“Vợ anh,” Lily nhắc lại đều đều, trở nên nóng bừng rồi lạnh đến phát ốm vì bẽ bàng. Vậy đây là một trò đùa – một trò chơi ác nghiệt, lâu dài chủ tâm mà anh hẳn đã phải lên kế hoạch suốt cái đêm anh bị trói vào giường cô. Nhưng có khi anh vẫn muốn cô là tình nhân của anh, và đây là cách anh bảo đảm rằng cô biết mọi thứ đứng như thế nào. Anh sẽ nắm quyền kiểm soát – cô sẽ là của anh để chơi đùa và tra tấn. Cô cảm thấy anh đang nhìn cô, và cô tự hỏi anh có khinh miệt cô nhiều như cô khinh miệt chính mình không. Nỗi đau của cô trở nên gần như quá sâu đậm để nổi khùng lên. Gần như. Cô nói rời rạc, không thể nhìn anh. “Anh và cái khiếu hài hước quái ác, đáng kinh tởm của anh khiến em phát ốm -”
Anh làm cô im lặng ngay lập tức, ấn bàn tay anh vào miệng cô. “Không, không, chết tiệt....đây không phải là trò đùa đâu! Im nào. Anh muốn em cưới anh.”
Cô cắn vào tay anh, và trừng mắt nhìn anh khi tay anh bị bỏ ra nhanh chóng. “Anh không có lý do gì để cầu hôn em. Em đã đồng ý là tình nhân của anh rồi.”
Anh nhìn chằm chằm hoài nghi trước vết hằn dấu răng của cô trên bàn tay anh. “Anh tôn trọng em quá nhiều để làm điều đó, đồ phù thủy nóng tính nhà em!”
“Em không muốn sự tôn trọng của anh. Tất cả những gì em muốn là năm nghìn bảng.”
“Bất kỳ người phụ nữ nào khác cũng sẽ thấy hãnh diện vì lời cầu hôn của anh. Thậm chí là cảm kích. Anh đang đề nghị một thứ cả nghìn lần tốt hơn một mối quan hệ bất chính tai tiếng nào đó.”
“Theo quan điểm kiêu ngạo, tự cho mình là đúng của anh thì em cho là như thế! Nhưng em không thấy hãnh diện đâu, và chắc chắn là không cảm kích. Em sẽ là nhân tình của anh hoặc không gì hết.”
“Em sẽ là vợ anh.” Anh nói không lay chuyển.
“Anh muốn sở hữu em!” Cô buộc tội, cố trườn ra khỏi anh.
“Phải.” Anh vật cô xuống giường và đè trọng lượng của mình lên trên cô. Khi anh nói, hơi thở của anh phả vào miệng và cằm cô. “Phải. Anh muốn những người khác nhìn vào em và biết rằng em là của anh. Em muốn anh nhận lấy tên tuổi và tiền bạc của anh. Anh muốn em sống với anh. Anh muốn ở trong em...một phần suy nghĩ của em...cơ thể của em...tất cả của em. Anh muốn em tin anh. Anh muốn trao cho em bất kỳ cái thứ khó nắm bắt, bất khả thi, phải gió, bí ẩn nào đó mà em cần để được hạnh phúc. Điều đó có làm em sợ không? Chà, nó còn làm anh sợ đến phát điên lên được. Em không nghĩ là anh sẽ dừng ngay việc cảm thấy như thế này lại nếu anh có thể ư? Không phải như kiểu em là người phụ nữ dễ dàng nhất trên thế giới để -” Anh đột ngột kìm mình lại.
“Anh chả biết gì về em hết,” cô òa lên. “Và những gì anh biết nên làm toàn bộ cái trí khôn đáng chết của anh phải hoảng sợ...Chúa ơi, giờ em biết là não anh đã bị ung rồi!”
“Anh sẽ không trả cho sự yếu kém của Harry Hindon, hay của ai khác đâu, bất kể tên con hoang đó là ai. Anh không hề đánh trượt em. Anh không hề phản bội em. Anh đã một lần hỏi em tại sao em lại ghét đàn ông. Em được tự do để khinh thường toàn bộ bọn họ, tất cả từng tên một trên trái đất. Ngoại trừ anh.”
“Anh nghĩ sự từ chối của em là vì em đã bị tình yêu làm cho thất vọng ư?” Cô nhìn anh chằm chằm như thể anh là tên ngốc vĩ đại nhất còn sống. “Em có thể sống với những điều kiện và luật lệ và những ý thích bất chợt chết tiệt của anh trong một thời gian – có lẽ thậm chí là vài năm – nhưng nếu anh nghĩ em sẽ để bản thân mình hứng chịu điều đó cả đời còn lại, và từ bỏ những quyền sở hữu và quyền pháp lý mà em có với anh, và cho cái gì? Cho đặc ân được phục vụ anh mỗi đêm ư? Nó đủ dễ chịu đấy, nhưng khó mà đáng phải hy sinh tất cả những thứ mà em coi trọng.”
“Dễ chịu,” anh lặp lại dứt khoát.
Cô nhìn anh chằm chằm đầy bướng bỉnh. “Anh nặng. Em không thể thở được.”
Anh không di chuyển. “Nói cho anh nghe xem em hạnh phúc thế nào, Lily. Em có tận hưởng tự do của mình khi bị buộc phải dành mọi đêm để đánh bạc để tồn tại không? Và em sẽ quả quyết rằng không có những đêm em cô đơn, khi mà em cần sự bầu bạn và an ủi -”
“Em có tất cả những thứ mình cần.” Cô cố giữ chặt ánh mắt sắc nhọn của anh, nhưng sự mãnh liệt của nó khiến cô cụp xuống.
“Anh không,” anh nói khàn khàn.
Lily ngoảnh mặt đi. “Vậy thì hãy tìm ai đó khác,” cô nói với quyết tâm tuyệt vọng. “Có rất nhiều phụ nữ sẽ muốn cưới anh. Những phụ nữ cần những thứ mà anh đề nghị, người sẽ yêu anh -”
“Không có ai như em.”
“Ồ? Và từ khi nào em đã trở thành một nguồn vui bất tận cho anh vậy?” Cô ngoái lại nhìn lên anh, vừa đúng lúc để thấy một nụ cười từ tốn nở ra trên mặt anh. “Có cái quái gì thú vị đến thế?”
Giải thoát cô khỏi một ít sức nặng của anh, Alex lấy tay chống cằm và nhìn cô trầm ngâm. “Chúng ta đã bị hút vào nhau ngay từ đầu. Chúng ta là dành cho nhau. Anh nghĩ chúng ta sẽ đến với nhau thậm chí nếu chúng ta có được sinh ra trên những lục địa khác nhau đi nữa. Em cảm thấy sự hấp dẫn cũng mạnh mẽ như anh vậy.”
“Anh hẳn là đang đọc Byron,” cô lẩm bẩm. “Nghe những lời nói ngớ ngẩn lãng mạn ấy từ anh -”
“Em đã chọn anh.”
“Em chả làm gì như thế cả!”
“Trong tất cả hàng trăm tên đàn ông em gặp ở Craven’s hay các buổi đi săn và vũ hội cuối tuần – trẻ và già, công tử bột, học giả, các ông trùm và chủ ngân hàng và những tên săn tài sản – anh là người duy nhất em từng để mình dính lứu vào. Em đã khơi ra một cuộc tranh cãi với anh, em đã đến nhà anh và xía vào mọi mặt đời sống của anh, bày mưu ngăn anh không làm đám cưới, nhử anh tới Luân Đôn và trói anh vào giường em, đánh bạc với anh và đặt cược cơ thể em đổi lại tiền của anh, biết rằng có vô số cơ hội là em sẽ thua... Jesus kính yêu, em có cần anh nói tỉ mỉ nữa không? Em đã từng xía vào cuộc sống của một tên con hoang tội nghiệp nào khác theo cái cách mà em có anh chưa? Anh không nghĩ thế đâu.”
“Tất cả những điều đó là vì Penny.” Cô nói bằng giọng nhỏ xíu.
Anh mỉm cười chế giễu. “Cô ấy là một lời bào chữa. Em đã làm điều đó vì em muốn anh.”
“Con lừa kiêu ngạo!” cô thốt, đỏ hồng lên.
“Tất cả điều đó là do tính kiêu ngạo của riêng anh ư? Vậy hãy nói với anh là em muốn anh ra khỏi đời em.”
“Em muốn anh ra khỏi đời em,” cô nói dễ dàng.
“Nói với anh là hai đêm vừa qua chẳng có nghĩa gì với em.”
“Chúng không có!”
“Nói với anh là em không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.”
“Em...” Lily nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai, chăm chú ở trên mặt cô, và những từ ngữ ấy không thể kéo ra được khỏi họng cô.
Alex dịu dàng xoa tóc cô. “Nói với anh đi,” anh thì thầm, nhìn xuống cô. “Và rồi anh sẽ để em lại một mình.”
Lily thử lại. “Em không bao giờ....” Ngực cô đau nhói với cố gắng ấy. Cô không thể cho phép anh làm cuộc sống của cô phức tạp hơn cả bây giờ nữa. Nhưng ý nghĩ đẩy anh đi lấp đầy trong cô một nỗi sợ không thể giải thích được. Giá như anh thêm nói gì đó khác, thứ gì đó sẽ thuyết phục được cô theo cách này hay cách khác. Nhưng anh không giúp cô, anh giữ nguyên sự im lặng tra tấn. Cố cố sắp xếp qua đống cảm xúc lộn xộn của mình. Giá như anh không có ý chí mạnh mẽ đến thế. Giá như anh thật dễ dãi và có thể kiểm soát được. Anh có thể hủy hoại cơ hội nhỏ nhoi mà cô có để giành lại con gái mình.
Tim cô đập mạnh, khiến cô thật khó để nói nên lời. “Anh sẽ...” cô làm ướt đôi môi khô khốc và ép mình tiếp tục. “Anh thực sự sẽ đi nếu em hỏi anh thế chứ? Dễ dàng như thế ư?”
Hàng lông my dày của Alex hạ thấp xuống khi anh quan sát đầu lưỡi cô quét ngang cái đường cong lôi cuốn ở bờ môi dưới. “Không,” anh nói khàn đặc. “Anh chỉ muốn xem em có nói điều đó không thôi.”
“Ôi, Chúa ơi.” Cô thốt ra một tiếng cười sợ hãi, ngạc nhiên. “Em không nghĩ là mình có thể.”
“Sao lại không?”
Lily bắt đầu lắc quầy quậy. Cô đã luôn có thể đối mặt với những thất bại và gian khổ của mình bằng sự dũng cảm bướng bỉnh, và không ai, kể cả Giuseppe, có thể hạ gục hàng phòng thủ của cô. Chỉ Alex có thể làm điều này với cô. “Em không biết,” cô khóc, và vùi mặt mình vào người anh. “Em không biết.”
“Em yêu.” Anh trải những nụ hôn cứng cáp, mau lẹ lên tai, cổ và đôi vai bé nhỏ của cô. Cánh tay anh vòng quanh cô trong vòng ôm nghiến chặt.
“Em s-sẽ thích làm tình nhân của anh hơn.” Cô nói khổ sở.
“Tất cả hoặc không gì cả. Nó là như thế với chúng ta.” Anh đẩy tóc cô ra khỏi trán, và trao cho cô một nụ cười lươn lẹo. “Bên cạnh đó, cưới em là cách duy nhất anh có thể có Burton làm quản gia của anh.” Anh hôn cô. “Nói vâng đi.” Các ngón tay của anh lồng cong trong tóc cô. “Nói đi, em yêu.” Anh thì thầm.
******************************
Lily cố gắng thuyết phục bản thân mình rằng cô đang làm thế này vì tiền. Cô e sợ phải thú nhận với mình rằng có một lý do khác, thậm chí còn hấp dẫn hơn đằng sau sự chấp nhận của cô. Là vợ Alex, cô sẽ giàu kinh khủng. Cô sẽ có đủ tiền để mua Nicole lại, và nếu Giuseppe vẫn từ chối giúp đỡ, cô sẽ thuê vài “đặc nhiệm,” những sĩ quan thành phố được huấn luyện tài giỏi nổi tiếng vì những việc như thế. Người cô đã thuê trước đó, ông Knox, không hữu dụng cho lắm, nhưng giờ cô có đủ khả năng để thuê một tá. Cô sẽ cho họ xới tung cả thành phố lên cho đến khi con gái cô được trả lại cho cô. Sau đó những gì xảy ra không quan trọng nữa. Sau khi khám phá ra rằng cô là mẹ của một đứa con hoang – mà cô có ý định sẽ giữ - Alex sẽ nhanh chóng đồng ý một sự hủy bỏ hôn nhân- hay có thể là ly dị. Cô sẽ chuyển tới một nơi yên tĩnh, thanh bình nào đó với con gái. Alex sẽ chẳng thể tệ hơn được, ngoài trừ vài cơn tức giận chính đáng về sự lừa gạt của cô. Nhưng anh sẽ tìm ai đó khác, một cô gái trẻ trung xinh xắn nào đó sẽ mang thai một tá người thừa kế cho anh.
Trong lúc này đây, Lily có ý định sẽ tận hưởng sự dễ chịu trong khoảng thời gian cô có với anh. Sẽ có thêm nhiều đêm dành trong phòng ngủ với trần nhà mây và bầu trời. Có sẽ có thời gian để trò chuyện, trêu đùa, và khiêu khích anh. Cô chưa bao giờ có loại quan hệ đó với một người đàn ông. Thứ gần nhất cô từng đến là tình bạn kỳ quặc, không nồng nàn với Derek Craven. Nhưng không giống Derek, Alex có ý muốn chiếm hữu cô, che chở trước mọi lỗi lầm, hoàn toàn quá sẵn sàng để dính mình vào rắc rối của cô. Lily nghĩ rằng có lẽ cô có thể bí mật để mình tận hưởng cảm giác thuộc về một ai đó. Trong một thời gian ngắn ngủi của cuộc đời cô sẽ biết gọi một người đàn ông là ‘chồng’ là như thế nào.
Alex ra một quyết định bất khả thi là họ sẽ cưới chiều muộn hôm đó. Lily biết sự gấp rút của anh là do anh nghi ngờ rằng cô có thể đột ngột đổi ý. Anh đúng hoàn toàn. Cô đổi ý sau mỗi mười phút. Alex cho gọi cô hầu Annie của cô và sắp xếp để cô ta được đưa đến Swan’s Court, mang theo những quần áo và tư trang cần thiết.
Lily bực bội khi mặc vào một chiếc áo cốt-tông vàng mềm mại với vô số các xếp nếp. Cái cổ áo cao giản dị được viền quanh bởi đăng ten lỗ thêu. “Ta trông như một cô hầu quê mùa trong bộ phục trang phục này,” cô lẩm bẩm, nhìn mình chằm chằm trong gương khi Annie cài lại những cái khuy lụa ở đằng sau. “Và hoàn toàn như mười lăm tuổi. Sao em không mang thứ gì sành điệu hơn?”
“Không phải cái váy khiến cô trông trẻ, thưa tiểu thư,” Annie nói, mỉm cười qua vai cô. “Đó là mặt cô.”
Lily ngồi trước tấm gương khung mạ vàng hình chữ nhật ở bàn trang điểm, và nhìn chăm chú vào hình ảnh phản chiếu của cô một cách tò mò. Với tức giận, cô nhận ra rằng Annie đúng. Màu hồng tự nhiên của môi cô có sắc thái đậm hơn thường lệ, hơi sưng lên do những nụ hôn ngấu nghiến của Alex đêm trước. Mặt cô thật khác, mềm mại và tỏa sáng và yếu đuối. Thậm chí cả một vết thâm do bị đánh cũng không thể làm dịu màu hồng hào của da cô, chúng thường nhợt nhạt một cách hợp thời trang. Cô không hề giống người phụ nữ cứng rắn đã bịp bợm những con bồ câu ở Craven’s tí nào. Ánh mắt hoài nghi, giễu cợt của cô, cái cô thường dùng với hiệu quả đáng thỏa mãn, đã hoàn toàn mất uy thế. Đôi mắt cô cũng chân thật và rộng mở như Penelope vậy. Khi cô nhìn chằm chằm vào mình, cô nhớ lại những ngày tháng vô tư thời niên thiếu, khi cô còn là một cô gái nồng nhiệt cuồng dại với Harry Hindon. Từ sau đó cô không còn cảm thấy sự sôi nổi đến thế trong mình nữa.
Sự thay đổi cô thấy trong gương khiến Lily không thoải mái. “Em có mang theo một cái dải buộc tóc nào của ta chứ?” cô hỏi, chạy tay qua những lọn tóc xoăn nhảy múa. “Tóc ta đang rơi vào mắt rồi đây.” Annie năng nổ mang chúng đến cho cô, và Lily chọn một dải ruy băng màu vàng trang trí với đá topaz. Cô buộc nó quanh trán và cau mày khi thấy cái dải băng ngoại lai đó tương phản kỳ cục với kiểu váy thiếu nữ. “Chết tiệt!” Giật cái đồ trang trí đó ra khỏi trán, cô đẩy tóc mình lại bực bội. “Vui lòng, mang cho ta một cái kéo nào đó và cắt một ít cái đống bùi nhùi này đi.”
“Nhưng thưa cô,” Annie phản đối. “Nó trông thật xinh đẹp và mềm mại quanh mặt cô.”
“Vậy hãy để thế đi.” Cô vùi đầu mình vào tay và rên lên. “Ta không quan tâm. Ta không thể trải qua chuyện này, Annie.”
“Trải qua chuyện gì ạ?” Cô hầu hỏi bối rối.
“Giả vờ là...ôi, em không cần biết đâu. Chỉ cần giúp ta rời khỏi đây và bảo ngài Raiford là...” Cô dừng lại trong do dự.
Một giọng mới tham dự vào cuộc trò chuyện. “Bảo ngài Raiford là gì?” Alex thơ thẩn đi vào phòng, vừa trở lại từ một chuyến du ngoạn ngắn qua thành phố. Từ vẻ hài lòng trên mặt anh, Lily biết anh đã thành công trong việc tìm một mục sư sẽ làm phép cưới cho họ trước sự thông báo ngắn ngủi đến vậy. Chỉ có chúa mới biết anh đã nói gì với ông ta.
Annie nhìn Alex với vẻ ngưỡng mộ chăm chú, chưa bao giờ thấy một người đàn ông được phép xâm phạm sự riêng tư của cô Lily mà không hỏi xin phép. Cô lùi về góc phòng và quá chú ý đến tấm khăn trải đầu bằng lụa nhẹ, quan sát với sự thích thú kín đáo khi Alex đi tới đứng đằng sau Lily.
Anh trượt bàn tay lên vai Lily và cúi thấp xuống tai cô. “Đồ nhát gan bé nhỏ,” anh thì thầm. “Em sẽ không chạy trốn khỏi anh đâu.”
“Em đã không có ý định thế,” cô nói dối với một bầu không khí đầy tự trọng.
“Em trông thật xinh đẹp trong bộ váy đó. Anh không thể chờ để lấy nó ra khỏi em.”
“Đó là tất cả những gì anh nghĩ đến ư?” Lily hỏi bằng giọng thấp, để tâm đến đôi tai nhọn hoắt của Annie.
Anh mỉm cười và hôn bên cổ cô. “Em gần xong chưa?”
“Chưa,” cô nói với một cái lắc đầu mạnh mẽ.
“Chúng ta phải đi sớm.”
Lily lách khỏi anh, đứng dậy khỏi ghế và sải bước quanh phòng. Cô đi tới đi lui, liên tục đi qua anh. “Đức ngài,” cô nói lo âu. “Em cứ nghĩ mãi về sự ngu ngốc của cái quyết định được phát ra trong vội vàng, và trong những phút vừa qua em đã đi tới kết luận là em thật liều lĩnh khi đồng ý -”
Một cánh tay dài vươn ra và tóm cô vào anh, như một con mèo ngắt ngang trò chạy nhốn nháo điên cuồng của một con chuột. Miệng anh đến miệng cô nhanh như chớp, và cô hít vào thật mạnh, tâm trí cô quay cuồng với ngạc nhiên. Với một nụ cười toe toét và cái nhún gối nhẹ, cô hầu rời đi với sự gấp gáp kín đáo. Alex hôn Lily dài và mạnh mẽ, cho đến khi anh cảm thấy cô dựa nặng nề vào anh, đầu gối cô lảo đảo. Anh nhấc đầu lên và nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen thờ thẫn của cô. “Cưới anh là điều ít liều lĩnh nhất em từng làm đấy.”
Cô giật giật vạt áo anh và vuốt phẳng chúng. “Em...em chỉ ước rằng em có vài loại bảo đảm nào đó.”
“Cái này có không?” Anh hôn cô với sự đam mê nguyên sơ, tách môi cô ra và khiến các dây thần kinh của cô bốc cháy với sự truy tìm lưỡi cô một cách từ tốn. Tay Lily trườn quanh cổ anh, và hơi thở của cô trở nên nặng nề, cơ thể cô nhẹ bẫng và nóng bừng. Khi anh kéo lê miệng mình khỏi miệng cô, cô giữ cánh tay quanh anh để duy trì thăng bằng của mình.
“Alex,” cô nói bối rối.
“Hmmm?” Môi anh chơi đùa với cái khóe miệng nhạy cảm của cô.
“Em sẽ không là loại vợ thông thường đâu. Em không thể thậm chí em có muốn đi nữa.”
“Anh biết.”
Cô xiên một cái liếc nghi ngờ lên trên qua đôi lông my. “Nhưng làm sao em có thể chắc chắn là anh sẽ không muốn em thay đổi?”
Anh mỉm cười nhạo báng. “Thành cái gì?”
“Anh sẽ muốn em trở nên đáng kính trọng và từ bỏ việc cưỡi ngựa dạng chân, và bắt đầu thu gom các công thức làm món chân bò hầm đông và xi đánh giầy, và ngồi trong phòng khách với một cái khung thêu trên lòng -”
“Im nào.” Anh nói với một tiếng cười, nâng niu mặt cô trong tay anh. Anh chà nhẹ môi anh qua môi cô. “Không ngạc nhiên là em lại tránh né hôn nhân lâu đến thế. Hãy đốt tất cả khung thêu trong nhà, nếu em muốn. Hãy để bà Hodges bận tâm với thịt bò đông – bất kể là nó dành cho cái thứ quỷ quái gì – không, đừng nói cho anh biết, làm ơn đi.” Đầu ngón tay anh trượt lên và xuống cái cổ mảnh mai của cô, đùa nghịch với những lọn tóc xoăn xinh xắn ở gáy cô. “Anh không muốn thay đổi em, em yêu. Chỉ ghìm cương em lại một chút thôi.”
Như anh cố tình, lời bình luận đó chọc giận cô. “Anh được chào đón để thử đấy,” cô nói xấc xược, và anh cười.
Cho cô thời gian chỉ để tìm găng tay, anh dẫn cô xuống cầu thang tới chiếc xe ngựa bốn bánh bên ngoài. Sau khi giúp cô lên, Alex gật đầu với người giữ ngựa để thả những con ngựa ra, và họ đi về phía nam theo hướng dòng sông. Lily thấy mình gần như tận hưởng chuyến đi này. Ngồi trên chiếc ghế cao của cỗ xe ngựa, cô quan sát thích thú khi Alex làm việc điều khiển những chú ngựa thắng cương xinh đẹp. Những con vật thật khỏe khoắn và tràn đầy năng lượng chực bùng nổ, đòi hỏi toàn bộ sự chú ý của anh. Lily đảm bảo rằng anh sẽ có đủ khoảng không trên ghế để cho phép những cử động cánh tay hiệu quả. Cuối cùng những con ngựa cũng hạ dần nhịp bước của mình vừa đủ để cho phép truyện trò.
(Cái cỗ xe ngựa mà hai anh chị í đi là kiểu thế này đây các ss ạ. ^_^)
“Sao anh lại không cho cắt ngắn đuôi của chúng đi?” Lily hỏi, ra dấu tới những cái đuôi đen dài của lũ ngựa. Bỏ đuôi của động vật đi bằng cách phẫu thuật, bao gồm cả một ít phần cột sống, là một tục lệ phổ biến, vì lợi ích của cả thời trang và thực tiễn. “Chúng có thể bị rối vào dây cương.”
Alex lắc đầu, đáp lại bằng một lời lẩm bẩm nào đó mà cô không thể nghe được.
“Gì cơ?” cô hỏi. “Anh vừa nói gì?”
“Anh nói nó làm lũ ngựa bị đau.”
“Phải, nhưng cơn đau không kéo dài, và thực sự là chúng bị cắt đuôi thì an toàn hơn.”
“Đuôi là sự bảo vệ duy nhất của chúng trước các loài ruồi nhặng,” anh nói, không nhìn cô.
“Tôn thờ trẻ con và động vật,” Lily lẩm bẩm, cảm thấy nhen nhúm sự ấm áp đối với anh.
“Anh đang sống không xứng với danh tiếng trái tim băng đá của mình đấy, đức ngài ạ. Đây, hãy để em điều khiển cỗ xe.” Cô duỗi tay ra với lấy dây cương.
Alex trao cho cô một cái nhìn trống rỗng, như thể khái niệm một người phụ nữ điều khiển những con ngựa là hoàn toàn xa lạ.
Lily bật cười và dịu dàng quở trách anh. “Em khá là giỏi việc đó đấy, đức ngài ạ.”
“Em sẽ phá hỏng đôi găng tay của mình đấy.”
“Một đôi găng tay bé nhỏ là cái gì cơ chứ?”
“Anh chưa bao giờ để một người phụ nữ nắm lấy dây cương trước kia.”
“Sợ à?” cô hỏi ngọt ngào. “Rõ ràng là sự tin tưởng trong hôn nhân là về một phía.”
Alex do dự truyền tay sợi dây cương. Nắm tay vững vàng, thành thạo của cô có vẻ làm anh an tâm, và anh ngồi lùi lại một chút.
“Thư giãn nào,” Lily nói với một tiếng cười. “Anh trông như thể anh có ý định giật chúng lại bất kỳ lúc nào í. Em chưa bao giờ làm lật một cỗ xe bốn bánh đâu, đức ngài.”
“Thứ gì cũng phải có lần đầu tiên.” Anh liếc vào dây cương một cách khao khát.
“Có vẻ như là vậy,” cô nói với vẻ nghiêm trang hoàn hảo, và vụt nhẹ lũ ngựa để tăng tốc độ.
Sau khoảng một dặm, Alex khen ngợi Lily trong việc điều khiển cỗ xe. Anh tự hào với hình ảnh đôi bàn tay bé nhỏ của cô áp dụng những sức ép tự tin lên dây cương. Không phải anh hoàn toàn thoải mái với việc là hành khách của cô – từ bỏ quyền kiểm soát một cách dễ dàng không phải bản tính của anh. Nhưng vẻ tự hào của Lily trong kỹ năng của chính cô cũng thú vị và hấp dẫn như nhau. Cô sẽ không bao giờ dễ dàng bị đe dọa bởi anh hay bất kỳ ai. Cô sẽ là một người vợ lý tưởng cho anh, một phụ nữ có khả năng sánh ngang niềm đam mê, sức mạnh, và sự bướng bỉnh của anh với của chính cô.
Cỗ xe tiến về hướng Brompton và Chelsea, và Alex đòi lại dây cương những đoạn đường cuối cùng. Anh đưa họ đi dọc một con đường nhỏ tới một nhà thờ đá nhỏ với những cánh cửa gỗ uốn cong. Một cậu bé ăn mặc nghiêm trang ở tuổi thiếu niên chờ bên ngoài lối vào nhà thờ. “Giữ những con ngựa nhé,” Alex lẩm bẩm, ném cho cậu một đồng. “Chúng ta sẽ không lâu đâu.”
Cậu bé bắt lấy đồng xu trong nắm tay và mỉm cười vui vẻ. “Vâng, thưa đức ngài.”
Alex đi xuống cỗ xe và với tay đỡ Lily. Cô đông cứng tại chỗ, nhìn xuống anh với đôi mắt mở to. Hình ảnh nhà thờ giống như một gáo nước lạnh hắt vào mặt cô, khiến cô nhận ra chính xác điều gì sắp xảy ra. Alex nói từ tốn. “Đưa tay em cho anh, Lily.”
“Em đang làm gì thế này?” Cô hỏi bằng giọng nhỏ xíu.
“Để anh giúp em xuống.”
Lily đặt bàn tay lên trái tim đang đập thình thịch khi cô nhìn chằm chằm vào anh. Cử chỉ của anh thoải mái và không chút đe dọa, nhưng sâu trong mắt anh là một tia sáng cứng rắn, và giọng anh ẩn chứa một lời cảnh cáo. Giờ cô đã để anh đưa cô xa đến thế này, sẽ không có lối thoát nữa. Cảm giác như thể tình huống này không hoàn toàn có thực, cô đặt tay mình trong tay anh và bước xuống khỏi cỗ xe. “Sau khi Harry phụ tình em,” cô lắp bắp, “em đã hứa với mình...em đã thề là....em sẽ không bao giờ cưới ai nữa.”
Alex nhìn xuống cái đầu cúi gằm của cô, nhận ra rằng sự ruồng bỏ của vị hôn phu đã làm cô tổn thương đến thế nào, đủ để ký ức về sự nhục nhã ấy vẫn còn nấn ná lại sau mười năm. Anh trượt một cánh tay quanh cô và hôn đỉnh đầu cô. “Hắn không xứng đáng với em,” anh thì thầm vào tóc cô. “Hắn là một tên ngốc yếu ớt, nhát gan.”
“Đủ thông minh để c-cứu lấy mình. Và v-vài người có thể gọi anh là còn ngốc hơn khi làm điều -”
“Anh có những khuyết điểm của mình.” Alex nói, dịu dàng xoa bóp vai cô, quay lưng anh lại để che cho cô khỏi những ánh mắt tò mò từ người đi đường. Anh mỉm cười rầu rĩ. “Rất nhiều khuyết điểm, và em đã xoay xở để làm quen với phần lớn chúng. Nhưng anh sẽ không bao giờ rời bỏ em, Wilhemina Lawson. Không bao giờ. Em có hiểu không?”
“Em hiểu,” cô nói với một tiếng cười tuyệt vọng, nghèn nghẹn, “nhưng em không tin anh. Anh nghĩ rằng anh biết những gì tồi tệ nhất về em, nhưng anh không đâu.” Cô không dám nói nhiều hơn thế. Nín thở, cô chờ xem nó có đủ làm anh đổi ý không.
“Anh biết tất cả những gì anh cần,” anh nói điềm tĩnh. “Phần còn lại sẽ giữ cho sau này.” Giữ cánh tay anh quanh cô, anh đưa cô đi vào trong nhà thờ.
Bên trong tòa nhà nhỏ mang lại ảnh hưởng với chính vẻ giản dị của nó, lấp đầy ánh sáng lọc qua những cửa sổ kính màu xinh đẹp. Ánh sáng của những ngọn nến khiến những chiếc ghế dài bằng gỗ sồi được đánh bóng sáng rực lên. Một cha xứ già nua chờ họ vào trong. Mặt ông thân thiện và tốt bụng. Dù ông không cao hơn Lily, ông có một sự hiện diện thật mạnh mẽ và sống động. “Ngài Raiford,” ông nói với nụ cười chân thành. Đôi mắt xanh dương trong vắt chuyển tới khuôn mặt e sợ của Lily. “Và đây hẳn phải là cô Lawson.” Ông làm Lily ngạc nhiên khi nắm lấy vai cô trong tay và nghiên cứu cô đầy đánh giá. “Ta đã biết Alexander từ khá lâu rồi, con yêu. Gần như từ ngày cậu ấy chào đời.”
“Ô?” Lily đáp lại với một mô phỏng nhợt nhạt nụ cười châm chọc thường ngày của cô. “Và quan điểm của cha về anh ấy là gì, thưa cha?”
“Bá tước là một người đàn ông tốt,” ông trả lời trầm ngâm, mắt ông sáng lấp lánh khi liếc nhìn Alex, “dù đôi khi cậu ấy có khuynh hướng hơi kiêu hãnh.”
“Và kiêu căng,” Lily thêm vào, nụ cười của cô nở rộng.
Cha xứ cũng cười. “Phải, có lẽ cả điều đó nữa. Nhưng cậu ấy cũng rất trách nhiệm và giàu lòng thương, và nếu cậu ấy đi theo truyền thống gia đình, cậu ấy sẽ chứng tỏ mình là một người chồng tận tụy khác thường. Dòng máu Raiford, con thấy đấy. Ta mừng là bá tước đã chọn một người phụ nữ có khí phách mạnh mẽ làm bạn đời của mình. Qua nhiều năm trời cậu ấy đã có quá nhiều trách nhiệm phải gánh vác.” Cha xứ liếc qua khuôn mặt ngoảnh đi của Alex, và quay lại với vẻ mặt chăm chú của Lily. “Con đã từng đi trên biển chưa, cô Lawson? Con có thể nghe thấy từ ‘cưới’ như một thuật ngữ hàng hải. Nó ám chỉ hành động kết hợp hai dây thừng vào với nhau của các thủy thủ để cho chúng sức bền lớn hơn là một. Ta cầu cho điều đó cũng đúng với sự kết hợp của hai con.”
Lily gật đầu, đã tràn đầy cảm xúc trước bầu không khí yên bình của nhà thờ, khuôn mặt tử tế của cha xứ, hình ảnh màu hồng tràn lên từ cổ áo Alex. Alex không nhìn cô, chỉ giữ ánh mặt dán vào sán nhà, nhưng cô cảm thấy rằng anh cũng bị giây phút này tác động như cô. “Con hy vọng thế,” cô thì thầm.
Cha xứ ra dấu cho cả hai bọn họ, và đi về hướng bệ thờ ở trước nhà thờ. Lily do dự, tim cô đập liên hồi với cảm xúc. Cô chậm chạp tháo đôi găng tay và đưa nó cho Alex. Anh đặt đôi găng tay bé nhỏ màu trắng vào túi áo và cầm lấy tay cô, lồng các ngón tay cô giữa các ngón tay anh. Lily ngước lên anh với nụ cười run rẩy. Nhưng không có nụ cười nào trên mặt anh, chỉ một nét mặt trang nghiêm và một tia sáng nóng rực trong ánh mắt anh.
Họ đứng trước cha xứ với hai bàn tay gắn liền. Lily chỉ lờ mờ nghe thấy giọng nói nhịp nhàng của vị tu sĩ như thể nó đi từ tai này sang tai kia. Điều này giống như một giấc mơ – một giấc mơ mờ nhạt, hoang mang. Trong tất cả những khó khăn và bước ngoặt mà đời cô đã có, đây là điều ít được mong chờ nhất. Cô đang cưới một người đàn ông mà cô chỉ biết rất ít, nhưng không hiểu sao có vẻ như cô đã biết anh cả đời rồi. Cảm giác tay cô trong tay anh, trở nên ấm áp và ẩm ướt, quen thuộc đến kỳ cục. Âm thanh hơi thở đều đặn của anh, âm sắc điềm tĩnh của giọng anh khi anh tuyên thệ, tất cả điều đó gợi nên điều gì đó sâu trong cô, làm dịu đi nỗi sợ hãi không ngừng nghỉ đã là một phần của cô từ rất lâu rồi. Cô nhắc lại lời thề của mình một cách cẩn trọng, cố khiến giọng nói run rẩy của cô vững vàng. Alex đưa tay cô lên và trượt một cái nhẫn vàng chạm đục, nặng nề vào ngón tay cô. Vòng đai ấy, hơi lỏng so với ngón tay cô, được trang trí với một viên ru by lớn sáng lấp lánh như thể một ngọn lửa đã được bẫy lại trong độ sâu rực rỡ ấy.
Cha xứ tuyên bố họ là chồng và vợ, và chính thức công nhận cuộc hôn nhân với lời chúc của Chúa. Họ ký vào danh sách của nhà thờ và đóng dấu tên họ vào một giấy chứng nhận hôn nhân và giấy phép đặc biệt. Với một nét bút cuối cùng, Lily thốt ra một tiếng thở dài run rẩy, biết rằng đám cưới đã xong. Có âm thanh ở phía sau nhà thờ khi một cặp đôi lớn tuổi hơn bước vào, những giáo dân của cha xứ. Xin thứ lỗi, cha xứ đi tới nói chuyện với cặp đôi đó, để lại Alex và Lily một mình ở trước quyển danh sách nặng nề. Họ nhìn xuống hai cái tên của mình và ngày tháng được viết bên dưới. Lily liếc chiếc nhẫn của cô, vặn vặn nó quanh ngón tay. Viên ruby, và những viên kim cương bao quanh nó, gần như quá lớn cho bàn tay bé nhỏ của cô.
“Nó thuộc về mẹ anh,” Alex nói cộc cằn.
“Nó thật đẹp,” Lily đáp lại, nâng mắt cô lên gặp mắt anh. “Anh đã bao giờ...Caroline đã ....”
“Chưa.” Anh nói nhanh như chớp. “Cô ấy chưa bao giờ thấy nó.” Anh chạm vào tay cô. “Anh sẽ không đề nghị em đeo một thứ đã bị ô uế bởi những ký ức về một người phụ nữ khác.”
“Cảm ơn anh.” Lily không thể ngăn lại một nụ cười bẽn lẽn, hài lòng.
Bàn tay anh siết chặt tay cô cho đến khi gần như đau đớn. “Anh đã có quan tâm đến Caroline. Nếu cô ấy còn sống, anh hẳn đã cưới cô ấy, và....anh tin rằng bọn anh hẳn sẽ bằng lòng.”
“Tất nhiên hai người sẽ bằng lòng,” Lily lẩm bẩm, bối rối với bài diễn văn ngắn đó.
“Nhưng với em mọi chuyện lại khác....” Alex ngưng lại và hắng giọng một cách lúng túng.
Nín thở Lily chờ anh tiếp tục, cảm thấy như thể cô đang thăng bằng trên mép một bờ vực cao đến xây xẩm. “Ý anh là gì, khác ư?” Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vàng rực của anh, được bao bọc trong bóng tối và ánh nến. “Khác theo kiểu nào?”
Nhưng cha xứ đã ngắt ngang họ ngay lúc đó, trở lại từ cuộc trò chuyện ngắn với cặp đôi lớn tuổi. “Bá tước và phu nhân Raiford. Ta có một vấn đề cần giải quyết. Chỉ bảo đưa ra cho vài giáo dân -”
“Vâng, tất nhiên.” Alex nói êm ả. “Cảm ơn cha.”
Cú sốc khi bị nhắc đến như phu nhân Raiford khiến Lily quên mất câu hỏi của cô. Một cách đầy trách nhiệm cô nói tạm biệt cha xứ khi đi bộ đến cửa với Alex. “Em là một nữ bá tước,” cô nói, và phát ra một tiếng cười hoài nghi ngay khi họ rời khỏi nhà thờ. Cô ngước lên nhìn nét mặt thích thú của Alex. “Anh có nghĩ là mẹ em sẽ hài lòng không?”
“Bà ấy sẽ ngất xỉu,” Alex trả lời, giúp cô lên cỗ xe, “và rồi bà sẽ lấy một cốc trà mạnh.” Anh toe toét khi thấy cô với tay lấy dây cương. “Đừng chạm vào chúng, phu nhân Raiford. Anh sẽ là người đưa chúng ta về nhà.”
**********************
Trước yêu cầu của Lily, Alex đưa cô đến ngân hàng Forbes, Betram, và Các cộng sự, và rút ra năm nghìn bảng từ trụ sở chính của họ. Lily ngạc nhiên rằng Alex không hề hăm dọa cô với những câu hỏi về món nợ của cô. Cô biết anh cho rằng đó là một món nợ cờ bạc. Có lẽ anh nghĩ cô nợ tiền Derek. “Nó đủ chứ?” là tất cả những gì anh hỏi, kéo cô ra một góc riêng khi người chủ ngân hàng của anh hướng về chỗ hầm và những két an toàn ở phòng kế bên.
Lily gật đầu với một cơn đỏ mặt tội lỗi. “Vâng, cảm ơn anh. Em sẽ cần phải giải quyết vài thứ chiều nay.” Cô do dự gần như không thể nhận thấy. “Em sẽ thích tự mình giải quyết chúng hơn.”
Alex nhìn cô một lúc lâu, mặt anh bình thản. “Em sẽ đến gặp Craven à?”
Lily bị xúi giục nói dối anh, nhưng cô gật đầu. “Em muốn Derek là người đầu tiên biết về cuộc hôn nhân này. Anh ấy xứng đáng ít nhất là thế từ em. Ồ, em biết rõ ràng anh ấy không có lương tâm hay đạo đức, nhưng theo cách khác thường của mình anh ấy đã tử tế với em, và vì vài lý do em nghĩ anh ấy sẽ bị tổn thương nếu em không giải thích điều này với anh ấy.”
“Đừng giải thích nhiều quá,” Alex khuyên. “Nó cũng ngây đau đớn y như vậy đấy.” Trước nét mặt bối rối của cô, anh mỉm cười không chút thích thú. “Em thực sự không nhận thức được anh ta cảm thấy thế nào về em ư?”
“Không, không,” cô nói vội vã, “anh không hiểu mọi việc thế nào giữa Derek và em -”
“Ồ, anh hiểu chứ.” Anh nhìn cô suy đoán. “Vậy em đi ra ngoài một mình chiều nay là cần thiết.”
Đã bắt đầu rồi, sự lạ thường khi phải giải thích cho ai đó về các hoạt động của cô. Lily hy vọng rằng anh sẽ không khiến cho cô cần thiết phải nói dối anh. “Và có lẽ đầu buổi tối nữa.”
“Anh muốn em mang theo một người hầu và hai người cưỡi ngựa đi theo cùng với cỗ xe.”
“Chắc chắn rồi,” cô nói với một nụ cười tán thành. Cô không ngại đi đến Craven’s trong một cỗ xe đóng kín với cả một quân đoàn những người cưỡi ngựa theo sau. Nhưng cô sẽ phải không có người tháp tùng cho cuộc gặp gỡ với Giuseppe ở vườn Tu viện. Cô sẽ đơn giản là mượn một trong những con ngựa của Derek và lẻn đi một mình.
Alex bị giằng xé giữa hài lòng và hoài nghi trước sự chấp thuận dễ dàng của cô với lời đề nghị của anh. “Trong khi em đi,” anh nói, “anh sẽ đánh điện cho bá tước và phu nhân Lyon.”
“Cô và chú anh ư?” Lily đoán, đã nghe mẹ cô nhắc đến những cái tên này trước đây.
Anh gật đầu ủ rũ. “Cô của anh rất được kính trọng, và đầy kinh nghiệm trong những vấn đề đòi hỏi tài ngoại giao đặc biệt.”
“Anh nghĩ là cô ấy sẽ có thể giúp chúng ta tránh được những biểu hiện của một vụ tai tiếng ư? Sau ván bài của chúng ta ở Craven’s và cảnh tượng đêm qua và vụ trốn nhà đột ngột của Penny và cuộc hốn nhân gấp gáp của chúng ta ư?” Cô làm mặt hài. “Anh không nghĩ là những thiệt hại đã được gây ra rồi ư, đức ngài?”
“Bà ấy sẽ coi đó là một thách thức.”
“Một thảm họa, thì giống hơn,” Lily nói, đột ngột bị ngứa ngáy bởi cái ý tưởng về một mệnh phụ thượng lưu cố làm dịu đi những trò hề trâng tráo của họ một cách khéo léo. Tràng khúc khích bất chợt của cô khiến cho vô số ánh mắt bực mình quay về phía họ khi các viên thư ký mặt mày nghiêm trang và các khách hàng chú ý đến biểu hiện vô lối của cặp đôi đang đứng kế bên chiếc cột hoa cương xám.
“Im nào,” Alex nói, dù cho một nụ cười toe toét kéo ra trên mặt anh. “Hãy cư xử cho phải phép. Mỗi lần chúng ta ở nơi công cộng cùng nhau, chúng ta lại gây ra trò hề.”
“Em đã tự mình làm điều đó hàng năm trời rồi,” Lily nói ung dung. “Nhưng anh quan tâm đến danh tiếng của mình, em thấy rồi. Cuối cùng anh sẽ bị hạ xuống mức van xin em không làm trò -”
Cô giật mình sửng sốt khi Alex cúi xuống và hôn cô ngay trước đám đông tụ tập ở ngân hàng. Căn phòng ảm đạm rộn lên với những tiếng ca thán chê bai xì xào và những tiếng thở dốc ngạc nhiên. Đẩy mạnh những cơ bắp nặng nề ở ngực chồng cô, Lily vặn vẹo để thoát khỏi anh, cảm thấy chính mình trở nên nóng bừng với sự nhút nhát xấu hổ. Anh kiên trì cho đến khi cô quên mất họ đang ở đâu, và run rẩy dễ chịu. Rồi anh nhấc đầu lên và mỉm cười xuống cô, mắt anh sáng lấp lánh với thách thức và thích thú. Chuếnh choáng, Lily nhìn anh chằm chằm, và đột ngột cô bật cười trong sự ngạc nhiên ngưỡng mộ. “Touche” (thắng một nhé) cô nói, nhấc tay lên đôi má đỏ bừng.
**********************
Lily tìm thấy Derek trong một trong những căn phòng riêng ở cung điện sòng bạc. Anh đã đẩy hai cái bàn lại với nhau và chất đầy chúng với sổ kế toán, hối phiếu ngân hàng, giấy nợ, và tiền – hàng đống xu và những cuộn tiền dày cộp được buộc vào bằng dây trắng. Trong quá khứ Lily đã từng quan sát anh đếm tiền với tốc độ choáng váng, những ngón tay sẫm màu mảnh dẻ của anh bắn xuyên qua các tờ giấy cho đến khi chúng chỉ còn là một đốm mờ. Nhưng hôm nay anh vụng về kỳ lạ, rà soát lợi nhuận của anh với sự chăm sóc quá mức. Khi cô tiến đến gần cái bàn, Lily nhận thấy mùi cay nồng của rượu gin. Cô nhìn thấy một cái ly trên bàn, được bao quanh bởi những đốm bẩn mà hẳn sẽ hủy hoại lớp gỗ hảo hạng. Cô quan sát Derek trong ngạc nhiên. Thật không giống anh khi uống nhiều đến thế, đặc biệt là gin, loại chất lỏng của cái nghèo. Anh ghét gin. Nó khiến anh nhớ đến quá khứ.
“Derek,” cô nói nhẹ nhàng.
Anh nhấc đầu lên, đôi mắt xanh lục của anh lang thang trên chiếc váy vàng và màu sắc hồng hào của má cô. Anh trông như một hoàng đế trẻ tuổi chán đời. Vẻ đau khổ khắc nghiệt trên mặt anh hôm nay đặc biệt dễ nhận thấy. Lily nghĩ một cách khách quan là anh có thể đã giảm một ít cân. Gờ xương gò má của anh cũng sắc như một lưỡi dao vậy. Và anh lếch thếch lạ lùng. Cà vạt của anh đã bị cởi ra, và mái tóc đen của anh lòa xòa xuống trán.
“Worthy đã không trông nom anh,” Lily nói. “Chỉ một phút thôi, em sẽ đi đến bếp để bảo họ gửi lên một -”
“Anh không đói,” anh ngắt lời, nhấn mạnh chữ đ của anh với vẻ quan tâm giễu cợt. “Đừng bận tâm. Anh đã bảo em là anh bận.”
“Nhưng em đến để nói với anh một điều.”
“Anh không có thời gian để nói chuyện.”
“Nhưng Derek -”
“Không -”
“Em đã cưới anh ấy,” Lily nói huỵch toẹt. Cô đã không có ý định sẽ phát nó ra đột ngột đến thế. Cô thốt ra một tiếng cười ngượng ngùng, bồn chồn. “Em đã cưới ngài Raiford sáng nay.”
Khuôn mặt của Derek trở nên vô hồn. Anh rất im lặng, dùng thời gian của mình để uống nốt chỗ rượu. Các ngón tay của anh ép một áp lực không cần thiết lên chiếc ly. Khuôn mặt anh không thể dò được khi anh nói ra bằng một giọng buồn bã. “Em đã nói cho anh ta nghe về Nicole rồi chứ?”
Nụ cười của Lily biến mất. “Chưa.”
“Em mong chờ gì ở anh ta khi anh ta tìm ra rằng em có một đứa con gái hoang?”
Cô hạ đầu xuống. “Em mong rằng anh ấy sẽ tìm một lệnh hủy hôn hoặc ly dị. Em sẽ không trách cứ anh ấy vì căm ghét em khi anh ấy khám phá ra em đã lừa gạt anh ấy thế nào. Derek, đừng tức giận. Em biết điều đó có vẻ là một điều ngu ngốc để em làm, nhưng thực sự nó cũng dễ hiểu thôi -”
“Anh không tức giận.”
“Với sự giàu có của Alex, em sẽ có thể thương lượng với Giuseppe -”Cô thở dốc ngạc nhiên khi Derek di chuyển đột ngột, vốc lên một nắm xu và tung chúng xuống chân cô. Đông cứng giữa một đống đồng xu sáng loáng, cô nhìn anh chằm chằm với đôi mắt mở to.
“Em đã không làm thế vì điều đó,” anh nói, giọng anh dịu dàng và bình thản. “Đó không phải là vì tiền. Hãy nói cho anh nghe sự thật, cô bé tinh quái – đó là tất cả những gì chúng ta từng có, em và anh.”
“Sự thật là em muốn con gái em trở lại,” cô nói phòng thủ. “Đó là lý do duy nhất em cưới anh ấy.”
Anh nhấc một cách tay run run lên và chỉ ra cửa. “Nếu em muốn nói dối anh, vậy thì hãy rời khỏi câu lạc bộ của anh.”
Lily nhìn xuống chân và nuốt xuống thật mạnh. “Được rồi,” cô lẩm bẩm. “Em sẽ thú nhận điều đó. Em quan tâm đến anh ấy. Đó có phải là những gì anh muốn em nói không?”
Derek gật đầu, có vẻ bình tĩnh lại. “Phải.”
“Anh ấy tốt cho em,” Lily tiếp tục đầy khó khăn, vặn hai bàn tay cô lại với nhau. “Em đã không tin là một người như anh ấy có thể tồn tại, một người đàn ông không có một chút hiểm độc hay xảo trá. Anh ấy nói anh ấy không muốn thay đổi em. Khi em ở cùng anh ấy, có những giây phút em biết hạnh phúc là như thế nào. Em chưa bao giờ biết đến cảm giác đó trước đây. Mong muốn điều đó là sai ư, dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi thôi?”
“Không,” anh nói dịu dàng.
“Anh và em vẫn có thể là bạn chứ, phải không?”
Anh gật đầu. Lily thở dài và mỉm cười nhẹ nhõm.
Mặt Derek trống rỗng kỳ lạ. “Anh phải nói vài điều. Em -” Anh khựng lại và nỗ lực cẩn thận để nói theo cách làm cô dễ chịu. “Em cầ – cần – một người đàn ông như Wolverton, và em sẽ là một tên ngốc điên khung nếu đánh mất anh ta. Cuộc sống em đã chịu đựng đã mang em xuống thấp, cô bé tinh quái. Nó khiến em cứng rắn. Anh ta sẽ khiến em đáng kính trọng, và chăm sóc cho em. Đừng nói cho anh ta nghe về đứa con hoang của em. Có lẽ là không cần thiết.”
“Cuối cùng thì anh ấy cũng sẽ phải biết, khi em tìm thấy Nicole.”
“Em có thể kông – không bao giờ - tìm thấy con bé.”
Tức giận tóe lửa trong mắt cô. “Có, em sẽ. Đừng đê tiện và quá đáng như thế, Derek, chỉ bởi vì em đã làm điều gì đó khiến anh khó chịu.”
“Đã hai năm rồi.” Sự nài nỉ im lặng trong giọng nói của anh còn khiến cô mất nhuệ khí hơn cả vẻ chế giễu. “Không phải anh hay tên điệp vụ chó chết của em có thể tìm ra con bé, và anh đã cho người của mình tìm kiếm trong mọi cái lán và hàng rượu, hỏi han mọi nơi oa trữ ở Fleet Market và vườn Tu viện...” Anh dừng lại khi thấy màu sắc rút hết khỏi mặt cô, và rồi anh kiên quyết tiếp tục. “Anh đã cho họ tìm kiếm trong nhà tù, quán trọ, nhà tế bần, bến cảng .... con bé đã chết hoặc đã bị bán khỏi Luân Đôn rồi, cô bé tinh quái, lâu rồi. Hoặc...” Cằm anh siết chặt. “Đã quá muộn để cứu con bé khỏi những gì nó đã trở thành. Anh biết những gì chúng làm với lũ trẻ, những thứ chúng bắt bọn nó làm....anh biết, cô bé ạ, vì anh...theo một cách nào đó nó đã được gây ra với anh. Em sẽ thà là con bé chết còn hơn.” Màu xanh lạnh lùng của mắt anh dường như lóe lên với tàn dư của những tra tấn cách đây đã lâu rồi.
“Tại sao anh làm thế này?” Lily hỏi khàn khàn. “Tại sao anh lại nói những thứ này với em?”
“Em xứng đáng có một cơ hội công bằng với Wolverton. Em phải bỏ lại quá khứ của mình phía sau, nếu không nó sẽ khiến tương lai đổ sụp xuống quanh em.”
“Anh sai rồi,” cô nói bằng giọng yếu ớt, run rẩy. “Nicole vẫn còn sống. Con bé ở đâu đó trong thành phố này. Anh không nghĩ là em sẽ biết nếu con bé đã chết ư? Em sẽ cảm thấy điều đó, một thứ gì đó bên trong sẽ nói cho em biết.... anh sai rồi!”
“Cô bé -”
“Em sẽ không thảo luận thêm nữa. Không thêm một từ nào nữa, Derek, nếu không tình bạn của chúng ta sẽ ra đi mãi mãi đấy. Em sẽ giành lại con gái em, và một ngày nào đó em sẽ quan sát với sự thích thú khi anh cắn vào lưỡi của mình. Giờ thì, em muốn mượn một con ngựa từ anh, chỉ một hoặc hai giờ thôi.”
“Em sắp sửa đưa tên con hoang Ý đó năm nghìn bảng,” Derek nói kiên quyết. “Anh nên đi theo em và giết hắn.”
“Không. Anh biết là nếu có bất kỳ điều gì xảy ra với anh ta, cơ hội duy nhất để tìm Nicole của em sẽ ra đi.”
Anh gật đầu với một cái quắc mắt sưng sỉa. “Worvy sẽ chuẩn bị ngựa. Và sau chuyện này, anh hy vọng với Chúa là Wolverton có thể tìm ra một cách nào đó để giữ em ở nhà buổi tối.”
************************
Lily đến chỗ gặp mặt lúc chạng vạng. Một cơn mưa nhẹ bắt đầu đổ xuống, tạm thời xóa đi mùi của những thứ rác rưởi, thức ăn ôi thiu, và phân súc vật luôn tràn ngập vườn Tu viện. Cô ngạc nhiên khi thấy Giuseppe đã ở đó rồi. Từ từ đến gần Giuseppe, cô chú ý thấy rằng điệu bộ vênh váo thường ngày của hắn đã biến mất. Tư thế của hắn có gì đó bực dọc. Bộ quần áo màu tối, cắt may kỹ lưỡng mà hắn mặc trông có vẻ xoàng xĩnh. Cô tự hỏi tại sao, với tất cả số tiền mà cô đã đưa hắn, hắn lại không đầu tư vài bộ quần áo mới. Khi hắn thấy cô, khuôn mặt ngăm đen của hắn trở nên hăm hở.
“Có mang tiền đến không?”
“Có, ở đây,” Lily trả lời, nhưng thay vì đặt cái túi vào bàn tay duỗi ra của hắn cô ôm nó vào ngực, cánh tay cô bao quanh nó.
Cái miệng môi dầy của trĩu xuống khi hắn nghiên cứu bóng tối ẩm ướt. Cơn mưa đã nhanh chóng tiêu tan thành làn sương mù lạnh lẽo.
“Cơn mưa điên khùng,” hắn nhận xét ủ rũ. “Lúc nào cũng mưa, lúc nào cũng bầu trời xám xịt. Anh kinh tởm cái nước Anh này!”
“Sao anh không rời đi?” Lily hỏi, nhìn chằm chằm vào hắn không chớp mắt.
Giuseppe nhún vai đỏng đảnh. “Lựa chọn không phải là của anh. Anh ở lại vì họ muốn anh ở đây.” Anh nhún vai. “Đời là thế mà.”
“Đời là như thế mà,” Lily nhẹ nhàng chuyển ngữ. “Ai là ‘họ’, Giuseppe? ‘Họ’ có gì liên quan đến Nicole và trò tống tiền này không?”
Hắn trông tức giận, như thể hắn đã nói nhiều hơn những gì hắn nên nói. “Đưa tiền cho anh.”
“Tôi sẽ không làm chuyện này thêm nữa,” Lily kiên quyến, khuôn mắt trắng nhợt của cô được mũ chiếc áo choàng đen của cô viền lại, đôi mắt cô sáng rực với căng thẳng. “Tôi không thể, Giuseppe. Tôi đã làm mọi thứ anh đòi hỏi. Tôi đã đến Luân Đôn khi anh bảo tôi đến. Tôi đã cho anh mọi thứ tôi có, mà không có một mảnh bằng chứng rằng Nicole còn sống. Thứ duy nhất từng đưa tôi là cái váy nhỏ xíu mà con bé mặc khi anh mang con bé đi.”
“Em nghi ngờ chuyện anh vẫn còn có Nicoletta ư?” Giuseppe hỏi êm ái.
“Phải, tôi nghi ngờ điều đó.” Lily nuốt xuống đau đớn. “Tôi nghĩ con bé có thể đã chết.”
“Em có lời hứa của anh là con bé không chết.”
“Chà.” Lily thốt ra một tiếng cười khinh khỉnh. “Thứ lỗi cho tôi nếu tôi không thấy lời hứa của anh đáng tin chút nào hết.”
“Em thật sai lầm khi nói điều này với anh, em yêu,” Giuseppe nói với một vẻ tự mãn không thể chịu nổi. “Không hiểu sao tối nay anh đã tự nghĩ với mình rằng, anh nên mang người theo bằng chứng là Nicoletta an toàn. Anh không muốn em nghi ngờ anh. Anh nghĩ rằng có thể anh sẽ cho em thấy thứ gì đó, khiến em tin vào lời hứa của anh.” Hắn liếc qua vai, về phía mê lộ loằng ngoằng.
Bối rối, Lily nhìn theo ánh mắt hắn. Hắn gọi to điều gì đó bằng tiếng Ý, sử dụng phương ngữ khó hiểu đến mức cả cô, với sự thành thạo ngôn ngữ này của mình, cũng không thể theo kịp. Dần dần một hình bóng đen xì, quấn vải xuất hiện cách đó vài yard (1 yard = 0,914m ^_^), dường như được cụ thể hóa ra từ không khí. Lily nhìn chằm chằm vào sự xuất hiện lạ lùng đó, môi cô hé ra ngạc nhiên.
“Và đây,” Giuseppe nói mãn nguyện. “Giờ thì em có gì để nói, em thân mến?”
Cơ thể của Lily run rẩy khi cô nhận ra hình dáng ở xa kia là một người đàn ông, giơ lên một hình hài bé nhỏ, như búp bê. Bàn tay hắn ta móc dưới hai cánh tay đứa trẻ. Hắn nhấc cô bé cao hơn một tí, và mái tóc đen của cô bé tỏa sáng như mã não bóng trên bầu trời màu xám xanh. “Không,” Lily rền rĩ, tim cô nện như một nhịp trống điên rồ.
Đứa trẻ nhìn chằm chằm vào Giuseppe và kêu lên bằng giọng nhỏ xíu, hỏi han. “Papa? Có chuyện gì thế, Papa?”
Đó là con gái cô. Đó là Nicole. Lily thả rơi chiếc túi và loạng choạng tiến về phía trước. Giuseppe nắm lấy cô cứng ngắt bên hắn, che phủ tay hắn trên miệng cô để làm dịu lại những tiếng kêu đau đớn của cô. Cô kháng cự dữ dội, đập vào đôi cánh tay giam giữ của hắn, mắt cô ngập lệ. Thút thít sau bàn tay của hắn, cô chớp mắt để xóa sạch dòng lệ làm mờ tầm nhìn của cô. Giọng của Giuseppe là một tiếng rít kín đáo trong tai cô. “Phải rồi, đó là Nicolette, em bé của chúng ta. Dễ thương, phải không? Thật là một đứa bé xinh xắn.”
Trước cái gật đầu của Giuseppe, người đàn ông biến mất với đứa trẻ, biến vào bóng tối. Giuseppe chờ nửa phút trước khi giải thoát Lily, cho đến khi tất cả cơ hội theo đuổi con gái cô qua những đường phố và con hẻm chằng chịt đã biến mất. Cánh tay hắn rút khỏi người cô.
Lily từ từ giãn ra, vẫn đang khóc. “Chúa ơi,” cô nức nở, vòng cánh tay quanh người, đôi vai cô trĩu xuống như của một người phụ nữ già nua.
“Anh bảo em là anh có con bé,” Giuseppe nói, nhặt túi tiền lên, nhấc nắp ra để xem bên trong. Hắn thở dài thỏa mãn.
“Con bé nói bằng tiếng Ý,” Lily nuốt vào, nhìn chằm chằm vào nơi con gái cô vừa ở.
“Con bé cũng nói bằng tiếng Anh nữa.”
“Có những người Ý khác ở nơi anh đang giữ con bé ư?” cô hỏi rời rạc. “Đó là lý do con bé vẫn biết ngôn ngữ đó đúng không?”
Hắn nhìn cô với một cái nhìn lóe sáng tối sầm. “Em sẽ khiến anh tức giận nếu em thử tìm kiếm con bé lần nữa đấy.”
“Giuseppe, chúng ta có thể lập một thỏa thuận, anh và tôi. Phải có một khoản nào đó làm anh thỏa mãn đủ để...” Giọng của Lily dao động một cách nguy hiểm. Cô đấu tranh để giữ nó trong tầm kiểm soát. “Để trả con bé lại cho tôi. Anh biết điều này không thể kéo dài mãi mãi. Anh c-có vẻ quan tâm đến Nicole. Trong tim anh hẳn phải biết rõ là con bé ở với tôi sẽ tốt hơn. Tên đàn ông đã ôm con bé....hắn là một cộng sự của anh à? Có nhiều người như hắn ta nữa không? Anh hẳn sẽ không từ Ý đến đây một mình, mà không có bè lũ hay nhóm bạn để liên kết cùng. Tôi nghĩ...” Cô vươn một bàn tay cầu khẩn tới hắn ta. “Tôi nghĩ anh đã dính lứu vào một băng nhóm ngầm, hay là âm mưu nào đó, bất kể anh thích gọi nó là gì. Đó là kết luận duy nhất hợp lý. Số tiền tôi đã đưa cho anh...chúng đã lấy phần lớn, phải không? Nếu có bất kỳ điều gì tôi nghe về những băng nhóm kiểu này là sự thật, vậy thì anh đang ở trong một tình huống nguy hiểm đấy, Giuseppe, và anh không thể muốn trưng Nicole ra cho hiểm nguy -”
“Em tự mình thấy rằng anh đã giữ con bé an toàn,” Giuseppe kêu lên the thé.
“Phải. Nhưng trong bao lâu? Anh an toàn thế nào, Giuseppe? Có lẽ anh nên cân nhắc đến việc lập một thỏa thuận với em, vì lợi ích của riêng anh cũng như của con bé.” Sự căm ghét hắn ta của cô dày đặc trong họng cô, gần như làm cô nghẹn lại, nhưng cô xoay xở để giữ nó không lộ ra. Nhìn thấy vẻ thích thú trong mắt hắn, cô tiếp tục bình tĩnh. “Chúng ta có thể đồng ý một số lượng sẽ thỏa mãn nhu cầu của anh. Ba chúng ta sẽ tốt hơn – anh, tôi, và quan trọng nhất là con gái chúng ta. Làm ơn đi, Giuseppe.” Từ ngữ đó có vị đắng trên lưỡi cô, nhưng cô lặp lại nó êm ái. “Làm ơn đi.”
Hắn không đáp lại trong một lúc lâu, ánh mắt khao khát lang thang trên người cô. “Lần đầu tiên em hỏi anh một thứ gì đó như một người phụ nữ,” hắn bình luận. “Thật êm ái, thật ngọt ngào. Có lẽ em đã học được điều này trên giường của ngài Raiford, phải không?”
Lily đông cứng. “Anh biết về chuyện đó ư?” cô thì thầm đau đớn.
“Anh biết em đã trở thành con điếm của Raiford,” hắn lẩm bẩm, giọng hắn êm ái. “Có lẽ em đã thay đổi từ lúc chúng ta ở cùng nhau. Có lẽ bây giờ em đã có thứ gì đó để trao cho một người đàn ông.”
Linh hồn cô nổi loạn chống lại hàm ý trong giọng hắn. “Làm thế nào mà anh tìm ra?”
“Anh biết tất cả mọi thứ em làm, em yêu. Mọi nơi em đi.” Hắn chạm vào mặt cô, trượt những ngón tay nóng rực của hắn dưới cằm cô.
Một cách thụ động cô chấp nhận sự chăm sóc của hắn, nhưng bên trong cô co rúm vào vì khiếp sợ. Cái chạm nhẹ của các ngón tay hắn trên da cô thật buồn nôn. Cô kìm lại một cái rùng mình kinh tởm. “Anh sẽ cân nhắc đến những gì tôi vừa nói chứ?” cô hỏi run run.
“Có lẽ.”
“Vậy hãy nói về khoản tiền anh yêu cầu đi.”
Hắn cười thầm trước vẻ thẳng thừng của cô và lắc đầu. “Để sau.”
“Khi nào? Khi nào thì chúng ta lại gặp nhau?”
“Chẳng bao lâu đâu. Anh sẽ gửi cho em một bức thư.”
“Không.” Lily với lấy hắn khi hắn tách khỏi cô. “Tôi phải biết ngay lập tức. Hãy đồng ý vài thứ ngay -”
“Kiên nhẫn.” hắn lè nhè, tránh khỏi tay cô, và nhăn răng châm chọc. “Kiên nhẫn, Lily.” Với một cử chỉ tạm biệt, hắn rời đi nhanh chóng.
“Thật là một điều dễ chịu thực sự,” cô nói, cay đắng quét đi những giọt nước mắt đang tuôn ra. Cô cảm thấy muốn ngã xuống đất, hét lên và đám đá trong nỗi đau khổ tức giận. Thay vì thế cô đứng đấy như một pho tượng, nắm tay cô siết chặt lại. Dưới nỗi thất vọng trống vắng, có một tia sáng hồ hởi. Cô đã nhìn thấy con gái cô, và không nghi ngờ gì đó là Nicole. Một cách khao khát cô nhớ lại khuôn mặt bé nhỏ xinh đẹp, vẻ mỏng manh như búp bê của con gái cô. “Chúa ơi, xin hãy giữ con bé an toàn, giữ con bé an toàn,” cô thì thầm.
Âm thanh một cơn ầm ĩ dữ dội vang đến tai cô, lớn lên mạnh hơn khi cô đến gần cuối con đường. Những nhóm đàn ông nhỏ, vài người trong số họ mặc quần áo rẻ rách và vài người ăn mặc đẹp đẽ, đi thơ thẩn giữa những tòa nhà bằng gỗ lụp xụp. Họ dường như đang tham dự một cuộc triển lãm nào đó. Lily cau mày khi cô nghe thấy tiếng sủa và gầm gừ nghẹn lại của lũ chó. Trận chiến của động vật, cô nghĩ trong tức giận. Đàn ông thấy thích thú và kích động trước môn thể thao khát máu đó, đặt những con vật trong một bãi rào với những con chó hoang và nhìn chúng cấu xé lẫn nhau. Cô tự hỏi loại động vật nào đang bị tàn sát cho màn giải trí đêm nay. Trò điên khùng mới nhất là ném những con chồn cho lũ chó. Những con chồn da dai nhách, với răng nang dữ tợn và sự chống trả cái chết mãnh liệt, mang đến một cảnh tượng thích thú cho những khán giả hung ác. Cô thận trọng lẻn giữa hai tòa nhà để tránh cảnh tượng đó, biết rằng những người đàn ông tham dự những sự kiện kiểu đó dễ dàng bị xúi giục trở nên bạo lực. Cô phải cẩn thận không để bất kỳ ai trong số họ phát hiện ra.
Những tiếng rống hung hăng của cánh đàn ông trước trận chiến động vật luồn qua những bức tường gỗ của một khoảng sân giữ ngựa đã được cải tạo lại. Giữa một đống đầy những xe bò, xe ngựa, và những ngăn chuồng trống không, một cậu bé nhỏ cúi mình trên đất, đầu cậu bé ngả gục giữa hai đầu gối khựu xuống. Vai cậu rung lên, như thể cậu đang khóc. Chống lại óc xét đoán lý trí của mình, Lily dẫn ngựa cô dừng lại. “Cậu bé,” cô nói, một câu hỏi dâng tới giọng cô.
Cậu ngước lên nhìn cô, để lộ một khuôn mặt bẩn thỉu, đẫm nước mắt. Cậu gầy và nhợt nhạt, những đường nét trơ xương. Rất có thể cậu bé cùng tuổi với Henry, mười một hoặc mười hai, nhưng sự trưởng thành của cậu đã bị kìm hãm bởi thiếu ăn hoặc bệnh tật. Trước hình ảnh cô ngồi trên con ngựa bóng bảy, nước mắt của cậu bé dừng lại và miệng cậu há hốc.
“Sao cháu lại khóc?” Lily hỏi dịu dàng,
“Cháu không khóc,” cậu bé đáp lại, quẹt những vết bụi bẩn ướt át trên mặt mình với ống tay áo rách nát.
“Có ai đó đã đánh cháu à?”
“Không.”
“Cháu đang đợi ai đó trong kia ư?” Cô ra dấu tới bức tường gỗ, vang dội những âm thanh từ bên trong.
“Vâng. Họ sẽ đến sớm để lấy nó.” Cậu bé chỉ ra sau cái xe ngựa được quét sơn. Cỗ xe lung lay hiện rõ tên một gánh xiếc rong. Một con ngựa xám lốm đốm nhỏ bị thong lại trước cái xe, một con vật gầy nhẳng, trơ xương trông không hề khỏe mạnh tí nào.
“Nó á?” Lily hỏi bối rối, xuống khỏi ngựa. Cậu bé đứng dậy, giữ một khoảng cách tôn trọng cách xa cô, và dẫn cô tới bên cỗ xe. Lily thở dốc khi cô thấy những thanh sắt bên cỗ xe, và khuôn mặt đầy lông, rối bù của một con gấu. “Quỷ tha ma bắt!” Cô không thể ngừng thốt lên.
Chú gấu ngả cái đầu vĩ đại của mình lên hai chân. Lông mày nó uốn cong trước cô, cho nó một vẻ tang tóc, hồ nghi. “Nó sẽ không làm cô đau đâu,” cậu bé nói bảo vệ, với tay ra và xoa đầu con vật. “Nó là một anh bạn già ngoan ngoãn.”
“Già, thực vậy.” Lily nói, nhìn chằm chằm vào con gấu mê hoặc. Bộ lông của nó lởm chởm và bẩn thỉu, rải rác màu xám. Có vài miếng trọc lớn hiện ra loang lổ trên cổ và người nó, sáng lên với màu trắng trơn giữa bộ lông tối màu.
Cậu bé tiếp tục xoa đầu con gấu. “Cô chạm vào nó đi.”
Lily cẩn trọng thò tay vào giữa thanh chắn, sẵn sàng rụt tay cô lại bất kỳ lúc nào. Con gấu thở đều đều, mắt nó khép hờ. Cô cho cái đầu lớn một cái vuốt ve dịu dàng, và nhìn con vật khổng lồ một cách thương xót. “Ta chưa từng chạm vào một con gấu trước kia,” cô lẩm bẩm. “Không phải một con còn sống.”
Cậu bé xì mũi bên cạnh cô. “Không lâu nữa, nó sẽ không sống nữa.”
“Cháu từ đoàn xiếc à?” Lily hỏi, đọc thành cỗ xe.
“Phải ạ. Bố cháu là người huấn luyện động vật. Pokey không còn nhớ các mánh của ông nữa. Bố cháu bảo cháu mang nó đến đây và bán nó lấy mười bảng.”
“Vậy là họ có thể đánh nó ư?” Lily hỏi, sự căm phẫn của cô dâng lên. Họ sẽ xích nó vào sàn và để những con chó xé nó ra thành từng mảnh.
“Phải ạ,” cậu bé nói đau khổ. “Đầu tiên họ sẽ bắt đầu với chuột và lửng, để đánh thức bọn chó dậy. Rồi đến lượt Pokey.”
Lily phẫn nộ. “Không có tính thể thao nào trong việc đó cả. Nó quá già để bảo vệ bản thân mình!” Cô nhìn chằm chằm vào con gấu và nhận ra rằng những miếng loang lổ trộc lốc là những điểm đã bị cạo, biểu lộ những vùng yếu đuối mà lũ chó sẽ bị hút đến tấn công và xé nát bằng răng chúng. Con gấu đã được chuẩn bị để mổ thịt.
“Cháu không thể về nhà mà không có mười bảng.” cậu bé nức nở. “Bố cháu sẽ đánh cháu mất.”
Lily nhìn đi khỏi khuôn mặt đau khổ của cậu bé. Cô chẳng thể làm gì, ngoại trừ hy vọng rằng lũ chó sẽ giải quyết xong công việc với chú gấu nhanh chóng, để sự chịu đựng của nó không kéo dài lâu. “Thật là một đêm tồi tệ,” cô lẩm bẩm. Thế giới đầy rẫy bạo lực. Cố gắng và đánh nhau chống lại chúng là vô ích. Hình ảnh con vật vô vọng, sắp bị giết lấp đầy cay đắng trong cô. “Ta xin lỗi,” cô nói bằng giọng trầm, và quay lại với ngựa của mình. Cô không thể làm gì cả.
“Đây thằng cha béo tốt đến rồi đây,” cậu bé lẩm bẩm.
Lily nhìn chằm chằm qua ngựa của cô đến một người đàn ông to lớn, nhếch nhác đang đến gần họ. Hắn có cái cổ của một con bò mộng và đôi cánh tay cỡ thân cây. Mặt hắn phủ đầy râu rễ tre đen và đôi môi dày mở ra để lộ một hàm răng sứt gãy ngậm chặt một điếu xì gà. “Mày đâu rồi, cái mông bé nhỏ?” hắn hỏi bằng giọng trầm vang. Mắt hắn hẹp lại hiếu kỳ khi nhìn thấy con ngựa Ả rập hảo hạng. “Gì đây?” Hắn bước quanh con vật, nhìn Lily chằm chằm. Ánh mắt hắn ghi nhận cái áo choàng thanh nhã của cô, những nếp gấp mềm mại của cái váy vàng, những lọn tóc đen rực rỡ rơi xuống trán cô. “Thật là một con chim xinh đẹp.” hắn nói, mím môi. “Cô có phải một người đi bán không, cô gái?”
Lily đáp lại thô lỗ khiến hắn cười om sòm. Ánh mắt hắn đỗ xuống cậu bé. “Mang thịt đến hả? Để chúng ta nhìn cái nào.” Hình ảnh con gấu ngoan ngoãn rúc vào trong cỗ xe khiến đôi môi dày của hắn cong lên miệt thị. “Miếng bột nhão to đùng cho lũ chó... trông như thể nó đã trải qua một trận đấu rồi đấy! Và bố cậu vẫn đòi mười bảng cho cái này á?”
Khuôn mặt cậu bé rúm lại với cảm xúc đau khổ. “vâng, thưa ngài.”
Lily không thể chịu đựng trò bắt nạt của ông ta lâu hơn được nữa. Có đủ bạo lực và những chịu đựng không cần thiết trên thế giới rồi. Cô sẽ bị nguyền rủa nếu để hắn tra tấn một chú gấu già nua mệt mỏi. “Ta sẽ trả mười bảng cho nó. Rõ ràng là con vật tội nghiệp này không hữu dụng với ngài, ông Thằng cha béo tốt ạ.” Với nét mặt nghiêm tramg phù hợp với giọng điệu dứt khoát, cô kín đáo thò tay vào thân áo để lấy một túi tiền nhỏ.
“Tên ông ấy là Rooters,” cậu bé nói bên dưới hơi thở. “Nevil Rooters.”
Lily nháy mắt, nhận ra rằng từ thằng cha béo tốt là một từ miệt thị.
Tiếng cười giễu cợt của ông ta cắt xuyên qua âm thanh của đám đông đang gào rú bên trong đấu trường tạm thời. “Chúng ta có hơn hai trăm tên đàn ông trong kia,” hắn nói, “và họ đã trả tiền cho cảnh tượng máu me rồi. Giữ đống tiền bố thí của cô lại, quý cô. Tôi sẽ lấy con gấu.”
Lily liếc nhanh quanh khu này. Ánh mắt cô nấn ná nhanh trên chiều dài sợi dây xích nặng nề chất đống trên nắp vài cái thùng rộng. “Nếu ông nói thế,” cô lẩm bẩm, và để túi tiền trượt qua các ngón tay. Nó rơi xuống đất với một tiếng đing nghe thật sướng tai. “Ôi trời ơi, vàng và đá quý của tôi!” cô thốt lên.
Rooters nhìn chằm chằm vào túi tiền với vẻ tham lam rõ ràng. “Vàng, phải không?” Hắn liếm môi và cúi thấp xuống đất, vươn một bàn tay đầy thịt tới túi tiền.
Có một tiếng lách cách ngắn ngủi của sắt và tiếng chói tai nghẹn lại của một cú đánh nặng nề. Rooters thở dốc và gục xuống nền đất nhanh chóng, hình dáng đồ sộ của hắn bất động. Lily thả rơi cái sợi xích khổng lồ xuống và vỗ hai tay hài lòng. Cằm của cậu bé rớt xuống và cậu nhìn cô sửng sốt. Lily nhanh như chớp nhặt túi tiền lên và đưa nó cho cậu bé. “Mang nó về nhà cho bố cháu. Nó còn đền bù cho ông ta nhiều hơn cả con ngựa và cỗ xe.’
“Nhưng còn Pokey thì sao -”
“Ta sẽ chăm sóc nó,” cô hứa. “Nó sẽ không bị ngược đãi đâu.”
Đôi mắt cậu bé sáng rỡ lên, và cậu cho cô một nụ cười run run. Cậu cả gan với tay ra và chạm vào nếp gấp của chiếc áo len hảo hạng của cô. “Cảm ơn cô, cảm ơn cô.” Cậu chạy vụt đi vào bóng tối. Lily nhìn cậu bé chạy đi, rồi hấp tấp buộc con ngựa Ả rập tới sau cỗ xe gấu. Nhận thấy cử động bên ngoài thanh sắt, chú gấu tập trung một tiếng rống ngắn khiến cả lũ ngựa bồn chồn lo lắng. “Im nào, Pokey.” Lily lẩm bẩm. “Đừng làm hỏng sự giải cứu của chính mày.” Cô rón rén trèo lên cái ghế gỗ của cỗ xe xiêu vẹo và với tay lấy dây cương.
Cô giật nảy mình khi cảm thấy thứ gì đó nắm lại quanh mắt cá chân cô. Nhìn xuống, cô thấy khuôn mặt tức giận, cứng ngắt của Rooters. Tóm chặt chân cô trong bàn tay đầy thịt của hắn, hắn kéo người cô ra khỏi cỗ xe. Cô ngã xuống nền đất cứng với một tiếng khóc choáng váng, hông cô nhức nhối vì sự va chạm đó.
“Đánh cắp gấu của tôi, phải không?” Hắn đứng chồm hỗm trên cô, mặt đỏ thẫm với tức giận, những đốm nước dãi nhỏ xuống từ mồm hắn. “Đến đây từ cái dinh thự lộng lẫy, cưỡi trên con ngựa đắt tiền, tìm kiếm rắc rối...Aye, cô sẽ có nó, quý cô ạ!” Phịch xuống trên cô, hắn bắt đầu xờ xoạng thô ráp ở thân áo và kéo váy của cô.
Lily hét lên và cố vùng vẫy thoát khỏi hắn, nhưng hắn đã gắn chặt cô xuống với sức nặng đồ sộ của mình, ép hết hơi thở khỏi người cô. Cô cảm thấy xương sườn mình ép lại từ sức ép của cơ thể hắn, và cô nghĩ chúng có thể gãy mất. Một tiếng chuông háo hức bắt đầu bên tai cô. “Không,” cô khò khè, vật lộn để thở.
“Con phù thủy trộm cắp khu Tây ngon mắt,” hắn nói hung dữ. “Mày đã cho tao một cú đánh mạnh choáng váng trên đầu đấy!”
Một giọng nói điềm tĩnh mới, kỳ lạ ngắt ngang cảnh tượng đó. “Một thói quen xấu của cô ấy. Ta đang cố giải phóng cô ấy khỏi nó đây.”
“Ai đó – ma cô của cô ta?” Rooters nhìn chằm chằm vào người mới đến đầy đe dọa. “Mày sẽ có nó khi ta đã xong với nó.”
Lily quay đầu. Không tin nổi cô nhìn thấy một hình dáng mờ mờ của chồng cô. Nhưng không thể nào. Đó là một ảo ảnh. “Alex,” cô thút thít. Cô nghe thấy giọng nói trầm trầm, chết chóc của anh qua những tiếng gào ầm ĩ tăm tối trong tai cô.
“Tránh xa vợ ta ra.”