“Ông Knox đang giúp Giuseppe ư?” Lily gặng hỏi trong phẫn nộ. “Trong khi ông ta đang làm việc cho em?”
Alex gật đầu, nắm lấy tay cô trong tay anh. “Nathan nghi ngờ rằng Giuseppe có thể là một phần của một băng nhóm trộm cướp, và rằng Knox đang câu kết với hắn. Gần đây Knox đã làm ra một lượng lớn ‘tiền máu’ thêm vào mức lương thông thường của ông ta.”
“Tiền máu ư?” Lily hỏi bối rối.
“Tiền thưởng do các công dân trao cho ông ta vì tìm và mang về những đứa trẻ bị đánh cắp. Năm nay Knox đã thu thập phần thưởng cho việc giải quyết vài vụ như vậy.”
Mắt Lily mở to với ngạc nhiên và tức giận. “Vậy thì bọn kia bắt cóc trẻ con....ông Knox trả chúng lại....và tất cả chúng chia tiền thưởng với nhau ư? Tại sao ông ta trả lại con của tất cả mọi người trừ của em? Tại sao không phải là Nicole?”
“Giuseppe có thể đã thuyết phục ông ta rằng chúng sẽ làm ra nhiều tiền hơn bằng cách giữ Nicole và bòn rút của em mọi thứ em có.”
Lily lặng người. “Hắn đã đúng,” cô nói điếng người. “Em đã trao vài gia tài cho hắn. Em đã cho hắn bất kỳ cái gì hắn muốn.” Cô gục đầu xuống tay. “Ôi, Chúa ơi,” cô lẩm bẩm. “Em thật là một con ngốc nai tơ, mù quáng. Em làm mọi chuyện dễ dàng đến chết tiệt cho chúng.”
Trong khi cô vẫn gập cong người, bàn tay anh hạ xuống trên đầu cô, những ngón tay dài của anh rải qua những lọn tóc xoăn của cô trong một cái vuốt ve dễ dàng, lặp đi lặp lại. Cho đến giờ cô đã né tránh mọi nỗ lực của anh để ôm lấy cô, nhưng cô cho phép sự xoa bóp êm dịu ấy, những cơ bắp cứng ngắt ở cổ cô lỏng ra.
“Đừng đổ lỗi cho mình,” Alex nói dịu dàng. “Em đã cô độc và sợ hãi. Chúng lợi dụng điều đó. Nhìn mọi thứ một cách khách quan khi em lo sợ cho con của mình là điều không thể.”
Tâm trí Lily dường như quay cuồng với các câu hỏi. Anh nghĩ gì về cô bây giờ khi đã biết tất cả về quá khứ của cô?....Anh cảm thấy thương hại hay chê trách?....Có phải anh chỉ tử tế cho đến khi anh cảm thấy cô đã đủ mạnh mẽ để đối mặt với sự từ chối của anh không? Cô tự bảo mình rằng cô không thể hướng về phía anh cho đến khi cô đã có những câu trả lời. Cô thà chết còn hơn ép mình vào anh...nhưng những ý nghĩ lí trí ngày càng trở nên bất khả thi với những ngón tay anh chơi đùa nhẹ nhàng trên tóc cô. Một nhu cầu thôi thúc dâng cao trong cô, và cô không thể dừng mình nhấc đầu lên với một lời cầu xin thầm lặng. Cô không quan tâm liệu đó có phải là thương hại hay không. Cô chỉ muốn anh ôm cô.
“Em ngọt ngào.” Alex ôm cô trong lòng anh, nâng niu cô một cách dịu dàng khi cô vùi mặt mình vào cổ anh. Anh dường như đọc được ý nghĩ của cô một cách dễ dàng, như thể cô là một quyển sách đáng quý mà anh đã đánh số trang hàng nghìn lần. Bằng cách nói ra bí mật của mình, cô đã cho anh quyền lực đối với cô. “Anh yêu em,” anh nói bên thái dương của cô, vuốt nhẹ tóc cô ra đằng sau với các đầu ngón tay của anh.
“Anh không thể -”
“Im nào. Hãy nghe anh thật cẩn thật đây, Wilhemina. Lỗi lầm của em, quá khứ của em, nỗi sợ của em...không có cái nào có thể thay đổi cảm giác của anh về em.”
Cô nuốt xuống thật mạnh, cố hấp thu lời tuyên bố đó. “Em – em không thích cái tên đó,” cô ấp úng.
“Anh biết,” anh nói dịu dàng. “Bởi vì nó khiến em nhớ đến khi còn là một cô bé. Wilhemina hoảng sợ và háo hức, muốn được yêu. Còn Lily mạnh mẽ và kiên cường, và sẽ bảo cả thế giới hãy cút xuống địa ngục đi nếu cô ấy muốn.”
“Anh thích ai hơn?” cô thì thầm.
Anh nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào mắt cô. Anh mỉm cười nhẹ. “Tất cả của em. Mọi phần của em.”
Lily run rẩy trước sự quả quyết trong giọng anh, nhưng khi anh hạ thấp miệng anh xuống miệng cô, cô nao núng. Cô chưa sẵn sàng cho những cái hôn hay vòng ôm nhục cảm....những vết thương bên trong của cô vẫn còn đau buốt...cô cần thời gian để chữa lành. “Vẫn chưa,” cô thì thầm van xin, sợ rằng anh sẽ nổi giận trước sự từ chối của cô. Thay vì thế anh lại ôm cô vào gần, và cô nghỉ đầu trên vai anh với một tiếng thở dài kiệt sức.
**********************
Bây giờ là mười giờ sáng. Ở khu đông Luân đôn các cửa hàng đã mở từ tám giờ, đường phố đầy những tiếng ồn ã và om sòm của những người bán rong, xe ngựa, những người đánh cá, và các cô vắt sữa bò khi tất cả cùng đi làm việc của mình. Còn ở đây khu Tây Luân Đôn, quần chúng thức dậy theo một kiểu nhàn nhã hơn nhiều. Đã đến góc Hyde Park từ sớm, Lily quan sát thế giới bên ngoài cửa sổ chiếc xe ngựa. Những phụ nữ vắt sữa, những người cạo lò với cái túi đầy bồ hóng, những người đưa tin, và những cậu bé làm bánh rung chuông cửa những ngôi nhà xinh xắn, được chào đón bởi những cô hầu gái. Trẻ con đi dọc khu phố với bảo mẫu của chúng để hít thở không khí buổi sáng, trong khi bố mẹ họ sẽ không cựa mình trên giường và dự ăn sáng cho đến đầu buổi chiều. Giữa khoảng cách đó là tiếng trống và nhạc của binh lính từ trại lính hướng về Hyde Park.
Ánh mắt Lily sắc bén khi nhìn thấy một bóng dáng lẻ loi đến đứng bên một cái cột gỗ cạnh góc đường. Đó là Alton Knox, ăn mặc trong đồng phục điệp vụ truyền thống – quần ống túm và đôi bốt màu đen cùng một cái áo khoác xám được đóng với những cái khuy đồng sáng bóng. Một cái mũ phớt ở trên đầu ông ta. Sau khi hít một hơi run rẩy, Lily nhướn ra khỏi cửa sổ cỗ xe và ra hiệu với khăn tay của cô. “Ông Knox,” cô nói bằng giọng thấp. “Ở đằng này. Làm ơn đi ra chỗ cỗ xe.”
Knox tuân theo, trao đổi một từ ngắn gọn, dễ chịu với người đứng gác trước khi trèo lên sự riêng tư của cỗ xe đóng kín. Bỏ mũ ra, ông ta vuốt lại mái tóc màu muối tiêu, và lẩm bẩm một lời chào hỏi. Một người đàn ông được rèn luyện cứng cáp ở chiều cao trung bình, ông có một khuôn mặt khó nhận rõ, hẳn là có thể thuộc về một người đàn ông trẻ hơn nhiều tuổi bốn mươi của ông ta.
Lily ngồi ở ghế đối diện, cho ông ta một cái gật đầu chào đón. “Ông Knox, tôi trân trọng sự sẵn lòng của ông khi gặp ở đây thay vì nơi cư trú của tôi. Vì những nguyên do hiển nhiên, tôi không thể để chồng tôi, ngài bá tước, khám phá ra tôi đã chỉ đạo vài công việc với ngài. Anh ấy sẽ khăng khăng đòi giải thích....” Cô để giọng mình trượt đi và nhìn ông ta một cách tuyệt vọng.
“Tất nhiên rồi, cô Lawson.” Knox dừng lại và tự chỉnh lại mình với một nụ cười nhạt. “Nhưng tất nhiên, giờ là phu nhân Raiford.”
“Cuộc hôn nhân của tôi là một sự quay vòng đột ngột của các sự kiện,” Lily thú nhận có chủ ý. “Nó đã thay đổi đời tôi theo rất nhiều cách...ngoại trừ một. Tôi vẫn quyết tâm tìm con gái Nicole của tôi.” Cô nhấc một bao tiền lên và lắc nhẹ nó.
“May mắn là tôi giờ đã có phương tiện để tiếp tục tìm kiếm. Tôi muốn sự giúp đỡ của ông trong vấn đề này, như trước kia.”
Ánh mắt của Knox cố định trên túi tiền, và ông ta trao cho cô cái được dự định là một nụ cười làm an tâm. “Hãy xem như tôi đã được phục chức, phu nhân Raiford.” Ông ta giơ tay ra, và cô đưa ông ta cái túi nhỏ nhưng nặng trịch. “Giờ thì, hãy nói cho tôi biết mọi chuyện với Gavazzi thế nào.”
“Sự giao thiệp của tôi với Gavazzi vẫn không ngừng, ông Knox. Thực ra thì, ông ta đã trâng tráo đe dọa tôi tối qua, đòi hỏi những yêu cầu hoàn toàn mới.”
“Tối qua ư?” ông ta hỏi ngạc nhiên. “Những yêu cầu mới ư?”
“Phải.” Lily thốt ra một tiếng thở dài quẫn trí. “Trước đó, như ông biết, Giuseppe chỉ muốn tiền. Thứ đó tôi có thể và sẵn lòng cung cấp, chừng nào tôi tin rằng vẫn còn hy vọng tôi sẽ lấy lại được đứa con của mình. Nhưng đêm qua...” Cô ngừng lại và lắc đầu với một âm thanh phẫn nộ.
“Loại yêu cầu nào vậy?” Knox hỏi. “Thứ lỗi cho sự vô ý tứ của tôi, nhưng hắn ta đã hỏi xin những ân huệ cá nhân của bà ư, thưa phu nhân?”
“Không. Dù cho hắn ta đã tiến tới theo cái cách mà tôi thấy là không thể dung thứ được, điều đó còn tệ hơn cả thế. Bá tước Gavazzi dọa dẫm mọi thứ tôi có, nhà của tôi, hôn nhân của tôi, địa vị xã hội của tôi, bởi vì một tham vọng lố lăng nào đó của hắn ta để trở thành một thành viên của giới thượng lưu!” Lily giấu đi sự hài lòng của cô khi thấy mặt Knox bị quét sạch với ngạc nhiên.
“Tôi khó có thể tin vào điều đó.” Ông ta xoay xở để nói.
“Đó là sự thật.” Cô nhấc cái khăn ren lên khóe mắt, giả vờ thấm đi một giọt nước mắt nhỏ xíu. “Hắn đã tiếp cận tôi ở lễ sinh nhật phu nhân Lyon tối qua, ăn diện như một con công đỏm dáng, trước mặt hàng trăm người! Hắn đòi tôi giới thiệu hắn, và trở thành nhà bảo trợ của hắn để hắn sẽ được chấp nhận vào giới thượng lưu. Ồ, ông Knox, ông đáng nhẽ phải chứng kiến cái quang cảnh khủng khiếp đó.”
“Tên ngốc đó!” Ông ta thốt ra tức giận, tỏ ra một chút lưu tâm tới việc sự tức giận kỳ lạ của ông ta trông có vẻ thế nào.
“Hắn đã bị vài người nhìn thấy, bao gồm cả ngài Lyon và chồng tôi. Khi tôi xoay xở được để dỗ hắn vào một góc riêng, hắn để lộ tham vọng quái gở của mình. Hắn đã nói rằng hắn sẽ sớm trả con gái tôi lại, nhưng đầu tiên hắn muốn ảnh hưởng của tôi để giành lấy cho hắn một vị trí quan trọng của xã hội. Ý tưởng đó khá là không thể chịu nổi. Hắn nổi danh ở Ý như một tên vô lại, một tên tội phạm! Sao hắn có thể tưởng tượng là hắn sẽ được đón nhận tử tế ở đây chứ?”
“Hắn chả là gì ngoài một tên cặn bã ngoại quốc,” Knox nói kiên quyết. “Và giờ thì dường như hắn không chỉ vô dụng mà còn không tự chủ được.”
“Chính xác, ông Knox. Và những tên đàn ông không tự chủ được có xu hướng phản lại chính chúng – và âm mưu của chúng – với những lỗi lầm ngớ ngẩn. Không phải thế sao?”
“Phu nhân đúng,” ông ta nói với một vẻ bình tĩnh đột ngột và không bình thường. “Rất có thể là hắn sẽ trở thành một nạn nhân cho lòng tham của chính hắn.”
Có một vẻ dứt khoát lạnh lẽo lên tới ánh mắt của ông ta làm cô lạnh buốt. Khuôn mặt sạm đen của ông ta chỉ có nét mặt của loài bò sát – đầy sát khí và muốn ăn sống nuốt tươi. Không nghi ngờ gì, Lily nghĩ, rằng ông ta có ý định đặt dấu chấm hết cho những hành vi vô độ nguy hiểm của Giuseppe. Nếu Knox thực sự dính lứu tới Giuseppe và một băng nhóm trộm cắp nào đó, số phận của hắn bị dính chặt với chúng, và sự ve vẩy của những cái lưỡi không xương là không thể khống chế được.
Lily tha thiết cúi tới trước và chạm vào cánh tay ông ta. “Tôi cầu mong ông sẽ tìm được Nicole của tôi.” Cô nói êm ái. “Ông Knox, tôi có thể hứa một phần thưởng đáng kể nếu ông thành công trong việc này.” Cô nhấn giọng ngọt ngào lên chữ ‘đáng kể’, và ông ta nhấm nháp từ đó một cách rõ ràng.
“Lần này tôi sẽ không làm phu nhân thất vọng đâu,” Knox nói kiên quyết. “Tôi sẽ quay lại công việc điều tra của mình ngay sáng nay, phu nhân Raiford.”
“Làm ơn, hãy thận trọng trong việc báo tin cho tôi về những tiến triển của ông. Chồng tôi....sự cần thiết giữ bí mật....”
“Tất nhiên,” Knox quả quyết với cô. Đội lại mũ, ông ta chào tạm biệt cô và rời khỏi cỗ xe, sức nặng của ông ta làm cỗ xe lắc lư nhẹ. Ông ta đi bộ với những sải bước nhanh nhẹn của một người đàn ông với sứ mệnh trong óc.
Vẻ mặt thương tâm của Lily biến mất ngay khi ông ta quay đi, và cô quan sát ông ta qua cửa sổ cỗ xe với đôi mắt đen lạnh lùng. “Cút xuống địa ngục đi, đồ con hoang,” cô thì thầm. “Và trong khi ngươi ở đó, hãy mang Giuseppe theo cùng.”
*****************
Sau khi kể cho Alex và Nathan nghe về chi tiết cuộc gặp gỡ với Knox, và giải thích lời lẽ của hắn ta theo những cách có thể, không còn gì để làm ngoài chờ đợi. Henry đã đến bảo tàng Anh quốc với gia sư của cậu để học về lọ hoa và các đồ cổ Hy Lạp. Dù cho không một người hầu nào hiểu được chuyện gì sắp diễn ra, họ đều uể oải, nhận thức được sự căng thẳng lan ra khắp mọi căn phòng của dinh thự. Lily khao khát được đi cưỡi ngựa một chuyến tiếp thêm sinh lực, nhưng cô lại sợ rời khỏi ngôi nhà đề phòng trường hợp có gì đó xảy ra lúc cô đi vắng.
Nửa phát rồ với nhu cầu được làm gì đó, cô thử một ít việc khâu vá, nhưng cô cứ liên tục đâm phải đầu ngón tay mình cho đến khi chiếc khăn tay cô thêu lốm đốm máu. Cô không thể hiểu nổi sao Alex có thể duy trì sự bình tĩnh làm phát điên lên được, đang tham dự công việc bàn giấy ở thư viện như thể đây là một ngày bất kỳ nào khác vậy.
Uống vô số tách trà, cô đi lại, đọc, và không ngừng xáo các quân bài trong một nhịp điệu đã trở thành bản năng thứ hai của cô. Lý do duy nhất cô nuốt xuống được vài thìa ở bữa tối là vì sự hăm dọa của Alex và lời bình luận nhạo báng của anh rằng cô sẽ chả có ích gì cho ai cả nếu tự bỏ đói mình.
Thấy sự riêng tư trong phòng cô là không thể chịu nổi, cô đặt mình ngồi trong góc một chiếc tràng kỷ ở phòng khách, trong khi Alex đọc to một quyển sách thơ. Lily nghĩ anh đã cố tình chọn những đoạn nhạt nhẽo nhất. Giọng trầm ấm của anh, tiếng đồng hồ tích tắc, và chỗ rượu vang cô đã tiêu thụ ở bữa tối kết hợp lại khiến mí mắt cô trĩu xuống. Cô nằm sâu vào trong lớp đệm thêu kim tuyến của chiếc tràng kỷ, và cảm thấy mình trôi vào trong một làn sương xám yên lặng của giấc ngủ.
Có thể vài phút hoặc vài giờ sau đó, cô nhận thức được giọng Alex gần bên tai, và bàn tay dịu dàng nhưng hối thúc của anh trên vai cô, lay cô tỉnh dậy. “Lily. Em yêu, mở mắt em ra nào.”
“Hmm?” Cô dụi dụi mắt và lẩm bẩm ngái ngủ. “Alex, anh đang -”
“Có lời nhắn từ Nathan,” anh nói, nhặt đôi dép của cô từ sàn nhà lên và nhét chúng vào chân cô. “Những người Nathan cho theo dõi Knox đã bám theo ông ta đến khu ổ chuột St. Giles. Nathan và một tá nhân viên khác đã dồn hắn vào một cái nhà. Chúng ta sẽ tới đó ngay lập tức.”
“St. Giles.” Cô lặp lại, choàng tỉnh dậy. Nó được cho là nơi nguy hiểm nhất Luân Đôn, một khu ổ chuột đầy hàng ổ của bọn trộm cướp và được gọi tên là ‘Thánh địa.’ Thậm chí cả những nhân viên cảnh sát cũng không dám cả gan đi qua đường ranh giới của nó là đường Great Russel và St. Giles High. Họ đều đến nó như một thành trì tội ác, nơi lũ trộm cắp và bọn giết người có thể đặt mìn những người giàu có của khu Tây và trốn thoát trong mạng lưới âm u những sân kho, những lối đi hẹp và ngõ hẻm quanh co. “Bức thông điệp có nói gì về Nicole không? Về bất kỳ đứa trẻ nào khác -”
“Không.” Alex khoác một chiếc áo choàng sẫm màu quanh người cô. Anh dẫn cô ra chỗ xe đang đợi bên ngoài trước khi cô có thời gian để hỏi thêm những câu khác. Lily quét một cái liếc mắt nhanh qua nửa tá người cưỡi ngựa theo hầu có trang bị vũ khí, nhận ra rằng Alex không hề mạo hiểm với sự an toàn của họ.
Cỗ xe lao vút đi trên con đường với những tiếng lóc cóc dữ dội. Hai người cưỡi ngựa phi trước đủ xa để gạt hết những người đi bộ hay xe cộ di chuyển chậm chạp. Nắm chặt tay lại với nhau, Lily cố bình ổn lại mình, nhưng cô có thể cảm thấy mạch của mình đập thình thịch hoảng loạn. Những khoảng sân và con phố họ đi qua trở nên tiêu điều hơn và ngày càng dơ dáy, những tòa nhà nhồi nhét cạnh nhau chật đến nỗi chúng không cho tí không khí hay ánh sáng nào ở giữa. Những kẻ đang lượn lờ quanh khu vực suy tàn ấy héo quắt và trắng nhợt như ma. Thậm chí cả trẻ con cũng vậy. Mùi hôi thối của hàng nghìn hầm cầu không nắp dạt vào trong cỗ xe, khiến Lily nhăn mũi lại ghê tởm. Cô thoáng thấy bóng tòa nhà xoắn ốc đặc biệt St. Giles-in-the-Fields, một nhà thờ hồi trước là nhà nguyện của một bệnh viện cho người hủi thời trung cổ.
Cỗ xe dừng lại trước một ngôi nhà cho thuê cũ kỹ, xiêu vẹo. Alex ra khỏi cỗ xe và hội ý với một người cưỡi ngựa và người lái xe, bảo họ hãy bảo vệ vợ anh cẩn thận. Nếu cần thiết, họ phải điều khiển cỗ xe rời đi ngay trước dấu hiệu nguy hiểm đầu tiên.
“Không!” Lily thốt lên, cố rời khỏi cỗ xe, nhưng Alex đã chặn cánh cửa lại bằng cánh tay anh, ngăn cô không trèo ra. “Em sẽ vào trong đó với anh!” Máu cô chạy rần rật với lo âu và cơn tức giận kích động. “Anh sẽ không dám để em lại ngoài này đâu!”
“Lily,” anh nói bình tình, trao cho cô một cái nhìn chằm chằm cứng rắn. “Anh sẽ cho em ra để vào trong sớm thôi. Nhưng đầu tiên anh sẽ phải chắc chắn là nó an toàn đã. Em quý giá với anh hơn cả mạng sống của chính anh. Anh sẽ không mạo hiểm em vì bất kỳ lý do nào đâu.”
“Nơi này nhung nhúc những viên cảnh sát.” Cô chỉ ra một cách nóng nảy. “Ngay lúc này đây nó hẳn là nơi an toàn nhất Luân Đôn! Bên cạnh đó, chúng ta đang tìm kiếm con gái em.”
“Anh biết điều đó.” Anh chửi thề bên dưới hơi thở. “Chết tiệt, Lily, anh không biết em sẽ thấy gì trong đó. Anh không muốn em nhìn thấy một điều gì có thể làm em đau đớn cả.”
Cô nhìn anh kiên định và khiến giọng mình rất êm dịu. “Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với nó. Đừng bảo vệ em, Alex. Chỉ cần để em đứng bên anh thôi.”
Alex nhìn cô thật lâu. Đột ngột anh trượt cánh tay quanh eo cô và quăng cô ra khỏi cỗ xe. Cô trượt bàn tay mình vào tay anh khi họ đi tới ngưỡng cửa ngôi nhà, nơi một cánh cửa mòn vẹt đã bị tháo khỏi bản lề và đặt sang một bên. Hai viên cảnh sát chờ họ, chào đón Alex đầy kính trọng. Họ nhìn Lily ngờ vực. Một người lẩm bẩm rằng hẳn phải có vài người chết trong cuộc tấn công ngôi nhà. Có lẽ cô sẽ không muốn vào trong.
“Cô ấy sẽ ổn thôi,” Alex nói cộc lốc, và đi trước Lily vào tòa nhà xiêu vẹo, vẫn giữ chặt tay cô. Không khí trong ngôi nhà thật ngột ngạt và u ám. Họ trèo lên vài bậc thang nứt vỡ, và đi xuống một hành lang hẹp, đầy rác rưởi. Những con côn trùng bận rộn bò lên bò xuống dọc các bức tường. Mùi cá trích đang cháy tởm lợn xông mạnh mẽ từ một trong những căn phòng họ đi qua, nơi một ai đó hẳn đã ném cá vào chiếc lò sưởi đầy nhọ. Chỉ có ít đồ đạc ngoại trừ vài cái bàn không và nệm rơm rải rác trên sàn. Rơm rạ bị lèn vào giữa những mảnh vỡ cửa sổ. Khi họ đi sâu hơn vào tòa nhà, về hướng âm thanh những giọng nói, Alex cảm thấy tay Lily siết chặt trong tay anh hơn cho đến khi các ngón tay cô thành một cái kìm siết chặt.
Họ đến gần một căn phòng lớn đầy những viên cảnh sát. Những người đó đều đang bận rộn với việc trấn áp những kẻ tình nghi điên cuồng và báo cáo lại thông tin cho Nathan. Những đứa trẻ than khóc đang được đưa ra khỏi các góc của tòa nhà và mang đến cho anh ta. Nathan đứng ở giữa căn phòng, nghiên cứu cảnh tượng một cách bình tĩnh và đưa ra những mệnh lệnh bằng giọng nhẹ nhàng, chúng được nhanh chóng tuân theo. Alex dừng lại khi anh nhìn thấy ba thi thể chồng lên nhau trong hành lang, những tên đàn ông rách rưới từ khu ổ chuột hẳn là đã bị giết trong vụ ẩu đã. Anh nghe thấy tiếng thở dốc yếu đuối của Lily, và anh nhìn chúng gần hơn. Thúc những cơ thể vô hồn với đôi bốt của mình, anh lật nó lại. Đôi mắt mờ đục của Giuseppe nhìn chằm chằm lên họ.
Lily lùi lại trước cảnh tượng đó và thì thầm tên hắn.
Alex nghiên cứu thi thể đẫm máu không chút cảm xúc. “Vết thương do dao,” anh quan sát với sự thích thú khách quan và kéo Lily vào căn phòng đông đúc với mình.
Ngay khi nhìn thấy họ, Nathan ra hiệu cho họ ở nguyên đó, và anh đi về phía họ. “Đức ngài,” anh nói, và ra dấu về những thi thể ở sau họ. “Kế hoạch hoạt động quá tốt. Knox đến đây ngay khi đêm xuống. Chỉ nhờ những nỗ lực của Clibhorne người của chúng tớ, một chuyên gia về khu ổ chuột, mà chúng tớ có thể theo dõi hắn qua khu vực này – mái lợp, sân kho, và hầm chứa. Vào lúc lực lượng của chúng tớ đến, Knox đã giết Gavazzi vì sợ rằng hắn sẽ phản bội toàn bộ kế hoạch này. Knox đã thú nhận với chúng tớ sau đó là hắn định sẽ trả đứa bé lại cho phu nhân Raiford và lấy khoản tiền thưởng mà cô ấy đã hứa.” Nathan ra dấu tới tên Knox ủ rũ, bị trói và ngồi thành hàng trên sàn, lưng hắn quay vào tường. Hắn đang bị trói cùng bốn tên khác, tất cả là thành viên băng đảng bị bắt. Knox trừng mắt nhìn Lily căm ghét, nhưng cô quá lo âu để thèm chú ý. Ánh mắt cô lang thang một cách điên dại qua nửa tá đứa trẻ trong phòng.
“Những đứa trẻ này thế nào?” Alex hỏi Nathan.
“Tất cả đều thuộc về những gia đình giàu có, theo lời Knox. Chúng tớ sẽ cố trả chúng lại cho che mẹ mình – mà không nhận tiền thưởng, vì bọn tội phạm đã phạm tội với sự giúp đỡ của một nhân viên cảnh sát.” Nathan liếc nhìn Knox với vẻ khinh bỉ lạnh lùng. “Hắn ta mang xấu hổ đến cho tất cả chúng tớ.”
Lily nhìn chằm chằm vào lũ trẻ đã được tập họp lại. Phần lớn chúng đều tóc vàng và da trắng, sụt sịt đầy nước mắt và bám dính vào những viên cảnh sát đang cố an ủi chúng mà không có kết quả. Nhóm nhỏ này là một cảnh tượng làm tan nát trái tim. “Con bé không ở đây,” Lily nói sửng sốt, mặt cô trắng bệch vì đau đớn. Cô đờ đẫn bước tới trước, cố nhìn xuyên qua đám đông đàn ông. “Đây là tất cả bọn trẻ ư?” Cô hỏi Nathan.
“Phải,” Nathan đáp lại nhẹ nhàng. “Nhìn lần nữa đi, phu nhân Raiford. Phu nhân có chắc chắn là không đứa bé nào là con gái mình không?”
Lily lắc đầu dữ dội. “Nicole có mái tóc đen,” cô nói tuyệt vọng, “v- và con bé nhỏ hơn những đứa trẻ ở đây. Chỉ bốn tuổi. Phải có nữa, con bé phải ở đâu đó chứ. Có lẽ là ở một trong những căn phòng kia. Tôi biết con bé rất sợ. Con bé đang trốn khỏi tất cả mọi người. Con bé rất nhỏ. Alex, giúp em tìm con bé ở một trong những căn phòng kia -”
“Lily.” Bàn tay Alex siết chặt sau cổ cô, làm câm nín những tràng lắp bắp cuồng dại.
Run rẩy, cô nhìn theo hướng mắt anh. Hình dáng đồ sộ của một điệp vụ băng qua trước mặt họ, che mất tầm nhìn của cô. Rồi cô nhìn thấy hình hài bé nhỏ trong góc, nửa che mình trong bóng tối, Lily đông cứng, tim cô đập mạnh đến nỗi nó dường như rút không khí ra khỏi phổi cô. Đứa bé là một bản sao nhỏ hoàn hảo co rúm của người mẹ. Mắt cô bé sẫm lại và u sầu trên khuôn mặt bé nhỏ. Đôi cánh tay nhỏ xíu của cô bé túm chặt quanh một đống giẻ rách được buộc lại cho giống với một con búp bê. Đứng trong bóng tối, cô bé nghiêm nghị quan sát những người lớn đang sôi sùng sục trước mặt. Không một ai chú ý đến cô bé vì sự im lặng của cô, giống như một con chuột ló ra từ một góc bí mật.
“Nicole,” Lily nói bằng giọng nghẹn ngào. “Ôi, Chúa ơi.” Alex thả cô ra khi cô di chuyển về phía trước. Nhưng cô gái bé nhỏ co rúm lại, nhìn cô một cách thận trọng. Họng Lily thắt lại, và cô vụng về chùi đi những giọt nước mắt đã trượt xuống mặt cô. “Con là con của mẹ. Con là Nicole của mẹ.” Cô cúi mình xuống trước đứa trẻ. “Sono qui,” cô nói bằng giọng nói run rẩy với những cảm xúc bị kìm nén. “Mẹ đã chờ qu-quá lâu để ôm con. Con có nhớ mẹ không? Mama của con đây. Io sono tua mama, capisci?”
Đứa bé nhìn lên cô một cách lanh lợi, phản ứng trước tiếng Ý. “Mama?” Cô bé lặp lại bằng giọng nhỏ xíu.
“Phải, phải....” Nức nở không thể kiểm soát được, Lily lao tới trước và nhấc cô bé lên, ôm ghì trọng lượng quý giá của đứa trẻ vào người. “Ôi, Nicole....con mang lại cảm giác thật tuyệt, thật tuyệt -” Ngâm nga trong mái tóc đen lộn xộn, cô chạy một bàn tay trên cái đầu bé nhỏ, chiều dài mỏng manh của xương sống con gái cô. Nicole nghỉ ngơi thụ động trong cánh tay cô. Lily nghe thấy bản thân mình nói bằng một giọng xơ xác dường như không phải của chính cô. “Nó đã qua rồi. Cuối cùng nó đã qua rồi.” Cô giật đầu lại và nhìn vào đôi mắt nâu thật giống của chính cô. Bàn tay bé xíu của Nicole đi lên cằm Lily, rồi di chuyển một cách hiếu kỳ tới trán cô và những lọn tóc xoăn sáng rực rỡ đu đưa ở thái dương cô.
Lily cố kìm chế những tiếng nức nở khi ấn những nụ hôn đầy nước mắt vào khuôn mặt nhọ nhem của con gái. Cùng lúc ấy toàn bộ cơn ác mộng đã biến mất. Cái kìm kẹp băng giá ở tim cô đã tan đi một cách êm ái, thần kỳ. Lily chưa bao giờ biết đến sự bình yên ấy. Cô đã không thể nhớ được cảm giác thoát khỏi cay đắng và đau đớn là như thế nào. Tất cả những gì cô từng mong muốn trên thế giới này đều ở đây – hơi ấm của cơ thể con gái cô, tình yêu thuần khiết, hoàn hảo chỉ tồn tại giữa mẹ và con. Trong khoảnh khắc ấy, không có gì tồn tại ngoài hai bọn họ.
Alex quan sát họ cho đến khi cổ họng anh thít chặt lại một cách khó chịu. Anh chưa bao giờ thấy khuôn mặt Lily dịu dàng đến thế, mẫu tử đến thế. Đó là một mặt của cô mà anh chưa từng thấy trước đó, và cũng chưa từng tưởng tượng đến. Tình yêu của anh dành cho Lily đột nhiên bị thay thế bởi một lòng trắc ẩn sâu sắc mà anh không thể có khả năng cho đến bây giờ. Anh chưa bao giờ nghi ngờ rằng sẽ như thế này, rằng hạnh phúc của một ai đó còn có ý nghĩa nhiều với anh hơn cả chính anh. Một cách vụng về anh quay đi để che giấu cảm xúc của chính mình.
Nathan đứng gần đó, quan sát cảnh tượng với sự hài lòng. “Alex,” anh ta nói bằng thái độ công việc, “đây dường như là một cơ hội tốt để nhắc đến dự thảo luật tội phạm mới của ngài Fitz William, nó đề cập đến việc mở văn phòng ở ba thành phố mới mà tớ cần khủng khiếp-”
“Bất kỳ điều gì cậu muốn,” Alex nói khàn khàn.
“Dự luật đang đối mặt với sự phản đối lớn ở nghị viện -”
“Cậu sẽ có nó,” Alex thề, mặt anh ngoảnh đi. Anh quét ống tay áo của mình qua đôi mắt đẫm nước và tiếp tục khàn khàn. “Nếu tớ có phải vặn từng cánh tay trong Nghị viện, tớ cũng thề cậu sẽ có chúng.”