Then Came You

Chương 6: Chương 6




Một cuộc diễu hành của những người hầu mang vẻ mặt sợ hãi đem các vali và hòm da đựng quần áo của Lily ra xe. Chiếc xe đã đóng cửa được trang hoàng bằng nước sơn bóng và biểu tượng nhà Raifords. Alex đã trao cho người lái xe những chỉ dẫn dứt khoát phải chở Lily tới nhà của cô ở London và quay lại không trì hoãn.

Một giờ được phân phối của Lily gần như đã hết. Quan tâm đến từng phút trôi qua, cô lang thang trong dinh thự để tìm cha cô. Ông đang ở trong một phòng khách nhỏ trên tầng, ngồi ở một chiếc bàn trĩu nặng những quyển sách.

“Papa,” Lily nói yếu ớt.

George Lawson báo cho con gái biết ông đã nhận thấy cô với một cái liếc qua vai. Ông đẩy thẳng chiếc kính. “Ngài Raiford đã thông báo cho bố biết rằng con sắp đi.”

“Con đã bị ép phải đi.”

“Bố đã chờ điều đó,” ông đáp lại thảm não.

“Bố có nói gì để biện hộ cho con không, Papa?” Trán Lily nhăn lại. “Bố có nói với anh ta rằng con nên được cho phép ở lại không? Hay bố vui mừng vì con sẽ đi? Bố có sự thiên vị theo cách này hay cách khác không?”

“Bố có việc đọc sách phải làm,” George nói theo cách ngớ ngẩn, ra dấu tới các quyển sách của ông.

“Vâng, tất nhiên,” Lily lẩm bẩm. “Con xin lỗi.”

Ông xoay người trong ghế để đối diện với cô, nét mặt ông rối bời. “Không cần phải xin lỗi, con gái. Bố không còn bị ngạc nhiên bởi bất kỳ điều gì con làm hay bất kỳ sự rối loạn nào con gây ra nữa. Bố đã ngừng ngạc nhiên từ cách đây rất lâu rồi. Con không bao giờ làm bố thất vọng vì bố chưa bao giờ chờ mong gì ở con.” (oa oa, thương Lily quá, >_<)

Lily không chắc tại sao cô lại đến tìm ông – vì ông mong chờ ít ỏi ở cô, cô thậm chí còn mong chờ ít hơn ở ông. Khi còn bé, cô đã quấy rầy và chọc tức ông không ngừng nghỉ - lén vào phòng ông, làm phiền ông với những câu hỏi, ngẫu nhiên vẩy mực lên mặt bàn ông trong khi đang cố viết bằng bút của ông. Phải mất hàng năm trời cô mới chấp nhận sự thực phũ phàng là ông không hề có hứng thú với cô, không phải suy nghĩ và các câu hỏi của cô, các biểu hiện ngoan ngoãn hay hư đốn của cô. Cô đã luôn cố tìm ra một lý do cho thờ ơ ấy của ông. Một thời gian rất dài cô đã luôn cảm thấy rằng bản thân cô có những lỗi lầm khủng khiếp nào đó khiến ông không quan tâm. Trước khi rời khỏi nhà một thời gian dài, cô đã kể cho Totty mặc cảm tội lỗi của cô, bà đã xoay xở để làm dịu nó đi phần nào.

“Không, con yêu ạ, ông ấy luôn như thế,” Totty đã nói một cách bình tĩnh. “Bố con có một bản tính trầm lặng và lạnh nhạt. Nhưng ông ấy không phải một người đàn ông độc ác, Lily – tại sao, có những tên đàn ông còn đánh cả những đứa con vì không tuân lời họ! Con may mắn vì đã có một người bố với khuynh hướng dịu dàng như vậy.”

Trong thâm tâm Lily đã xem sự thờ ơ của ông cũng gần như là độc ác ngang với việc đánh đấm. Giờ cô không còn phẫn uất, hay bối rối với việc ông thiếu sự quan tâm, mà chỉ cam chịu và hơi buồn bã. Cô cố tìm lời để nói với ông cảm cô cảm thấy thế nào.

“Con xin lỗi vì đã là một kẻ bộp chộp đến vậy,” Lily nói. “Có lẽ nếu con là một đứa con trai, chúng ta có thể tìm cách nào đó để vui vẻ với nhau. Thay vì thế con đã thật bất trị và ngu ngốc, và con đã phạm phải nhiều sai lầm...ồ, giá mà bố biết, bố sẽ còn xấu hổ vì con hơn cả bây giờ nữa. Nhưng bố cũng nên hối tiếc, Papa. Bố chỉ hơn một người lạ với con. Từ khi còn bé con đã luôn phải tự mình vượt mọi khó khăn. Bố không bao giờ ở đó. Bố không bao giờ trừng phạt hay quở trách con, hoặc làm bất kỳ điều gì để cho con biết là bố có nhận thấy sự tồn tại của con. Ít nhất Mama còn thèm khóc.” Cô cào tay qua tóc và thở dài. “Tất cả những lúc con cần ai đó để quay sang.... con đáng nhẽ nên dựa được vào bố. Nhưng bố cứ giữ khư khư lấy quyển sách và những luận án triết học của mình. Thật là một bộ óc xuất sắc, học giả mà bố có, Papa.”

George liếc nhìn cô rồi, đôi mắt ông tràn đầy phản đối và quở trách. Lily mỉm cười buồn bã. “Con chỉ muốn nói với bố rằng bất chấp mọi thứ....con vẫn quan tâm tới bố. Con ước gì...con ước gì bố có thể nói bố cũng cảm thấy như vậy.”

Cô chờ đợi, ánh mặt dính chặt lên mặt ông, bàn tay nhỏ bé của cô siết chặt lại thành nắm đấm. Chỉ có sự im lặng.

“Thứ lỗi cho con,” cô nói nhát gừng. “Con nghĩ mẹ ở với Penelope. Bảo họ là con yêu họ. Tạm biệt, Papa.” Đột ngột cô quay lại và bỏ đi.

Kiểm soát những cảm xúc của mình, Lily đi xuống chiếc cầu thang tráng lệ với vô số các bậc thang. Cô nhận ra đầy hối hận rằng cô sẽ không bao giờ có dịp nhìn lại Raiford Park nữa. Sửng sốt, cô đã trở nên yêu mến vẻ trang nghiêm thanh bình của nơi này và kiểu trang trí cổ điển tráng lệ của nó biết bao. Thật đáng tiếc. Nếu không phải vì khuynh hướng chua chát của Alex, anh có thể mời chào một cuộc sống thật huy hoàng cho một người phụ nữ. Nói lời chào tạm biệt với người quản gia và hai cô hầu mang nét mặt đau khổ, Lily đi ra ngoài để quan sát những hành lý cuối cùng của cô được xếp lên xe. Phủ lấy mắt mình bằng bàn tay, cô nhìn thấy một bóng dáng đơn độc thong thả bước đi dọc con đường. Đó là Henry, quay lại từ một buổi sáng cùng với bạn bè trong làng. Cậu bé giữ một cây gậy dài trong một tay, quay quay nó vu vơ khi bước đi.

“Cảm ơn Chúa,” Lily nói nhẹ nhõm. Cô ra dấu cho cậu bé đi ra chỗ cô. Henry tăng nhanh nhịp bước. Khi cậu đến bên cô, cậu nhìn cô với đôi mắt xanh dò hỏi. Lily trìu mến đẩy vài lọn tóc vàng khỏi trán cậu bé. “Chị đã sợ là em sẽ không quay lại kịp lúc,” cô nói.

“Cái gì vậy?” Henry liếc vào cỗ xe. “Kịp lúc để làm gì?”

“Để tạm biệt,” Lily mỉm cười nhăn nhó. “Anh trai em và chị đã có một trận cãi lộn, Henry. Giờ chị phải đi rồi?”

“Cãi lộn ư? Vì cái gì?”

“Chị sẽ đi về London,” Lily nói, lờ đi câu hỏi của cậu. “Chị xin lỗi vì không thể dạy em toàn bộ thủ thuật chơi bài của chị, anh bạn ạ. Chà, có lẽ chúng ta sẽ băng qua nhau một ngày nào đó.” Cô nặn một vẻ lưỡng lự trên mặt và nhún vai. “Có lẽ thậm chí là ở Craven’s. Chị dành phần lớn thời gian của mình ở đó, em biết đấy.”

“Craven’s ư?” Henry nhắc lại kính sợ. “Chị đã không nhắc đến điều đó trước đây.”

“Chà, chị là bạn khá tốt với người chủ.”

“Với Derek Craven ư?”

“Vậy là em đã nghe về anh ấy,” Lily giấu đi một nụ cười hài lòng. Henry đã mắc mồi, như cô đã biết cậu bé sẽ thế. Không một cậu bé khỏe mạnh, táo bạo nào có thể kháng cự lại sự cám dỗ của thế giới đàn ông cấm đoán trên phố St. James.

“Ai lại không chứ? Ông ấy đã có một cuộc sống thế nào chứ! Craven biết tất cả những người đàn ông giàu có, quyền lực nhất châu Âu. Ông ấy là huyền thoại. Người đàn ông quan trọng nhất nước Anh...ngoài trừ đức vua ra, tất nhiên.”

Lily mỉm cười. “Chị sẽ không nói y hệt như thế. Với Derek ở đây, anh ấy hẳn sẽ nói với em rằng theo kiểu này, anh ấy chỉ là một giọt nước ở biển cả. Dù là anh ấy cũng điều hành một cơ sở kiếm lời kha khá.”

“Ở trường các cậu bạn và em đều nói về lúc chúng em cuối cùng cũng có thể đến Craven’s, chơi ở bàn và ngắm phụ nữ ở đó. Sẽ không cho đến hàng năm trời nữa, tất nhiên rồi. Nhưng một ngày nào đó vào lúc huy hoàng chúng em sẽ....” Henry dừng nửa chừng với một cái thở dài buồn bã.

“Sao lại phải một ngày nào đó?” Lily hỏi êm ái. “Sao lại không phải bây giờ?”

Cậu trao cho cô một cái nhìn sửng sốt. “Em sẽ không được cho phép đi qua cửa trước. Ở tuổi của em -”

“Tất niên, một cậu bé mười hai tuổi không bao giờ được nhìn vào trong chỗ đó,” Lily thừa nhận. “Derek có luật lệ về điều đó. Nhưng anh ấy sẽ làm mọi thứ chị xin. Nếu em đi cùng chị, em có thể vào trong, tự mình nhìn thấy phòng chơi bài, ăn tối với ẩm thực Pháp, và gặp một hay hai cô gái làm thuê ở đó.” Cô toe toét tinh quái. “Em thậm chí còn có thể bắt tay Derek để may mắn – anh ấy quả quyết là nó sẽ ảnh hưởng đến em.”

“Chị đang đùa ạ,” Henry nói nghi ngờ, nhưng đôi mắt xanh của cậu sáng lên với niềm hy vọng không thể có được.

“Chị ư? Hãy đến Luân Đôn với chị và tìm ra xem. Chúng ta không thể để anh trai em biết, tất nhiên. Em sẽ phải đi lậu trên xe chị.” Lily nháy mắt với cậu bé. “Hãy đi tới Craven’s, Henry. Chị hứa em sẽ có một chuyến phưu lưu.”

“Alex sẽ giết em mất.”

“Ồ, anh ta sẽ tức giận. Chị không nghi ngờ điều đó một phút nào.”

“Nhưng anh ấy sẽ không đánh đòn em,” Henry nói trầm ngâm. “Không phải sau tất cả những cú đánh em nhận được ở cái trường thối rữa đó.”

“Vậy thì em có gì phải sợ?”

Henry trao cho cô một cái cười toe toét thích thú hoài nghi. “Không gì cả!”

“Nào, hãy ra nước ngoài,” Lily nói với một tiếng cười. Cô hạ thấp giọng xuống. “Đừng để người lái xe hoặc bất kỳ ai khác nhìn thấy em, Henry. Em không biết là chị sẽ thất vọng đến thế nào nếu em bị tóm đâu.”

*************************

Cô đã đi. Alex nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ thư viện, quan sát chiếc xe quành qua khúc quanh của con đường. Anh chờ đợi một cảm giác nhẹ nhõm không hề đến. Thay vào đó là sự trống rỗng. Anh đi vơ vẩn qua dinh thự như một con hổ trong chuồng, muốn phá vỡ cái gì đó...cái gì đó....giá mà anh biết đó là cái gì. Ngôi nhà im lặng khác thường. Theo cách nó vẫn thế hàng năm rồi, trước khi cô đến. Giờ thì sẽ không có thêm một cuộc tranh luận nào nữa, không thêm những rắc rối, không những trò hề lố bịch. Anh chờ đợi sẽ cảm thấy khá hơn sau từng phút một.

Lương tâm anh thúc đẩy anh tới chỗ Penelope. Anh biết màn trình diễn cơn tức giận say xỉn đã khiến cô sợ hãi. Trèo lên cầu thang, Alex thề rằng từ giờ trở đi anh sẽ là linh hồn kiên nhẫn. Anh sẽ làm tất cả những gì trong quyền lực của mình để làm hài lòng Penelope. Cái viễn cảnh tương lai của anh có cô căng ra trước mặt anh – những năm tháng dài dằng dặc, lịch sự, dễ đoán. Một nụ cười ảm đạm làm môi anh cong lên. Bất kỳ ai cũng sẽ đồng ý rằng cưới Penelope là việc đúng đắn.

Khi anh đến gần phòng cô, anh nghe thấy âm thanh trái tim tan vỡ khóc lóc, một giọng nói đam mê mạnh mẽ đến mức trong một phần nghìn giây anh đã tưởng đó là Lily. Nhưng giọng nói mềm mại và cao hơn của Lily. “Con yêu anh ấy, mẹ à,” Penelope nức nở. “Con sẽ yêu Zachary mãi mãi. Giá mà con dũng cảm như Lily! Vậy thì không gì có thể ngăn con đến với anh ấy.”

“Được rồi, được rồi,” giọng an ủi của Totty vang đến. “Đừng nói những điều như thế. Hãy khôn ngoan, con yêu. Là vợ ngài Raiford, tương lai của con – và của gia đình con – sẽ được bảo đảm mãi mãi. Bố con và mẹ biết điều gì là tốt cho con. Và cả ngài Raiford cũng vậy,”

Tiếng nức nở của Penelope tiếp tục không hề yếu đi dù cô xoay xở để nói hổn hển, “Con không ng-nghĩ thế.”

“Mẹ đúng về những chuyện như thế này,”Totty tiếp tục. “Đây là tất cả những việc chị con làm. Mẹ yêu Wilhemina vô cùng – con biết điều đó – nhưng con bé không bao giờ thỏa mãn cho đến khi nó làm mọi người khốn khổ. Chúng ta nợ ngài Raiford một lời xin lỗi. Người đàn ông được giáo dục tốt, điềm đạm đó .... mẹ khó mà tin được tình trạng Lily đã đặt anh ta vào! Chúng ta đáng nhẽ không bao giờ nên cho phép con bé ở lại.”

“Chị ấy đúng về mọi thứ,” Penelope nghẹn ngào. “Chị ấy biết Zachary và con yêu nhau đến thế nào...ôi, giá mà con không hèn nhát đến thế....”

Alex bước đi, nắm tay siết chặt lại. Một nụ cười tự giễu chéo qua mặt anh. Anh đáng nhẽ sẽ thích đổ tội cho Lily, như Totty đã làm, nhưng anh không thể. Lỗi là của anh tất cả, do khả năng tự chủ đã vỡ vụn của mình, anh đã đánh thức lại sự thèm khát đối với một thứ mà anh không bao giờ có thể nó.

************************

Suốt chuyến đi tới Luân Đôn, Henry dường như thấy cần thiết phải kể lại chi tiết tất cả những thứ tốt đẹp và vị tha mà Alex đã từng làm cho cậu bé, bắt đầu từ thủa ẵm ngửa. Là một khán giả bị giam cầm, Lily không còn lựa chọn nào khác ngoài ngồi nghe. Cô chịu đựng nó với cái mà cô cho là lòng độ lượng đáng nể phục. Khi cậu ngồi ườn ra trên ghế xe đối diện với cô, Henry tả lại lúc cậu bé bị mắc kẹt trên một cái cây và Alex trèo lên để giải cứu cậu, và cách Alex dạy cậu bơi trong hồ, không kể đến vô số buổi chiều họ chơi đánh trận cùng nhau, và Alex đã giúp cậu học số....

“Henry,” Lily cuối cùng ngắt lời. Cô mỉm cười và nói qua hàm răng nghiến chặt. “Chị có ấn tượng là em đang cố thuyết phục chị điều gì đó. Có phải là anh trai em gần như không phải một tên cục súc nhẫn tâm như anh ta có vẻ không?”

“Phải, chính là thế,” Henry nói, trông ấn tượng với sự sắc sảo của cô. “Chính xác! Ồ, em biết đôi khi Alex quá đà, nhưng anh ấy là một người cầu hôn tuyệt diệu. Hãy treo cổ em nếu anh ấy không thế.”

Lily không thể dừng cười với điều đó. “Cậu bé yêu quí, việc chị nghĩ về anh trai em thế nào không quan trọng.”

“Nhưng nếu chị biết Alex, thực sự biết anh ấy, chị sẽ thích anh ấy. Khủng khiếp luôn.”

“Chị không có ý định biết về anh ấy nhiều hơn chị đã biết.”

“Em đã nói với chị về con cún mà anh ấy tặng em nhân dịp giáng sinh khi em bảy tuổi và -”

“Henry, có lý do đặc biệt nào mà em vô cùng quyết tâm muốn chị thích anh trai em không?”

Cậu bé mỉm cười và ngoảnh đôi mắt xanh đi, dường như cân nhắc câu trả lời của mình một cách cẩn thận. “Chị sẽ ngăn Alex không cưới Penelope phải không?”

Lily xáo trộn. Một cách nhăn nhó cô nghĩ rằng mình đã phạm phải cùng một sai lầm mà phần lớn người lớn hay mắc phải, đánh giá thấp trí thông minh của trẻ con. Henry là một cậu bé mẫn cảm. Tất nhiên cậu bé sẽ hiểu thấu tình hình giữa anh trai cậu bé và nhà Lawsons. “Điều gì cho em cái ý nghĩ ấy?” cô lảng đi.

“Cả hai người đều ồn ào khi hai người cãi nhau,” Henry thông báo cho cô. “Và những người hầu đều đang kể chuyện.”

“Em có tiếc không nếu chị ngăn đám cưới lại?”

Cậu bé lắc đầu. “Ồ, Penelope cũng ổn thôi. Tốt nhất mà các cô gái khác có thể đến được. Nhưng Alex không yêu chị ấy. Không như ...”

“Caroline,” Lily nói đều đều. Mỗi lần tên người phụ nữ trời đánh đó được nhắc đến, cô đều cảm thấy một cảm giác châm chích khó chịu. Có cái quái gì quá phi thường về Caroline mà Alex đã phát điên lên vì cô ta? “Em có nhớ cô ấy không, Henry?”

“Có ạ, khá rõ. Dù lúc đó em chỉ là một thằng nhóc.”

“Và giờ em đã chạm tới ngưỡng tuổi già vĩ đại là...bao nhiêu, mười một à? Mười hai?”

“Mười hai,” cậu bé nói, cười toe toét đáp lại lời trêu đùa của cô. “Chị khá giống chị ấy, chị biết không. Ngoại trừ là chị xinh hơn. Và lớn tuổi hơn.”

“Chà,” Lily nói nhăn nhở. “Chị khó mà biết được nên thấy hãnh diện hay xỉ nhục nữa. Hãy nói cho chị biết em nghĩ gì về cô ấy.”

“Em đã thích chị ấy. Caroline là một cô gái sôi nổi. Chị ấy không bao giờ khiến Alex tức giận như chị làm. Chị ấy làm anh cười. Giờ đây anh ấy hầu như không cười nữa.”

“Thật đáng tiếc,” Lily nói lơ đãng, nhớ lại nụ cười ngắn ngủi, chói lọi của Alex khi họ chơi bài trong phòng trưng bày.

“Chị sẽ cưới Derek Craven ư?” Henry hỏi rụt rè, như thể vấn đề đó chỉ đơn thuần là sự thích thú suông.

“Trời ơi, không.”

“Chị có thể cưới Alex, sau khi chị tống khứ Penelope.”

Một tràng cười nổ ra từ môi Lily. “Tống khứ chị ấy ư? Chúa ơi, em khiến nó nghe như thể chị sẽ vứt chị ấy xuống sống Thames vậy! Đầu tiên, em yêu, chị không định cưới bất kỳ ai, không bao giờ. Thứ hai, chị thậm chí còn không thích anh trai em.”

“Nhưng em chưa kể cho chị nghe về lần em sợ bóng tối và Alex đã đến phòng em và bảo em rằng -”

“Henry,” cô nói bằng giọng cảnh cáo.

“Hãy để em kết thúc nốt một chuyện này thôi.” Cậu bé khăng khăng.

Lily rên rỉ và ngả người lại, dựa đầu vào cái đệm ngủ da dê thuộc trong khi danh sách những ưu điểm của Alex Raiford tiếp tục.

************************

Derek và Worthy cúi xuống trên chiếc bàn trong phòng chơi bài trung tâm. Mặt bàn gỗ gụ được phủ đầy vô số ghi chú liên quan đến việc chuẩn bị phải làm cho buổi vũ hội giả trang sắp tới. Điều duy nhất họ đã thống nhất là cung điện bài bạc sẽ được trang trí để trông như một cung điện La Mã. Derek muốn buổi vũ hội phản chiếu vẻ suy đồi lộng lẫy của nền văn minh La Mã ở thời kỳ đỉnh cao của nó. Không may là anh và Worthy đã có những ý tưởng mâu thuẫn về việc hiệu quả đó nên được đạt đến như thế nào.

“Được thôi, được thôi,” Derek cuối cùng cũng nói, đôi mắt xanh lục lấp lánh tức giận. “Ông có thể có những cái cột và những đôi cánh bạc treo trên tường – nhưng thế có nghĩa là tôi được làm theo cách của mình với các cô gái.”

“Sơn tất cả họ đều màu trắng và quấn họ trong khăn trải giường mô phỏng những bức tượng ư?” Worthy hỏi hoài nghi. “Họ sẽ làm gì cả buổi tối chứ?”

“Đứng trên cái bục rất đẹp của mình!”

“Họ sẽ không thể giữ tư thế của mình lâu hơn mười phút.”

“Họ làm những gì tôi trả tiền cho họ làm.” Derek khăng khăng.

“Ngài Craven,” Worthy nói, giọng nói điềm tĩnh thường ngày của ông sắc lên với tức giận, “thậm chí nếu ý tưởng của ngài là khả thi, dù nó không thế, tôi tin rằng nó sẽ thêm vào sự kiện này một bầu không khí lòe loẹt và khủng khiếp không có trong tiêu chuẩn thông thường ở Craven’s.”

Derek cau mày. “Nó có nghĩa khỉ gió gì?”

“Ông ấy muốn nói là,” giọng cười đùa của Lily đến từ phía sau họ, “rằng điều đó sẽ nằm ngoài vòng thẩm mỹ tinh tế, đồ khu đông ít học ạ.”

Khuôn mặt của Derek thắp sáng với một nụ cười khi quay sang nhìn thấy Lily đang đứng đó. Mặc một bộ váy màu oải hương trang trí những sợi chỉ bạc, cô trông như một món bánh xinh xắn. Lily quăng mình vào anh, cười lớn khi anh quay cô và đặt cô xuống chân.

“Đây là quý cô tinh quái, quay lại từ thôn quê,” Derek nói. “Em có cho Wolverton sự trừng phạt đích đáng của anh ta không?”

“Không,” Lily đáp lại, đảo mắt. “Nhưng em vẫn chưa xong với anh ta đâu.” Cô thoát ra một tiếng thở dài dễ chịu khi được ở trong bầu không khí quen thuộc của câu lạc bộ, và cười rạng rỡ khi cô thấy bóng người quản lý. “Worthy, viên thư ký đẹp trai. Mọi thứ thế nào khi không có tôi?”

Người đàn ông bé nhỏ, đeo kính mỉm cười. “Chỉ khá tốt. Cô luôn là một hình ảnh được chào đón như mọi khi, cô Lawson. Tôi có nên yêu cầu gì đó từ bếp không?”

“Không, không,” Lily nói ngay lập tức. “Monsieur Labarge sẽ muốn nhồi tôi với tất cả món puđđing và bánh nướng mới nhất của ông í mất.”

“Em cần nó đấy,” Derek bình luận. “Không to hơn một con chim sẻ ngô. Đến đây. Anh quàng một cánh tay quanh đôi vai hẹp của cô và dẫn cô đến một góc riêng. “Em trông thật khủng khiếp.” anh nhận xét.

“Đó dường như là ý kiến chung ngày hôm nay,” cô nói khô khốc.

Ánh mắt sắc bén của Derek dò thấy vẻ rực rỡ bồn chồn trong mắt cô và cái vẻ tức tối ở miệng cô. “Có chuyện gì vậy, em yêu?”

“Wolverton hóa ra là bất khả thi,” Lily đáp lại mạnh mẽ. “Em đang phải viện đến những phương cách quyết liệt.”

“Quyết liệt,” anh lặp lại, quan sát cô thật gần.

“Để bắt đầu, em đã bắt cóc em trai anh ta.”

“Gì cơ?” Derek nhìn theo ngón tay chỉ ra của Lily cho đến khi anh thấy cậu bé tóc vàng đẹp trai đang chờ đợi ở tít cuối phòng. Cậu bé xoay một vòng chậm chạp, ngắm nhìn khung cảnh sang trọng xung quanh với đôi mắt mở to. “Qu’ỷ sứ,” Derek hít vào trong sửng sốt.

“Quỷ sứ,” Lily sửa lại, và nhìn anh với một vẻ như là thách thức bẽn lẽn. “Em đang đặt một cái bẫy cho Wolverton. Henry là mồi nhử.”

“Chúa ơi, lần này em đã làm thế,” Derek ngạc nhiên một cách êm ái, với tông giọng gửi cho Lily cả một cơn lạnh toát dọc xương sống.

“Em muốn anh giữ Henry hộ em, Derek. Chỉ trong một đêm thôi.”

Tất cả mối quan tâm bạn bè nhạt dần khỏi khuôn mặt Derek. Anh trao cho cô một cái nhìn chằm chằm lạnh giá. “Anh không bao giờ để trẻ con trong câu lạc bộ của mình.”

“Henry là một thiên thần. Cậu bé sẽ không gây bất kỳ rắc rối nào cho anh đâu.”

“Không.”

“Ít nhất hãy đến và gặp cậu bé.” Lily nài nỉ.

“Không!”

“Làm ơn đi, Derek.” Cô kéo cánh tay anh. “Henry đã rất khích động với viễn cảnh được gặp anh. Cậu bé xem anh là người đàn ông quan trọng nhất nước Anh, ngoài nhà vua ra.”

Mắt của Derek hẹp lại.

“Đi mà,” cô vòi vĩnh.

“Được rồi,” cuối cùng anh nói. “Anh nói xin chào, rồi thằng nhóc sẽ biến.”

“Cảm ơn anh,” Lily nói, ban vài cái vỗ tán đồng lên cánh tay anh.

Lẩm bẩm dưới hơi thở, Derek để cô kéo anh tới ngưỡng cửa, nơi Henry đang đợi. “Ông Craven,” Lily nói, “Em rất vinh hạnh được giới thiệu ngài Henry Raiford, em trai của bá tước Wolverton.”

Khoác lên nụ cười nhã nhặn nhất của mình, cái thường được giữ gìn cho gặp gỡ hoàng tộc, Derek trao cho Henry một cái cúi người thanh nhã. “Chào mừng tới Craven, đức ngài.”

“Nơi này còn tuyệt hơn những gì em đã tưởng tượng.” Henry thốt lên. Cậu bé nắm lấy tay Derek và lắc nó mạnh mẽ. “Tuyệt diệu! Xuất sắc!” Cậu bé rời khỏi họ và khám sét căn phòng như một chú cún con tò mò. Bàn tay nhỏ của cậu thò vào một bát để thẻ bài kippi, rồi lần theo phần lưng tinh xảo của chiếc ghế kiểu đế chế. Cậu bé đến gần cái bàn súc sắc một cách cung kính như thể nó là một thứ linh thiêng.

“Cậu có chơi không?” Derek hỏi, hơi thích thú với sự nhiệt tình của cậu bé.

“Không tốt lắm. Nhưng cô Lawson đang dạy em.” Henry lắc đầu trong ngạc nhiên. “Em không thể tin là mình đang ở đây. Craven’s. Thật quỷ quái, để xây nên chỗ này hẳn phải mất rất nhiều công sức!” Cậu nhìn Derek với nét mặt khiếp sợ. “Anh là người đàn ông đáng kinh ngạc nhất mà em từng gặp. Chỉ một thiên tài mới có thể làm được điều này.”

“Thiên tài,” Derek khịt mũi. “Không được một nửa.”

“Nhưng là anh,” Henry khăng khăng. “Hãy nghĩ đến việc bắt đầu từ số không và tiến xa đến thế này so với xuất thân của mình....Craven’s là câu lạc bộ nổi tiếng nhất ở Luân Đôn. Hãy treo cổ em lên nếu anh không phải là một thiên tài! Em và những cậu bạn ở trường, tất cả chúng em đều ngưỡng mộ anh hơn bất kỳ người đàn ông nào còn sống!”

Lily nghĩ rằng Henry đang tán dương quá mức.

Derek, mặt khác, thích thú ngay với cậu bé. Anh quay sang Lily với nét mặt hài lòng. “Chắc chắn không phải đồ đầu đất, cậu nhóc này.”

“Em chỉ đang lặp lại những gì người ta nói thôi,” Henry nói chân thật.

Bất chợt Derek vỗ cậu một cái nồng nhiệt vào lưng. “Sáng rỡ như một đồng xu mới,” anh nói. “Cậu bé ngoan. Đi với ta, cục bơ bé nhỏ. Ta có vài cô gái dễ thương cho cậu gặp đây.”

“Không, Derek,” Lily cảnh cáo. “Không súc sắc, uống rượu, hay phụ nữ với Henry. Anh trai cậu bé sẽ chặt đầu em mất.”

Derek nhìn xuống Henry với một nụ cười toe toét quanh co. “Gì cơ, có phải cô ấy nghĩ đây là một tu viện quỷ quái nào đó không?” Anh kéo lê Henry đi với anh, giả vờ một giọng thuyết giảng. “Những cô gái tuyệt nhất nước Anh mà ta có. Không có người đàn ông nào từng kiếm được những trò quanh co hay những cái vỗ tay từ các cô gái của ta...”

Lily và Worthy trao đổi những cái liếc rầu rĩ. “Ngài ấy thích cậu bé,” Worthy bình luận.

“Worthy, đừng để bất kỳ điều gì xảy ra với Henry. Giữ cậu bé tránh xa mọi thứ. Cậu bé có thể làm mình vui thích với một bộ bài hàng giờ liền liên tục. Chắc chắn rằng cậu bé sẽ không bị hư hỏng hay làm hại theo bất kỳ cách nào.”

“Chắc chắn rồi,” người quản lý cam đoan với cô. “Khi nào cô muốn cậu bé quay lại?”

“Sáng mai,” Lily thở dài trầm ngâm, trán cô nhăn lại trong một cái cau mày.

Trong một điệu bộ lịch sự, Worthy cong khửu tay lại. “Tôi sẽ tháp tùng cô tới xe, cô Lawson.”

Lily luồn bàn tay qua cánh tay ông. “Vào lúc này ngài Raiford hẳn khá là điên rồ rồi, tự hỏi Henry đang ở đâu.”

“Cô có để cho anh ta một mẩu giấy nào không?” Worthy hỏi thăm đơn giản.

“Không, ngài bá tước không phải là tên ngốc – anh ta sẽ không mất nhiều thời gian để đoán ra xem điều gì đã xảy ra với Henry. Anh ta sẽ ở Luân Đôn lúc nửa đêm. Và tôi sẽ sẵn sàng cho anh ta.”

Dù Worthy có tán thành hay không, ông cũng trao cho cô cùng lòng trung thành ông trao cho Derek. “Tôi có thể giúp như thế nào?”

“Nếu có bất kỳ khả năng nào ngài bá tước xuất hiện ở đây trước, dẫn ông ta đến nhà tôi. Ông phải giữ Henry bí mật với ông ta, nếu không kế hoạch của tôi sẽ bị hủy hoại.”

“Cô Lawson,” vị quản lý bắt đầu một cách kính trọng, “tôi coi cô là một trong những người phụ nữ quả quyết nhất tôi từng biết -”

“Sao chứ, cảm ơn ông.”

“-nhưng cô có chắc chắn rằng cô biết những gì mình đang làm không?”

“Tất nhiên tôi biết!” Một nụ cười thích thú thuần khiết nở rộng trên mặt cô. “Tôi đang trong quá trình dạy cho ngài Alexander Raiford một bài học mà anh ta sẽ không bao giờ quên.”

*****************************

Khi sự vắng mặt của Henry được chú ý và cuộc tìm kiếm cậu bé bắt đầu, một trong những cô hầu tiết lộ rằng cô đã nhìn thấy cậu chủ trẻ trò chuyện với cô Lawson không lâu trước khi cô ấy rời đi. Người lái xe trở về từ Luân Đôn, và đã ngạc nhiên khi phải hứng chịu một tràng các câu hỏi. Ông ta thú nhận ông không hề nhìn thấy cậu chủ Henry đi vào hay rời khỏi chiếc xe, nhưng Henry là một cậu nhóc nhanh nhẹn và có thể hành động khéo léo để không bị phát giác. Alex chắc chắn em trai anh đang ở cùng Lily. Người phụ nữ trời đánh đó đã mang Henry đi với cô ta, để khiến anh tới Luân Đôn. Chà, anh sẽ đi và xé nát thành phố, từng viên gạch một. Anh không thể đợi đến khi chạm vào cô ta....và khiến cô ta hối hận về cái ngày cô ta đã quyến định chắn ngang anh.

Vào lúc anh đến được quảng trường Grosvenor thì trời đã tối. Alex nhảy ra khỏi cỗ xe bốn ngựa kéo trước cả khi người lái xe kịp dừng cỗ xe lại. Khoác điệu bộ nhăn nhó, anh sải bước lên bậc thềm ngôi nhà số 38 và giáng mạnh vào cửa bằng nắm tay anh. Sau vài giây cánh cửa được mở ra bởi một người quản gia cao, có râu. Người đàn ông đó rất oai vệ. Ông ta khoác lòng tự hào của mình như một chiếc áo choàng vô hình, khuôn mặt vô cảm với hàm chứa uy quyền. “Chào buổi tối, ngài Raiford. Cô Lawson đang chờ ngài.”

“Em trai ta đâu?” Không chờ lời đáp lại, Alex xông vào trong. “Henry!” anh rống lên, khiến các bức tường rung bần bật.

“Ngài Raiford,” người quản gia nhận xét một cách lịch sự. “Nếu ngài đi lối này -”

“Em trai ta đâu?” Alex quát tháo. “Thằng bé đâu rồi?” Không bận tâm làm phù hợp với nhịp bước lịch thiệp của người quản gia, Alex lao lên cầu thang hai bậc một. “Henry? Henry, anh sẽ xé em ra thành từng mảnh! Và tương tự như vậy với cô Lawson...cô ta nên không ngoan trèo lên cái cán chổi của mình và trốn thoát trước khi anh đến được chỗ cô ta!”

Giọng nói trầm tĩnh, thích thú của Lily trôi đến chỗ anh từ hành lang nhỏ tách ra khỏi tầng hai. “Wolverton. Sau khi bị tống ra khỏi nhà anh, tôi cho rằng anh nghĩ mình có mọi quyền để đột nhập vào nhà tôi!”

Đi theo giọng nói, Alex bật tung cánh cửa đầu tiên anh đến. Anh khám phá ra một phòng khách trống không. “Cô ở đâu?”

Giọng cười đáng bực mình của cô trôi dọc hành lang. “Trong phòng ngủ của tôi.”

“Henry đâu?”

“Làm sao tôi biết được? Dừng ngay cái tiếng rống xấu xa đó lại, Wolverton. Tôi ngờ rằng một con gấu bị thương cũng không thể tạo ra một tiếng ồn nào to hơn.”

Alex tấn công cánh cửa tiếp theo. Hất tung nó ra, anh bước vào căn phòng ngủ. Anh có một ấn tượng ngắn ngủi về cái giường mạ vàng và màn treo bằng lụa xanh. Trước khi anh kịp quay lại, anh cảm thấy một cú đánh manh mẽ vào đầu. Với một tiếng kêu đau đớn và ngạc nhiên, anh ngã xuống trên tay và đầu gối. Khung cảnh mờ đi, và làn sương đen phủ xuống anh. Ôm chặt lấy đầu, anh chìm vào bóng tối ngập tràn.

Lily hạ cánh tay xuống, vẫn đang cầm chai rượu. Cô đứng trên anh, cảm thấy một sự pha trộn lạ lùng giữa thắng lợi và e sợ. Alex trông như một con hổ bị đánh ngã, mái tóc vàng của anh sáng lên trên tông màu hồng ngọc của tấm thảm. “Burton!” cô gọi. “Đến đây ngay đi. Burton, giúp tôi nhấc ngài Raiford lên giường.”

Người quản gia đến cánh cửa phòng ngủ. Trong một lúc lâu ông đứng đó, ánh mắt di chuyển từ chai rượu bọc vải trong bàn tay Lily cho tới hình dáng sõng soài của Alex. Ông đã chứng kiến hàng trăm tình thế khó xử và hành động phưu lưu của Lily, nhưng đây là lần đầu tiên sự điềm tĩnh của ông bị rung chuyển rõ ràng đến thế. Ông xoay xở để rèn luyện nét mặt mình trở lại bình thản. “Vâng, thưa cô.” Cuối cùng ông nói, và cúi xuống để nhấc cơ thể to lớn của Alex qua vai.

“Cẩn thận, đừng làm anh ta đau,” Lily nói lo lắng. “Ý tôi là...không hơn những gì tôi đã làm.”

Thở hổn hển vì ráng sức, Burton hạ thấp cơ thể mềm oặt của Alex xuống giường. Rồi Burton đứng thẳng lên để phục hồi diện mạo của chính ông, vuốt thẳng áo khoác, vest, và cà vạt. Ông kết thúc bằng việc vuốt xuống một túm tóc xám đang dựng lên từ một bên đầu. “Còn gì nữa không, cô Lawson?”

“Còn,” cô nói, đến ngồi xuống cạnh cơ thể nằm sấp của Alex. “Dây thừng.”

“Dây thừng,” Burton lặp lại vô cảm.

“Để trói anh ta, tất nhiên rồi. Chúng ta không thể để anh ta bỏ đi, phải không? Ồ, và nhanh lên nhé, Burton. Anh ta có thể tỉnh dậy sớm.” Cô nhìn tù nhân của mình một cách trầm ngâm. “Tôi cho rằng chúng ta nên bỏ áo khoác và bốt của anh ta ra...”

“Cô Lawson?”

“Ừ?” Cô ngước lên từ cái nhìn trầm tư dành cho Alex, đôi mắt nâu như nai.

Burton nuốt mạnh. “Tôi có thể hỏi là ngài bá tước sẽ ở với chúng ta bao lâu không?”

“Ồ, chỉ tối nay thôi. Hãy đưa xe anh ta ra đằng sau và cho người lái xe ở lại tối nay.”

“Rất tốt, thưa cô.”

Trong khi Burton khi tìm dây thừng, Lily đến gần tên khổng lồ đang ngủ ngon lành trên giường cô. Bất chợt cô khá là sửng sốt với những gì cô vừa làm. Alex bất động. Nằm đó với đôi mắt nhắm lại, anh có vẻ trẻ trung và yếu đuối. Hàng my như lông tơ của anh phủ bóng xuống hai bên gò má. Không có nét cau có thường ngày, anh trông thật...ngây thơ. “Tôi đã phải làm thế,” cô nói ăn năn. “Tôi đã phải.” Cô cúi xuống anh, làm mềm mái tóc vàng bù xù của anh.

Quyết định khiến anh thoải mái hơn, cô nới lỏng chiếc cà vạt đen của anh. Miếng lụa vẫn còn hơi ấm từ làn da anh. Im lặng nhìn ngắm anh, cô mở chiếc áo gi lê và hai khuy đầu của chiếc áo sơ mi lanh trắng. Các khớp ngón tay cô chải vuốt làn da căng lên ở cổ họng anh. Một cơn rùng mình kỳ quặc, dễ chịu xuyên qua cô.

Một cách băn khoăn cô chạm vào bên má vàng rực rỡ của anh, đường gờ nghiêm nghị ở quai hàm anh. Hàm râu mọc lên buổi tối của anh đã bắt đầu lộ rõ, biến quai hàm và cằm anh thành lớp nhung ngứa ngáy trên đầu ngón tay cô. Không một thiên thần sa ngã nào có thể sở hữu một sự pha trộn giữa bóng tối và ánh sáng hấp dẫn hơn. Cô nhìn thấy sức căng trên mặt anh, một trạng thái căng thẳng vẫn giữ nguyên thậm chí cả trong giấc ngủ. Uống quá nhiều, ngủ quá ít. Và nỗi đau khổ từ cách đây rất lâu đã phủ hình bóng không thể rửa sạch trên những đường nét của anh.

“Chúng ta giống nhau theo một cách nào đó, anh và em,” cô lầm bầm. “Kiêu hãnh, nóng nảy, và ngoan cố. Anh sẽ dịch chuyển cả một ngọn núi để đạt được những gì anh muốn...nhưng anh, tên cục súc tội nghiệp của em, thậm chí còn không biết ngọn núi đó ở đâu.” Cô toe toét khi nhớ lại cái cách anh quăng quần áo của cô ra khỏi cửa sổ phòng ngủ.

Trong cơn thôi thúc bất chợt, cô cúi xuống anh, dịu dàng ấn môi mình vào môi anh. Miệng anh ấm áp, không đáp ứng. Cô nghĩ đến cái cách thân mật thô bạo mà anh đã hôn cô trong thư viện. Nhấc đầu lên, cô nhìn chằm chằm xuốg anh với mũi cô gần như chạm vào mũi anh. “Dậy đi, hoàng tử ngủ trong rừng,” cô lẩm bẩm. “Đã đến lúc anh nhận ra em có thể làm những gì rồi.”

********************

Alex cựa quậy từ từ trong cơn thức giấc. Một cách cáu kỉnh anh tự hỏi ai đang đánh trống gần đó...thụp...thụp....vang dội trong sọ anh. Anh nhấp nháy mắt và quay cái đầu đang đau như búa bổ ép vào một áp lực mát lạnh, êm dịu cạnh đó. “Được rồi,” một giọng thấp vang đến. “Được rồi, anh sẽ ổn thôi.” Alex liếc mắt mở ra, và nhìn thấy đường nét khuôn mặt một người phụ nữ phía trên anh. Anh nghĩ anh hẳn đang có thêm một giấc mơ nữa về Lily. Kia là đôi mắt của cô, màu bánh gừng kích thích, và miệng cô, cong lên trong một nụ cười làm nguôi giận. Anh cảm thấy những đầu ngón tay mềm mại của cô vạch theo gò má anh. “Quỷ tha ma bắt em đi,” anh lẩm bẩm. “Em sẽ săn đuổi tôi mãi mãi sao?”

Nụ cười của cô sâu hơn. “Điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào anh, đức ngài. Không, đừng di chuyển, anh sẽ làm tuột cục đá mất. Cái đầu tội nghiệp của anh. Tôi đã cố đánh nhẹ hết mức có thể. Nhưng tôi cũng phải khiến nó đủ mạnh để không cần đến lần thứ hai.”

“Gì – gì cơ?” Anh hỏi chếnh choáng.

“Tôi đã đánh vào đầu anh.”

Alex chớp mắt mù mờ nhận thức, bắt đầu hiểu rằng đây không phải một giấc mơ. Anh nhớ lại việc xông vào nhà cô, đến phòng cô...cú đánh vào đầu anh. Anh thốt ra một tiếng nguyền rủa nghẹt lại. Lily đang ngồi vắt chéo chân bên cạnh anh. Anh đang bị kéo căng cả người ra trên giường. Dù cho toàn bộ màn bày tỏ quan tâm bình tĩnh của Lily, vẫn có một cái nhìn chiến thắng ở cô khiến các dây thần kinh của anh rung lên báo động. “Henry -”

“Đừng lo, cậu bé ổn. Hoàn toàn ổn.” Cô mỉm cười làm yên lòng. “Cậu bé đang dành cả đêm với một người bạn của tôi.”

“Bạn nào?” anh hỏi gặng. “Ai?”

Ánh mắt cô chuyển sang thận trọng. “Khi tôi nói với anh, đừng vội nhảy tới kết luận nhé. Nếu tôi có một nghi ngờ nhỏ nhất về tình trạng khỏe mạnh của cậu bé, tôi hẳn sẽ không bao giờ -”

Anh vật lộn để ngồi dậy. “Nói cho tôi biết kẻ nào có thằng bé?”

“Derek Craven.”

“Tên bịp bợp căn bã bao quanh mình với đĩ điếm và trộm cắp -”

“Henry tuyệt đối an toàn với Derek, anh có lời h-”

Lily phá ngang với một tiếng thở dốc, nhảy khỏi giường khi Alex với ra cô với một tiếng gầm gừ. “Cô đồ phù thủy!” Anh bị giữ lại gần như ngay lập tức với đống dây thừng trói cổ tay và chân anh với những chiếc cột giường vững chắc. Đầu anh điên cuồng quay từ trái sang phải. Anh nhìn những gì cô đã làm. Cơn choáng váng khiến anh đóng băng từ trong ra ngoài. Rồi anh gầm lên và bắt đầu giật mạnh trong một cơn bão tức giận, khiến chiếc giường khổng lồ rung lên và kêu cọt kẹt. Anh tranh đấu với đống dây thừng như một quái vật hoang dã lần đầu tiên trải nghiệm sự giãm hãm. Lily lo lắng quan sát anh. Cô giãn ra khi thấy chiếc khung giường vững chắc sẽ trụ vững trước sự trừng phạt hung bạo đó. Cuối cùng cuộc đấu tranh của Alex cũng dịu đi. Khung người săn chắc của anh rung lên với tiếng thở dốc nặng nhọc. “Tại sao?” anh gặng hỏi. “Tại sao?”

Lily ngồi lại nhẹ nhàng lên giường và nhìn xuống anh, nụ cười của cô hơi thiếu tự tin so với trước đó. Bất chấp niềm hân hoan chiến thắng, cô không thích hình ảnh anh bị trói và vô dụng. Nó có vẻ trái với tự nhiên. Và dây thừng đã chà xát cổ tay anh – cô có thể thấy vết đỏ ửng mà cuộc giằng giật của anh gây ra. “Tôi thắng, đức ngài,” cô nói bình tĩnh. “Anh cũng có thể chấp nhận nó với cử chỉ lịch sự. Tôi thú nhận mưu kế của tôi thiếu tinh thần thể thao...nhưng tất cả đều công bằng, như người ta nói.” Cô xoa xoa những cơ bắp nhức nhối ở gáy và ngáp. “Khi chúng ta nói chuyện, Zachary Stamford đang ở Raiford Park. Anh ấy sẽ đưa Penelope biến đến Gretna Green tối nay, và họ sẽ cưới nhau. Tôi tình nguyện nhận nhiệm vụ giữ chân anh. Vào lúc tôi thả anh ra, sẽ là quá muộn để anh làm bất kỳ điều gì. Tôi không thể để anh có được Penny, không phải khi Zachary yêu con bé đến thế. Anh ấy sẽ làm con bé hạnh phúc. Và với anh....lòng tự hào bị hủy hoại của anh sẽ sớm hồi phục lại thôi.” Cô mỉm cười vào đôi mắt đỏ ngầu của anh. “Tôi đã bảo anh rằng anh sẽ không bao giờ có con bé. Anh đáng nhẽ nên đón nhận lời cảnh báo của tôi một cách nghiêm túc.” Đầu cô nghiêng đi đỏm dáng khi cô chờ lời đáp lại của anh. Có lẽ anh sẽ công nhận đó là một trận đấu ngang tài ngang sức. “Chà?” cô nhắc, muốn lòng tôn kính với chiến thắng của mình. “Tôi thích được nghe ý kiến của anh về tất cả chuyện này.”

Alex mất một lúc lâu mới đáp lại. Khi anh nói, giọng anh không là gì ngoài một tràng quát tháo ầm ầm. “Ý kiến của tôi ư? Cô nên bắt đầu chạy đi. Và đừng dừng lại. Và cầu chúa rằng tôi sẽ không bao giờ tóm được cô.”

Chỉ Alex Raiford mới có thể có vẻ hăm dọa như thế khi đang bị trói cả tay lẫn chân vào một thứ đồ gỗ khổng lồ. Đó không phải một lời đe dọa không đâu. Lời của anh bện chặt quyết tâm sắt đá. “Tôi đã cho anh một ân huệ rất lớn,” cô chỉ ra. “Giờ anh được tự do để tìm ai khác. Ai đó phù hợp với anh hơn Penelope nhiều.”

“Tôi muốn em gái cô.”

“Con bé hẳn sẽ không bao giờ làm anh hài lòng. Trời ơi, anh không thực sự muốn cưới một cô gái luôn e sợ anh đấy chứ? Nếu anh có dù chỉ một ounce lý trí thôi, lần tới anh sẽ chọn ai đó với nhiều lòng can đảm hơn một chút. Nhưng không – anh chắc hẳn sẽ cầu hôn với một con cừu non hiền lành, nhu mì khác. Những tên côn đồ luôn bị thu hút tới kiểu đó.”

Alex đang đờ đẫn với cơn đau trên đầu, với nỗ lực thất bại để giải phóng bản thân mình và với cơn tức giận hoài nghi, tuyệt vọng. Tất cả những người anh yêu đều bị cướp mất khỏi anh – mẹ anh, bố anh, Caroline. Anh đã để bản thân mình tin rằng anh sẽ không bao giờ để mất Penelope – điều đó, ít nhất, có vẻ hợp lý để phụ thuộc vào. Anh nghĩ mình sẽ phát rồ lên mất nếu anh phải chịu đựng nhiều hơn nữa. Cằm anh siết lại một cách mãnh liệt.

“Lily,” anh nói bằng giọng khàn khàn. “Cởi dây trói ra.”

“Không đâu để cứu đời tôi.”

“Đó là thứ duy nhất sẽ cứu đời cô đấy.”

“Anh sẽ được cởi trói trong buổi sáng,” cô hứa. “Rồi anh sẽ được tự do đến đón Henry, quay về nhà, và vạch âm mưu trả thù. Làm những gì tồi tệ nhất anh có. Tôi không quan tâm, giờ thì Penny đã được an toàn khỏi anh.”

“Cô sẽ không bao giờ an toàn,” anh kèn kẹt.

“Vào lúc này tôi cảm thấy khá là an toàn.” Cô mỉm cười trâng tráo. Rồi dường như cô nhận ra những cảm xúc nằm quằn quại dưới cơn thịnh nộ của anh. Vẻ thích thú tinh quái trong mắt cô mờ đi, bị thay thế bởi một thứ khác dịu dàng hơn. “Anh không nên lo lắng về Henry.” Cô nói. “Cậu bé sẽ hoàn toàn ổn tối nay – quản lý của Derek đang đảm bảo cậu bé tránh xa khỏi rắc rối.” Cô mỉm cười rầu rĩ. “Henry đã lấp đầy tai tôi với các lời ca tụng anh suốt chuyến đi tới Luân Đôn. Một người đàn ông giành được sự tận tụy đến thế từ một đứa trẻ không thể hoàn toàn khủng khiếp được.” Quan sát mặt anh, cô đặt một bàn tay lên hai bên thân người săn chắc của anh, trọng lượng nhẹ nhàng của cô thăng bằng phía trên anh. “Nhưng thứ đang quấy rầy anh không phải Henry. Đó là cái gì vậy?”

Alex nhắm mắt lại, cố chặn lại hình ảnh của cô, âm thanh giọng nói của cô, cầu Chúa rằng đây là một cơn ác mộng sẽ sớm kết thúc. Nhưng cô tiếp tục mổ xẻ anh với những từ ngữ êm dịu, lơ đễnh cào cào lên những vết thương đau buốt.

“Trước đây chưa có ai từng ép buộc anh làm bất kỳ điều gì, đúng không?” cô hỏi.

Anh tập trung vào hơi thở của mình, bắt nó điều hòa. Anh cố gắng đẩy giọng nói của cô ra.

“Tại sao lại quá điên cuồng với việc đánh mất em gái tôi đến vậy? Anh có thể đi ra ngoài và tìm kiếm ai đó khác cũng y như con bé, nếu đó là điều anh thực sự muốn.” Lily dừng lại và nói trầm ngâm. “Nếu anh quá dốc lòng với việc có ai đó không cạnh tranh với ký ức về Caroline.” Cô chú ý đến hơi thở nghẹn lại của anh. “Thật đáng xấu hổ,” cô nói êm ái, và lắc đầu. “Rất ít người đàn ông than khóc lâu đến thế. Nó phản chiếu sức chứa tình yêu, hay sự bướng bỉnh đặc biệt của anh. Là cái nào, tôi rất băn khoăn?”

Mắt của Alex mở bật ra. Với một cơn choáng váng ngứa ran, Lily nhìn thấy màu xám sâu thăm thẳm ấy đã chuyển từ băng giá sang sương khói. Cô cảm thấy một cơn thôi thúc trắc ẩn kỳ quặc. “Anh không phải là người duy nhất đã đánh mất ai đó,” cô nói nhẹ nhàng. “Tôi cũng vậy. Tôi hiểu rất rõ chuyện than thân trách phận. Nó là vô dụng, không kể đến việc không đáng.”

Cử chỉ hạ mình của cô khiến anh lồng lộn. “Nếu cô nghĩ rằng việc đánh mất một tên tử tước bé nhỏ, mũi hếch nào đó có thể so sánh được với những gì tôi đã trải qua với Caroline -”

“Không, tôi không nhắc đến anh ta.” Lily nhìn anh chằm chằm hơi ngạc nhiên, tự hỏi anh biết bao nhiêu về cuộc đính hôn của cô với ngài Hindon. Anh hẳn đã phải lấy nó ra từ Zach. “Những gì tôi cảm thấy với Harry là sự mê đắm. Người tôi đã yêu và đánh mất hoàn toàn là một người khác. Tôi đã có thể chết vì....người đó. Tôi vẫn như vậy.”

“Ai?”

“Đó là chuyện riêng.”

Alex hạ đầu lại xuống gối.

“Có lẽ cơn nóng giận của anh sẽ nguội đi tối nay.” Lily nhận xét, chỉnh lại cổ áo của anh một cách thanh nhã, như thể anh là một thứ đồ chơi vậy. Cô biết cử chỉ lơ đãng của mình sẽ càng khiến anh điên tiết hơn. “Khi anh nghĩ về điều này một cách lý trí, anh sẽ nhận ra rằng nó là tốt nhất cho tất cả những ai liên quan. Thậm chí cả anh.” Nhận thấy bàn tay anh kéo căng ra ở sợi dây thừng, cô chạm vào cánh tay gồng lên của anh. “Đừng. Anh sẽ chỉ kết thúc với các vết phồng rộp thôi. Anh hãy thư giãn đi. Alex tội nghiệp. Chấp nhận sự thật rằng anh đã được một người phụ nữ giúp đỡ hẳn là khó khăn lắm.” Đôi mắt đen của cô nhảy múa với tràng cười thông cảm. “Cả phần đời còn lại của mình, tôi sẽ trân trọng ký ức này. Bá tước Wolverton, hoàn toàn nằm trong lòng nhân từ của tôi.” Cô cúi xuống anh, cái miệng đang mỉm cười lơ lửng ở ngay trên miệng anh. “Anh sẽ làm gì nếu có thể giải phóng bản thân mình, đức ngài?”

“Bóp cổ cô. Bằng đôi bàn tay trần của tôi.”

“Thật ư? Hay anh sẽ hôn tôi như đã làm trong thư viện?”

Mắt anh lóe lên, và một cơn đỏ bừng lan lên gò má anh. “Xem đó như một sai lầm,” anh lẩm bẩm.

Lily bị giọng nói khinh khỉnh của anh chọc tức. Những kinh nghiệm của cô với đàn ông – sự ruồng bỏ của Harry, sự thất vọng giận dữ của Giuseppe, thậm chí cả việc Derek không có hứng thú nhục dục với cô – tất cả đều đã dạy cô rằng cô thiếu bất kỳ điều gì khiến cho một người phụ nữ đáng khao khát. Giờ cả Alex cũng gia nhập danh sách đó. Tại sao cô không giống như những phụ nữ khác? Thứ bí ẩn gì khiến cô không hấp dẫn đến vậy? Một cơn bốc đồng quỷ quái nào đó thúc đẩy cô chỉ cho Alex thấy anh bất lực đến thế nào. Cô dựa vào gần hơn, hơi thở cô thoảng qua cằm anh. “Anh đã có tôi trong tình thế bất lợi ở thư viện,” cô nói. “Anh đã từng bị hôn trái với ý muốn của mình chưa, Alex? Có lẽ anh sẽ muốn được biết cảm giác của nó.”

Alex nhìn cô chằm chằm như thể cô bị điên rồi. Mỉm cười ranh mãnh, cô cúi đầu xuống và ấn một nụ hôn nhẹ, khép chặt vào đôi môi cứng nhắc của anh. Anh giật đầu ra như thể đã bị lửa chạm vào. Cô đang làm hết sức mình để tra tấn anh. Đầu tiên là một nụ hôn. Tiếp theo hẳn cô sẽ bắt đầu giật từng sợi lông ngực của anh ra một.

Lily quan sát anh trong im lặng. Có gì đó đã khiến hơi thở của anh biến động. Có phải là do tức giận không? Hay có thể nào là do nụ hôn của cô đã ảnh hưởng đến anh? Cô bị ý nghĩ ấy kích thích trí tò mò. “Tôi có nên coi đó như một sai lầm nữa không?” cô thì thầm.

Alex nhìn cô chằm chằm, sững sờ. Anh không thể thốt ra một lời nào.

Lily dịch chuyển nửa inch cần thiết để mang môi cô tới môi anh. Alex hít vào gấp gáp. Lần này anh không cố quay đi nữa. Cô êm ái lướt miệng mình qua miệng anh, trao cho anh không gì hơn một áp lực dò hỏi. Alex chịu đựng nụ hôn của cô với đôi mắt khép chặt, như thể cô đang đặt anh vào một trò tra tấn đau đớn sâu sắc nào đó. Vai và ngực anh trở nên cứng như đá và cánh tay gồng căng của anh kéo mạnh sợi dây thừng. Cô chạm vào bên cổ nóng bừng, mượt mà của anh với đầu ngón tay, và anh thốt ra một tiếng thở dốc đơn độc ấn vào môi cô.

Kinh ngạc, Lily đẩy mình cao hơn trên ngực anh. Cô muốn nhiều hơn...một thứ gì đó...nhưng cô không biết là gì, hay bằng cách nào. Rồi có sự chuyển động, đầu anh từ từ quay lại trên gối, điều chỉnh dưới đâu cô. Lily ôm đôi bàn tay nhỏ nhắn sau cổ anh, theo bản năng ấn mạnh miêng cô hơn. Cô cảm thấy cú đẩy mượt mà của lưỡi anh, và bị chấn động bởi một cơn khoái lạc choáng váng khiến cô muốn đáp trả mọi cử động lụa là ấy. Alex cảm thấy cái cách Lily run rẩy, hơi thở cô tấn công má anh trong một luồng hơi ngạc nhiên. Chờ đợi từng phút một môi cô sẽ rụt lại, anh rướn lên trong đói khát, tìm kiếm nhiều hơn. Nhưng cô không kéo đi – cô vẫn ở nguyên ép vào anh, mở ra và ngọt ngào.

Alex nắm chặt tay lại. Anh bị bẫy lại bởi cơ thể uốn lượn của cô và cái giường và chính tình trạng vô dụng của anh. Cơn kích động tràn qua anh, tập trung vào háng anh. Không gì có thể dừng lại sự cương cứng của phần da thịt ấy, sống dậy trong những cơn dâng tràn nặng nề, co giật. Anh nhức nhối và rên rỉ, và nguyền rủa chính mình. Rứt miệng anh ra khỏi miệng cô, anh vùi mặt vào đường cong thơm ngát ở cổ cô. “Không thêm nữa,” anh nói cộc cằn. “Hoặc cởi trói cho tôi hoặc dừng việc này lại.”

“Không,” cô nói như hết hơi. Cô chưa bao giờ cảm thấy táo bạo và đờ đẫn đến vậy trong đời. Cô lồng những ngón tay mình vào mái tóc dày của anh. “Tôi đang d-dạy anh một bài học....”

“Tránh xa khỏi tôi!” anh nói dữ dội. Anh gần như thành công trong việc làm cô hoảng hốt tránh xa – anh cảm thấy cô hơi nhảy lên một tí.

Nhưng cô kiên trì. Vẫn giữ chặt ánh mắt anh, cô đẩy mình xa hơn trên anh cho đến khi cô đã quấn quanh cả cơ thể anh. Anh run bắn lên và cắn vào môi mình. Trọng lượng cơ thể cô hạ xuống vật đàn ông cương lên của anh khiến anh ấn mạnh lên mà không suy nghĩ tỉnh táo. Thế không đủ. Anh muốn nhiều hơn – sự mềm mại của da thịt cô bao quanh anh, cái bám sát và thúc đẩy của cơ thể cô khi anh đâm vào trong cô. Bằng cách nào đó anh xoay xở để nói được một cách bình tĩnh. “Đủ rồi. Lily....đủ rồi.”

Cô đang thở rất nhanh, trông liều lĩnh giống như ở trong buổi đi săn, va chạm với những cú nhảy bất khả thi. Alex không thể tìm hiểu xem có gì đang diễn ra trong tâm trí cô, cho đến khi cô nói. “Hãy nói tên cô ta bây giờ đi,” cô thúc giục bằng giọng đặc quánh. “Nói đi.”

Anh khiến cằm mình rắn lại đến mức anh thấy nó run lên.

“Anh không thể,” Lily thì thầm. “Bởi vì tôi là người anh muốn, không phải Caroline. Tôi có thể cảm thấy điều đó. Tôi là một phụ nữ đang sống, đang thở, và tôi ở đây. Và anh muốn tôi.”

Hàng ngàn ý nghĩ chạy qua não anh. Anh tìm kiếm Caroline, nhưng cô không ở đó...không có gì ngoài một ký ức lờ mờ, mầu sắc nhạt nhòa, âm thanh câm nín. Không có gì là thực như khuôn mặt phía trên anh. Miệng của Lily vẫn ở ngay trên anh, khép vừa đủ để anh có thể cảm thấy hơi ấm của môi cô.

Anh không trả lời, nhưng cô có thể đọc được sự thật trong mắt anh. Lily đáng nhẽ nên quay đi trong thắng lợi, vinh quang với chiến thắng của mình. Cô đã đúng, sau tất cả. Thay vì thế cô thốt ra một âm thanh trầm và lại hôn anh. Bị tước hết vũ khí, không thể rút lui, tất cả những gì anh có thể làm là chịu thua. Bàn tay cô ở trên mặt anh, cổ anh, dịu dàng khám phá. Alex rên lên với nhu cầu được chạm vào cô, giữ cô thật chặt giữa hai đùi anh. Thay vì vậy anh lại dang rộng bên dưới cô. Nó đang từ từ giết chết anh. Dây thừng chà xát vào cổ tay anh cho đến khi nó phồng rộp lên.

Lily thở dốc trước những cái thúc nhịp nhàng của hông anh. Cô cố quay đi, chỉ để thấy phát hiện ra rằng anh đã tóm lấy môi dưới của cô bằng răng mình. “Quay đầu em lại,” anh lẩm bẩm, hơi thở ấm áp của anh chảy mạnh trong miệng cô. “Quay nó...”

Cô tuân theo, và anh thả môi cô, miệng anh mở ra đón những áp lực cuộn xoắn của cô. Lily thốt ra một tiếng nức nở nhỏ nhỏ đầy khoái cảm. Một cách ép buộc, cô siết chặt lấy anh hơn, đẩy ngực cô vào lồng ngực rắn rỏi của anh, bụng cô ép xuống bụng anh. Sự chà xát giữa cơ thể họ khiến váy cô đẩy lên đến đầu gối, nhưng cô không quan tâm, cô dường như không thể bắt mình quan tâm đến điều gì khác ngoại trừ nhu cầu cấp thiết đang lớn lên bên trong.

Có một tiếng gõ ở cửa. Lily cứng người lại trước âm thanh ấy. “Cô Lawson?” giọng nói nghèn nghẹt của người quản gia vang đến.

Cô yếu ớt thả rơi đầu mình xuống gối, luồng hơi thở của cô phả ra cù nhột tai Alex. Anh quay đầu vào những lọn tóc xoăn sôi nổi của cô và hít vào mùi hương ngọt ngào ấy.

Burton lại nói. “Cô Lawson?”

Lily nhấc đầu lên. “Ừ, Burton?” Cô hỏi run rẩy.

“Một bức thư vừa đến.”

Cô đông cứng. Điều đó chỉ có một ý nghĩa duy nhất. Burton sẽ không bao giờ xâm phạm sự riêng tư của cô nếu thông điệp đó không đến từ một nguồn duy nhất.

Alex quan sát Lily chăm chú. Hơi nóng ửng hồng rút khỏi mặt cô. Có một ánh sáng của thứ gì đó giống như là sợ hãi trong mắt cô. Cô có vẻ bàng hoàng. “không thể nào,” anh nghe cô thì thầm. “Nó quá sớm.”

“Quá sớm cho cái gì?”

Âm thanh giọng nói của anh dường như thức tỉnh cô. Cô xóa sạch nét mặt của mình và xoay người khỏi anh, nhấc váy cô lên. Cô cẩn thận tránh nhìn vào anh. “Tôi phải nói lời chúc buổi tối tốt lành với anh, đức ngài. Tôi ng-nghĩ anh sẽ thoải mái ở đây -”

“Không phải thế đâu, đồ trêu chọc bé nhỏ nhà cô!” Anh quan sát trong tức giận khi cô vụng về phục hồi lại vẻ ngoài của mình và rời khỏi phòng. Anh hét lên vài lời tục tĩu hay ho sau cô, thêm vào, “tôi sẽ gặp cô ở nhà tù Newgate vì chuyện này! Và với tên quản gia chết tiệt của cô -” Cánh cửa đóng sầm lại, và anh rơi vào im lặng, nhìn trừng trừng lên trần nhà.

Lily đối mặt với Burton ở hành lang, quá quẫn trí để lo lắng về vẻ ngoài lộn xộn của mình. Có một bức thư nằm yên trên chiếc khay bạc trong tay ông. Mẩu giấy được hàn lại với một vệt sáp tròn bẩn thỉu.

Burton nâng chiếc khay lên. “Cô đã hướng dẫn tôi chuyển chúng cho cô ngay khi chúng đến, bất kể vào lúc nào -”

“Phải,” Lily ngắt ngang, vồ lấy bức thư. Cô phá vỡ dấu xi, và quét qua những dòng chữ nguệch ngoạc. “Tối nay. Quỷ tha ma bắt hắn ta đi! Hắn ta hẳn phải cho người theo dõi tôi...dường như luôn biết được tôi đang ở đâu...”

“Cô?” Burton chưa bao giờ được quyền biết nội dung của các bức thư, chúng đã đến ngôi nhà lâu lâu một lần với vài nét cơ bản. Ông đã nhận ra chúng bởi lối viết tay cầu kỳ, xộc xệch, và vẻ ngoài lạ lùng của những người đưa đến. Các bức thư luôn được chuyển đến bởi những cậu bé rách rưới vừa đến từ đường phố.

“Hãy thắng yên một con ngựa cho tôi,” Lily nói.

“Cô Lawson, tôi xin được phép chỉ ra sự thiếu ngôn ngoan của một người phụ nữ cưỡi ngựa một mình ở Luân Đôn, đặc biệt là vào buổi đêm -”

“Hãy bảo một trong những cô hầu mang chiếc áo khoác xám của tôi ra. Cái có mũ.”

“Vâng, thưa cô.”

Cô chậm rãi đi xuống cầu thang, giữ chặt tay vịn như thể nó giúp cô trụ vững.

********************

Vườn Tu viện là một khu vực đặc biệt không lành mạnh của Luân Đôn, nơi mọi khoái lạc của thế giới từ thông thường đến không thể hình dung nổi đều có được với một cái giá nào đó. Có những quảng cáo vừa đập vào mắt vừa đập vào tai: những quảng cáo in và thông cáo dán đầy trên mọi bức tường, tiếng ầm ĩ điên loạn của những tên bịp bợm, ma cô và đĩ điếm hét vang mời mọc ở mọi ngã rẽ. Những tên công tử bột thời Nhiếp chính ra khỏi nhà hát với những cô bồ của mình, chệnh choạng say xỉn tới nhà trọ ở đó. Lily cẩn thận tránh xa tất cả bọn họ. Một bá tước say xỉn đôi khi có thể tỏ ra nguy hiểm và tàn bạo như một tên tội phạm chuyên nghiệp.

(Thời Nhiếp chính: The Regency(1811-1820) : Thời kỳ vua George III (cái ông tổ chức du thuyền trên sông ở chap 1 đó các ss) ko đủ sức để trị vì do đó con trai ông là hoàng tử xứ Wales điều hành đất nước như Hoàng tử nhiếp chính. Năm 1820, vua George III chết, và Hoàng tử Nhiếp chính trở thành vua George IV. Năm bắt đầu của truyện này chính là năm 1820. Năm cuối cùng của thời kỳ nhiếp chính.)

Khi cô băng qua cả bể ánh đèn và bóng tối, Lily cảm thấy thương cảm cho cả quân đoàn những cô gái bán hoa bước đi dọc con phố. Có những cô gái trẻ và những phụ nữ già hốc hác và mọi lứa tuổi ở giữa. Họ hoặc là gày gò vì thiếu ăn hoặc là béo phị với rượu gin. Họ đều đeo cùng một nét mặt mệt lử khi nghỉ ngơi trên những bậc thềm và trưng bày mình trong các góc đường, tạo ra những nụ cười tô vẽ cho bất kỳ vị khách tương lai nào. Chắc chắn là họ sẽ không bao giờ chuyển sang cách tồn tại đó nếu còn có lựa chọn nào khác.

Cô sẽ ở đó nếu không có lòng nhân từ của Chúa, Lily nghĩ thầm, và rùng mình. Cô thà giết chết mình còn hơn là chuyển sang một cuộc sống như vậy, thậm chí là cuộc sống một gái điếm hạng sang đeo từng bó kim cương và phục vụ người bảo trợ của mình trên chiếc ga trải giường bằng lụa. Môi cô cong lại căm phẫn. Chết còn tốt hơn là bị một người đàn ông sở hữu và ép buộc phải phục vụ nhu cầu thể xác của hắn ta.

Đi đến phía nam King Street, cô băng qua khu nghĩa địa của nhà thờ. Cô lờ đi những tiếng huýt inh ỏi và lời chế nhạo ném vào cô từ những túp lều được dùng làm nơi mua bán và chỗ ở. Cẩn trọng cô đi qua con đường từ khu trung tâm mua bán. Con đường mái vòm hai mặt có mặt trước là những dãy cột kiểu Tuscan trát vữa và bằng đá granit, một kiểu thiết kế vương giả kỳ cục đối với một nơi chứa nhiều sự dơ dáy đến vậy. Cô ghìm cương ngựa và dừng lại trong bóng tối. Không có gì để làm ngoài chờ đợi. Cô toe toét một cách rầu rĩ khi nhìn thấy một cặp móc túi trẻ tuổi lanh lẹ làm việc với đám đông. Rồi cô nghĩ đến Nicole. Mặt cô hóa đá. Chúa ơi, giờ này con bé đang trải qua cách sống thế nào? Liệu có thể nào, còn trẻ như con bé, mà đã bị dùng để biến sự đồi bài thành tiền không? Ý niệm ấy mang những giọt lệ nhức nhối tới mắt cô. Cô mạnh mẽ lau chúng đi. Cô không thể mở đường cho cảm xúc, không phải bây giờ. Cô phải lạnh lùng và tự chủ.

Một giọng nói lười nhác vọng ra từ khoảng tối gần đó. “Vậy là em ở đây rồi. Anh hy vọng em mang theo những gì anh muốn.”

Lily chậm rãi xuống ngựa và túm chặt sợi dây cương trong một tay. Cô quay về hướng giọng nói, và bắt mình phải nói bình tĩnh, dù toàn bộ cơ thể cô đang run rẩy.

“Không thêm nữa, Giuseppe. Không thêm một xu nào nữa cho đến khi anh trả lại con gái cho tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.