bắt đầu kéo. “Nó thế nào?” Anh hỏi, tim anh ngừng đập mỗi khi anh nhìn thấy cô nhăn mặt vì đau.

“Ổn.” Cô thở gấp, nhưng anh có thể nói rằng cô chỉ làm ra vẻ can đảm thôi.

“Anh sẽ phải xoay em lại.” Anh nói, nhìn chăm chú một mảnh gỗ gãy lởm chởm đang chĩa xuống từ trên cao. Sẽ khó khăn để có thể đưa cô ra. Anh chẳng quan tâm gì lắm nếu anh làm rách váy áo cô - chết tiệt, anh sẽ mua cho cô hàng trăm bộ váy nếu cô chỉ cần hứa là sẽ không bao giờ bước lên một cỗ xe ngựa nào được lái bởi ai đó khác ngoài anh. Nhưng anh không thể chịu được ý nghĩ làm trầy xước dù chỉ một phần nhỏ làn da cô. Cô đã trải qua đủ chuyện rồi. Cô không cần thêm nữa.

“Anh cần phải kéo em ra theo chiều xuôi.” Anh nói với cô. “Em nghĩ em có thể xoay lại được không? Chỉ đủ cho anh có thể nắm cánh tay em thôi.”

Cô gật đầu, nghiến răng lại khi cô cẩn thận xoay người từng inch một, nâng cô lên bằng hai bàn tay khi cô lách hông theo chiều kim đồng hồ.

“Được rồi,” anh nói khuyến khích, “giờ anh sẽ -”

“Hãy làm đi.” Kate nói qua kẽ răng. “Anh không cần phải giải thích.”

“Được thôi.” Anh trả lời, nhích dần ra sau cho đến khi hai đầu gối anh đặt vững trên nền cỏ. Đếm đến ba, anh nghiến răng lại và bắt đầu kéo cô ra.

Và ngừng ngay lập tức một giây sau, khi Kate hét lên một tiếng chói tai. Nếu như anh đã không quá tự thuyết phục mình rằng anh sẽ chết trong vòng chín năm nữa, thì anh thề là cô vừa mới giảm tuổi thọ của anh mất mười năm.

“Em ổn chứ?” Anh hỏi gấp.

“Em ổn.” Cô khăng khăng. Nhưng cô đang thở nặng nhọc, qua đôi môi chúm lại của cô, và gương mặt cô cứng lại vì đau.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Một giọng nói cất lên từ bên ngoài cỗ xe. Đó là Edwina, đã xong với những con ngựa và nghe có có vẻ hoảng loạn. “Em nghe thấy chị Kate hét lên.”

“Edwina?” Kate hỏi, xoay cổ và cố gắng nhìn ra ngoài. “Em ổn chứ?” Cô giật tay áo của Anthony. “Edwina ổn chứ? Nó có bị đau không? Có cần một bác sĩ không?”

“Edwina ổn.” Anh trả lời. “Em cần một bác sĩ.”

“Và Mr.Bagwell thì sao?”

“Bagwell thế nào?” Anthony hỏi Edwina, giọng anh hơi sỗ sàng khi anh tập trung vào việc di chuyển Kate quanh đống gỗ vụn.

“Một cục u trên đầu, nhưng anh ấy đã đứng lên được rồi.”

“Không sao cả. Tôi có thể giúp gì không?” Một giọng đàn ông lo lắng cất lên.

Anthony có một cảm nghĩ là tai nạn này là lỗi của Newton cũng như của Bagwell, nhưng dù vậy, người đàn ông trẻ người cầm cương, và Anthony không có xu hướng cảm thấy khoan dung cho anh ta vào lúc này. “Tôi sẽ cho anh biết.” Anh nói một cách thô lỗ, trước khi quay sang Kate và nói. “Bagwell ổn.”

“Em không thể tin được là em đã quên hỏi thăm về họ.”

“Anh chắc là lỗi của em sẽ được tha thứ, xét trong trường hợp này.” Anthony nói, lùi lại xa hơn cho đến khi anh gần như hoàn toàn ở ngoài cỗ xe. Kate giờ đang được đặt tại lối ra, và sẽ chỉ cần một lần kéo - hơi lâu và chắc chắn là đau đớn - để đưa cô ra.

“Edwina? Edwina?” Kate gọi to. “Em có chắc là em không bị thương chứ?”

Edwina đưa mặt cô vào lối ra. “Em ổn.” Cô nói trấn an. “Mr.Bagwell bị hất văng đi, và em đã có thể -”

Anthony đưa cô ra. “Nghiến răng em lại, Kate.” Anh ra lệnh.

“Cái gì? Em - Aaaaaaah!”

Với một cái giật mạnh, anh đưa cả người cô ra khỏi đống đổ nát, cả hai bọn họ nằm trên bãi cỏ, thở nặng nhọc. Nhưng trong khi Anthony thì vì cố sức, Kate rõ ràng là vì bị đau dữ dội.

“Chúa ơi!” Edwina gần như hét lên. “Nhìn chân chị ấy kìa!”

Anthony liếc qua Kate và cảm thấy bụng anh rơi xuống tận chân. Cẳng chân của cô bị xoắn và cong lại, và còn hơn cả bị gãy. Anh nuốt xuống run rẩy, cố gắng không để sự lo lắng thể hiện ra. Chân có thể nắn lại, nhưng anh cũng đã nghe về những người đàn ông đã bị mất tay chân vì bị nhiễm trùng và thuốc men không tốt.

“Chân chị làm sao?” Kate hỏi. “Nó đau, nhưng - Ôi, Chúa tôi!”

“Tốt hơn là không nên nhìn.” Anthony nói, cố gắng đẩy cằm cô qua hướng khác.

Hơi thở của cô, đã nhanh hơn từ việc cố gắng kiểm soát cơn đau, trở nên đứt quãng và đầy sợ hãi..” Cô thở hổn hển. “Nó đau. Em đã không nhận ra nó đau đến thế nào cho đến khi thấy -”

“Đừng nhìn.” Anthony ra lệnh.

“Ôi, Chúa tôi. Ôi, Chúa tôi.”

“Chị Kate?” Edwina hỏi bằng một giọng lo lắng, cúi người xuống. “Chị có ổn không?”

“Nhìn vào chân chị đi!” Kate gần như thét lên. “Nó trông có ổn không?”

“Thật ra em đang nói về gương mặt chị. Chị trông hơi xanh xao.”

Nhưng Kate không thể trả lời được. Cô đang thở quá nhanh. Và rồi, với Anthony, Edwina, Mr.Bagwell, và Newton cùng nhìn chằm chằm xuống cô, mắt cô trợn ngược lên, cô ngất xỉu.

* * *

Ba giờ sau, Kate được đặt lên giường cô, chắc chắn là không thoải mái nhưng ít nhất thì đã bớt đau hơn nhờ cồn thuốc phiện mà Anthony đã đổ xuống cổ họng cô vào phút mà họ về đến nhà. Chân cô đã được nắn lại bởi ba người bác sĩ phẫu thuật mà Anthony đã triệu đến (Không phải, như cả ba người bác sĩ đều chỉ ra, rằng ráp xương lại cần hơn một bác sĩ, nhưng Anthony đã khoanh hai tay rất kiên quyết và nhìn chằm chằm vào họ cho đến khi họ ngậm miệng lại), và một bác sĩ không chuyên về phẫu thuật đã ghé qua và kê những đơn thuốc mà ông ta thề là sẽ đẩy nhanh quá trình liền xương.

Anthony đã chăm sóc cô quá lên như một con gà mái mẹ, phê bình mọi hành động từ mỗi người bác sĩ cho đến khi một người trong số họ đã thật sự cả gan hỏi anh từ khi nào anh được nhận bằng cấp từ Trường Học Hoàng Gia cho Các Bác Sĩ.

Anthony đã không thấy hài hước chút nào.

Nhưng sau quá nhiều bài diễn thuyết, chân Kate đã được nắn lại và bó bột, và cô đã được bảo là hãy mong đợi ít nhất là một tháng nghỉ ngơi trong giường.

“Mong đợi?” Cô rên rỉ với Anthony một khi người bác sĩ cuối cùng đã ra về. “Làm sao mà em có thể mong đợi điều đó được?”

“Em sẽ có thể mở rộng sự hiểu biết của em.” Anh gợi ý.

Cô thở ra một hơi dài mất kiên nhẫn qua mũi; quá khó để thở qua môi khi răng cô đang nghiến lại. “Em đã không biết là sự hiểu biết của em bị thụt lùi.”

Nếu anh có bị cám dỗ cười to lên, anh che giấu nó rất giỏi. “Có lẽ em sẽ có thể thêu thùa.” Anh gợi ý.

Cô chỉ nhìn trừng trừng vào anh. Cứ làm như ý tưởng về thêu thùa sẽ khiến cô cảm thấy khá hơn vậy.

Anh thận trọng ngồi ở mép giường và vỗ lưng bàn tay cô. “Anh sẽ ở bên cạnh em.” Anh nói với một nụ cười động viên. “Anh đã quyết định sẽ bớt thời gian ở câu lạc bộ của anh lại.”

Kate thở dài. Cô mệt mỏi và cáu kỉnh và đau đớn, và cô đang trút lên chồng cô, thật sự là không công bằng. Cô lật bàn tay lại để lòng bàn tay họ chạm vào nhau và rồi đan những ngón tay cô vào ngón tay anh. “Em yêu anh, anh biết đấy.” Cô nói nhẹ nhàng.

Anh nắm chặt hai tay cô và gật đầu, sự ấm áp trong đôi mắt anh chiếu vào cô nói nhiều hơn bất cứ từ ngữ nào có thể.

“Anh đã bảo em không nên làm thế.” Kate nói.

“Anh đã là một thằng đần.”

Cô không cãi lại; và đôi môi cong lên của anh nói với cô rằng anh có nhận thấy điều đó. Sau một lúc im lặng, cô nói. “Anh đã nói những điều kỳ lạ trong công viên.”

Bàn tay Anthony vẫn ở trong tay cô, nhưng cả người anh hơi dịch ra sau. “Anh không biết em có ý gì.” Anh trả lời.

“Em nghĩ là anh biết.” Cô nói nhẹ nhàng.

Anthony nhắm mắt lại một lúc, rồi đứng lên, những ngón tay anh trượt khỏi tay cô cho đến khi cuối cùng họ không còn chạm vào nhau nữa. Từ rất nhiều năm rồi anh đã cẩn trọng giữ những ý nghĩ kỳ lạ đó cho chính mình. Việc đó có vẻ tốt nhất. Hoặc là mọi người sẽ tin anh và rồi lo lắng hoặc họ sẽ không và rồi nghĩ là anh bị điên.

Chẳng có lựa chọn nào hấp dẫn hơn.

Nhưng giờ, trong một khoảnh khắc kinh hãi, anh đã thốt ra điều đó với vợ anh. Anh còn không thể nhớ rõ chính xác thì anh đã nói gì. Nhưng nó cũng đủ để khiến cô tò mò. Và Kate không phải tuýp người bỏ qua một sự tò mò. Anh có thể tập lảng tránh như anh muốn, nhưng rồi cô cũng sẽ moi được nó từ anh. Chưa có người phụ nữ nào cứng đầu hơn từng được sinh ra.

Anh đi đến cửa sổ và dựa vào khung cửa, nhìn bần thần về phía trước mặt như thể anh có thể thật sự thấy được con đường qua lớp rèm phủ nặng nề đã từ lâu được kéo lại. “Có một điều mà em nên biết về anh.” Anh thì thầm.

Cô không nói gì, nhưng anh biết là cô đã nghe thấy. Có lẽ đó là do âm thanh của việc cô thay đổi vị trí, có lẽ là chỉ là do luồng điện trong không trung. Nhưng bằng cách nào đó anh biết.

Anh quay lại. Sẽ dễ dàng hơn khi nói những lời của anh với bức rèm, nhưng cô xứng đáng được hơn thế từ anh. Cô đang ngồi lên, chân cô được đặt lên trên những cái gối, đôi mắt cô mở to và tràn ngập một vẻ tò mò và lo lắng đến nao lòng.

“Anh không biết làm thế nào để nói với em điều này mà không nghe quá nực cười.” Anh nói.

“Đôi khi cách dễ nhất chính là chỉ nói ra thôi.” Cô thì thầm. Cô vỗ vào một chỗ trống trên giường. “Anh có muốn ngồi cạnh em không?”

Anh lắc đầu. Sự kề cận sẽ chỉ khiến nó càng khó khăn hơn. “Điều gì đó đã xảy ra với anh khi cha anh mất.” Anh nói.

“Anh rất gần gũi với cha anh, đúng không?”

Anh gật đầu. “Anh gần gũi với ông hơn bất kỳ ai, cho đến khi anh gặp em.”

Đôi mắt cô long lanh. “Chuyện gì đã xảy ra?”

“Nó rất đột ngột.” Anh nói. Giọng anh tẻ nhạt, như thể anh đang thuật lại một tin tức tối nghĩa và không phải là một sự kiện xáo trộn nhất trong cuộc đời anh. “Một con ong, anh đã nói với em rồi.”

Cô gật đầu.

“Ai lại có thể nghĩ một con ong có khả năng giết chết một người đàn ông?” Anthony nói với một tiếng cười chua chát. “Sẽ rất buồn cười nếu nó không bi thảm đến thế.”

Cô không nói gì, chỉ nhìn vào anh với một vẻ cảm thông khiến anh tan nát cõi lòng.

“Anh đã ngồi lại với ông suốt đêm.” Anh nói tiếp, hơi xoay người để anh không phải nhìn vào mắt cô. “Ông đã chết, tất nhiên, nhưng anh cần thêm một chút thời gian. Anh chỉ ngồi đó bên cạnh ông và nhìn ngắm khuôn mặt ông.” Một tiếng cười ngắn giận dữ khác thoát ra khỏi môi anh. “Chúa ơi, anh đã là một thằng ngốc đến thế. Anh nghĩ là anh nửa hy vọng ông sẽ mở mắt ra bất cứ lúc nào.”

“Em không nghĩ điều đó ngu ngốc.” Kate nói nhẹ nhàng. “Em cũng đã thấy người chết. Thật khó để tin rằng một ai đó đã ra đi khi họ trông thật bình thường và yên lành như thế.”

“Anh không biết khi nào thì điều đó xảy ra,” Anthony nói, “nhưng đến sáng thì anh chắc chắn.”

“Rằng ông đã chết?” Cô hỏi.

“Không,” anh nói cộc cằn, “rằng anh cũng sẽ chết.”

Anh chờ cho cô bình luận, anh chờ cho cô nói gì khác, làm bất kỳ điều gì, nhưng cô chỉ ngồi đó và nhìn chăm chú vào anh mà không thay đổi vẻ mặt, cho đến khi cuối cùng anh phải nói, “Anh không phải một người đàn ông tuyệt vời

“Ông có thể không đồng ý đấy.” Cô nói lặng lẽ.

“Nhưng ông không có ở đây để làm thế, phải không?” Anthony quát.

Một lần nữa, cô không nói gì. Một lần nữa, anh cảm thấy như một kẻ đáng khinh.

Anh rủa thầm và ấn các ngón tay vào thái dương. Đầu anh đang bắt đầu đau nhức. Anh đang bắt đầu cảm thấy chóng mặt, và anh nhận ra rằng anh không thể nhớ ra lần cuối mà anh đã ăn. “Anh mới là người phán xét.” Anh nói trong một giọng trầm. “Em không biết ông.”

Anh sụm người vào bức tường với một tiếng thở ra dài mệt mỏi, và nói. “Chỉ để anh nói với em thôi. Đừng nói gì, đừng ngắt lời, đừng đánh giá. Nó đã đủ khó khi anh phải nói ra rồi. Em có thể làm thế cho anh không?”

Cô gật đầu.

Anthony hít vào một hơi run rẩy. “Cha anh là người đàn ông tuyệt vời nhất mà anh biết. Không có một ngày nào trôi qua mà anh không nhận ra rằng anh không thể sánh được với ông. Anh biết rằng ông là mọi thứ mà anh mong muốn đạt được. Anh có thể không bao giờ sánh được với sự tuyệt vời của ông, nhưng nếu anh có thể đến gần được thôi anh cũng mãn nguyện rồi. Đó là tất cả những gì anh muốn. Chỉ đến gần thôi.”

Anh nhìn vào Kate. Anh không chắc là tại sao. Có lẽ để được trấn an, có lẽ để được cảm thông. Có lẽ chỉ để nhìn thấy gương mặt cô.

“Nếu có một điều mà anh biết,” anh thì thầm, tìm thấy được sự can đảm để giữ cho mắt anh chú ý vào cô, “đó là anh sẽ không bao giờ vượt qua được ông. Ngay cả tuổi tác.”

“Anh đang cố nói với em điều gì?” Cô thì thầm.

Anh nhún vai. “Anh biết nó chẳng có nghĩa gì. Anh biết anh không thể đưa ra một lời giải thích phải lẽ nào. Nhưng từ đêm đó, khi anh ngồi với cơ thể đã nguội lạnh của cha anh, anh biết anh không thể sống lâu hơn ông

“Em hiểu rồi.” Cô nói lặng lẽ.

“Em hiểu?” Và rồi, cứ như một đập nước đã bị vỡ, những lời nói cứ chảy tràn ra. Tất cả chúng đều buột ra khỏi miệng anh - tại sao anh lại quá kiên quyết phản đối hôn nhân vì tình yêu như thế, sự ghen tị anh đã cảm thấy khi anh nhận ra cô đã chống lại những con quỷ của cô và đã chiến thắng.

Anh quan sát khi cô đưa một bàn tay lên miệng và cắn vào ngón tay cái. Anh đã thấy cô làm thế trước đây, anh nhận ra - bất cứ khi nào cô đang tập trung suy nghĩ.

“Cha anh bao nhiêu tuổi khi ông mất?” Cô hỏi.

“Ba mươi tám.”

“Giờ anh bao nhiêu tuổi?”

Anh nhìn vào cô một cách tò mò; cô biết tuổi của anh. Nhưng anh vẫn trả lời. “Hai mươi chín.”

“Vậy thì theo như sự tính toán của anh, chúng ta còn chín năm nữa.”

“Nhiều nhất.”

“Và anh thật sự tin điều này.”

Anh gật đầu.

Cô chúm môi lại và thở ra một hơi dài qua mũi. Cuối cùng, sau một lúc cảm giác như là sự im lặng vô tận, cô lại nhìn lên anh với đôi mắt tỉnh táo, thẳng thắn, và nói, “Chà, anh sai rồi.”

Thật kỳ lạ, giọng nói thẳng thắn của cô lại khiến anh thấy an tâm. Anthony còn cảm thấy một bên khóe miệng của anh cong lên trong một nụ cười nhợt nhạt nhất. “Em nghĩ là anh không biết nó nghe ngớ ngẩn thế nào sao?”

“Em không nghĩ là nó ngớ ngẩn tí nào cả. Nó nghe như một phản ứng hoàn toàn bình thường, thật đấy, nhất là khi đó lại là người cha mà anh yêu quý đến thế.” Cô nhún vai khi đầu cô nghiêng sang một bên. “Nhưng nó vẫn sai.”

Anthony không nói gì.

“Cái chết của cha anh là một tai nạn.” Kate nói. “Một tai nạn. Một bước ngoặt khủng khiếp của số phận mà không ai có thể biết trước được.”

Anthony nhún vai. “Anh có thể cũng sẽ ra đi như thế.”

“Ôi, vì tình yêu của - ” Kate cố gắng cắn lưỡi mình một giây trước khi cô nguyền rủa. “Anh Anthony, em cũng có thể chết vào ngày mai. Em đã có thể chết vào hôm nay khi cỗ xe đó đè lên em.”

Anh tái nhợt đi. “Đừng bao giờ nhắc anh điều đó.”

“Mẹ em đã chết khi bà ở độ tuổi của em.” Kate nhắc nhở anh gay gắt. “Anh có bao giờ nghĩ về điều đó chưa? Theo các điều luật của anh, thì em sẽ phải chết vào sinh nhật tiếp theo của em.”

“Đừng có -”

“Ngu ngốc?” Cô kết thúc giùm anh.

Sự im lặng ngự trị trong đầy một phút.

Cuối cùng, Anthony nói, giọng anh chỉ là lớn hơn lời thì thầm một chút. “Anh không biết anh có thể vượt qua chuyện này không.”

“Anh không cần phải vượt qua nó.” Kate nói. Cô cắn môi dưới vì nó đã bắt đầu run rẩy, và sau đó đặt một bàn tay lên một vị trí trống trên giường. “Anh có thể đến đây để em nắm tay anh được không?”

Anthony đi đến ngay lập tức; hơi ấm từ sự đụng chạm của cô chảy tràn qua anh, thấm vào cơ thể anh cho đến khi nó vuốt ve tâm hồn anh. Và trong chính khoảnh khắc đó anh nhận ra điều này còn hơn cả tình yêu. Người phụ nữ này khiến anh trở nên tốt hơn. Anh đã là một người tốt bụng và mạnh mẽ và nhân hậu trước đây rồi, nhưng với cô ở bên cạnh anh, anh là điều gì đó còn nhiều hơn

Và cùng nhau họ có thể làm được bất cứ điều gì.

Điều đó gần như làm cho anh nghĩ rằng tuổi bốn mươi không phải là một giấc mơ quá xa vời.

“Anh không phải vượt qua nó.” Cô nói lần nữa, những lời của cô nhẹ nhàng. “Thành thật mà nói, em không thấy được làm sao mà anh có thể hoàn toàn vượt qua được cho đến khi anh ba mươi chín tuổi. Nhưng điều mà anh có thể làm” - cô bóp nhẹ tay anh, và Anthony cảm thấy mình còn mạnh mẽ hơn cả những lúc trước đó - “là không để điều đó điều khiển cuộc đời anh.”

“Anh đã nhận ra điều đó vào sáng nay,” anh thì thầm, “khi anh biết là anh phải nói với em rằng anh yêu em. Nhưng bây giờ - bây giờ anh biết điều đó.”

Cô gật đầu, và anh nhìn thấy mắt cô đầy lệ. “Anh phải sống mỗi giờ như thể đó là thời gian cuối cùng của anh,” cô nói, “và mỗi ngày như thể anh bất tử. Khi cha em bị bệnh, ông có rất nhiều hối tiếc. Có rất nhiều việc mà ông ước ông đã làm, ông nói với em như thế. Ông luôn luôn cho rằng ông còn nhiều thời gian. Đó là điều mà em luôn ghi nhớ trong lòng. Tại sao anh lại nghĩ em quyết định học thổi sáo ở một độ tuổi trễ như thế? Mọi người đều nói với em rằng em đã quá tuổi rồi, muốn thổi sáo tốt thì phải bắt đầu từ khi em còn là một đứa trẻ. Nhưng điều đó không quan trọng, thật đấy. Em không cần phải thực sự giỏi. Em chỉ cần tận hưởng nó vì bản thân em thôi. Và em cần phải biết là em đã cố gắng.”

Anthony mỉm cười. Cô là một người thổi sáo rất tệ. Ngay cả Newton cũng không thể chịu được.

“Nhưng điều ngược lại cũng đúng.” Kate nhẹ nhàng nói thêm. “Anh không thể lảng tránh những thách thức mới hay che dấu bản thân khỏi tình yêu chỉ bởi vì anh nghĩ anh có thể sẽ không có ở đây để hoàn thiện ước mơ. Cuối cùng, anh cũng sẽ hối tiếc nhiều như cha em.”

“Anh đã không muốn yêu em.” Anthony thì thầm. “Đó là điều mà anh sợ trên hết mọi thứ. Anh đã trở nên quá quen thuộc với quan điểm nhỏ kỳ lạ về cuộc sống của anh rồi. Gần như là hài lòng với điều đó, thật đấy. Nhưng tình yêu - ” Giọng anh nghẹn lại, âm thanh đó nghe không đàn ông chút nào, nó khiến cho anh dễ bị tổn thương. Nhưng anh không quan tâm, bởi vì đây là Kate.

Và nó không quan trọng nếu cô có nhìn thấy những nỗi sợ hãi sâu kín nhất của anh, bởi vì anh biết cô yêu anh không điều kiện. Đó là một cảm xúc được giải phóng tuyệt vời.

“Anh đã thấy tình yêu thật sự.” Anh nói tiếp. “Anh không phải là kẻ hay nhạo báng mà mọi người nghĩ về anh. Anh biết tình yêu có tồn tại. Mẹ anh - cha anh - ” Anh ngừng lại, hít vào một hơi đứt quãng. Đây là điều khó khăn nhất mà anh từng làm. Tuy vậy anh biết những lời đó cần phải được nói ra. Anh biết, dù cho bộc lộ nó có khó khăn đến mức nào, thì cuối cùng, trái tim anh sẽ vút bay.

“Anh rất chắc chắn đó là điều duy nhất có thể khiến cho cái... cái... anh không thật sự biết phải gọi nó là gì - sự nhận thức về ngày tận số của anh...” Anh cào một bàn tay vào tóc, đấu tranh để tìm lời nói. “Tình yêu là điều duy nhất sẽ khiến mọi thứ trở nên không thể chịu đựng được. Làm sao anh có thể yêu ai đó, yêu thật sự và sâu sắc, trong khi biết rằng tình yêu đó sẽ kết thúc bi đát?”

“Nhưng nó không bi đát.” Kate nói, bóp tay anh.

“Anh biết. Anh yêu em, và rồi anh hiểu. Ngay cả khi anh đúng, ngay cả khi định mệnh của anh là chỉ sống ngắn ngủi như cha anh, anh không có kết thúc bi đát.” Anh nghiêng người tới trước và hôn nhẹ lên môi cô. “Anh có em,” anh thì thầm, “và anh sẽ không phí dù chỉ một khoảnh khắc nào mà chúng ta có cùng nhau.”

Đôi môi Kate nở ra thành một nụ cười. “Điều đó có nghĩa là gì?”

“Có nghĩa là tình yêu không phải là việc sợ hãi tình cảm ấy sẽ bị tước đoạt đi mất. Tình yêu là việc tìm thấy người khiến trái tim ta hoàn thiện, khiến ta trở thành một con người tốt hơn rất nhiều so với điều mà ta có thể ước mơ. Nó là về nhìn vào đôi mắt của vợ ta và biết, tận sâu trong xương tủy của ta, cô ấy là người tuyệt vời nhất mà ta biết.”

“Ôi, anh Anthony.” Kate thì thầm, nước mắt chảy dài trên má cô. “Đó là điều mà em cảm thấy về anh.”

“Khi anh nghĩ là em đã chết -”

“Đừng nói về nó.” Cô nghẹn lời. “Anh không phải nhớ lại nó đâu.”

“Không.” Anh nói. “Anh phải làm thế. Anh phải nói với em. Đó là lần đầu tiên - ngay cả sau cả ngần ấy năm anh trông chờ cái chết của mình - mà anh biết thế nào là chết thật sự. Bởi vì với em ra đi... chẳng có gì còn lại để anh tiếp tục sống nữa. Anh không biết làm sao mà mẹ anh đã làm được điều đó.”

“Bà đã có các con của bà.” Kate nói. “Bà không thể rời bỏ các anh được.”

“Anh biết,” anh thì thào, “nhưng nỗi đau mà bà đã phải chịu đựng...”

“Em nghĩ là trái tim con người phải mạnh mẽ hơn là chúng ta có thể tượng tượng.”

Anthony nhìn chăm chú vào cô trong một lúc lâu, đôi mắt anh chìm đắm vào cô cho đến khi anh cảm thấy họ là một. Rồi, với một bàn tay run rẩy, anh khum lấy cổ cô và cúi người xuống để hôn cô. Đôi môi anh tôn sùng cô, dâng cho cô mọi mảnh ghép nhỏ của tình yêu, lòng tận tụy, sự sùng bái và lời nguyện cầu mà anh cảm thấy trong tâm hồn anh.

“Anh yêu em, Kate.” anh thì thầm, môi anh ghi dấu những từ đó lên môi cô. “Anh yêu em rất nhiều.”

Cô gật đầu, không thể thốt ra được một lời nào.

“Và ngay lúc này anh ước... anh ước...”

Và rồi điều kỳ lạ nhất xảy ra. Tiếng cười dâng lên trong anh. Anh bị tràn ngập bởi niềm vui nguyên vẹn của khoảnh khắc này, và phải cố gắng lắm anh mới không bế cô lên và xoay cô một vòng trong không trung.

“Anh Anthony?” Cô hỏi, nghe nửa khó hiểu nửa thú vị.

“Em có biết tình yêu còn có nghĩa gì khác không?” Anh thì thầm, đặt cả hai bàn tay anh ở hai bên người cô và để cho mũi anh cọ vào mũ

Cô lắc đầu. “Em còn không thể đoán ngẫu nhiên nữa.”

“Nó có nghĩa là,” anh cằn nhằn, “anh thấy cái chân bị gãy này của em đúng là một mối phiền toái đáng nguyền rủa.”

“Không nhiều bằng một nửa em đâu, thưa ngài.” Cô nói, liếc một cái phiền muộn vào cái chân được nẹp lại của cô.

Anthony cau mày. “Không một vận động sôi nổi nào trong vòng hai tháng, eh?”

“Ít nhất.”

Anh cười toét miệng, và vào khoảnh khắc đó anh trông giống đến từng inch kẻ ăn chơi trác táng mà cô đã từng buộc tội anh. “Rõ ràng,” anh thì thầm, “là anh sẽ phải rất, rất dịu dàng.”

“Tối nay sao?” Cô thốt lên một tiếng nao lòng.

Anh lắc đầu. “Ngay cả anh cũng chẳng có biệt tài để thể hiện bản thân với một cái đụng chạm nhẹ nhàng đến thế.”

Kate cười khúc khích. Cô không thể ngăn mình được. Cô yêu người đàn ông này và anh yêu cô, và dù cho anh có biết điều đó hay không, thì họ sẽ sống rất, rất lâu bên nhau. Điều đó cũng đủ để khiến cho một cô gái - ngay cả một cô gái với một cái chân bị gãy - hoàn toàn nhẹ dạ.

“Em đang cười anh à?” Anh thắc mắc, một bên lông mày anh nhướng lên ngạo mạn khi anh trượt người anh vào chỗ nằm bên cạnh cô.

“Em không dám mơ như thế.”

“Tốt. Bởi vì anh có một vài điều rất quan trọng để nói với em.”

“Thật sao?”

Anh gật đầu trang trọng. “Anh không thể chỉ cho em thấy yêu em nhiều đến thế nào vào tối nay, nhưng anh có thể nói với em.”

“Em sẽ không bao giờ chán nghe điều đó,” cô thì thầm.

“Tốt. Bởi vì khi anh đã xong với việc nói với em, anh sẽ nói với em anh thích chỉ cho em như thế nào.”

“Anh Anthony!” Cô nói the thé.

“Anh nghĩ là anh sẽ bắt đầu với vành tai của em.” Anh trầm ngâm. “Đúng, chắc chắn là cái vành tai. Anh sẽ hôn nó, và rồi cắn nhẹ vào nó, và rồi...”

Kate thở hổn hển. Và sau đó cô cựa quậy. Và rồi cô lại yêu anh thêm một lần nữa.

Và khi anh thì thầm những thứ linh tinh ngọt ngào vào tai cô, cô có cảm giác kỳ lạ nhất, gần như là cô có thể thấy được cả tương lai cô trải ra trước mắt. Mỗi ngày lại phong phú và trọn vẹn hơn ngày trước đó, và mỗi ngày cô lại đắm chìm, đắm chìm, đắm chìm trong tình yêu...

Liệu có thể yêu cùng một người đàn ông lần nữa và một lần nữa, vào mỗi ngày?

Kate thở dài khi cô nằm lún xuống trên gối, để cho những lời nói tinh quái của anh cuốn cô đi.

Vì Chúa, cô sẽ cố gắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.